Lạc lối - Chương 01 - 02
Chương 1
Giấy báo nhập học
Ngày 4 tháng Chín 2006
Tôi
bước bình thản trong sân trường đại học thành phố V. Hôm nay không phải
là một ngày bình thường bởi tôi đi đăng ký vào ngành học Ngoại ngữ ứng
dụng, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý.
Cách
đây hai tuần, tội nhận được thông báo nói rõ rằng tôi bắt buộc phải có
mặt tại văn phòng trường đại học vào đúng hai rưỡi chiều để nộp hồ sơ và
nhận thẻ sinh viên. Tôi đã rất phấn khởi và nhanh chóng chuẩn bị mọi
thứ giấy tờ cần thiết. Cần rất nhiều giấy tờ nhưng tôi cũng hoàn thành
tất cả. Điều thú vị nhất là nộp bảng điểm trung học bởi nó đánh dấu rõ
ràng sự kết thúc của một giai đoạn. Tôi cũng đã đi chụp hình nhanh tại
ga tàu điện ngầm, nơi tôi phô ra một nụ cười lớn, nụ cười của kẻ chiến
thắng.
Sáng
nay, khi thức dậy, tôi xem xét kỹ đường tàu điện ngầm để đến trường
đúng giờ. Đặc biệt, tôi không muốn bị lỡ việc đăng ký nhập học. Thậm chí
tôi còn đi trốn vé bởi tôi chẳng đủ tiền mua vé. Nhưng tôi đã tự hứa
với mình sẽ không làm thế nữa trong năm học và rằng tôi sẽ mua vé tháng,
ngay cả khi giá quá đắt. Tôi tin rằng trường đại học sẽ thay đổi nhiều
thứ trong cuộc đời mình.
Trên
tàu điện, tôi không thể đứng yên vì quá kích động bởi ý nghĩ khám phá
nơi tôi sẽ học và dành nhiều thời gian ở đó. Chiếc máy nghe nhạc mà tôi
vẫn có thói quen mang theo cũng không thể làm giảm đi sự hứng khởi quá
mức nơi tôi. Thậm chí tôi đã kiểm tra lại ba lần để chắc rằng mình mang
đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết cho việc đăng ký học. Tôi không thể tưởng
tượng cảnh mình ở văn phòng và nghe người ta nói rằng: “Rất tiếc thưa
cô, nhưng hồ sơ của cô không đầy đủ. Cô không thể nhận thẻ sinh viên. Cô
phải quay lại sau.” Không, hôm nay chính là ngày tôi trở thành sinh
viên, không phải một ngày khác.
Tôi
căng thẳng đến mức suýt bỏ lỡ ga mình cần xuống. Đến phút chót, giọng
nói vui vẻ của một đám thanh niên đã kéo tôi ra khỏi phút mơ màng. Họ
chen lấn nhau xuống tàu, điều đó nhắc tôi rằng mình cũng cần xuống ở
đây. Tôi sẽ phải quen với cương vị mới của mình: từ giờ tôi là sinh
viên, không còn là học sinh nữa. Tôi 18 tuổi rưỡi.
Tôi
đến trường vào đúng hai giờ chiều. Khi rời ga tàu điện ngầm, tôi không
biết chính xác mình phải đi đâu, vì vậy tôi đã theo nhóm sinh viên. Thấy
vẫn còn thời gian nên tôi dạo loanh quanh một chút để xem xét các nơi.
Nhờ một sơ đồ tại cửa ga tàu điện ngầm, cuối cùng tôi cũng biết được
đích xác mình đang ở đâu để không bị lạc. Khuôn viên trường đại học
giống một ngôi làng thực sự. Có cả những tấm bảng chỉ đường đến các tòa
nhà khác nhau. Tôi xác định vị trí nơi tôi sẽ học trên bản đồ: “Khoa
ngôn ngữ, nhà F”. Nhà F, đó sẽ là chỗ của tôi trong năm nay. Vào đúng
lúc ấy, tôi nóng lòng được biết nó, được thường xuyên lên xuống những
bậc cầu thang của tòa nhà, nóng lòng được biết đường tắt đến đó. Tôi
nóng lòng muốn được gia nhập cái thế giới ấy.
