Dịu Dàng Yêu Em - Chương 017 -> 020
17 .
Những chiếc đèn đường
chiếu ra ánh sáng sặc sỡ
và chói lóa đã tắt hơn
phân nửa, trả lại bầu trời
đêm một màu đen huyền bí nhưng đượm
buồn.
Trên hành lang bệnh
viện sáng trưng, Ngải Ái ngồi
trước phòng phẫu thuật, nhìn vị bác sĩ đi tới
mỉm cười
với mình.
“Thằng bé có nhóm máu
thuộc loại
hiếm, cũng may là nhóm máu của cháu trùng với
nhóm máu của thằng bé. Phẫu thuật cần
một lượng
máu nhất định
để truyền
kịp thời.
Bây giờ cháu đi theo chú đến phòng xét nghiệm để lấy máu”.
“Dạ, vâng!”.
Ngải Ái theo chân bác
sĩ mà trong đầu lởn vởn một dấu
hỏi to đùng.
Vết thương
Mộc Duệ Thần bị động,
phải được
phẫu thuật
ngay lập tức.
Nhưng cô không hiểu tại sao nhóm máu của cô lại trùng với nhóm máu của
thằng nhóc được nhỉ.
Không lẽ…
Trong đầu cô lóe lên
những ký ức
không rõ ràng. Cô dừng lại, đưa hai tay lên ôm đầu.
Lại nữa rồi…
Mảng ký ức vụn
vặt như chiếc
lồng đèn kéo quân chợp sáng chợp
tắt…
Ai cũng phải chết à?
Cũng chẳng biết được.
Rất có thể
ai cũng phải chết.
Ha ha, thật đáng thương,
nó chỉ mới năm tuổi.
Sớm muộn gì cũng sẽ
phải chết.
Chết trước
hay sau này mới chết cũng giống
nhau.
Những giọng nói lạnh
lùng vô cảm.
“K-h-ô-n-g!”. Ngải Ái
run lẩy bẩy
vì những tiếng nói xôn xao ấy của rót vào tai. Cô mềm nhũn cả người, ngồi
sụp xuống
đất thét lên. “Không… Đừng… Đ-ừ-n-g!”
Tiếng thét xé toạc màn đêm yên tĩnh khiến cho người ta có cảm giác lạnh
run.
Ngải Ái ôm đầu gào thét làm ông bác sĩ đi trước cũng giật
mình đứng sững, quay lại nhìn cô bé
đang ngồi bệt dưới đất.
Đôi mắt cô đầy sợ
hãi, cắn chặt môi run rẩy, trông cứ như vừa
gặp phải
điều gì đáng sợ lắm, tuyệt vọng
và bất lực
nên chỉ có thể hét lên để trấn an chính mình.
“Có chuyện gì thế?
“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
“Cô bé không sao chứ?”
Một vài y tá cùng các
bác sĩ nghe tiếng hét ầm ầm
chạy đến,
nhìn Ngải Ái đang quỳ rợp dưới
nền hỏi.
“Cô bé có sao không?
“Cô bé bị đau ở đâu à?”
Những tiếng bước
chân càng lúc càng gần. Ngải Ái nhìn những
đôi chân qua lại trước mặt
mình, rồi ngẩng đầu nhìn những gương mặt
lộ vẻ
quan tâm, đầu cơ chợt yên ắng
hẳn.
Cô lồm cồm đứng
dậy, gãi gãi đầu lí nhí nói.
“Không, cháu không sao. Cháu nghe bác sĩ nói đi lấy máu hoảng
quá nên hét lên thôi ạ. Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi.
Vì đã làm phiền đến các cô chú”.
Cô gượng cười chạy
lên chỗ bác sĩ kia.
“Bác sĩ, chúng ta đi thôi. Em trai cháu vẫn đang chờ
để được
làm phẫu thuật”.
“Cô bé à, trong bệnh
viện có rất
nhiều bệnh
nhân, đừng hét toáng lên như
thế, ảnh hưởng đến việc
nghỉ ngơi của
rất nhiều
người”.
“Cháu xin lỗi. Từ nhỏ tới giờ
cháu chưa hiến máu lần nào nên rất
sợ. Giờ
không sao nữa rồi ạ”.
Ngải Ái nhoẻn miệng
cười nhưng trong mắt lại dấy lên vẻ
đau thương.
Vì sao ư…
Không muốn nhớ tới nữa…
Lựa chọn cách quên đi…
Lúc này đây…
Cậu bé kia… Sẽ cùng với
tất cả…
Lùi vào trong ký ức…
18 .
Bầu trời xanh ngắt.
