Giang Nam thiện nữ tử - Chương 01 part 2

Ngoại
ô đông thành Hấp huyện…
 

“Diêu
tẩu tử, giấy này đủ không?” Võng đại thẩm mập mạp lau mồ hôi hỏi.

“Đủ.
Võng đại thẩm, cám ơn người, để người thay con chạy một chuyến này, thực
vất vả. Ách…… Đại thẩm, người có dặn bọn họ……” Diêu Ức Thu có chút bất an.

“Có
có có. Diêu tẩu tử, con yên tâm, ta đã dặn riêng bọn họ, nói phải bảo quản
tốt chiếc vòng ấy, chờ con có bạc, sẽ đi chuộc đồ. Yên tâm, ta trước khi
trở về còn nhắc thêm lần nữa.” Hai hàng mồ hôi lăn trên mặt lau mãi
không hết.

Diêu
Ức Thu yên tâm hơn nhiều, thu hồi nhũ kim loại tiên trên bàn, kim hoa giấy, mỉm
cười nói: “Võng đại thẩm, con rót chén trà mời người.”

“Làm
phiền Diêu tẩu tử. Thời tiết thật sự là nóng nha!” Võng đại thẩm một bên lau
mồ hôi, một bên  ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài vạn dặm không mây, thời
tiết nóng bức.

Đêm
khuya, Diêu Ức Thu đem nan quạt đặt trên bàn. Nàng trước nên thử làm theo
kiểu cổ, diện tích nhỏ một chút, chỉ cần 9 nan, nếu bán tốt nàng lại
làm chiết phiến mười bốn nan, như vậy có thể tiết kiệm một chút nguyên
liệu.

Diêu
Ức Thu từ khi bị Dương gia hưu cách đuổi ra khỏi cửa, bởi vì trên mặt có
vết thương, thật vất vả bảo trụ tính mạng, nàng cầm một chiếc vòng tay song
long hí châu – di vật của mẫu thân cầm ở Tùng Giang phủ mới có lộ phí để
hồi hương, không nghĩ tới thiên tân vạn khổ trở về, Diêu gia không chào đón
nàng,còn  sai hạ nhân đuổi nàng ra ngoài.

Rơi
vào đường cùng, nàng đành nghĩ biện pháp sống tạm, mà nàng không biết làm
gì, chỉ có thể thêu khăn ,thu nhập ít ỏi. Nàng nhớ lại trước đây ở Diêu gia
cùng đám thợ thuyền học được tay nghề chế phiến, mặc dù chưa biết có được
hay không,nhưng âu cũng là sống tạm, liền tạm thời thử một lần đã.

Quạt
có rất nhiều loại, có quạt nan, quạt lông, quạt lụa, chiết phiến. Riêng
nàng có vẻ thiên vị chiết phiến. Chiết phiến trọng yếu nhất là phiến cốt(chắc
là thanh nan) cùng mặt quạt, đại đa số phiến cốt là làm  từ gậy trúc,
này không làm khó được nàng. Nhưng mặt quạt giấy ….

Giang
Nam giấy tiên trân quý nổi tiếng nhất cơ hồ đều là từ cửa hàng Tô gia Hấp
huyện mà ra, nghe nói cửa hàng Tô gia giá cả vừa phải, không lừa lọc già
trẻ, nhưng cũng không cho ai mua chịu, tổng quản ở đấy lại càng khó
nói chuyện,nghe nói hắn là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng hơn hai
mươi, bộ dạng cao ngất tuấn tú, cũng là nổi danh lãnh khốc.

Muốn
làm một cái quạt tốt, mặt quạt giấy tuyệt không thể coi thường. Không
còn cách nào khác, nàng nhịn đau lấy ra chiếc vòng vàng còn sót lại,
nhờ Võng đại thẩm phụ cận vào thành đến cửa hàng Tô gia đổi nhũ kim loại tiên,
xem có thể hay không đổi chút kim hoa giấy — kim hoa giấy là trân bảo lấy
từ Cao Xương quốc.

