Matilda - cô bé nghịch ngợm - Chương 05

- Vậy thì nghe đây, mới hôm qua, cô Trunchbull bắt quả tang thằng Julius
Rottwinkle ăn vụng trong giờ học Kinh Thánh, cô dùng một tay nhấc nó lên rồi
quăng nó ra ngoài cửa sổ mở toang của lớp học. Vì lớp chúng ta ở tầng một, nên
chúng ta thấy Julius bay thẳng ra vườn hệt như trò chơi ném dĩa, và nó rơi xuống
giữa luống rau diếp. Rồi cô Trunchbull quay mặt về phía chúng tao, nói: "Kể
từ nay, đứa nào bị bắt gặp ăn vụng trong lớp sẽ được bay thẳng ra ngoài cửa sổ."

Lavender hỏi:

- Julius Rottwinkle có bị gãy xương không?

- Vài cái. Chúng mày phải nhớ rằng, cô Trunchbull từng đại diện cho
nước Anh đi thi Olympic môn ném búa, nên cô rất tự hào về cánh tay phải của
mình.

Lavender hỏi:

- Ném búa là gì?

- Búa, thật ra chỉ là viên đạn súng canông, phía đuôi có sợi dây
dài. người ném búa sẽ quay người vòng vòng vài lần càng lúc càng nhanh rồi
quăng nó đi. Muốn làm được, mày phải mạnh thật sự. Cô Trunchbull sẽ ném vật gì
vừa tầm tay của cô, đặc biệt là trẻ em.

- Chúa ơi!

Lavender nói.

- Có lần, tao nghe cô ta nói rằng, một đứa bé có trọng lượng tương
đương với búa Olympic, vì vậy, nó rất có ích trong việc luyện tập.

Lúc này, có một điệu lạ xảy ra. Sân chơi đang ồn ào vì tiếng la hét
của đám trẻ, tự nhiên im bặt như một nấm mồ.

_ Coi chừng đấy.

Hortensia thì thầm.

Matilda và Lavender liếc quanh, thấy người khổng lồ Trunchbull đang
đi qua đám trẻ bằng những bước chân sải dài. Bọn trẻ lưỡng lự, rồi bước lùi lại
nhường đường cho cô đi qua, giống hệt như nước ở Biển Đỏ rẽ làm đôi để ông
Moses đi qua. Một hình ảnh kinh khủng, từ sợi dây nịt bó lấy bụng cho đến cái
quần chẽn màu xanh lá cây. Dưới đầu gối, cơ bắp chân cuồn cuộn lên như những
chùm nho bó trong đôi vớ dài. Cô thét lên:

- Amada Thripp! Mày, Amada Thripp, lại đây!

Hortensia thì thào:

- Giữ chặt lấy mũ.

Lavender thì thào hỏi lại:

- Chuyện gì vậy?

- Con ngốc Amada đã để cho tóc mọc dài trong suốt kỳ nghỉ và mẹ nó
thắt bím cho nó. Một điều ngốc chưa từng thấy.

Matilda hỏi:

- Tại sao ngốc?

- Vì cô Trunchbull không thể chịu nổi khi nhìn thấy đuôi tóc thắt
bím.

Matilda và Lavender theo dõi người khổng lồ mặc quần chẽn màu xanh
đi về phía đứa bé khoảng mười tuổi có hai bím tóc màu vàng vắt vẻo trên vai. Cuối
mỗi đuôi tóc là cái nơ bằng xa tanh màu xanh da trời, trông rất xinh xắn. Con
bé đó, Amada Thripp, đứng yên nhìn người khổng lồ tiến tới gần. Khuôn mặt nó hệt
như khuôn mặt của một người bị mắc kẹt ở giữa cánh đồng, bị một con bò rừng chạy
hết tốc lực về phía họ. Con bé đờ người ra, mắt lồi to, run sợ vì biết chắc rằng,
cuối cùng thì ngày phán xét cũng đến với nó.

Cô Trunchbull tới chỗ nạn nhân, đứng sừng sững trước mặt nó, quát
lên:

- Tao muốn hai cái đuôi ghê tởm của mày phải biến mất trước khi mày
tới trường vào ngày mai. Cắt phăng đi và ném và thùng rác, rõ chưa?

Amada lắp bắp vì sợ:

- Mẹ em thích nó. Mỗi buổi sáng, mẹ em thắt bím cho em.

