Màu sắc cầu vồng - Phần 3 - Chương 1-2

3

SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU

Anh có thể ban tặng mà không cần phải có tình yêu, nhưng anh lại không thể yêu nếu không ban tặng.

Amy Carmichael

 

Hãy
sống trọn vẹn với con tim. Chia sẻ với mọi người. Và câu chuyện của bạn
sẽ khiến mọi người xúc động và chữa lành nỗi đau tinh thần.

Melody Beattie

 

Một ngày nào đó khi tôi lớn lên

Tôi
chỉ mới bảy tuổi và vẫn còn rất nhiều điều làm cho tôi bỡ ngỡ. Những
người lớn bảo rằng một ngày nào đó tôi sẽ hiểu, nhưng tôi ước gì cái
“ngày ấy” lại là hôm nay. Cuộc sống quả là phức tạp. Tôi phải luôn luôn
nói “xin vui lòng,” phải lịch sự, phải sạch sẽ – mà đôi khi tôi chẳng
muốn chút nào. Rồi lại có một cái gì đó mà người lớn gọi là chết. Tôi
biết rằng đó không phải là điều tốt, nhưng tôi không thể hiểu chính xác
đó là gì. Tôi nghĩ mình có thể hiểu, nhưng chẳng có ai giúp tôi hiểu về
điều ấy; có lẽ phải đợi đến một ngày nào đó khi tôi lớn lên.

*

Tôi
rất ít khi cùng Grace đợi xe buýt đi học vào buổi sáng, nhưng hôm nay
chúng tôi lại cùng ngồi trên một băng ghế để chờ xe buýt. Chỉ còn hai
tuần nữa là đến lễ Giáng sinh, và tối hôm qua tuyết đã bắt đầu rơi. Tôi
háo hức chờ đến kỳ nghỉ để ra ngoài chơi cho thỏa thích. Xe buýt dừng
lại ngay trước nhà của chúng tôi. Grace đã mười một tuổi và chị ấy bây
giờ không còn muốn ôm tôi thường xuyên như trước, nhưng sáng hôm nay,
chị đã ôm hôn chào tạm biệt tôi. Tôi chẳng hiểu tại sao.

Hôm ấy
trong tiết học về mỹ thuật, tôi vẽ một bức tranh cho thầy của Grace:
Chúa hài đồng nằm trong một cái máng cỏ có một thiên thần bên trên.
Nhưng bây giờ trường học đã đóng cửa, nên tôi chẳng biết bức tranh của
mình đang ở đâu. Tôi chưa bao giờ đưa bức tranh ấy cho chị. Một cô giáo
đề nghị đưa tôi về nhà ngày hôm ấy, cô nói với tôi là Grace đã gặp tai
nạn. Tôi nghĩ liệu chị có phải bị bó bột trong bức tranh lễ Giáng sinh
của tôi hay không.

Tôi bước vào nhà. Mẹ tôi đang khóc. Mẹ tôi chưa
bao giờ khóc, ngay cả khi tôi thật là hư hỏng. Có hai nhân viên cảnh
sát đang ngồi trong phòng khách. Chẳng có ai nói cho tôi biết tại sao họ
lại ở đó. Tất cả người lớn đều đang nói, nhưng tôi không thể hiểu được
họ đang nói chuyện gì; có thể một ngày nào đó tôi sẽ hiểu. Chỉ có ba tôi
là người duy nhất nói cho tôi biết tất cả.

“Con cần phải qua nhà
bác Riff một thời gian.” Tôi thích bác Riff, nhưng ngay lúc này tôi lại
muốn ở cùng ba và mẹ tôi. Không ai chịu nghe tôi, nên tôi đành phải giữ ý
nghĩ đó. Mẹ tôi buồn rất nhiều. Tôi nghĩ phải có điều gì đó nặng hơn
với Grace chứ không phải chỉ là gãy tay. Điều duy nhất mà tôi có thể làm
là vỗ vỗ vào vai mẹ và thì thầm với mẹ như mẹ thường làm khi tôi buồn.

