Người Anh Hùng Mất Tích - Chương 04:Piper - P2

Vỏ
của con dao găm được bọc da đen, khảm đồng. Không có gì hấp dẫn, lôi cuốn. Tay
cầm bằng gỗ sáng bóng vừa khít trong lòng bàn tay Piper. Khi cô rút nó ra khỏi
vỏ, cô thấy đó là một lưỡi dao hình tam giác dài bốn lăm xăng ti mét – bằng đồng
sáng bóng cứ như mới được lau chùi vào hôm qua. Hai cạnh của nó khá sắc. Hình ảnh
phản chiếu của chính mình trên lưỡi dao khiến cô ngạc nhiên. Cô nhìn già hơn, đứng
đắn hơn, và không có cảm giác sợ hãi.

“Nó
rất hợp với em,” Annabeth thừa nhận. “Kiểu lưỡi đó được gọi là parazonium. Đây gần
như là món đồ vật trang được những người chỉ huy hàng đầu trong các đội quân Hy
Lạp mang bên mình. Nó chỉ cho mọi người thấy người sở hữu nó là một người giàu
có và quyền lực, nhưng trong một trận chiến, nó có thể bảo hộ tốt chủ nhân của
mình.”

“Em
thích nó,” Piper nói. “Sao chị lại nghĩ em không nên dùng nó?”

Annabeth
thở ra. “Lưỡi dao đó là cả một câu chuyện dài. Hầu hết mọi người đều sợ phải thừa
nhận nó. Người chủ đầu tiên của nó... ừm, mọi việc đối với cô ta không được tốt
cho lắm. Tên cô ta là Helen.”

Piper
suy nghĩ cẩn thận những gì Annabeth nói. “Chờ chút, ý chị là cái cô Helen đó
sao? Helen thành Troy?”

Annabeth
gật đầu.

Đột
nhiên Piper cảm giác như thể cô nên mang găng tay dùng trong phẫu thuật khi cầm
con dao này. “Và nó có mặt trong phòng vũ khí của chị sao?”

“Bọn
chị có rất nhiều các vật dụng Hy Lạp cổ đại,” Annabeth nói. “Đây không phải là
một viện bảo tàng. Các vũ khí giống như thế – chúng được tạo ra để được sử dụng.
Chúng là tài sản thừa kế với tư cách là các á thần. Đó là một món quà cưới của
Menelaus, người chồng đầu tiên của Helen. Cô ta đã đặt tên cho nó là
Katoptris.”

“Nghĩa
là gì?”

“Là
gương,” Annabeth nói. “Một cái gương soi. Chắc chắn là vì Helen sử dụng nó cho
mục đích duy nhất đó. Chị không nghĩ nó đã từng tham gia một trận đánh nào.”

Piper
nhìn vào lưỡi dao một lần nữa. Trong giây lát, hình ảnh chính cô nhìn chằm chằm
vào cô, nhưng rồi hình ảnh phản chiếu thay đổi. Cô nhìn thấy lửa, và một khuôn
mặt méo mó như một thứ gì đó được khắc trên tầng đá nền. Cô nghe được cùng một
giọng cười như trong giấc mơ. Cô nhìn thấy cha mình bị xích trên một cây trụ
phía trước một đống lửa đang cháy.


thả con dao xuống.

“Piper?”
Annabeth gọi những đứa trẻ thuộc nhà thần Apollo đang ở trong sân quần vợt,
“Medic! Chị cần giúp đỡ ở đằng này!”

“Không,
em không sao,” Piper khăng khăng.

“Em

“Ừm.
Em chỉ...” Cô phải làm chủ bản thân mình. Với những ngón tay run rẩy, cô nhặt
con dao lên. “Em chỉ hơi choáng thôi. Quá nhiều việc đã xảy ra trong hôm nay.
Nhưng... nếu được, em muốn giữ con dao này.”

Annabeth
chần chừ. Rồi cô vẫy tay ra hiệu cho những đứa trẻ nhà Apollo. “Được rồi, nếu
em muốn. Mặt em trở nên tái xanh. Chị nghĩ em đang mắc chứng co giật hay gì
đó.”

“Em
không sao,” Piper cam đoan, mặc dầu trái tim cô vẫn đang đập mạnh. “Ở đây... ừm,
có điện thoại không ạ? Em có thể gọi cho cha em không?”

