Dịu Dàng Yêu Em - Chương 251 - 252

251.

KHỞI HÀNH

Mặt Mộc Dịch
Triệt biến
sắc, hơi khó coi. “Em đã… nhớ lại tất cả”.

Ngải Ái không trả lời
câu hỏi của
anh, giữa cánh tay anh lại, hỏi.
“Anh có nhớ mình đã hứa với
tôi bao nhiều việc?”

Mộc Dịch Triệt
cười gượng
gạo. “Anh ở
trong lòng em vốn đã là là kẻ không giữ
chữ tín”.

“Đúng thế, anh chưa
bao giờ thực hiện được”. Ngải
Ái nhìn anh không chớp mắt. “Hai năm trước,
anh bỏ mặt
tôi, hai năm sau, anh vẫn bỏ mặc
tôi… Còn nữa, anh lại cho tôi uống
thuốc kích thích, đẩy tôi cho Mộc
Duệ Thần…”

Mộc Dịch Triệt
lúng túng, gạt tay cô ra. “Anh tưởng em cũng muốn
như vậy”.

“Mặc dù tôi biết tôi không được
tin anh”. Cô đứng dậy, ngẩng
đầu nhìn Mộc
Dịch Triệt.
“Nhưng tôi vẫn muốn nhờ
anh một lần
nữa. Tôi muốn đi tới trụ sở
chính của Mộc thị! Anh hãy giúp tôi”.

“Không được”. Anh từ chối
cô, nhíu mày. “Đó không phải là nơi
em nên đến”.

Ngải Ái kiên quyết, mặt
nghiêm túc. “Tôi phải đi, tôi nhất định
phải đi. Đi gặp người đã giết cha tôi, mẹ
tôi, bạn bè tôi, tới cái nơi đã lấy mất một phần
ký ức của
tôi… Cho dù không có sự trợ giúp của
anh, tôi vẫn sẽ tìm cách để đi đến đó”.

Mộc Dịch Triệt
nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng gật
đầu.

Ngải Ái mỉm cười.
“Lần này nhớ đừng nuốt lời
đấy”.

“Đây chính là mục
đích Thanh Dạ đưa anh đến đây à?”. Mộc
Dịch Triệt
dựa lưng vào ghế bên cạnh, đưa
mắt nhìn Thanh Dạ đang đứng
dối diện
với một
người đàn ông, nhàn nhạt phun ra ba chữ.
“Bắc Minh Hàn”.

Thanh Dạ quay đầu lại,
ánh mắt thoáng kinh ngạc. “Anh đã sớm
biết người
tôi dẫn anh tới gặp là ai…”

Mộc Dịch Triệt
cười. “Năm đó tại sao Yamaguchi lại phát
lệnh đuổi
giết tôi? Dĩ nhiên tôi đã năm mười hỏi
cho ra, Thanh Dạ, tôi không phải thằng
ngốc, tất
cả những
điều này rất
dễ đoán được”.

“Nhưng tại
sao anh vẫn đi theo tôi”. Thanh Dạ nhìn Mộc
Dịch Triệt
hoài nghi. “Không sợ mắc bẫy ư?”

“Tôi biết ở đây có người
đang đợi tôi”.

Mộc Dịch Triệt
đưa mắt nhìn Ngải Ái, Ngải
Ái quay mặt nhìn sang hướng khác.

Thanh Dạ nhìn chằm chằm
vào Mộc Dịch
Triệt đang đưa mắt nhìn Ngải
Ái, mặt liền
tái mét.

Cố bình tĩnh lại, Thang Dạ
nói với người
đối diện:

“Thiếu gia… Người đã đưa tới
rồi, giao cho ngài”.

“Cất cánh đi”.

