Dịu Dàng Yêu Em - Chương 151 -> 154
151.
U ÁM [1]
Mộc Giản nhìn theo con gái lắc đầu thở dài quay trở
lại biệt
thự. Cậu
chủ đã đối
xử với
ông rất tốt,
nếu không phải như thế
ông sợ rằng
con gái ông đã chết trong tay cậu chủ
trên dưới cả trăm lần.
“Nhanh chóng liên lạc
với Ngải
tiểu thư”. Mộc
Giản ra lệnh
với nhóm vệ
sĩ. “Đưa tiểu thư về đúng giờ”.
“Vâng, chú Giản”.
Mộc Giản cau mày bắt
đầu thấy
bất an. Cậu
chủ vừa
tròn mười tám tuổi, lần này chịu sự
trừng phạt
khắt nghiệt
của ông chủ
cho dù là người đàn ông mạnh mẽ
thế nào đi nữa rất có thể sẽ phải đối
diện với
cái chết. Nhất là lúc này ông chủ đang
rất tức
giận, chắc
chắn sẽ
càng xuống tay nặng hơn…
Nhìn lên bầu trời xanh ngắt,
Mộc Giản
hướng ánh mắt về phía Đông xa xôi.
“Chú Giản, lúc tôi về muốn
nhìn thấy cô ấy”. Trước khi đi cậu chủ
đã dặn dò như thế với
ông.
“Vâng, thưa cậu
chủ”. Ông trả lời.
Vì thế, Ngải tiểu
thư, cô nhất định phải
bình an trở về.
*************
“Á! Trời mưa
rồi!”
Ngải Ái hét toáng
lên, vội vàng đứng dậy:
“Bắc Hàn, chúng mình
phải vào trong bệnh viện thôi. Ở đây không có chỗ nào trú mưa cả”.
Bắc Hàn đứng dậy,
cởi áo khoác che lên đầu cho cô, nhỏ
giọng hỏi.
“Tiểu Ái, đồng ý với
anh trước đi đã”.
“Đồng ý gì cơ ạ?”
Bùn đất bắt đầu
bám vào chân, Ngải Ái thấy quần
áo của anh đã ướt nhẹp, cuống quít:
“Bắc Hàn, vào bệnh viện
trước được
không? Mưa càng lúc càng to rồi…”
“Có đồng ý đi với anh không?”
Anh cụp mắt, lông mi đọng
nước mưa, chỉ
thấy một
nửa đôi mắt
xanh lam:
“Tiểu Ái, trả lời
anh đi…”
Bắc Hàn bất giờ
dang tay ôm Ngải Ái vào lòng. Anh dùng
thân hình cao lớn của mình che chở
cho cô, bảo vệ cô không ướt.
“Trả lời anh đi, đừng
im lặng…”
Ngải Ái nép mình vào
ngực anh, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng tỏa
ra từ anh rất ấm áp. Chỉ trong tích tắc
đã có thể sưởi ấm được cơ thể
cô.
Cô ngước mặt lên, nhìn vai Bắc Hàn. Mái tóc nâu của
anh đã ướt sũng nước, khổ sở nói:
“Bắc Hàn, lúc này đừng hỏi
em chuyện đó. Em chưa
biết nữa. Em cần phải suy nghĩ”.
“Anh chưa bao giờ ép buộc em”. Cánh tay Bắc Hàn càng ôm chặt cô. “Nhưng lần
này anh muốn làm vậy… Xin lỗi
em”.
Ngải Ái bị anh ôm cứng
nhưng lại không thấy khó chịu.
Bởi vì rõ ràng anh vẫn chú ý tới
cảm giác của
cô để không làm cô đau.
Anh cúi đầu, ánh mắt sáng rực.
Nước mưa từ
mặt anh nhỏ
xuống mặt
cô, cứ như những
giọt nước
mắt đang tuôn rơi.
“Em…”. Cô ngập ngừng. Bởi
vì… Cô không có thời gian để lựa
chọn.
Có thể buông tay Mộc Duệ
Thần được
sao? Có thể rời xa Mộc Duệ Thần
được sao?
Cô đã đồng ý với cậu
ta, tức là cô phải quay lại đó.
Cho dù có muốn chạy trốn
đi chăng nữa… Cô có thể trốn
được bao lâu?
Bắc Hàn không thể nào biết
được Mộc
Duệ Thần
đáng sợ tới
mức nào.
