Giang Nam thiện nữ tử - Chương 01 part 1
Vạn
Lịch
Đường
Sùng Nam phố Hấp huyện
“Lão
gia, phu nhân xin thương xót, tiểu nhân đã ba ngày chưa ăn cơm, bố thí, bố thí
đi!”
“Cô
nương đại thẩm xin thương xót, bố thí miếng cơm ăn a! Tiểu nhân đã nhiều
ngày đói bụng!”
“Tiểu
nhân xin dập đầu lạy tạ ngài, cám ơn nữ bồ tát cứu mạng!’’
Trong
cái góc u ám đối lập với con đường sáng sủa, là một đống khất
cái, có già, có trẻ , rồi thiếu chân,mù mắt, thiếu cánh tay, đa
dạng thân thể , duy nhất có một điểm chung là bọn họ gương mặt hốc
hác,đã bị bỏ đói lâu ngày, hy vọng người đi đường bố thí, nửa đêm sẽ
không vì đói mà ngủ không được, cho nên ở góc đường , bất luận già trẻ
lớn bé đều khàn khàn vô lực gào, ra sức hướng người qua đường ăn xin, may ra
được bố thí một ít bạc vụn, liền run run hô: “Cám ơn Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát
phù hộ a! Bồ tát cứu mạng a …..
Trong
phần đông khất cái(ăn mày), có một thiếu niên xanh xao vàng vọt, co rúm
lại ở một góc. Hắn ước chừng mười tuổi, vóc dáng nho nhỏ gầy yếu khiến
người ta chú ý, sắc mặt tái xám, môi khô nứt, quần áo rách nát, hai mắt vô
thần, dường như tùy thời đều có thể té xỉu. Hắn đã muốn năm ngày
không ăn cơm, chỉ có thể uống nước duy trì vận mệnh.
Hắn
bị bọn khất cái đằng trước che khuất, người qua đường nếu nhìn không
thấy, hiển nhiên không có khả năng bố thí này nọ cho hắn ăn, hắn lại càng gầy
yếu, chỉ còn một chút sức lực chống đỡ.
Thế
giới của khất cái mà còn ỷ mạnh hiếp yếu nha ! Đã là yếu thế trong
yếu thế, mà người khác vẫn không có chút lòng thương hại . Thiếu niên
khất nhi ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quên đi ,cứ như vậy đói chết, dù sao
cha hắn không đau, nương hắn không thương, thế gian không đạo lý, đói chết
cũng tốt.
Đằng
trước mơ mơ hồ hồ, ý chí của hắn càng ngày càng không rõ, trước mắt chớp lên
một bóng người quỷ mị — a! Rốt cục phải rời khỏi nhân thế sao? Không biết hắn
có thể hay không nhìn thấy cha mẹ chưa bao giờ gặp mặt ở âm tào địa phủ? Bọn họ
không có việc gì sao lại sinh ra hắn? Vì sao để cho hắn chịu khổ, vì sao vứt
bỏ hắn, không dẫn hắn đi cùng đến địa phủ, nhất định phải hảo hảo hỏi bọn họ
mới được……
Đang
lúc nam hài hai mắt trắng dã, toàn bộ thân mình mềm liệt ở góc tường, một cái
thanh âm non nớt vang lên, “Vượng thúc thúc, vị đại ca ca này thật đáng thương,
giống như mấy ngày chưa ăn cơm.”
“Tiểu
Ức Nhi, nơi này khất cái phần lớn là mấy ngày chưa ăn cơm. Đi mau, cũng sắp
đến Sùng giáo phường, đừng để cho cha con chờ lâu.”
“Nhưng
là Vượng thúc thúc, hắn giống như sắp chết, chúng ta không cứu hắn sao?”
Thanh âm non nớt lại vang lên.
“Tiểu
Ức Nhi, chúng ta không thể cứu a…… Nơi này nhiều khất cái như vậy.”