Tôi
quyết định tạt qua đó để liếc nhìn mọi thứ thật nhanh trước khi đi đăng
ký. Tôi không thể yên tâm quay về nhà mà chưa thấy cái nơi tôi sẽ học
tập để có được bằng cử nhân trong 3 năm tới. Khi đã đứng trước tòa nhà,
tôi nheo mắt vì ánh mặt trời tháng Chín, thứ ánh nắng còn sót lại của
mùa hè. Tòa nhà có vẻ bình thường nhưng tôi chẳng quan tâm. Trong mắt
tôi ngày hôm đó, nó đồng nghĩa với tương lai.
Xin
thú thực, tôi chọn sinh ngữ có một chút do bực mình. Tôi muốn theo
ngành marketing và muốn vào một trường cao cấp. Tôi luôn là một người
năng động, thích chịu trách nhiệm. Tôi thích cảm giác thường xuyên được
kích thích và thích những thách thức của việc bán hàng. Tôi cũng muốn
nhanh chóng có được một cái nhìn rõ ràng về thế giới công việc. Tôi muốn
được chuẩn bị tốt nhất có thể cho nghề nghiệp tương lai của mình. Tôi
muốn cắt đứt hoàn toàn với môi trường ở trường trung học, nơi vốn là
gánh nặng với tôi bởi sự bảo hộ và những trò trẻ con ở đó. Và hơn nữa,
thành thực mà nói, sau khi tốt nghiệp một trường chuyên về thương mại,
kiếm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc tốt nghiệp một trường đại
học tổng hợp. Thêm nữa, lại là một công việc kiếm khá.
Nhưng
hiện giờ, với tôi giấc mơ đó là không thể thực hiện được. Học phí tại
các trường như vậy quá cao đối với tôi. Và việc vay tiền đòi hỏi phải
cam kết trong vòng nhiều năm, điều mà tôi không tự cho phép mình làm.
Thực ra, tôi thậm chí không nghĩ rằng hồ sơ xin vay tiền của mình sẽ
được chấp nhận. Ngoài tổng số tiền phải hoàn trả, hiện nay tôi đang ở
tình trạng thậm chí không thể trả nổi số tiền sẽ phải trả đều đặn hàng
tháng. Do đó, tôi đã từ bỏ con đường này để lao vào ngành sinh ngữ, một
cách đầy chiến lược. Tôi tin rằng sau khi có được bằng cử nhân Ngoại ngữ
ứng dụng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý, tôi sẽ có thể theo học một
trường thương mại, nơi bằng cử nhân sinh ngữ là không thể thiếu. Hơn
nữa, trong những năm vừa qua, châu Mỹ Latin đã phát triển vượt bậc về
kinh tế và với vốn tiếng Tây Ban Nha cùng tiếng Ý của mình, tôi sẽ sẵn
sàng để tấn công. Và ai mà biết được, biết đâu tôi có thể vượt qua tất
cả mọi người với hành trang văn hóa phụ trợ này? Đứng trước tòa nhà F,
trong đầu tôi chất chứa đầy ước mơ.
Tôi
không đáng thương, tôi luôn có đủ quần áo để mặc và đủ đồ để ăn. Nhưng
tôi cũng không biết đến sự sung túc và cảm giác vô tư lự về tiền bạc. Bố
tôi là công nhân còn mẹ làm y tá. Hai người chỉ có được mức lương tối
thiểu và phải nuôi dạy hai đứa con nên số tiền kiếm được chỉ vừa đủ chi
tiêu, không bao giờ thừa. Tôi không có học bổng bởi tôi là một trong vô
số sinh viên nằm trong khoảng biên độ định mệnh: còn cách rất xa mức
được người ta coi là giàu có, nhưng cũng chưa đủ nghèo để được nhận tiền
trợ cấp dành cho sinh viên. Sau khi cộng hai khoản thu nhập trong gia
đình, Nhà nước quyết định rằng cha mẹ tôi có thể chu cấp cho nhu cầu của
tôi. Không còn lối thoát nào khác: tôi phải bằng lòng với những gì
chúng tôi không có.
Tôi
rút ngắn cuộc đi dạo bởi tôi thực sự muốn đến văn phòng đúng giờ. Tôi
không thể chịu đựng được nữa, tôi muốn có tấm thẻ sinh viên trong tay.
Tôi gần như chạy.
