Lạc lối - Chương 13 phần 1
Chương 13
Nghẹn thở
Ngày 7 tháng Một 2007
Kinh
nghiệm với Julien đáng tiếc thay đã không ngăn được tôi. Nó hoàn toàn
có tác dụng ngược lại. Những thông báo mới trên Internet không bao giờ
ngừng và đôi khi với tôi có vẻ như thế giới đầy ắp những kẻ không thỏa
mãn, những kẻ chẳng bao giờ cảm thấy no nê. Tuy nhiên tôi lại không phỉ
nhổ điều đó, bởi những kẻ xa lạ này và những ham muốn bản năng của họ
tạm thời giúp tôi giải quyết vấn đề tài chính của mình.
Vì
thế tôi liên lạc với một người đàn ông nhiều tuổi hơn, chắc chắn bởi
tôi sợ lại rơi vào tay một tên ỡm ờ không xu dính túi như Julien. Lần
này, người đó tên Pierre. Tất cả những gì tôi biết về cuộc đời ông ta là
nghề nghiệp của ông ta: doanh nhân làm việc trong một công ty nổi
tiếng. Điểm này khiến tôi yên lòng, bởi nó cho thấy tình trạng tài chính
thực sự được đảm bảo. Đưa ra quyết định đã khá khó khăn, và môi trường
này thực sự là một cuộc chơi tự sát. Đổi lại là việc chắc chắn được trả
tiền, tùy theo khả năng của mình. Một cuộc hẹn đã được ấn định trên
quảng trường lớn ở trung tâm thành phố, vào đầu giờ chiều. Ông ta muốn
chúng tôi gặp nhau trong trung tâm thành phố rồi sau đó về nhà ông ta,
nơi như ông ta nói rõ, “chúng ta sẽ được yên tĩnh hơn”. Thoạt tiên tôi
định từ chối: không có chuyện thấy tôi ở nhà một ai đấy tôi không quen
biết, tại đó mọi chuyện đều có thể xảy ra với tôi, bất kỳ chuyện gì.
Nhưng sau khi suy nghĩ, ông ta thuyết phục được tôi: chúng tôi sẽ tránh
được chuyện có thể có ai đó nhìn thấy mình bởi căn hộ của ông ta chẳng
có ai khác. Về phần mình, ông ta cũng giấu tên và không muốn mạo hiểm
với nguy cơ có ai đó nhận ra mình tại một khách sạn trong thành phố, nơi
ông ta có thể chạm chán bất kỳ người quen nào. Vì vậy trong thư sau
cùng, chúng tôi đã quyết định ông ta sẽ kín đáo đến đón tôi và chúng tôi
sẽ đến nhà ông ta bằng xe của ông ta. Tôi tự nhủ suy cho cùng tôi sẽ
biết liệu có thể tin ông ta được hay không khi nhìn thấy ông ta. Tôi ước
chừng nguy hiểm có thể xảy đến với mình bằng cách hành động kiểu đó,
nhưng tôi phải có số tiền ấy. Giờ đây tôi luôn muốn có nhiều hơn.
Vào
giờ hẹn, tôi đi bộ về phía quảng trường nổi tiếng ở trung tâm V. Tôi
mặc một trong những cái váy ưa thích nhất: màu ghi, vai bồng. Nó tôn
dáng tôi thêm và khá làm nổi bật đôi chân đang xỏ trong đôi bốt rất hợp
mốt. Tôi rất duyên dáng trong bộ đồ này, bộ đồ mà tôi biết ấn tượng của
nó tạo ra trong mắt những người đàn ông. Nó mang lại cho tôi cái vẻ nửa
phụ nữ nửa thiếu nữ rất bắt mắt. Rõ ràng tôi đã mặc nó vì mục đích kiếm
tiền: tôi càng đẹp, ông ta càng sẵn sàng trả tiền. Hơn nữa, hôm nay là
một ngày mùa đông đẹp trời, tràn ngập ánh nắng. Tôi thức dậy trong tâm
trạng sảng khoái và đơn giản tôi chỉ muốn mình đẹp. Vì tôi, không phải
vì ông ta. Trên đường đi, tôi đã thấy những người đàn ông nhìn tôi chằm
chằm và chiêm ngưỡng tôi trong bộ váy, không nói một lời. Phải, hôm nay,
tôi biết mình đẹp.
