VHKB, Quyển 07, Chương 09

Chương 9: Bốn đội
ngũ! (P1)

Người dịch:
ngo_ngo

Mọi người còn
chưa kịp tỉnh táo lại sau khi nghe thanh âm tự xưng là Trịnh Xá kia, cả trực
thăng đã mau chóng hạ xuống đất, Carlos lập tức hô lên:

- Trực thăng đột
nhiên bị kéo xuống dưới, rơi rất nhanh! Mọi người đứng
vững a!

Vừa dứt lời, cả chiếc trực thăng đã từ trên
cao rơi xuống một con phố trống trải, trượt thẳng trên đất một đoạn dài, mãi đến
khi đâm vào tường một gian hàng bên đường mới dừng lại. Vạn hạnh trong bất hạnh,
chiếc trực thăng cũng không phát nổ, tuy nhiên mặc dù không nổ nhưng rơi như vậy
cũng làm những người trong trực thăng chịu đến thảm, cả chiếc trực thăng đã biến
dạng méo mó, mấy người bên trong đều máu me đầy mặt, trong đó Jason bị đập trật
khớp tay.

Carlos phản ứng nhanh nhất, hắn vừa tỉnh
táo lại lập tức hô lên:

- Mọi người mau rời rời khỏi trực thăng, nó
sắp phát nổ rồi!

Nói đoạn hắn kéo hai người bên cạnh vội vã
chạy ra phía cửa lên xuống.

Đám người Trịnh Xá cũng mới phục hồi tinh
thần, vội vã nâng đồng bọn bị va đập mạnh chạy ra khỏi trực thăng, từ bên ngoài
nhìn lại, quả nhiên bình xăng đã thủng, hơn nữa xăng đang chảy lại gần chỗ lửa
cháy. Mới chạy đc mấy mấy chục mét, luồng sóng từ vụ nổ phía sau đã ập tới, trực
thăng vận tải bùng lên thành một quả cầu lửa khổng lồ, cửa hàng cũng tan tành.

Chạy thêm hơn mười mét nữa, mọi người mói đứng
lại thở dốc, Trịnh Xá thở mấy hơi rồi vội vàng nói:

- Chiêm Lam, khoảng cách hiện tại.

Đồng thời, Trịnh Xá định lấy điện thoại
liên loại với thượng tầng công ty Umbrella, để bọn họ phái mấy chiếc trực thăng
vũ trang xuống đón mọi người, sau đó tiếp tục bay tới trạm kiểm tra. Nhưng hắn
còn chưa kịp mở rương ra đã thấy mấy chiếc trực thăng trên trời cũng bắt đầu
nhanh chóng rơi xuống, hơn nữa vị trí rơi cũng bi thảm hơn nhiều, trực tiếp đâm
vào mấy tòa nhà cao tầng xung quanh rồi nổ tung. Tình huống của mấy trực thăng
kia tuyệt đối nghiêm trọng hơn mấy người Trịnh Xá nhiều, ít nhất mọi người vận
khí vẫn tốt, vẫn còn sống, đó đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

- Không còn cách nào, mau đi thôi…

Trịnh Xá nhìn mọi người xung quanh cười khổ
nói.

Chiêm Lam cũng mở mắt nói:

- Còn cách trạm kiểm ta khoảng 70km, phạm
vi quét hình của ta vừa vặn tới đó. Cách chỗ chúng ta khoảng 3km về phía trước
có một bãi đỗ xe ngầm, chỗ đó có lẽ sẽ có xe cộ sử dụng được.

Trịnh Xá thở ra một hơi nói:

- Đi thôi, có chuyện gì vừa đi vừa nói… Chiêm
Lam, chuyển địa hình xung quanh sang cho ta.

