Dịu Dàng Yêu Em - Chương 248 -> 250

248.

KHẮC TINH CỦA MỘC
THIẾU GIA

Mộc Duệ Thần
nghe tiếng lách cách của xiềng
xích, lạnh lùng nhìn về phía đó, thấy
có một người
phụ nữ
đang bò vào phòng.

Tóc tai rũ rượi, mặc đồng
phục của
người hầu,
đầu không ngước lên, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi sàn nhà. Trên cổ và chân đều
bị cùm lại,
mỗi khi nhúc nhích phát ra tiếng lách cách. Mỗi
lần tiếng
lách cách vang lên, Mộc Duệ Thần
đều nhíu mày.

Anh hiểu, đây là đòn
cảnh cáo của
Mộc Thận.

“Mẹ!”. Mộc Duệ
Thần cúi người, cung kính gọi người phụ
nữ đang quỳ. Bà vờ như không thấy, cắm đầu tiếp
tục lau chùi sàn nhà.

Mộc Thận cười
khằn, quay sang Mộc Duệ Thần.

“Duệ Thần, người
ta yêu thương nhất là cháu, ta rất mong chờ
hôn lễ của
cháu, cháu không thấy sao?”

Im lặng một lúc, Mộc
Duệ Thần
không nói gì nữa, gật đầu
sau đó quay người đi ra ngoài.

Mọi thứ đã được
chuẩn bị
sẵn sàng – Việc cần làm bây giờ là cho hủy
diệt cơ ngơi của
Mộc thị.

***********

“Bắc Hàn”. Ngải Ái từ
từ quay đầu
lại. “Anh là ai?”

Bắc Hàn nhếch môi mỉm
cười, đứng
dậy tay mân mê lọn tóc:

“Anh ư? Anh là thầy Bắc của em, Tiểu
Ái”.

Cô gạt hành động thân mật
của anh ra, giọng nói xa cách và thơ ơ:

“Tôi không biết anh
là ai, Bắc Hàn, huống hồ
anh không được sự cho phép của tôi lại tự ý
lấy mất
trí nhớ của
tôi”.

“Do anh không muốn em
bị tổn
thương”. Anh cười. “Giúp em
loại bỏ
những ký ức
không quan trọng”.

“Tôi không có ký ức
đó thì tôi còn lại gì chứ…”

Ngải Ái ngước mắt,
nhìn ra ngoài cửa sổ, khổ
sở thở
dài.

“Cho dù anh là Bắc
Hàn, người mà tôi luôn tin tưởng cũng không được quyền lấy mất
ký ức của
tôi”. Mặt cô đỏ lên, Bắc Hàn nhìn cô một lúc lâu không cười nữa.

“Vì tôi biết, cô vẫn còn một
đoạn ký ức
đau đớn bị
lãng quên”.

“Sao…?”

Ngải Ái đột ngột
khiếp sợ
ngẩng đầu
lên, mở to mắt nhìn người trước mắt:

“Anh nói…”

“Ký ức trước khi cô lên năm đã bị lãng quên”.

Bắc Hàn đứng thẳng
người, cái bóng đen của anh bao phủ
cả người
cô.

“Bây giờ tôi sẽ làm cho cô nhớ
lại, được
không Tiểu Ái?”

Gương mặt
anh phủ một
tầng sương mù vô hình. Ngải Ái nhìn anh, Bắc Hàn vẫn ôn hòa như
trước nhưng cô lại có cảm
giác Bắc Hàn thật xa lạ, cứ như
đây là một Bắc Hàn mà cô chưa gặp
bao giờ.

Cô chưa bao giờ hiểu rõ người đàn ông này.

“Cô bé, đừng có hận tôi đấy”.
Anh đặt tay lên vai Ngải Ái, dịu
giọng. “Bởi
vì khi đã nhớ lại, cô sẽ hận người
đàn ông cô yêu, rất hận”.

Ngải Ái nhìn vào đôi
mắt xanh thẳm, cả người ngay lập
tức rơi vào ảo ảnh, không biết bấu
víu vào đâu, chỉ có một màu xanh lam, trầm xuống, trầm xuống…
Cuối cùng, hai mắt nhắm nghiềm.

Mộc Duệ Thần…
đừng để
em hận anh.

Em không muốn quên
anh, không bao giờ muốn quên anh.

Hiện tại, em sẽ
đem nụ cười
và hình bóng của anh mãi mãi khắc sâu vào trong trái tim em. Em hứa đấy.