Cô Trunchbull rống lên:

- Mẹ mày là đồ ngốc!

Rồi cô chỉ vào đầu con bé bằng ngón tay chuối hột của cô:

- Mày giống hệt con chuột có cái đuôi thò ra khỏi đầu.

Amada vẫn lắp bắp:

- Thưa cô Trunchbull, mẹ em nghĩ em trông có vẻ xinh xắn.

- Tao không cần biết mẹ mày nghĩ gì.

Cô Trunchbull rống lên, rồi lao đến, chộp lấy hai bím tóc của Amada
và nhấc con bé lên khỏi mặt đất. Cô bắt đầu quay con bé quanh đầu cô, càng lúc
càng nhanh. Amada la hét ầm ĩ. Cô Trunchbull tiếp tục rống lên:

- Tao sẽ cho mày biết thế nào là bím tóc!

Hortensia lầm bầm:

- Sặc mùi Olympic. Cô đang tăng tốc lên y hệt lúc thực hành với cái
búa. Tao cá cô ta sẽ quăng nó!

Cô Trunchbull hơi ngửa người ra sau, xoay nhanh trên đầu ngón chân,
xoay tròn, xoay tròn, biến Amada thành cái chong chóng. Đột ngột, trong tiếp gầm
mạnh, cô buông hai bím tóc ra. Amada như chiếc hoả tiễn bay vút lên bầu trời.

- Quăng khá lắm, thưa ngài!

Có ai đó trong sân la to lên. Matilda, bị thu hút bởi toàn bộ câu
chuyện, thấy Amada Thripp bay theo một đường parabole dài tuyệt đẹp. Nó rớt xuống
cỏ, nảy lên hai ba lần rồi dừng lại. Kinh ngạc thay, nó ngồi dậy được, đưa mắt
sững sờ nhìn về phía trường. Ai có thể tin rằng, chỉ sau một phút hoặc hơn, nó
đứng lên và lảo đảo quay lại sân chơi?

Cô Trunchbull đứng giữa sân, phủi bụi đôi tay, nói:

- Không tệ lắm, bởi lẽ tao chưa tập luyện nghiêm túc. Không tệ đâu.

Xong, cô ta bỏ đi. Hortensia nhận xét:

- Cô ta điên quá!

Matilda hỏi:

- Nhưng các bố mẹ chẳng than phiền gì sao?

Hortensia vặn lại:

- Bố mẹ mày than phiền hả? Bố mẹ tao thì không. Cô ta đối xử với phụ
huynh như thể đối xử với bọn trẻ và họ sợ cô ta muốn chết. Hẹn gặp lại hai đứa
mày nhé.

Rồi nó chậm rãi quay đi.

Bruce Botrotter và ổ bánh ngọt

Lavender nói với Matilda:

- Làm sao cô ta thoát được chứ? Chắc chắn bọn trẻ sẽ về nhà và kể
cho bố mẹ chúng nghe. Tôi biết ba tôi sẽ nổi cơn tam bành nếu tôi kể rằng hiệu
trưởng chộp lấy tóc tôi và quăng tôi qua hàng rào sân chơi.

Matilda đáp:

- Ba bạn không nổi giận đâu. Lý do đơn giản là ông ấy không tin bạn.

- Ông ấy nổi giận thật mà.

- Không đâu. Lý do rất rõ ràng, Câu chuyện của bạn quá kỳ quái để
mà tin. Và đó là bí mật tuyệt vời của cô Trunchbull.

- Bí mật gì?

- Không bao giờ làm điều gì nửa vời nếu bạn muốn thoát được nó. Hãy
tới nơi tới chốn. Chắc chắn mọi việc bạn làm hoàn toàn điên rồ. Chẳng có bố mẹ
nào đi tin vào câu chuyện bím tóc cả, một triệu năm nữa cũng không ai tin. Bố mẹ
tôi cũng vậy, họ gọi tôi là đồ nói dối.

- Trong trường hợp đó, mẹ của Amada sẽ không cắt bím tóc của bạn ấy
đi đâu.

- Không, mà chính Amada sẽ tự cắt lấy, rồi bạn xem.

Lavender hỏi:

- Bạn thấy cô ta điên chứ?

- Ai?

- Cô Trunchbull.