Bắc Hàn đứng dậy
nhìn vẻ mặt
của Mộc
Dịch Triệt
và vẻ mặt
kinh ngạc của Ngải Ái, cười nói:

“Chúng tôi muốn dự lễ
đính hôn của người thừ a kế Mộc
gia, dĩ nhiên cần phải có người
dẫn đường
đúng không? Huống hồ, xung quanh hòn đảo đó có rất nhiều vệ
sĩ canh gác nên rất khó vào. Thanh Dạ, sao không rót nước mời khách quý Mộc thiếu
gia?”

Thanh dạ cắn môi, lui xuống.

Mộc Dịch Triệt
quét mắt nhìn Bắc Minh Hàn thấy anh ta ngồi xuống
bên cạnh Ngải Ái, cười nhạt, không nói gì.

“Bắc Minh… Hàn”.

Anh nghe tiếng Ngải Ái thì thào tự
nói với mình. “Bắc Minh Hàn là sao?”

“Chây Á có hai thế lực hùng mạnh,
Nam cung và Bắc Minh”. Mộc Dịch
Triệt cố
ý nói nhỏ, ghé sát vào Ngải Ái. “Bé con, Bắc Minh là một thế lực
nguy hiểm, am hiểu chuyên sâu thuật thôi
miên và những chiến thuật tâm lú, anh đoán
anh ta có âm mưu và mục đích gì đó, em
đừng để
bị hắn
dẫn dắt”.

“Anh ta chỉ giúp tôi
tới đó”. Ngải Ái thấp giọng phản
bác. “Là do tôi kiên quyết muốn đi gặp
Mộc Duệ
Thần”.

“Trong lòng anh ta nghĩ gì ai mà biết được”. Mộc Dịch
Triệt nắm
tay cô. “Em không thấy thời gian đưa em đi trùng khớp với
thời gian hắn mời anh sao? Anh đoán Bắc Minh Hàn đã sớm
sắp đặt
tất cả”.

Những lời của
Mộc Dịch
Triệt nhằm
cảnh báo cho Ngải Ái.

“Ý anh là Bắc Hàn muốn dùng thuật
thôi miên để tôi chủ động
muốn đi Mộc
gia?”

Cô nhìn Bắc Hàn ngồi cách đó không xa đang chơi
đùa với chiếc violong. “Tôi không tin, anh ta không phải là người
như thế, anh ta chỉ muốn
giúp tôi mà thôi… huống hồ”

“Hắn ta giấu diếm
thân phận thực sự của mình nhiều
năm như vậy, tại sao em không ghét hắn?. Mặt Mộc Dịch
Triệt u uất.
“Có câu này em đã nghe qua chưa, tâm càng độc càng giỏi
che giấu, bé con, em đừng tin tưởng
hắn, hãy cảnh
giác với hắn
ta”.

Ngải Ái trong lòng bắt đầu
thấy bất
an.

“Ý của anh là… không
được tin tưởng
bất kỳ ai bên cạnh tôi?”

“Đúng thế, ai cũng
không được tin”. Mộc Dịch
Triệt nắm
lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Kể cả
anh”.

Cô lờ mờ ngẩng
đầu lên, đối
diện với
ánh mắt chân thành của Mộc
Dịch Triệt,
nhíu mày, không nói được câu nào.

Đúng rồi, Mộc Dịch
Triệt đang nhắc nhở cô, cô sẽ không chỉ
gặp được
Mộc Duệ
Thần, mà cô còn phảo đối
mặt với
những âm mưu to lớn và chiến tranh, đó là
cuộc chiến
giữa Bắc
Minh và Mộc gia…

Mà cô, có lẽ là vật hy sinh trong cuộc chiến này, không chỉ cô mà có lẽ
còn rất nhiều người…

Máy bay bắt đầu cất
cánh, Mộc Dịch Triệt đập vai mình.

“Nếu mệt thì dựa
vào vai anh mà ngủ”.

Ngải Ái đột nhiên rùng mình. “Lạnh quá”.

