Ly dị, tuyệt vọng và dễ thương - Chương 23
"Ngạc
nhiên chưa?" Sue thản nhiên từ ngoài bước vào và dẫn Kathy vào theo.
"Chúng tớ đi shopping đồ cũ và quyết định ghé qua chỗ cậu đi vệ sinh nhờ
và thử rủ cậu có muốn đi cùng cho vui không. Chúng tớ tìm thấy nguyên bộ nội thất
phòng ngủ đẹp lắm nhé - chỉ có điều Kathy và tớ đều không cần." Sue nói liến
thoắng. "Tớ thấy ngoài sân nhà cậu có mấy chiếc xe. Có người đến chơi đấy
à?" Cô nàng chỉ ngừng đủ thời gian để ngó nghiêng. Mắt cô trợn tròn.
"Ai
thế này?" Sue liếc qua Peter rồi liếc lại. Rồi mắt cô nàng ngó Lacy từ đầu
đến chân. "Này, cậu có biết là cậu mặc áo trái không đấy?" Chưa dứt lời,
sự chú ý của cô đã quay ngoắt sang Peter. "Thế nào, cậu có định giới thiệu
chúng tớ không đây?"
Nàng
nhìn chồng cũ và biết ngay hai bạn mình đang nghĩ gì. Tuy nhiên, bây giờ nàng
chưa tiện giải thích dài dòng. "Sue và Kathy này, đây là Peter."
"Tôi
đã bảo cậu là cô nàng lại ngủ với hắn rồi mà," Sue nói, trừng mắt nhìn
Peter rồi quay sang Kathy. "Tớ biết ngay mà. Khóc lóc như thế. Tớ biết có
chuyện đang xảy ra mà." Sue quay người trên gót giày sang gườm gườm nhìn
Peter. "Tớ chỉ mong lần này hắn đừng rút ra trước khi xong việc thôi. Rút
lui sớm là tội đáng xử phạt đấy."
"Biết
đâu hắn đã dùng thuốc súng thì sao," Kathy chêm vào bằng giọng mỉa mai sâu
cay không kém. Tim Lacy ngập tràn yêu thương. Chỉ có bạn bè thật tốt với nhau mới
đem chồng cũ đi nướng chín giùm nàng.
Peter
há hốc như thể vừa bị vả vào mặt. Lacy mém sặc vì nín cười, rồi chuông cửa tiếp
tục reo. "Cái gì thế này? Nhà tôi hay ga tàu điện ngầm trung tâm
đây?" Lacy lẩm bẩm.
Nàng
bực bội mở cửa, đứng đấy là anh thợ sửa ống nước, nhưng không chỉ mình anh ta.
Đứng sau lưng anh là... Trời ơi là trời!
"Mẹ
à?" Lacy lạc cả giọng. "Mẹ đang làm gì ở đây thế?"
"Còn
anh thợ sửa ống nước nhà tớ cũng đang làm gì ở đây vậy?" Kathy ngạc nhiên.
Câu hỏi làm Lacy quay lại nhìn bạn, và nàng bối rối nhìn vẻ mặt thảng thốt của
Kathy. Peter hắng giọng và lườm nguýt Sue ra trò.
"À
ừ." Đầu óc Lacy quay cuồng.
Chỉ
tay vào Bradley, Kathy cau mày nói với nàng bằng giọng thoang thoảng ghen
tuông. "Cậu đã dàn xếp vụ giảm giá cho tớ rồi cơ à?"
Lacy
lắc đầu. "Đâu có."
"Giảm
giá gì cơ?" Bradley hỏi, nụ cười và ánh mắt toàn tâm toàn ý hướng về
Kathy. "Thật là ngạc nhiên được..."
"Trời
đất quỷ thần ơi!" Đúng lúc ấy, mẹ Lacy rít lên chì chiết khi nhìn thấy
Peter. "Hắn làm cái giống gì ở đây thế hả?"
Lacy
quay lại nhìn Peter. Với năm người khách đứng ngay lối vào và đống khăn giấy
sũng nước sô đa dưới sàn nhà, Lacy chẳng còn chỗ mà di chuyển.
