Thái hậu mười lăm tuổi - Phần mở đầu - Chương 4 - 5 - 6 - 7 - 8

Chương 4: Vợ chồng như thế sao?

"Xuân Yến, lại đây đi! Trẫm đã như vậy, ngươi còn sợ trẫm ăn ngươi hay sao?" Thấy nàng vẻ mặt ngớ ra, tâm tình của hắn dường như tốt lên rất nhiều, vui vẻ kêu lên, tuy nhiên tiếng nói vẫn yếu ớt như cũ.

Nam Cung Xuân Yến giương mắt, lặng lẽ nhìn hắn một cái, thong thả bước qua, ngồi ở trên mép giường.

Chỉ mấy ngày không gặp, hắn trước kia tràn đầy khí thế mà nay đã suy yếu thành hình dạng này, nói khó chịu, cũng không phải không có. Dù sao nàng cùng lão già này ở chung cũng đã hơn một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng mà, muốn trách thì trách hắn thường ngày quấy nhiễu nàng quá mức, từ sáng đến tối, làm cho nàng thời gian để thở một chút cũng không có. Thú tiêu khiển duy nhất chính là "ân cần thăm hỏi" tổ tông mười tám đời của hắn, nguyền rủa hắn chết không được tử tế. Chỉ là, hôm nay đột nhiên thấy bộ dạng ốm yếu bệnh tật của hắn, nàng nhất thời có chút không thể đón nhận.

"Xuân Yến," bàn tay gầy gò sờ lên đôi tay mềm mại tay của nàng.

"Vâng." Đang đắm chìm trong bi thương, nàng không giống như ngày thường, có thể đối phó cái tay hay giở trò của hắn.

"Trẫm sắp chết," hắn bình tĩnh nói, ánh mắt đầy dụng ý nhìn vào khuôn mặt không chút biểu lộ tình cảm của nàng.

"Ta biết!" Nam Cung Xuân Yến đáp. Cho nên nàng mới chịu đến đây.

"Trẫm thực sự sắp chết," hắn nhắc lại.

"Ta biết.". Cùng một câu nói, không có một chút tình cảm nào trong đó.

"Thế nhưng trẫm cũng không buông tha cho ngươi được," trong mắt hắn ánh lên một tia gian xảo.

"Ngươi nói cái gì?"

Không buông tha cho nàng…?

Không buông tha cho ta là sao? Lão già thối này lại đang âm mưu gì đây?

Trong nháy mắt, trong lòng một chút bi thương liền bị ném ra khỏi đầu, hình ảnh ngày trước bị hắn giày vò thảm thương cuồn cuộn kéo đến, trong mắt chứa đầy lửa giận sáng ngời. Nam Cung Xuân Yến đề phòng nhìn hắn.

Chọc tức nàng thành công, Phượng Huyền mở miệng thật lớn, cười ha hả đắc ý không ngừng.

Cảm thấy bản thân bị trêu, Nam Cung Xuân yến hung hăng trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: "Lão bất tử, có chuyện gì hãy mau nói, có rắm mau thả, nói xong ngươi mau mau chết cho ta."

Nghe ngoài điện từng đợt tiếng hít thở, nàng biết là nói chuyện âm thanh quá lớn, người bên ngoài đều nghe được.

Nam Cung Xuân Yến hiển nhiên ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng cắn cắn môi, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn. Đều là ngươi! Trước đám đông hủy đi hình tượng của ta.

Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, khiến cho hắn cười thỏa thích một hồi.

Nhưng mà, vui quá hóa buồn, mới cười vài tiếng mà thôi, liền ho một trận đến tê tâm liệt phế.

Nam Cung Xuân Yến không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn ho ngày càng lợi hại, có thể vỡ phổi không chừng. Nhìn bốn phía cũng không có người nào khác, cung nữ, thái giám đều bị hắn đuổi ra ngoài, nếu không có tình huống khẩn cấp thì không dám đi vào. Như thế xem ra, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.

Vì vậy, nàng bất đắc dĩ trèo lên giường, giày cũng lười cởi ra, đỡ thân thể gầy gò của hắn lên, vỗ lên lưng vài cái thật mạnh, cho đến khi hắn hồi phục hô hấp bình thường.