Cô đẩy Bắc Hàn ra, cầm
áo khoác đưa ra trước mặt anh:
“Bắc Hàn, em không cần anh phải
bảo vệ
em”.
Ánh mắt Bắc Hàn lộ
vẻ bi thương:
“Em không cần anh bảo vệ,
vậy em muốn
bảo vệ
anh sao?”
“Em không muốn anh bị liên lụy…”.
Cô hít vào thật sâu rồi thở
ra. “Nhờ anh chăm sóc Thang Thang. Mai
em…phải đi Mỹ rồi!”
Dứt lời, cô giơ tay che đầu chạy đi.
Bắc Hàn nhìn theo cô:
“Tiểu Ái, có phải em muốn
trở về
bên người đó. Em nói năm ngày sau sẽ đi… Đúng là năm ngày… Năm ngày…”
Đôi mắt màu xanh lam
sâu thẳm, Bắc Hàn nhếch môi quay người đi về
hướng khác.
*************
Mưa càng lúc càng nặng hạt,
không thể đoán trước lúc nào trời sẽ tạnh.
Ngải Ái chạy
tới trước
cửa hàng tiện lợi, đẩy cửa
đi vào trong đi tới góc phòng xem những chiếc
ô.
Cô nhìn qua những chiếc ô đủ
màu sắc, lật
qua lật lại
rồi quết
định lấy
chiếc ô màu trắng. Đúng lúc vừa cầm lên thì có một
bàn tay trắng mịn khác cũng cầm chiếc ô. Nhìn bàn tay này chắc chắc
chủ nhân của
nó khá xinh đẹp.
Cô quay sang. Là một
cô bé khoảng mười mấy tuổi, mặc
quần đùi và áo T-shirt mài trắng bó sát có gương mặt
nhỏ gọn
cá tính, sống mũi cao, môi hồng và đặc
biệt là làn mi cong vút đáng yêu, ánh mắt vừa
tinh ranh vừa đẹp đẽ khiến người
khác vừa gặp
qua liền không thể quên được.
“Của tôi!”. Cô bé
đáng yêu chun mũi, giọng nói nghe thật êm tai. “Tôi lấy rồi”.
Ngải Ái rút tay lại:
“Tốt thôi, tôi không
lấy nữa”.
Cô bé kia bật dù đặt trên vai, chống
tay kia vào eo:
“Này chị, chị có thấy
chiếc ô này hợp với tôi không?”
“Ồ, rất hợp”.
Với người lạ,
Ngải Ái không muốn tiếp xúc nhiều, liền
quay đầu bỏ
đi.
Cô nghe tiếng cô bé bất mãn nói:
“Bản cô nương
rất thích mặt áo thun trắng
nhưng không phải vì thế mà mua chiếc
ô này đâu. Vậy mà lại nói rất
hợp”.
Cô bé bước nhanh đuổi theo Ngải
Ái:
“Này!”
Ngải Ái quay lại nhìn cô bé:
“Ô tôi không mua nữa.
Đừng làm phiền tôi!”
Cô bé kia nheo mắt cười, lém lỉnh
nói:
“Trời ơi,
tôi chỉ mới đoạt của chị
một chiế
ô mà chị cũng khóc là sao?”
Ngải Ái ngẩn ra, giơ tay quẹt nước mắt. Khóc lúc nào cô cũng không biết.
Cô bé đưa chiếc
ô ra:
“Khóc sướt mướt ghê chết
đi được. Này, cho chị đấy!”
Nói xong, cô bé đẩy cửa kính chạy
ra ngoài. Ngải Ái thấy cô bé che đầu
băng qua đường trong mưa
rồi quay lại lè lưỡi làm mặt quỷ.
Ngải Ái biết cô bé làm thế
với mình.
Cô lau sạch nước mặt,
vỗ vỗ
hai má nói thầm:
“Tôi biết rồi. Tôi không phải
là một anh hề”.
Trên thực tế, cô quyết
định không trở về bên cạnh Mộc
Duệ Thần
mà quyết định
bỏ trốn.
Thế giới rộng
lớn như thế
này, cô không muốn có bất kỳ quan hệ
gì với bất
kỳ ai.
Chỉ cần không một
ai có thể tìm được cô, Mộc Duệ Thần
cũng sẽ không cách nào có thể tìm được.