"Lacy
ngủ với hắn đấy cô ạ," Sue cáo buộc, mắt lại trừng Peter. "Cháu không
ngờ con nhỏ này vẫn ngủ với hắn. Theo cháu thì..." Giọng Sue tiếp tục
huyên thuyên, nhảy nhót quanh không gian chật chội, làm Lacy nhức đầu không thể
tả.
"Tôi
không có ngủ với Peter," Lacy nạt ngang.
"Thế
cậu có ngủ với thợ sửa ống nước nhà tớ không?" Kathy hỏi át cả tiếng Sue
đang thao thao bất tuyệt.
"Với
tôi ư?" Bradley hỏi, hoàn toàn sửng sốt. Giọng anh khô khốc.
"Con
ngủ với cả anh này đấy à?" Giọng tông cao chới với của mẹ nàng lanh lảnh
trong sảnh.
"Hóa
ra cậu đang ngủ với anh ấy ư?" Kathy chưa chịu thôi.
Miệng
Lacy há ra, nhưng nàng không thể nghĩ, không thể nói được nữa. Sue thì, xin
Chúa rủ lòng thương, vẫn mắng nhiếc Peter thậm tệ, Kathy vẫn hỏi dồn về quan hệ
của nàng với Bradley, còn mẹ nàng liên tục ta thán về cảnh Peter và cô thư ký
trong băng video an ninh ở thang máy.
"Làm
ơn nói với mẹ là con cũng không ngủ với Peter nữa đi." Tiếng mẹ nàng lảnh
lót át hết bản đồng ca.
"Ít
nhất thì tôi cũng từng cưới xin đàng hoàng với cô ấy," Peter phản công, giọng
cáu tiết. "Với lại, phải chào hỏi nhau cho phải phép chứ, bà
Callahan."
"Đừng
nói chuyện phép tắc với ta, cái đồ... cái đồ khùng giở trò trong thang máy. Sao
cậu dám tụt quần khoe mông với một nửa dân số Hoa Kỳ rồi xử luôn thư ký trong
khi vẫn kết hôn với con gái ta hả?"
Mẹ
Lacy gạt phắt Bradley và chen lên đứng trước mặt nàng. "Con có biết là con
đang mặc áo trái không đấy?"
"Có,
con biết ạ," Lacy trả lời, cố gắng kiềm chế hết sức để không phải gào lên.
"Tôi
không có đang quan hệ với cô ấy," Bradley phân trần với Kathy.
Sue
bắt đầu chuyển sang đề tài gì thì có trời mới biết được, đến lúc này Lacy chỉ
muốn đưa tay lên bịt tai. "Im lặng!" nàng hét lên. Tất cả mọi người
có mặt đều nghe theo, trừ mẹ nàng.
Bà
Callahan nói to và rành rọt. "Thế mà mẹ cứ tưởng con ngủ với Jason Dodd cơ
đấy."
"Với
ai cơ?" Một giọng nói từ trong phòng khách dội ra.
"Với
Jason Dodd," bà Callahan nhắc lại, quay nhìn người đàn ông từ phòng khách
bước ra sảnh. "Cậu là ai thế?"
"Ôi
trời!" Sue túm lấy khuỷu tay Lacy. "Sao cậu không kể với tớ là cậu ngủ
với anh ấy? Ý tớ là, ít nhất cậu cũng nên nói trước với tớ một tiếng chứ."
Giờ đến lượt giọng Sue mang vẻ ghen tị, còn Lacy chỉ muốn khuỵu xuống nền nhà
lênh láng sô đa, vương vãi khăn giấy ướt nhẹp mà khóc toáng lên.
"Cô
ấy ngủ với ai cơ?" Jason Dodd hỏi lại, rồi nhìn Sue cười niềm nở.
"Chào em. Chúng mình gặp nhau..."
"À,
tôi thì không tận mắt nhìn thấy hai người làm gì," mẹ Lacy tiếp tục kể lể,
mắt trừng trừng dán chặt vào Peter. "Không như một số người, hai đứa chúng
nó không làm chuyện ấy trước camera. Nhưng chúng có những hai hộp bao cao su.