Mộc Dịch Triệt
vươn tay ôm cô. “Anh ôm em ngủ,
sẽ không lạnh
nữa”

“Không phải tôi thấy lạnh”.
Ngải Ái đưa mắt
nhìn ánh mắt lạnh lẽo như
muốn giết người. “Là người tình của
anh đang muốn giết tôi bằng mắt kìa”.

Anh bật cười. “Anh không dám dính vào cô ấy, cô ấy
đóng vai ác”.

Ngải Ái ừ một
tiếng, dựa
đầu vào vai Mộc Dịch Triệt, nhắm
nghiền mắt.

“Hai năm rồi không gặp”. Anh điều
chỉnh tư thế
để cô thoải
mái ngủ. “Sao em không tâm sự với
anh”.

“Ừ…”. Cô chun mũi, quát.
“Nói xàm, rõ ràng mấy ngày trước gặp
nhau rồi, Mạnh Á Xuyên”.

Anh không nói gì, nhìn chằm
chằm vào cô ngây ngô người:

“Chuyện xảy bảy
năm trước, anh bức bạn thân nhất của
em phải uống
thuốc,… Anh xin lỗi”.

“Tôi…”. Ngải Ái chớp mi mắt,
ngẩng đầu
lên. “Không trách anh nên anh không phải
xin lỗi tôi”.

Chú Thang…

Trong nhà Thang Tiểu
Y cô đã xem ảnh gia đình của họ,
người đàn ông đứng giữa cười rất
xán lạn, cùng với người trong ký ức của
cô, giống nhau.

Có rất nhiều chuyện
cô đã bắt đầu hiểu ra.

Thang Tiểu Y từng nói rằng
đã có cam kết giữa Mộc Duệ Thần
và cô ấy, cô đã hiểu ra.

Thang Tiểu Y muốn hy sinh bản
thân mình để bù đắp những sai lầm… Cho nên… Không thể đổ lỗi cho ai cả…

“Chuyện của tôi, anh cũng biết phải không?”. Cô hỏi. “Lý do những
người thân của tôi chết, chuyện trong phòng thí nghiệm của Mộc gia xảy
ra với tôi…”

“Ừ”. Anh thấp giọng
nói. “Anh biết tất cả”.

Ngải Ái cười. “Mộc
Duệ Thần
nói quả không sai, tôi quá ngốc, bị
lừa hoài mà không biết, thật
sự rất
ngu ngốc”.

“Em có hận Mộc Duệ
Thần không?”

Cô im lặng.

“Không trả lời tức
là hận?”

Cô vẫn không trả lời.

Mộc Dịch Triệt
lấy từ
trong người ra một khẩu súng tinh xảo đặt
vào tay Ngải Ái. “Cầm đi, sẽ
có lúc dùng nó để tự vệ”.

Ngải Ái nhìn khẩu súng, cất
đi.

*************************

Máy bay bay trên bầu
trời xanh, Mộc Dịch Triệt nói với
Ngải Ái phải
mất mười
mấy tiếng
đồng hồ
mới đến
nơi, nói cô có thể ngủ nhưng cô không thể nào chợp
mắt được.

Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi của Mộc Dịch
Triệt.

Em có hận Mộc Duệ
Thần không?

Cô nên hận anh, hận thằng
bé xuất hiện
mười mấy
năm trước, vốn tưởng bất ngờ
gặp mặt
là tốt đẹp,
không ngờ những vết máu đỏ thẫm
chảy đầm
đìa khiến người khác không dám nhìn.

Người họ Ngải,
cả nhà họ
Ngải đều
bị Mộc
gia giết… Hiện tại, cô phải nhanh chóng gặp
người đó.

Nhưng khi gặp được rồi thì sẽ
ra sao? Nhìn thấy anh đính hôn với người
khác, nhớ lại tất cả những
tổn thương mà anh đã gây ra cho mình… Cô phải làm thế
này, cô sẽ ra sao?