Ân,
nàng coi như gặp may mắn, Tô gia đã đưa đồ cho đại thẩm. Chờ bán chiết
phiến, có bạc xong, nàng sẽ đem tiền đi chuộc đồ…… Nở nụ cười, thật cẩn
thận đem nhũ kim loại tiên hôm nay Võng đại thẩm đổi cắt thành mặt quạt lớn
nhỏ, lại chậm rãi đem giấy tiên dán lên trên.

Trong
lúc chờ đợi, nàng cầm lấy số vải bên cạnh may túi.

Diêu
Ức Thu tay rất khéo, nhưng một đôi tay nhỏ bé không non mềm bóng loáng, mà là
thô ráp, nhìn kỹ còn có một ít vết thương nhỏ, đó là dấu vết tám năm nàng ở
Diêu gia lưu lại.

“Không
lao động sẽ không có cơm ăn.” Đây là lời đầu tiên Diêu gia nói với nàng.
Vượng đại thúc đêm đó còn la hét đều là do nàng hảo tâm, đem bạc vụn bữa tối
cho khất nhi, khiến hai người không có cơm ăn. Kết quả nàng đến Diêu gia là ở
bên cạnh bàn nhìn người khác dùng bữa, cứ như vậy đói bụng cả đêm.

Diêu
Ức Thu lắc đầu, vứt những ngày khổ sở ra sau đầu. Nhìn chiết phiến trên
bàn có lẽ đã xong, nàng thu hồi cái túi đang thêu dở, cẩn thận đem
chiết phiến cất vào trong tủ sơ sài.

***

“Tạ
tổng quản chúng ta nói, muốn chuộc cái vòng tay kia, chính chủ phải tới
đây đàm phán. Đại thẩm, ngươi lần này vô ích rồi.” người gác cổng cửa hàng
Tô gia nói với Võng đại thẩm.

“Nhưng
đây là bạc Diêu tẩu tử bán chiết phiến, nàng muốn dùng số bạc đó chuộc
lại, lần trước không phải nói đồng ý sao?” Võng đại thẩm mồ hôi ướt đẫm oán
giận. Hôm nay thực nóng nha!

“Đại
thẩm, Tạ tổng quản chúng ta không nói hai lời, mặc cho ai đến nói cũng
giống nhau. Muốn lấy  vòng tay, liền cần chính chủ ra mặt. Đúng rồi đại
thẩm, hôm nay còn cần nhũ kim loại tiên sao? Tạ tổng quản nói chỉ cần vị nữ
nhân kia muốn, chúng ta liền cung cấp — Tạ tổng quản chúng ta luôn luôn là
người sòng phẳng, không cho người ta chịu nợ, vị nữ nhân kia lại làm cho
chúng ta Tạ tổng quản phá lệ nha.” Người gác cổng cao hứng phấn chấn nói.

Võng
đại thẩm rất khó xử. Cái vòng tay kia là di vật của mẹ nàng để lại,
tất nhiên là quý trọng vạn phần. Vốn tưởng rằng lần này đến có thể đem vòng tay
chuộc về, không nghĩ tới Tô gia tổng quản lại kêu Diêu tẩu tử tự mình đến –
Diêu Tẩu dáng người rất đẹp, nhưng bởi vì vết sẹo trên má phải mà
không dám vào thành…. Này làm sao đây?

“Đại
thẩm, thừa dịp sắc trời còn sớm, ngươi chạy nhanh trở về nói cho chính chủ
đi. Thời gian   trôi nhanh lắm, trước khi trời tối, là có thể thuận
lợi đem chuyện này xong thỏa đáng.” Người gác cổng nhìn ra Võng đại thẩm khó
xử, hảo tâm nhắc nhở nàng.

Được
! Cùng lắm là nàng lại bồi Diêu tẩu tử đi them một chuyến là được.
Đúng đúng đúng, liền làm như vậy đi!

“Cám
ơn tiểu ca a! Nhũ kim loại tiên tạm thời không cần, ta thừa dịp sắc trời còn sớm
chạy nhanh về giải quyết chuyện này. Ta đi đây!” Nói xong, Võng đại thẩm
di động thân hình to béo, đi lại hướng đông thành.

