Dịu Dàng Yêu Em - Chương 120 -> 123

120.

MƯA GIÓ BÃO BÙNG

Mưa lớn
nhanh chóng bao trùm cả thành phố xa hoa trụy
lạc, người
đi đường càng lúc càng vắng, chỉ
còn chiếc xe ô tô lao vút trên đường như muốn
chạy đua với
thời gian.

Những cơn
mưa lớn chỉ bất
chợt mới
trút xuống thành phố New York, Mộc
Dịch Triệt
thấy bất
mãn, anh đã tính toán chưa thật
sự kỹ
lưỡng, bỏ
qua yếu tố
thời tiết,
kết quả
là máy bay không thể cất cánh.

Bấm số, Mộc
Dịch Triệt
ra lệnh với
đầu dây bên kia.

“Hôm nay không được.
Tạm thời
thủ tiêu”.

Anh muốn lái xe suốt đêm đưa cô tới một thành phố khác để
tạm lánh.

Đầu dây bên kia im lặng hồi
lâu không lên tiếng, Mộc Dịch
Triệt thấy
lạ liền
nói:

“Trước tiên cứ vậy
đã. Khi nào cần tôi sẽ liên lạc”.

Đang định ngắt cuộc
gọi thì bên tai vang lên một giọng
nói khàn khàn quen thuộc.

“Mộc thiếu gia, mưa gió bão bùng và khuya thế này, cậu
còn muốn đi đâu, rất không an toàn. Nếu cậu xảy ra chuyện
ở Mỹ,
phụ thân cậu
tới đây chấn
vấn thì thật
đáng ngại”.

Mộc Dịch Triệt
dừng tay, nhăn trán:

“Mộc Giản?”. Vậy
là chính họ ra lệnh máy bay không được
phép cất cánh.

“Mộc thiếu gia lúc nhỏ
thường gọi
ta là chú Giản, sao giờ lại gọi ta xa lạ
vậy”. Vẫn
là giọng nói khàn khàn ôn tồn của
Mộc Giản.
“Mộc Giản,
tôi khuyên cậu nên sớm đưa người
quay lại…”

“Nếu như
tôi không đồng ý?”

“Không đồng ý cũng có
thể được.
Tất cả
sẽ đúng như cậu
mong muốn”. Mộc Giản cười cười.
“Có điều, cậu chủ nhờ tôi chuyển
lời tới
cậu, ha ha, lúc lái xe lưu
ý nhìn ra đằng sau”.

Mộc Dịch Triệt
biến đổi
sắc mặt,
nhìn gương chiếu hậu thấy
có cả chục
chiếc ô tô màu đen đang đuổi theo phía sau như những hồn
ma đáng sợ.

“Đồ cáo già!”

Mộc Dịch Triệt
rủa thầm,
khởi động
xe, chiếc xe điên cuồng lao như bay.

Chỉ với ít phút gọi
điện, Mộc
Giản đã nhanh chóng dò ra được vị
trí của anh. Anh đã quên mất một
điều rằng,
thế lực
anh phải đối
đầu không chỉ có một mình Mộc Duệ
Thần mà cả
Mộc gia.

Những người trong Mộc
gia đều sống
tới từng
đấy tuổi
và tất cả
đều là cáo già!

Mẹ kiếp. Anh đã quá bất
cẩn.

*************

Chiếc xe lao nhanh
tron mưa gió, kỹ thuật lái xe của
anh luôn luôn tốt, nhanh, ổn định
và lúc nào cũng có thể bỏ xa bất
kỳ ai.

Những chiếc xe ô tô màu đen liều lĩnh đuổi theo đằng sau, dùng tất
cả công suất
để có thể
bắt kịp
tốc độ
Mộc Dịch
Triệt, vì nếu quay về tay trắng họ
không biết sẽ phải đối mặt
với loại
hình phạt nào của cậu chủ.

Mộc gia không bao giờ nuôi cơm không ai!

Trời mưa
tầm tã, không thể nhìn rõ được
con đường trước mặt nhưng
không ai dám giảm tốc độ
cho dù đó chỉ là một giây.

Hàng dài xe thể thao
màu đen cách chiếc xe màu bạc không xa nhưng vẫn
không cách nào có thể đuổi kịp.

Mộc Dịch Triệt
nhìn chằm chằm về phía trước, tập
trung lái xe với tốc độ ổn định,
làm sao để những người kia không đuổi kịp
nhưng cũng không thể lái
quá nhanh khiến người nằm
phía sau bị thương.