********

“Tại sao lại đi xe lửa?”

Thanh Dạ cố kìm nén cơn tức
giận, nhíu mày hỏi người ngồi bên cạnh
trong toa xe lửa đông đúc, ngửi thấy
vô số mùi thối hoắc của đàn ông ngộp
trong không khí, cô bịt mũi.

“Mộc Dịch Triệt,
tốt hơn hết
anh đừng có chạy trốn. Tôi muốn quay về
trong thời gian sớm nhất nên anh đừng có giở
trò”.

Mộc Dịch Triệt
ngồi ngay cửa sổ, dựa lưng vào ghế, im lặng không nói gì.

Thanh Dạ nhìn một bên mặt
của anh, bắt
gặp gương mặt
sầu đời
liền ngậm
miệng lại,
không muốn nói thêm nữa.

Cô gục đầu xuống,
tay chạm vào chiếc túi màu đen chắn giữa anh và cô. Cô im lặng.

Người ngồi bên cô có đúng là Mộc Dịch Triệt mà cô biết
từ khi lên tám tuổi?

Vẻ mặt đó mà cũng có thể là của một gã đa tình được
sao?

Không thể nào.

Thanh Dạ quay sang liếc nhìn Mộc
Dịch Triệt
chợt bắt
gặp ánh mắt
anh, hung dữ quát:

“Nhìn cái gì?”

Mộc Dịch Triệt
tay chống cằm, nhìn gương mặt
đỏ lên của
Thanh Dạ.

“Cô nhìn tôi trước mà
còn hỏi”

“Ai nhìn anh”. Thanh Dạ
tức giận
nhích người ra xa. “Anh tránh xa tôi
ra”.

“Cô bảo tôi đi theo
cô”

“Anh ngồi cạnh tôi làm gì, ngồi phía đối diện đi”.

“Chắc chứ?”

“Cút”

“Đồ đệ Tiểu
Dạ, tôi đi rồi sẽ có nhiều gã đàn ông xa lạ vừa thối vừa
hôi hám vừa thô lỗ ngồi cạnh cô, nếu
cô đã nói như vậy thì tôi…”

“Anh ngồi xuống! Không được
đi đâu hết”

Thanh Dạ giận dữ
trừng mắt.
“Mộc Dịch
Triệt, anh câm mồm cho tôi, từ giờ không được
mở miệng
nói chuyện”

“Do cô nói chuyện với tôi trước”

“Câm mồm”

“Ok” Mộc Dịch Triệt
nhún vai, quay mặt đi.

N giây sau.

“Mộc Dịch Triệt,
anh làm gì đấy?”

“Tôi… Tôi làm sao?”. Mộc
Dịch Triệt
ngây thơ nhìn tiểu đồ đệ
đang nổi bão. “Tôi không có nói chuyện với
cô”

“Ai bảo anh cởi nút áo ra…”

“Tôi nóng”

“Gài lại”

“Tiểu Dạ, tôi có đụng
chạm gì cô đâu”

“Tôi ghét”

“Tôi…”

Bên hông đột nhiên lạnh toát, Mộc
Dịch Triệt
im bặt, mắt
liếc nhìn khẩu súng đang dí vào thắt lưng,
bất đắc dĩ:

“Tiểu Dạ, chừng
nào không thể khống chế được đàn ông thì cô không thể nào có thể
trở thành sát thủ xuất sắc được”.

“Cả tôi và anh đều đã rời
khỏi tổ
chức và cũng không còn quan hệ thầy
trò, anh đừng có dạy khôn tôi”.

Cô thu súng lại, nhắm nghiền
mắt.

“Đề nghị anh giữ
trật tự”

Mộc Dịch Triệt
thở dài, quay người nhìn ra ngoài cửa,
nghĩ bụng. Đồ đệ mà lại nói chuyện
với sư phụ
thế sao?

Một lúc lâu sau đó,
không khí im ắng hẳn.

Thanh Dạ mở mắt,
khẽ liếc
qua thấy Mộc
Dịch Triệt
đang ngủ, cởi hai nút áo để lộ cơ bắp
trước ngực
và làn da màu đồng đẹp đẽ
như tượng thần Hy lạp
khiến các cô nàng đi qua đi lại đều
liếc nhìn.

Cô bỗng thấy khó chịu
vô cùng.

Khó chịu với Mộc
Dịch Triệt
đang ngồi bên cạnh, khó chịu với tên đào hoa này và nhất là hơi thở
nam tính của anh ta…

Tóm lại, Mộc Dịch
Triệt là một
tên đáng ghét.