Chiêm Lam gật đầu tiếp đó chuyển địa hình
phạm vi bảy mươi km này vào não Trịnh Xá, hơn nữa theo chỉ định của ý thức Trịnh
Xá, tinh thần lực tảo miêu còn có thể mở rộng phạm vi và độ chi tiết ở một số
khu vực, mấy phút sau Trịnh Xá mới nói:

- Chỗ này… Chiến đấu sẽ ở chỗ này.

Căn cứ theo kế hoạch của Tiêu Hoành Luật
lúc trước, khi cách trạm kiểm tra dưới 100km thì mọi người nhất định phải chia
đội chạy trốn. Dùng cường lực ngăn cản, hơn nữa Trịnh Xá còn có thể mô phỏng ý
thức của Zero, tiến hành bắn tỉa từ xa, đội hai là Triệu Anh Không, ẩn thân ở gần
Trịnh Xá, một khi có người định công kích hắn, phá vỡ điểm bắn tỉa đó sẽ là lúc
để cô bé thích khách này hành động.

Trương Hằng đứng cách xa hơn, mục đích của
hắn là bảo vệ Trịnh Xá và Triệu Anh Không, Phong chi tiễn phối hợp với tâm thần
ngưng tụ mang lại cho hắn lực sát thương không ai bì được, chỉ cần đối phương
dám giao chiến, tiễn đầu tiên tuyệt đối có thể miễu sát một địch nhân! Cho dù
không giết ngay được cũng đủ khiến địch nhân công kích hắn trong nháy mắt mất
chiến lực.

Mặc dù ba người này chia làm ba đội nhưng tại
khu vực địa hình phức tạp lại có thể tương hỗ phối hợp, có thể cho rằng ba người
bọn họ ít nhất có thể ngăn cản Ác Ma đội hơi mười phút, thậm chí nhiều hơn, chí
ít là phải ngăn cản Ác Ma đội trong thời gian ngắn không thể đuổi theo đội ngũ
thứ tư.

Đội ngũ thứ tư, Tiêu Hoành Luật, Trình Khiếu,
Chiêm Lam, hai gã tân nhân công thêm sáu nhân vật trong phim, nhóm người này hợp
tác chạy tới chỗ trạm kiểm tra trước. Ngoài Chiêm Lam cung cấp tâm linh tỏa
liên và tinh thần lực tảo miêu cho ba người còn lại, Tiêu Hoành Luật tùy cơ ứng
biến trợ giúp mọi người tính toán biện pháp chạy trốn hoặc thủ đoạn công kích,
Trình Khiếu chịu trách nhiệm là chốt cuối cùng bảo vệ mọi người. Trong đám người
này ngoài hắn và mấy nhân vật trong phim còn có chút chiến lực ra, những người
còn lại gần như chỉ là mấy bao quần áo vô hại….

- Tình huống cơ bản như ta vừa nói, đội ngũ
chia làm bốn đội, ba người chúng ta trong hoàn cảnh địa hình phức tạp đơn độc
chạy trốn cũng tiện, cho dù không chạy nổi, giết được một người chúng ta dù chết
cũng giúp Trung Châu đội sống sót…. Các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tới
được trạm kiểm tra, bởi vì nếu các ngươi cũng chết, chúng ta cũng sẽ bị trừ điểm,
như vậy kết quả chỉ có thể là đoàn diệt…

Trịnh Xá thản nhiên nói.

Hắn tiếp tục nhìn hình ảnh quét được trong
trong ý thức, hơn nửa ngày sau mới thì thào nói:

- Vị trí ngăn cản cụ thể, là ở đây…

Đó là khu có địa hình phức tạp cuối cùng
trước khi đến trạm kiểm tra, đi tiếp ra ngoài sẽ là quốc lộ thẳng băng, nói các
khác, nếu Ác Ma đội muốn sử dụng công cụ giao thông tốc độ cao truy kích đám
Chiêm Lam vậy bọn chúng nhất định sẽ phải trải qua công kích của ba ngươi mới
được. Một thanh Cổ cung Xạ Thiên Lang, một khẩu súng ngắm M82A1, hai món vũ khí
đều có thể bắn tỉa được từ xa, đây là biện pháp trì hoãn thời gian tốt nhất của
họ, cũng là biện pháp duy nhất…

