Lạc lối - Lời bạt phần 1
Lời bạt của Eva Clouet
Gái bán hoa sinh viên trong thời đại Internet
(Eva
Clouet, 23 tuổi, là sinh viên cao học năm thứ hai khoa xã hội học –
ngành “Thể loại và Chính trị xã hội”. (chú thích trong phần lời bạt này
là của tác giả))
“Tại
Pháp, gần 40.000 nam/nữ sinh viên bán thân để có thể tiếp tục học tập.”
Thông tin này, do nghiệp đoàn của sinh viên SUD-Étudiant đưa ra vào mùa
xuân năm 2006 trong một phong trào chống luật “bình đẳng cơ hội”, có
mục đích thu hút sự chú ý của chính phủ Pháp đối với “thực tế sinh
viên”. Trong những yêu sách của mình, nghiệp đoàn sinh viên viện dẫn
những điều kiện sống khó khăn hiện nay của một số đông sinh viên (chỗ ở
hiếm hoi và đắt đỏ, tiền nong eo hẹp, khó khăn trong chuyện đảm bảo đồng
thời việc làm kiếm tiền và việc làm tại trường đại học, v.v…), và chỉ
ra các mâu thuẫn trong những giải pháp do chính quyền đề xuất nhằm giải
quyết tạm thời những bất cập nêu trên.
Kể
từ mùa thu năm 2006, các phương tiện thông tin đại chúng (chủ yếu là
báo chí và truyền hình) nắm được thông tin, nhờ đó làm sáng tỏ tình
trạng kinh tế bấp bênh của sinh viên dưới một góc nhìn mới và gây chú ý.
Trong bối cảnh trước cuộc bầu cử, con số “40.000” vang lên như một
tiếng chuông gây chấn động. Tò mò, ngạc nhiên, phẫn nộ, không thể hiểu
nổi, hoài nghi, ảo tưởng… chủ đề sinh viên bán thân đã bung ra trước
công luận, gây ra nhiều cuộc tranh luận và phản ứng.
Trong
xã hội chúng ta, bán thân - dưới bất kỳ hình thức nào - vẫn là một hành
vi bị lên án mạnh mẽ và hình ảnh của người bán thân(7),
trong trí tưởng tượng của mọi người nói chung, vẫn thường gắn với một
người “ở ngoài rìa” bởi “tuyệt vọng đến mức bán cả cơ thể mình”. Như
thế, khi là sinh viên, sự xấu xa tăng lên. Hình ảnh gái điếm trong mắt
chúng ta - một phụ nữ nước ngoài đợi khách hàng trên vỉa hè(8) -
có vẻ không tương thích với hình ảnh chúng ta vẫn quen thuộc về các
sinh viên của chúng ta. Tuy nhiên, như lời kể của Laura, sinh viên bán
thân là một thực tế thực sự tồn tại tại đất nước chúng ta. Nhưng vậy
thì, tại sao tại Pháp, một cường quốc lớn của thế giới, nơi hệ thống
giáo dục - dù bị phê phán và đáng phê phán - thường xuyên được nêu ra
làm gương, một số sinh viên lại bán thân?
(7) Chúng ta
quy ước sẽ sử dụng cụm từ “người bán thân” để chỉ cả nam giới, nữ giới
và người chuyển giới cung cấp các dịch vụ liên quan đến tình dục đổi lấy
thù lao.
(8) Tháng Hai năm 2006, 138 sinh viên nam/nữ
năm thứ hai khoa y và tâm lý thuộc trường đại học Nantes đã thực hiện
điều tra thông qua bảng câu hỏi về các chủ đề liên quan đến tình trạng
người bán thân là sinh viên và không phải là sinh viên. Kết quả của cuộc
điều tra ấy chỉ ra rằng theo mẩu này, “biên dạng điển hình” của một
người bán thân tại Pháp tương ứng với một “phụ nữ (97,8% số người trả
lời) trẻ (84,8%) nước ngoài (82,6%) chèo kéo khách trên phố (71,3%)”.
“Biên dạng” này phân hồi lại biên dạng vẫn thường được truyền đi trên
các phương tiện thông tin đại chúng - nhất là khi chúng nói về các mạng
lưới bán dâm - trong khi hoàn toàn nhấn mạnh về hình thức bán thân dễ
thấy nhất (đó là hình thức chèo kéo khách được thực hiện trên đường).