~ ~
~

“Đại
tẩu thỉnh bên này.” hạ nhân Tô phủ lễ phép mời nàng đến trước thư phòng,
cung kính hướng bên trong hô: “Tổng quản, người tới.”

“Tiến
vào.” thanh âm lạnh lùng từ thư phòng truyền ra.

“Đại
tẩu thỉnh đi vào.” Phó dịch thấp giọng nói xong liền lui xuống.

Diêu
Ức Thu theo bản năng sờ sờ má phải. Nàng trước khi xuất môn có lấy khăn che
mặt, chỉ sợ vết sẹo xấu xí trên mặt sẽ dọa đến người khác. Mà vị tổng
quản bên trong có hay không cũng bị nàng dọa? Dùng cái khăn che mặt hẳn
là tốt rồi!

Diêu
Ức Thu bất an đẩy cửa thư phòng, bên trong bố trí thực đơn giản, chỉ có một
người , là nam nhân. Dáng người hắn cao to, diện mạo tuấn tú, nhưng hơi âm
trầm, có một đôi con ngươi đen thâm thúy, bạc môi thì mím chặt.

Tạ
Cảnh Sướng nhìn nàng — nàng không còn là tiểu cô nương mười năm trước cột hai
búi tóc rách bươm. Nàng búi tóc,trên mặt là một chiếc khăn che chắn,
mặc xiêm y vải thô, chỉ có loại vải dệt quần áo này là có ấn tượng như
mười năm trước, cái khác…… Hắn còn đang tỉ mỉ quan sát nàng, Diêu Ức Thu
nhỏ giọng mở miệng.

“Tạ
tổng quản, ta hôm nay là tới chuộc chiếc vòng tay, có thể hay không đem vòng
tay trả lại cho ta?”

Nam
nhân này gương mặt che phủ hàn sương, mặc dù bộ dạng tuấn, nhưng trên người
tản mát ra hơi thở tuyệt tình lãnh khốc, cùng…… giống người ở Tùng Giang,
làm nàng cảm thấy chính mình thực khiếp sợ. Nàng không thích loại hơi thở
này, càng không thích loại cảm giác này.

“Vòng
này hẳn là có một đôi, cái còn lại ngươi cầm sao? Ta muốn xem, ngươi
ra  giá, ta mua.” Hắn vẫn nhìn nàng.

“Tạ
tổng quản, vòng tay này không bán. Bạc đây, xin ngươi đưa vòng tay trả lại cho
ta.” Diêu Ức Thu ngẩng đầu vội vàng nói, nhanh chóng đem bọc bạc vụn nhỏ đặt
lên bàn. Nàng muốn cầm lại di vật của mẫu thân,sau đó rời khỏi nơi này
càng sớm càng tốt……

“Một
cái còn lại ở chỗ ngươi sao?” Tạ Cảnh Sướng không có đáp lời nàng, cố
hỏi lại.

Nàng
lại cúi đầu : “Không…… Không có. Không…… Bất quá…… Này không liên quan đến
ngươi, đem  vòng tay trả lại cho ta.” Nàng kinh hoảng chỉ sợ hắn không
chịu trả chiếc vòng tay.

Đúng
vậy! Hắn chính là không chịu.

“Vì
sao cái còn lại không ở chỗ ngươi?” Hắn con ngươi đen thâm trầm nhìn nàng.

Nàng
cúi đầu trầm mặc. Nàng vì xoay sở kiếm sống để trở về Hấp huyện nên đã
đem cầm nó ở Tùng Giang phủ. Đem di vật mẫu thân cầm không phải chuyện
nàng muốn làm, nhưng không thể không cầm , nàng cần có tiền.

Đột
nhiên, nam nhân bước lên phía trước, giật cái khăn che mặt của nàng
xuống.

“A!”
Diêu Ức Thu sợ hãi kêu ra tiếng, lùi nhanh vài bước, bối rối che má phải
của mình.