Đôi
mắt màu xám của Annabeth cũng đáng sợ gần như lưỡi dao vậy. Cô ấy dường như
đang suy tính một triệu khả năng, cố đọc các ý nghĩ của Piper.

“Chúng
ta không được phép dùng điện thoại,” cô nói. “Với phần lớn các á thần, nếu
chúng ta sử dụng điện thoại di động, việc đó giống như em đang gửi đi một tín
hiệu, cho các tên quái vật biết được chỗ của em. Nhưng... chị có một cái.” Cô ấy
lấy nó ra khỏi túi. “Hồ như chống lại luật, nhưng nếu điều này có thể là bí mật
của chúng ta thì...”

Piper
cầm lấy nó với sự cảm kích, cố hết sức để hai tay cô không run rẩy. Cô rời khỏi
nơi Annabeth đang đứng và quay mặt về phía khu vực chung.


gọi vào đường dây riêng của cha cô, mặc dầu cô biết điều gì sẽ xảy ra. Thư thoại.
Cô đã cố gọi trong ba ngày, kể từ khi cô mơ giấc mơ đó. Trường học Hoang Dã chỉ
cho phép gọi điện một lần một ngày, nhưng cô đã gọi vào mỗi đêm mà chẳng đâu đến
đâu.


miễn cưỡng bấm một số khác. Thư ký riêng của cha cô trả lời ngay lập tức. “Văn
phòng McLean nghe.”

“Jane,”
Piper nghiến răng nói. “Cha tôi đâu?”

Jane
im lặng trong một lát, chắc chắn đang tự hỏi liệu cô ta có thể cúp máy không.
“Piper, tôi nghĩ cô không được phép gọi điện từ trường chứ.”

“Ừm,
có thể tôi đang không ở trường đây,” Piper nói. “Có thể tôi đã bỏ trốn để sống
giữa các sinh vật sống trong rừng.”

“Ừm.”
Giọng Jane nghe chẳng mấy quan tâm. “Tốt, tôi sẽ nói cho ông ấy cô đã gọi.”

“Ông
ấy đâu?”

“Đi
ra ngoài.”

“Cô
không biết gì sao?” Piper hạ thấp giọng, hy vọng Annabeth đủ tử tế để không
nghe trộm. “Khi nào thì cô sẽ gọi điện cho cảnh sát hả Jane? Ông ấy có thể đang
gặp rắc rối.”

“Piper,
chúng ta sẽ không biến chuyện này thành đề tài khai thác béo bở của báo giới.
Tôi chắc ông ấy vẫn ổn. Ông ấy thỉnh thoảng lại đi đâu đó. Ông ấy luôn quay trở
lại.”

“Vậy
điều đó là đúng. Cô không biết...”

“Tôi
phải đi đây, Piper,” Jane cắt ngang lời cô. “Học hành vui vẻ nhé.”

Đường
dây bị cắt đứt. Piper thầm nguyền rủa. Cô bước về lại chỗ Annabeth và đưa trả lại
điện thoại cho cô ấy.

“Không
gặp may sao?” Annabeth hỏi.

Piper
không trả lời. Cô không tin chính mình lại không bắt đầu khóc lần nữa.

Annabeth
liếc nhìn màn hình điện thoại và lưỡng lự. “Họ em là McLean sao? Xin lỗi, đó
không phải là việc của chị. Nhưng nó nghe rất quen.”

“Một
cái họ thông dụng ấy mà.”

“Ừm,
chị cũng đoán thế. Cha em làm gì?”

“Ông
ấy có văn bằng về nghệ thuật,” Piper đáp một cách vô thức. “Ông ấy là nghệ sĩ
người Cherokke.”

Đó
là câu trả lời chuẩn của cô. Không phải là một lời nói dối, chỉ không hoàn toàn
là sự thật mà thôi. Với phần lớn mọi người, khi nghe điều đó, họ thường đoán rằng
cha cô bán các đồ lưu niệm của người da đỏ ở một quầy bán hàng ven đường trong
khu bảo tồn. Tượng Sitting Bull(3) lúc lắc đầu, các vòng cổ làm bằng vỏ sò, các
cuốn vở tập viết Big Chief – những thứ đại loại như thế.