"Đa... đa tạ." Trên lưng vẫn còn đau, biết rõ nàng cố tình trả thù, nhưng tốt xấu cũng là giúp hắn. Phượng Huyền hít vào không khí tươi mát cách biệt đã lâu, cười nhìn nàng.

Nam Cung Xuân Yến không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn,thầm nghĩ thật là vô vị, chẳng đáng để cười.

Phượng Huyền chỉ có thể tự cười một mình.

"Xuân Yến," hắn lại nói, vừa mới khôi phục một chút hơi sức, tay hắn lại bắt đầu sờ soạng.

"Sao?" Nam Cung Xuân yến miễn cưỡng đáp lại, lần này còn chưa đụng tới được nàng, bàn tay quấy phá của hắn đã bị đánh một cái.

Hành động thất bại, Phượng Huyền lắc lắc đầu, sau đó bình tĩnh nói: "Trẫm đã hạ chỉ, truyền ngôi cho Thập lục hoàng nhi."

"À," vừa nghe được tin tức kia, tuy có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngoài dự đoán, nàng cũng không biểu lộ một chút giật mình.

Chương
5: Sấm sét giữa trời quang

"Ngươi không nói gì sao?" Phượng Huyền
chăm chú nhìn ánh mắt nàng, ý đồ dò xét.

"Nói cái gì đây? Ngươi cũng không thay đổi
quyết định."
Nam Cung Xuân Yến ngẩng đầu, nhìn xuyên qua bức rèm che, hướng về phía thiếu
niên đang quỳ thẳng ngoài điện, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Có đạo lý, quân vô
hí ngôn."

Phượng Huyền trông theo ánh mắt của nàng, chậm
rãi bảo:
"Nhưng trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi."

"Ý kiến của ta à!" Nam Cung Xuân Yến
bĩu môi, suy nghĩ một lát, quyết định cứ nói ra ý nghĩ đích thực trong lòng: "Ngươi thật sự đã
quyết định sao? Có hơi mạo hiểm không? Trong các vị hoàng tử thì Thập lục
tuy tài trí đứng đầu, nhưng thân thể hơi yếu, muốn hắn tự mình xử lý quốc sự,
chỉ sợ trong mấy năm đầu có chút khó khăn."

Phượng Huyền tán thành gật đầu, nói:
"Ngươi nói rất đúng. Cho nên, trẫm quyết định tìm một người đáng tin giúp
đỡ hắn."

"À," nàng đáp lời lấy lệ, giọng điệu bình thường.
Tự nhủ, có một số việc, không biết càng hay, không phải trông nom thì không cần
lo. Dù sao, đợi lão già này chết, chuyện trong hoàng cung cũng không liên quan
đến nàng.

"Ngươi không hỏi trẫm dự định chọn ai
chăng?" Phượng Huyền mong đợi nhìn nàng, hy vọng nàng đối với chuyện này tỏ ra một
chút hứng thú, cho dù là một chút cũng tốt!

"Không hứng thú." Nam Cung Xuân Yến
nói ra ba chữ đơn giản, làm tiêu tan mong đợi của hắn.

Vẻ mặt Phượng Huyền âm u một hồi.

Nhưng sau đó, hắn lập tức cười rộ lên, đắc ý
nói: "Chỉ sợ, bất kể có hứng thú hay không, ngươi cũng phải đối mặt với thực
tế."

Hồn vía đang dạo chơi của nàng bị câu nói
không rõ ràng này triệu hồi. Dự cảm không tốt tràn ngập trong đầu, Nam Cung
Xuân Yến mơ hồ cảm giác có chút bất an.

"Ngươi có ý gì?'' Nàng khó chịu hỏi.

"Ha ha…", hắn cười xấu xa vài tiếng,
mới yếu ớt nói: "Sau khi trẫm tuyên bố người kế vị, liền hạ chỉ, phong
ngươi làm hoàng Thái hậu, buông rèm chấp chính, trợ giúp tân hoàng đế cai quản
thiên hạ, cho đến khi hắn có khả năng tiếp quản mọi việc mới thôi."

Một tia sét lớn nổ giữa trời quang.

Nam Cung Xuân Yến chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng,
tay chân run rẩy. Nếu không phải đang ngồi ở trên giường, nàng khẳng định
bản thân bởi vì chân run mà ngã xuống đất rồi cũng nên.