Tạ
Cảnh Sướng con ngươi đen thủy chung không có rời khỏi nàng, đương nhiên cũng
đem nàng phản ứng kích động thu vào đáy mắt.

Nàng
bộ dạng xem như mĩ, môi hồng răng trắng, lông mày như trăng rằm,đôi mắt xinh
đẹp lưu chuyển,khuôn mặt trái xoan, da trắng như tuyết,quả là loại hình nam
nhân thích.

“Thỉnh……
Thỉnh đem cái khăn che mặt đưa ta……” Nàng che má phải, run giọng nói.

Tạ
Cảnh Sướng không để ý tới yêu cầu của nàng, hắn sát lại gần từng bước, bắt lấy
cổ tay phải của nàng kéo xuống.

“A!
Không cần! Đừng như vậy!” Diêu Ức Thu càng thêm hoảng sợ hô.


nàng gầy yếu căn bản không phải đối thủ của hắn, tay phải liền bị tách
khỏi mặt –

Trên
đó là một vết sẹo rất dài không phải do dao nhỏ cắt. Nếu là do
lưỡi dao gây thương tích thì vết thương hẳn là thẳng tắp mới đúng,
nhưng vết sẹo trên mặt nàng uốn lượn vặn vẹo, cho nên xác nhận là do tác
động mạnh mẽ từ bên ngoài, hơn nữa miệng vết thương không được chữa
trị, vết sẹo từng sinh mủ, xuất hiện dấu vết sưng vù– hắn trước đây là
khất nhi, rất quen thuộc với những loại vết thương như thế.

Đáng
chết! Có thể thấy Dương gia không đối đãi tốt với nàng, mặt nàng bị
thương cư nhiên không thỉnh đại phu băng bó! Nàng đến làm thiếp người ta
mà chưa từng có một ngày lành sao? Diêu gia cùng Dương gia mặc dù không phải
hào môn cự cổ, nhưng nuôi thêm một người là nàng thì cũng đâu khó khăn
gì!

Không,
kẻ có tiền đều như vậy! Bủn xỉn keo kiệt, hà khắc thành tính, lấy ngược
đãi người khác làm thú vui!

Hắn
lúc nhỏ đã từng trải rồi, để có một ngụm cơm, phải chờ người ta ăn
xong, còn phải xét qua sắc mặt…… Chẳng qua, hắn không nghĩ tới có người
đối xử với nữ nhi chính mình lại hà tiện  đến vậy!

“Xem……
Xem đủ chưa! Đem cái khăn che mặt trả lại cho ta!” Nàng trên mặt tái nhợt bối
rối.

Lúc
này hắn không làm khó xử nàng, buông tay nàng ra, đem cái khăn che mặt trả lại
cho nàng. Dù sao muốn nàng hé ra gương mặt không trọn vẹn, không hề che lấp đối
mặt với người xa lạ quả thực rất tàn nhẫn.

Diêu
Ức Thu dùng cầm khăn che lại vết sẹo xấu xí, thối lui đến cạnh cửa, muốn
tạo khoảng cách cùng hắn.

“Thỉnh……
Thỉnh đem vòng tay đưa ta.” Nàng nhỏ giọng nói. Tuy rằng sợ hãi, nhưng rất kiên
trì .

Tạ
Cảnh Sướng vẫn làm mặt lạnh, chậm rãi nói: “Đi! Chỉ cần ngươi theo bồi ta
dùng bữa, sau đó tới nơi ngươi ở lấy biên lai cầm đồ, ta sẽ trả lại cho
ngươi.”

“Ngươi……
Ngươi làm sao mà biết chuyện biên lai cầm đồ” Một đôi mắt đẹp không thể tin
nhìn hắn, nàng hoàn toàn giật mình.
 Nam nhân này sao lại biết
song long hí châu là một đôi, còn biết nàng đi cầm cố cái còn lại?!