Lúc này, những chiếc xe đen bất
ngờ tách thành hai hàng vòng qua hai bên
thân chiếc xe thể thao màu bạc để bọc
lót cho nhau nhằm làm giảm tốc
độ của
chiếc xe khi đến gần ga xe lửa.

Trước mặt xuất
hiện ngã tư, ánh mắt Mộc Dịch Triệt
lóe sáng lạnh lẽo

“Tốt, tôi sẽ chơi với
các người một trò chơi”.

Nhìn qua hai bên thấy
hàng xe vẫn đang dàn đội hình như hai gọng kìm buộc anh phải giảm
tốc độ.

Anh cười lạnh, tay anh di chuyển rất nhanh, tăng tốc vọt
lên trước, phanh lại, nhấn
chân ga, đổi hướng, quay vòng xe…

Trong nháy mắt, chiếc xe nhìn như muốn
lao thẳng về phía trước lại đột
ngột phanh lại, lợi dụng khe hở
quay đầu xe một trăm tám mươi độ
lao nhanh về hướng khác.

Tiếng lớp xe ma sát với
mặt đường
vang lên những tiếng rít bén nhọn, hết đường
này tới đường
khác, cứ như giết người
không kịp trở tay.

Màn trình diễn ngoạn mục
trôi qua!

Mộc Dịch Triệt
huýt sáo, thấy phía trước mấy
là một đống
hỗn độn
bởi những
chiếc xe mất
phương hướng, có những chiếc
đụng vào nhau dẫn đến hỏng hóc.

Những chiếc xe đột
ngột chuyển
hướng nhưng đã muộn, vì căn bản không thể đọ lại tốc
độ lái xe của Mộc Dịch Triệt.

Trốn thoát thuận lợi.

Mộc Dịch Triệt
không giảm tốc độ, nhếch môi mỉm
cười.

Vì anh nhìn trong gương thấy
một cô gái đang chép chép miệng ngủ
say như một con heo nhỏ, miệng
phát ra những tiếng ngọt ngào vô nghĩa…

“Ừm… Ngon lắm… Ăn ngon lắm…”

Nụ cười chợt
trở nên gượng
gạo, Mộc
Dịch Triệt,
thở dài nhìn Ngải Ái trong gương:

“Bé con, anh vì bé mà vào sinh ra tử, sao bé vẫn ngủ ngon được
đến thế…”

Chờ khi cô tỉnh dậy
nhất định
phải hỏi
xem cô mơ được ăn gì đến nỗi
chảy nước
miếng nhễu
đầy chiếc
xe quý báu của anh.

“Không được nhiều lời,
lần sau tớ
muốn ăn cá kho tàu, cậu phải
làm cho tớ ăn… măm măm…”

Ngải Ái lại thì thầm,
nở nụ
cười.

Mộc Dịch Triệt
lắc đầu:

“Tôi chịu thua em
luôn rồi. Sao em biết món cá kho tàu là sở trường của Mộc
thiếu gia anh?”

*************

Đến khi tiếng động
cơ xe đuổi theo càng lúc
càng xa, Mộc Dịch Triệt mới giảm
tốc độ.

Mưa bắt
đầu tạnh
dần, anh nhìn đồng hồ. Màn truy đuổi ráo riết
vừa nãy chỉ
quá có mười phút.

Lộ trình phía trước sẽ
tới ra khỏi
thành phố, Mộc Dịch Triệt nghĩ ngợi
trước hết
phải nghĩ cách đánh thức bé con dậy,
vì trên xe anh một mình cô đơn
thế này chẳng phải quá chán sao?

Đang định dừng xe bế
bé con lên ghế trước thì điện thoại anh đổ
chuông điếc tai.

Vẫn là Mộc Giản.

“Mộc thiếu gia”. Cũng vẫn
là giọng nói khàn khàn của lão ta.

Anh khinh thường nói:

“Ông thấy thế nào. Lộ
trình của tôi đang rất suôn sẻ.
Chắc chú Giản đang đắn đo xem có nên
cho dừng đoàn xe đuổi theo tôi phải
không. Chú đừng tiếp tục
thể hiện
lòng yêu mến của chú đối với tôi”.

“Chỉ e phải để Mộc thiếu
gia thất vọng”.

“Hừ!”. Mộc Dịch
Triệt hừ
lanh. “Chú Giản ở bên Mộc Duệ Thần
nhiều năm cũng đã nhiễm thói xấu
của nó rồi”.

