Bùa may mắn – Phần 5:Vượt qua chướng ngại-P2

4.Những vấn đề to
lớn, những điều kỳ diệu nho nhỏ

Một người bạn đích
thực lúc nào cũng đáng yêu cả cái tốt lẫn cái xấu.

Châm ngôn 17:17

Vị linh mục nói rằng tôi đang gặp “khủng hoảng tuổi trung
niên”. Riêng tôi, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một chuỗi những vận rủi, nào là sự
thay đổi đáng ngại về thu nhập, nào là sức khỏe của con trai tôi tiếp tục sa
sút trong mười sáu tháng liên tiếp, những tấm hóa đơn thuốc có thể làm cả con
trâu phải ngộp thở. Hội chứng “cái tổ rỗng”(1) bắt đầu thành hình chỉ mới cách
đây vài tháng khi đứa con út của tôi sắp rời nhà đi học đại học, nơi nó học
cách xa nhà hai ngàn tám trăm chín mươi sáu cây số. Ngày nào tôi cũng bị đau
phía dưới thắt lưng do thiếu thể dục thể thao, lại thêm việc cự cãi với một bà
ở Texas về cuốn sách mà chúng tôi đồng tác giả và suốt mùa đông tôi thực sự chỉ
nhìn thấy mặt trời có hai mươi sáu tiếng đồng hồ khiến tôi càng thêm chán nản.

Người ta muốn gọi nó bằng bất kỳ từ nào cũng được – nào là
khủng hoảng tuổi trung niên, trạng thái buồn bã giữa đông, những thay đổi bất
chợt trong lối sống, buồn vu vơ, cáu bẳn tiền mãn kinh, những rối loạn cơ thể
khi bắt đầu về già, hoặc đơn giản chỉ là cảm giác buồn chán ủ ê với việc đã làm
bà mẹ đơn thân nuôi con sau suốt mười hai năm ròng. Dù có gọi là gì đi nữa thì
thực tế vẫn là năm đó, từ cuối tháng Giêng cho đến giữa tháng Ba tôi không còn
cảm thấy vui vẻ như thường lệ. Trong thời gian đó, bạn bè và gia đình tôi đều
nhận thấy nỗi buồn lan khắp nhà tôi, xâm nhập vào trái tim tôi và ảnh hưởng đến
sức khỏe của tôi.

Có lúc tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là để chăm lo mấy
việc cơ bản trong nhà: thức ăn, quần áo, và chỗ ngủ. Trong khoảng một tuần,
trong những ngày buồn nhất, những việc dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm tôi rơi
lệ. Tôi cắn môi rất nhiều lần, cố nuốt nước mắt vào lòng.

Một ngày nọ sau buổi phỏng vấn xin việc, tôi ghé qua nhà cô
bạn Sharon của tôi để uống một tách trà. Cô bạn biết có điều gì đó không ổn dù
tôi không đi vào thực tế. Cô ôm lấy tôi, rót cho tôi tách trà thứ hai và cố làm
cho tôi cười. Khi tôi từ giã ra về, Sharon để ý thấy một trong hai cái nút giữ
lấy cái thắt lưng may kiểu phía sau lưng áo khoác đông của tôi đã bị sút mất,
khiến cho chiếc thắt lưng lòng thòng rất buồn cười sau lưng tôi.

Vào lúc đó, trong cảm giác chán nản tột cùng của đời mình,
tôi thật sự không hiểu bằng cách nào hay khi nào tôi có thể khâu lại cái nút
ấy. Quá xấu hổ, tôi cảm thấy giọt nước mắt nóng ấm như muốn trào ra khóe mi khi
tôi bước ra cửa.

Sharon v phần dưới áo khoác của tôi ra. “Nhìn này. Có một
chiếc nút dự trữ được may bên trong đây này. Cởi áo khoác ra đi, mình sẽ khâu
lại cho cậu ngay bây giờ.”

Vào lúc đó tôi cảm nhận được tình yêu và sự thương mến của
một người bạn rõ hơn bất cứ lúc nào trong đời. Dĩ nhiên là qua rất nhiều năm
tháng, bạn bè của tôi luôn thật tuyệt vời đối với tôi. Nhưng cử chỉ này, khi mà
tôi đang ở trong tình trạng buồn khổ đến thế, đến nỗi một chiếc nút bị sút mất
cũng suýt đẩy tôi xuống vực thẳm thất vọng thì món quà thời gian Sharon dành
cho tôi, sự chăm sóc và trực giác của cô ấy biết tôi không thể tìm đâu ra sức
lực để tự mình khâu lại chiếc nút đó, có ý nghĩa với tôi hơn việc có ai đó đến
cửa nhà tôi đem cho tôi một tấm ngân phiếu trúng thưởng.

