Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Chương 11 - Phần 2

Cô y tá đành nén lại lòng hóng hớt, thay thuốc xong rồi đi luôn. Năm giờ chiều là bệnh viện giao ca, lúc này Thịnh Phương Đình đã tỉnh hẳn, bắt đầu có sức trò chuyện. Mấy vị giám đốc sau giờ làm đều đến thăm anh, phòng bệnh bỗng chốc vô cùng náo nhiệt. Thấy Thư Cầm cũng tới, Phó giám đốc Trần đùa: “Giám đốc Thịnh, anh phải cảm ơn Giám đốc Thư cho tử tế đi. Người ta phải dùng đến quan hệ của bạn trai để tìm chủ nhiệm đến phẫu thuật cho anh đấy.”

“Là đồng nghiệp cả, cần giúp thì đương nhiên phải giúp thôi.” Thư Cầm cười, “Nhưng tôi chỉ mong cả đời mọi người đừng nhờ tôi việc này.”

Thịnh Phương Đình nói: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn cô. Ủa, bạn trai cô đâu? Sao không vào cùng? Tôi phải cảm ơn người ta nữa.”

“Hôm nay anh ấy trực đêm, chắc là đi làm rồi.”

Phó giám đốc Trần xen vào: “Thế thì Giám đốc Thư tiện thể đi thăm anh ấy đi.”

“Đi làm thì có gì phải thăm?”

“Một ngày không gặp tựa cách ba thu, đi làm cũng nên thăm chứ!”“Đúng thế, đúng thế!”

Mọi người đều cười hùa theo, Thịnh Phương Đình có chút uể oải nói: “Mọi người đến thăm hay đến chọc tức kẻ cô đơn này đấy hả?”

Phó Giám đốc Trần cười: “Giám đốc Thịnh chóng khỏe lại rồi nhanh nhanh tìm lấy một cô bạn gái, mau kết hôn để chúng tôi tặng phong bì, thế là báo thù được rồi.”

Trước khi về mọi người đều căn dặn Đàm Tĩnh hãy chăm sóc tốt cho Thịnh Phương Đình, như thể cô là người nhà của anh thật vậy. Đàm Tĩnh chỉ cúi đầu vâng dạ. Khi mọi người về hết, Thịnh Phương Đình mới nói: “Cô mau về đi, ở đây có Tiểu Phùng rồi.”

Đàm Tĩnh đáp theo quán tính: “Vâng.”

Thịnh Phương Đình thấy
buồn cười, nhưng vừa cười lại thấy bụng nhói đau, còn chưa kịp cười hết cỡ đã
chuyển thành nhăn nhó. Anh nói: “Đừng rụt rè như vậy, ở công ty chúng ta là cấp
trên cấp dưới, nhưng ở bệnh viện tôi lại phiền cô chăm sóc cả ngày, tôi phải cảm
ơn cô mới đúng. Còn nữa, cảm ơn cô đã đưa tôi vào viện, trên xe cấp cứu tôi có
tỉnh lại một lúc, liền nhìn thấy cô.” Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng.

Đàm Tĩnh nói: “Không có
gì, là điều tôi nên làm mà.” Dù là đồng nghiệp bình thường cô cũng sẽ đưa đi viện,
huồng hồ giám đốc Thịnh từng giúp cô một việc lớn.

“Được rồi, cô về đi.”

Đàm Tĩnh cười: “Chào
anh, mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.” Thịnh
Phương Đình cũng cười, nghĩ đến việc mai lại được gặp cô, anh cảm thấy thật vui
vẻ.

Đàm Tĩnh đi đón con rồi
về nhà nấu cơm. Tôn Bình hớn hở hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không phải tăng ca à?”

“Ừ.” Đàm Tĩnh cũng rất
vui, “Mười mấy ngày tới mẹ cũng không phải tăng ca.”

Ngày nào cũng đến bệnh
viện chăm sóc Thịnh Phương Đình coi như đi làm, khi các bác sĩ giao ban xong,
cô có thể về nhà, đây đúng là chuyến công tác tuyệt vời. Công việc đơn giản, lại
không phải tăng ca, có thể đón Tôn Bình đúng giờ, hai mẹ con qua chợ mua đồ ăn
rồi cùng về nhà ăn cơm.

Đàm Tĩnh đang bận rộn
trong bếp, bỗng nghe thấy tiếng Tôn Bình ở bên ngoài: “Bố về rồi.”