- Tôi thấy cô ta không điên, nhưng cô ta rất nguy hiểm. Ở trong trường
mà giống hệt như ở trong chuồng rắn độc. Bạn phải nhanh nhẹn đôi chân mới được.

Ngay ngày hôm sau, chúng học thêm được một ví dụ nữa về sự nguy hiểm
của cô Trunchbull. Suốt bữa ăn trưa, thông báo loan to rằng toàn trường phải có
mặt tại Hội trường sau khi bữa ăn chấm dứt.

Khi hai trăm năm mươi học sinh cả nam lẫn nữa ngồi yên vị trong Hội
trường, cô Trunchbull bước lên bục. Cô cầm theo cây roi nơi bàn tay phải. Có đứng
giữa sân khấu, hai chân dang ra, tay cầm roi, mắt nhìn theo những khuôn mặt hồi
hộp bên dưới.

Lavender thì thào:

- Chuyện gì vậy?

Matilda thì thào đáp lại:

- Tôi không biết.

Cả trường lặng yên chời đợi. Đột nhiên, cô Trunchbull quát to:

- Bruce Botrotter! Bruce Botrotter đâu?

Một bàn tay giơ lên. Cô Trunchbull thét lớn:

- Lên đây!

Thằng bé mười một tuổi, thân hình mập tròn đứng dậy, lạch bạch đi tới
chỗ cô Trunchbull và leo lên sân khấu. Cô Trunchbull ra lệnh:

- Đứng đằng kia!

Thằng bé đứng sang một bên. Nó có vẻ hồi hộp. Nó bị kêu lên đứng
đây chẳng phải để nhận phần thưởng. Nó quan sát cô hiệu trưởng bằng cặp mặt cực
kỳ cảnh giác, và nhích xa dần cô ta bằng cách lê từng bước nhỏ, như con chuột
tìm cách tránh xa con chó săn đang đứng phía bên kia. Khuôn mặt tròn quay của
nó xám ngoét vì kinh sợ. Đôi vớ tụt dần xuống mắt cá chân.

Giọng cô Trunchbull oang oang cất lên, chĩa cái roi như chĩa cây kiếm
về phía nó:

- Thằng ngu này, thằng đần độn này, mà chúng mày nhìn thấy đứng
đây, chẳng khác gì đồ tội phạm ghê tởm, một cư dân của thế giới ngầm, một tên
Mafia chính hiệu!

Bruce Botrotter có vẻ bối rối:

- Ai, em hả?

Cô Trunchbull ré lên:

- Đồ ăn cắp! Đồ lừa đảo! Đồ kẻ cướp!

Thằng bé bối rối hơn:

- Em chẳng có gì đúng với điều cô nói cả, thưa hiệu trưởng.

- Mày chối hả? Mày cho rằng mày không có tội hả?

Thắng bé càng lúc càng bối rối hơn:

- Em chẳng biết cô đang nói gì.

- Tao sẽ cho mày biết là tao đang nói gì nhé. Sáng qua, trong giờ
ra chơi, mày lẻn vào nhà bếp như một con rắn và lấy cắp miếng bánh sôcôla dành
riêng để trên khay trà của tao. Cái khay đó, người đầu bếp chuẩn bị riêng cho
tao. Nó là bữa ăn sáng của tao! Phần ăn riêng của tao! Không phải loại bánh
dành cho chúng mày! Cái bánh đó được làm bằng bơ nguyên chất và kem nguyên chất.
Thế mà đồ kẻ cướp kia đã chôm lấy nó và ăn sạch!

Khuôn mặt thằng bé từ xám chuyển qua trắng, nó kêu lên:

- Em không làm điều đó!

- Đừng nói láo, Bruce Botrotter! Người đầu bếp thấy mày! Bà ta thấy
mày ăn!

Rồi đột nhiên giọng cô mềm hơn, dịu dàng hơn, thân thiện hơn, cô
cúi người về thằng bé, cười mỉm:

- Mày thích cái bánh sô cô la đặc biệt của tao lắm, phải không
Botrotter? Nó béo ngậy và thơm ngon lắm, phải không Botrotter?

- Rất ngon ạ!

Từ ngữ bật ra khỏi miệng trước khi nó kịp ngăn lại.

