Lạc lối - Mở đầu
Tặng người chị em gái trong bóng tối của tôi…
Mở đầu
Đừng nhắm mắt
Bây
giờ anh ta đang đứng trước mặt tôi, quần lót tụt xuống tận chân. Trong
bộ đồ lót, tôi thấy anh ta nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân. Tôi biết
rằng chỉ trong chưa đầy một phút nữa, anh ta sẽ yêu cầu tôi ngồi xuống
gần anh ta và sau đó, cơ thể tôi sẽ không còn thuộc về tôi trong một
giờ. Một giờ giá 100 euro.
Tên tôi là Laura, tôi 19 tuổi. Tôi là sinh viên sinh ngữ và tôi buộc phải bán mình để có tiền đi học.
Tôi
không phải là trường hợp duy nhất. Có lẽ có đến 40.000 nữ sinh khác
cũng làm như tôi. Tất cả tiếp nối nhau theo một thứ logic khủng khiếp,
cho đến khi tôi thực sự nhận ra rằng mình đã sa ngã.
Tôi không
được sinh ra trong một gia đình giàu có. Tôi chưa bao giờ biết đến sự xa
hoa và xung túc, nhưng cho đến năm nay, tôi cũng chưa thiếu thứ gì.
Niềm khao khát học tập và niềm tin khiến tôi luôn nghĩ rằng những năm
tháng sinh viên của mình sẽ là những năm tháng đẹp nhất, vô tư lự nhất.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng năm đầu đại học của tôi lại trở thành một cơn
ác mộng thực sự, khiến tôi phải trốn chạy khỏi thành phố quê hương.
Khi
19 tuổi, người ta không làm gái để có tiền tiêu vặt. Người ta không bán
mình để có tiền mua quần áo hay uống cà phê. Người ta làm thế khi thiếu
tiền và tự thuyết phục mình rằng việc đó chỉ là tạm thời, chỉ làm trong
một thời gian để có tiền thanh toán các hóa đơn, trả tiền thuê nhà và
mua thức ăn. Sinh viên làm gái không giống loại gái mà người ta vẫn thấy
ngoài phố. Họ cũng không nghiện ngập, không phải không có giấy tờ và
không phải tất cả đều đến từ những nơi nghèo khổ. Họ có thể là những cô
gái da trắng, người Pháp và xuất thân từ một gia đình có thu nhập khiêm
tốn. Họ chỉ đơn giản có cùng khát khao được học tập tại một đất nước mà
việc học hành ngày càng đòi hỏi nhiều tiền bạc. Câu chuyện mà các bạn
sắp đọc diễn ra tại một thành phố lớn của Pháp. Tôi gọi thành phố đó là
V. để bảo vệ cha mẹ mình. Họ không cần phải biết. Không bao giờ. Tôi vẫn
là cô con gái bé nhỏ gần như hoàn hảo của họ. Bướng bỉnh nhưng không đĩ
điếm.
Tất nhiên người ta có thể trách cứ tôi đã không làm một
công việc hẻo để thoát khỏi cảnh khó khăn. Đa số các sinh viên làm gái,
giống như trường hợp của tôi, đều có một công việc nào đó nhưng cũng
không thể giúp họ khỏi túng thiếu. Làm gái và những khoản tiền kếch xù
của cái nghề này là một cám dỗ quá lớn khi người ta thiếu tiền và cần
kiếm tiền ngay lập tức.
Đây là câu chuyện của tôi và ngay cả khi
kể lại nó không phải là một việc dễ dàng với tôi, mong muốn đầu tiên của
tôi là phơi bày tính đạo đức giả bao trùm nghề làm gái của sinh viên.
Tình trạng sống bấp bênh của các (nữ) sinh viên không thể không được
biết tới. Ngày nay, có quá ít người biết đến sự tồn tại của tệ nạn này.
Câu
chuyện có thực này muốn thức tỉnh nhận thức, muốn thay đổi mọi thứ để
các sinh viên nữ gặp khó khăn không còn phải bán mình để có tiền đóng
học phí nữa. Để chúng ta không chỉ thấy bị sốc trước cảnh buôn bán thân
xác các nước khác và nỗ lực hơn đối với các trường hợp tại Pháp.
Và cuối cùng để chúng ta không bao giờ cho phép điều đó xảy ra nữa, để chúng ta không nhắm mắt làm ngơ nữa.