“Vượng
thúc thúc, con có thứ gì đó nương cho, chia một ít cho vị đại ca ca này
đi…… Thế nào, cho ngươi!” Chủ nhân của thanh âm ôn nhu mềm mại hình như
phát hiện chính mình có khả năng giúp hắn, thật cao hứng nói.
Nam hài ý chí mờ nhạt
nhìn tiểu cô nương trước mắt lấy ra một cái vòng tròn, vàng óng gì đó, hắn
miễn cưỡng tập trung nhìn vào — a…… Là một cái vòng tay, làm bằng vàng!
Đó
là một cái vòng tinh xảo, xem thủ công hẳn là của thời tiền triều, bên
trên là song long hí châu, hai cái đầu của hai con rồng chụm lại ngậm
một viên ngọc, thân rồng uốn lượn làm thành thân chiếc vòng, toàn bộ
đều làm từ vàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết giá trị xa xỉ của
nó.
Chỉ
cần có một cái vòng tay như vậy, hắn ăn cơm năm năm hay mười năm cũng không
thành vấn đề! Thiếu niên sắp mất đi ý chí sinh tồn lập tức cố hết sức
ngồi dậy, run run bắt tay cầm, tiếp nhận vòng vàng trong tay tiểu cô nương.
“Không
được!” Chớp mắt lại bị vị đại thúc bên cạnh tiểu cô nương mạnh mẽ lấy đi,
bàn tay to mang chiếc vòng nhét vào vạt áo tiểu cô nương, thấp giọng nói:
“Tiểu Ức Nhi, đây là nương con để lại cho con, là cái vòng Song Long hí
châu, vốn là một cặp, thiếu mất một cái, cha con sẽ không đón nhận
con! Mau cất đi, nơi này nhiều người, bị đoạt sẽ không tốt đâu.”
Tiểu
cô nương nước mắt đã muốn đi ra, nàng nghẹn ngào khóc nói: “Nhưng con cảm thấy
vị đại ca ca này thực đáng thương a! Hắn giống như sắp chết, con phải giúp
hắn……”
Vị
đại thúc không làm sao được, bĩu môi, từ trong ngực xuất ra một ít bạc vụn
đặt ở trong tay tiểu cô nương, “Tiểu Ức Nhi, đem bạc vụn này cho hắn đi. Dù
sao nhà cha con ngay tại phố cách vách, hắn hẳn là sẽ mời chúng ta dùng cơm,
bạc vụn cơm chiều liền cho hắn cũng được.”
Tiểu
cô nương rốt cục nín khóc mỉm cười, tay nhỏ bé cầm bạc vụn, dùng thanh âm mềm
mỏng đối thiếu niên nói: “Vị đại ca ca này, bạc này cho ngươi, nhanh đi ăn
đi, nếu không sẽ đói bụng.”
Thiếu
niên tiếp nhận bạc vụn, lấy thanh âm suy yếu hỏi, “Tiểu…… Tiểu muội muội,
ngươi…… Tên là gì?”
“Ta
tên là –”
Thanh
âm của nàng bị đánh gãy, đại thúc bên người tiểu cô nương kéo nàng đi về
phía Sùng giáo phường. “ Tiểu Ức Nhi, trời sắp tối rồi, chúng ta đi nhanh đi!”
Tiểu
cô nương vừa đi vừa quay đầu, dùng thanh âm non nớt hô: “Đại ca ca, nhất định
phải ăn nha!”
Thiếu
niên nhìn bạc vụn trong tay, lại nhìn tiểu cô nương dần dần đi xa. Trên người
nàng chính là xiêm y vải thô, như thế nào có vòng tay quý như vậy? Đó là làm
bằng vàng, lại còn là một đôi với cái khác…… Kia giá trị hẳn là rất
nhiều!
Đột
nhiên, hắn chột dạ. Như thế nào lại nghĩ vậy? Người ta hảo tâm bố thí bạc,
hắn lại nghĩ tới vòng vàng trong tay nàng!