Cô Trunchbull vẫn ngọt ngào:

- Mày nói đúng. Nó rất ngon. Tao nghĩ mày nên chúc mừng người đầu bếp.
Botrotter này, khi người đàn ông ăn ngon miệng, anh ta luôn gởi lời cảm ơn đến
đầu bếp. Mày không biết điều đó hả Botrotter? Nhưng kẻ tội phạm sống trong thế
giời ngầm đâu có để ý tới điều đó.

Thằng bé im lặng.

Cô Trunchbull ngoảnh mặt ra cửa, hét to:

- Đầu bếp! Vào đây, đầu bếp! Bruce Botrotter muốn nói với bà rằng
món bánh sô cô la của bà quá ngon đấy!

Đầu bếp, một phụ nữ nhăn nheo và cao nhoòng (hệt như thân người bà
ta bị phơi khô trên bếp lò lâu ngày) bước lên sân khấu cùng cái tạp dề dơ bẩn.
Rõ ràng sự xuất hiện của bà ta là do cô hiệu trưởng chuẩn bị trước. Giọng cô
oang oang:

- Botrotter, nói cho đầu bếp biết là mày nghĩ gì về cái bánh sô cô
la.

Thằng bé lẩm bẩm:

- Rất ngon.

Bạn dễ dàng thấy rằng thằng bé đang bắt đầu tự hỏi toàn bộ chuyện
này dẫn tới cái gì. Nó chỉ biết một điều duy nhất là luật pháp cấm cô
Trunchbull đánh nó bằng cây roi cô đang quất quất vào đùi. Nó thấy an ủi như thế,
nhưng không nhiều, vì khó mà đoán được ý của cô. Không ai biết được cô ta sẽ
làm điều gì kế tiếp.

Cô Trunchbull kêu lên:

- Tới đây, đầu bếp. Bruce Botrotter thích cái bánh của bà. Nó thích
lắm. Bà còn nữa không? Cứ cho nó thêm đi.

- Tôi có đấy.

Đầu bếp trả lời, hình như bà ta đã thuộc lòng lời thoại.

- Vậy bà đi mang nó lại đây. Mang theo cả con dao cắt bánh nữa nhé.

Đầu bếp biến mất. Rồi ngay lập tức bà ta xuất hiện trở lại, người oằn
đi dưới sức mạnh của cái bánh khổng lồ đặt trên dĩa sứ. Cái bánh có đường kính
bốn tấc rưỡi, được phủ đầu lớp kem sô cô la màu nâu đậm.

- Đặt nó xuống bàn.

- Thôi nào, mày hãy tự cắt một lát dày và nếm thử đi.

Thằng bé thận trọng hỏi lại:

- Sao ạ? Bây giờ à?

Nó biết quanh đây có cái bẫy dành cho nó, nhưng nó không biết là ở
đâu. Nó đề nghị:

- Em đem nó về nhà ăn có được không?

Cô Trunchbull nhe răng ra cười xảo quyệt:

- Như vậy là bất lịch sự. Mày phải cho đầu bếp thấy sự biết ơn về tất
cả những gì bà ta phải gánh chịu.

Thằng bé không nhúc nhích.

- Nhanh lên. Cắt một lát và nếm đi. Chúng ta không có thì giờ đâu.

Thằng bé cầm con dao lên, định cắt bánh thì dừng lại. Nó nhìn cái
bánh khổng lồ. Rồi nhìn cô Trunchbull. Rồi nhìn bà đầu bếp dài ngoằng. Tất cả bọn
trẻ trong hội trường căng thẳng quan sát, chờ đợi điều gì xảy ra. Chắc chắn phải
có điều gì xảy ra. Cô Trunchbull không phài là người cho kẻ khác nguyên một cái
bánh vì lòng tốt. Đứa thì đoán cái bánh có trộn tiêu hoặc dầu xổ hoặc chất gì
ghê tởm để làm thằng bé bệnh. Đứa thì đoán trong bánh có thuốc độc, và thằng bé
sẽ ngă lăn ra chết ngay trên sân khấu. Đứa thì nói cái bánh đã được gài mìn,
lúc đưa con dao vào, nó sẽ nổ tung luôn cả thằng Botrotter.

Thằng bé nói:

- Em không muốn ăn.

- Nếm đi, thằng nhóc. Mày đang sỉ nhục đầu bếp đấy.

Thằng bé bắt đầu cắt một lát mỏng. Nó nâng lát bánh lên, dùng hai
ngón tay nhón lấy lát bánh, chậm chạp ăn.

- Ngon chứ hả?