“Chị
Grace sẽ khỏe thôi,” tôi nói. Mặc dù tôi cũng không chắc lắm. Cũng
chẳng có ai nói cho tôi biết cái điều tồi tệ đang diễn ra là gì, nhìn mẹ
cứ khóc hoài, tôi thật sự sợ hãi. Nhưng mà chị Grace phải khỏe. Vì tôi
đã làm quà Giáng sinh cho chị rồi mà, và chúng tôi cũng đã hẹn nhau cùng
làm những thiên thần bằng tuyết ở bãi cỏ trước nhà rồi.

Mẹ và ba
luôn nói với mọi người rằng tôi có một cái “đầu căng thẳng”. Tôi nghĩ
điều đó có nghĩa là tôi không thích xem những bộ phim quá dài. Đêm nay
bộ phim dường như sẽ dài hơn bất cứ bộ phim nào mà tôi đã xem. Đã quá
giờ ngủ của tôi, và tôi lại muốn trở về nhà. Dường như tôi nghe có tiếng
xe đỗ ở ngoài cổng. Mẹ và ba tôi đang đi vào. Ba tôi muốn nói cho tôi
nghe điều gì đó, nhưng tôi thật sự không muốn nghe cái điều mà ba chuẩn
bị nói.

“Chị Grace đã lên Thiên đường rồi.”

Tôi khóc. Thật
tình tôi không muốn làm điều đó, nhưng mẹ tôi khóc, nên tôi nghĩ đó là
điều mà mình phải làm. Tôi thật là bối rối. Ba mẹ nói Thiên đường là nơi
mà mình sẽ đến sau khi chết, nhưng chị Grace không thể chết được. Tôi
hỏi vài câu, nhưng tôi nghĩ mình nên buồn vào lúc này. Tôi muốn ai đó
giải thích cho tôi, nhưng vẫn theo thường lệ, tôi còn bé quá để có thể
hiểu. Tôi thấy bực mình vì không thích khóc, vì vậy mà tôi phải cố gắng.

Bây
giờ mùa Giáng sinh đã qua, nhưng tôi vẫn còn một số câu hỏi chưa hỏi
được. Tôi cố gắng giữ nó trong lòng vì không muốn làm mẹ khóc nữa. Thỉnh
thoảng người ta nói cho tôi biết nhiều hơn về “vụ tai nạn”: Grace đang
chờ xe buýt sau khi tan học với một vài người bạn thì một chiếc xe hơi
đang chạy quá nhanh trên con đường trơn trượt băng tuyết, lạc tay lái và
đâm vào chị. Họ nói với tôi rằng chị ấy không đau. Điều đó thật là tốt,
vì tôi không thấy chị bị đau.

Tôi cố gắng rất nhiều để hiểu về sự
chết. Tôi đọc những quyển sách mà người ta đưa cho tôi nói về Joe và
điều gì đã xảy ra khi con chó của anh chết. Tôi vẫn thấy mình còn nhỏ
quá chưa thể hiểu được. Tôi cảm thấy buồn, giận dữ và thất vọng. Tôi yêu
chị Grace, và tôi nhớ những lần vui đùa với chị. Dạo này mẹ đã bớt
khóc. Tôi nghĩ đã đến lúc phải hỏi mẹ những câu hỏi bấy lâu nay.

“Mẹ,
tại sao người bị đụng phải là chị Grace? Tại sao không phải là ai khác
cũng đang đứng đó?” Mẹ lại bật khóc và tôi ước gì mình đã không hỏi mẹ
những câu hỏi đó, nhưng mẹ mỉm cười lại và ôm chầm lấy tôi. Mẹ nói, “Bởi
vì như vậy lại sẽ có một gia đình khác phải chịu đau khổ như gia đình
chúng ta con à.” Tôi không hiểu tại sao mẹ lại nói như thế, nhưng thật
không phải lúc để hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

Vài tuần sau đó. Mẹ và
ba nói người đàn ông đã đâm xe vào Grace, sau khi biết mình đã làm cho
Grace chết, ông đã tự vẫn. Tôi nghĩ mình cũng chưa hiểu được tự vẫn là
thế nào và tại sao ông ta lại làm như vậy.