Từ
xa, tôi nhận thấy những gian hàng náo nhiệt và một đám đông vây quanh
những đồ thực phẩm được giới thiệu. Tôi quên mất! Hôm nay có một hội chợ
tại quảng trường lớn, tại đây các nhà sản xuất sẽ bán các sản phẩm địa
phương cho khách du lịch hiếu kỳ. Chuyện này bản thân nó vừa có điểm tốt
vừa có điểm xấu: với nhiều người thế này, tôi có thể dễ dàng lủi vào
đám đông. Trong khi đó, tôi cũng có nguy cơ bắt gặp những người mình
quen, và cảm giác này nhanh chóng chuyển thành một nỗi sợ hãi vô hạn.
Tôi
quyết định đứng cách xa mọi chỗ nhộn nhạo một chút, để có thể nhanh
chóng nhận ra người đàn ông mang tên Pierre và dẫn ông ta ra xa hơn. Ông
ta đã nói rõ với tôi rằng ông ta mặc một bộ com lê màu đen và một chiếc
khăn màu đỏ, một thứ như kiểu dấu hiệu nhận biết nhưng cũng hợp với
thời tiết thất thường.
Chăm
chú nhìn mọi người qua lại, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn sau năm phút. Tôi
thấy không thoải mái và bồn chồn vỗ vỗ bàn tay lên cánh tay đang khoanh
lại. Tôi tin rằng mọi người xung quanh nhận ra thái độ kỳ lạ của tôi,
điều đó khiến tôi càng bị ám ảnh hơn nữa.
Đột
nhiên, tôi nghe thấy ai đó kêu tên mình từ phía sau, ai đó có giọng nói
hết sức thân thuộc. Tôi nhận ra giọng nói ấy ngay lập tức và nó khiến
máu tôi đông lại.
- Laura! Laura!
Thú thật là tôi nghĩ mình sẽ không quay lại, hèn nhát và bỏ chạy. Thay vì thế, tôi chầm chậm quay đầu lại cố tỏ ra tự nhiên.
- Mẹ? Mẹ làm gì ở đây thế?
Tôi ấp úng, cố gắng chế ngự nỗi sợ hãi bên trong.
Mẹ
tôi. Tại đây, trên quảng trường trung tâm thành phố. Trong khi tôi, tôi
đang đợi một khách hàng, người sẽ trả tiền cho tôi đổi lại tôi để ông
ta sở hữu mình. Tôi sững sờ, như một đứa trẻ bị bắt quả tang ngón tay
đầy mứt ngay trước bữa ăn. Tôi lắp bắp, vì biết rằng nếu tôi không ngay
lập tức nói những câu dễ hiểu, mẹ tôi sẽ nghi ngờ và biết có gì đó không
ổn.
-
Con biết là hôm nay mấy người họ hàng từ Nantes đến thăm chúng ta chứ?
Con vẫn nhớ chứ? Chúng ta nghĩ rằng sẽ thật thú vị khi tất cả cùng đến
đây thăm thú một vòng, để cho họ thấy V. một chút.
À
phải rồi, quả nhiên là cực kỳ thú vị. Đằng sau mẹ là bố và những đại
diện nổi tiếng của cái mà mẹ gọi là “gia đình”. Tôi hoàn toàn quên mất
yếu tố này: hội chợ, gia đình tôi ở đây dịp cuối tuần này, bố mẹ tôi rất
có thể đến cái hội chợ khốn kiếp ấy. Cảnh tượng tuyệt vời: mẹ tôi, bố
tôi, chú tôi và cô tôi cùng hai hay ba người lạ khác mà tôi không nhớ
liệu đã gặp họ quá ba lần trong đời, nhưng tôi vẫn nhận ra bởi họ thuộc
cùng phả hệ với tôi. Tôi bị kẹt rồi, cần phải viện ra cớ gì đó ngay lập
tức. Tôi cố không nhìn ra xung quanh mình tìm kiếm Pierre chưa quen
biết, nhưng tôi không thể ngăn mình lén liếc trộm hết sang phải rồi sang
trái.