"Vậy... nếu hắn cả đời không có khả năng tiếp quản thì
sao?" Nàng quá kinh ngạc, giọng run run hỏi.

"Thế thì... sẽ chờ tân hoàng có long
tử kế thừa ngôi vua, rồi ngươi có thể đem quốc sự giao lại cho đại thần đáng
tin cậy, từ đó cởi bỏ trách nhiệm." Phượng Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói.

Còn muốn nàng đợi bao lâu đây? Một năm? Ba
năm? Năm năm? Hoặc là mười năm. Nam Cung Xuân Yến đối với chuyện này không dám ôm hy vọng
quá lớn.

"Ngươi..." Nghĩ đến bản thân - tuổi
thanh xuân còn lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại phải phí thời
gian ở lại trong chốn thâm cung này, nàng tức giận không nói nên lời.

Trái lại Phượng Huyền - hắn càng tỏ ra đắc ý
dào dạt.

"Thế nào, Xuân Yến, ngươi đối với sự sắp
đặt của trẫm có hài lòng không?"

Nhìn ngươi kìa, kích động đến nói không ra lời." Hắn cười nói, miệng
sắp toét đến mang tai.

"Vừa lòng cái đầu ngươi!" Nam Cung Xuân Yến
khẽ quát một tiếng, cúi đầu nắm vạt áo của hắn, ghé sát vào lỗ tai, hạ thấp giọng
hỏi: "Lão bất tử, ngươi còn nhớ rõ trước đây đã đáp ứng ta cái gì
không?"

"Cái gì, trẫm có đáp ứng ngươi cái gì
sao?" Phượng Huyền – con mắt liếc sang một bên, nhất định không nhìn nàng.

"Ngươi đã nói, chờ sau khi ngươi bệnh chết,
sẽ để ta được tự do!" Nam Cung Xuân Yến nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ, ghé
sát lỗ tai hắn nói.

"Có chuyện này ư? Sao trẫm không nhớ rõ?"
Hắn dùng ánh
mắt vô tội, nhìn về phía nàng, nhất định không giữ lời hứa.

Chương 6: Băng hà

Nam Cung Xuân yến cực kì giận dữ.

"Lão bất tử, ngươi nói không giữ lời!
Ngươi dám nói không giữ lời!" Lần nữa ức chế không được phẫn nộ trong
lòng, nàng rống to.

Phượng huyền cười càng vui vẻ

"Xem như nói không giữ lời, ngươi có thể
làm gì trẫm?" Hắn cười nói, bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi tuyên bố: "Trẫm sớm đã căn dặn
Sử quan ghi lại, Thái Thường lệnh cũng đã soạn thánh chỉ, ngươi... trốn không thoát,
hãy chờ phụ tá Thập lục hoàng nhi đăng cơ làm hoàng đế!"

"Ta không cần!" Nam Cung Xuân Yến
thét chói tai. "Ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao! Chẳng lẽ ngươi muốn ép ta
đến kiệt quệ mới vừa lòng?"

"Lời từ biệt... Đừng nói khó nghe như vậy!
Trẫm... chỉ là... Vật còn có ích thì dùng." Phượng Huyền không chút áy náy nói, giọng
ngày càng yếu, lời nói ra cũng ngày càng chậm.

Vật... còn có ích thì dùng? Lời này hắn cũng nói ra được.
Hắn xem nàng là cái gì?

Không nhịn được nữa! Nam Cung Xuân Yến không
chút do dự bóp cổ hắn, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, con mắt nàng phóng ra một
tia sắc bén, giọng điệu lạnh lùng - ra lệnh: "Sửa chỉ."

Phượng Huyền bình tĩnh, lắc đầu: "Không được."

Nam Cung Xuân Yến gia tăng lực trên cánh tay,
nghiến răng nói: "Ngươi sửa hay không?"

Phượng Huyền lần này thu hết quyết tâm, khẳng
định chắc chắn: "Quân vô hí ngôn. Không sửa!"

"A!" Nam Cung Xuân Yến không thể nhịn được nữa,
chửi ầm lên:
"Ngươi... Cái lão bất tử kia, lão nương ta vì ngươi làm trâu làm ngựa, kết quả
ngươi còn hại ta như thế, ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!" Sức lực toàn thân lập tức
dồn lại hai tay, trút giận lên cổ hắn.