“Như vậy là tốt, phải
không mẹ? Bây giờ ông ta phải trả giá cho những gì mà ông ấy gây ra.” Mẹ
tôi nói với giọng rất khẽ khi trả lời, “Điều đó không tốt đâu con. Giờ
đây gia đình ông ta cũng đang chịu đau khổ như gia đình chúng ta vậy. Lẽ
ra họ đã không phải chịu như thế.”

Năm nay tôi đã mười sáu tuổi
và đã hiểu nhiều hơn. Tôi nghĩ bảy năm là một thời gian ngắn để học về
sự tha thứ. Vào thời đó, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ tôi lại
không muốn người đàn ông kia bị trừng phạt, nhưng tôi tin rằng mẹ đã làm
đúng. Bây giờ những lời nói của mẹ từ chín năm trước như vẫn còn rõ mồn
một bên tai tôi. Từ lúc đó, tôi thấy khó, đến mức gần như không thể nào
tha thứ cho một ai. Sau đó tôi lại nghe lời mẹ. Tôi nhận ra rằng nếu
như mẹ đã có thể tha thứ cho người đàn ông đã làm chết con gái của mẹ,
thì tôi cũng có thể tha thứ cho những đứa bạn của tôi vì đã làm lỡ kế
hoạch đi chơi cuối tuần.

Phải mất một khoảng thời gian dài tôi mới
có thể hiểu được cái ngày kinh khủng ấy và cái chết của chị tôi có
nghĩa là gì. Tôi dần dần chấp nhận không thể gặp chị tôi trong một thời
gian dài, nhưng tôi biết rằng mình có thể gặp lại chị ở Thiên đường. Tôi
còn biết rằng chị Grace rất vui và luôn ủng hộ tôi. Thời gian trôi qua,
vết thương lòng tôi đã lành. Tôi đã nhận ra rằng buồn thì tốt, và không
buồn cũng tốt. Khi tôi đã biết được nhiều hơn về cuộc sống, tôi càng
hiểu nhiều về cái chết hơn. Và điều quan trọng hơn hết là, tôi không bao
giờ quên được bài học về lòng vị tha mà mẹ đã dạy tôi.

ANDREA GONSALVES

 

Màu sắc cầu vồng

Rầy là một sinh vật xấu xí. Tôi vẫn luôn nghĩ như thế, cho đến một ngày…

Khi
tôi vừa lên năm hay sáu gì đó, cậu em trai Joseph và tôi thường ngủ đêm
tại nhà dì Linda, người bà con thân thương nhất của chúng tôi. Dì trò
chuyện với chúng tôi như với người lớn, và dì luôn có những câu chuyện
thật tuyệt vời.

Joseph chỉ mới bốn tuổi và rất sợ bóng đêm, vì vậy
khi đưa chúng tôi đi ngủ, dì Linda luôn mở cửa và để đèn sáng. Joe
không thể nào ngủ được, nó cứ nằm đó và nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Khi tôi vừa mới thiu thiu ngủ, nó lay tôi dậy và nói, “Chị Jennie, những
con gì xấu xí gần bóng đèn thế kia?” Nó chỉ tay về phía những con rầy
đang bay quanh bóng đèn. “Đó là những con rầy. Ngủ đi thôi,” tôi nói.

Nhưng
Joseph không hài lòng với câu trả lời đó và cũng không muốn những con
rầy bay xung quanh bóng đèn, nên lần tiếp theo khi dì Linda bước gần đến
cửa, nó kêu dì đuổi hết đám rầy đó đi. Khi dì hỏi tại sao, nó chỉ trả
lời, “ chúng trông thật xấu xí và đáng sợ, con không thích.” Dì chỉ
cười, xoa đầu nó, và nói, “Joe à, không phải những gì bề ngoài trông xấu
xí thì bên trong đều xấu xí cả đâu. Con có biết tại sao chúng có màu
nâu không?” Joe lắc đầu.

