Dịu Dàng Yêu Em - Chương 124 -> 127

124.

TRANH CÃI

Ngải Ái ngồi xuống
ghế nệm,
nhìn anh cao lớn đứng cách đó không xa, mím chặt môi. Mộc
Duệ Thần
đứng trong bóng tối, không có ý định bước lại.

“Tôi tới đón cô về nhà”.

Cô đứng dậy đi lướt
qua anh, bước rất nhanh ra ngoài, không muốn
quay sang nhìn anh.

Trên xe, khá yên tĩnh. Mộc
Duệ Thần
thong thả lái xe đưa
cô về biệt thự. Tiệc tùng hôm qua đều được dọn dẹp
sạch sẽ,
trả lại
biệt thự
không gian như mọi khi. Mộc Giản
vẫn tỏ
thái độ dè dặt với cô, dường như còn cung kính hơn
trước đây.

Cô đi cùng Mộc Duệ Thần
vào trong thang máy, đang định nhấn nút bấm
tầng ba thì Mộc Duệ Thần đưa tay ngăn lại.

“Tối nay ngủ với
tôi”.

Anh ra lệnh bằng giọng
hơi nhẹ, nắm tay Ngải
Ái rồi nhấn
nút lên tầng bốn, sau đó kéo tay cô vào trong phòng anh. Ngải Ái không từ
chối, từ
đầu tới
cuối đều
trầm tư.

Bước vào phòng của anh, cô phát hiện mọi đồ dùng cá nhân trong phòng cô kể cả tủ quần
áo sang trọng đều được chuyển vào đây. Trên đầu giường có xếp một
bộ váy ngủ,
cứ như để
sẵn cho cô mặc.

“Gì đây?”. Cô vung tay ra, giọng
nói có hơi khó chịu. “Chuyện này ám chỉ
cho việc từ
nay về sau tôi phải ngủ cùng với cậu
trong căn phòng này, phải không?”

Mộc Duệ Thần
cởi áo khoác vắt trên thành ghế nệm:

“Không ngủ ở đây thì ở
đâu?”

Ngải Ái thấy tức
ngực, không biết do giận dữ hay buồn
bực nữa,
quay lưng đi tới cầu thang:

“Cậu không có sự đồng
ý của tôi mà bắt tôi ở đây giờ còn muốn
tôi làm công cụ ấm giường cậu ư? Tôi không thích. Tôi muốn về
phòng tôi”.

“Tốt hơn
hết cô nên từ bỏ ý
định chạy
trốn”. Mộc
Duệ Thần
dựa người
vào ghế nệm,
nhìn mặt anh có vẻ mệt mỏi. “Bây giờ
tôi không làm gì cô đâu, nhưng chủ
cần cô chạy
trốn rồi
để tôi bắt
lại, những
gì cô phải gánh chịu còn gấp
đôi gấp ba tối qua… Cô hiểu chứ?”

Ngải Ái đứng khựng
lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:

“Cậu lại đang đe dọa
tôi!”

“Đúng thế thì sao?”.
Anh hờ hững
trả lời.
Tôi đã nói với cô từ trước,
ngoại trừ
việc cô có năng lực không sợ bị tôi đe dọa
ra, cô chỉ có thể sống trong tầm kiểm
soát của tôi”.

Cô ngập ngừng một
lúc, sau đó quay khuôn mặt giận dữ,
đứng tít trong góc tường cách anh khá xa.

“Lại đây”.

Anh ngồi trên ghế nệm,
bưng tách cà phê lên uống
một ngụm,
mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop
trên bàn.

Ngải Ái đứng dựa
tường không để ý đến anh.

“Đừng để tôi phải
nhắc lại
lần thứ
hai”. Mộc Duệ Thần lại nói. “Tôi không có tính kiên nhẫn”.

Cô nhìn lướt qua lưng
anh, thở hắt ra một cái, miễn cưỡng
bước từng
bước một
tới canhk anh. “Gọi tôi tới làm gì”

Mộc Duệ Thần
nắm tay cô kéo xuống, ôm cô vào ngực, đẩy máy tính qua. “Đừng tỏ ra mưu
mẹo, cô tưởng tôi không biết sao?”

Ngải Ái chun mũi. Mộc Duệ
Thần không phải là người bình thường, cậu
ta có mắt ở
sau lưng.