Nghe thấy trong điện việc phát sinh là không
bình thường. Chờ thêm nữa khẳng định sẽ chết người.

Phúc công công dẫn theo người hầu canh giữ ở
bên ngoài vội vàng chạy vào nội điện, sau đó liền trố mắt đứng nhìn Hoàng hậu
đang quỳ ở trên giường, hai tay gắt gao bóp cổ hoàng đế đã sắp hết hơi sức. Mà lão hoàng đế
kia cũng không giãy giụa, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

"Hoàng hậu nương nương, không được!"
Phúc công công hét to một tiếng, Lục Ngọc phản ứng trước tiên, chạy thẳng đến
kéo hai tay của nàng ra.

Những người khác lúc này mới ùa lên, mang Nam
Cung Xuân Yến đang tức giận đùng đùng, rời khỏi giường rồng.

"Các ngươi buông ra, ta phải bóp chết lão
bất tử đó!" Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ, vẫn còn giãy giụa, nhưng chỉ phí công tốn
sức mà thôi.

"Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng..."

Ngoài những người đang ngăn cản Nam Cung Xuân
Yến, còn lại tất cả đều vây quanh bên người Phượng Huyền, giúp hắn vỗ lưng xoa
ngực.

Bởi vì thiếu không khí mà thở hổn hển không
thôi, gương mặt hắn đã tím tái như gan lợn, nhưng lại tràn đầy vui vẻ.

Gạt qua những người che khuất tầm mắt, nhìn
Nam Cung Xuân Yến tức giận đến mặt mày đều méo mó, hắn mở miệng thật rộng, tìm
chút không khí - cười nói: "Ha ha, trẫm vẫn thích nhìn... bộ dạng… đanh đá này... ha ha…"

Lời nói còn chưa dứt, giống như lửa cháy đổ
thêm dầu. Lửa giận của Nam Cung Xuân Yến còn chưa lắng xuống, liền bừng bừng bốc
lên.

"Ha ha… cái đầu của ngươi, mau chết đi
cho ta!" Nàng liều lĩnh hét lớn.

"Trẫm lập tức... liền... đi ngay." Phượng Huyền nhìn
nàng, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, chậm rãi nói, giống như bàn giao một sự việc
bình thường lần cuối: "Xuân Yến... Nhi tử của trẫm... Thiên hạ của trẫm, đều... giao cho ngươi..."

"Ta không cần!" Nam Cung Xuân Yến dường
như ý thức được cái gì, thất thanh thét chói tai, trong lòng bỗng nhiên sụp đổ,
mi mắt ảm đạm nặng nề rủ xuống.

Sau đó tiếng hô của thái giám lập tức bao phủ
lấy nàng.

"Hoàng thượng băng hà!"

Chương 7: Loạn

Mấy giây sau, âm thanh tuyên cáo lan truyền khắp
tứ phía, bên ngoài điện, phi tần, hoàng tử, công chúa, quan lại tràn vào như thủy
triều, tiếng khóc lóc, kêu gào phát ra liên tục không ngừng.

"Yêu nữ! Tiện nhân! Chính ngươi hại chết Hoàng thượng! Hoàng
thượng nhất định bị ngươi rủa chết!"

Thừa dịp rối loạn, một phụ nữ trong trang phục
gấm vóc, đầu đội trang sức quý giá xông lên trên, liều mạng túm tóc Nam Cung
Xuân Yến.

Nàng nhất thời sững sờ, không hề phòng bị, da
đầu bị kéo đau buốt, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

" Hoàng hậu nương nương!"

Thu Dung sợ hãi kêu lên, nhanh chóng xông lên
kéo tay người phụ nữ ra. Nhưng ả liều chết nắm tóc của nàng, nhất định
không buông tay.

Giằng co như vậy làm thân thể đau đớn, khiến
cho nàng đang ở trong trạng thái chấn động vì hoàng đế qua đời, bỗng tỉnh lại.

Không chút do dự, nàng vươn hai tay, nắm cổ
tay kẻ đang kéo tóc mình, vừa ngắt một cái.

"A!"