Lòng chợt nhói đau…
152
U ÁM [2]
“Quyết định rồi
chứ?”
Trong bóng tối, một cao một
thấp, một
đứng một
ngồi. Ông cụ có thân hình cường tráng
với đôi mắt
u ám lạnh lẽo nhếch môi cười có thể
khiến người
khác rùng mình nhìn đứa cháu một tay ông nuôi dưỡng nói:
“Chấp nhận chịu
sự trừng
phạt chỉ
vì một con đàn bà. Đây không phải việc
mà người thừa kế Mộc gia nên làm”.
“Dù sao lần này cũng
là lần cuối
cùng”.
Mộc Duệ Thần
lẳng lặng
trả lời,
giọng nói không hề nao núng.
Anh im lặng một lúc rồi
lên tiếng nhắc nhở:
“Người đàn bà mà ông
nội nói chính là mẹ của
tôi”.
Mộc Thận cười
lạnh lẽo:
“Bà ta có thể sống được
tới giờ
là nhờ vào ơn huệ của
ta”.
“Tôi hiểu, cảm ơn ông nội”.
“Ừm, nếu cháu có thể
vượt qua được
hình phạt lần này, ta nghĩ cháu sẽ trở nên mạnh
mẽ hơn và ta cũng sẽ không phản
đối”.
“Vâng”
“Cháu chọn con nào?”.
Mộc Thận
nhìn thằng cháu không hề thua kém mình. “Sư tử, hổ
hay cá sấu?”
“Con nào cũng được”.
Mộc Duệ
Thần xăn tay áo, cầm một
con dao găm đơn giản. “Tùy ông nội quyết
định”.
“Tốt!”
Mộc Thận đứng
dậy, ho một
tiếng, trong phòng lập tức
xuất hiện
mấy người
huấn luyện
thú. “Vậy tất cả đi. Cháu ngoan, nhớ phải
sống trở
về”.
Nhóm người huấn luyện
thú xanh mặt.
Có thể nói trên đời nhóm thú dữ
hung hãn nhất là sư tử châu Phi, hổ
Siberia và cá sấu miền nhiệt
đới bảy
ngày không được ăn gì… Huống hồ,
cậu chủ
đã bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn
khiến sức
chống cự
và khả năng công kích giảm mạnh
lại còn dùng chiếc dao găm bình thường làm
sao có thể khống chế tất cả
những con thú dữ chỉ trong vòng 40 phút?
Mặt tất cả mọi người
đều trắng
bệch.
Có người lo lắng lên tiếng
khuyên can:
“Ông chủ, cậu chủ
còn nhỏ tuổi,
hình phạt này…”
“Không nhằm nhò!”. Mộc Duệ
Thần thản
nhiên cắt ngang. “Hy vọng ông nội
không nuốt lời. Chỉ khi nào tôi muốn ngủ
với các cô bé đó còn không thì thôi. Ông
nội đừng
đưa tới vô ích”.
Mộc Thận nhếch
mép cười:
“Ta sẽ ở đây nhìn cháu thể hiện, cháu trai ngoan
ngoãn của ta”.
*************
Đây là một hòn đảo nhỏ
không có người ở, khá rậm rạp bởi
những cây cỏ miền nhiệt đới
với những
tán cây cao lớn, còn có cả những
loại động
vật hung hãn mà Mộc Thận có sở thích sưu tập.
Mộc Duệ Thần
đi vào trong rừng rậm không một
chút sợ hãi, giấu con dao găm trong tay, lẳng
lặng đứng
dưới gốc
cây và chờ đợi.
Từ xưa
tới nay, người Mộc
gia luôn có tinh thần thiện chiến.
Người có dòng máu chính thống của
Mộc thị
dĩ nhiên sẽ không giống người
thường. Họ
sinh ra đã mang trong mình sự mạnh mẽ
hơn người nhất là mười
ngón tay có thể giết người
dễ như trở
bàn tay.
Trước đây cho dù là hổ hay sư tử
cũng chẳng thể làm khó được Mộc Duệ
Thần. Anh chỉ cần dùng chút sức lực
là có thể giết chết bọn chúng. Nhưng bây giờ vấn đề mấu
chốt ở
đây là anh bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn
làm cho khả năng công kích và phòng ngực giảm
mạnh, có thể đến mười lần.
Đột nhiên một tiếng
gầm rú của
thú dữ từ
xa vọng lại.