“Có muốn xem kế hoạch
thất bại
của cô và Mộc Duệ Thần không?”. Anh không truy cứu nữa,
nhỏ giọng
nói.

Cô nghe anh nói liền
quay sang nhìn màn hình laptop đang quay lại
cảnh chăn gối tối qua của cô và Mộc
Duệ Thần.

Cảnh Mộc Duệ
Thần như con ác thú ghì chặt cô trong lòng, lặp đi lặp lại hành động
bản năng khi quan hệ tình dục.

Mặt cô đỏ ửng
trừng mắt
nhìn anh.

“Đồ biến thái! Tại
sao cậu lại
quay?”

“Ha ha! Đây vốn là thứ Mộc
Duệ Thần
định gửi
cho tôi. Bé con, cô nên cảm thấy may mắn
vì nữ chính trong đoạn clip này là cô. Bởi vì nếu là ba ả do anh ta đưa tới
tôi sẽ giết
Mộc Dịch
Triệt và giết luôn cả cô”.

Giọng anh thì thầm vào tai khiến
cả người
Ngải Ái run bắn và cô cảm thấy lạnh.

“Tin hay không tùy cậu.
Đây đều là do Mộc Dịch Triệt muốn
trả thì cậu
do hận thù cá nhân giữa các người,
không có liên quan tới tôi. Tôi không hề biết
gì hết”.

Anh trầm tư một lúc rồi
tắt clip, đưa tay vuốt ve má cô.

“Tôi không truy cứu
việc này nữa,
dù sao…”

Anh mỉm cười tàn nhẫn,
giọng bỡn
cợt:

“Tôi cũng muốn cảm ơn Mộc
Dịch Triệt
vì anh đã khiến tôi có một đêm khó quên”.

Ngải Ái trừng mắt:

“Theo như anh nói thì người tôi nên hận
là Mộc Dịch
Triệt vì anh ta chính là nguyên nhân đẩy tôi tới
việc bị
tra tấn đau đớn tối qua mà cả đời
này tôi rất muốn quên”:

“Tra tấn?”. Anh cau
mày, mặt khó chịu. “Không cho cô được nói
hai chữ đó lần nào nữa”.

Ngải Ái nhíu mày, cười khinh bỉ:

“Tôi rất tiếc… Thực
tế là… Cậu
bị người
ta chuốc thuốc kích thích, và tôi chính là thuốc
giải. Đêm qua cho dù là cô gái nào cũng
sẽ làm cho cậu vui vẻ. Vì thế cậu
ngủ với
ai mà chẳng có một đêm tuyệt vời, còn với
tôi… Còn cảm giác của tôi ư… Rất
đau đớn!”

 

Mắt Mộc Duệ
Thần lộ
vẻ giận
dữ, lạnh
lùng nói:

“Làm chuyện đó với tôi cô thấy
đau đớn, còn với Mộc Dịch Triệt
thì hạnh phúc phải không?”

Cô quay mặt qua chỗ khác.

Vô cùng phẫn nộ! Hận
thù giữa cậu
ta và Mộc Dịch Triệt lại lôi cô vô tội
vào để tối
qua cô bị như thế. Cơn giận
bùng phát đầy ứ trong lồng ngực, như quả
bom sắp bị
nổ tung.

Có điều, Mộc Duệ
Thần vô địch
thiên hạ tại
sao không nói một tiếng xin lỗi
cô? Hoặc ít ra cũng nên nói với cô do tác dụng
của thuốc
khiến anh mất lí trí mới làm cô đau
khổ.

Nếu chỉ cần mắt anh có một
tia xíu xiu áy náy thì có lẽ cô đã không
có lý do gì để tức giận. Cô nhìn Mộc Duệ
Thần không chớp mắt, lòng cuối cùng cũng có đáp án cho riêng mình.

Bởi vì, anh không cần cô.

Bởi vì, cô chẳng là gì cả
với Mộc
Duệ Thần.

“Thỏa thuận hoàn thành rồi
đấy, người
cũng cho cậu…”. Ngải Ái nhìn anh, bình tĩnh nói. “Giờ, cậu
hãy thả tôi đi”.

“Đi đâu?”. Anh liếc mắt. “Cô muốn
đi đâu tôi sẽ đi với cô”.

Ngải Ái tức giận
đứng phắt
dậy:

“Đừng làm bộ! Tôi muốn
về nước!”