Đàm Tĩnh đang luôn tay
đảo thức ăn chợt khựng lại, vội vàng tắt bếp gas bước ra ngoài. Cô thấy Tôn Chí
Quân râu ria đầy mặt, quần áo bốc mùi, không biết mấy ngày rồi chưa thay nhưng
anh ta không uống rượu. Nhìn thấy cô, anh ta chỉ hỏi đúng một câu: “Tiền đâu?”

Đàm Tĩnh quay sang bảo
Bình Bình: “Con ngoan, đi xem phim hoạt hình đi.”

Tôn Bình biết người lớn
có chuyện muốn nói, ngoan ngoãn về phòng xem phim hoạt hình. Đàm Tĩnh lau tay,
lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Chỉ có một nghìn tệ thôi, mật khẩu là sáu số 0.
Anh cầm dùng trước đi.”

“Tiền đâu?” Anh ta gần
như gầm lên, “Một nghìn tệ? Cô nghĩ đang đuổi bọn ăn mày đấy à?”

“Tôi đã chuẩn bị năm
nghìn, nhưng trên đường bị trộm mất. Tôi đã báo án rồi, cảnh sát chỉ tìm lại được
một nghìn. Không tin anh có thể gọi cho cảnh sát…”

“Thôi đi Đàm Tĩnh, biết
lấy cảnh sát ra dọa tôi rồi đấy. Tôi nói cho cô biết, cô đừng có rượu mời không
uống lại uống rượu phạt. Cô tưởng tôi cần chỗ tiền đó của cô lắm sao. Cô không
đưa tôi lấy của người khác.”

Đàm Tĩnh bỗng cảm thấy
mệt mỏi vô chừng: “Anh đòi người khác đi. Tìm Nhiếp Vũ Thịnh xem anh ta có đưa
không.”

Tôn Chí Quân khựng lại.
Đàm Tĩnh nói tiếp: “Tôi hết cách rồi, thứ gì cần bán cũng đã bán cả. Một nghìn
này anh muốn lấy thì lấy, anh không muốn thì tôi cũng chịu. Còn chưa biết kiếm
đâu ra tiền phẫu thuật cho Bình Bình đây. Bác sĩ nói, dù xin trợ cấp thì chúng
ta cũng phải bỏ ra 30% là hơn ba vạn tệ. Nhưng phương án trợ cấp này có rủi ro
lên tới 50%. Cũng có nghĩa tỷ lệ thất bại là 50 – 50. Anh bảo tôi chọn thế nào
đây? Làm phẫu thuật, cần đến mấy trăm nghìn, tôi không có tiền. Xin trợ cấp, tỷ
lệ thành công chỉ 50%, có đến 50% khả năng con vào phòng phẫu thuật rồi sẽ
không thể ra được nữa. Không phẫu thuật thì không thể sống qua 10 tuổi…” Cô ngẩng
lên nhìn Tôn Chí Quân với đôi mắt ầng ậng nước, “Anh nói xem tôi phải làm sao?
Anh đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh đi, tùy anh dùng cách gì, chỉ cần anh đòi được tiền của
anh ta, chỉ cần anh ta chịu đưa, tùy anh muốn thế nào thì thế.”

Cả căn phòng chìm trong
tĩnh lặng đến lạnh lùng, Tôn Chí Quân trừng mắt nhìn Đàm Tĩnh, thấy cô quệt nước
mắt, anh ta hầm hầm nói: “Cô đừng có mơ!” Anh ta thò tay giật phắt tấm thẻ ngân
hàng, quay người đi ra khỏi nhà, còn sập cửa đánh “rầm”, khiến cả căn nhà cũ
nát rung lên, vôi vữa trên tưởng lả tả tróc ra.

Tôn Bình rón rén đẩy cửa
phòng rồi sợ sệt nấp sau cánh cửa, thò nửa cái đầu ra gọi: “Mẹ ơi…”

Đàm Tĩnh vội vàng lau
nước mắt, lại ngồi xuống trước mặt con: “Sao thế, Bình Bình?”

“Con đói.”

“Mẹ đang làm cơm, sắp
xong rồi.”

“Mẹ lại cãi nhau với bố
à?”

“Không, bố lúc nào cũng
nói to như thế, con biết mà. Được rồi, con chơi một lát nữa đi, mẹ đi xào rau.”

Tôn Bình túm gấu áo mẹ,
nói nhỏ: “Mẹ, con nhớ chú Lương. Chú ấy sẽ đưa con đi công viên chơi.”