“Không còn cách nào khác thưa
Mộc thiếu
gia. Vị tiểu
thư trên xe ngài là người của cậu
chủ không lẽ chỉ cần cậu
muốn là có thể ngẫu nhiên đưa
người đi?”

“Cô bé chẳng qua chỉ là một
nô lệ sao?”. Mắt Mộc Duệ Thần
lóe sáng. “Tôi thấy, hình như
không phải vậy”.

121.

TRỞ VỀ TRONG MƯA BÃO

“Mộc thiếu gia, có lẽ
cậu biết
cậu chủ
tạm thời
sẽ không làm gì cậu nên cậu mới bốc
đồng thế
này… Nếu đã vậy thì để tôi nhắc cậu
một điều,
ngài đừng quên thân phận của
ngài. Còn điều này nữa, Mộc
thiếu gia vẫn là người của Mộc
gia, cậu có nghĩa vụ phải
bảo vệ
lợi ích của
Mộc gia và chấp hành mọi mệnh lệnh
của cậu
chủ”.

“Những lời chú nói tôi nghe phát ngán. Nếu chú không có câu gì mới thì tôi cúp máy đây”.

Giọng nói Mộc Dịch
Triệt lạnh
như băng, dường như ẩn chứa
bên trong là sự tức giận ngầm.

Tập đoàn Mộc gia lại
có một thằng
con riêng với dòng máu dơ bẩn – Câu này từ
nhỏ anh đã nghe không biết bao nhiêu lần.

“Lần này không chỉ muốn
nhắc nhở
thiếu gia chú ý nhìn ra phía sau mà còn
muốn nói cho ngài biết, hãy nhìn về
bốn phía”.

Mộc Giản vừa
nói xong, Mộc Dịch Triệt nhìn thấy phía trước
xuất hiện
đèn xe chói mắt và nhận ra đúng là có một hàng xe ô tô dàn hàng ngang.

Anh đặt điện thoại
xuống và phát hiện chiếc thể thao màu bạc
của anh đang kẹt giữa ngã tư
và xung quang đều có người và xe của
Mộc gia phong tỏa.

Mộc Giản mặc
đồ vest đứng
cạnh một
chiếc ô tô phía trước, tắt
điện thoại,
giơ tay chào Mộc Dịch Triệt:

“Xin chào Mộc thiếu gia”

Mộc Dịch Triệt
dừng xe lại,
ngón tay nắm chặt lên vô lăng.

Cửa xe được quay xuống,
anh nhìn Mộc giản cười tươi
rói đứng bên ngoài:

“Phiền ngài chăm sóc
Ngải tiểu
thư rồi, giờ hãy để
tôi đưa tiểu thư
đi”.

Anh không nói gì và cũng không có bất kỳ hàng động gì để ngăn cản.
Im lặng nhìn Mộc Giản mở cửa
xe, bế Ngải
Ái đang say ngủ ra khỏi xe, sau đó đi tới phía khác.

Không phải là anh không
muốn ngăn cản… Mà là…

Anh lại thua nó một vố…

Khóe miệng đắc ý dần
dần biến
mất, sau đó khẽ cười khổ.

“Mộc Giản”. Anh mở
cửa xe gọi
lớn. “Ông định đưa cô bé đi đâu?”

“Tới chỗ cậu
chủ”.

“Mộc Duệ Thần…”.
Anh mấp máy môi. “Sẽ không làm tổn
thương cô bé chứ?”

“Đó là việc của cậu
chủ”. Mộc
Giản quay đầu trả lời. “Mộc
Giản tôi thành tâm khuyên Mộc thiếu
gia đừng nên tiếp tục làm những chuyện
dư thừa như
thế này. Chủ tịch
đã nhiều lần
ra lệnh trừ
khử Mộc
thiếu gia nhưng cậu chủ
vẫn luôn nói đỡ cho ngài nhưng điều
đó không có nghĩa là cậu chủ sẽ bỏ qua cho ngài. Còn việc này nữa, những việc
Mộc thiếu
gia muốn làm, cậu chủ đều biết…Chắc ngài cũng biết
rõ năng lực của ngài tới đâu, đừng cố
gắng chống
lại Mộc
gia”.

Mộc Giản nói xong, bế
Ngải Ái vào trong xe, chiếc xe sau đó lái đi mất.

Mộc Dịch Triệt
dựa người
vào thân xe bật lửa hút thuốc, nhả khói được
hai lần chợt
thấy lòng nôn nóng, ném điếu thuốc
xuống đất,
rồi giơ chẫn
giẫm nát.