Khi
đã ở đó, tôi thấy một hàng sinh viên kéo dài tận bên ngoài tòa nhà. Tôi
kiên nhẫn chờ đợi một cách tử tế, tôi còn là lính mới. Tuy nhiên, người
ta đã bắt buộc vào hai rưỡi chiều. Và tại đây, tôi đã có được
cái nhìn đầu tiên về cuộc sống sinh viên, tóm lại là phải thường xuyên
chờ đợi hàng giờ trước các quầy làm thủ tục hành chính.
Đúng lúc tôi tiến vào xếp hàng thì hai cô nàng mặc áo phông màu sắc khó coi nhảy vào tôi.
- Xin chào, bạn học năm thứ nhất à?
- Ừ, còn bạn? tôi nói và cười hơi ngạc nhiên.
Một
trong hai cô nàng nhìn tôi khá kỳ dị. Đó không phải câu trả lời mà cô
ta mong đợi và hẳn là cô ta không định nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, cô
ta cười đáp lại tôi ngay lập tức: tôi là một con mồi ngon.
Lý
do duy nhất khiến họ tiếp cận tôi là để thuyết phục tôi đăng ký vào một
loại Bảo hiểm xã hội dành cho sinh viên. Qua lời họ, tôi nhanh chóng
hiểu ra rằng họ làm công việc này trước khi các khóa học bắt đầu và họ
được trả tiền hoa hồng. Rõ ràng là họ cạnh tranh nhau, thậm chí là kẻ
thù của nhau, bởi trừ những hành động bạo lực ra, họ không ngừng cướp
lời nhau, xô đẩy nhau để giành vị trí đứng đối diện tôi. Tôi không hiểu
rõ mình phải làm gì, tất cả việc này hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Hai
cô bạn đó nói nhanh và nhiều, tôi nghe câu được câu chăng. Cả hai đều
muốn làm cho bài diễn thuyết trở nên thuyết phục nhưng họ lại biến nó
thành hoàn toàn không thể hiểu nổi. Tôi thực sự thích thú trước cảnh
tượng kỳ cục này, trong khi vẫn thấy thương họ. Họ làm như thế để kiếm
chút tiền và tôi tin chắc rằng thường ngày, họ hiền lành dịu dàng như
chim bồ câu.
- Thế nào, bạn đã chọn chưa?
Hai đô vật nhìn tôi, trận chiến đã kết thúc. Họ trông chờ vào quyết định của tôi để giải quyết mọi chuyện. Tôi có nghe gì đâu.
- Ờ, ờ... chuyện là... tớ đã mua bảo hiểm rồi!
Vâng,
đương nhiên, đó là một lý do thoái thác chính đáng. Một trong hai cô
nàng, rõ ràng là thất vọng và thấy rằng cô ta chẳng cần mất thời gian
với tôi nữa, đã bỏ đi ngay tức khắc. Còn cô bạn kia thì bỏ đi sau vài
phút. Tuy nhiên vẫn cố thuyết phục tôi lần cuối rằng đôi khi, có hai
loại bảo hiểm thì vẫn tốt hơn một và rằng loại bảo hiểm tôi đã mua có
thể không phải loại tốt nhất, do vậy, nếu một lúc nào đó bạn muốn cân nhắc lại sự lựa chọn của mình thì bạn hãy nhớ rằng... vân vân và vân vân.
Trước
một màn thuyết phục quá thiếu cơ sở, tôi lánh đi để nhập vào hàng người
đang xếp hàng. Đã hai rưỡi chiều, đó là giờ hẹn của tôi, nhưng chắc
chắn điều đó không khiến tôi được lên trước tất cả mọi người để vào văn
phòng, ngay cả khi có những lời giải thích xác đáng. Vì vậy tôi quyết
định ngoan ngoãn chờ đợi và đứng sau một gã to cao. Tôi liếc trộm giấy
báo nhập học của anh ta, giống như cái của tôi. Trên đó viết “hai giờ
chiều” bằng bút dạ đỏ ngay chính giữa tờ giấy. Hai giờ chiều! Nhưng anh
ta đã đứng ở đây từ bao lâu rồi?
Bên
cạnh, tôi nghe tiếng những người đã quen với cảnh chờ đợi, những sinh
viên “cụ” năm thứ tư hay thứ năm, càu nhàu trước hàng người đang đứng
bất động. Đây hẳn là cảnh năm nào cũng diễn ra. Nhưng quan trọng gì, tôi
chẳng muốn cũng chẳng có sức mà bực dọc vào ngày hôm nay. Vì thế tôi
không nổi cáu, cũng chẳng tham gia vào sự phản đối chung.