Anh trầm tư một lúc rồi
gật đầu:

“Được!”

Đồng ý rồi sao?

Mắt Ngải Ái sáng rực:

“Vậy chừng nào thì cậu
thả tôi về?”

125.

TRANH CÃI [2]

“Không phải bây giờ!”

Ngải Ái hít vào thật sâu rồi
thở ra, đưa tay lên vuốt ngực:

“Được lắm. Tôi chỉ
muốn hỏi
câu một câu thôi. Cậu đừng
nói dối, phải trả lời thật”.

“Ừ!”

“Chuyện Thang Thang
phải uống
cái thứ thuốc quái dị năm năm trước đây, cả
việc chúng ta bị vây bắt bất ngờ
cậu có nhúng tay vào không… hay nói đúng
hơn tất cả mọi
chuyện đều
là âm mưu của cậu?. Cô nín thở
hỏi, thầm
hy vọng anh sẽ nói không phải.

Nhưng…

Mộc Duệ Thần
gật đầu,
cúi mắt, giọng nói thản nhiên lạnh như băng:

“Đúng vậy!”

“Tại sao?”. Ngải Ái nắm
góc áo, lòng kích động. “Cậu có biết
cậu đã khiến
cậu ấy
đau đớn thế
nào không? Cậu có biết ngày nào cô ấy
cũng bị căn bệnh hành hạ… Và còn điều này nữa,
cậu ấy
không có khả năng sinh con…”

Dứt lời, mắt
cô sũng nước, lùi lại phía sau:

“Vậy là những điều
Mộc Dịch
Triệt đều
không sai, anh ta không nói dối tôi… Tôi
vẫn luôn cho rằng cậu là người tốt,
vẫn luôn nghĩ như thế…”

Mộc Duệ Thần
không trả lời bất kỳ điều gì mà chỉ
cắt ngang:

“Khuya rồi. Bé con,
chúng ta đi ngủ thôi!”

Thái độ bình tĩnh như
không có chuyện gì, giọng nói vẫn
dịu dàng như trước đây.

Mắt nhòe đi, Ngải Ái nói:

“Tôi càng ngày không hiểu
được con người cậu”

“Không sao. Tôi hiểu
cô là được rồi!”

Anh bế cô đặt lên giường,
tắt điện,
thì thầm vào tai cô như
đang dỗ:

“Đừng sợ, bé con. Tối
nay, tôi sẽ không đụng vào cô”.

*************

Nằm trong lòng Mộc Duệ
Thần, Ngải
Ái đã mơ thấy nhiều giấc
mộng lỳ lạ.
Chẳng hạn
mơ thấy lúc cô còn bé xíu ở trong một
căn phòng trắng toác với một
em bé; mơ thấy mẹ dịu
dàng cười với cô như trong nhiều lần tưởng tượng;
mơ thấy cảnh được
gặp bố
mẹ nuôi trong khu nhà, cả cái lần
ngày đầu tiên đi học bị bạn bè xa lánh và gặp Thang Tiểu Y lần đầu
tiên…

Rồi cả cảnh
Bắc Hàn khoác tay lên vai cô đi dạo trên con đường
đầy tuyết
trắng. Anh khoác vào lên người cô hỏi
Tiểu Ái, lạnh
không? Hay để anh cõng em nhé…

Những giấc mơ đó trải dài cứ như
là đang quay lại cuộc đời
của cô thật
rõ nét như chiếc đèn kéo quân.

Lúc Ngải Ái tỉnh dậy
thì trời đã sáng bảnh mắt.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ rọi
vào trong căn phòng hai màu đen trắng.

Bên giường trống không, lạnh
tanh. Mộc Duệ Thần đã đi từ lâu. Cô từ
từ nhỏm
người ngồi
dậy, bò xuống
giường làm vệ sinh cá nhân sau đó xuống
phòng ăn sáng.

Cô đã mặc quần áo khá kín đáo để che những vết này vết
kia trên cổ nhưng lúc gặp Mộc
Giản, chú ấy
vẫn cười
rất tươi.

“Ngải tiểu thư dậy
sớm vậy?
Cô có muốn gộp cả bữa sáng và bữa
trưa vào một lần?”

Ngải Ái nghe Mộc Giản
nhắc nhở
mới nhận
ra giờ này đã là mười hai giờ
trưa.