Nhìn về hướng chiếc
xe mất hút, mặt anh tối đi.

Bé con, thật sự xin lỗi
em. Lần này anh lại nợ em.

*************

Lạnh. Rất lạnh.

Trong giấc ngủ, Ngải
Ái có cảm giác như thế.

Giống như
đang nằm trong một hang động
băng đá phủ kín và bị xích bởi
những mắc
xích bằng đá.

Cô cuộn người để
đỡ lạnh
nhưng cũng chẳng có tác dụng. Cho dù nằm
kiểu nào đi nữa cũng vẫn lạnh, vẫn
rất lạnh…

Hàng mi dài như cánh bướm run rẩy từ từ chắp cánh để
bay lên. Cô mở mắt một cách khó khăn, đập vào mắt
một mảnh
trắng xóa.

Nằm bên trên thứ trắng
xóa mềm mại
ấy, cô có cảm giác như cả
người đang bồng bềnh trên những đám mây.

Mình đang ở trên bầu trời
cách mặt đất
hàng vạn dặm
chăng?

Hay đang lơ lững
giữa những
đám mây?

Hoặc đây chẳng qua chỉ
là tấm thảm
lông dê mềm mại màu trắng ngà có mùi
nhàn nhạt vô cùng quen thuộc.

Bởi vì cô đã từng ở
đây trong đợi suốt một đêm, từng ở
đây trong vòng tay của người đó, từng
ở đây cùng người đó trần truồng nếm
trái cấm, từng nói xấu hổ và được
người đó dỗ
dành…

Và bây giờ, cô đã
quay lại đây.

Cô từ từ mở mắt, nhìn căn phòng với hai màu trắng đen đối lập,
sau đó nhìn Mộc Duệ Thần
ngồi đối
diện.

Anh mặc áo ngủ lộ ra
lồng ngực
trong bóng tối, không nhìn cô mà ngồi lắc
lắc ly rượu
đỏ sóng sánh, rồi đưa lên miệng uống một ngụm.

Cô rùng mình một cái,
anh liền nhận ra ngay.

Đặt ly rượu xuống,
Mộc Duệ
Thần nhếch
môi cười, một nụ cười nguy hiểm
lạnh lẽo.
“Mở mắt
nhìn thấy tôi nên thất vọng
sao?”

Ngải Ái chống tay trên thảm
ngồi dậy,
đầu óc mù mịt chợt trở nên bình tĩnh và rõ ràng. “Tại sao?”

Tại sao cô vẫn còn ở
đây. Những gì Mộc Dịch Triệt đã hứa
với cô đâu?

Tại sao mở mắt
ra người đầu
tiên xuất hiện trong tầm mắt vẫn
là Mộc Duệ
Thần?

Tại sao vào lúc này
cô lại có cảm giác nổi da gà?

“Mộc Duệ Thần…”
Cô cuống quít. “Cậu… tỉnh rồi…”

Mộc Duệ Thần
đứng dậy,
từ từ
bước từng
bước tới
gần, rồi
ngồi xuống,
nâng cằm cô lên:

“Cô nhầm rồi. Ngải
Ái, tôi chưa bao giờ ngủ”.

“Hả!”. Cô bị sốc.
“Rõ ràng tôi đã nhìn thấy cậu…”

“Cô đã bón thuốc ngủ cho tôi và nhìn thấy tôi bất tỉnh, có phải
định nói vậy
không?”

Bàn tay anh bóp mạnh
cằm cô, mắt
giận dữ:

“Hứa với tôi sẽ
không từ chối tôi, nhưng tối
nay thì sao… Hóa ra cô là hoa đã có chủ…”

“Tôi… Không phải
đâu…”. Cằm đau như sắp bị bẽ gãy, Ngải
Ái rụt vai lùi lại. “Buông tôi ra… Đau quá”.

“Cô nói không phải vậy tạo
sao cô lại móc nối với Mộc Dịch
Triệt để
âm mưu chuốc thuốc tôi, còn đặt
camera ghi hình trong phòng… Đưa ba ả
tới với
ý đồ quay clip sex, suýt nữa khiến
tôi làm mất thanh danh của Mộc
gia… Cô đã liên kết với anh ta làm tất
cả những
chuyện này… Hãy trả lời
tôi, lý do tại sao cô lại làm thế?”

Ngải Ái nắm lấy
tay anh, lòng thầm mong anh sẽ nhẹ
tay một chút vì anh đang làm cô đau, rất đau, dường
như có thể nghe thấy tiếng
khớp xương rắc
một cái như bị
bẻ gãy.