Hít sâu mấy lần, cô run rẩy
đeo bao tay đen tới gần Mộc
Dịch Triệt,
nắm nút áo.

Gài lại! Gài lại!

Dùng lý trí kiềm chế bản
thân không xúc động, dùng nội công khống
chế bản
thân không bị hút hồn bởi
người đàn ông này.

“Gài lại, gài lại, phải
gài lại”

Cô thì thầm, cuối cùng cũng gài lại được, ánh mắt Thanh Dạ
lộ vẻ
sung sướng.

Ngón tay dịch xuống tiếp
tục cài nút áo thứ hai.

“Gài lại nào…”

Tiếp tục gài lại
nút áo, vẫn sử dụng cách đó, cô lại thì thầm
tự cổ
vũ mình. Mộc Dịch Triệt đang ngủ, giật
mình đổi tư thế,
khiến Thanh Dạ đang cài lại nút áo anh
ngồi không vững…

“Á!”

Ngực cô lúc này đã đè
lên trên ngực của Mộc Dịch Triệt.

Không khí lạnh bỗng nhiên từ
chân lên tới gáy, cố lên.

Cắn răng kiên trì tiếp tục
gài lại nút áo.

“Ừm”

Mộc Dịch Triệt
lại đổi
tư thế, Thanh Dạ ho khan, cả
người cô đã ngã ập vào người Mộc Dịch
Triệt.

Mình phải giết anh ta. Ý định
này xoẹt qua đầu.

Đoàng! Một tiếng súng vang lên.

Nhìn lại, thấy anh đã sớm
né được viên đạn.

Mở to hai mắt vô tội,
Mộc Dịch
Triệt sầu
não:

“Sao thế?”

“Tôi phải giết anh”

“Tôi đang ngủ”

“Mộc Dịch Triệt,
tôi-muốn-giết-anh”

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Những
tiếng súng liên tiếp vang lên, cả
toa xe náo loạn, những tiếng
la hét nhốn nháo.

Mộc Dịch Triệt
buồn bực
mở cửa
sổ:

“Tiểu Dạ, trước
khi cô bình tĩnh lại thì tôi phải đi đây, tạm
biệt”.

Nói xong, vèo một cái
bay ra khỏi cửa sổ. Tiểu Dạ
thấy vậy
thu súng lại, khéo léo nhảy ra, đuổi
theo Mộc Dịch
Triệt, hét lên:

“Mộc Dịch Triệt,
anh chạy đâu cho thoát”.

Những người trong xe lửa
hỗn loạn
nhưng vẫn có thể nghe được
tiếng rít gào không dứt của
con gái.

“Tôi-sẽ-giết-anh”.

Mọi người đổ
mồ hôi.

(Tiểu Mạc Mặc:
Thật nghi ngờ không biết hai người này có tới
nơi an toàn được không nhỉ? Nhưng cá nhân Mạc Mạc rất thích Tiểu
Dạ, khắc
tinh của Mộc
Dịch Triệt).

249.

NGOẠI TRUYỆN THỜI
THƠ ẤU CỦA NGẢI
ÁI

Ngải Ái mơ một giấc
mơ, đó chỉ là giấc mơ. Trong giấc mơ cô nhìn thấy mẹ xinh đẹp mỉm
cười, nghe giọng nói dịu dàng của mẹ.

Năm cô lên ba, lúc mẹ
đang lau chùi di ảnh của ba, trước
cửa dồn
dập những
tiếng bước
chân. Có rất nhiều người, họ phá cửa,
nói với mẹ
rất tôn kính nhưng có thể khiến
người khác không chống cự.

Sau đó, đám người mặc đồ
đen đó bắt mẹ đi mất. Cô ba tuổi, đơn độc
đứng trước
cửa khóc gào cầu xin bọn họ đừng
đưa mẹ đi nhưng
vô ích.

Khi đó cô còn rất nhỏ, ba tuổi,
mới chỉ
ba tuổi mà thôi nên chỉ có thể
khản giọng
cầu xin họ.
Cô nhớ rất
rõ trước khi bị bắt đi, mẹ nhìn cô cười,
bảo, Ái Ái, mẹ sẽ về, con phải
ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ.

Vì thế, cô đã tin và
ngồi đợi
trước cửa.

Mất mẹ, trẻ
con sẽ bị
đưa vào cô nhi viện nên cô
cũng được đưa vào cô nhi viện.