Tôi tin chắc con tôi tận hưởng từng cái một."
“Đủ
rồi” Lacy quát. “Mẹ thôi ngay đi cho.” Khi mọi người chú ý vào nàng, Lacy xoay
vòng một lượt, khăn giấy ướt lít rít dưới chân trần của nàng. “Xin mọi người biết
cho là tôi có biết mình mặc áo trái và trong căn phòng này không có người đàn
ông nào tôi đã ngủ cùng suốt một năm qua.”
Bradley
lập tức quay sang giải thích với Kathy. “Năm ngoái tôi cũng không ngủ với cô ấy
đâu.”
Thế
là cuộc bàn tán lại rộ lên rôm rả.
“Dừng
lại!” Lacy lớn tiếng. Nàng quay sang người mà nàng muốn ra khỏi cửa nhà mình
trước nhất. “Peter! Cuốn gói khỏi đời tôi ngay!”
Khi
Peter đi ra cửa, nàng quay sang anh thợ sửa ống nước. “Anh nhớ gửi hóa đơn qua
đường bưu điện cho tôi nhé. Giờ thì tạm biệt.” Nàng phẩy tay về phía cửa.
Anh
thợ ống nước liếc lại Kathy. “Tôi sẽ gọi em sau.” Đoạn anh theo bước Peter.
Lacy
quay lại đối diện với mẹ mình. “Con rất mừng vì mẹ ghé qua chơi. Giờ thì mẹ về
giùm.”
Mẹ
nàng giận dỗi nói lớn. “Tối nay gọi lại cho mẹ.” Bà cáu kỉnh thêm. “Chúng ta phải
nói về chuyện con lại gặp thằng Peter.” Bà hất tấm khăn san màu tía qua vai và
bỏ đi.
Lacy
hít một hơi thật dài rồi đối mặt với Sue và Kathy. “Để tớ nói cho rõ nhé: tớ chẳng
ngủ với bất cứ anh nào mà hai cậu từng mơ tưởng được quan hệ cùng. Bây giờ, nếu
hai cậu nhất định phải đi vệ sinh thì xin mời, rồi đi về giùm tớ, tớ sẽ gọi hai
cậu sau.”
Sue
và Kathy bỏ qua màn đi nhờ vệ sinh và bấm nhau ra cửa. Lau hai tay rịn mồ hôi
vào áo choàng mặc trái, Lacy quay sang Jason Dodd. Anh chàng đang nhìn theo
Kathy và Sue đi ra, mắt anh ta chủ yếu là đeo dính vào Sue.
Cửa
vừa sập lại, anh đã nhìn Lacy cười toe toét. “Những hai hộp bao bảo vệ cơ à,
Lacy? Tôi cũng giỏi đấy chứ, nhỉ!”
Tiếng
Jason gọi tên mình khiến Chase đã hấp tấp mở cửa phòng ngủ.
“Ê.”
Chase bước lui. Jason, mặt cười rạng rỡ, bước vào phòng ngủ. “Cậu có nghe được
chuyện ở ngoài kia không?” Jason liếc quanh, tập trung nhìn vào giường ngủ bề bộn.
“Tiếng
được tiếng mất.” Chase đáp, cảm nhận được cơn bí bách của mình lên đến đỉnh điểm
khi phải lẩn trốn sau những cánh cửa đóng chặt như tên tội phạm nguy hiểm bị
truy nã. Nhất là khi có cả đám đàn ông ngoài kia vờn quanh cô gái anh đang sắp
đưa lên giường ân ái. “Nghe như cái chợ vỡ ấy. Trông gã đó, cái tên Peter ấy,
thế nào hả?”
“Trông
như trí thức rởm ấy mà.” Jason cười toe. “Nhưng nếu cậu rất muốn nhìn tận mắt
thì ta sẽ được thấy mông hắn và vài bộ phận khác nữa trên Internet đấy. Hay ít
ra thì đấy là những gì mẹ vợ một thời của hắn nói.” Jason ôm bụng cười phá lên.
“Đấy là vở hài kịch chất nhất đấy.”