“Ba ả gì vậy, rồi
đặt camera ghi hình… Tôi chỉ muốn
về nước
thôi… Anh ta đã đồng ý đưa
tôi về nước…”

Mộc Duệ Thần
cười lạnh
lẽo:

“Bé con… Liệu tôi có
nên tin cô nữa không đây?”

122.

LẦN ĐẦU TIÊN TRONG TUYỆT VỌNG

Mộc Duệ Thần
thả tay ra rồi đẩy ngã cô xuống nền.

“Tôi có thể chiều chuộng
cô, cũng có thể quan tâm tới cảm
giác của cô mà nhẫn nại, thậm chí tôi còn đưa ra cái giao ước nực
cười, nhưng còn cô, cô đã làm những gì?”

Ngải Ái bị anh đè lên trên và cánh tay sắt của
anh như muốn siết chặt
gân cốt cô, xé nát, trừng phạt
bằng cách rút dần rút mòn cho tới khi cô
kiệt sức.

“Nặng quá… Mộc Duệ
Thần, tôi không thở được”.

“Ồ, tôi sẽ cho em biết
được thế
nào là cảm giác khó thở”.

Anh lạnh giọng nói rồi
ghé sát môi hôn cô. Anh cắn đôi môi cô
cho đến khi chảy máu mới ngẩng đầu
lên cười tàn nhẫn:

“Bé ngốc, thỉnh thoảng,
đừng tin vào những gì hai mắt cô nhìn thấy, vì thế
giới này tất
cả mọi
thứ đều
có thể được
ngụy trang… Cô tưởng tôi không hề biết gì sao. Cô tưởng
tôi và cô cùng trúng thuốc mê và cô nghĩ
rằng Mộc
Dịch Triệt
sẽ đưa cô về nước an toàn… Thật ra, tất
cả đều
không phải như cô nghĩ…”

Cô mấp máy đôi môi rướm máu đỏ
tươi, khẽ lắc đầu:

“Tôi không hiểu…”

“Mộc Dịch Triệt
đến tìm cô, bàn bạc kế hoạch, cho cô thuốc,
ẩn nấp
trong biệt thự rồi để cô bỏ
thuốc vào trong bánh, cả việc
cô cố tình làm bộ ngọt ngào với tôi tôi đều
biết”.

“Nếu cậu biết
hết thì tại
sao cậu không vạch trần tôi ngay lúc đó?Tại sao cậu
còn để tôi hôn cậu?”

“Tôi đã tin rằng cô sẽ không làm như vậy…
Và tôi cũng muốn xem bé con mà tôi cưng
chiều hết mực có thể phản
bội tôi đến
đâu. Có điều này tôi muốn nói với
cô, Mộc Dịch
Triệt không hề có ý định đưa
cô về nước mà anh ta muốn đưa
cô lên máy bay bay tới Nhật”.

 

“Sao cơ?”. Ngải Ái thấy khó chịu. “Mộc
Dịch Triệt…
Anh ta đã lừa tôi…”

Cô thấy mình thật nực
cười, vừa
ngu vừa quá tin người.

Tại sao cô lại lựa
chọn việc
tin tưởng Mộc Dịch Triệt để đến nỗi
bây giờ phải
rơi vào tình cảnh như
thế này… Cô nên tự trách bản
thân mình thì hơn…

Mộc Duệ Thần
nhìn vẻ mặt
bi thương của cô, lửa giận
bùng lên trong anh càng lúc càng dữ dội.

“Bé con, tôi sẽ không
tha cho cô”. Anh lên tiếng cảnh cáo, rồi
xé rách áo cô ném xuống đất.

Anh thô bạo cởi quần
jean của cô, không hề có ý định
kìm chế dục
vọng, ôm lấy
cơ thể run rẩy của
cô, cười lạnh
băng:

“Đừng bao giờ khóc lóc với
tôi, đừng bao giờ năn nỉ tôi cũng đừng bao giờ
dùng vẻ đáng yêu để dụ dỗ tôi… Tất
cả đều
đã mất hiệu
lực”.

Sau đó, anh rướn người, không vuốt
ve, không màn dạo đầu. Đẩy
một cái tiến
quân thần tốc vào trong, vượt qua chướng ngại
vật, đụng
nơi sâu nhất trong cơ
thể cô.

“ÁÁÁ!”. Ngải Ái hét
lên, cắn chặt môi cố chịu đựng
cơn đau đớn khủng khiếp
thấu tận
xương tủy.