- Tiếp theo…. Chỉ biết dựa vào ý trời thôi…

Mọi người chạy bộ tới trước, ko lâu sau đã
tới bãi đỗ xe ngầm, ở trong đã có mấy con Cerberus, đám Cerberus này rõ ràng là
mạnh mẽ hơn rất nhiều so với với những con đã gặp lúc trước, khắp người toàn
xúc tu ghê rợn, mà thân thể cơ nhục đều cường tráng hơn rất nhiều, khôg còn bộ
dạng thối rữa mà giống như bị loại giòi bọ nào đó ký sinh, vừa kinh tởm vừa
đáng sợ.

Súng ống trong tay mọi người cũng không phải
để làm cảnh, đám Cerberus trước khi kịp lao tới đã bi bắn thành mảnh vụn, mọi
người trải qua mấy trận đại chiến với zombie, tâm lý rõ ràng đã kiên định hơn
nhiều, ngay cả cô gái cầm máy quay và gã da đen Jason kia cũng không hề đổi sắc,
mà một viên đạn đánh nát đầu một con Cerberus là từ khẩu Dersert Eagle của Miêu
Nhược Lãnh.

“Đội ngũ chúng ta rất cường đại, hơn nữa
còn có lý do và tiềm lực để tiếp tục cường đại, cho nên… Ta xin ngươi, Chủ Thần,
ngàn vạn lần đừng bắt đồng đội ta phải chết ở đây, ta xin ngươi!”

Trịnh Xá trong lòng thầm nghĩ, hắn dẫn đầu
đi vào trong bãi đỗ xe ngầm, nhưng chưa đi được mấy bước, một cảm giác sợ hãi kỳ
là từ trên đầu hắn truyền tới. Khi hắn ngước đầu nhìn lên liền trông thấy mấy
con zombie cả người đầy xúc tu đàn treo ngược trên trần, quanh đám zombie này
có rất nhiều thi thể đang bị xúc tu của chúng hấp thu, không chỉ có thi thể, mọi
người thậm chí còn thấy một con Licker cũng bị xúc tu của chúng hút mất một nửa
thân thể.

- Oa!

Carlos là người đầu tiên gào lên sợ hãi, hắn
giờ súng lên phía trên đầu không ngừng bắn, mà mấy viên đạn này rõ ràng đã làm
kinh động đám zombie xúc tu, chúng bắt đầu cử động, hơn nữa còn có một con từ trên
trần rơi xuống.

Trịnh Xá vội vàng lấy một khối lựu đạn siêu
mạnh từ Nạp giới ra, hắn rút chốt an toàn nhưng lại không ném ra, chỉ yên lặng
tính nhẩm thời gian. Khi vừa đến lúc, hắn ném mạnh lựu đạn vào giữa bãi đỗ xe,
đồng thời hắn cũng xoay người nằm phục xuống đất. Ngay lập tức, một luồng sóng
nhiệt từ phía sau ập tới, đây chính là sóng chấn động kịch liệt từ vụ nổ lựu đạn,
nghe như có vô số xe hơi cùng phát nổ.

Cả bãi đỗ xe phảng phất như đang rung chuyển,
mọi người còn hoài nghi không biết nó có sụp xuống không, đến khi chấn động dừng
lại mọi người mới có cơ hội nhìn vào trong. Vừa rồi khối lựu đạn cũng không rơi
xuống đất rồi mới nổ nên xe cộ tại đó cũng không bị hư hỏng nặng, nhiều nhất chỉ
bị nổ nát mấy tấm kính. Nhưng đồng dạng, mấy chiếc xe lớn lại bị nổ tan nát, ít
nhất từ bề ngoài mấy chiếc xe này không thể sử dụng được nữa.