“Tớ
nghĩ là có nghe tiếng mẹ Lacy.” Chase chống một tay lên tường, lúc này không có
khả năng tiếp nhận chuyện khôi hài được. “Thế còn ai khác nữa không?”
“Tay
thợ sửa ống nước. Tay này bị chụp mũ là có ngủ với Lacy.” Jason liếc qua chiếc
giường bề bộn. “Nhưng mà này, trông như thể là...”
“Thợ
sửa ống nước nữa à?” Chase chống tay lên mặt. “Lúc đầu là nhân viên FedEx, sau
đến bác sĩ thú y, rồi tên chồng cũ tệ bạc, và bây giờ lại đến thợ sửa ống nước
ư?” Chase tin chắc Lacy không ngủ với anh ta, hay với bất kì người nào trong số
những tay anh vừa kể, thế nhưng liệu danh sách người-muốn-ngủ-với-Lacy còn dài
đến cỡ nào nữa? “Thật điên rồ! Đếch chịu được.”
Jason
giơ tay lên ngăn lại. “Ấy! Người bị Lacy phản bội là tớ cơ mà. Nhất là sau khi
tớ đã đầu tư đến hai hộp bao cao su cơ đấy!”
“Tớ
có nghe đoạn ấy.” Chase đi ngang qua phòng và lúc này thì không thể không cười.
“Tớ mượn tạm tên cậu ấy mà.”
Jason
bất cười. “Hóa ra tên tớ cũng hay đấy chứ, cậu nhỉ?” Thấy Chase lại nhíu mày,
Jason nói tiếp. “Nói thực nhé, tớ không tin Lacy gần gũi tay thợ sửa ống nước
đâu. Và cô nàng thề rằng mình và Peter không gần nhau hơn một năm nay rồi. Theo
tớ thì anh thợ kia thích cô nàng tóc đỏ cơ. Không có gì đáng trách cả. Cả cô
nàng ấy và Sue đều là loại xinh xắn hết.”
“Họ
vẫn còn ở ngoài ấy à?” Chase hỏi, biết rằng lúc nãy chắc Lacy chỉ muốn chết vì
xấu hổ.
“Không.”
Chase
ra cửa sổ chính để xem xe hơi đã đi hết chưa. Tất cả đã đi hết, trừ một chiếc.
“Cậu đang chạy chiếc xe gia đình ấy à?”
Jason
gật đầu. “Sao hả? Tớ không có tướng lái xe gia đình sao?”
Nóng
lòng muốn gặp Lacy, Chase quay lưng bước ra cửa phòng ngủ. Đúng lúc ấy, Lacy
cũng đi ra cuối sảnh. Khi hai người gặp nhau giữa đường, anh nâng cằm nàng lên
nhìn vào mặt nàng. “Em không sao chứ?” Hai má nàng còn đỏ bừng.
“Thật
không khác gì trò hề. Giống như kiểu hay thấy trên mấy phim truyền hình dài hơi
ấy,” Lacy trả lời. “Thật kinh khủng, ghê gớm, thật là...”
“Thôi,
ổn hết rồi mà em.” Anh ôm nàng vào lòng.
“Không,
không ổn gì cả. Mẹ em tưởng em ngủ với bốn người khác nhau.” Nàng gục đầu vào
ngực anh, hít một hơi sâu đoạn ngẩng đầu lên. “Mà chuyện ấy mẹ cũng chẳng quan
tâm làm gì nếu như một trong số đó không phải là chồng cũ của em. Dù mẹ em cổ
xúy cho phong trào tự do luyến ái của thập niên sáu mươi, nhưng bà dứt khoát có
một nguyên tắc riêng về việc không bao giờ lên giường với chồng cũ. Chưa hết,
hai cô bạn gái của em đều tưởng em dan díu với hai người đàn ông mà các cô ấy
mơ ước được chung đụng nếu các cô không quá nhát gan không dám cho mấy anh ấy lại
gần. Còn nữa, anh thợ sửa ống nước thì tưởng em sẵn sàng lên giường với anh ta
chỉ để được giảm giá dịch vụ. Với lại, mọi người đều tưởng em làm tình hai mươi
tư lần với... anh kia.” Nàng chỉ Jason vừa bước ra sảnh. “Cuối cùng là từ đầu đến
cuối tập phim, em lại mặc áo lộn trái.”