Cô Trunchbull hỏi.

- Rất ngon ạ.

- Thêm miếng nữa.

- Đủ rồi ạ. Cám ơn cô.

Giọng cô Trunchbull bắt đầu thay đổi, bén nhọn lên:

- Tao nói ăn thêm lát nữa. Ăn thêm! Hãy làm điều mày được bảo!

- Em không muốn ăn nữa ạ.

Đội nhiên cô Trunchbull bùng nổ lên. Cô vừa thét to, vừa đập cây
roi vào đùi mình:

- Ăn! Nếu tao bắt mày ăn thì mày phải ăn! Mày thèm cái bánh lắm mà!
Mày chôm cái bánh của tao mà! Bây giờ có bánh thì mày còn muốn gì nữa: Mày phải
ăn! Mày sẽ không rời khỏi đây! Tất cả bọn chúng sẽ không rời khỏi đây, cho tới
khi mày ăn hết cả cái bánh to này! Tao nói rõ chứ, Botrotter? Mày hiểu ý tao chứ?

Thằng bé nhìn cô Trunchbull, rồi nhìn xuống cái bánh khổng lồ. Cô
Trunchbull riếp tục ré lên:

- Ăn đi! Ăn đi! Ăn đi!

Thằng bé chậm chạp cắt một lát và bắt đầu ăn. Matilda hoàn toàn bị
thu hút, bé thì thào với Lavender:

- Bạn nghĩ anh ta ăn hết không?

Lavender thì thào đáp lại:

- Không thể được. Anh ta sẽ bệnh trước khi ăn hết nửa cái.

Khi thằng bé ăn xong lát thứ hai, nó lưỡng lự nhìn cô Trunchbull.
Cô la to:

- Ăn đi! Đồ tham lam, muốn ăn bánh thì có bánh đấy. Ăn nhanh lên,
ăn nhanh hơn nữa. Tao không có nhiều thì giờ đâu! Không được dừng lại nửa chừng!
Lần sau mày dừng lại nửa chừng, tao sẽ quăng mày và tủ "Ngộp thở",
khoá lại và ném chìa khoá xuống giếng!

Thằng bé cắt lát thứ ba và bắt đầu ăn. Lần này nó ăn nhanh hơn lần
trước, và khi nhét vào miệng miếng cuồi cùng, nó chụp vội con dao để cắt lát kế
tiếp. Bằng cách này, nó đạt được sự ăn và sự cắt đều đặn.

Matilda chưa nhìn thấy dấu hiệu khổ sở nơi thằng bé. Mà hình như thằng
bé càng có vẻ tự tin hơn. Bé thì thần với Lavender:

- Anh ta khá đấy!

Lavender thì thầm đáp lại:

- Anh ta sắp bệnh rồi. Sẽ kinh khiếp lắm đấy.

Khi Bruce Bogtrotter ăn được nửa cái bánh, nó ngừng vài giây và thở
mạnh. Cô Trunchbull đứng chống nạnh, nhìn nó la to:

- Tiếp tục đi! Ăn cho hết!

Thằng bé đột ngột ợ một tiếng rõ to vang khắp hội trường như tiếng
sấm. Nhiều đứa trẻ cười khúc khích.

- Im lặng!

Cô Trunchbull thét lớn.

Thằng bé cắt một lát bánh dày khác, bắt đầu ăn thật nhanh. Không có
dấu hiệu suy yếu hoặc đầu hàng. Không có vẻ gì nó sẽ dừng lại và khóc lóc:
"Em không thể ăn được nữa! Em sắp bệnh rồi!"

Bây giờ có một sự thay đổi huyền ảo sắp đến với hơn hai trăm năm
mươi đứa trẻ đang quan sát. Trước đó, chúng linh cảm sẽ có tai hoạ ập đến.
Chúng chuẩn bị đón nhận cảnh tượng thằng bé khốn khổ bị mắc nghẹn vì bánh sô cô
la, sẽ phải đầu hàng và van xin lòng thương xót của Trunchbull. Và cảnh tượng
cô Trunchbull đắc thắng nhét từng lát bánh to vào cái miệng đang thở hổn hển của
thằng kia.