“Trước đây rầy chính là sinh vật đẹp nhất
trong vương quốc loài vật vì chúng có nhiều màu sắc hơn cả loài bướm.
Chúng là những sinh vật có ích, đáng yêu và rộng lượng. Một ngày kia,
những thiên thần trên trời cao than khóc. Họ buồn bã vì trời kéo đầy mây
và họ không sao nhìn thấy được loài người nơi hạ giới. Nước mắt của họ
rơi xuống trần biến thành những trận mưa. Những con rầy nhỏ đáng yêu
không muốn thấy ai phải buồn; nên chúng quyết định xây nên một cái cầu
vồng. Những con rầy này hình dung rằng nếu chúng yêu cầu những con bướm,
tức đám anh em họ của chúng, đến giúp, thì chắc hẳn cả rầy lẫn bướm sẽ
phải mất đi một ít màu sắc của mình để có thể hoàn thành chiếc cầu vồng
xinh đẹp kia.

Một trong những con rầy nhỏ nhất bay đi gặp nữ hoàng
của loài bướm để yêu cầu giúp đỡ. Bọn bướm quá kiêu hãnh và ích kỷ nên
không chịu hy sinh dù chỉ một ít màu của chúng cho loài người và cho các
thiên thần. Thế là bọn rầy quyết định tự làm lấy chiếc cầu vồng. Chúng
đập cánh rất hăng và sức mạnh của đôi cánh làm kết tụ những đám mây, rồi
những cơn gió thổi qua làm cho bề mặt của những đám mây này trơn bóng
như mặt gương. Nhưng rủi thay, chiếc cầu vồng vẫn không đủ lớn nên những
con rầy phải hy sinh thêm từng chút, từng chút màu của chúng, cho đến
khi chiếc cầu vồng vươn lên được tận bầu trời. Bọn rầy đã hy sinh hầu
hết các màu mà chúng có, chỉ còn giữ lại có mỗi màu nâu, vì màu này
không hợp với màu của chiếc cầu vồng xinh đẹp kia.

Đến lúc này,
những con rầy một-thời-đầy-màu-sắc trở nên rất giản dị và chỉ còn duy
nhất một màu nâu. Những thiên thần trên trời kia đã nhìn thấy cầu vồng
và vui vẻ trở lại. Họ cùng cười, và hơi ấm từ nụ cười của họ lan xuống
mặt đất thành những tia nắng. Những tia nắng ấm áp này làm cho con người
vui thích, và con người cũng nở nụ cười. Giờ đây, cứ mỗi khi trời mưa,
thì những chú rầy con – vẫn còn nhiều màu sắc trên lưng – lại bay đi
khắp bầu trời để làm thêm thật nhiều cầu vồng nữa.

Em tôi chìm dần
vào giấc ngủ với câu chuyện đó, và kể từ đó nó không còn sợ những con
rầy nữa. Câu chuyện mà dì tôi kể đã bị quên lãng ở một xó xỉnh nào đó
trong tâm trí tôi suốt một thời gian dài mà nay tôi bỗng lại nhớ ra

Tôi
có một người bạn tên là Abigail, luôn mặc những bộ quần áo có màu xám.
Bạn ấy là một trong những người đáng yêu và khoan dung nhất mà tôi đã
từng quen. Khi mọi người hỏi Abigail tại sao bạn không diện quần này áo
nọ, Abigail chỉ mỉm cười và nói rằng, “Màu xám là màu tôi yêu.” Abigail
tự biết mình và bạn ấy không bao giờ chọn trang phục mà mình không thích
để chiều theo ý mọi người. Một số người có thể thấy Abigail thật giản
dị, nhưng tôi thì biết rằng phía sau cái màu xám ấy, tâm hồn Abigail
chính là màu sắc của cầu vồng.”

JENNIE GRATTON

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3