Chase
cố nhịn cười. “Anh đã cố bảo em về chuyện đó rồi.” Anh cúi xuống hôn má nàng.
Jason
hắng giọng. “Trước khi hai người vào phần thứ 25, tôi xin được có vài phút.”
Lacy
càng đỏ mặt thêm và, vùng người ra khỏi vòng tay Chase, dợm bước đi về phòng ngủ,
mắt không nhìn qua Jason.
“Lacy
này?” Jason làm như chợt nhớ ra điều gì.
Lacy
quay lại thấy anh đang tủm tỉm cười.
“Khi
cô đề cập đến hai người đàn ông mà hai cô bạn muốn yêu lấy ấy mà, không phải
tình cờ tôi lại là một trong hai người đàn ông đấy chứ nhỉ? Bởi vì nếu tôi có
thể phụ giúp tháo gỡ được gì cho một trong hai cô ấy, thì...”
“Anh
làm ơn bắn anh ấy hộ em nhé?” Lacy quay sang bảo Chase.
Chase
cười toe nhìn nàng đi xa dần. Khi anh quay lại, Jason đang ngó anh đăm đăm và bặt
thì nghệch ra. “Gì thế?” Chase hỏi.
Jason
vỗ vai bạn. “Tớ chưa thấy cậu nhìn cô nào trìu mến như thế cả từ khi... từ lâu
lắm rồi.” Jason thở dài. “Tiếc là người ta lại tưởng tớ với cô ấy mới chết chứ.”
“Buồn
cười nhỉ.” Chase quay lại. “Cậu cần nói với tớ chuyện gì nào?” Thế rồi một khả
năng đáng sợ làm anh choáng váng. “Stoke không sao chứ?”
Nụ
cười của bạn anh tắt ngúm. “Cậu ấy vẫn đang trụ lại, nhưng tình hình như mành
chỉ treo chuông.Tối qua, có lúc cậu ấy còn ngừng thở nữa kìa.”
Chase
vào phòng khách và chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa. “Và cậu vẫn chưa tìm ra
gì hết phải không?”
“Tớ
vẫn chưa xem hết tài liệu mà,” Jason muốn an ủi, nhưng giọng anh hằn lên nỗi bực
bội.
“Trong
khi đó, việc trốn chui trốn nhủi làm tớ thấy tội lỗi đầy mình.” Chase gục mặt
vào lòng bàn tay và hai tay siết lấy thái dương.
“À
mà tớ có tìm thấy một chi tiết lạ lắm nhé,” Jason tiết lộ, ngồi xuống bên cạnh
Chase. “Lúc đọc lại hồ sơ, một trong những vụ hai người tham gia cùng nhau thì
báo cáo bị mất một mớ trang. Là vụ Bradley Lakes, cậu còn nhớ không? Cô ấy chết
vì dùng ma túy quá liều nhưng cậu và Zeke không bắt được ai cả.”
“Có,
tớ có nhớ.” Chase nhìn lên. “Trong báo cáo ấy bị mất những gì thế?”
“Chỉ
mấy trang đó thôi. Lúc đầu, tớ chỉ nghĩ nó bị thất lạc do rơi ở đâu đó nhưng...
tớ thấy nên nói với cậu. Biết đâu lại khiến cậu nghĩ ra gì đó.”
Chase
hít vào thật sâu. “Để coi có nhớ lại được gì không, nhưng nếu tớ nhớ không lầm
thì trong quãng thời gian đó, dường như Zeke không làm gì khả nghi cả. Tất
nhiên là, dù tụi tớ làm việc cật lực hết mức, có vẻ như tụi tớ không sao lần ra
dấu vết của đường dây buôn ma túy. Tớ nhớ là sự thật ấy đã làm tớ phát điên.”
“Cậu
cứ nghĩ tiếp đi nhé. Trong thời gian này tớ phải xa cậu một lúc. Đừng có gọi
cho tớ nữa. Vài ba ngày nữa tớ sẽ gọi cho cậu, hoặc có khi sớm hơn nếu tớ phát
hiện ra điều gì.”