Đôi môi bị cô cắn nát, tiếp
tục chảy
máu…

Anh đẩy người lên xuống
trên người cô, trong bóng tối hôn mạnh
vào môi cô, đầu lưỡi đẩy đưa
vào trong…

“Á… Á”. Cô không thể
ngờ rằng
lại đau đớn
đến thế.

Cả người gồng
lên vì đau, đau tới mức cô có cảm
giác như mình sắp ngất xỉu.

Mộc Duệ Thần
mỉm cười
trên đôi môi như cánh hoa hồng của cô. Môi anh nhuốm máu.

Anh nâng eo cô lên, mỉm
cười nghiêm nghị nói:

“Ngải Ái, đây là sự lựa
chọn của
cô. Đừng có trách tôi”.

Mắt Ngải Ái ngấn
lệ, không dám hét lên nữa, cũng không dám bỏ trốn, chỉ có thể
nằm im dưới
người anh, để cho anh tiếp tục đẩy
vào trong.

Lần này vào sâu hơn
lần trước, lần này đau đớn hơn lần
trước… Anh chôn sâu vào trong cơ
thể cô, vừa giống như
đang trừng phạt cô, vừa
giống như muốn
chiếm giữ
của cô, tất
cả mọi
thứ…

Tiếng thở dốc,
tiếng của
những nụ
hôn…

Mắt Mộc Duệ
Thần hằn
những tia máu. Anh ôm chặt lấy
cô càng đút sâu vào trong, giống như
muốn trừng phạt cô không thôi…
vĩnh viễn không có điểm dừng…

Ngải Ái bủn rủn,
kiệt sức,
không hề có ý định chống cự lại
anh, để mặc
anh muốn làm gì cô thì làm, mắt từ từ khép lại…

Cô tự nhủ với
lòng mình, đừng nhìn nữa… Đừng
lo lắng… Rồi
cũng sẽ qua… rất nhanh…

“Mở mắt ra!”

Mộc Duệ Thần
dừng lại
ra lệnh. Cô gắng gượng mở hàng mi đầy
nước mắt
nhìn vào cơ thể ngăm đen của Mộc
Duệ Thần,
nước mắt
từng giọt
từng giọt
chảy xuống
gò má…

“Bé con”. Mộc Duệ Thần
đưa tay vuốt má cô. “Sao lại khóc?”

Hai vai cô run rẩy, bật khóc thút thít như một con mèo con nức
nở…

“Nín đi…” Anh ôm cô từ
sau lưng, ngón tay vuốt ve làn
da mịn màng. “Con người sống
trên đời có rất nhiều sự lựa
chọn, đúng có, sai có. Nhưng
khi trót dại làm sai chuyện gì thì phải
chịu sự
trừng phạt”.

Ngải Ái muốn xích ra lại
nhận thấy
anh ôm cô càng chặt. Lồng ngực
anh ép sát vào tấm lưng
trần của cô ấm nóng nhưng
cô lại thấy lòng mình lạnh lẽo.

Tay cô nắm chặt tấm
thảm, rất
muốn thoát khỏi anh, muốn đứng dậy
để chạy
trốn, hoặc
chỉ cần
không gần sát anh như
thế này…

Bởi vì cô hoàn toàn
không phải là đối thủ của Mộc
Duệ Thần.
Đối với
Mộc Duệ
Thần, cô là người… có thể bị anh trừng
phạt bất
cứ lúc nào.

“Mộc Duệ Thần,
tôi là gì của cậu?”

“Đàn bà”.

Đàn bà… Cô nhìn ánh đèn. “Nô lệ
hay người tình…”

“Không phải”.

Câu trả lời ngắn
gọn vô tình của anh khiến hốc mắt
Ngải Ái đỏ
lên, run rẩy.

Không phải. Ai cũng
không phải. Đối với anh, cô chẳng là gì cả…

Cô ôm ngực, nước mắt
giàn dụa, nhận ra cơ thể
lại bị
Mộc Duệ
Thần nâng lên.

Anh đi vào cô từ phía
sau, đẩy sâu vào trong mạnh bạo.

Ngải Ái nhắm mắt
thì thầm:

“Đừng… Tôi xin cậu đấy…
Đừng làm thế nữa…”

Cô muốn đứng dậy,
anh liền giữ eo cô kéo lại. Cô bò đi,
anh túm ngay mắt cá chân của cô giống
như quỷ satan lôi cô xuống mấy
tầng địa
ngục.