Trong khi đó, theo các công trình nghiên cứu về “vấn đề bán thân” của
hiệp hội Bác sĩ Thế giới (Antenne nantaise), bán thân trên đường phố tại
Pháp có lẽ chỉ mới chiếm 40% số vụ bán thân nói chung.
Nếu
như cho đến giờ không một nghiên cứu nghiêm túc nào có thể quy ra thành
số biểu hiện của hiện tượng này -, con số “40.000” ở đây không hề dựa
trên một công trình khoa học nào và vì thế chỉ là một sự ước tính-, thì
câu chuyện Laura cùng với nghiên cứu của tôi về thế giới của các gái hộ
tống là sinh viên đang góp phần làm sáng tỏ một số yếu tố, và qua đó
cung cấp một vài chìa khóa để hiểu được câu hỏi lớn về tình trạng sinh
viên bán thân.
1.SINH VIÊN BÁN THÂN, MỘT THỰC TẾ KHÔNG THUẦN NHẤT
Ngày nay, tồn tại rất nhiều đối tượng bán thân(9),
cũng như địa điểm và cách thức bán thân. Trong bối cảnh này, nhà nhân
loại học và chính trị học Janine Mossuz-Lavau giải thích rằng từ giờ có
lẽ sẽ thích hợp hơn khi gọi “những tình trạng bán thân” (số nhiều) hơn
là “tình trạng bán thân” “vì những tình huống rất đa dạng”(10).
Mỗi địa điểm (phòng ở, quán bar, hộp đêm, Internet, nơi massage, bãi đỗ
xe trên xa lộ, rừng, xe tải nhỏ…) lại tương ứng với một thực tế bán dâm
cùng những đối tượng của riêng nó,với luật lệ riêng, các nét đặc thù
riêng, giá cả riêng, khách hàng riêng, ràng buộc riêng và được mất riêng
của nó. Những sinh viên bán thân dĩ nhiên không tránh khỏi sự đa dạng
này. Như thế, một số sinh viên chọn hè phố như là địa điểm bán thân(11),
số khác chèo léo khách ở trường đại học hoặc bằng những “thông báo nhỏ”
và tiếp khách của họ tại cư xá của trường, số khác nữa bán thân trong
những phòng khoang tại các “bar tiếp viên” nổi tiếng (hay những “bar nút
chai”) hay trong các salon massage, và số khác - như Laura - dùng
Internet để kiếm tiền từ những dịch vụ tình dục. Vì thế sinh viên bán
thân không phải là một thực tế thuần nhất bởi nó đa dạng về hình thức và
cách thức thực hiện.
(9) Cá nhân thuộc một tầng lớp
trong xã hội được thừa nhận là làm việc đó; ví dụ: sinh viên, thanh niên
thuộc các tầng lớp trung lưu,v.v…
(10) Janine Mossuz-Lavau và Marie-Élizabeth Handman, Bán thân ở Paris, Paris, Nhà xuất bản Martinière,2005, trang 13.
(11)
Về vấn đề này, chúng ta có thể tham khảo lời kể của Sélénia, nữ sinh
viên đã bán thân trên đường phố Toulouse trong một năm, trong bài của
E.Philippe, “Là sinh viên, tôi bán thân”,Esprit Femme (nguyệt san),
tháng Hai 2007, số 21, trang 56-57.
Do
đó, đại chúng hóa việc tiếp cận với các phương tiện thông tin liên lạc
như Minitel trong những năm 1980, Internet và điện thoại di động ngày
nay, có vẻ như đã tăng cường sự phát triển của hoạt động bán thân “không
chuyên” (đối lập với hoạt động bán thân “chuyên nghiệp”) và “thời vụ”, ở
đó dễ thấy giới sinh viên.
Trong
số rất nhiều những gương mặt bao trùm tình trạng bán thân ở sinh viên,
lời bạt này mong muốn làm sáng tỏ đôi chút về một hình thức bán thân đặc
biệt - chính hình thức Laura đã thực hiện - như một hình thức bán thân
tự nguyện (lựa chọn), do sinh viên tiến hành một cách độc lập (không có
những kẻ ma cô dắt gái) thông qua Internet.