“Ồ.”
Annabeth trông không bị thuyết phục lắm, nhưng cô ấy cất điện thoại đi. “Em cảm
thấy ổn chứ? Muốn đi tiếp không?”

Piper
buộc chặt con dao vào dây thắt lưng và tự hứa rằng, sau này, khi ở một mình, cô
sẽ tìm hiểu cách sử dụng nó. “Có chứ,” cô nói. “ muốn xem tất cả.”

Tất
cả các ngôi nhà đều rất tuyệt, nhưng không một ngôi nhà nào trong số đó gây ấn
tượng với Piper như nhà của cô. Không có dấu hiệu bị đốt cháy – gấu túi(4) hay
những con thú khác – xuất hiện phía trên đầu cô.

Nhà
số Tám hoàn toàn được làm bằng bạc và sáng lấp lánh như ánh trăng.

“Nhà
nữ thần Artemis?” Piper đoán.

“Em
biết về thần thoại Hy Lạp,” Annabeth nói.

“Em
đã đọc một vài cuốn sách về thần thoại Hy Lạp khi cha em thực hiện một dự án
vào năm ngoái.”

“Chị
nghĩ ông ấy làm các tác phẩm nghệ thuật về người Cherokke.”

Piper
kiềm chế để không bật ra lời nguyền rủa. “Ồ, đúng thế. Nhưng... chị biết đấy,
ông ấy cũng làm những món đồ khác nữa.”

Piper
nghĩ cô đã nói lộ ra: McLean, thần thoại Hy Lạp. May thay, Annabeth dường như
không kết nối những chuyện đó lại với nhau.

“Dù
sao đi nữa,” Annabeth tiếp tục nói, “nữ thần Artemis là nữ thần của mặt trăng,
nữ thần của việc săn bắn. Nhưng không có các trại viên. Nữ thần Artemis là một
thiếu nữ bất tử, vì thế bà không có bất cứ người con nào.”

“Ồ.”
Điều đó làm Piper khá thất vọng. Cô luôn thích những câu chuyện về nữ thần
Artemis, và đoán bà sẽ là một người mẹ tốt.

“À,
đó là nhóm Thợ Săn của nữ thần Artemis,” Annabeth bổ sung. “Thỉnh thoảng họ lại
ghé thăm. Họ không phải là con của nữ thần Artemis, nhưng họ là những người hầu
của bà – đó là nhóm những thiếu nữ cùng nhau thực hiện các cuộc phiêu lưu, săn
đuổi các con quái vật, và những thứ như thế.”

Piper
cảm thấy vui vẻ hơn. “Điều đó thật tuyệt. Họ được trở nên bất tử sao?”

“Trừ
phi họ chết khi chiến đấu, hoặc phá vỡ lời thề của mình. Chị đã kể cho em nghe
về việc họ phải từ bỏ các chàng trai chưa nhỉ? Không hẹn hò – mãi mãi. Vì sự bất
tử đó.”

“Ồ,”
Piper nói. “Không sao hết.”

Annabeth
cười lớTrong giây lát, cô ấy trông thật hạnh phúc, và Piper nghĩ rằng cô sẽ là
một người bạn tuyệt vời để đi chơi cùng vào những thời điểm khác.

Quên
chuyện đó đi, Piper tự nhắc nhở chính mình. Mày sẽ không kết bạn với bất cứ ai ở
đây. Không vì rồi họ cũng sẽ phát hiện ra.

Họ
đi qua căn nhà kế bên, số Mười, được trang trí như nhà của búp bê Barbie với
màn cửa bằng ren, cửa ra vào màu hồng và những chậu hoa cẩm chướng được bày
trên các ô cửa sổ. Họ đi ngang cửa ra vào, và mùi nước hoa gần như khiến Piper
nôn khan.

“Gừ,
đó có phải là nơi các siêu mẫu đi chết không?”

Annabeth
cười điệu. “Đó là nhà của nữ thần Aphrodite. Nữ thần tình yêu. Drew là người đứng
đầu.”

“Em
có thể đoán được,” Piper lầm bầm.

“Không
hẳn tất cả họ đều xấu,” Annabeth nói. “Người đứng đầu tiền nhiệm là một người
thật tuyệt.”