“Cậu
thực sự cho rằng Zeke đang tìm cách hãm hại cậu ư?” Chase hỏi.
“Ừ.
Hôm nay có người còn theo dõi tớ nữa đấy. Một tên to béo. Ăn mặc lòe loẹt lắm.”
“Bruno
đấy,” Chase bảo. “Vũ công Bruno,” anh thêm vào khi nhớ lại vụ việc trên cầu.
“Tiếp
này, tớ đậu xe lại nhà Shelly, nhảy qua cửa sổ, mượn chiếc xe gia đình của mẹ
cô ấy. Theo tớ thì bây giờ bọn mình càng ít liên lạc càng tốt.” Jason đứng dậy.
“Tớ sẽ giữ liên lạc với cậu. À quên, cậu cầm số điện thoại của Shelly này.” Anh
rút mảnh giấy từ túi sau quần jean ra. “Nếu cần gì, cậu cứ gọi vào số này rồi
nhắn lại nhé. Tớ sẽ tìm cách gọi lại cho cậu sớm nhất có thể.”
“Shelly
là ai thế?” Chase hỏi.
Jason
nhướng một bên mày. “Cô nàng sắp thành người yêu cũ của tớ rồi.”
“Cô
ấy đã làm gì thế?” Chase bật cười. “Lỡ miệng nhắc đến từ bắt đầu bằng chữ G à?”
“Sao
cậu biết hay thế?” Jason nhún vai, đoạn mỉm cười. “GẮN với chả BÓ.”
“Cậu
tồi quá đi, Dodd.”
“Phải,
nói tớ nghe điều gì mà phân nửa con gái ở thành phố Houston chưa biết đi.”
“Thế
cậu chưa bao giờ tính chuyện lâu dài à?” Chase hỏi.
Jason
nhìn xuống cuối sảnh. “Tớ sẽ tính chứ, nếu cậu không nhanh tay giành lấy toàn
các cô nhất phẩm trước khi tớ kịp mó tay vào.”
“Cậu
chớ có bén mảng đến đó,” Chase cảnh cáo.
“À,
đừng lo. Hồi đó, tớ cũng đâu có cướp Sarah của cậu, đúng chưa?”
“Có
đấy. Tớ biết cậu có ý đồ.”
“À,
phải. Hình như tớ có nghĩ đến chuyện đó, nhưng lúc đó tớ không biết cô ấy là
ai.” Một chốc sau Jason ra về, Chase còn nán lại phòng khách nghiền ngẫm về những
thông tin vừa nhận được. Tình trạng sức khỏe của Stokes không tốt. Zeke lại
quay sang tìm cách hãm hại anh và Jason và cho người theo đuôi Jason. Một số
trang hồ sơ của vụ Lakes đã bị mất. Peter là gã trí thức rởm, và Lacy đã đuổi hắn
đi trước hết. Như thế đã đủ kết luận cô ấy không còn tơ tưởng đến hắn chưa nhỉ?
Hay chỉ là cô ấy quá thực tế, sợ Peter phát hiện ra chuyện cô ấy có người tình
mới – một cảnh sát tự dưng bị cảnh sát truy nã – đang nấp trong phòng ngủ?
Anh
tựa hẳn vào lưng ghế và nhắm nghiền hai mắt. Tình hình trở nên xấu đi rồi đây.
Để càng lâu thì Chase nhận ra khả năng Zeke thoát tội gài bẫy anh lại càng cao.
Mẹ kiếp!
**********
Zeke
nằm bất động trên giường, mắt trân trân nhìn trần nhà phòng ngủ mà trong đầu
căng thẳng cũng như khi hắn ở trong bệnh viện. Giấc ngủ không chịu đến; thay
vào đó bụng dạ hắn trở chứng tống ra a xít như giàn khoan bơm dầu ở Iraq. Cuối
cùng, hắn ngồi dậy, chộp lấy lọ thuốc antacids trên bàn nhỏ cạnh giường và nhai
cả nắm trong lúc đầu óc nghĩ tận đâu đâu.