Di,
làm khất cái đã lâu, nhân cách cũng không có sao?
Ai,
đừng nghĩ nhiều như vậy, đi ăn cơm thôi! Thiếu niên miễn cưỡng nâng thân mình
gầy yếu, bám vào tường đứng lên, loạng choạng rời đi, thoát ly khỏi nơi
có đông đảo khất cái này.
***
Mười
năm sau
“Tạ
tổng quản! Van cầu ngươi thư thả cho vài ngày, chỉ cần ta lấy lại được của
tên mặt rỗ Vương Nhị kia, là có thể trả lại bạc cho ngươi. Van cầu ngươi
đừng lấy đi căn nhà duy nhất của ta ! Tạ tổng quản –” Nam nhân sợ hãi bất lực hô.
Ở
Hấp huyện ,tại chính sảnh cửa hàng Tô gia, một vị thương nhân trung niên
đứng ấp úng, trong mắt lộ vẻ cầu xin.
“Vương
chưởng quầy, tại thương ngôn thương, khế ước ghi rõ một năm chính là một năm,
nay ngươi khất nợ quá hạn, hơn nữa lợi tức……” Lạnh lùng hừ một tiếng, “Đã
muốn vượt qua năm trăm lượng. Ngươi tính xem, bất quá một trăm lượng, thu nhà
của ngươi, coi như cửa hàng chúng ta chịu thiệt rồi!” Chính sảnh truyền đến
thanh âm bình tĩnh, lạnh như băng, không mang một tia cảm tình nào.
“Nhưng
là….van cầu ngươi! Tạ tổng quản….” Vương chưởng quầy cầu xin.
“Người
đâu!” Nam nhân đứng giữa chính
sảnh vung tay lên, nô bộc hai bên lập tức đem lão Vương chưởng
quầy đang cầu xin tha ra ngoài.
“Van
cầu ngươi a, Tạ tổng quản! Cho ta thêm một ít thời gian a! Ta nhất định trả
đủ tiền, van cầu ngươi, không cần tuyệt tình như vậy! Van cầu ngươi……” Vương
chưởng quầy bị tha ra ngoài vẫn khổ sở xin xỏ.
Nam nhân trẻ tuổi mặt
không chút thay đổi vùi đầu vào sổ sách, đối với thanh âm cầu xin mắt
điếc tai ngơ.
Còn
ngoài cửa lớn Tô trạch, Vương chưởng quầy vô lực nằm ngã xuống đất, nô bộc
tha hắn đi ra ngoài khuyên bảo: “Vương chưởng quầy, ngươi biết Tạ đại tổng quản
chúng ta nghiêm khắc có tiếng, làm cái gì cũng một là một , hai là hai,
ngươi có cầu ông ấy thế nào cũng vô dụng, chẳng bằng trở về dọn dẹp một
chút, lưu lại ít gia sản, miễn cho ngày mai căn nhà bị quan phủ niêm phong,
liền cái gì cũng lấy không được.” Nói xong, nô bộc nhìn nhìn Vương chưởng quầy
đáng thương, liền lui người vào đại môn màu đỏ của Tô trạch.
Chủ
tử Tô trạch là Tô gia tiểu thư Tô Thải Tần, vốn là con nhà quan, sau vì gia
đạo sa sút, chính mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lấy văn phòng tứ
bảo(*) xây dựng sự nghiệp, nay cửa hàng Tô gia ở Hấp huyện đã là cửa hàng bậc
nhất bậc nhì vùng này.
Tô
Thải Tần năm nay mười sáu tuổi, có tiếng là khôn khéo thông minh, mà Tô gia
đại tổng quản Tạ Cảnh Sướng lại là trợ thủ đắc lực của nàng, lãnh tình nghiêm
khắc, làm việc dựa trên quy củ, không có ngoại lệ. Nghe nói hắn trước đây là
khất cái, sau được Tô Thải Tần nhìn trúng, đem về làm phó dịch,rồi thăng
chức làm quản sự, không lâu sau, trở thành đại tổng quản của Tô gia.