“Thế
chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

Khuôn
mặt Annabeth chợt tối sầm lại. “Chúng ta nên đi tiếp.”

Họ
nhìn vào các nhà khác, nhưng Piper chỉ ngày càng buồn rầu hơn. Cô tự hỏi liệu
mình có thể là con gái của nữ thần mùa màng Demeter không. Nhưng rồi chợt nhớ
ra cô đã giết chết bất cứ cái cây nào mà cô đã chạm vào. Nữ thần Athena cũng tốt.
Hoặc có thể là nữ thần phép thuật, Hecate. Nhưng điều đó thực sự không quan trọng.
Ngay cả ở đây, nơi đáng ra mọi người có thể tìm thấy cha mẹ thất lạc của mình,
cô biết mình vẫn sẽ là một đứa trẻ không được mong muốn. Cô chẳng trông mong gì
đến lửa trại tối nay.

“Chúng
ta bắt đầu với mười hai vị thần trên đỉnh Olympus,” Annabeth giải thích. “Các
nam thần ở bên trái, các nữ thần ở bên phải. Rồi cho đến năm ngoái, chúng ta đã
thêm vào một cụm nhà mới dành cho các vị thần khác, những người không có ngai
trên đỉnh Olympus như nữ thần Hecate, thần Hades, nữ thần Iris...”

“Hai
ngôi nhà lớn ở mỗi đầu thuộc về ai?” Piper hỏi.

Annabeth
cau mày. “Thần Zeus và nữ thần Hera. Vua và nữ hoàng của các vị thần.”

Piper
đi thẳng về phía đó, và Annabeth bước theo sau, mặc dầu cô ấy chẳng lấy làm vui
vẻ chút nào. Nhà của thần Zeus gợi cho Piper nhớ về một ngân hàng. Đó là một
tòa nhà bằng đá hoa cương trắng với những chiếc cột lớn ở phía trước và những
cánh cửa bằng đồng sáng bóng với những hoa văn hình tia chớp.

Nhà
của nữ thần Hera nhỏ hơn nhưng cũng cùng một kiểu, ngoại trừ những cánh cửa được
khắc với những thiết kế hình lông công, tỏa ra các màu sắc khác nhau.

Không
giống những ngôi nhà khác, ồn ào, luôn mở rộng cửa và có rất nhiều các hoạt động,
nhà của thần Zeus và nữ thần Hera trông im lìm và khép kín.

“Chúng
không có ai ở sao?” Piper hỏi.

Annabeth
gật đầu. “Thần Zeus đã không có thêm bất kỳ đứa con nào trong một thời gian
dài. Ừm, gần như là không. Thần Zeus, thần Poseidon, và thần Hades là những người
lớn nhất trong số các thần – họ được gọi là Bộ Tam Vĩ Đại. Những đứa con của họ
rất mạnh, cực kỳ nguy hiểm. Trong vòng khoảng bảy mươi năm trước, họ đã cố
tránh không có thêm bất cứ đứa con á thần nào.”

“Đã
cố tránh là sao?”

“Đôi
khi họ... ừm, ngoại tình. Chị có một người bạn, Thalia Grace, là con gái của thần
Zeus. Nhưng cô ấy đã từ bỏ cuộc sống ở trại và trở thành Thợ Săn của nữ thần
Artemis. Bạn trai của chị, Percy, cậu ấy là con trai thần Poseidon. Và có một cậu
bé thỉnh thoảng lại xuất hiện, Nico – con trai của thần Hades. Ngoài họ, chẳng
có thêm đứa trẻ á thần nào là con của Bộ Tam Vĩ Đại. Chí ít, đó là những gì mà
chúng ta biết được.”

“Còn
nữ thần Hera?” Piper nhìn các cánh cửa được trang trí bằng lông công. Ngôi nhà
đó khiến cô bận tâm, mặc dầu cô không chắc lý do tại sao.

“Nữ
thần của hôn nhân.” Tông giọng của Annabeth cực kỳ kiềm chế, như thể cô ấy đang
cố tránh việc nguyền rủa. “Bà ấy không có con với bất cứ ai trừ thần Zeus. Vì vậy,
ừm, nên chẳng có á thần nào. Ngôi nhà đó được dựng lên chỉ để vinh danh bà ấy.”