Tay cầm khẩu súng lạnh
như băng, bắt đầu run rẩy
không ngừng.

Mộc Dịch Triệt
phát hiện ra, ôm vai cô, an ủi:

“Ngủ đi, đừng nghĩ gì cả”.

Anh nói xong, Ngải Ái
ngủ thật.

Mộc Dịch Triệt
có cảm giác sau lưng anh từng cơn gió lạnh thổi qua…

Anh quay lại, thấy Thanh Dạ
đang nghiến rằng tay cầm khẩu súng chỉ
vào anh, trong mắt ám chỉ, tên đàn ông chết tiệt, tên đàn ông thối nát, tên đàn ông háo sắc, tôi muốn
bắn lủng
sọ anh!

Mộc Dịch Triệt
không nói gì quay đầu lại.

Tiểu Dạ muốn
đuổi giết
anh, e rằng nếu giờ không phải đang ngồi
trên máy bay có lẽ cô bé đã nổ súng vào đầu
anh.

Lý do ư?

Hôm qua khi đang đấu
đá nhau vô tình sờ phải ngực
cô bé, sau đó anh có thốt lên. “Tiểu Dạ,
em lớn rồi,
không ngờ em gầy như vậy
mà lại size 32E?”

“Mộc Dịch Triệt,
tôi muốn bắn
lủng sọ
anh giống than tổ ong”.

Nhớ tới bộ
dáng nổi bão của cô, Mộc Dịch Triệt
cười hì hì, buồn cười thật, vì thế
vì tò mò, anh quay lại nhìn Thanh Dah cười đểu
rồi đưa mắt
nhìn xuống ngực cô.

Vèo!

Một cơn
gió xoẹt qua gò má, Mộc Dịch
Triệt nhìn thấy chiếc nĩa bén nhọn bay xoẹt
qua má anh mấy milimet, cắm phập
vào ghế.

Gò má đau rát, anh đưa tay lên, có mấy giọt
máu.

Nhếch môi cười, anh tặc
lưỡi lắc
đầu.

Sở dĩ Thanh Dạ an toàn đi theo anh mười mấy năm, bởi vì người
con gái như vậy, có đánh chết anh cũng không dám đụng vào.

252.

ĐÍNH HÔN

Lễ đính hôn người người
trong dòng hộ Mộc gia không nói là lớn,
nhưng cũng khá long trọng,
ngoài những người được mời và những
nhân vật cộm
cán trong Mộc thị cũng đủ chật kín cả
đảo.

Gia tộc đã nhiều năm nay chưa bao giờ tưng bừng
đến thế,
những người
hầu trên đảo
đều xếp
thành hai hàng để chờ để
đón cô chủ, đàn ông mặc vest đen, còn phụ nữ chỉ xuất
hiện ở
những nơi cần
thiết, làm những việc hèn hạ, trừ
những người
có tài năng hay kỹ năng hơn
người, còn không thì phải làm người
hầu trên hòn đảo này.

Bầu trời phát ra tiếng
máy bay vù vù, mọi người đều
ngẩng đầu
nhìn lên, sau đó chiếc máy bay tư
nhân cỡ nhỏ hạ cánh, cửa cabin mở
ra, hai chuyên gia mặc đồ trắng
đi ra trước, sau đó là cô chủ yếu ớt Kiều
An Kỳ.

Mộc Lị Vi đỡ
Kiều An Kỳ xuống máy bay, một đoàn người hầu
đứng cách đó không xa liền đi tới.

“Từ nay về sau cô sẽ
sống ở
đây”. Mộc Lị Vi chỉ vào khu biệt thự
hùng vĩ, cười nói với Kiều
An Kỳ. “Có hài lòng không?”

Kiều An Kỳ nhìn khối kiến
trúc đồ sộ
nguy nga, cả người lạnh toát, rùng mình một cái.