Nhưng không hề có chuyện đó. Bruce Bogtrotter đã ăn được 3/4 cái
bánh, và vẫn còn ăn khoẻ. Có đứa còn cho rằng Bruce Bogtrotter thích thú vì
chuyện tặng bánh như thế là "ngàn năm có một". Còn gì nữa, nó trở nên
tỉnh táo và biết đám khán giả dưới kia đang thầm lặng cổ vũ cho nó. Đây là cuộc
chiến đấu giữa nó với cô hiệu trưởng Trunchbull hùng mạnh. Đột nhiên có đứa la
lên:

- Cố lên, Bruce! Bạn có thể làm được!

Cô Trunchbull quay người, hét:

- Im lặng!

Đám khán giả chăm chú quan sát. Chúng hoàn toàn bị thu hút vào cuộc
thi. Chúng chờ đợi để được bật ra tiếng reo hò, nhưng chúng không dám.

Matilda thì thào:

- Tôi nghĩ anh ta sẽ làm được.

Lavender thì thào đáp lại:

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi không tin trên đời này có người ăn hết
cả cái bánh kích cỡ như thế.

- Cô Trunchbull cũng không tin. Nhìn cô coi. Mặt cô càng lúc càng đỏ
lên. Cô sẽ giết anh ta nếu anh ta thắng.

Thằng bé ăn chậm lại, không nghi ngờ gì cả. Nhưng nó vẫn đều đều bỏ
bánh vào miệng với sự bền bỉ của vận động viên maratông vừa khi thấy mức đến ở
phía trước. Khi miếng bánh lớn cuối cùng biến mất, một tiếng reo hò vang trời
và lũ trẻ nhảy nhót như điên, ré lên, la lên, vỗ tay lên: "Hoan hô, Bruce!
Hoan hô, Bruce! Huy chương vàng cho Bruce!"

Cô Trunchbull đứng đơ người trên sân khấu. Khuôn mặt dài của cô
chuyển sang màu dung nham núi lửa, còn đôi mắt thì long lên vì tức giận. Cô
nhìn Bruce Bogtrotter đang ngồi trên ghế giống hệt con giòi khổng lồ, đang
trương lên vì thoả thuê, lừ đừ chẳng muốn nói hoặc cử động. Mồ hôi tuôn trên
trán nó, nhưng nụ cười chiến thắng rạng ngời trên mặt nó.

Cô Trunchbull đột ngột lao tới, chộp lấy cái dĩa sứ trống rỗng hãy
còn bết bát màu nâu sô cô la. Cô giơ cao cái dĩa và giáng mạnh xuống ngay trên
đầu Bogtrotter khốn khổ. Mảnh sứ vụn văng đầy sàn sân khấu.

Lúc này, thằng bé đã quá no nê, nó giống hệt một bao xi măng ướt mà
bạn không thể dùng búa tạ làm đau nó được. Nó chỉ lắc lắc cái đầu và nhe răng
ra cười.

- Xuống địa ngục đi!

Cô Trunchbull hét lên rồi rầm rầm rời khỏi sân khấu, có người đầu bếp
đi theo sát phía sau.

Lavender

Vào giữa tuần đầu tiên của học kỳ đầu tiên, cô Honey nói với cả lớp:

- Cô có vài tin quan trọng cho các em, phải lắng nghe thật kỹ.
Matilda cũng vậy. Em hãy bỏ sách xuống và chú ý nhé.

Những khuôn mặt bé nhỏ nghiêm trang ngước lên, lắng nghe.

Cô Honey tiếp tục:

- Thói quen của hiệu trưởng là đảm nhận mỗi lớp một tiết, được ấn định
vào ngày giờ cụ thể. Cô luôn vào lớp chúng ta 2 giờ chiều thứ năm, sau bữa ăn
trưa. Vậy, ngày mai, lúc hai giờ, cô Trunchbull sẽ thay cô dạy học. Cô cũng sẽ
có mặt trong lớp, nhưng chỉ là người dự thính im lặng. Các em hiểu chưa?

Cả lớp ríu rít:

- Hiểu ạ, thưa cô Honey.

- Cô căn dặn tất cả các em, hiệu trưởng rất nghiêm khắc đấy. Phải đảm
bảo quần áo, mặt mũi và chân tay các em được sạch sẽ. Chỉ nói khi nào được hỏi
tới. Nếu cô ấy hỏi em câu gì, đứng dậy ngay rồi mới trả lời. Không bao giờ cãi
lại cô ấy. Cũng đừng cố chọc cười. Cô ấy sẽ tức giận đấy. Một khi hiệu trưởng tức
giận thì các em coi chừng.