Ánh nắng chiếu rọi chói chang. Tiếng ve kêu rát tai đánh thức Ngải
Ái khỏi giấc
ngủ.
Vừa mở mắt
ra đã nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi
trên giường yên lặng đọc sách.
Đầu gấu lại
thích đọc sách, đúng là kỳ quái.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa
sổ vào trong phòng. Trên bàn bày một lọ
hoa bách hợp vừa hé nụ. Cô dụi hai mắt
mớ ngủ,
ngáp dài nhìn Mộc Duệ Thần.
“Dậy sớm thế!
Vừa phẫu
thuật xong sao không ngủ nữa
đi. Em khỏe chứ?”
Mộc Duệ Thần
quay mặt sang, giơ quyển sách lên che ánh nắng mặt trời chói chang.
“Chị cuối cùng cũng dậy!”.
Ngải Ái mắt nhắm
mắt mờ
nhìn đồng hồ.
“Ừ, ngủ lâu thật.
Hơn mười giờ rưỡi
rồi…”
Sax… Mười giờ rưỡi.
Cô tròn mắt hét toáng
lên.
“Chết rồi! Mười
giờ rưỡi
rồi. Hôm nay chị có buổi phụ đạo.
Thầy giáo sẽ phạt chị mất…
Chết toi rồi”.
“Quên đi!”. Mộc Duệ Thần
đặt quyển
sách xuống, thản nhiên nói. “Việc quan
trọng bây giờ là tôi đang rất đói, chị đi mua đồ
ăn cho tôi”.
“Ăn cái đầu em. Giờ chị
phải đến
trường không thì tiêu. Muộn còn hơn mang tiếp cúp học”.
Ngải Ái cầm bóp tiền
và chìa khóa xe điện chạy vù ra ngoài rồi
vẫy vẫy
tay với Mộc
Duệ Thần.
“Trưa tan học chị tới. Chờ
nhé… Bai… Á! Này, buông tay chị ra”.
“Đói!”
Mộc Duệ Thần
không biết khi nào đã đi xuống giường
và tới túm chặt tay cô ra lệnh.
“Chị bị muộn
thật mà!”.
Ngải Ái cố vùng vẫy
nhưng không thể giật tay ra được,
nên cố năn nỉ.
“Chị phải đi học.
Thật đấy.
Hay chị đưa em tiền cơm nhé, em sẽ,…”.
Thằng nhóc híp mắt lại,
dồn cô vào góc tường.
“Chống đối ư?”
“Không phải, không phải đâu!” Ngải
Ái nghĩ đông nghĩ tây. “A, hay chị nhờ bác sĩ đưa cơm tới
cho em nhé?”
Mộc Duệ Thần
không nhúc nhích, mắt vẫn híp lại
nhưng tay cũng đã thả lỏng.
“Ực…”. Ngải Ái nuốt
ực một
cái, dè dặt nhìn thằng nhóc. “Ừ,
đúng là không nên để em một mình ở
đây nhưng chị không thể cúp học
được. Chị
xin lỗi, xin lỗi mà. Chị sai rồi!”
Nghe cô nói, Mộc Duệ Thần
đắn đo mấy
giây rồi buông cô ra, quay người đi tới
giường.
“Đi đi!”
Ố ồ! Hóa ra chị
cần nói ba chữ “Chị sai rồi” là thoát. Cuối
cùng cô cũng biết rồi.
Ngải Ái cười toe toét vẫy
tay chạy ra cửa.
Từ giờ trở
đi cô sẽ dùng ba chữ này để
đối phó với
Mộc Duệ
Thần. Cô nghĩ thầm. Thằng nhóc đầu gấu
kia luôn muốn người khác phải nhận sai.
Nhưng cô biết ba chữ quý giá rồi. Chỉ
riêng cô biết mà thôi.
19. ÁC MA ĐỘI LỐT THIÊN SỨ
“Cậu bị khùng hả?”.
Thang Tiểu Y đẩy Ngải Ái ngã chúi mũi.
“Cậu bị
khùng… Khùng rồi! Khùng rồi!”.
Ngải Ái bum chặt miệng
Thang Tiểu Y không cho cô nàng la nữa.
“Bà chị, nói nhỏ thôi chứ.
Bà chị có muốn giữ cho tui chút thể diện
không hả?”
Thấy Thang Tiểu y gật
đầu cái rụp,
Ngải Ái mới
buông cô nàng ra, giận nói:
“Có phải do tớ tình nguyện
đâu. Tự dưng thằng
nhóc kia từ trên trời rớt
xuống, rồi
bị dính vào trách nhiệm pháp luật
nữa này… Hu! Tớ có chọc giận ai đâu cơ chứ”.