“Sao thế, không khỏe à?” Mộc
Lị Vi nhíu mày nhìn Kiều An Kỳ run lẩy
bẩy. “Đừng
sợ những
người đó, họ đều là người hầu,
sẽ nghe theo mọi yêu cầu của cô, cô chủ”.

“Ở đây… ở đây tôi…”

Kiều An Kỳ muốn nói lại
thôi, nắm chặt tay Mộc Lị Vi. “Tôi ở
đây, Lị Vi, tôi không muốn tới
đó, bên trong đó rất đáng sợ…”. [Mệ
con nhỏ này ghê, còn cái mụ Lị Vi
kia nữa...]

“Đừng nói linh tinh,
sao cô không thể tới đó chứ,
ngay cả tôi đây nhờ vào tài năng mới
được tới
đây”. Mộc Lị Vi lôi Kiều An Kỳ theo
chân những người mặc đồ đen. “Nhanh đi, chủ tịch không thích ai đến muộn,
nếu không bảo vệ được cô thì ngay mai chúng ta sẽ không còn sống
sót đâu”.

Kiều An Kỳ bị Mộc
Li Vi kéo đi như một con rối…

Trong ký ức, cô có cảm giác nơi này rất quen thuộc…

Cánh cửa chính cao lớn mà tối
tăm kia, những gương mặt lạnh
lùng tàn ác, còn có cả những đôi mắt
sợ hãi…

Ký ức vĩnh viễn không bao giờ
quên được… Có một người với đôi mắt
sáng ôm cô dịu dàng nói. “Angel, Angel,
con là thiên thần của mẹ”.

“Đến rồi”.

Mộc Lị Vi lên tiếng
cắt đứt
dòng suy nghĩ của Kiều An Kỳ, cả
hai đứng trước cửa. “Không được sự
cho phép của tôi cô không được vào bất
cứ phòng nào, nếu không tôi không thể
giúp được cô đâu”.

“Vâng!”. Kiều An Kỳ gật đầu.
“Chị Lị
Vi, thế còn chuyện chị đã đồng ý với
tôi…”

Mộc Lị Vi nheo mắt
lại, thiếu
kiên nhẫn:

“Sau khi nghi thức
đính hôn kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi gặp Ngải tiểu thư”.

Kiều An Kỳ mỉm cười,
yên tâm đi theo người dẫn đường,
thong thả bước vào trong phòng.

Mộc Lị Vi nhìn bóng dáng gầy gò xa dần, nhếch môi cười…

Ả lại vừa
đem một người
nữa đẩy
vào trong vực sâu.

Ả đã làm rất nhiều
việc chỉ
với một
mục đích. Nhưng đã dốc hết
sức lực
ả vẫn
không có được thứ ả muốn, ả
phải làm gì đây?

Không có đường lùi.

Mộc Lị Vi không muốn
bỏ cuộc,
ả đã đi thì sẽ tiếp tục đi tiếp.

Nếu không, khi ả xuống
địa ngục,
ả sẽ
không có cách nào có thể tha thứ cho bản
thân mình, tha thứ cho việc tự
tay ả hại
chết mẹ
ruột.

***********

Buổi tối là thời
gian cử hành nghi thức đính hôn.

Mộc Duệ Thần
bị Mộc
Thận nhốt
lại, không có cách gì liên lạc với
bên ngoài, trong phòng chỉ có anh và bà ấy.

Anh có thể dùng vô số cách để
trốn đi, nhưng anh không muốn.

Mộc Duệ Thần
nhìn người phụ nữ luống tuổi
đang chùi sàn nhà, đứng dậy đi tới.

Nhẹ nhàng đi về phía trước.

Một bước, hai bước,
anh đếm thầm
từng bước
chân của mình…

Chỉ còn vài bước nữa
thôi, ba bước, không, chưa
tới hai bước là anh có thể ôm mẹ… của
anh, người được gọi là mẹ của
anh.