Sau
nửa giờ, cuối cùng tôi cũng bắt đầu tự hỏi liệu có phải người ta đã bỏ
quên mình. Tôi chặn kịp một người đàn ông mang phụ hiệu có tên viết tắt
của trường.
- Xin lỗi ông, nhưng tôi có một cuộc hẹn lúc hai rưỡi. Tôi đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi.
Vừa
nói, tôi vừa giơ giấy báo nhập học ra trước mắt ông ta. Thậm chí không
liếc qua lấy một cái, ông ta trả lời tôi bằng giọng khinh khỉnh:
- Vâng, thưa cô, như tất cả mọi người ở đây.
- Vậy sao? Tôi tiếp tục đợi ư? Có thực là sẽ đến lượt tôi trong ngày hôm nay không?
- Người ta làm những gì có thể.
“Người
ta làm những gì có thể...” Cái câu đó, nó không phải là một câu trả
lời! Tôi vừa mới được tiếp xúc lần đầu với bộ phận hành chính ở trường
đại học và đó thực sự chẳng phải là một thành công, cũng chẳng nhẹ nhàng
gì.
Trước
một câu trả lời quá mù mờ như vậy, tôi quyết định đợi tiếp. Tôi thầm
trách mình đã không mang theo sách, có sách thời gian trôi qua sẽ có ích
hơn. Tuy vậy tôi vẫn lục túi xách, nhưng chẳng có gì, ngay cả một tờ
báo hay một tờ rơi ngớ ngẩn để đọc cũng không. Tôi tiếc vì đã đẩy hai cô
bạn bán bảo hiểm đi quá nhanh; ít nhất lẽ ra tôi cũng có thể lấy ở chỗ
họ một tờ quảng cáo, nó sẽ giúp tôi bận rộn trong vòng năm phút.
Hôm
nay tôi đã ăn mặc đẹp một cách ngớ ngẩn. Tôi đi một đôi giày cao gót cổ
điển, như thể tôi đến một cuộc hẹn quan trọng. Nhưng hiện giờ, đứng chờ
trong hàng người, tôi ghét mình vì đã lựa chọn như vậy. Nếu dám, có lẽ
tôi đã đi chân đất.
Sau
một tiếng rưỡi chờ đợi, cuối cùng tôi cũng được vào văn phòng. Tôi nhìn
tất cả các quầy đều đang bận rộn để xem quầy nào rảnh đầu tiên và có
chỗ cho mình. Tôi lẩm bẩm vài từ, ngày hôm nay làm tôi mệt mỏi. Tâm
trạng vui vẻ của tôi đã bay biến, tôi chỉ muốn lấy được thẻ và đi khỏi
đây.
Cuối
cùng một phụ nữ trẻ ra hiệu với tôi. Tôi lao về phía cô ta, nụ cười
trên môi, thấy sung sướng vì biết mọi chuyện sắp kết thúc. Cô ta nhìn
tôi như thể tôi vừa kể một chuyện đùa khó hiểu chỉ chọc cười được mình
tôi. Cô ta không thực sự hợp tác để tạo ra một cú động viên tinh thần!
Đến thời điểm tế nhị: tính tiền.
- Bạn trả bằng séc chứ?
Vâng,
chính mẹ tôi đã ký séc cho tôi tuần trước. Một tấm séc trắng. Tôi vẫn
còn nghe thấy mẹ nói với tôi: “Cẩn thận đấy, Laura, con phải hết sức cẩn
thận để không làm mất séc! Hãy tưởng tượng nếu ai đó tìm thấy nó!” Tôi
đã luôn có ý thức về tiền bạc, và ngay từ lúc cầm séc trong tay, tôi đã
ước lượng quyền lực mà nó có. Tôi đã cẩn thận đặt nó vào một túi nhỏ,
sau đó để cái túi vào ngăn kéo bàn viết của mình rồi khóa lại. Tôi là
người duy nhất có thể mở cái ngăn kéo đó, và ngay cả khi tin tưởng người
bạn trai đang sống cùng, tôi vẫn thận trọng. Người ta chẳng bao giờ
biết hết được.