“Dạo này chú Lương bận
lắm. Đến Chủ nhật mẹ đưa con đi thăm chú ấy nhé?”

“Vâng ạ.” Tôn Bình chợt
sáng mắt lên, “Mẹ cho con mấy hạt đậu đi. Bao giờ đậu nảy mẩm là sẽ đến Chủ nhật.”

Đàm Tĩnh vào bếp lấy một
nắm đậu lớn, chọn một chiếc đĩa đổ chút nước rồi thả vài hạt vào đó, số đậu còn
lại cho vào máy xay, đổ nước vào rồi ấn nút. Hôm nay không có canh, cô định làm
ít nước đậu tương cho Bình Bình uống, bã còn lại cũng xào được đĩa rau.

Tôn Bình bưng cái đĩa
thận trọng đặt lên bệ cửa sổ, rồi ngồi bên cạnh lẩm nhẩm, không biết đang nói
điều gì, Đàm Tĩnh xào xong đĩa rau, ra khỏi bếp thấy nước đậu tương đã xong, liền
lấy bã ra để một bên để phơi. Cô rót nước đậu tương ra cốc, quấy thêm một chút
đường, rồi gọi: “Bình Bình, ăn cơm thôi con.”

Tôn Bình trèo xuống khỏi
chiếc sofa cũ kỹ, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn, ngoan ngoãn cầm đũa lên. Đàm
Tĩnh vừa gắp thức ăn cho con vừa hỏi: “Bình Bình, con nói gì với hạt đậu thế?”

“Con đang ước.”

“Ước?”

“Chị Mai Mai bảo, trong
truyện cổ tích nước ngoài có một loại đậu thần kỳ, có thể mọc cao đến tận trời.
Chỉ cần ôm lấy thân cây trèo mãi lên cao là sẽ gặp được người khổng lồ, còn có
rất nhiều báu vật nữa… Muốn gì có nấy.”

Đàm Tĩnh cười: “Thế
Bình Bình muốn có gì nào?”

Bình Bình toét miệng cười:
“Con muốn có một trái tim khỏe mạnh… Mẹ, con muốn người khổng lồ thay cho con
trái tim bị bệnh này bằng một trái tim khỏe mạnh. Như thế con sẽ khỏi ốm, mẹ
cũng không phải lo lắng nữa.”

Đàm Tĩnh lòng đau như cắt
nhưng vẫn gượng cười: “Bình Bình, mẹ được cách. Mẹ sẽ nhờ bác sĩ chữa khỏi bệnh
cho con.”

Vì đã hứa với Tôn Bình
nên cuối tuần Đàm Tĩnh bảo với Thịnh Phương Đình rằng cô phải đưa con đi thăm
hai người bạn, sẽ không đến bệnh viện. Thịnh Phương Đình vô cùng kinh ngạc, anh
không ngờ cô đã kết hôn, càng không thể ngờ cô còn có một đứa con. Trong thoáng
chốc, anh bỗng thấy hơi hụt hẫng, lòng trào lên một cảm giác khó tả. Anh không
hiểu nhiều về Đàm Tĩnh, cũng chưa hề hỏi han về cuộc sống riêng tư của cô, hồ
sơ của Đàm Tĩnh chỉ qua tay Thư Cầm, thậm chí anh còn chưa đọc sơ yếu lý lịch của
cô mà đã quyết định điều người này sang bộ phận Kế hoạch. Thật sự, anh chẳng biết
gì về cô cả.

Anh rất ngạc nhiên về cảm
xúc của bản thân, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: “Đi cùng con là
việc quan trọng. Mấy hôm nay cô cũng vất vả rồi, cuối tuần cứ đi chơi với con
cho vui. Đúng rồi, bé là trai hay gái?”

“Con trai anh ạ.” Nhắc
đến con trai, Đàm Tĩnh lại để lộ vẻ hân hoan khó giấu, ý cười lồ lộ trong từng
khóe mắt nét mày, Thịnh Phương Đình chưa bao giờ thấy cô vui vẻ như vậy, phần lớn
thời gian cô đều buồn bã, u sầu.

“Cô đi đi, chơi vui
nhé!”