“Chị
không thích bà ấy,” Piper nhận ra.

“Bọn
chị có cả một câu chuyện dài,” Annabeth thừa nhận. “Chị nghĩ bọn chị sẽ hòa thuận
với nhau, nhưng khi Percy biến mất... Chị có cảnh mộng kỳ lạ về chuyện đó từ bà
ấy.”

“Bảo
chị đến đón bọn em sao,” Piper nói. “Nhưng chị đã nghĩ Percy sẽ ở đó.”

“Tốt
hơn hết là chị không nói v,” Annabeth nói. “Giờ thì chị chẳng có điều gì tốt để
nói về nữ thần Hera.”

Piper
nhìn xuống bệ cửa. “Vậy ai sẽ ở trong này?”

“Không
ai cả. Ngôi nhà này được dựng lên chỉ để vinh danh bà ấy, như chị đã nói. Không
có ai đi vào đây cả.”

“Có
ai đó đã đi vào.” Piper chỉ về phía một dấu chân trên ngưỡng cửa phủ đầy bụi.
Theo bản năng, cô đẩy các cánh cửa và chúng nhẹ nhàng mở ra.

Annabeth
bước lùi lại. “Ừm, Piper, chị không nghĩ chúng ta nên...”

“Chúng
ta được cho là sẽ làm điều gì đó khá nguy hiểm, đúng không?” Và Piper bước vào
bên trong.

Nhà
của nữ thần Hera không phải là nơi Piper muốn ngụ lại. Nó lạnh lẽo như một cái
tủ đông, với một vòng tròn những cột trắng bao quanh một bức tượng của nữ thần ở
chính giữa, cao ba mét, ngồi trên ngai với bộ áo vàng mềm mại. Piper luôn nghĩ
rằng những bức tượng Hy Lạp luôn có màu trắng với đôi mắt vô hồn, nhưng bức tượng
này được tô vẽ rực rỡ vì thế nó trông gần giống với con người – ngoại trừ việc
nó quá lớn. Đôi mắt sắc lẻm của nữ thần Hera dường như đang dõi theo Piper.


dưới chân bức tượng, một ngọn lửa được đốt trong một lò than bằng đồng. Piper tự
hỏi ai sẽ trông nom nó nếu ngôi nhà luôn không có người. Một con chim ưng bằng
đá đậu trên vai nữ thần Hera, và trong tay bà ấy là một cây quyền trượng với đỉnh
đầu là một bông hoa sen. Mái tóc đen mượt của nữ thần được tết đơn giản phía
sau. Khuôn mặt bà ấy mang ý cười nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo và tàn nhẫn, như thể
bà ấy đang nói: Mẹ là người biết rõ nhất. Giờ thì đừng có mà chống đối lại ta nếu
không ta sẽ đạp lên ngươi đấy.

Chẳng
có gì ở trong nhà – không giường, không đồ đạc, không phòng tắm, không cửa sổ,
chẳng có gì dành cho bất cứ người nào thực sự có thể sử dụng để trú ngụ. Với một
nữ thần gia đình và hôn nhân, nơi ở của nữ thần Hera gợi cho Piper nhớ đến một
hầm mộ.

Không,
đây không phải là nhà của mẹ cô. Ít nhất Piper chắc chắn về điều đó. Cô không
vào đây vì cô cảm thấy một sự gắn kết tuyệt đối, nhưng vì cô cảm thấy một nỗi
khiếp sợ mạnh mẽ ở trong này. Giấc mơ của cô – tối hậu thư khủng khiếp mà cô có
trong tay đó – có liên quan đến ngôi nhà này.


cứng người lại. Không chỉ có mình họ trong này. Đằng sau bức tượng, ở bệ thờ
phía sau, là một nhân ảnh được che phủ trong một khăn choàng màu đen. Chỉ có
hai bàn tay của người đó hiển hiện, lòng bàn tay đưa lên cao. Cô ta dường như
đang ngâm nga một điều gì đó như một câu thần chú hay một lời nguyện cầu.