Cô lại túm lấy tay Thang Tiểu
Y:
“Này cậu, tớ không khùng. Tớ
không có khùng. Thật đó!”
“E hèm. Cậu đang động lòng và sắp
thành “trâu già gặm cỏ non” rồi
đấy!”. Tiểu
Y nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Tớ xin thề trong vòng mười
hai phút!”. Ngải Ái đáng thương
giơ tay lên. “Người ta
không phải trâu già mà, người ta là thiếu
nữ trẻ
trung à!”
“Tốt! Vấn đề mấu chốt
đó có thể bỏ quá”. Tiểu Y đẩy đẩy
gọng kính ra dáng trí thức. “Thời
buổi này nhiều người ma lanh, lừa gạc
những cô nàng nhẹ dạ cả tin lắm.
Nếu tớ
đoán không nhầm thì thằng nhóc kia là một thằng lừa đảo”.
“Thằng lừa đảo…?”
“Ừm… Cậu nghe tớ
này…”. Thang Tiểu y gác hai tay lên vai
Ngải Ái. “Với tên này á, đừng có làm
bất cứ
việc gì cho nó hết để không bị mắc mưu.
Chắc nó thấy mặt cậu ngốc
nên định lừa”.
“Tớ không ngốc! Tớ
ngây thơ thánh thiện”. Bạn thân mà lại
nói cô thế sao?
“Tớ ghê tởm loại
người như thế.
Loại người
đó đừng nên nhẹ tay”. Thang Tiểu Y không
nhìn cô, tức giận nói. “Đi với tớ, trừng
trị nó. Mới
nhỏ mà định
lừa gạc
ai. Mới nhỏ
mà…”
Thang Tiểu Y giận dữ
lôi Mộc Duệ
Thần ra mắng
nhiếc, mãi không ngừng lại
được.
Kết quả cả
hai bị thầy
giáo phạt đứng do điểm danh tới sáu lần
mà không nghe.
Tan học, Thang Tiểu Y quyết
định đi cùng với Ngải Ái đến gặp
Mộc Duệ
Thần với
ý nghĩ sẽ giảng cho thằng nhóc một bài về
đạo đức
và lối sống.
Ngải Ái không có ý
ngăn cản, cũng chẳng nói chẳng rằng.
Sau khi Thang Tiểu Y
bừng bừng
khí thế và Ngải Ái cùng đến phòng bệnh của
Mộc Duệ
Thần, cái lúc mà Thang Tiểu Y đối
diện với
Mộc Duệ
Thần, Ngải
Ái nhận ra cô nàng một thân bốc
lửa đã bị
một cơn mưa tầm
tã nháy mắt dập tắt.
“Bạn của chị
đây à?”
Mộc Duệ Thần
nghe tiếng mở cửa nên ngoảnh đầu
lại.
Ánh nắng rọi trên khuôn mặt
thằng nhóc, ánh lên tia nâu nhạt mềm
mại khiến
người ta muốn vuốt một cái, môi mỉm
cười, hành động nhấc chân cũng khá là
thanh lịch.
“Chờ lâu quá. Cuối cùng chị
cũng tới”.
Mộc Duệ Thần
cười khoe hàm răng trắng bóng như tuyết.
Nụ cười
như tỏa nắng, len lỏi
vào trong từng ngóc ngách của lòng người,
khiến người
ta khó có thể không nhìn.
Mộc Duệ Thần
bước xuống
giường, từ
từ đi tới
đứng trước
mặt cả
hai, cười với Ngải Ái.
“Lúc sáng chị vội đến
trường chưa ăn gì nên chắc đói lắm
nhỉ. Tôi vừa
gọi đồ
ăn. Chắc người ta cũng sắp mang tới rồi”.
Ngải Ái hoảng hốt
lùi về phía sau mấy bước.
Đây… Đây mà là Mộc Duệ Thần
á?
20.
Mộc Duệ Thần
vừa nói vừa
đi tới bàn rót trà, rồi cầm
tách trà màu trắng đưa
tới trước mặt Thang Tiểu Y, mặt
lộ vẻ
ngoan ngoãn như một chú mèo:
“Chị uống nước
chứ?”
Thang Tiểu Y nhận tách trà từ
tay Mộc Duệ
Thần, im bặt
mấy giây sau đó gương mặt từ lạnh lùng sét đánh chói tai biến chuyển
sang rạng rỡ bất ngờ.
Mộc Duệ Thần
đẹp trai kiềm hiền như bụt cũng mỉm
cười.