Phòng bệnh không có Đàm
Tĩnh vẫn yên tĩnh như thế, bởi khi cô có ở đây cũng không cảm nhận được sự tồn
tại của cô. Thế nhưng hễ anh cần, cô sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh. Khi
đang truyền dịch, anh thường thiu thiu chợp mắt một lúc, tỉnh dậy sẽ thấy Đàm
Tĩnh yên lặng ngồi trên ghế, chăm chú trả lời mấy bức thư điện tử bằng
notebook. Chiếc notebook này do công ty trang bị cho, là máy secondhand thải từ
bộ phận IT bởi chức vụ của cô không được dùng đồ mới. Dù chỉ là máy secondhand
nhưng cũng được cô lau chùi sạch sẽ, dường như bất cứ thứ gì của mình cô đều trân
trọng như vậy.

Anh từng thấy cô gom những
tờ giấy A4 chỉ còn một mặt trắng lại, cắt thành từng miếng nhỏ để làm giấy ghi
chú. Không phải cô keo kiệt, mà chỉ là quý trọng mọi thứ, có lẽ chỉ những người
gia cảnh nghèo khó mới có được sự cẩn thận đó. Nhưng những khi cần cô vẫn rất rộng
rãi, tiền xe cấp cứu là cô bỏ ra không chút nhíu mày, phải mấy ngày sau cô mới
cộng cả phí thuê hộ lý để kết toán với phòng Tài vụ. Hai hôm nay Thịnh Phương
Đình đã có thể lên mạng check mail, nhưng bác sĩ chỉ cho phép anh lên mạng một
lúc rồi thôi. Trong cả danh sách mail dài ngoằng, anh thấy toàn tên Helen, xem
ra tuy cô ở ngoài bệnh viện nhưng vẫn hoàn thành công việc của mình, không để
người khác phải làm thay.

Thịnh Phương Đình cảm
thấy mình đã nghĩ đến Đàm Tĩnh hơi nhiều. Thật ra, động cơ ban đầu của anh khi
nhận Đàm Tĩnh vào bộ phận Kế hoạch không hề trong sáng. Người như thế nà làm việc
bán mạng cho bạn? Chính là người biết rõ mình không xứng đáng với chức vị đó.
Loại người này an toàn, hữu dụng, là con tốt tốt nhất trong công ty, họ có thể
làm bia đỡ đạn cho bạn bất cứ lúc nào, hy sinh rồi còn cảm kích bạn, vì bạn đã
cho họ mọi thứ hiện tại, với họ, bạn chính là ông trời.

Nhưng lúc này Thịnh
Phương Đình lại cảm thấy mình đã sai. Đàm Tĩnh đúng là rất thành thực, rất hữu
dụng, bảo gì làm nấy. Con tốt này anh ém vừa kỹ vừa xa, nhưng chưa kịp đem ra
dùng thì bản thân anh đã bị bối rối. Lại không phải bởi nguyên nhân nào khác mà
chính vì cô đã đem đến cho anh một cảm giác lạ lùng, trước nay chưa từng có, thậm
chí khiến anh sợ hãi. Cảm giác đó giống như ngồi trên chiếc ô tô không có
phanh, bạn không biết chốt an toàn nằm ở đâu. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức
anh chưa kịp suy nghĩ gì thì đã không thể xuống xe nữa rồi.

Thịnh Phương Đình thấy
mình phải tính lại ván cờ. Một con tốt chỉ nên là một con tốt, anh không thể đợi
người ta lợi dụng sơ hở mất kiểm soát của mình để bắt tướng được. Nhân lúc vẫn
còn khống chế được cục diện, anh phải mau chóng giành lại quyền chủ động.

Thịnh Phương Đình quyết
định không nghĩ tới Đàm Tĩnh nữa, coi cô như một cấp dưới bình thường. Anh nằm
xuống giường nhắm mắt lại, bỗng trong đầu lại hiện lên hình ảnh những ngón tay
thon dài của Đàm Tĩnh đang nhẹ nhàng cầm chiếc khăn ấm lau mặt cho anh.

Đàm Tĩnh đưa Tôn Bình đến
cửa hàng mới của Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh. Trước khi đi cô đã gọi báo
trước nên Vương Vũ Linh ra bến xe buýt đợi sẵn. Vừa gặp Tôn Bình, Vương Vũ Linh
liền bế xốc cậu bé lên, cười hỏi: “Bình Bình có nhớ cô Vương không?”

Tôn Bình nói to: “Nhớ ạ.”

“Ồ, ngoan quá!”