Sau một tiếng thét chói tai, đau đớn của nàng
biến mất, Thu Dung nắm thời cơ, xông lên che ở trước mặt nàng, đẩy người phụ nử
nổi điên ra. Ả lảo đảo vài bước, sau đó té xuống đất.

"Hoàng hậu nương nương!" Người hầu vội vàng vây
quanh Nam Cung Xuân Yến tầng tầng lớp lớp, ngăn giữa nàng và người phụ nữ một
khoảng cách an toàn.

Ả còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhào lên tấn
công.

Nàng lạnh lùng nhìn ả bị người hầu đè lại,
không thể động đậy, chỉ có thể trổ tài miệng lưỡi, kết quả không khỏi kéo đến một
đám người vây quanh xem náo nhiệt, tình cảnh có thể nói là náo nhiệt vô cùng. Đến nước này, ngược
lại làm cho Nam Cung Xuân Yến ổn định lại tâm trạng, liếc nhìn đại điện hỗn loạn,
lấy hết hơi sức, quát lớn: "Im lặng!"

Lời nói của nàng lập tức có hiệu quả. Người
đang nhiễu loạn - tiếng nói kẹt lại trong cổ họng nói không ra, người đang khóc
to - nước mắt ngưng tại hốc mắt, nhất định không dám chảy xuống. Tất cả mọi người
ngừng hành động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng.

Nam Cung Xuân Yến nhìn đám đông bốn phía, hít
sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Chắc hẳn Hoàng thượng trước khi lâm chung đối
với mọi người đã có an bài thích đáng, vậy mau chóng chiếu theo ý chỉ của Hoàng
thượng mà làm đi!"

Ánh mắt chuyển hướng tới đám thị vệ đang canh
giữ ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Người đâu, mang chư vị nương nương, hoàng tử, công chúa đưa đến
chỗ bọn họ đã được an bài!"

"Rõ!" Một nhóm lớn Ngự lâm quân tiến vào phong tỏa
nội điện, động tác nhanh gọn, mang đi một đám người đang kêu khóc, giãy giụa không ngừng. Nàng
đoán là Lão bất tử kia sớm đoán sẽ có một màn như vậy, nên trước đó đã có chuẩn
bị tốt.

"Yêu phụ! Tiện nhân! Bổn cung phải
giết ngươi! Bổn cung nên báo thù cho Hoàng thượng! Bổn cung phải trừ hại
cho dân! Ngươi không chết tử tế được!" Người phụ nữ bị kéo đi lớn tiếng
kêu gào, tiếng thét chói tai không ngừng đập vào tai của Nam Cung Xuân Yến.

Không chết tử tế được? Nàng cười lạnh. Hiện tại
nàng rất muốn chết! Có ai tốt bụng lại đây giúp đỡ, một đao giết nàng đi?

"Xin Hoàng hậu nương ngàn vạn lần bảo trọng
thân thể, không nên đau buồn quá độ, sau này Phượng Tường vương triều phải dựa
vào ngài."

Không biết lúc nào, Phúc công công đã đi tới
bên người nàng, cung kính nói, trong thanh âm pha lẫn nghẹn ngào.

Dựa vào nàng? Dựa vào nàng ư? Nàng chỉ là một
cô gái nhỏ, có thể có bản lĩnh gì? Nam Cung Xuân Yến cười khổ.

"Ta..."

Vừa định mở miệng, bỗng nghe ngoài điện truyền
đến một hồi huyên náo.

"Không tốt, Thập lục hoàng tử kiệt sức té
xỉu!"

Chương 8: Nổi giận

"Thập lục hoàng tử!"

Đám người lập tức bỏ qua hoàng đế mới mất, chạy
xuống phía dưới.

Lại là một trận náo loạn, tiếng khóc tiếng kêu
không dứt bên tai.

Một người vừa mới chết, bây giờ thêm một người
té xỉu? Trời ạ! Còn muốn thêm gì nữa?

Nam Cung Xuân Yến đau cả đầu.

"A a a a a a!"

Khóc đi! Kêu đi! Còn ai nữa không? Có bản
lĩnh lại đây hết đi, đối phó một lần cho xong! Trong lòng nàng đang phiền muốn
chết!

Nhờ nàng một tiếng la lên, vừa rồi Phượng Cung
còn xôn xao, thoáng chốc yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về
phía thiếu nữ gần như đang phát điên.