Có vẻ như nó đã đánh hơi
được mùi của người nên ráo riết lùng sục.
Mộc Duệ Thần
từ từ
cởi áo khoác, treo lên một nhánh cây, dựa
người vào thân cây to, nhìn con sư tử châu Phi… đã xuất hiện trong tầm mắt
của anh.
153.
M U [3]
Sư tử
châu Phi dài khoảng hai thước, cao một
thước rưỡi
[Hình như 1 thước = 0.4m], cơ
thể khổng lồ và có cái đuôi dài
đến cả
thước, gầm
lên để lộ
những chiếc
răng nanh sắc nhọn, hai con mắt của nó sáng quắc
màu xanh lá cây nôn nóng.
Mộc Duệ Thần
đứng yên, đối diện với con sư tử
đang từng bước tiếng lại, miệng
nhếch lên khát máu.
Nhớ có lần anh đã từng
đánh bất tỉnh
một con sư tử,
đó cũng là chuyện xảy ra tám năm trước.
Hai mắt anh chợt híp lại, rút dao găm
ra.
Nhanh như chớp,
cả người
anh lao vào con sư tử.
Mộc Duệ
Thần quyết
định đánh phủ đầu. Anh tìm cho mình vị trí thích hợp
nhất và có lợi nhất rồi tung ra một
cú đấm vào đầu con sư tử.
Con sư tử
ngửa đầu
lên gầm một
tiếng vang dội, hai mắt đỏ rực
nhe răng muốn lao vào cấu xé con mồi.
Dù sao đi nữa cũng
không được quên sống sót trở về và thời
gian.
Anh vươn tay ra bóp cổ con sư tử
rồi leo lên trên lưng
nó. Từ trên lưng
tiếp tục đấm một cú đấm
vào thân. Cú đầm này không hề nhẹ
tay.
Để khống chết
được những
con thú dữ này bắt buộc phải nhanh và khôn ngoan. Nếu không, chỉ
có chết.
Tuyệt đối không được
để nó có cơ hội
va chạm với
mình, càng không thể để nó ngoạm
được mình.
Máu của cháu, thịt của
cháu…
Sẽ trở thành động
lực để
nó chủ động
và hung hăng hơn, dĩ nhiên phần thắng của
cháu sẽ chỉ
còn lại một
nửa. Vậy
nên, cháu cần phải chủ động nắm
bắt được
tình thế và xử lý nó đi.
Rầm.
Tiếng động lớn
làm bầy chim bay tán loạn lên trời.
Con sư tử ngã vật xuống
đất.
Chính xác là anh đã dùng khoảng
năm phút.
Nhặt con dao găm rơi
xuống đất, anh cười lạnh lẽo,
trán lấm tấm
mồ hôi.
Chết tiệt! Thuốc
quái quỷ đó bắt đầu phát tán.
Nếu là ngày thường có lẽ
sẽ không sao nhưng vừa rồi
có vận động
mất chút sức
lực, anh bắt
đầu thở
hổn hển.
“Cháu ngoan của ta,
có tiến bộ”.
Giọng nói khàn khàn của ông già phát ra từ chiếc loa gắn trên cây khen ngợi.
“Tuy nhiên, cháu cần
phải cẩn
thận không được chủ quan”.
Mộc Duệ Thần
nhặt áo khoác, phủi bụi bám rồi khoác vào người,
nhìn anh không có vẻ gì là đang sợ hãi:
“Ông nội nên cảm ơn tôi vì đã tặng cho ông một
màn trình diễn miễn phí”.
Trên loa phát ra một
tràng cười sảng khoái.
Anh quay người tiếp tục
đi nhanh về phía trước. Có tiếng
suối chảy
róc rách, anh dừng bước chân, nhếch
môi một cái.
“Ồ, chào những người
bạn đồng
hành?”
Bên cạnh hồ nước
là một con hổ già đang nằm dài đói bụng và hai con cá sấu đói khát cấp tốc bò lên bờ
về phía con mồi.
*************
Rào rào. Trời đổ mưa.
Ngải Ái đưa
miếng táo cho Thang Tiểu Y, chớp
mi hỏi nhỏ:
“Sau khi điều trị cảm
giác của cậu
thế nào?”
“Ừ!” Thang Tiểu Y nhéo cánh tay cô rồi nhéo má. “Nói thật tuy
không có cảm giác gì hết nhưng mà tớ thấy phấn chấn
hơn trước”.