Annabeth
há hốc miệng vì kinh ngạc. “Rachel?”


gái đó quay người lại. Chiếc khăn choàng rơi xuống, để lộ mái tóc bờm màu đỏ
quăn và một khuôn mặt đầy tàn nhang chẳng ăn nhập gì với sự trang trọng của căn
nhà hay khăn choàng màu đen. Cô ta trông khoảng mười bảy tuổi, hoàn toàn là một
thiếu nữ bình thường với áo cánh màu xanh lục và chiếc quần jeans xé rách với
những hình vẽ nguệch ngoạc trên đó. Bất chấp sàn nhà lạnh lẽo, cô ta đi chân trần.

“Chào!”
Cô ta chạy đến và ôm chặt lấy Annabeth. “Tớ xin lỗi! Tớ đã đến nhanh nhất có thể.”

Họ
trò chuyện trong một vài phút về người bạn trai của Annabeth và lý do tại sao
chẳng có lấy một tin tức nào, vâng vâng, cho đến khi cuối cùng Annabeth cũng nhớ
tới Piper, người đang đứng đó không lấy gì thoải mái cho lắm.

“Chị
thật bất lịch sự,” Annabeth xin lỗi. “Rachel, đây là Piper, một trong số các á
thần mà chúng ta đã cứu hôm nay. Piper, đây là Rachel Elizabeth Dare, nhà tiên
tri của chúng ta.”

“Là
người bạn sống trong cái hang của chị,” Piper đoán.

Rachel
cười toe toét. “Đúng là chị.”

“Vậy
chị là nhà tiên tri sao?” Piper hỏi. “Chị có thể nói về tương lai?”

“Giống
như là tương lai cướp lấy chị hết lần này đến lần khác thì phải,” Rachel nói.
“Chị nói những lời tiên tri. Linh hồn của nhà tiên tri thường chiếm đoạt con
người chị trong một lúc và nói những điều quan trọng mà chẳng có ý nghĩa gì với
bất cứ ai. Nhưng đúng thế, những lời tiên tri thường nói về tương lai.”

“Ồ.”
Piper chuyển từ chân này sang chân kia. “Điều đó thật tuyệt.”

Rachel
cười lớn. “Đừng lo lắng. Mọi người đều thấy nó khiến họ rùng mình sởn gáy. Ngay
cả chị cũng vậy. Nhưng thường thì chị vô hại.”

“Chị
là á thần sao?”

“Không,”
Rachel nói. “Chỉ là người thường thôi.”

Nụ
cười trên môi Rachel tắt dần. Cô liếc nhìn Annabeth, rồi lại nhìn Piper. “Chỉ
là một linh cảm mà thôi. Có điều gì đó về ngôi nhà này và sự biến mất của
Percy. Bằng cách nào đó chúng kết nối với nhau. Chị chỉ đang làm theo linh tính
của mình, đặc biệt là tháng trước, kể từ khi các vị thần đột nhiên im lặng.”

“Đột
nhiên im lặng?” Piper hỏi.

Rachel
cau mày nhìn Annabeth. “Cậu chưa kể cho cô bé nghe chuyện đó sao?”

“Tớ
đang chuẩn bị kể chuyện đó,” Annabeth nói. “Piper, trong tháng qua... ừm, thường
thì các vị thần không nói chuyện nhiều lắm với con cái họ, nhưng chúng ta có thể
thường dựa vào một vài thông điệp. Một vài người trong số chúng ta thậm chí còn
có thể ghé thăm đỉnh Olympus. Chị gần như có mặt suốt cả học kỳ ở Tòa nhà
Empire State.”

“Xin
lỗi?”

“Lối
vào đỉnh Olympus ngày nay.”

“Ồ,”
Piper nói. “Chắc thế. Tại sao không?”

“Annabeth
đang tái thiết kế lại đỉnh Olympus sau khi nó bị phá hủy trong Cuộc chiến với
các thần Titan,” Rachel giải thích. “Cô ấy là một kiến trúc sư tuyệt vời. Em
nên nhìn thấy quầy phục vụ món salad...”

“Dù
sao đi nữa,” Annabeth nói, “bắt đầu từ cách đây một tháng, đỉnh Olympus trở nên
tĩnh lặng. Lối vào đã bị đóng lại, không ai có thể đi vào. Không ai biết lý do
tại sao. Như thể các vị thần đã tự phong bế chính họ. Ngay cả mẹ của chị cũng
không đáp lại những lời cầu nguyện của chị, và giám đốc trại của chúng ta, thần
Dionysus, đã bị triệu hồi.”