Trịnh Xá cười khổ, hắn dẫn mọi người chạy tới
chỗ một chiếc xe, vừa chạy vừa nói:

- Bốn người lên một xe, đừng kén cá chọn
canh, chọn mấy chiếc tốt nhất có thể đi đường. Ta, Trương Hằng, Triệu Anh Không
ba người một xe… Mọi người nếu không có vấn đề gì thì tự chọn người lái đi, nhớ
kỹ, không được dừng lại, chạy thẳng đến trạm kiểm tra, ngàn vạn lần đừng tụt lại
giữa đường… Trình Khiếu, bọn họ giao hết cho ngươi.

Trịnh Xá lúc này đang mở cửa một chiếc xe
bus màu đỏ, sau khi nghe câu của Trịnh Xá hắn hơi sửng sốt rồi quay người nói
chắc nịch:

- Mặc dù nam nhân thì ta không dám đảm bảo
nhưng mà… Ta nhất định bảo hộ tốt mấy cô gái… Nam nhân trước khi máu chảy cạn,
nếu để nữ nhân bị thương không phải là quá sỉ nhục sao? Yên tâm đi, đáp ứng
chuyện của ngươi, ta nhất định sẽ làm được!

Trịnh Xá yên lặng thở dài, hắn nhìn mấy người
còn lại thật sâu, cho dù là Chiêm Lam hay Tiêu Hoành Luật, cho dù là hai tân
nhân hay các nhân vật trong phim, những người này đều là đồng đội đã từng nương
tựa lẫn nhau, từ giờ phút này, hắn sẽ vì đồng đội mà liều chết chiến đấu…

Trận chiến này, không chết không thôi!

Chương 9: Bốn đội ngũ! (P2)

Người dịch: ngo_ngo

Cách trạm kiểm tra khoảng 200km, Trịnh Xá mặt
có vết sẹo đang yên lặng ngồi trên sàn xe, chiếc xe tải đường dài này đang chạy
như rùa bò tới trước, hơn nửa ngày sau, Trịnh Xá mới ngẩng đầu lên nói:

- Thời gian không sai biệt lắm, Thomas, vị
trí hiện tại của bọn chúng đang ở đâu?

Thomas xua tay bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp truy tung, vừa rồi khống
chế kim loại tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, hiện tại chỉ cần khẽ động một
cái là đau hết cả đầu.

- Amiya, ngươi thì sao? Vẫn đang theo sát
chúng chứ?

Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi nói.

Cô gái tên Amiya là một thiếu nữ tóc vàng
xinh đẹp, nàng cười hì hì nói:

- Đương nhiên là vẫn truy theo, chỉ là dựa
vào lực lượng một mình ta thì không thể phá vỡ tinh thần lực trường của cô ta,
vì thế chỉ đại khái biết được vị trí của chúng, có lẽ là cách trạm kiểm tra khoảng
hơn hai mươi km.

Trịnh Xá đứng dậy, hắn lấy ra một chiếc nhẫn
giống như Nạp giới nói:

- Vậy chúng ta cũng nên hành động thôi. Vẫn
quy củ như cũ, thành viên chủ chiến bắt được địch nhân được phép giết một người,
những người còn lại phải sung công, thành viên mở cơ nhân tỏa của đối phương phải
lưu lại để ta phân phối.

Nói đoạn hắn lấytừ trong Nạp giới ra mấy tấm
ván trượt bằng kim loại.

Một hán tử Bắc u cao lớn lập tức cười nói:

- Mấy chiếc Goblin Glider này đúng là đồ tốt
a, Sở Hiên cũng lười đó, sao không làm thêm nấy chiếc? Mỗi đội viên một cái chẳng
phải tốt hơn sao? Làm bây giờ phải hai người cưỡi một chiếc, sử dụng cũng không
thống khoái…

Sở Hiên cầm một chiếc Goblin Glider lãnh đạm
nói:

- Chế tạo rắc rối, tài liệu đắt đổ, thời
gian chế tại quá dài… Sau khi bộ phim này kết thúc có thể cân nhắc mỗi thành
viên một cái…