(*)
: (gồm “bút, nghiên, giấy, mực” là bốn vật quý của chốn văn chương chuyên chở
ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật… Từ xưa vua chúa, quan lại, văn nhân, nhà giáo,
thầy thuốc… đều sử dụng và đặc biệt gắn bó mật thiết với các nhà thư họa)
“Tạ
tổng quản, như vậy có thể hay không rất nhẫn tâm?” Văn Đức, tùy tùng bên người
Tô Thải Tần thấp giọng hỏi .
“Ngươi
không đi theo tiểu thư, chạy đến đây nhiều lời cái gì?” Tạ Cảnh Sướng
không thèm nhìn Văn Đức, vẫn như trước vùi đầu vào đống sổ sách cao
ngang chừng núi.
“Ai
nha! Tiểu thư lại bị phu nhân gọi đi, tám phần là vì chuyện thành thân. Ngươi
không phải không biết, tiểu thư căn bản không muốn thành thân, mỗi khi bà mối
đến, tiểu thư sẽ phát sinh chút nóng nảy, ta không ở nơi này trốn
tránh, chẳng lẽ còn đợi bị mắng ư? Ta thực đáng thương a, mỗi lần……” Văn Đức
thao thao bất tuyệt nỗi khổ tâm.
“Được
rồi! Ngươi không có việc gì liền cút, đừng phiền ta!” Tạ Cảnh Sướng bưng lên
vẻ mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt nghiêm nghị quét Văn Đức liếc mắt một cái,
khiến hắn lập tức ngậm miệng.
“Bẩm
tổng quản!” Hạ nhân cầm một bọc khăn vải tiến vào .
“Chuyện
gì?’’ Tạ Cảnh Sướng không kiên nhẫn ngẩng đầu lên. Như thế nào? Hắn không thể
có một khắc yên tĩnh sao?
“Bẩm
tổng quản,phía đông thành có một nữ tử, muốn mua nhũ kim loại tiên cửa
hàng chúng ta chế ra, loại giấy thượng hạng nhất nước(chỗ này tớ chém
một tý), nhưng nàng không có bạc, muốn lấy thứ này thay thế.
Chưởng quầy phía trước không dám làm chủ, bảo tiểu nhân mang vào hỏi tổng
quản.” Hạ nhân đem đồ đặt lên bàn.
Tạ
Cảnh Sướng vẻ mặt phiền chán nói: “Nói cho nàng, mua gì cũng cần bạc! Đặc
biệt là giấy tiên chúng ta làm độc nhất vô nhị, muốn nhũ kim loại tiên, trừ bỏ
bạc, cái khác……” Khi hắn thoáng nhìn thứ trên bàn, liền ngừng lại.
Trên
đó là một cái vòng tay vàng, song long hí châu(chắc là hai con rồng
chụm đầu phun lửa), tinh tế, đuôi rồng uốn lượn giao triền thành thân vòng
tay, nhìn là biết đồ cổ tiền triều, giá trị xa xỉ.
Tạ
Cảnh Sướng nheo lại con ngươi đen, cầm vòng tay trên bàn nhìn kỹ một chút, trầm
giọng hỏi: “Đây là người nữ tử đó tự mình đem đến?”
“Hồi
tổng quản, không phải, là đại thẩm cách vách nàng hảo tâm giúp nàng mang đến
đổi nhũ kim loại tiên. Vị đại thẩm nói chủ nhân của chiếc vòng này
không có phương tiện vào thành, cầu xin nàng giúp. Nàng còn thỉnh chúng ta hảo
bảo quản vòng tay này, chờ chính chủ có bạc sẽ đến chuộc đồ về.”