Cô phất tay:

“Tôi không đói, tạm
thời không muốn ăn gì cả chỉ muốn
đi dạo. Chú giản đi với tôi nhé”.

126.

CÙNG LẮM THÌ BÙNG NỔ CHIẾN
TRANH LẠNH

Mộc Giản đồng
ý, sau đó đi ra ngoài với Ngải Ái tới
cánh đồng cỏ. Cô bắt đầu vui đùa với
mấy chú chó, đùa cho tới khi mệt
lả mới
nghe Mộc Giản nói.

“Nếu Ngải tiểu
thư có gì muốn hỏi tôi thì cứ
hỏi”.

Ngải Ái ngập ngừng
đứng dậy,
phủi cỏ
khô bám trên người.

“Chú Giản, có phải chú là người
đã cứu tôi về từ tay Mộc Dịch
Triệt?”

Cô cẩn thận dùng từ
“cứu”.

“Đúng thế!”. Mộc Giản
đáp. “Lúc tôi đưa tiểu thư về từ
tay Mộc Dịch
Triệt, tiểu
thư vẫn đang ngủ say”.

Ngải Ái suy nghĩ một lúc, rồi
nhìn ông mỉm cười:

“Cảm ơn
chú Giản, nếu không thì giờ
tôi đã ở Nhật Bản rồi”.

“Ngải tiểu thư cũng đừng nên lo lắng. Cậu chủ
sẽ không bao giờ để chuyện như thế
xảy ra lần
nào nữa”.

Cô cầm chiếc đĩa bay ném cho chú chó, vu vơ
nói:

“Năm năm trước Mộc Duệ
Thần từng
mất tích một
thời gian phải không ạ? Cậu ta đi đâu chú có biết không?”

“Biết!”. Mộc Giản
mỉm cười
thân thiện dưới ánh nắng. “Cậu chủ
đến chỗ
Ngải tiểu
thư”.

“À…”. Cô cắn môi, quyết tâm phải
hỏi chuyện
xảy ra năm năm trước. Có lẽ chỉ có người
ở đây mới
biết về
căn bệnh của
Thang Thang. “Tôi có chuyện này muốn hỏi…”

Tiếng chuông điện thoại
cắt ngang lời cô nói, Mộc Giản cúi người
áy náy với cô rồi đưa điện
thoại lên nghe giọng nói cung kính gấp trăm
lần ngày thường:

“Chủ tịch!”

“Duệ Thần đã qua lễ
thành nhân, không thể để kéo dài, tối
nay sẽ có vài ả gái bao lên máy bay đưa đi, ngày mai tới Mỹ”.

“Thưa ông chủ… Cậu chủ rất
có thể sẽ
kháng cự…”

“Nói nó không được
kháng cự, đây là lệnh của
tôi”.

“Vâng, lão nô xin tuân lệnh”.

Điện thoại bị
ngắt, Mộc
Giản quay người lại sắc mặt
nghiêm trọng nhìn Ngải Ái cũng đang lo lắng: “Ngải tiểu thư, tôi có việc phải giải quyết…”

Giọng người vừa
gọi đến
cô không nghe rõ và cũng không hiểu cuộc nói chuyện
giữa hai người này. Nhìn mặt Mộc Giản
rất xấu,
cứ như là đang gặp vấn đề nào đó rất
khó giải quyết.

Cô gật đầu:

“À, được… Chú Giản bận
thì cứ đi đi ạ”.

Cô tiếp tục chơi với
mấy chú chó nhưng lại khẽ
thờ dài. Cô vẫn còn chuyện muốn hỏi.
Nhưng lại nghĩ Mộc Giản
trước giờ
đều nghe lệnh
Mộc Duệ
Thần, chắc
cũng sẽ chẳng
moi được thông tin gì từ chú ấy.

Cô nhìn ngày tháng trên đồng
hồ, khẽ
cau mày. Sắp tới cuối tháng. Cô càng thấy lo lắng
cho Thang Tiểu Y.

*************

Buổi tối, lúc Mộc
Duệ Thần
trở về
đang định bước vào phòng thì Mộc Giản xông tới
ghé tai nói gì đó với anh. Anh cau mày
sau đó hai người đi vào phòng.

Ngải Ái cả ngày không ăn cơm, đói lả. Cô đi vào bếp
tự chiên trứng và xào rau làm món sandwich đơn giản,
sau đó tới ghế nệm ngồi một
đống.