Mẹ
tôi hẳn đã nhận ra tôi không thực sự lắng nghe bà, nhưng bà tuyệt đối
không thể tưởng tượng được tại sao. Phấn khởi bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ
này, bà quyết định thể hiện niềm vui của mình với gia đình của chúng tôi
đang đứng sau bà. Tôi sợ nhìn thấy một bộ com lê và một chiếc khăn đỏ
quay lại và tới nói chuyện với tôi nếu ai đó kêu tên tôi quá to.
- Chà, nhìn xem ai này! Laura đấy!
-
A đúng Laura rồi! Ngạc nhiên làm sao! Trời ơi cháu thay đổi nhiều quá!
Một người phụ nữ thực sự! Cháu đến để gặp chúng ta à? Cô tôi kinh ngạc
thán phục.
Tôi
rất yêu cô tôi, ngay cả khi rất ít được gặp cô, nhưng hôm nay, tôi hoàn
toàn chẳng quan tâm. Tôi đang bất đắc dĩ ở ngay trong một cuộc hội ngộ
gia đình bất thường tại quảng trường công cộng trong khi làm gái điếm,
tôi đang đợi một trong những khách hàng của mình. Ý tượng hẹn hò tại đây
ngay giữa buổi chiều mới hay ho làm sao! Tôi thật ngu ngốc, nhưng đã
quá muộn để than vãn lúc này, cần phải thoát khỏi tình huống ấy ngay lập
tức.
Đột
nhiên, tôi nhận ra giữa đám đông một chiếc khăn màu đỏ bay trong gió.
Người đàn ông quàng nó quay lưng lại tôi và đang đi về phía trung tâm
quảng trường. Ông ta chắc chắn cũng đã đợi tôi phía bên ngoài quảng
trường, và vì không nhìn thấy tôi đến, nên ông ta đi tìm để chắc rằng
mình không bị lừa. Khoảng năm mươi tuổi, ông ta đúng là có mặc một bộ
com lê và có bề ngoài rất lịch thiệp. Trong chớp mắt tôi biết ngay đây
chính là người đàn ông của mình.
Giây phút sững sờ của tôi bị cô tôi cắt ngang, cô vẫn đang đợi câu trả lời.
- Thế nào Laura, cháu đang mơ mộng đấy à?
Cô
và mẹ tôi quay lại để nhìn xem tôi có thể nhìn chăm chăm vào cái gì dữ
dội đến vậy. May mắn làm sao, Pierre doanh nhân đã biến mất vào đám
đông.
-
Ờ… vâng, một chút thôi ạ, cháu rất tiếc, tôi vừa cười vừa nói để dập
tắt ngay những dò xét trong ánh mắt họ. Cháu đợi các bạn cháu từ nãy tới
giờ, cháu nghĩ là đã thấy họ, nhưng cháu nhầm.
Tôi
bỗng kéo tay mẹ tôi và cô tôi ra phía ngược với nơi người đàn ông đang
đứng. Giống như thể chúng tôi là ba cô bạn gái thân thiết. Tôi nhìn bố
và những người khác vừa bước theo chúng tôi vừa chuyện trò.
-
A tất nhiên rồi, cô gái nhỏ này rất bận, đó là chuyện bình thường vào
tuổi của cô ấy! Chúng ta sẽ không quấy rầy cháu lâu hơn nữa, Laura xinh
đẹp ạ; chúng ta quay lại với chuyện mua sắm thôi! Thành phố này thật
tuyệt vời cháu nhỉ?
Cô
tôi không thể ngừng nói được nữa. Cô là một người thực sự hay chuyện.