Văn
Đức ở một bên huyên náo nói: “Chậc! Nàng coi cửa hàng chúng ta là hiệu cầm đồ
sao! Tạ đại tổng quản nhà ta sao có thể dễ thương lượng như vậy, bảo
nàng…”
“Cho
nàng!” Tạ Cảnh Sướng nhìn chằm chằm vòng vàng trong tay, trầm giọng nói.
“Di?”
“Cho
nàng! Xem chủ nhân chiếc vòng tay muốn bao nhiêu nhũ kim loại tiên, bao nhiêu
kim hoa giấy tiên, toàn bộ cho nàng. Bất quá……” Hắn nhìn thoáng qua Tề Nguyệt
tùy tùng bên cạnh, “Ta muốn biết nàng ở đâu , làm cái gì?”
Tề
Nguyệt gật đầu, lui xuống.
“Vâng!”.·
“Điểm
này không giống tác phong Tạ đại tổng quản! Tạ tổng quản, ngươi không nhận bạc
bên ngoài gì đó — đương nhiên rồi, này vòng tay là làm bằng vàng, hẳn là
rất đáng giá, bất quá đâu…… Di, người đâu? Tạ tổng quản? Tạ tổng quản!”
Văn
Đức kêu to, chính là tung tích Tạ Cảnh Sướng đã biến mất khỏi đại
sảnh?
~ ~
~
Đúng
vậy, đây là vòng tay mười năm trước hắn thấy qua, hắn còn từng run rẩy chạm
vào — tuy rằng chỉ có thoáng qua, nhưng cũng đủ rồi. Vị tiểu muội muội kia
phát sinh chuyện gì sao? Làm sao có thể lưu lạc đến nỗi phải đem chiếc vòng
này đi đổi?
Tạ
Cảnh Sướng ngồi ở thư phòng, cầm song long hí châu trong tay, đắm chìm vào
hồi ức.
Hắn
rất ít nhớ tới chuyện lúc trước, bởi vì không chịu nổi cho dù thống khổ
đã qua! Hắn vẫn thực cố gắng quên đi,nhưng mà cái vòng tay lúc này đã
gợi lại trí nhớ của hắn.
Mười
năm trước, hắn mười hai tuổi, cuộn lại trong cái góc âm u đường sùng nam, lúc
ấy hắn đang hấp hối, cũng sắp đói chết, đúng lúc được cấp một ít bạc vụn,
hắn dùng ngần ấy bạc ăn ít cơm cho có khí lực, vừa vặn lúc ấy quan viên họ
Trương muốn tu sửa quan xá, hắn may mắn được nhặt vào giúp. Sau hắn đến Tô
gia công tác, Tô Thải Tần cho rằng: Hắn là một nhân tài cho nên dạy hắn biết
chữ kinh thương(biết việc kinh doanh).
Tô
Thải Tần khi đó tuy nhỏ tuổi,nhưng đã có hùng tâm chí lớn. Nàng cần người tài
giỏi ,đáng tin cậy giúp nàng sáng lập sự nghiệp, nàng biết Tạ Cảnh
Sướng là người thích hợp được chọn — hắn không có thân nhân, không có gánh
nặng nhân tình, từ nhỏ là hành khất, hiểu rõ tiền tài là trọng yếu.
Hắn mắt lạnh nhìn thế gian, bởi vì thế gian đã tặng hắn quá nhiều đau
thương! Người như vậy rất hợp với thương trường lạnh lẽo.
Nhưng
nguyên nhân chính Tô Thải Tần tuyển hắn vẫn là lòng trung thành. Mấy năm nay
bồi Tô Thải Tần, hắn nguyên bản từ phó dịch, một đường thăng chức đến đại tổng
quản. Chức vị thăng quá nhanh, khó tránh khỏi gặp phải lời ra tiếng vào, nhưng
Tạ Cảnh Sướng cũng không làm loạn, vẫn như cũ bình tĩnh nghiêm khắc tuyệt
tình, chấp hành nhiệm vụ — bảo vệ quyền lợi cửa hàng Tô gia, không cho phép
xảy ra một ly sai sót nào.