Suốt hai năm ở trong đó, việc
duy nhất cô làm là ngồi trước
cửa cô nhi viện, ôm búp bê và chờ, cọi sự
chờ đợi
là bạn, chờ
từ sáng cho đến chiều tối.

Năm lên năm, viện trưởng nói với
cô, ” Ái Ái, con không thể cứ mãi là một
cô bé cô độc, từ mai, con cần phải đi học.”

Cô lắc đầu không chịu,
mỉm cười
nói với viện
trưởng, “Con sẽ chờ mẹ con, mẹ
nói mẹ sẽ
đưa con đến trường, mua cặp
sách cho con, mua quần áo và giày mới cho con”.

Cô chưa nói xong thì viện trưởng
đã ôm cô vào lòng.

Nghe viện trưởng vừa
khóc vừa nói, “đừng đợi nữa con, mẹ
con không quay lại đâu”.

Cô không tin, xô viện
trưởng ra.

Ngày thứ hai, có một chiếc
xe rất dài màu đen đỗ trước
cô nhi viện, có rất nhiều người đàn ông mặc
đồ đen bước
ra khỏi xe, dẫn đầu là một người
đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thấy cô,
vui mừng chạy tới bế cô lên, “đúng là Tiểu Ái rồi”

“Đúng vậy, nhất định
là Tiểu Ái. Chú là bạn của
ba cháu, chú sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ”.

Ngải Ái không biết chú đó là ai, cô từng nhìn thấy người đàn ông này trong album ảnh của
mẹ nhưng không nhớ tên, nên gọi chú đó là
chú Thang.

Chú Thang đưa cô đến một ngôi biệt thự
trên một hòn đảo nhỏ, biệt thự
đó rất nguy nga, nguyên một màu xanh ngắt
nhưng cả hòn đảo lại
một màu trắng,
màu trắng lạnh lẽo.

Cô được đưa
đến một căn phòng màu trắng.
Chú Thang bảo cô đợi, sai đó sẽ
đưa cô đi gặp mẹ. Lòng cô vui sướng
nên nghe theo mọi yêu cầu của
chú Thang.

Tỷ như mỗi ngày lấy
máu xét nghiệm, mỗi ngày bị tiêm thuốc vào người
rồi bị
nhốt cùng với các cô bé bằng tuổi khác.

**********

Người bạn cùng phòng đầu
tiên của Ngải Ái là một cô bé có mái
tóc đen và đôi mắt to trong rất gầy
gò, khi nói chuyện đều run rẩy.
Lần đầu
tiên nói chuyện với Ngải Ái, hoảng sợ
như một con thỏ nhỏ,
trốn trong góc nhìn Ngải Ái bằng
đôi mắt sợ
hãi cứ như mọi
thứ trên thế giới này đều có thể
làm hại cô bé.

Ngải Ái cố làm quen với
cô bé, hai người sau đó trở thành bạn
bè. Cô gọi tên cô bé là Tiểu Cảnh.

Hàng đêm, Tiểu Cảnh đều
bị đau đớn,
nằm bên cạnh
Ngải Ái khóc. Ngải Ái thấy cô bé cắn rách môi, dường
như càng cắn càng đau, cả người
run rẩy như có thể chết bất cứ
lúc nào.

“Tiểu Ái, nếu họ hỏi bạn
ban đêm bạn có đau không, bạn phải
trả lời
giống tớ
nếu không bạn sẽ bị họ đưa
đến một nơi rất
khủng khiếp”.

Tiểu Cảnh nói đâylà một
trung tâm nghiên cứu, biến các cô bé trở
thành vật thí nghiệm, nơi này là một trung tâm điên loạn và
biến thái, những cô bé ở đây sẽ có hai khả
năng, thành công được làm vợ, thất
bại sẽ
là nô lệ vĩnh viễn.

Chạy trốn ư? Không bao giờ có khả
năng đó.

Một tháng sau, Tiểu Cảnh
chết.

Ngải Ái tận mắt
chứng kiến
người tự
xưng là chú Thang tới bế thi thể
của cô bé, ra lệnh cho người đứng phía sau, đưa tới
phòng giải phẫu, xác định nguyên nhân
thất bại.

Nói xong, mỉm cười nhìn Ngải
Ái. “Tiểu Ái à, đừng sợ,rồi cháu sẽ
có bạn mới”.