- Vâng, bằng séc.
-
Vậy thì, vì bạn không có học bổng nhưng bạn lại có Bảo hiểm xã hội dành
cho sinh viên, nên tổng cộng số tiền phải trả là... 404 euro 60 cent!
Một
số tiền mới ít ỏi làm sao! Tôi đưa cho cô ta tờ séc trong khi cố giấu
đi vẻ nhăn nhó của mình. Không nói một lời, cô ta đóng dấu, nguệch ngoạc
đánh dấu khắp trên giấy tờ của tôi và chỉ cho tôi quấy phát thẻ sinh
viên. Mọi chuyện diễn ra trong hai phút.
Người
đàn ông phụ trách phát thẻ sinh viên cũng chẳng dễ chịu gì hơn và ông
ta gần như giật lấy chứng chỉ học tập từ tay tôi. Và bằng một hành động
máy móc quy củ, ông ta in thẻ sinh viên của tôi trên một tấm nhựa, đưa
nó cho tôi và xé tờ giấy in mẫu đi.
Bây
giờ tôi mặc kệ điều đó, cuối cùng tôi cũng có được thẻ sinh viên. Thế
là xong, một trang mới trong cuộc đời tôi đã mở ra! Tôi tự tin, bình
thản, tôi nắm tương lai trong bàn tay mình, trên cái mẩu nhựa ngu ngốc
này.
Laura D. năm thứ nhất Ngoại Ngữ Ứng Dụng tiếng Tây Ban Nha
Lớp học.
Tôi lại bắt tàu điện ngầm lúc đi, tâm trạng đã nguội bớt.
Chương 2
Yêu cầu
Ngày 8 tháng Chín 2006
Tôi
bước vào căn hộ, nơi tôi sống cùng bạn trai mình, Manu, sau một ngày
làm việc tại nhà hàng. Chúng tôi gặp gỡ nhau từ một năm nay và dọn về ở
cùng nhau cách đây hai tháng.
Đó
là thời kỳ tôi tuyệt vọng tìm kiếm một giải pháp cho vấn đề chỗ ở của
mình vào đầu năm. Tôi chẳng còn một xu dính túi, bố mẹ thì không thể
giúp tôi về mặt tài chính. Hơn nữa, họ không sống tại thành phố V.. Về
phần mình, từ sau khi có kết quả thi tú tài, tôi đã biết mình sẽ học tại
đó. Manu đã ở đây từ khi bắt đầu khóa học vật lý của anh và tôi vui
mừng với ý tưởng sẽ gặp anh tại thành phố này. Thế là tôi bắt đầu tìm
kiếm một căn hộ. Tôi sục sạo ở Crous(1)và
những thông báo tại đây để tìm một phòng áp mái đơn giản. Tôi nhanh
chóng nhận ra rằng một căn hộ đúng nghĩa thật đắt đỏ, thậm chí tôi hoàn
toàn không với tới được. Tôi chỉ muốn một mái nhà, nhưng thậm chí với
tôi ngay cả điều đó dường như cũng không thể có nổi. Tôi chẳng mong đợi
một cái gì đấy xa hoa. Dù sao đi nữa, tình hình tài chính không cho phép
tôi làm điều đó.
(1) Centre régional des oeuvres
universitaries et scolaries: Trung tâm phụ trách các vấn đề thuộc đại
học và trường học, một số cơ quan hành chính của Nhà nước chịu trách
nhiệm về cứu trợ xã hội, tiếp đón sinh viên nước ngoài, nhà ở sinh viên,
quản lý các nhà ăn sinh viên và đời sống văn hóa sinh viên.
Tôi
đã rơi vào ngõ cụt. Không có học bổng, tôi chẳng nhận được sự trợ giúp
nào từ Nhà nước và đương nhiên bố mẹ tôi không thể trả 200 euro tiền
thuê nhà hàng tháng. Tôi cũng không được hưởng trợ cấp nhà ở. Trừ khi
tìm được một việc làm hoặc bỏ học, tôi không thấy có cách nào để thoát
khỏi tình trạng này. Crous ưu tiên dành các phòng ký túc xá cho sinh
viên có học bổng. Rất nhiều sinh viên vừa làm vừa học, nhưng thường
thường đó cũng chính là những người thi trượt hoặc phải học lại với khóa
sau. Tôi không thể để mình bị thôi học, tôi biết mình đang đánh liều
với tương lai. Bởi vậy từ bỏ vì một công việc tức là đã sổ một nét lên
hoài bão của tôi.