Lavender lầm bầm:

- Cô có thể nhắc lại điều đó.

Cô Honey nói tiếp:

- Cô chắc là cô ấy sẽ kiểm tra về những điều các em đã học trong tuần
này, đó là bảng cửu chương 2. Vậy tối nay, về nhà, các em phải học cho thật thuộc,
đọc to cho cha mẹ các em nghe luôn.

Một bạn rụt rè hỏi:

- Cô ấy còn kiểm tra gì nữa ạ?

- Đánh vần. hãy nhớ lại tất cả những gì các em đã học ở vài ngày
trước. Còn điều này nữa, khi hiệu trưởng vào lớp, phải có một bình nước và một
ly sạch trên bàn. Ai sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này?

Lavender đáp ngay:

- Em ạ.

- Giỏi lắm, Lavender. Việc của em sẽ là vào bếp, lấy một bình đầy
nước, đặt lên bàn này cùng với chiếc ly sạch trước khi buổi học bắt đầu.

Lavender hỏi:

- Nếu trong bếp không có bình thì sao ạ?

- Có hàng tá bình nước và ly của hiệu trưởng trong bếp đó.

Lavender nói:

- Em không quên đâu. Em hứa sẽ không quên.

Bộ óc đầy mưu mô của Lavender đã nảy ra một ý hay về công việc chuẩn
bị bình nước cho cô hiệu trưởng. Bé chờ đợi để làm điều gí đó thật anh hùng. Bé
ngưỡng mộ chị học sinh lớn Hortensia về những trò mà chị ấy dám làm để
"chơi" cô hiệu trưởng. Bé cũng ngưỡng mộ Matilda, người đã bắt bé thề
không được hé môi về vụ con két, và vụ thuốc nhuộm tóc cho ông bố. Bây giờ đến
lượt bé trở thành nữ anh hùng nếu bé đưa ra một âm mưu sáng chói.

Chiều đó, trên đường về nhà, bé bắt đầu ngẫm nghĩ đến những khả
năng có thể xảy ra. Cuối cùng, một tư tưởng hay ho loé lên, và bé thận trọng đặt
nó trong nhiều tình huống, như công tước Wellington đã làm trước trận Waterloo.
Phải thú nhận kẻ thù ở đây không phải Napoleon, nhưng tại trường Crunchem Hall
này, chẳng có ai nói cô hiệu trưởng là ít kinh khủng hơn cái ông người Pháp nổi
tiếng kia. Lavender tự nhủ, kỹ năng cần phải được tập luyện nếu như bé muốn kỳ
công của mình được trọn vẹn.

Phía sau vườn nhà Lavender có một ao bùn. Đó là nơi trú ngụ của bầy
sa giông. Sa giông là con vật tương đối phổ biến trong các ao hồ Anh quốc,
nhưng ít người trông thấy nó, vì nó hay mắc cỡ và thích rúc trong bùn. Nó là
con vật có vẻ bề ngoài thật xấu xí gớm guốc, giống cá sấu con với cái đầu ngắn
hơn, và hoàn toàn vô hại. Nó là giống vật lưỡng cư, vừa sống dưới nước, vừa sống
trên cạn.

Tối hôm đó, Lavender ra vườn, quyết tâm bắt cho được một con sa
giông. Chúng rất mau lẹ, không dễ gì dùng tay túm chặt được chúng. Bé kiên nhẫn
rình bên bờ ao thật lâu, tới khi nhìn thấy một con to lạ lùng. Dùng chiếc mũ
thay cho cái lưới, bé nhào xuống bắt được nó rồi định thả nó vào cái hộp bút
chì màu đã được lót cỏ dày. Nhưng đưa nó ra khỏi mũ cũng không dễ dàng hút nào.
Nó vặn vẹo, ngoằn ngoèo như thuỷ ngân, mà cái hộp chẳng rộng rãi hơn kích thước
nó là mấy. Cuối cùng bé cũng làm được, rất cẩn thận lúc đóng nắp hộp kẻo con sa
giông bị kẹp đứt đuôi. Thằng bé Rupert Entwistle gần nhà từng bảo, nếu ai làm đứt
đuôi con sa giông, phần đuôi con sa giông sẽ mọc ra một con khác to gấp mười lần
con đầu tiên. Có thể to bằng con cá sấu đấy. Lavender không tin điều đó, nhưng
bé chẳng dại gì để điều đó xảy ra.