Mỗi
một khoảnh khắc đều làm cho sự thật đau đớn thêm đớn đau. Stokes đã trụ lại.
Kelly chẳng xuất hiện dù còn sống hay đã chết. Trong khi đó Dodd lẩn như trạch
và cắt đuôi Bruno hết lần này đến lần khác. Từng mảnh từng mảnh khốn nạn của cuộc
đời hắn đang rời rã.
“Mẹ
nó!” Hắn bật dậy, xỏ chân vào quần jean, lấy súng giắt theo người và ra khỏi
nhà. Chuyện tối thiểu hắn có thể làm được bây giờ là hắn tiếp tục lục tìm khu vực
quanh hồ. Biết đâu hắn tìm được xác Kelly giạt vào đâu đó, hoặc biết đâu lại là
chút manh mối chó chết nào đó. Hoặc có lẽ hắn chỉ cần nhảy béng qua thành cầu
là xong.
****************
Lacy
trở mình, thấy thiếu hơi ấm từ Chase, cảm giác như mất đi một nửa của chính mình.
Lúc nàng sắp ngủ, anh vẫn còn ôm nàng và lặng lẽ hôn hai vai cho đến khi nàng
chìm vào giấc ngủ. Nàng ngồi lên và nhìn đồng hồ. Gần ba giờ sáng. Anh ấy đi
đâu được nhỉ? Nàng vuốt ve ba con mèo và Fabio đang nằm dưới chân giường. Chúng
đã ngoan ngoãn nhường khoảnh giường của mình cho người lạ - cho dù lạ lùng
thay, nàng không còn cảm thấy Chase là người lạ nữa.
Lúc
bước xuống giường, Lacy thấy cơn đau rát lại trở về giữa hai đùi nàng. Nàng nhớ
ra họ đã cùng ái ân với nhau thêm hai lần nữa sau khi Jason ra về. Một lần vào
buổi chiều, lúc họ chờ thức ăn anh nấu hôm trước đang hâm nóng trong lò. Từ nay
nàng sẽ không thể xắt cà rốt trên quầy bếp ấy mà lại không hồi tưởng. Còn lần
thứ hai, sau khi họ đã đi nằm. Lúc ấy nàng gần như ngủ thiếp đi rồi, đang cuộn
người bên phần giường của mình thì hai tay anh luồn vào giữa hai đùi nàng. Những
cái vuốt ve chậm rãi làm nàng phải chuyển mình theo anh. Phần đàn ông của anh,
cứng ngắc và sẵn sàng, ép sát phía sau đùi nàng. Lacy định quay lại thì anh đã
đi vào trong nàng, những lời anh thì thầm lên cổ nhồn nhột.
“Đừng,
em cứ nằm im như thế. Anh muốn chiếm lấy em như thế này thôi.” Và anh đã đoạt lấy
nàng.
Lacy
mỉm cười, thong thả ra hành lang vào phòng khách, những tưởng sẽ nhìn thấy anh
ngồi tư lự ngoài sofa. Anh chẳng ngồi ở đấy, rồi khi nhận ra bốn phía không có
ánh đèn, tim nàng nhói lên. Nỗi lo sợ và cảm giác đau đớn dâng ngập tâm hồn làm
nàng nắm chặt hai tay thành nắm đấm: Nếu một ngày kia anh tự nhiên biến mất khỏi
nhà nàng thì sao? Nàng tìm kiếm khắp nhà, vào từng phòng một, căn phòng sau lại
càng trống vắng hơn căn trước. Nỗi trống trải đưa nàng trở về thời điểm trước
khi Chase bước vào cuộc đời nàng.
Nàng
đi ra đến cửa trước, thấy cửa đã khóa. Lacy tựa lưng vào khung cửa gỗ, nước mắt
bắt đầu ứa ra. Anh thậm chí đã không nói lấy một lời từ biệt.