Thang Tiểu Y túm lấy tay Ngải
Ái, liếc mắt
một cái:
“Ra ngoài. Tớ có chuyện muốn
nói”.
Ngải Ái bị lôi ra ngoài cửa,
sau đó cô bị Thang Tiểu Y bấu
chặt lấy
cánh tay đau điếng:
“Cậu còn dám nói
không có tư tưởng “trâu già gặm cỏ
non”. Coi bộ thằng nhóc đẹp trai dễ thương mày trắng như trứng
gà bóc ấy nhỉ?… Aaa. Trăm năm rồi ông
trời mới
cho ta được gặp một ‘tiểu mỹ
nam’”.
Thang Tiểu Y cứ đứng
đó mà lải nhải làm Ngải Ái chỉ còn biết
vỗ đầu
than dài.
Con nhỏ Thang Tiểu y nàu đúng là chẳng ra làm sao. Mới đó mà
đã quên bẵng mất vụ kia.
Cho con nhỏ tới đây gặp
Mộc Duệ
Thần để
dạy cho thằng
nhóc một bài học đúng là sai lầm.
“Này này, Thang Thang! Cậu
bình tĩnh lại đi”.
“Thằng nhóc vừa đẹp
trai vừa dễ
thương. Tiểu Ái, được làm mẹ
của thằng
nhóc như thế chết cũng đáng. Chắc
là kiếp trước
cậu tu luyện
tốt nên mới
có được diễm
phúc này. Thằng nhóc khi trưởng thành chắc
chắn sẽ
trở thành một cực phẩm của
thế gian đấy”.
Nói ai là “bò già”, cuối
cùng ai mới chính là “bò già” đây.
Ngải Ái bị Thang Tiểu
y lải nhải
khiến cho đầu óc quay vòng, giơ tay ngăn cản ngay:
“Thôi, thôi. Cậu bình
tĩnh lại đi Thang thang. Cậu suy nghĩ thử
xem. Trên thế giới này làm gì có người
hoàn mỹ như thế.
Thằng nhóc đó không phải là người
như cậu
thấy đâu. Không phải như vậy
đâu cậu. Nó là ác quỷ, ác quỷ
đấy, không phải cực phẩm…”
“Cực-phẩm”, Thang Tiểu
Y chép miệng nhỏ xuống một thứ
chất lỏng
(tên khoa học là nước bọt).
“Thì gọi thằng nhóc là cực phẩm ác ma”.
“Tớ sai lầm thật
rồi”. Ngải
Ái lắc đầu
thở dài. “Đưa cậu tới
đây đúng là một sai lầm. Để
cậu thấy
thằng nhóc cũng là một sai lầm.
Kèn đã thổi rồi, chưa kịp
tiến quân mà cậu đã đầu hàng thì tớ cũng bó tay với
cậu, Thang Thang à”.
Ngải Ái phải giải
thích một phen để cho Thang Tiểu Y “mê trai”
tỉnh ra.
Chỉnh đốn lại
áo quần, Thang Tiểu Y đẩy đẩy mắt
kính:
“Ô kê! Lần này nhất định
tớ phải
bỏ qua sở
thích cá nhân nhìn sự việc bằng
con mắt chính nghĩa mà phán đoán. Cậu đừng
sợ. Để
xem thằng nhóc rốt cuộc có phải là kẻ
lừa đảo
hay không, tớ chỉ cần liếc mắt
một cái là biết”.
“Hai người đang nói
chuyện gì?”.
Tiếng nói vang lên như
tiếng thác chảy sau lưng khiến Thang Tiểu Y và Ngải Ái đều
ngoái đầu lại.
Cả hai nhìn thấy Mộc
Duệ Thần
đang đứng dựa cửa, khóe môi nhếch lên mỉm
cười vui vẻ:
“Đồ ăn đã được mang đến
rồi. Do không biết khẩu vị của
chị nên tôi đã gọi vài món khác nhau. Nhanh vào ăn thôi”.
“Trong giọng nói ấm áp có cả
sự săn sóc kèm theo ánh mắt âu yếm
nhìn Ngải Ái:
“Chị chẳng phải
bị đau bụng
còn gì. Ăn đồ nguội không tốt đâu. Có gì ăn
xong rồi nói”.
Nụ cười tỏa
nắng của
thằng nhóc cũng đủ để làm tan băng.
Ngải Ái quay sang
nhìn Thang Tiểu Y và chỉ biết
ngửa mặt
than trời.
Chính nghĩa của con
nhỏ này đã sớm tan thành mây khói. Vì nhìn vào mắt nó là biết, ánh mắt hình trái tim.