Hán tử Bắc u này lập tức cười lớn, hắn kéo
cô gái tóc vàng xinh đẹp Amiya vào lòng, hôn đánh chụt một cái, nói:

- Ha ha ha, đây là ngươi nói nhé, mẹ kiếp,
sớm đã muốn có một chiếc Goblin Glider rồi, nhưng hoán đổi lại mất đứt một chi
tiết kịch tình cấp B, nếu không lão tử đã sớm làm một cái bay chơi rồi… Nói
chuyện trở về, lần trước hoàn thành phim Thục Sơn, ngươi từ trong đó lấy được
văn tự tu chân, kết quả phân tích thế nào? Mẹ nó, đám người đó thật sự biến
thái a, may mắn là nhiệm vụ của chúng ta không xung đột với bọn chúng, nếu
không tùy tiện phái ra một tên nhóc con cũng đủ toàn diệt cả đội rồi. ta muốn học
công phu trong phim đó a!

Sở Hiên một mình đứng lên Golbin Glider, hắn
lạnh nhạt nói:

- Kết quả phân tích… Nếu như không sử dụng
cường hóa từ Chủ Thần, dựa theo biện pháp trong đó luyện tập khoảng năm mươi
năm sẽ hoàn thành giai đoạn trúc cơ, nếu như ngươi muốn học đến lúc về ta sẽ
đưa phương pháp tu luyện cho ngươi…

Nói dứt lời, Sở Hiên rung hai tay, hai khẩu
súng lục to lớn rơi xuống, tiếp theo hay tay hắn vung lên liên tục, nóc xe bị bắn
thành một cái lỗ lớn. Sao đó Sở Hiên đạp lên Golbin Glider lao thẳng trên, vọt
ra khỏi nóc xe dần dần bay xa.

Cùng lúc đó, cách trạ kiểm tra hơn 20km.

Mọi người lái mấy chiếc xe con đang trên đường
tới chỗ trạm kiểm tra, mặc dù tốc độ của xe con rất cao nhưng trên đường chỗ
nào cũng có xe cộ hỏng đứng lộn xộn, mấy chỗ còn bốc cháy nên xe không thể chạy
quá nhanh, cứ quanh quẩn khoảng 20km/h. Đến hơn một giờ sau, ba người Trịnh Xá
cuối cùng cũng tới chỗ kiến trúc cuối cùng trước khi tới trạm kiểm tra, đi ra
bên ngoài sẽ là một con đường cao tốc chạy thẳng, địa hình trống trải như vậy
căn bản không có vị trí giao chiến thích hợp.

Với tinh thần lực của Chiêm Lam hiện tại,
tâm linh tỏa liên chỉ có thể liên kết được ý thức của ba người, bất quá với
trình trạng trước mắt của Trung Châu đội mà nói, như thế cũng đã đủ rồi. Ba người
Trịnh Xá là người ngăn cản, chỉ cần để bọn họ có địa đồ từ tinh thần lực tảo
miêu là được, mục tiêu còn lại là không ngừng chạy tới, chỉ cần đến trạm kiểm
tra chính là thắng lợi.

Ba người Trịnh Xá yên lặng nhìn mấy chiếc
xe còn lại từ từ đi xa, sau đó bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy tòa nhà trước mắt.

Xung quanh có bốn năm tòa cao ốc lớn, ngoài
ra còn có rất nhiều nhà cao hơn mười mét hoặc biệt thự, bên đường cũng có rất
nhiều cửa hàng, cùng một vài con đường lắt léo. Dựa theo kịch bản, khu vực này
cũng không quá lớn, nhưng Chủ Thần đã thay đổi tình tiết, phóng lớn cả thành phố,
đoạn đường này rất rộng rãi, vô số ngõ ngách hoàn cảnh xung quanh cực kỳ thích
hợp cho việc bắn tỉa, một khi Ác Ma đội tiến qua đây, ba người Trịnh Xá rất có
cơ hội ngăn cản chúng lại.