Cửa hàng vẫn trong giai
đoạn trang trí, nhưng về cơ bản thì đã xong, lò nướng mới mua cũng đã chuyển đến,
bên ngoài vẫn bọc một lớp ni lông, đề phòng trong tiệm đang sơn tường sẽ dây bẩn
lên lò nướng. Lương Nguyên An đang giám sát công nhân làm việc, Tôn Bình vừa
nhìn thấy anh liền gọi to: “Chú Lương!”

“A, Bình Bình đến rồi đấy
à? Mau ra ngoài đi, ở đây mùi hắc lắm, không tốt cho trẻ con.”

Mấy người bèn ra ngoài
nói chuyện. Xung quanh đây toàn là chung cư, người qua kẻ lại rất đông, cách đó
không xa còn có một siêu thị. Đàm Tĩnh quan sát rồi nhận xét: “Khu này tốt thật.”

“Đúng vậy, mở tiệm bánh
ở đây rất thích hợp. Trong siêu thị cũng có lò làm bánh mì, nhưng bánh của h
không ngon.” Vương Vũ Linh phấn khích nói, “Đàm Tĩnh, cậu yên tâm, cửa hàng của
bọn tớ nhất định sẽ ăn nên làm ra.”

Đàm Tĩnh chỉ mím môi cười,
Lương Nguyên An nói: “Nào, về nhà ngồi một lát đi. Bọn tôi trả nhà cũ, thuê một
căn nhà gần đây rồi, cậu chưa tới đúng không?”

“Ừ, chúng ta đi nào.”

“Mua quả dưa hấu về ăn
đi, trời nóng quá.”

Lương Nguyên An bế Tôn
Bình, Vương Vũ Linh ôm dưa hấu, Tôn Bình ở trong lòng Nguyên An còn quay sang
nói chuyện với Vương Vũ Linh. Vương Vũ Linh rất thích trẻ con, cô chọc cho Bình
Bình cười tít. Đàm Tĩnh đi đằng sau nhìn cảnh đó bỗng thấy xót xa. Ba người họ
thật giống gia đình, một gia đình bình thường giản dị. Còn cô lại chưa bao giờ
cho con trai được hưởng sự ấm cúng đó.

Vào nhà, Lương Nguyên
An đem dưa hấu đi rửa, cắt thành miếng rồi mang ra mọi người cùng ăn. Thấy Tôn
Bình ăn từng miếng nhỏ, Lương Nguyên An buột miệng khen: “Đàm Tĩnh, cậu xem
Bình Bình lịch sự chưa kìa, giống như cậu ấy, ăn uống không hề gây ra tiếng động.
Con người ta ăn dưa hấu cứ xì xì xụp xụp, còn Bình Bình ăn dưa hấu mà cứ như
thêu hoa.”

Đàm Tĩnh phì cười, Vũ
Linh sực nhớ ra: “Đúng rồi, hai hôm trước tớ gặp Tôn Chí Quân.”

Đàm Tĩnh thoáng sững sờ,
rồi bình tĩnh hỏi: “Cậu gặp anh ta ở đâu?”

“Ở bên ngoài trung tâm
bán đồ điện gia dụng, anh ta đi cùng một nhóm bốc vác, có vẻ như đang đợi việc.”
Vương Vũ Linh thắc mắc, “Không phải anh ta lái xe cẩu hàng sao?”

Đàm Tĩnh vẫn chưa cho
ai biết chuyện Tôn Chí Quân đánh nhau bị đuổi việc. Giờ Vương Vũ Linh hỏi đến,
cô đành trả lời vắn tắt “Anh ta không làm việc đó nữa rồi.”

“Tại sao? Lái xe cẩu là
công việc nhẹ nhàng, lại kiếm được nhiều.” Vương Vũ Linh không hiểu, “Anh ta đúng
là chẳng ra gì, việc nhẹ nhàng không làm lại chạy đi bán sức. Tớ thật không hiểu
sao cậu lại lấy anh ta, hai người quá chênh lệch.”

Đàm Tĩnh cúi đầu: “Có
gì mà xứng với không xứng, cũng chỉ là sống qua ngày thôi mà.”

“Anh ta là người để sống
cùng sao? Dù sống qua ngày cũng phải xem có xứng không chứ. Cậu có học thức thế
này, học đến mấy năm đại học, còn anh ta cứ như Trương Phi, cấp hai cũng chưa
xong, đứng cạnh cậu chẳng giống vợ chồng chút nào. Đã thế lại còn rượu chè, cờ
bạc, kiếm được chút tiền cũng không đủ cho mình anh ta. Anh ta chưa bao giờ
quan tâm đến cậu và Bình Bình. Tớ không hiểu làm thế nào mà cậu chịu đựng được
anh ta. Loại chồng như thế thà không có còn hơn.”