Đang ăn thì cửa phòng
được đẩy
ra, Mộc Giản
bước ra ngoài. Ông nhìn chiếc bánh sandwich cô tự làm, chạy tới cuống
quít:

“Ngải tiểu thư, xin lỗi. Tôi quên chuẩn bị bữa tối cho tiểu
thư. Cả ngày cô đã không ăn
gì chắc rất
đói. Ngay bây giờ tôi sẽ sai người
làm ngay”.

Ông vừa định quay người
đi thì bị Ngải Ái gọi lại:

“Chú Giản, tôi ăn cái
này được rồi.
Chú nói người làm nấu cho những
người khác thôi”.

“Không được. Sao ăn
thứ đó được…
Cậu chủ
sẽ trách tội…”

“Chú Giản, chú không
biết rồi”.
Cô ăn ngon lành. “Đây là món tôi làm ngon nhất
đấy, ngon lắm. Tôi có làm mấy cái để trong bếp,
chú ăn thử đi”.

Mộc Giản đang định
mở miệng
nói gì đó thì vội nhìn về phía sau lưng cô:

“Cậu chủ cũng chưa ăn tối sao. Vậy để tôi đi chuẩn
bị”.

Ngải Ái dừng tay lại,
vẻ mặt
thích thú biến mất, thay vào đó là mây đen ùn ùn kéo tới.

Cô đứng dậy đi tới
thang máy.

“Tôi mệt rồi. Đi ngủ
trước!”

Mới đi chưa
được hai bước, eo đã bị Mộc Duệ
Thần vòng tay qua nhẹ nhàng ôm cô kéo lại.

Anh cúi đầu nhìn cô.

“Cô sợ tôi lắm sao. Vừa
nhìn thấy tôi đã muốn chạy
trốn”.

“Sợ cậu ư? Việc
gì tôi phải sợ cậu!”. Cô sừng sỏ,
gỡ bàn tay anh đang đặt trên eo mình, quay người đi tới
ghế nệm,
cầm tách trà lên.

“Chú Giản, đừng chuẩn
bị bữa
tối nữa.
Đem món cô ấy đã làm ra đây cho tôi”.

Mộc Duệ Thần
mở miệng
nói, bước tới ngồi đối diện
với Ngải
Ái.

Ngải Ái quay mặt hừ một tiếng,
nhìn sang cửa sổ, không muốn nhìn anh.
Anh cũng không nói gì nữa, ánh mắt thâm trầm
xa xăm, trán nhăn lại.

Có thể dễ dàng nhận
ra vẻ mặt
bây giờ của
Mộc Duệ
Thần có liên quan tới cuộc
gọi lúc chiều mà Mộc Giản nghe, dường
như tâm trạng anh không được tốt
cho lắm…

Nhưng hôm nay cô quyết không thèm nói chuyện với anh.

Hai chiếc bánh
sandwich đặt trên khay bạc được
bưng ra, còn có mùi một loại trà thượng
hạng của
Vương Quốc Anh.

Sau khi cắn một miếng
bánh sandwich Ngải Ái làm, Mộc Duệ
Thầm bật
cười:

“Đây là món cô làm ngon nhất,
mùi vị chẳng
có gì đặc biệt”.

Ngải Ái liếc anh một
cái sau đó lại quay mặt đi không nói gì.

“Ăn cùng với hồng trà của
hoàng gia Anh gửi tặng thật
đáng tiếc”.

Cô thở dài, đứng dậy,
trừng mắt
nhìn anh:

“Thì cậu đừng ăn. Có ai bắt
cậu phải
ăn đâu. Món này tôi làm đâu phải để cho cậu
ăn”.

Mộc Duệ Thần
đặt chén sứ
xuống phát ra âm thanh vang vang, sau đó
ngẩng đầu
lên, ánh mắt buồn hiu:

“Cô có muốn nói chuyện với
tôi không?”

Cô lại trừng mắt
với anh, một
lúc lâu sai đó hừ lạnh rồi
bỏ đi.

Mộc Duệ Thần
thấy khó chịu, nhìn lưng cô nhỏ giọng cảnh cáo:

“Cô không muốn bị tôi đe dọa
thì đừng tỏ
vẻ không nghe lời như thế
này”.