Từ chỗ này tới trạm kiểm tra chỉ khoảng hơn
20km, với tốc độ của mọi người, trong vòng một giờ có thể tới nơi, đương nhiên,
đây là trong tình huống không gặp phải cạm bẫy gì. May mắn là còn có hỗ trợ của
nhân vật trong phim, trong đó Alice còn mở cơ nhân tỏa, với đội ngũ như vậy, chỉ
cần không gặp phải thành viên Ác Ma đội, về cơ bản đối mặt với vấn đề gì cũng
có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Ba người Trịnh Xá tự tìm cho mình địa điểm
chiếm đấu, Triệu Anh Không tiến vào một ngã rẽ rồi biến mất không thấy nữa, còn
Trịnh Xá trực tiếp lên tầng thượng một cao ốc, Trương Hằng leo lên nó một tháp
chuông, khoảng cách từ hắn tới chỗ Trịnh Xá khoảng 2,3 km, hơn nữa từ đó có thể
nhìn thấy phần lớn con đường.

Trịnh Xá ngồi trên bờ tường, nhìn xuống vô
số con đường ngoắt nghéo phía dưới làm hắn cảm thấy có chút bất an nên chỉ có
thể bình tĩnh quan sát phái xa. Lúc này xung quanh tối đen nhưng phía chân trời
đã mơ hồ có chút ánh sáng, lúc này đúng như người ta nói, là giờ phút đen tối
nhất trong một ngày, thời khắc tối tăm trước ánh bình minh.

Trịnh Xá lấy trong túi ra một bao thuốc lá,
hắn lấy một điếu châm lên, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa cất bao thuốc lại, bởi
vì hắn đưa tay tìm thấy trong lòng một mẩu đầu lọc, đó là di vật duy nhất của một
người từng là đồng đội lưu lại, nam nhân tên là Trương Kiệt đó đã biến mất
không để lại thứ gì.

Hắn suy nghĩ một chút rồi cất mẩu đầu lọc
vào trong Nạp giới, mà trong Nạp giới hắn lại phát hiện một cái túi con, đây là
món quà Chiêm Lam tặng hắn trước khi tiến vào bộ phim này, một cái túi người ta
tự thêu, nhi nữ tình hoài, một nam nhân như hắn biết làm thế nào… càng huống
chi hắn đã có La Lệ lại càng làm cho Chiêm Lam không thể nói ra được. Chuyện chối
bỏ tình cảm của người khác này vẫn làm hắn cảm thấy bức bối, cho dù Chiêm Lam
có tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hắn biết, cái vẻ lạnh nhạt đó giả tạo đến thế nào….

Trịnh Xá ngả người ra sau, hắn nhìn lên
tinh không sắp biến mất trên trời, trăm nghìn suy nghĩ ngổn ngang trong đầu,
không biết tại sao, lúc này trong lòng hắn có cảm giác không thể nói nên lời,
phảng phất như ngày hôm nay qua đi, hắn sẽ có thay đổi, rất lớn. Loại cảm giác
này thật sự không thể diễn tả, không thể gọi tên, hình ảnh những đồng đội đã mất
đi lúc trước không ngừng hiện lên, Sở Hiên, Zero, Tề Đằng Nhất, Trương Kiệt…

Mỗi đồng đội đều cho hắn một bước trưởng
thành, cũng không biết đã nghe một câu nói cách đây bao lâu rồi, lớn lên là một
loại thống khổ vì thế trải qua quá trình thống khổ này, cũng gọi là trưởng
thành…

Khi hắn vừa tiến vào thế giới này, suy nghĩ
duy nhất là sợ phải chết, tâm lý chỉ có sự sợ hãi với tử vong, cho nên hắn phản
kháng, hắn liều mạng tìm cách sống sót, loại cảm giác này chỉ là muốn được sống…

Đến khi chế tạo ra La Lệ, ý nghĩ muốn sống
sót đơn thuần của hắn lại được tăng cường một lần nữa, muốn sống sót, muốn cùng
nàng sống sót, dù chỉ vì cơ hội được sống thêm với nàng vỏn vẹn mười ngày ngắn
ngủi thôi, hắn cũng phải mạnh mẽ lên để sống sót.