Đàm Tĩnh đột nhiên nói:
“Anh ta không phải người xấu… Khi tớ khó khăn nhất anh ta đã giúp tớ. Lúc sinh
Bình Bình, tớ bị đẻ khó, ra máu nhiều, không có tiền mua huyết tương, anh ta đã
truyền cho tớ 400cc máu. Bình Bình vừa sinh ra đã mang bệnh, nằm trong lồng
kính đến bảy tám ngày, ngày nào cũng mất hơn nghìn tệ. Khi tớ và Bình Bình ra
viện, tiền thuốc thang cộng lại mất đến hơn hai vạn tệ, chút tiền tích góp được
trước khi cưới của anh ta đều tiêu hết cho tớ và Bình Bình. Hồi đó để cứu Bình
Bình, anh ta đã đi khắp nơi vay tiền… Mạng của tớ và Bình Bình đều do anh ta cứu…”

“Ai dà, đó là điều nên
làm mà. Vợ con mình lẽ nào anh ta không nên nghĩ cách sao? Thế thì anh ta có
còn là đàn ông nữa không?”

Đàm Tĩnh cúi đầu không
nói gì nữa.

Vương Vũ Linh hậm hực:
“Tại cậu quá mềm lòng. Dù hồi đầu anh ta tốt, nhưng mấy năm nay anh ta có trách
nhiệm gì với cậu, với Bình Bình không? Chưa bao giờ quan tâm đến vợ con, cả
ngày chỉ biết cờ bạc rượu chè, thua thì về nhà đòi tiền cậu. Cứ cho là cậu nợ
anh ta chăng nữa thì cũng đã trả hết lâu rồi.”

Đàm Tĩnh vẫn không lên
tiếng. Có lẽ món nợ tiền bạc cô đã trả hết, nhưng có những món nợ mãi mãi không
bao giờ trả được.

Ăn xong dưa hấu, Vương
Vũ Linh mang ra một tập chứng từ, bảo là muốn báo cáo lại tình hình cửa hàng,
Đàm Tĩnh hơi ngại, nói: “Hai cậu cứ làm là được rồi, không cần phải nói với tớ.”

“Tiền bạc phân minh, ái
tình sòng phẳng. Cậu đầu tư hơn một vạn, nói thế nào cũng là cổ đông. Giờ sắp
trang trí xong rồi, đương nhiên phải báo cáo với cậu.” Vương Vũ Linh cẩn thận
tính từng khoản cho cô nghe, tiền thuê nhà, tiền trang trí, tiền mua thiết bị,
rồi tiền đầu tư sau khi chính thức đi vào hoạt động.

Tổng số tiền cũng rất
đáng giật mình, Vương Vũ Linh nói: “Số tiền bọn tôi có cộng với hơn một vạn của
cậu đã dùng hết rồi, không còn thừa đồng nào cả. Nhưng đi vào hoạt động là được
rồi, bắt đầu hoạt động thì sẽ có vốn lưu động. Nếu nửa cuối năm làm ăn tốt thì
trước Tết có thể chia lợi nhuận rồi.”

Đàm Tĩnh cười: “Các cậu
làm tốt là tớ yên tâm.”

Trong khi hai người bọn
họ nói chuyện, Lương Nguyên An chơi với Tôn Bình, cho bột mì vào khuôn, khi đổ
ra sẽ thành hình các con thú rất đẹp. Tôn Bình cười thích thú, cầm phô bánh chạy
lại: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Nhìn bánh con làm này!”

“Chậm thôi, đừng có chạy!”
Dường như để chứng minh lời cô, Tôn Bình bỗng vấp một cái ngã lăn ra đất. Đàm
Tĩnh luống cuống chạy lại bế con lên, thấy sắc mặt cậu bé tái mét, toàn thân
run rẩy, gần như không thở nổi nữa. Đàm Tĩnh đặt con nằm nghiêng trên mặt đất rồi
gập tay chân con lại để đảm bảo hô hấp bình thường. Đàm Tĩnh lo lắng ấn tay lên
mạch đập của con trai, thấy Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh đều sợ đến ngây
người ra đó, cô không kìm được to tiếng hét: “Mau gọi cấp cứu đi!”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3