Cô quỳ sụp xuống đất,
run rẩy cầu
xin:

“Mộc Duệ Thần,
tôi xin cậu… Thả tôi ra… Tôi xin cậu đấy”.

123.

LẦN ĐẦU TIÊN TRONG TUYỆT VỌNG

Máu chảy xuống từ
chỗ giữa
hai chân… Trên chiếc thảm trắng,
vết máu nổi
bật… Đó minh chứng cho lần đầu tiên của
cô…

“Đừng sợ bé con. Tôi sẽ
dịu dàng”.

Tiếng anh từng dịu
dàng dỗ dàng cô vang vẳng bên tai, Ngải
Ái chợt rùng mình. Nên hận anh… Hay nên tự trách bản thân mình… Lúc
đó, anh đã rất dịu dàng…

Mộc Duệ Thần
đột ngột
thúc sâu vào trong làm Ngải Ái bừng tỉnh,
nhận ra thực
tại thảm
hại của
mình.

Ngoài cửa sổ, trời
bắt đầu
mưa, ô cửa bị nước
mưa tạt vào thành những hàng dài, từ
từ chảy
xuống…

Ngải Ái nhìn màn mưa,
hai mắt dần mù mịt, để mặc cơ
thể cho Mộc Duệ Thần đẩy
đưa.

Không gào lên nữa,
không năn nỉ, càng không cầu xin sự
tha thứ…

Mặt cô lạnh lẽo,
nhợt nhạt…
như đang rơi vào đáy vực sâu… tuyệt vọng…

*************

Từ thiên đường rớt
xuống địa
ngục chỉ
sau một đêm…

Trong căn phòng hai màu đen trắng,
trên thảm, trên chiếc giường
lớn, trên bàn, ghế nệm… đâu đâu cũng có dấu vết
đêm qua anh và cô quan hệ.

Nằm nhớ lại cảm giác đau đớn,
nhục nhã đó, tới tận lúc này, cô vẫn còn run lẩy
bẩy.

Hơi thở
của người
đó, giọng nói của người đó… như vẫn đang lởn
vởn quanh đây không buông tha cô cho dù
cô đang nằm một mình trong phòng.

Ngải Ái nhìn cơ
thể đầy vết bầm tím, không có chỗ nào là không đau ê ẩm,
chỉ cần
một cử
động nhỏ
là cả người
đau đớn, đau tới mức cô phải nhíu chặt
mày lại.

Sau một đêm dài bị giày vò, cô nhận
được gì?

Sau khi đã muốn cô vô
số lần,
Mộc Duệ
Thần ném cô mê mang lên giường rồi
mặc quần
áo chỉnh tề,
không quay đầu nhìn cô dù chỉ là một
lần, rồi
bỏ đi.

Cô rầu rĩ thở dài, nhìn cánh tay bị Mộc Duệ Thần
cắn rướm
máu.

Quá độc ác.

Bây giờ cô mới biết
rằng Mộc
Duệ Thần-mười ba tuổi
đối xử
với cô còn quá nhẹ, lúc đó cậu ta chỉ cắn,
cắn rồi
bảo là hôn… Đúng là hồi đó cậu
ta hôn cô thật… Còn giờ thì sao? Mộc
Duệ Thần-mười tám tuổi
hôn cả cơ thể
cô, hôn không chừa một tấc
da thịt nào, hôn như
muốn róc thịt cô ra…

Mặc cho cô khóc lóc cầu xin: “Xin cậu
tha cho tôi… Đừng cắn tôi nữa,
tôi đau lắm… Mộc Duệ Thần, tôi đau lắm…”,
anh vẫn lạnh
lùng như cũ tiếp tục cắn
lên làn da trắng tuyết của
cô. “Bé con nói gì vậy, tôi đang hôn
cô…”

Nhớ lại ánh mắt
như muốn ăn thịt người,
cô rùng mình, cuộn tròn cơ
thể đầy vết thương.

Rồi ngủ thiếp
đi cả ngày hôm đó.

*************

Buổi tối, ngoài cửa
vang lên tiếng gõ cửa.

Ngải Ái uể oải rục rịch,
chưa kịp làm gì thì cửa bị đẩy bật
ra, một cô gái tóc vàng óng, xinh đẹp có dáng người
cao gầy đi vào.

Cô ta đóng cửa lại rồi
tới bên giường
Ngải Ái mỉm
cười:

“Ngải tiểu thư, tôi là bác sĩ riêng của cậu
chủ, cô khỏe
không?”. [Mộc Li Vi đấy, ném đá nào].