Doanh nhân già của tôi có lẽ đã chuồn. Cái viễn cảnh bị mất tiền vì một
cuộc gặp gỡ phiền hà với gia đình ám ảnh tôi. Ngay cả khi hai cái thế
giới xa lạ này lướt qua ngày hôm nay, tôi vẫn phải có số tiền đó để
thoát khỏi khó khăn. Tôi ý thức được mình đang đùa với lửa, nhưng trong
tôi, một giọng nói lặp đi lặp lại tự nhủ rằng tôi không thể làm khác.
Không
thể ngăn nổi mình, mắt tôi điên cuồng đảo đi đảo lại hai bên quảng
trường. Cô tôi không chú ý đến điều đó, nhưng mẹ tôi đã nhận ra sự nóng
lòng ở tôi.
-
Nào, chúng ta lại lên đường thôi, chúc con một buổi chiều vui vẻ với
các bạn, con gái yêu. Hãy về nhà ăn bữa tối nay nhé, nếu con muốn. Chúng
ta có thể đón con sau khi mua sắm xong, buổi tối con ở lại với chúng
ta, và rồi mai con đáp tàu quay lại. Mẹ biết hơi xa một chút nhưng… Hay
có thể con đã có kế hoạch gì đó trước…
- Con sẽ tính xem mẹ ạ,cũng hay đấy. Con chưa biết con sẽ làm gì. Mẹ biết đấy, ngày mai con còn đi làm…
Thực
ra tôi vẫn đang làm việc. Tôi chào tạm biệt gia đình mình. Dường như
với tôi màn chào hỏi này dài vô tận. Cô tôi vừa ôm chặt tôi một lúc lâu
trong vòng tay vừa thì thầm rằng cô hy vọng sẽ được gặp tôi tối nay,
rằng tôi rất đẹp, vân vân và vân vân… Bố tôi, ngược lại, giơ tay chào
tôi, mà không thực sự chú ý đến tôi. Ông có cảm thấy sự đồi bại và tội
lỗi trên da thịt tôi?
Tôi
vừa đi vừa nhảy, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, nhưng trong đầu tôi, tôi
đang chạy hết tốc lực. Tôi thử kín đáo nhìn ra xung quanh để có thể tìm
thấy người đàn ông của mình, tôi biết mẹ vẫn đang nhìn tôi. Tôi chắp
tay cầu nguyện để ông ta không chuồn đi vì sự chậm trễ rành rành của
tôi.
Trong
lúc đưa mắt tìm một cái khăn, tôi bất ngờ nhận ra ông ta ở đầu kia
quảng trường. Tôi đã quá thành công trong việc đưa gia đình tôi tránh xa
ông ta đến mức giờ ông ta ở hướng đối ngược với tôi, một lần nữa tôi
lại phải thận trọng. Tôi đã quyết tâm có được số tiền ấy trong hôm nay.
Cuộc gặp với bố mẹ tôi như một gáo nước lạnh, nhưng tôi không có thời
gian nghĩ về chuyện đó, không có thời gian để suy nghĩ.
Cuối
cùng tôi cũng đến được chỗ doanh nhân của tôi, tôi bước chậm lại để
không gây chú ý. Người đàn ông không mong chờ ai cụ thể, tôi đã không tả
hình dáng mình, và đến lúc này, tôi không hối tiếc vì điều đó. Ông ta
đứng cách tôi một trăm bước. Tôi tiến sát ngay sau lưng ông ta và lẹ
làng vượt qua. Khi đã ở ngang tầm, tôi thì thào với ông ta theo kiểu của
một tên buôn ma túy thực thụ:
- Laura đây, theo tôi. Đừng quay lại và tiếp tục bước đi, gia đình tôi đang ở đây.
Tôi nói liền một hơi. Tôi cảm thấy sức ép xung quanh mình, tôi muốn mau chóng thoát khỏi tình huống quá ngột ngạt này.
Tôi
thấy ông ta bước sau tôi, ông ta cẩn thận theo bước chân tôi. Tôi tiếp
tục bước đi bằng đôi chân xứng đáng với một nhà vô địch điền kinh trong
suốt năm phút mà không quay lại lấy một lần. Khi cuối cùng đã chắc chắn
chúng tôi không bị nhìn thấy nữa, tôi dừng lại lấy hơi trong một con phố
vắng vẻ.