*************
Chase
đi sâu vào rừng. Anh không tài nào ngủ được, hội chứng u uất do giam hãm đã khiến
anh nghẹt thở. Anh thấy cần phải ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Giờ
anh đang đi giữa hai hàng thông, giẫm lên những bóng cây đẫm ánh trăng, những
suy nghĩ về Zeke, về Stokes bám chắc vào đầu óc tỉnh táo của anh. Thế rồi tâm
trí anh quay sang một hướng hoàn toàn khác. Sarah.
Yêu
nàng.
Mất
nàng.
Và
sau đó, anh đánh mất chính mình vì đau thương. Anh đã quá mất phương hướng đến
mức đem mạng sống của mình ra làm trò đùa, lao vào mọi nguy hiểm mà thách thức
tử thần. Phải cần đến một họng súng chĩa vào đầu anh mới thức tỉnh. Không, cần
đến thứ khác nữa chứ.
Phải
cần đến một họng súng và Lacy.
Hình
ảnh của nàng ùa về tâm trí Chase. Anh nhớ nàng quay quắt, chỉ muốn quay về lại
bên nàng. Để cảm nhận cơ thể nàng vừa vặn trong anh. Để nghe được hơi thở của
nàng.
Anh
quay bước về phía nhà nàng, vừa định băng qua lối nhỏ để đến thềm nhà, thì một
chiếc xe chạy vào ngõ nhà nàng. Xe của Zeke! Chết thật! Chase rờ tìm khẩu súng
nhưng chợt nhớ anh quên không mang theo. Mình làm sao thế này? Anh càng lúc
càng mất cảnh giác. Lùi ngay vào bóng tối, anh lom khom nấp sau gốc cây. Nếu
Zeke đến gần cửa, anh sẽ phải hành động thôi. Dù có súng hay không, hắn cũng phải
chết trước khi đụng được một ngón tay vào nàng.
Nghĩ
đi, nghĩ đi chứ! Ruột gan anh quặn thắt và lồng ngực anh đau nhói. Vừa lúc đó,
xe của Zeke bắt đầu lùi lại. Chase lùi xuống vài bước đề phòng ánh đèn pha từ
xe hắn lia tới chỗ rặng cây anh đang nấp.
Chỉ
khi đèn hậu của chiếc xe hơi nhỏ dần và biến mất hẳn thì Chase mới thở phào.
Tuy nhiên, thực tế như mũi dùi nung đỏ dí vào người anh. Anh ở đây sẽ đặt Lacy
vào nguy hiểm.
Lacy
ngồi trên sofa, ngó trân khoảng không trước mặt, tầm nhìn nhòe nhoẹt. Vừa nghe
tiếng động ngoài cửa chính, nàng đứng bật dậy nhón chân đi ra. Cửa bật mở.
Chase vừa bước vào đã giật nảy mình khi thấy nàng.
“Em
đang làm gì vậy?”
“Em
vừa ngủ dậy nhưng không thấy anh đâu cả.” Nàng chớp mắt giấu những giọt buồn,
nhưng nhìn vẻ mặt anh thì rõ là nàng đã chớp không kịp nhanh rồi.
Anh
bước đến gần lau nước mắt cho nàng. “Anh cần phải ra ngoài một chút. Bị cầm
chân nên thấy u uất. Sau đó thì...” Anh ngưng lại. “Anh không định làm em... phải
lo lắng thế này.”
Nàng
lắc đầu. “Dị ứng đấy.” Những muốn chạy trốn khỏi bao cảm xúc trái ngược giằng
xé con tim mình, nàng quay lưng bỏ anh mà đi.
Tiếng
bước chân nàng vang vọng trong hành lang, nhưng nàng biết anh vẫn đang nhìn
theo mình. Một phần trong nàng cầu trời xui khiến anh chạy theo, mong muốn anh
vòng tay ôm ngang eo nàng, buộc nàng phải thú nhận những điều nàng không muốn
nói. Rằng nàng sợ. Rằng nàng không muốn anh bỏ đi. Không những tối nay. Không
chỉ tối mai. Sao anh không ở lại đây mãi mãi? Lacy thậm chí còn đi chậm lại,
nhưng chẳng thấy gì. Chase không đến bên nàng. Anh cũng không phải mẫu đàn ông
chỉ biết yêu mãi một người. Nàng buộc phải chấp nhận điều đó.