Tôi
tiếp tục ráo riết tìm kiếm một điều kỳ diệu trong những mẩu rao vặt
trên các tờ báo miễn phí. Đồng thời, tôi cũng đến các trung tâm tiếp đón
để tìm hiểu tình hình. Tôi ra sức tự thuyết phục mình rằng đây là cơ
hội cuối cùng để được học còn lại với tôi và rằng một khi đã ở đó rồi,
tôi có thể cố tìm ra một chỗ khác. Nhưng ý nghĩ qua đêm tại một trung
tâm tiếp đón khiến tôi rùng mình, với tôi nơi này có vẻ quá làm giảm giá
trị.
Tôi tuyệt vọng vì chẳng tìm thấy một giải pháp hợp lý nào. Một hôm tôi đang khóc nức nở thì Manu nắm lấy cơ hội.
-
Chúng ta có thể ở cùng nhau! Sẽ rất tuyệt! Có hai người, ta có thể tìm
được một căn phòng thuê không quá đắt và lúc nào cũng được ở bên nhau!
Mắt anh sáng long lanh. Ý nghĩ đó làm tôi thấy thích thú, nhưng những khó khăn tài chính chặn tôi lại.
- Manu, tóm lại là em không thể, em không có tiền! Em chỉ có vừa đủ để thuê một phòng áp mái, nên một căn hộ hai người thì!...
- Em có thể tìm một việc gì đó để làm ngoài giờ, trường học sẽ không chiếm của em nhiều thời gian đến thế đâu!
Tôi
đã giữ ý. Manu xuất thân từ một gia đình tương đối khá giả và đôi khi
anh không hiểu được tất cả các khoản chi tiêu mà tôi phải lo toan. Để
thuyết phục tôi rằng tôi có thể dung hòa giữa việc học và việc đi làm
kiếm tiền, Manu đã chỉ cho tôi xem trang web của trường đại học trên đó
thông báo tổng số giờ học. Số giờ học của tôi rất nhiều nhưng có thể thử
xem. Tôi đã bị mê hoặc bởi cái giấc mơ mà Manu vẽ ra cho tôi.
-
Em thấy đấy, em có thể làm được, chắc chắn mà! Nào em nói đồng ý đi, sẽ
rất tuyệt nếu lúc nào chúng ta cũng được ở bên nhau! Và suy cho cùng,
em cũng chẳng được lựa chọn!
Đúng
là tôi thực sự chẳng được lựa chọn. Tôi sung sướng lao vào vòng tay
anh. Và thế là ngay ngày hôm sau, Manu đón tôi đến căn hộ của anh. Đối
với tôi, đó là một nơi quá sang trọng. Một căn hộ với phòng ngủ riêng
biệt tại trung tâm thành phố V., tôi cảm thấy như mình là một cô công
chúa trong cái cung điện này! Tôi đặt hai chiếc va li nặng trịch ở lối
vào và bắt đầu xoay lượn quanh căn hộ, cuốn nó vào vũ điệu của mình.
Bố
mẹ tôi cảm thấy bớt được gánh nặng với giải pháp này, ngay cả khi họ
không ưa Manu lắm. Họ thích thế hơn là thấy con gái mình phải làm một
công việc nặng nhọc, hoặc tệ hơn là phải ngủ ngoài đường.
Suốt
mùa hè tôi làm việc tại một nhà hàng ngay dưới căn hộ của chúng tôi, để
ít nhất cũng có tiền mua đồ ăn. Số tiền ít ỏi còn lại tôi dùng để chi
tiêu cho bản thân.
Đó
là cách chúng tôi phân chia nhau, Manu trả tiền thuê nhà và các hóa đơn
điện nước, còn tôi xét đến tình hình tài chính của mình, đảm đương phần
còn lại. Trên thực tế, ngay cả khi anh không nói với tôi thì tôi cũng
biết rõ rằng không phải anh là người trả tiền thuê nhà. Hàng tháng mẹ
anh đều gửi cho anh một số tiền đủ để thanh toán tất cả mọi thứ, thêm
vào đó còn cho anh một khoản tiền tiêu vặt. Tôi chẳng nói gì về việc
này, tôi coi việc đóng góp tiền chi tiêu trong khả năng của mình là hợp
lẽ. Tôi tự xoay sở theo cách của mình. Thỉnh thoảng, khi về nhà bố mẹ,
tôi mang đi những gì tìm thấy trong tủ lạnh hoặc những gì mẹ tôi cho.