Giờ
tôi mới nhìn ông ta từ phía trước mặt. Ông ta khá cao lớn, cũng không
đến nỗi so với cung cách của ông ta. Lố lăng trong bộ com lê, dễ dàng
nhận ra ông ta cố tình bắt chước James Bond khi về già. Cũng khá thành
công về mặt kiểu cách, nhưng kém hơn về tốc độ hành động. Giờ tôi cho
rằng ông ta hơn năm mươi tuổi, khi nhìn cơ thể ông ta gần hơn. Tuy
nhiên, chắc chắn là ông ta có lợi thế khi mặc bộ đồ này. Nhưng vào
khoảnh khắc đưa mắt lên mặt ông ta, tôi thất vọng. Đôi mắt xanh lơ của
ông ta nhợt nhạt quá mức, bản thân nó khá quyến rũ, nhưng không có chút
sức sống nào. Có cảm giác ông ta đã trải qua quãng đời mười năm làm ông
ta kiệt quệ, và giờ đây chẳng còn lại gì trong ông ta.
Ông
ta, kẻ cố đóng giả một doanh nhân lịch duyệt và tôi, cô sinh viên khêu
gợi, chúng tôi làm thành một cặp tuyệt đẹp: một ông bố với cô con gái mà
có lẽ ông ta đã giáo dục tử tế và dạy cho cách ăn mặc duyên dáng, nhưng
chắc chắn không phải một con điếm 19 tuổi với khách hàng của cô ta.
- Xin chào, Laura. Chạy mệt quá!
Ông ta nói chậm đến mức tôi không thấy phần cuối của câu dù nó rất ngắn.
- Xin chào, Pierre, thật thế sao?
- Phải, đúng thế. Em nghĩ sao nếu chúng ta vào một quán bar nào đấy ngồi vài phút để lấy lại sức? Sau đó, chúng ta lên đường.
Một
quán bar sang trọng nằm ở góc phố là chỗ chúng tôi náu mình. Trước hết
là bởi cả ông ta lẫn tôi đều không muốn tiếp tục chạy trong phố, và cũng
bởi tôi muốn nhanh chóng lẩn tránh mọi người. Hôm nay người ta đã nhìn
tôi quá nhiều rồi. Chúng tôi ngồi vào một bàn góc trong cùng.
Sau
màn gọi đồ uống, không khí yên lặng bao trùm vài phút, giúp tôi có thời
gian để xem xét chỗ này. Những nhân viên phục vụ rất hợp với quán: họ
đẹp và rất hợp mốt. Tuy nhiên, họ nhìn chòng chọc vào chúng tôi một cách
kỳ lạ, vừa nhìn vừa to nhỏ thầm thì với nhau. Đầu tiên tôi cau mày, khi
trong lúc mang đồ uống đến cho chúng tôi, một người trong số họ không
đáp lại lời “cảm ơn” đi kèm một nụ cười của tôi. Trong một thoáng tôi
đoán ra ngay lý do của thái độ lạnh lung đó. Tay phục vụ đã hiểu rằng
chúng tôi không phải là cha con dù chúng tôi đã khéo léo che đậy. Tôi
tưởng tượng ra cảnh hắn sẽ nói xấu tôi khi quay lại sau quầy bar để pha
cà phê cho khách hàng khác, đúng đắn hơn: “Khoan đã, nhưng tôi thề đấy!
Đó là một con điếm, còn gã ta hoặc là bảo kê của ả, hoặc là khách hàng!
Rõ như ban ngày!”
Phải
chăng mọi chuyện rõ rành rành đến như thế? Pierre có vẻ chẳng nhận thấy
gì và tôi không dám nói với ông ta. Ông ta bắt đầu chuyện trò một cách
lặng lẽ.
- Chúng ta uống hết cà phê rồi về nhà tôi chứ?