“Đừng có tới đây”

Những tiếng lách cách của
xiềng xích vang lên và trở thành những
âm thanh sắc bén trong căn phòng vắng.

Anh thấy bà nhìn anh
bằng ánh mắt
cảnh giác, bà ôm đầu, điên cuồng
trút cơn phẫn nộ nào anh: “Mày cút đi, đừng có tới
gần tao! Cút đi! Cút đi”

“Mẹ…” Anh nuốt ực
những lời
định nói.

Mộc Duệ Thần
đứng tại
chỗ, bĩu môi, buông hai tay xuống.

“Đừng có tới gần
tao, tránh ra, tránh ra kia!”

Bà phẫn nộ như căm ghét mọi thứ, điên cuồng lắc
đầu, tiếng
xiềng xích va vào nhau càng vang vang.

“Con không làm mẹ bị thương, đừng
sợ”. Anh đảm
bảo.

Bà ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt.

Ngực anh đau nhói.
Đây chính là ánh mắt của mẹ.
Cho dù giờ đang đối mặt cũng trống rỗng
như vậy, trong mắt bà không hề
có anh, chỉ có hận thù, ghét bỏ, oán hận và tuyệt
vọng.

Sau đó, bà tiếp tục cúi đầu
lau chùi sàn nhà, không nói gì nữa.

Soạt soạt soạt.
Căn phòng được lau chùi sáng bóng. Mộc Duệ
Thần đứng
giữa phòng, quay mặt nhìn ánh nắng
mặt trời
bên ngoài cửa sổ chiếu sáng một góc tối
trong phòng, chói lóa mắt.

Thái độ của bà và tình cảnh
hiện giờ
anh đã sớm đoán được.

Vì sao anh lại chọn sự
trừng phạt
của Mộc
Thần là bị
tiêm thuốc thoái hóa xương
sụn vào người và bị nhốt ở
đây cùng với bà ấy?

Có lẽ, bởi vì anh vẫn
muốn biết
ý nghĩa của chữ ”mẹ”.

****************

Nghi thức đính hôn sắp bắt
đầu.

Lúc này, cánh cửa mở két ra như âm thanh từ địa ngục, có vài người
cầm lễ
phục đi vào, đứng phía sau Mộc Duệ Thần,
cung kính nói nhưng không hề có chút tình
cảm nào: “Cậu chủ, hai tiếng nữa
sẽ bắt
đầu, chủ
tịch nói ngài nhanh chóng thay lễ phục”.

Gương mặt
Mộc Duệ
Thần không chút cảm xúc, gật đầu nhận
bộ lễ
phục.

“Cậu chủ, chủ
tịch có dặn,
chúng tôi phải đưa phu nhân đi
rửa mặt
chải đầu
để chuẩn
bị tham gia nghi thức”.

Nghe có vẻ tôn kính
nhưng lại ẩn chứa
đằng sau đó là sự ép buộc.

Bà ngu ngốc đứng dậy
đi theo họ.

Nhìn vẻ mệt mỏi
của bà, Mộc
Duệ Thần
đột nhiên giơ tay lên ngăn lại, không để
tâm đến ánh mắt sợ hãi của bà, mỉm
cười dịu
dàng, nói khẽ:

“Mẹ đừng sợ,
mẹ sẽ
tham gia nghi thức đính hôn của con”.

Bà nhìn láo liên rồi
quay đầu lạnh
lùng cười với anh: “Con bé nào gả cho
mày đúng là xấu xố, đáng thương quá, đáng thương
quá”.

Mộc Duệ Thần
không nói gì, mỉm cười nhìn họ
rời khỏi
phòng.

Đợi cho đến khi họ
đi mất hút, mới xoa vết sẹo nơi cổ
tay, bất giác thấy đau nhói.

**************

Khi những vị khách mời
đến dự
đông đủ, Mộc
Thận nhìn đám đông bằng ánh mắt
kiêu ngạo. Đây mới là Mộc gia, gia tộc thế
lực hiển
hách và ông ta là người đứng đầu
một gia tộc
hùng mạnh.