Mẹ…

“Không lâu nữa đâu,
không lâu nữa đâu, mẹ Tiểu
Ái sẽ đến”

Chú Thang bế thi thể Tiểu
Cảnh đi rồi,
đêm đó Ngải Ái ôm búp bê thức trắng
đêm.

***********

Hôm sau, cô có người
bạn thứ
hai. Cô bé này lớn tuổi hơn Ngải
Ái, khoảng bảy không tám tuổi mới đúng, cô bé rất
gầy, không cao lắm và cũng không chủ động nói chuyện
với Ngải
Ái nên cô không biết được tên của
cô bé, chỉ thấy trên cánh tay của cô bé
có hình xăm – Alin, cô liền gọi cô bé là Alin.

Đêm đầu tiên khi Alin
đến, thức
trắng đêm không ngủ.

Cô bé sợ đêm tối, sợ
những người
bên ngoài, sợ Ngải Ái, sợ tất cả mọi thứ.

Khi nhóm được tiêm
thuốc, Ngải
Ái nhìn Alin ngồi trong xó hỏi, “Bạn
đau không?”

Cô bé không trả lời.

Ngải Ái nói, “Cho dù
có đau hay không đau bạn vẫn phải
nói bạn rất
đau nếu không bạn sẽ rất mệt
đấy”

Alin không để ý đến cô, cũng không tin cô.

Sáng sớm hôm sau, chú
Thang đến kiểm tra đo lường như mọi ngày, Ngải
Ái làm bộ đau đớn nhưng Alin lại nói thật, cô bé nói cô
bé khong đau, rất khỏe, gào thét đòi được thả ra.

Ngải Ái nhìn thấy ánh mắt
vui sướng của chú Thang, chỉ tay vào
Alin, kích động nói, “Cuối cùng cũng thành công, có thể chuyển
sang giai đoạn hai, nhanh nhanh, đưa
cô bé đi”

Alin bị đưa
đi, Ngải Ái muốn hỏi
chú Thang về mẹ nhưng chú Thang không hề nhìn cô, đi nhanh tới phòng thí nghiệm.

Trong khoảng thời gian Ngải
Ái được ra ngoài để hít thở
không khí, nhìn thấy có nhiều nhân viên bê cáng từ trong phòng thí nghiệm
đi ra.

“Cô bé khi được thử nghiệm
giai đoạn hai đã chết. Cô bé muốn
bỏ trốn,
chạy ra ngoài để rồi bị bắn
chết.”

“Thi thể sau đó thế nào?”

“Như cũ, đem về giải phẫu.”

“Chuyện như
thế chỉ có chú Thang mới làm được.”

“Chú Thang nói nếu
thí nghiệm của họ thành công, chính là
thí nghiệm đánh dấu một bước tiến
trọng đại
của nhân loại”.

Ngải Ái nghe tiếng họ
họ trao đổi
với nhau, nhìn cánh tay có hình xăm, mím
môi, ôm búp bê về phòng.

Người bạn mới
đến rất
nhanh sau đó, rất xinh đẹp, đôi mắt
màu xanh lam, tóc bạch kim, đẹp như búp bê, nói một tràng tiếng
Anh, Ngải Ái nghe không hiểu gì cả.
Hai cô bé chỉ có thể ra hiệu
bằng mắt.

Ngải Ái không hỏi tên, cũng không chủ động bắt chuyện,
bởi vì cô không biết đến
khi nào thì mình sẽ chết nên không nói gì cả.

Đêm đầu tiên, hai cô
bé yên tĩnh ngủ.

Câu hỏi vào sáng sớm, cô bé không nói gì, im lặng như búp bê, mỉm cười với chú Thang.

Chú Thang dặn dò, “Tiếp tục
quan sát Tiểu Ái”

Đêm thứ hai, cô bé bò
lên giường Ngả Ái, nằm bên cạnh rồi
ôm cô.

Hai cô bé ôm nhau ngủ.

Đêm thứ ba, đêm thứ tư… cứ
thế… Hai cô bé không nói chuyện với
nhau nhưng lại rất thân thiết,
cho dù bị đưa đến bất
cứ đâu đều
nắm chặt
tay.

Ngải Ái dường như đã quên mất con búp bê của mình.

***********

Ngải Ái nhớ rất
rõ vào cái ngày cô bé đó chết.

Đó là đêm, cửa bị đẩy
ra, Ngải Ái và cô bé bị bắt
nhốt vào trong một căn phòng khác. Trong phòng có một
đứa trẻ
sơ sinh đang nằm cựa quậy.
Thằng bé không thở được, gương
mặt trắng bệch không hột máu, trên cánh tay có một vết
thương khá sâu tuy đã được
băng lại nhưng nhìn vẫn rất
sợ.