Chiều hôm ấy, khi tôi về đến nhà, tôi thấy có một tấm thiếp
chúc mừng trong hộp thư do cô bạn Kay gửi đến. Bên trong thiếp chỉ đề, “Tớ để
trong đây một cái ôm với tên cậu trên đó.” Suốt những tuần tiếp theo, mỗi lần
tôi nhìn tấm thiếp tôi lại cảm thấy được tình yêu thương của bạn và lại lâng
lâng sung sướng nhờ vào ánh sáng từ tình bạn của Kay.

Vài ngày sau, vào cái ngày có thể nói là đen tối nhất trong
tất cả các ngày, một ngày mà tôi phải nghiêm túc xem xét việc năn nỉ bác sĩ cho
một đơn thuốc Prozac(2), thì người đồng tác giả ở Texas của tôi, cái người mà
tôi suốt ngày tranh cãi khi cùng thực hiện cuốn sách của chúng tôi, đã gửi đến
cho tôi một “cái hộp ánh nắng.” Những điều kỳ diệu nho nhỏ thể hiện tình yêu
tràn ra khỏi hộp: nào sôcôla, những bông hoa tulip vải màu đỏ, những cây nến
hình hoa hướng dương, gel tắm hương lily và gừng và ba hộp nước trái cây be bé.

Vào ngày hôm ấy trái tim tôi tan ra vì xúc động khi lần đầu
tiên tôi để ý thấy mặt trời đang thật sự chiếu sáng. Tôi lấy một hộp nước trái
cây và một cây nến ra đem đến bàn và ngồi vào chiếc ghế bập bênh màu vàng yêu
thích của tôi dưới tiết trời ấm áp, nhâm nhi nước trái cây và duỗi dài người
sảng khoái dưới ánh nắng rạng rỡ và trong điều kỳ diệu tuyệt vời của tình bạn.

Cái nút áo được khâu lại, tấm thiếp mang theo cái ôm, chiếc
“hộp ánh nắng” đã đưa tôi ra khỏi những ngày đen tối ấy mà không cần một viên
thuốc an thần nào.

Và trong tuần kế tiếp, khi tôi bắt đầu việc đi bộ nửa tiếng
mỗi sáng, tôi nghĩ rất nhiều đến những người bạn của tôi và những món quà tình
yêu của họ. Trước khi tôi biết được điều này, tôi hiểu ra một điều kỳ diệu
nhất, sâu sắc nhất trong đời: Chúa đã thiết lập nên thế giới này, và cho dù
những vấn đề của chúng tôi có lớn đến thế nào đi nữa thì cử chỉ tình yêu nhỏ
nhất của một người bạn cũng có thể trở thành điều kỳ diệu lớn hơn mọi thứ trên
đời.

PATRICIA LORENZ

__________

1. Empty-nest syndrome: trạng thái buồn bã của một số cha mẹ
khi con cái lớn lên và rời mái gia đình sống đời sống tự lập. (ND)

2. Một loại thuốc chống trầm cảm (ND)

5.Những viên kẹo
M&M

Dù bà ngoại đã hôn mê gần sáu tháng nay nhưng việc bà ra đi
vẫn khiến mọi người thấy sốc. Năm trước bà đã bị trận đột quỵ lần thứ ba và sau
đó chìm vào giấc ngủ câm lặng, bỏ gia đình suốt ngày ngồi bên giường bệnh của
bà đau đớn, than khóc và cầu nguyện. Khi bà mất tôi chưa tròn mười ba tuổi, và
điều đầu tiên tôi nhớ rõ nhất là cú sốc việc bà ra đi mãi mãi. Tôi hiểu thần
chết chờ đợi bà, nhưng trong những khoảnh khắc đầu tiên nhận thức được vấn đề
ấy tôi vẫn không thể tin được “phút cuối” ấy cuối cùng cũng đã đến.

Những gì diễn ra tiếp theo đó là lễ nghi tiễn đưa theo kiểu
Công giáo. Đầu tiên sẽ là lễ canh thức người đã khuất. Có bốn người thức canh.
Ngày đầu tiên có hai người, một người từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, và
một người từ bảy giờ tối đến chín giờ tối. Lịch canh cũng lặp lại như vậy trong
ngày hôm sau. Ngày thứ ba sẽ là ngày đưa tang, đưa tang tại nhà thờ và sau đó
là lễ chôn cất tại nghĩa trang. Có vẻ như có quá nhiều việc phải làm. Trong vài
ngày ngắn ngủi sắp tới, cả cuộc đời của tôi như cũng chết đi: nhìn chăm chăm
vào cơ thể của bà giữa mùi hương thơm nồng của biết bao là hoa tươi, cảm thấy
được sự yên lặng một cách đáng sợ của nhà tang lễ và mỗi đêm đều mơ về bà, hồn
bà cứ lởn vởn quanh tôi khi tôi cố gắng thiếp ngủ một cách vô vọng. Cuộc sống
thật sự của tôi, cuộc sống của một đứa trẻ học lớp tám với toàn là những buổi
học dường như không bao giờ có thể xa rời tôi được.