Sống như vậy chúng tôi thấy hạnh phúc, chúng tôi công phu chuẩn bị những
món ăn đơn giản tràn ngập yêu thương và thỉnh thoảng đi uống cùng bạn
bè. Phần lớn thời gian, chúng tôi ngồi trước ti vi, tôi thu mình trong
vòng tay anh còn miệng anh thì không lúc nào rời điếu cần sa. Tôi tận
hưởng cuộc sống, với người yêu ngay bên cạnh mình, tất cả có vẻ dễ dàng
với tôi hơn rất nhiều.
Tối
nay, tôi trở về nhà, kiệt sức vì công việc sau hai giờ làm thêm mà tôi
biết rằng sẽ không được trả công. Tôi hoàn toàn bị lợi dụng trong công
việc này, nhưng đây là cách duy nhất mà tạm thời tôi có thể đóng góp
tiền sống chung. Tôi cũng biết rằng nếu cứ làm công việc này trong suốt
năm học, lúc nào tôi cũng sẽ mệt mỏi, nhưng lúc này, tôi thực sự không
thể làm gì tốt hơn. Tôi sẽ tìm một việc khác khi tôi đã có thời khóa
biểu trong tay, khi đó, tôi sẽ biết chính xác giờ học của mình.
Manu
ở nhà, đang ngồi xem tivi. Tôi cất tiếng chào anh một cách nồng nhiệt
trong khi đi đến gần chỗ anh để đặt lên môi anh một nụ hôn say đắm. Một
điều gì đó không bình thường đang diễn ra, anh không đáp lại sự nồng
nhiệt của tôi.
- Có chuyện gì vậy? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
- Ừ, vẫn ổn, anh trả lời một cách lập lờ.
- Anh chắc chứ? Như thế này thực sự không có vẻ...
Manu tắt ti vi và cuối cùng cũng nhìn tôi. Anh lưỡng lự một chút, sau đó đột nhiên nói dứt khoát:
- Laura, năm nay chúng ta sẽ sống cùng nhau và anh muốn em cùng góp trả tiền thuê nhà.
Tôi lặng đi một lát trong khi vẫn nhìn anh chằm chằm
- Vâng, em hiểu. Nhưng em không kiếm được nhiều lắm khi làm việc tại nhà hàng, anh muốn em đưa cho anh bao nhiêu?
- Một nửa tiền nhà, 300 euro. Em biết đấy, anh không thể trả hết một mình...
Một
mình! Dối trá làm sao! Anh biết rất rõ rằng với việc làm bồi bàn tôi
chỉ kiếm được đúng bằng số tiền ấy và một khi đưa nó cho anh, tôi sẽ
chẳng còn lại đồng nào. Để an ủi mình, tôi tự nhủ đây là cơ hội để thôi
làm bồi bàn và tìm một công việc khác hoặc mãi mãi tôi không thể làm
được việc này.
- Được thôi, em nghĩ em sẽ phải tìm cho mình một công việc khác.
-
Ừ, anh thấy em có lý đấy. Còn vấn đề chợ búa, chúng ta sẽ thay phiên
nhau đi chợ, mỗi người sẽ lo việc đó hai tuần, được không em?
Anh lại còn bắt tôi lo tất việc chợ búa nữa sao? Tôi hết sức ngạc nhiên!
Thiếu tiền luôn khiến người ta rơi vào một tình thế khó xử đến mức không còn dám phản ứng. Tôi đành đồng ý:
- OK, hãy làm theo ý anh.
Tôi
ngồi xuống ghế và bật ti vi để không phải nói gì. Đấy là cách duy nhất
tôi biết để chấm dứt sự yên lặng mất tự nhiên xuất hiện giữa hai chúng
tôi. Ban đêm, tôi ngủ trong vòng tay anh để tự thuyết phục mình rằng
chuyện tiền nong này là bình thường và nó sẽ không chia rẽ chúng tôi.
Hai ngày sau, tôi đăng ký làm việc bán thời gian tại một trung tâm quảng cáo điện thoại.