Nghe anh nói xong, Ngải
Ái dừng lại,
không ngoái đầu, lẳng lặng
hỏi:

“Không nghe lời hả? Cậu
coi tôi là búp bê của cậu sao?”

Sau lưng không có tiếng nói. Cô hít vào thật sâu rồi thở ra, sau đó tiếp
tục đi tới
thang máy.

Vẫn không chịu buông tha cho cô! Được thôi! Cùng lắm thì
bùng nổ chiến tranh lạnh!

127.

TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC,
TÔI TUYÊN BỐ CHIẾN TRANH LẠNH

Ngải Ái quyết định
sẽ chiến
tranh lạnh với Mộc Duệ Thần
cho tới khi nào anh đồng ý thả
cô về nước
thì thôi.

Cô không có khả năng
chống lại
Mộc Duệ
Thần nên chỉ còn cách suốt ngày câm
như hến, làm một con búp bê. Chẳng ai thích ở bên cạnh một
người bị
câm điếc.

Đi bộ lên cầu thang, cô bước
tới căn phòng có những bức
tranh kinh dị, thử vặn tay nắm để mở ra nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt.

Ngải Ái trở về
phòng mình, cửa cũng bị Mộc
Duệ Thần
khóa, dùng hết sức để kéo ra cũng không mở được,
ức chế
ngồi xổm
trước cửa.

Từ trước tới
giờ Mộc
Duệ Thần
làm việc gì cũng không cho người khác một
con đường sống.

Hồi nãy cậu ta ngăn không cho mình lên lầu là để
mình buộc phải tới phòng cậu tal

Cô bước từng bước
nặng nề
lên tầng trên cùng, mở mắt
nhìn vào cửa phòng Mộc Duệ
Thần thấy
anh đang dựa lưng vào ghế nệm đọc tập
báo cáo dày cộm của công ty.

Anh nghe được tiếng bước
chân của cô ngước mặt lên:

“Lên rồi à!”

Ngải Ái cầm váy ngủ
đi thẳng vào trong phòng tắm rồi
đóng mạnh cửa lại, vang dội cả
căn phòng.

Mộc Duệ Thần
đặt tập
báo cáo xuống bàn, xoa mũi rồi nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm đang đóng chặt. Ngải
Ái ngâm mình trong bồn tắm rất
lâu cho đến khi phòng tắm mờ đục và buồn
ngủ mới
mở cửa,
cầm máy sấy
mái tóc ướt sũng đi tới giường.

Mộc Duệ Thần
đang ngủ. Anh nằm một bên giường, gương mặt
đẹp trai ngời ngời, ngay cả lúc ngủ
vẫn cau mày, nhìn vẫn đẹp
như thường.

Cô rón rén để không
làm anh thức dậy, lặng lẽ nằm
xuống một
bên giường chui vào trong chăn, thở dài cái thượt,
sau đó nhắm nghiền mắt.

“Tại sao lại thở
dài?”. Có tiếng nói vang lên đột ngột
làm Ngải Ái giật bắn mở mắt
ra.

Cô quay sang và bắt gặp ánh mắt
trầm tĩnh của Mộc Duệ Thần,
giống như lúc nãy anh không hề ngủ,
giọng nói khá tỉnh táo.

Cô chép miệng muốn quay người
đi. Bất ngờ
Mộc Duệ
Thần vươn tay ôm eo cô kéo sát vào người anh, phả
hơi thở vào cổ cô:

“Cô định chiến tranh lạnh
tới lúc nào?”

“Tới khi nào cậu thả
tôi về nước”.
Cô không quay đầu lại.

“Bây giờ chưa
được!”

“Vậy thì lúc nào mới được?”

“Tính sau!”

“Cho tôi biết cụ thể!”

“Giờ chưa
phải lúc để nói với cô”.

“Được!”. Ngải Ái gạt
tay anh ra, quấn chăn quanh người bước
xuống giường
rồi nằm
dài xuống thảm. “Tổng giám đốc Mộc,
tôi tuyên bố chúng ta tiếp tục
chiến tranh lạnh, ngủ ngon nhé”.

Mộc Duệ Thần
nhìn cô, trán anh nhăn tít lại. Anh nhìn
tổ kén to trên thảm một lúc rồi nhắm
nghiềm mắt
không nói gì thêm.