“Khách đã đến đủ thưa chủ
tịch”.

Có một nhân viên đứng sau lên tiếng,
Mộc Thận
ho mấy tiếng,
nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của
Mộc gia, người thừa kế đã đến
ngày kết hôn, cưới người vợ có dòng máu chính thống, mấy ngày sau sẽ cử
hành hôn lễ ở New York, mọi người hiểu
chứ?” [Lão già nói cái gì lấp la lấp
lửng, để
hồi nào lục
lại bản
tiếng Trung coi lại coi lão nói cái gi]

“Vâng thưa chủ
tịch”

Đám đông đồng loạt lên tiếng.
Dàn nhạc tấu
lên những bản nhạc du dương,
người chủ trì tiến lên bắt đầu
nghi thức, đọc những lời chúc sau đó giơ tay giới thiệu
chú rể.

Mộc Duệ Thần
mặc một
bộ vest màu trắng trông như một
bạch mã hoàng tử, quanh anh bao phủ một luồng
ánh sáng nhàn nhạt bức người
khiến tất
cả mọi
người đều
nhìn anh bằng ánh mắt kính nể.

Nhưng họ
đều biết
rằng, cho dù cậu chủ có xuất sắc
thế nào đi chăng nữa thì quyền
lực vẫn
tập trung vào tay chủ tịch,
từ kinh tế
cho đến quân lực, ai nấy đều phục
tùng lão già này.

Bên kia, Kiều An Kỳ được trang điểm
kỹ lưỡng
mặc một
bộ lễ
phục màu hồng
càng nổi bật
vẻ đẹp
của cô, đẹp
không tì vết.

Kiều An Kỳ cúi đầu, không dám ngẩng
đầu nhìn những người ở đây kể
cả người
cô sắp lấy
làm chồng.

Cô đi tới đưa
tay cho anh nắm. Sau đó, cô thấy anh thả
tay cô ra rồi nghe giọng của
người đứng
bên cạnh hô lớn. “Mời cô dâu chú rể đeo nhẫn
đính hôn”.

Mộc Duệ Thần
không thay đổi nét mặt nhận
chiếc nhẫn,
nhìn ngón tay của Kiều An Kỳ.

Mọi người im lặng
chờ đợi
vẫn không thấy cậu chủ đeo nhẫn
cho cô dâu.

“Cậu chủ?”. Người
chủ trì lên tiếng. “Mời cậu chủ
đeo nhẫn đính hôn”.

Hai mắt Mộc Duệ
Thần híp lại,
vẫn không lên tiếng trả lời.

Lúc này Kiều An Kỳ bỗng nhiên ngẩng
đầu lên nhìn về phía bên cạnh Mộc Duệ
Thần.

Và cô bắt gặp một
ánh mắt.

***************

Đôi mắt đục không có tia sáng, khuôn mặt tuyệt
vọng và đau đớn.

Bốn mắt giao nhau, Kiều
An Kỳ đột nhiên rụt tay lại, cả người
run rẩy chạy
tới đài ở
phía trên. “Đúng là… mẹ thật rồi”.

@Hai anh em lại kết hôn. Nghiệp
chướng. Đây đúng là nghiệp chướng.
Nhớ hồi
đọc truyện…
À đúng rồi Ác bá Cửu vương gia, đọc mà nổi hết cả
da gà. Anh này ảnh cho hai anh em ruột ăn xuân dược
rồi nhốt
hai người trong phòng… Sau đó hai người đó tử
tự luôn trỏng
sau khi đã… Giờ nhớ lại vẫn còn nổi
hết cả
da người rần
rần. Bà mẹ
này cũng độc ác như
thế, muốn cho hai em [có thể là
cùng mẹ khác cha hoặc hai anh em ruột]…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3