“Cậu chủ mất
quá nhiều máu cần được truyền máu ngay lập
tức”.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được nhóm máu hiếm có thể truyền
được cho cậu
chủ”.

“Phải thử! Nếu
cậu chủ
bị chết
non thì cả cái trung tâm này sẽ bị chủ tịch
phá hủy. Không được, tôi không thể đánh mất mọi
thành quả nghiên cứu bao năm của
tôi”.

Chú Thang gào lên sai hai người
chuẩn bị
dụng cụ.

“Chủ tịch đang ở
bên ngoài, nói ngài ra có chuyện gấp”

Sau đó, chú Thang đi ra ngoài.

Ngải Ái và cô bé ngồi trong phòng thí nghiệm, Ngải Ái rất yêu trẻ
con nên vươn tay ra vuốt ve gương
mặt của thằng bé, vỗ về, “Ừ ừ,
không đau không đau nữa, sẽ tốt
thôi, không đau…”

Thằng bé không khóc nữa, yên lặng
để Ngải
Ái vuốt ve, nở nụ cười. [Định
mệnh - Gặp
nhau từ hồi
còn bé tí thảo nào...]

Nụ cười thuần
khiết hơn cả
thiên sứ. Ngải Ái quay lại nói với cô bé, “Mình muốn cứu em bé”

Cô bé gật đầu.

Cầm ống tiêm thuần
thục gắn
kim tiêm vào thằng bé và cánh tay của Ngải
Ái, máu bắt đầu được truyền sang.

Ngải Ái kinh ngạc, “Bạn…”

Cô bé cười, đôi mắt xanh thẳm
không gợn sóng, nói một câu tiếng
Trung, “Bạn cứu nó, sau này bạn sẽ không có đường
lui…” [Nhà tiên tri nhí]

Ngải Ái còn quá nhỏ để hiểu. Cô bé ngẩng
đầu, đặt
ngón tay giữa trán Ngải Ái khẽ
nói, “Coi như đây là món quà chia tay của
tớ, đoạn
ký ức khổ
đau này sẽ không còn trong đầu bạn,
bạn sẽ
quên tất cả”.

Sau đó, Ngải Á i ngủ thiếp
đi.

Cô không biết chuyện gì đã xảy
ra sau đó.

Sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy
chú Thang nước mắt chảy dài lay vai cô,
hét toáng lên, “Là cháu, Tiểu Ái, ta tìm
cháu về quả
nhiên chính xác, cháu và mẹ cháu giống nhau, sinh ra để trở thành người của
Mộc gia. Sau này cháu sẽ là vợ
người thừa
kế của
Mộc gia, cháu đã cứu cậu
chủ, may mà có cháu”.

Ngải Ái nhìn giường bên hỏi.
“Bạn ấy
đâu ạ?”

“Cô bé chết rồi”. Chú Thang trả lời. “Không có vết thương nào, cô bé bị tim bẩm
sinh, thuốc khiến tim cô bé không chịu được. Chết
rồi”

Ngải Ái biết, buổi
tối hôm qua cô bé đã ngủ ở đó,
nằm trên ra giường màu trắng như một con búp bê, đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp
ngắm nhìn

************

Cô vĩnh viên không được
nhìn thấy mẹ. Sau khi được kiểm tra rất
kỹ lưỡng,
cô được đưa trở
lại cô nhi viện, có chuyên gia trông coi, lại
thành trẻ mồ côi.

Hôm sinh nhật năm tuổi, trong đêm tối
yên tĩnh, cô không biết ai đã bất ngờ
đột nhập,
đánh ngất người kia, đưa cô đến một cô nhi viện xa lạ,
với những
người xa lạ.

Bắt đầu cuộc
sống mới.

Và đoạn ký ức đó đã bị
chôn vùi vào nơi sâu thẳm nhất không bao giờ
có thể nhớ
lại được.

*********

Ngải Ái mở mắt
ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, đưa
tay lên má, ướt đẫm nước
mắt.

“Ngủ ngon không?”.
Trên đầu phát ra giọng nói nhẹ
nhàng của Bắc Hàn.

Cô không biết tại sao mình lại
nằm ngủ
trong lòng Bắc Hàn.

“Bắc Hàn, rốt cục
anh là anh?”

Bắc Hàn cúi đầu nhìn đôi mắt
sũng nước của cô.