Tạ
Cảnh Sướng thần sắc không có gì dao động. Hắn đương nhiên biết! Nàng – một
tiểu thiếp bị đuổi ra khỏi nhà, xem vết thương trên mặt nàng là
biết  Dương gia căn bản không để ý tới chết sống của nàng, chẳng lẽ còn
có thể thiện tâm cấp phí cho nàng hồi hương sao? Cho dù có , thì Diêu gia
cũng  không tiếp nạp nàng, nàng không đem cầm vòng tay thì sao có
thể sống sót đây?

Hơn
nữa xem bộ dáng nàng tái nhợt,sau khi trở lại Hấp huyện có lẽ không có hảo
hảo dùng cơm đi! Hắn đầy mình kinh nghiệm đói khát, cho nên hắn mới lưu
nàng dùng bữa .

“Ngươi
không cần để ý ta làm sao mà biết, chỉ cần ngươi nguyện ý đem biên lai cầm
đồ cho ta, theo giúp ta ăn bữa cơm, vòng tay này liền trả lại cho ngươi, bạc
vụn đều cho ngươi mang về.” Hắn như trước mặt không chút thay đổi.

“Nhưng……
Nhưng là, ta nghĩ sẽ tích cóp đủ bạc sẽ đến Tùng Giang phủ chuộc đồ.
Có thể hay không……”

“Không
thể!” Hắn quả quyết đánh gãy lời của nàng, “Chờ ngươi tích đủ bạc, không biết
là năm nào tháng nào! Trước mắt muốn nhanh chóng chuộc đồ, vòng tay trân quý
như vậy mà không lấy về, chủ hiệu có khả năng bán nó đi nha. Ta có
bạc, ngươi đem biên lai cầm đồ tặng cho ta đi.”

“Không
có khả năng! Ta đã dặn dò chủ hiệu bảo quản tốt nó, chỉ cần ta gom
đủ……” Nàng vội vàng  giải thích.

“Nhân
ngôn có thể tin sao? Ngươi không phải từng bị lừa gạt?” Tạ Cảnh Sướng lạnh
lùng nói.

Chỉ
thấy sắc mặt Diêu Ức Thu phút chốc trắng xanh, thân mình run lên một cái, cơ
hồ đứng không vững!

Đúng
vậy, nàng mấy năm nay là bị người ta lừa. Mẫu thân lừa nàng ,nói cha rất
thương yêu nàng, bảo nàng yên tâm, không nghĩ tới đến Diêu gia lần đầu tiên
đã phải chịu đói. Sau là phụ thân lừa nàng, nói Dương Lập Hành sẽ đối xử
với nàng tốt lắm, bảo nàng làm tiểu thiếp của hắn, không nghĩ tới hắn lại đối
nàng châm chọc khiêu khích. Dương Lập Hành tại đêm động phòng cũng lừa nàng,
nói cả đời chiếu cố nàng, kết quả đâu! Hai năm nay làm toàn thân nàng
tổn thương, gương mặt bị hủy hoại, còn bị đuổi ra ngoài.


chưởng quầy cầm đồ kia sẽ lừa nàng? Không, không thể! Đó là thứ duy nhất
mẫu thân để lại! Nàng không còn thứ gì đáng giá nữa!

Diêu
Ức Thu kinh hoảng buồn rầu, xoay người muốn đi — nàng muốn nhanh đến Tùng
Giang phủ đem di vật của mẫu thân chuộc lại!

“Đợi
chút! Ngươi hiện tại không bạc, chuộc kiểu gì? Hơn nữa đi Tùng Giang cũng
rất tốn kém. Trước mắt còn có di vật của mẹ ngươi, ngươi không lấy sao?” Tạ
Cảnh Sướng giơ cao chiếc vòng trong tay.

Nàng
liền chạy về phía hắn định lấy lại,nhưng Tạ Cảnh Sướng nâng tay, cười
yếu ớt nói: “Không được. Diêu cô nương, ngươi trước theo giúp ta ăn bữa cơm,
sau đó đem biên lai cầm đồ đưa ta, ta mới có thể đem vòng tay này trả lại
ngươi.”

Nàng
trừng hắn qua khăn che mặt.

Hắn
làm sao mà biết vòng vàng song long hí châu này là di vật mẫu thân nàng?’

 

Báo cáo nội dung xấu