Ngải Ái cười:
“Ồ, thế thì tốt
rồi. Bắc
Hàn nói chỉ cần nửa tháng là có thể trị
khỏi bệnh
cho cậu. Cậu
nhất định
phải tự
chăm sóc cho mình đấy”.
“Chắc Bắc Hàn cũng mất
khá nhiều công sức mới mời được
những vị
chuyên gia kia tới chữa bệnh
cho tớ đấy.
Tớ nghe nói anh ấy đã phải trả những
khoản tiền
rất cao”.
Thang Tiểu Y nhìn chằm chằm
vào Ngải Ái:
“Chúng ta phải biết ơn Bắc
Hàn. Này Tiểu Ái, cậu phải
làm gì đó với anh ấy đi chứ?”
154.
M U [4]
“Tối nay tớ sẽ ăn
cơm với anh ấy”. Ngải
Ái nhún vai, bật cười. “Tớ
sẽ tự
mình lăn vào bếp nấu cho Bắc
Hàn những món ăn ngon, thế đã được
chưa?”
“Tớ nghĩ điều anh ấy
muốn là cậu
lấy thân báo đáp người ta”. Thang Tiểu Y cầm quả táo trong dĩa trái cây đứng dậy.
“Nhưng nếu cậu không muốn
thì tớ cũng không ép”.
Cô giơ tay vỗ đầu Ngải Ái:
“Con gái một tay tớ nuôi lớn,
lúc gả chồng
tớ cũng đau khổ lắm chớ bộ”.
“Cậu dám lợi dụng
tớ, tớ
giết chết
cậu”.
Ngải Ái đứng phắt
dậy đánh Tiểu Y mấy cái. Hai người bắt
đầu nhặng
xị cả
lên.
Cơn mưa tầm
tã bên ngoài cũng không làm ảnh hưởng tới
cả hai, cuối
cùng cho đến khi bệnh nhân phòng bên cạnh qua mắng một trận
hai đứa mới
thôi không đùa giỡn.
Cả hai ngồi trên đầu
giường nhìn những hạt mưa
rơi ngoài ô cửa sổ. Thang Tiểu
Y đột ngột
ngay đầu hỏi
Ngải Ái:
“Tiểu Ái này, sao Mộc duệ
Thần không tìm cậu nhỉ? Cậu có thường
xuyên liên lạc với cậu ta không? Mặc dù tớ
không đồng ý cho hai đứa bọn
cậu bên nhau, nhưng… từ khi cậu
về tới
giờ không thấy cậu ta liên lạc hình như không giống tác phong của cậu ta chút nào”
“Cậu ta… không tìm tớ đâu”.
Không có cô, anh vẫn
sẽ sống
rất vui vẻ,
có khi còn vui vẻ hơn ấy chứ.
Ngải Ái khẽ lắc đầu, cười
gượng một
cách chua chát:
“Tớ… cũng không muốn có liên quan tới cậu ta nữa”.
Không có anh, cuộc sống của
cô sẽ trở
lại quỹ
đạo và sau đó sẽ quên anh đi.
*************
“Chết tiệt!”
Mộc Duệ Thần
rủa thầm,
có mấy giọt
máu bắn lên áo anh. Chống tay vào thân cây thở dốc, anh cảm thấy
thể lực
mình đang yếu dần đi.
Bên dưới, hai con cá
sấu dữ
tợn đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Tiếng
những chiếc
răng nanh va vào nhau nghe thật đáng sợ.
Hai bên đều quan sát
nhất cử
nhất động
của đối
phương, không dám hành động
thiếu suy nghĩ, tốt nhất cứ để đối phương lộ
sơ hở.
Con hổ già giơ
móng vuống đào một cái hố
trên mặt đất,
hiển nhiên nó đã quá sốt ruột.
Hai con cá sấu ngâm nửa thân hình trong nước chỉ chực người
tới gần
là chúng sẽ lôi xuống nước
và ăn thịt.
Người và thú dữ, cứ
như thế giằng co nhau.
Anh đã bị vài vết thương sau lưng ngay cả ngực
cũng bị con hổ già cào một vệt rướm
máu.
Mắt nhìn thẳng về
phía trước, Mộc Duệ Thần đứng
thẳng người,
rút ra con dao găm vốn dĩ đã không có
tác dụng gì.