Ngày hôm sau, bé bỏ vũ khí bí mật vào cặp và mang đến trường. Bé hồi
hộp, mong đợi gặp Matilda để khoe kế hoạch chiến đấu. Thật ra, bé muốn khoe khắp
lớp cơ. Nhưng cuối cùng, bé quyết định không hé môi với bất cứ ai. Thế thì hay
hơn, vì dù cho cả lớp có bị tra tấn tàn bạo, chẳng ai chỉ tên bé là thủ phạm cả.

Giờ ăn trưa đã đến. Thực đơn hôm nay có món xúc xích và đậu nướng,
toàn món hợp khẩu của Lavender. Nhưng bé nuốt không trôi. Cô Honey ngồi ở đầu
bàn, nhìn thấy và hỏi:

- Em có khoẻ không?

- Thưa, em ăn điểm tâm quá no. Bây giờ em không thể ăn gì được nữa.

Bữa trưa chấm dứt. Bé lao vào bếp, thấy ngay những cái bình nổi tiếng
của cô Trunchbull. Bình bằng gốm, phồng to, màu xanh nhạt. Lavender rót đầy nửa
mình nước, cầm theo chiếc ly, mang chúng về lớp rồi đặt lên bàn giáo viên. Lớp
vắng tanh. Nhanh như chớp, Lavender lấy hộp chì màu ra khỏi cặp, hé mở nắp hộp.
Con sa giông vẫn nằm im trong đó. Bé thận trọng đưa chỗ mở hé vào miệng bình rồi
trút mạnh. "Tõm", con sa giông rơi xuống, nó vặn vẹo ngọ nguậy một
lúc rồi mới chịu nằm yên. Để con vật cảm thấy thoải mái, Lavender quyết định thả
hết mớ cỏ vào cho nó.

Việc đã xong, tất cả đã sẵn sàng. Lavender xếp những cây chì màu
vào lại trong hộp và đặt nó đúng vị trí trên bàn. Sau đó, bé ra khỏi lớp hoà
vào nhóm bạn đang chơi trên sân cho đến khi giờ học bắt đầu.

Buổi kiểm tra hàng tuần

Đúng 2 giờ, cả lớp có mặt đầy đủ, kể cả cô Honey - người đã lưu ý
thấy cái bình nước và ly sạch nằm ở vị trí của nó.. Cô chọn chỗ đứng phía cuối
lớp. Mọi người chờ đợi. Đột nhiên, hình dáng khổng lồ của cô hiệu trưởng trong
chiếc áo khoác thít chặt và quần chẽn xanh bước vào. Cô gầm lên:

- Chào bọn mày.

Cả lớp cùng đáp:

- Chào cô Trunchbull.

Vị hiệu trưởng đứng trước lớp, chân dang ra, tay chống nạnh, trừng
trừng nhìn bọn trẻ nhỏ đang hồi hộp trước mặt cô. Cái nhìn của cô biểu lộ sự
ghê tởm, hệt như cô đang nhìn đống phân chó ị bậy giữa lớp. Rồi cô nói:

- Cảnh tượng chẳng đẹp chút nào. Chúng mày quả là một đám mụn cóc bắt
người khác phát ói ra.

Cả lớp vẫn giữ im lặng.

- Ta muốn buồn nôn khi nghĩ rằng ta sẽ phải chịu đựng đồ rác rưởi
chúng mày trong trường thêm sáu năm nữa. Chắc tao phải đuổi bớt bọn mày đi để đầu
óc tao khỏi phải điên lên quá.

Cô dừng lại và khịt mũi nhiều lần, tạo ra những tiếng động kỳ quặc.
Giống hệt loại âm thanh nếu bạn bước ngang qua chuồng ngựa vào đúng lúc ngựa được
cho ăn.

- Ba mẹ chúng mày nói rằng chúng mày thật tuyệt vời, còn tao thì
nói ngược lại. Và chúng mày nên tin tao thì hơn. Đứng lên hết đi.

Cả lớp nhanh nhẹn đứng lên:

- Đưa hai tay ra trước mặt. Khi tao đi ngang, tao muốn chúng mày lật
úp rồi lật ngửa để tao xem chúng có sạch sẽ cả hai mặt hay không.

Báo cáo nội dung xấu