Rốt cục cũng dẹp yên đám đông huyên náo, cũng
tạm thời trút đủ rồi bất mãn, Nam Cung Xuân Yến dừng lại, tức giận, trợn mắt
nhìn hết thảy, lạnh lùng nói: "Các ngươi ở chỗ này kêu la làm cái gì? Nghi
ngờ hiện tại tình hình còn chưa đủ loạn có phải hay không? Hoàng thượng băng
hà, tân đế hôn mê, các ngươi cho là chỉ cần kêu la thì tất cả sẽ khôi phục như
lúc ban đầu sao?"

Đám người kia bị nói xong, xấu hổ nhao nhao
cúi đầu.

Ôi! Một người đã chết, một người hôn mê, hai
người có quyền lực nhất đều không thể nói được, xem ra lúc này, tại đây người
có tiếng nói cao nhất, chỉ còn lại có nàng.

Nam Cung Xuân yến thở dài một hơi, ngẩng cao đầu,
thẳng lưng lên, chậm rãi nhìn kỹ tất cả người bên dưới, trầm giọng nói: "Tả
thừa tướng, đám tang của Hoàng thượng giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, Hữu
thừa tướng, nước không thể một ngày không vua, tân hoàng - đăng cơ đại điển đều
dựa vào ngươi, phiền ngươi chọn ngày lành tháng tốt mau chóng cử hành."

"Thần tuân chỉ." Tả hữu - thừa tướng
không khỏi thần phục ánh mắt kiên nghị, quyết đoán của nàng, nhận lệnh rời đi.

Những người khác cũng không nhúc nhích - đứng
tại chỗ, yên lặng đợi mệnh lệnh của nàng

Nam Cung Xuân Yến nghĩ mà bực. Bọn họ là con rối
sao? Chẳng lẽ
còn muốn nàng ra lệnh mới biết mà làm à!

"Những người khác còn đứng đó sững sờ làm
chi? Một số mau lại giúp Hoàng thượng thay y phục sạch sẽ, còn lại dìu Thập
lục hoàng tử lên giường, nhanh chóng mời thái y lại xem!" Nàng lớn tiếng kêu lên, la
đến cổ họng đều đau.

Bọn họ lúc này mới nghe lệnh bắt đầu di chuyển.

Còn nàng, nàng nên làm gì đây?

Đẩy ra Lục Ngọc, Thu Dung, Nam Cung Xuân Yến
loạng choạng lui về phía sau vài bước, sau đó hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi
xuống đất.

Lục Ngọc, Thu Dung định quỳ xuống, lại bị nàng
ngăn cản.

"Các ngươi để bổn cung yên tĩnh một lát." Nàng ngồi dưới đất,
buồn bã nói.

Lục Ngọc, Thu Dung lui ra phía sau vài bước,
cung kính nói: "Vâng."

Cả không gian đều yên tĩnh. Nam Cung Xuân Yến
cảm giác từng đợt sóng bất lực dâng lên trong lòng, đau như kim châm, nàng
không biết nên khóc hay cười.

Đã chết, rốt cục lão bất tử kia cũng chết. Thế
nhưng, tại sao đến cuối cùng hắn cũng không buông tha nàng?

Đây là ông trời đang trêu nàng sao? Vốn
tưởng rằng ngày hôm nay liền có thể được tự do, không nghĩ tới, hắn trước khi
chết còn không giữ lời. Xem ra từ bây giờ, bản thân cùng với vương quyền này
ràng buộc càng sâu thêm.

Quay đầu lại, ánh mắt oán hận nhìn trên long
sàng, lão già kia dường như chỉ đang ngủ say, nàng nắm bàn tay lại, siết thật
chặt. Phượng Huyền, tử lão đầu... Xem như ngươi lợi hại!

Ngẩng đầu lên, lại thấy thiếu niên kia đã được
người khiêng vào, đặt lên cái giường nhỏ trước mắt nàng. Hai mắt hắn nhắm nghiền,
hơi thở yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.

"Cứ hôn mê đi! Tốt nhất cứ mê man không
bao giờ... Tỉnh
lại, đã chết thì ta không cần lo nữa!"

Nàng không kiềm lòng nổi, độc ác nghĩ.

Báo cáo nội dung xấu