“Hôm nay cô đã phải
suy nghĩ quá nhiều. Có mệt không??”

“Anh và cô bé đó có quan hệ
gì?”. Ngải Ái nhìn chằm chằm
vào đôi mắt xanh lam quen thuộc. “Bắc
Hàn, anh tiếp cận tôi để làm gì?”

Bắc Hàn lấy ra một
chiếc đàn violong cũ kỹ nhìn khá đắt
tiền.

Anh đưa cho cô, Ngải Ái mở ra xem, bên trong
là một bức
ảnh chụp,
đứng cạnh
người con trái khoảng mười
mấy tuổi
là một cô bé khoảng bảy tuổi, cậu
bé có mái tóc đen, cao gầy, còn cô bé mỉm cười
xinh xắn, mái tóc dài, hai người nhìn rất
giống nhau, cùng có đôi mắt màu xanh lam, không khác nhau mấy.

“Cô bé này…”. Môi Ngải
Ái run rẩy, trong đôi mắt là sự
hoảng sợ
vô cùng.

“Anh là gì của cô
bé?”

Bắc Hàn lẳng lặng
nói. “Cô bé là em gái tôi”

250.

NHỮNG NGƯỜI QUEN

“Tôi đã nghĩ…”. Giọng
Bắc Hàn nhàn nhạt. “Nếu con bé có thể nghe được
tin hai chúng ta kết hôn chắc chắn
nó sẽ rất
vui nhưng thật đau lòng… Nó bị Mộc
gia bắt đi khi còn rất nhỏ,
rồi chết
trong phòng thí nghiệm của Mộc
gia…”

Cả người Ngải
Ái run lập cập, gập khung ảnh, khiếp
sợ không nói được gì.

Bởi vì trong ánh mắt của
Bắc Hàn là sự hận thù sâu sắc.

***************

“Tiểu Ái, cô không hận cậu
ta?”. Bắc Hàn lạnh lùng nhìn Ngải Ái, giọng nói vẫn
bình tĩnh như trước. “Cô có muốn biết
tại sao mẹ
cô không quay về tìm cô không?”

Cho dù trong lòng đã đoán ra được
phần nào, Ngải Ái vẫn cố chấp
lắc đầu.
“Mẹ… có chuyện quan trọng”.

“Đừng trốn tránh như đứa
con nít”. Bắc Hàn nói. “Cô được di truyền
nhóm máu hiếm từ mẹ của cô, cho nên người trong Mộc gia đương
nhiên không bỏ qua cho cô.”

“Mẹ của cô thà chết
chứ nhất
quyết không muốn theo cha của Mộc Duệ
Thần nên tự
sát”.

“Cha của cô không phải chết
vì bệnh mà lúc đưa mẹ cô trốn
thoát khỏi Mộc gia bị đuổi bắt
trúng đạn chết”

“Đứa trẻ năm đó cô cứu
chính là Mộc Duệ Thần”

“Cô cứu nó rồi nó lại
vứt bỏ
cô”

“Trong đời cô, cô tồn tại
chỉ vì một
mục đích duy nhất là để sinh con nối dõi cho nó”

“Không, đừng nói nữa…”. Ngải
Ái đẩy Bắc
Hàn ra xa, ôm đầu. “Tại sao lại
muốn tôi nhớ lại, tôi không muốn biết,
tôi không muốn biết”

Từng câu của Bắc
Hàn khiến lòng cô rối như tơ vò, từng nhát dao không ngừng
đâm vào cô.

Từng câu từng chữ
đều muốn
nói cho cô biết.

Ngải Ái, hận hắn
đi! Mộc Duệ
Thần là kẻ
thù lớn nhất
cuộc đời
này của mày.

“Không!”. Ngải Ái lắc đầu
trong đau khổ, mở to hai mắt, quỳ sụp xuống.
“Tôi không muốn hận anh ấy..”

“Tốt thôi”

Bắc Hàn ngồi xuống
nhìn Ngải Ái hoảng loạn, dịu giọng:

“Cô không hận nó,
luôn yêu nó, một lòng một dạ
yêu nó trong khi nó lại sắp kết
hôn với người
khác”

“Bắc Hàn” Ngải Ái không kìm lòng được quát to, kéo áo Bắc
Hàn. “Xin anh đừng nói nữa, tôi xin anh”

“Được thôi”

Rất lâu sau đó khi đã
bình tĩnh lại, Ngải Ái khàn giọng hỏi:

“Tại sao, anh lại biết
rõ ký ức của
tôi như vậy?”