“Tôi… chị trông tôi
như thế nào?”. Ngải Ái nhìn bác sĩ mặt méo xệch. “Xin lỗi chị,
tôi đau lắm, không thể cử động được,
cũng không thể ngồi dậy mặc quần
áo. Ngại quá. Cô thông cảm cho tôi”.

“Không sao. Cậu chủ muốn
tôi tới kiểm
tra thương tổn trên người cô”. Cô ta đặt
hòm thuốc màu đỏ xuống giường rồi
mở nắp
ra. “Sau này, có khả năng Ngải tiểu
thư phải tới gặp
tôi thường xuyên. Từ giờ
tôi sẽ thường
xuyên ở biệt
thư, cô có thể gọi tôi bất
cứ lúc nào. Tên tôi là Mộc Lị
Vi”.

Cô ta giới thiệu rồi
ngồi bên giường khám cho Ngải Ái. Ngải Ái vốn
đang nằm sấp
trên giường bị cô ta lật người lại,
mặt chợt
đỏ ửng.

Người cô đầy vết
bầm, từ
cổ tới
bụng có vô số vết đỏ, tất
cả đều
do một tay Mộc Duệ Thần làm ra.

“Ồ!”

Mộc Lị Vi chớp
mắt, giọng
nói khá sexy:

“Cậu chủ đúng là người
không biết kìm chế… Ha ha. Đáng lẽ phải biết
thương hoa tiếc ngọc chứ
nhỉ, làm thế này chỉ khiến Ngải
tiểu thư coi cậu chủ như
bóng ma, dù gì đây cũng là lần đầu tiên”.

Ngải Ái chống tay ngồi
dậy, nhìn vết máu trên thảm, xấu hổ:

“Nhờ chị đưa giúp tôi quần áo. Tôi muốn
mặc đồ”.

“Ok!”

Mộc Lị Vi cũng đã khám xong, đưa
quần áo cho Ngải Ái rồi
ghi nghệch ngoạc trên giấy: “Ngải tiểu
thư đừng đổ mọi
trách nhiệm cho cậu chủ, cậu chủ
bình thường đã rất khỏe, lại còn bị
trúng thuốc… Nên tối qua…”

“Trúng thuốc?” Ngải Ái lắc
đầu. “Chỉ
là thuốc ngủ thôi mà!”

“No, tiểu thư
sai lầm rồi”. Mộc Lị Vi lại
gần chiếc
bánh kem ngửi ngửi, rồi dích một miếng
cho vào trong túi nhựa bảo quản.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì trong chiếc
bánh kem này có thuốc kích thích, với người
của Mộc
gia thì càng phát huy tác dụng, do đó tối qua mới…
Ha ha…Quá dũng mãnh!”

Cô ta cười rồi đóng nắp
hòm thuốc lại.

Ngải Ái đờ người.
Hóa ra thuốc ngủ mà Mộc Dịch Triệt
đưa cho cô chỉ là ngụy trang, còn chiếc bánh kem mới thực sự
là âm mưu. Chuốc thuốc, đưa tới
ba ả để
quay clip sex, những gì mà Mộc Duệ
Thần nói với
cô bây giờ cô mới hiểu ra.

Mộc Dịch Triệt
không hề có ý định muốn giúp cô. Hèn gì Mộc Duệ
Thần lại
tức giận
đến vậy.
Theo như lời của cậu
ta thì cô là kẻ phản bội.
Mà điều Mộc
Duệ Thần
căm thù nhất chính là sự phản
bội, giả
dối.

Mộc Lị Vi đi tới
cửa nhìn Ngải Ái nói:

“Ngải tiểu thư nghỉ
ngơi cho khỏe, lát nữa sẽ
có người tới
gặp tiểu
thư”.

Ngải Ái thở dài, gật
đầu: “Cảm
ơn
chị!”

Sau đó cửa phòng được đóng lại,
Ngải Ái cảm
thấy đỡ
hơn trước, tuy vẫn còn hơi yếu
nhưng đã có thể bước xuống
giường.

Sau khi tắm rửa xong, Ngải
Ái ngồi dưới
nền nhà chỗ
cửa sổ
đối diện
với ghế
nệm để
đợi Mộc
Giản hay người giúp việc tới gặp
cô tới tận
hai tiếng đồng hồ sau… Cô mới nhìn thấy
anh với bộ
mặt khó lường
đi vào phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3