Tại nhà tang lễ, bè bạn và bà con lối xóm từng đoàn đi vào
nói lời vĩnh biệt đến ngoại và an ủi mẹ tôi. Chẳng biết đứng đâu cũng chẳng
biết làm gì, tôi đứng nép sang một bên, không muốn làm mẹ bực mình. Sự lạc lõng
của tôi không còn nữa khi bạn Kelly của tôi đến.

Bạn ấy sống ở phố dưới; chúng tôi làm bạn với nhau từ hồi
Kelly lên ba còn tôi lên bốn. Mẹ tôi rất vui khi bà phát hiện ra có một gia
đình có một cô con gái nhỏ mới chuyển đến sống ở phố dưới – rốt cuộc cũng tìm
ra được một bạn để chơi với tôi! Mẹ và cô Patti, má của Kelly, nhanh chóng kết
thân với nhau cũng như tôi và Kelly vậy! Dù tôi lớn hơn bạn ấy một tuổi và
trong trường chúng tôi học khác lớp nhau nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Chúng tôi
là bạn “ở nhà” của nhau, là bạn cùng nhau đạp xe về nhà sau khi tan trường và
cùng soạn những vở kịch để lũ nhóc Cabbage Patch của chúng tôi biểu diễn. Khi
lớn lên một chút, chúng tôi ma mãnh hơn và bắt đầu rủ nhau lỉnh trốn ăn tối, ra
khỏi khu nhà cách vài dãy phố để ăn kem xi rô, dù vẫn biết chúng tôi không được
phép rời khỏi khu nhà ở của mình. Thời gian sau, chúng tôi cũng được phép ra
khỏi khu nhà ở, chúng tôi thường đi lăng quăng góc phố ăn pizza, và hai đứa
thường dừng ở lối nhỏ để thoa son hồng lên môi và tô mí mắt.

Tại nhà tang lễ, ba má Kelly đi đến quan tài và quỳ gối cầu
nguyện. Kelly chạy ngay đến chỗ tôi. Trong tay bạn là hai gói M&M, loại có
hạnh nhân. Kelly biết kẹo là một trong những thứ tôi rất ưa thích; chúng tôi
thường đến cửa hiệu trong phố để chọn mua sôcôla và kẹo que. “Mình nghĩ cái này
sẽ làm cậu thấy đỡ hơn,” Kelly nói. Đến cuối buổi thức canh hôm ấy và những
buổi khác mà Kelly có tham dự, chúng tôi ngồi phía sau trong phòng canh, cùng
ăn M&M và nói chuyện khe khẽ với nhau. Một biến cố gây choáng váng bỗng
chốc trở nên dễ dàng chịu đựng đối với tôi khi có những viên kẹo sôcôla và có
một người bạn thân bên cạnh.

Hai năm sau, khi bà nội của tôi qua đời, một lần nữa Kelly
lại có mặt bên tôi trong suốt những đêm thức canh và trong ngày tang lễ, và lại
đem M&M cho hai đứa. Thật khó nghĩ ra cái gì để có thể an ủi cho một người
đang đau khổ… bạn sẽ làm gì cho một người vừa mới mất đi một trong những người
thân trong đời của họ? Dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng Kelly đã hiểu rằng bạn ấy
chẳng thể làm được gì nhiều để xoa dịu nỗi buồn đau trong tôi ngoài việc ở bên
tôi và đem đến thứ gì đó có thể làm cho tôi mỉm cười. Một năm sau đến lượt bà
của Kelly mất, tôi đến với bạn trong buổi bạn thức canh cùng với một bịch
M&M nặng 0,453 kg.

Giờ đây bất cứ khi nào Kelly và tôi có mặt trong nhà tang lễ
tiễn đưa một thành viên trong gia đình của chúng tôi thì người kia luôn xuất
hiện cùng với M&M, một món quà an ủi tinh thần đưa ta ra khỏi nỗi buồn đang
xâm chiếm lòng ta. Chúng tôi đùa với nhau rằng khi nào chúng tôi về già, đứa
nào trong hai chúng tôi chết trước thì đứa còn lại nhớ ném theo vào huyệt những
viên kẹo sôcôla M&M, mặc cho những người đang thương khóc khác phải ngạc
nhiên. Đó là một ý nghĩ ngây ngô, nhưng giờ đây M&M sẽ luôn quan trọng đối
với tôi. Chúng sẽ nhắc tôi nhớ rằng thậm chí khi điều gì đó đau đớn và đầy
quyền năng như cái chết đến để lấy đi những gì quan trọng nhất đối với tôi thì
tôi vẫn có sôcôla… và Kelly.

JENNIFER STEVENS

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3