“Tôi từng dùng thuật thôi miên để
đọc được
ký ức của
cô”. Bắc Hàn nói. “Cô có liên quan tới em gái tôi nên tôi phải làm thế”

Thấy Ngải Ái không nói gì, anh tiếp tục
giải thích. “Cô bé cũng biết thuật
thôi miên cơ bản, đây là truyền thống
gia truyền, cô bé đã xóa ký ức của
cô, đó là nguyên nhân khiến cô quên”

Ngải Ái im lặng.

Cô có cảm giác nơi
cô đang quỳ rất lạnh, càng quỳ càng lanh, lạnh tới
mức cô không nhớ nổi mình đang ở đâu.

Ngày hôm qua, sau khi ngủ
với Mộc
Duệ Thần,
cô đã ôm anh thật chặt, ôm anh và chấp
nhận lời
hứa sẽ
mãi bên nhau, anh cũng đã hứa với cô, vĩnh viễn
yêu một mình cô.

Hôm nay, phát hiện
nguyên do cha chết, mẹ chết,
bản thân mình khổ sở đều có liên quan tới người này.

Mộc Duệ Thần,
em có nên hận anh không?

Anh chưa bao giờ cho em một lời hứa
hẹn nhưng lại
nhốt em bên anh cả đời, cả đời.

Tất cả mọi
chuyện về
em anh đều biết phải không? Nhưng
tại sao anh không kể với
em, giấu em, coi em như
con bé ngu ngốc chỉ để thỏa mãn anh thôi. Cô đã ôm anh và nói với Mộc
Duệ Thần
“em yêu anh, rất yêu anh”

Anh có thể có rất nhiều
phụ nữ…
Người anh muốn kết hôn là Kiều An Kỳ… Anh còn giết con của em…

Làm sao bây giờ? Em bắt đầu…
thấy hận
anh.

*********

Bất chợt, điện
thoại vang lên, Ngải Ái liếc
mát, đây là người cô quen.

“Trợ lý Ngải, tôi là quản
gia của Mộc
gia, cô đang ở đâu?”

“Quản gia Mộc, tôi đang ở
nhà”. Cô cười gượng. “Có gì không ạ?”

“Cậu chủ đã đi công tác, nhờ tôi chăm sóc cô, còn dặn…
Nếu trợ
lý Ngải đọc
được những
thông tin trên báo, đừng vội kết
luận mà hãy đợi cậu chủ về sẽ giải
thích rõ ràng với cô”

Im lặng một lúc Ngải
Ái lên tiếng. “Tôi biết rồi”

“Trợ lý Ngải, tôi đề
nghị cô chuyển đến ở trong khách sạn,
người của
tôi sẽ bảo
vệ cô”.

“Được ạ, mai tôi sẽ
đến khách sạn chờ anh ấy”

“Vâng, tôi sẽ đợi cô”

Ngắt cuộc gọi,
Ngải Ái buông điện thoại xuống, trầm
tư một lúc lâu.

“Này cô bé”. Tiếng Bắc Hàn vang vang trên đầu, anh bế Ngải Ái đang mất
hồn ra khỏi
phòng ngủ, đặt trên ghế nệm. “Trên đất
rất lạnh,
không lên ngồi laai. Đói không? Tôi đi nấu món cô thích”.

“Bắc Hàn”

Cô níu áo anh lại, giọng nói chưa bao giờ kiên quyết đến thế.
“Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn đi tới
khu biệt thự của Mộc gia”

“Sao? Cô muốn đi dự lễ
đính hôn của Tổng giám đốc Mộc?”

Ngải Ái gật đầu.
“Vâng”

“Được”. Anh cười lịch
thiệp. “Còn chờ một người nữa,
khi nào anh ta đến chúng ta sẽ xuất
phát”.

“Cảm ơn
anh, Bắc Hàn. Giờ tôi chỉ
có thể tin anh”.

**************

Rồi Ngải Ái cũng gặp
được người
Bắc Hàn đã nói.

Có một người dáng người
nhỏ bé đưa người
đó lên máy bay, Ngải Ái mới nhìn rõ mặt.

Khi người đó nhìn thấy cô, anh ta trố
mắt kinh ngạc, sau đó mới thong thả đi tới.
Anh ta tới cạnh cô, nửa muốn nói nửa
lại thôi, cười gượng gạo rồi
định bỏ
đi.

“Mộc Dịch Triệt”

Báo cáo nội dung xấu