Rốt cuộc vẫn
phải giết.
Anh luôn ghét việc giết người,
và cả động
vật.
Nhưng bây giờ…
Trong đầu chợt hiện
ra hình ảnh của bé con. Tại sao anh chống đối
việc ngủ
với đám các cô bé bán thành phẩm? Chính anh cũng không biết rõ là tại
sao. Cho tới giờ phút này, cuối cùng anh
cũng đã hiểu ra. Bởi vì ngoài người
con gái có tên Ngải Ái ra, anh không thể đụng
vào bất kỳ ai khác nên mới chấp
nhận sự
trừng phạt
nghiêm ngặt này của ông nội.
Mồ hôi đổ càng lúc càng nhiều, thuốc đã phát huy tác
dụng của
nó. Anh bắt đầu thấy hoảng sợ,
thể lực
gần như không còn nữa.
Vậy là không có trường hợp
nào ngoại lệ.
Phía trước truyền tới
những tiếng
bước chân. Mộc Duệ Thần cau mày, bắt
buộc bản
thân phải tập trung tinh thần.
Được rồi, Ngải
Ái, anh sẽ chiến đấu để được
bảo vệ
em. Nghĩ đến đó, cơ
thể đầy thương tích phục hồi được một
ít sức lực.
Anh đứng trụ một
chân rồi quay vòng, bỗng nhiên cả
người mạnh
mẽ như một
con báo, tốc độ của anh có thể khiến
người khác chói mắt. Cánh tay anh tấn công
như vũ bão, nhanh như chớp,
không thể nhìn thấy được hành động của
anh cho dù con thú có nhanh nhạy tới mức
nào đi nữa.
Con dao nhỏ đâm vào cơ
thể to lớn, khuỷu tay nhắm thẳng
vào bên mắt mà đánh…
Tay trái tung một cú
đấm vào nơi yếu
ớt nhất
là cổ của
nó, tiếp tục
tung người dẫm lên cơ thể
to lớn của
quái thú.
G rào… Rầm….
Sau tiếng gầm dữ dội, con hổ
già nằm bẹp
dưới đất,
xương cốt bị bẽ
gãy. Rất quyết đoán và tốc độ.
Những người ngồi
trước màn hình theo dõi sợ ngây người.
Ông chủ tương lai của bọn họ cho dù đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn không để bản
thân phạm bất kỳ sai lầm nào, hay nói
đúng hơn là quyết tâm giành chiến thắng.
Mộc Thận tấm
tắc cười,
tán dương một cách kiêu ngạo.
Mộc Duệ Thần,
hy vọng duy nhất của cả Mộc
gia này, đứa cháu một tay ông bồi
dưỡng sao có thể chịu thua hình phạt nhỏ
nhặt này?
Tiếp theo còn có hai
con cá sấu. Lưng và ngực Mộc
Duệ Thần
đều bị
thương. Điều này đối với
hai con cá sấu nằm trong ao là một con mồi béo bở.
Máu là thứ bọn chúng yêu thích. Vì thế
hai con cá sấu nhanh chóng bò về phía Mộc
Duệ Thần.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. 20 phút đã trôi qua. Quá lãng phí
thời gian.
Quay đầu lại nhìn xuyên qua cánh rừng rậm
rạp, nhìn thấy cách đó không xa có một
khối đá cao có những tảng đá lớn nhỏ.
Anh liều lĩnh cởi luôn áo khoác, cả người đầy
máu càng kích thích khứu giác của cá sấu.
Những con cá sấu khổng
lồ càng hăng hái bò tới, tốc
độ càng lúc càng nhanh, chiếc miệng
xấu xí ghớm
ghiết há ra như muốn nuốt
chửng con mồi bất kỳ lúc nào.
“Hai tụi bay nhanh lại đây. Đừng
làm trễ giờ
của ta”.
Anh ra lệnh rồi hừ lạnh, quay người
chạy đi.
Tốc độ của
cá sấu rất
nhanh, bám theo anh sát nút.
Chạy tới khối
đá, Mộc Duệ
Thần nhìn hai con cá sấu gian nan leo lên trên bằng tấm
thân kềnh càng.
Anh đứng trên cao
nhìn xuống như vị thần.
Bất ngờ
có những tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp.
Hai con cá sấu điên
cuồng gầm
thét. Tiếng cây cối gãy rụng truyền khắp
đảo Lâm Tử.