Mà hành vi của Sở Hiên nói cho hắn biết,
làm một cường giả, đơn thuần vì muốn mình sống sót với đơn thuần muốn mọi người
cùng sống sót, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, làm một thượng vị giả,
làm một thủ lĩnh đoàn đội, tàn khốc và lạnh lùng, hay là bao dung và hi sinh? Lựa
chọn của hắn theo con đường nào…

Nếu như nói Sở Hiên cho hắn bài học đầu
tiên về thủ lĩnh đoàn đội, vậy Zero và Tề Đằng Nhất cho hắn biết… Đồng đội, sẽ
vì đồng đội mà hy sinh.

“Mẹ kiếp! Ta bảo ngươi cầm sách đi!”

“Có thể sánh vai cùng với ngươi không?”

“…. Cho đến chết!”

Giá trị của đồng đội rút cục là cái gì,
giao sau lưng cho đối phương, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần vào địch nhân
trước mắt, mặc cho sau lưng không hề có chút phòng ngự nào, bởi vì bản thân tin
tưởng, đồng đội có thể ngăn trở tất cả công kích phía sau, cho dù có phải liều
cả tính mạng của họ, sau lưng mình cũng sẽ không phải chịu chút thương hại nào!

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì hiện tại, mấy
người Chiêm Lam đã giao phía sau lưng bọn họ cho mình, mà chỉ có liều chết ngăn
trở tại đây, hoàn toàn ngăn cản Ác Ma đội thì đồng đội mình mới có thể trở lại
Chủ Thần không gian, ở đây tuyệt đối không thể thua!

Nếu như nói đồng đội giúp hắn học được cái
gì, hoặc làm hắn cảm động ghi nhớ cái gì, vậy sự tồn tại của Trương Kiệt lại
làm hắn bi ai cái đó, đây là cảm giác mà hắn không thể trốn tránh.

Nếu như không phải chính tai nghe được từ
miệng Trương Kiệt, hắn tuyệt đối không tin Trương Kiệt là cái gì Dẫn đạo giả. Một
nam nhân hào sảng, thích cười thích nói, không ngờ lại là một chương trình Chủ
Thần chế tạo ra? Nếu như một con người chân thực như vậy là chỉ một chương
trình, vậy vô số người khác đang sống một cách vô vị trên đời này không biết sẽ
phải gọi là gì đây? Đám nam nam nữ nữ đi lại như những cái xác không hồn tìm kiếm
lạc thú, bọn họ tính là thứ gì đây?

Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được lần
đầu tiên tiến vào thế giới kinh dị này, mùi vị của điếu thuốc lá ấy…. Hắn vĩnh
viễn cũng không thể quên được, sau khi đánh bại Trương Kiệt, hắn hút một điếu
thuốc thật thơm, thật thoải mái, thật buồn…

Trịnh Xá yên lặng lấy từ trong Nạp giới khẩu
M82A1, hắn biết bản thân không hề cô độc, trong thế giới luân hồi này, bằng vào
lực lượng của một người cho dù thế nào cũng không thể sống sót… Cho nên hắn nhất
định phải nhận được trợ giúp của đồng đội, mà chính nhờ vô số trợ giúp của đồng
đội mới giúp hắn từ từ cường đại lên, từ từ mạnh mẽ, bởi vì sau lưng hắn mang
theo lực lượng của đồng đội đã hy sinh, hắn không cô độc! Mãi mãi không cô độc!

bấm nhầm đành dịch cấp tốc tung hai bi liền,
mệt….

 

Báo cáo nội dung xấu