*************

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mộc
Duệ Thần
đã không còn trong phòng. Xem ra cậu
cũng khá bận rộn nhưng hiếm
khi thấy mặt
lộ vẻ
mệt mỏi.
Mười tám tuổi đã phải đảm đương vị
trí đứng đầu
một công ty lớn không phải là chuyện dễ
dàng.

Ngải Ái ngồi dậy,
nhận ra mình đã từ trên thảm bay lên giường. Lòng cũng chẳng lăn tăn. Chắc Mộc Duệ
Thần bế
cô lên. Cô hơi cáu vì tại sao lại ngủ
say như chết để bị
anh bế lên giường lúc nào cũng không biết.

Cô bước xuống giường
đứng bên cạnh
cửa sổ
nhìn ra ngoài trời. Lại là một
ngày tẻ nhạt,
vô vị.

Bị nhốt trong biệt
thự không được bước chân ra cổng khác nào một
con thú cưng của Mộc Duệ
Thần. Mà tính tình tên chủ nhân này mưa nắng
thất thường.
Lúc vui thì sẽ dịu dàng ôm ấp như
lúc này chẳng hạn, cậu
ta để lại
một tờ
giấy trên bàn có ghi mấy chữ
khá mạnh mẽ:
‘…”.

Còn lúc tâm trạng anh
ta cực xấu
giống như cái đêm mưa gió bão bùng, không
hề quan tâm tới cảm
giác của cô hết lần này đến lần
khác chiếm đoạt cơ thể
cổ, càng về
sau càng dã man hơn lần
trước, càng đau đớn hơn…

Với một Mộc
Duệ Thần
chưa từng biết kiên nhẫn,
cô càng muốn tỏ thái độ lạnh lùng với
cậu ta. Một
ngày không có kết quả thì hai ngày, ba ngày để cậu
ta có ác cảm với cô.

Cô mong chờ cái ngày
Mộc Duệ
Thần đá bay cô ra khỏi anh.

Cô lắc lắc đầu,
càng quyết tâm phải tống khứ Mộc
Duệ Thần
ra khỏi cuộc
sống của
cô để tự
do như trước.

*************

Lúc đi xuống tầng dưới,
Mộc Giản
đứng dưới
chân cầu thang đưa cho cô một chiếc
điện thoại
mới coong:

“Ngải tiểu thư, cậu
chủ dặn
đưa cho cô”.

“Đưa cho tôi làm gì. Ở đây tôi không cần gọi cho ai hết”.

Ngải Ái không thèm liếc mắt
nhìn bước đi thẳng về phía trước nhưng lại
bị Mộc
Giản giữ
lại:

“Ngải tiểu thư, không được cãi lời cậu chủ…
Cô…”

Ngải Ái thở dài, miễn
cưỡng cầm
lấy điện
thoại, mở
danh bạ nhận
ra bên trong chỉ có đúng một số
điện thoại,
đó là số của
Mộc Duệ
Thần.

Cô ném bụp vào trong
thùng rác rồi quay sang nói với Mộc
Giản:

“Chú Giản đưa
cho tôi rồi thì tôi có quyền quăng nó đi. Mộc Duệ Thần không dám trách chú Giản đâu. Nếu
cậu ta nổi
nóng thì cứ nói tại tôi”.

“Ngải tiểu thư…”

Mộc Giản lại
gọi lớn
thì Ngải Ái đã ra ngoài trời tiếp
tục chơi đùa với mấy chú cừu. Ông nhìn bóng Ngải Ái ở xa tít tắp, khẽ
thở dài, lo lắng:

“Cậu chủ không hề
có ý định làm tổn thương cô. Tại sao cô lại luôn làm cậu chủ
buồn?”

“Cha! Sao cha lại than
thở vậy
cha?”

Tiếng Mộc Lị
Vi vang lên phía sau. Cô mặc áo thun hở rốn
và quần đùi ngắn cũn cỡn phô ra dáng người sexy đứng
cách đó không xa:

“Con đi từ xa lại đã nghe cha thở dài. Cha mới hơn
năm mươi tuổi mà sao lại đa sầu
đa cảm rồi
cha. Hay cha nhớ người mẹ
quá cố của
con?”

Mộc Giản quay người
lại nhìn thấy Mộc Lị Vi liền
ngạc nhiên:

“Lị Vi?”

Báo cáo nội dung xấu