Nếu
không phải vị tiểu muội muội năm đó bố thí, hắn sẽ không có khả năng sống
sót, mà cũng không có cuộc sống trước mắt……
“Bẩm
tổng quản!” Thanh âm tùy tùng Tề Nguyệt đánh gãy hồi tưởng của Tạ Cảnh Sướng.
Tạ
Cảnh Sướng từ trong trầm tư ngẩng đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng: “Nói!”
“Bẩm
tổng quản, vị nữ tử ấy tên gọi Diêu Ức Thu, là con riêng của Sùng giáo
phường Diêu lão gia. Khi nàng tám tuổi, mẫu thân ốm chết, liền đến Diêu gia
nương thân. Hai năm trước, nàng tròn mười sáu, bị Diêu gia đưa đến Tùng
Giang phủ làm thiếp của Dương Lập Hành, sau lại không biết vì duyên cớ
gì, nàng bị phu gia hưu cách, từ Tùng Giang phủ một đường trở lại Hấp
huyện,bất quá sau khi trở về, Diêu gia không nguyện thu lưu nàng, nàng liền
ra phía đông ngoại ô tìm gian nhà hoang ở tạm.”
Nguyên
lai năm ấy nàng mới tám tuổi a…… Kia Diêu gia căn bản không có chiếu cố nàng,
đem nàng tặng cho người ta làm thiếp, cuối cùng còn không thu lưu nàng, đáng
giận! Áp chế tức giận sôi trào, hắn trầm giọng nói: “Nàng muốn nhũ kim loại
tiên, kim hoa giấy làm cái gì?”.
“Bẩm
tổng quản, Diêu Ức Thu có đôi tay rất khéo, từ nhỏ đã biết thêu
thùa. Nàng rất thích chiết phiến(quạt giấy), gần đây có học làm quạt,
nàng muốn nhũ kim loại tiên là vì làm mặt chiết phiến a.” Tề Nguyệt cung kính
nói.
“Thì
ra là thế……” Hắn cúi đầu trầm ngâm. “Còn có gì khác không?” Hắn muốn
biết nhiều một chút những thứ có liên quan đến nàng.
“Bẩm
tổng quản, còn có một ít tin tức đồn thổi. Diêu Ức Thu mười sáu tuổi đến
làm tiểu thiếp Dương gia, trên mặt không có sẹo, nhưng lần này trở về, trên
mặt lại có, người ta nói là nàng không tuân thủ nữ tắc, câu dẫn nam nhân
Dương gia, mới có thể mặt mày ……”
“Đủ!”
Tạ Cảnh Sướng đột nhiên rống to, khiến Tề Nguyệt hoảng sợ.
Tạ
Cảnh Sướng thấy chính mình thất thố, lập tức khôi phục bình tĩnh ngày thường,
trầm giọng nói: “Tề Nguyệt, đi thăm dò cuộc sống những năm gần đây của nàng,
bao gồm chuyện nàng đến Tùng Giang phủ,điều nhỏ nhặt nhất cũng điều tra
cho ta. Mấy ngày nay ngươi không cần đi theo ta, nếu cần chi phí thì đến
trướng phòng thông báo.”
“Vâng.”
Tề Nguyệt theo lời lui ra.
Diêu
gia cư nhiên đối xử với nàng như vậy!
Nghe
được nàng bị Diêu gia tùy ý đem tặng cho người ta làm tiểu thiếp, nghe được
nàng trở lại cố hương, nhưng không có nơi để trú ngụ, nghe được nàng bị nói
thành nữ tử không tuân thủ nữ tắc, hắn tự dưng liền phẫn nộ!
Hắn
không thể chịu được!
Tiểu
cô nương đã giúp hắn, hắn không thể chịu được một tiểu cô nương tâm địa thiện
lương bị người khác chà đạp như vậy!
Chết
tiệt!