“Giám
đốc trại của chị là thần... rượu nho sao?”

“Đúng
thế, nó là...”

“Một
câu chuyện dài,” Piper đoán. “Đúng rồi. Chị nói tiếp đi.”

“Điều
đó là thật đấy,” Annabeth nói. “Các á thần vẫn được thừa nhận, nhưng chỉ vậy
thôi. Không có lấy một lời nhắn. Không có những chuyến viếng thăm. Không có bất
cứ dấu hiệu nào chứng tỏ các thần đang lắng nghe. Như thể có điều gì đó đã xảy
ra – điều gì đó thật sự tồi tệ. Rồi Percy biến mất.”

“Và
Jason xuất hiện trong chuyến đi thực tế của bọn em,” Piper bổ sung. “Không có một
chút ký ức nào.”

“Ai
là Jason?” Rachel hỏi.

“Là...”
Piper ngừng lại trước khi cô có thể nói “bạn trai,” nhưng nỗ lực đó khiến ngực
cô đau nhói. “Bạn của em. Nhưng chị Annabeth, chị chẳng phải đã nói nữ thần
Hera đã gởi cho chị một cảnh mộng.”

“Đúng
thế,” Annabeth nói. “Giao thiệp đầu tiên từ một vị thần trong một tháng là nữ
thần Hera, vị nữ thần ít giúp đỡ nhất, và bà ấy liên lạc với chị, á thần mà bà ấy
chẳng yêu thích mấy. Bà ấy nói rằng chị sẽ khám phá ra được chuyện gì đã xảy ra
với Percy nếu chị đến cầu kính ở Grand Canyon và tìm một chàng trai chỉ mang
duy nhất một chiếc giày. Thay vào đó, chị tìm thấy bọn em, và anh chàng với một
chiếc giày là Jason. Việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Có
chuyện gì tồi tệ đang diễn ra,” Rachel đồng ý. Cô nhìn Piper, và Piper cảm thấy
một khát khao dồn dập muốn nói cho họ nghe về giấc mơ của mình, thú nhận rằng
cô biết điều gì đang xảy ra – ít nhất là một phần của câu chuyện. Và điều tồi tệ
đó chỉ mới là màn khởi đầu.

“Các
chị ơi,” cô nói. “Em... em cần...”

Trước
khi cô có thể tiếp tục, cơ thể Rachel căng cứng. Đôi mắt cô ấy bắt đầu phát ra
ánh sáng màu xanh lục nhạt, và cô ấy nắm chặt lấy vai Piper.

Piper
cố lùi lại, nhưng đôi tay của Rachel cứng như thép.

Hãy
giải thoát ta, cô ấy nói. Nhưng đó không phải là giọng của Rachel. Nó nghe như
của một người phụ nữ lớn tuổi hơn, phát ra từ một nơi xa xôi nào đó, bên dưới một
chiếc ống dài, vang vọng. Hãy giải thoát cho ta, Piper McLean, nếu không mặt đất
sẽ nuốt chửng chúng ta mất. Việc đó phải được thực hiện vào điểm chí.

Căn
phòng bắt đầu quay tròn. Annabeth cố tách Piper ra khỏi Rachel, nhưng chẳng ích
gì. Một làn khói xanh lục bao quanh họ, và Piper không còn chắc liệu mình đang
tỉnh hay đang mơ. Bức tượng nữ thần khổng lồ dường như đang đứng lên khỏi chiếc
ngai của mình. Nó nghiêng người về phía Piper, đôi mắt như đang nhìn xuyên qua
người cô. Miệng bức tượng mở ra, hơi thở có mùi nước hoa nồng nặc. Cũng vẫn là
cái giọng vang vọng đó: Các kẻ thù của chúng ta chuyển mình. Tên thở ra lửa đó
chỉ là sự khởi đầu. Khuất phục trước nguyện vọng của hắn ta, và vị vua của
chúng sẽ nổi dy, kết án tất cả chúng ta. HÃY GIẢI THOÁT CHO TA!

Hai
đầu gối của Piper oằn xuống, và mọi thứ trở nên tối đen.

Báo cáo nội dung xấu