Internet và hình ảnh sinh viên “gái hộ tống”
Trong
chuyện bán thân, mạng Minitel vào những năm 1980 cùng với những “tin
nhắn hồng” nổi tiếng của nó, và giờ là Internet, có những lợi thế không
thể bỏ qua, kể cả ở phía khách hàng (cầu) cũng như ở phía những người
muốn bán thân (cung). Ngoài tầm lựa chọn rộng và việc cập nhật thường
xuyên, Internet còn cho phép ấn định những cuộc gặp kín đáo hoàn toàn
yên tĩnh vào bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu với chi phí rất thấp, bởi nó
cho phép người ta “giấu tên dễ dàng và an toàn(12)“.
Hơn nữa, Internet còn khiến cho công việc của cảnh sát rõ ràng trở nên
khó khăn hơn: “Những gái bán hoa hoạt động trên Net không gặp nguy cơ gì
đáng kể, bởi ngay cả khi có thể lo lắng về chuyện bị bắt, họ cũng không
phải là đối tượng ưu tiên của cảnh sát(13)“.
Trong bối cảnh ấy, rất nhiều cựu gái đứng đường và những thành phần “vô
danh” khác - trong đó có sinh viên - lao vào hoạt động này theo cách
của mình.
(12) Pascal Lardellie, Trái tim của Net - Độc thân và tình yêu trên Web, Paris, Belin, 2004, trang 65.
(13)
Đoạn trích trong “Những điểm lưu ý” của tác giả kịch bản và đạo diễn
Yann Reuzeau trong vở Những người mới vào nghề - Gái bán hoa qua vài
nhấp chuột, được công diễn từ tháng Mười một 2006 đến tháng Hai 2007 tại
Manufacture des Abbesses, Paris.
Trên
Net, những tin chào mời dịch vụ quan hệ tình dục có trả tiền dễ thấy
nhất là của các “gái hộ tống”. Ban đầu, “gái hộ tống” phải “hộ tống” một
khách hàng, tức là đi theo một người (thường là đàn ông) đến một buổi
dạ hội, đến nhà hàng, rạp hát… Trong phạm vi này, quan hệ tình dục không
phải là một phần của hợp đồng nhưng là một mục đích ngầm, được coi như
một hành động riêng tư giữa gái hộ tống và khách hàng của mình. Sự mập
mờ này giải thích cho việc gái hộ tống thường được coi là “gái điếm cao
cấp”, bởi họ đáp ứng một yêu cầu đặc biệt. “Người ta đòi hỏi cô ấy phải
quyến rũ, đẹp và tao nhã, nhưng đồng thời cũng phải có những phẩm chất
trí thức, để đi cùng với khách hàng của mình, thường là những người đàn
ông giao thiệp rộng(14).”
Ngày nay, hoạt động “đi cùng” này vẫn tồn tại, đặc biệt là thông qua
các trung tâm môi giới. Nhưng thuật ngữ “gái hộ tống” từ giờ được dùng
với toàn bộ những cô gái bán thân qua Net, và là như thế cho dù họ cung
cấp dịch vụ “hạng” gì. Vì vậy, đằng sau từ “gái hộ tống” ẩn chứa những
thực tế đa dạng: “Những gái điếm già bị đánh bật khỏi vỉa hè, những gái
bán hoa chuyên nghiệp với lịch làm việc kín đặc, những cô gái nước ngoài
bị các mạng lưới khai thác(15)“, hay, “người yêu qua đêm thời vụ(16).”
(14) Christelle Schaff, Bán hoa tại Pháp: điều tra, Nhà xuất bản Lagune, 2007, trang 50.
(15)
Dĩ nhiên không phải gái bán dâm trên Net đều độc lập: rất nhiều người
làm việc cho những “đại lý”, một số dưới sức ép của những tên cò gái,
nhất là với việc tổ chức thành các “cuộc lưu diễn”, những mạng lưới nô
lệ thực sự. Gái bán hoa lưu diễn: Chỉ một gái bán hoa/gái hộ tống làm
việc cho một tên ma cô. Tên này lập tour trong một khoảng thời gian –
thường là ngắn – tại khách sạn của một thành phố lớn ở phương Tây nơi
hàng ngày một tour tiếp đón một lượng lớn khách hàng (thường là hơn 10
khách một ngày), sau đó hắn lại thay đổi thành phố. Những mạng lưới
tuyển mộ (phần lớn là tại các nước phương Đông) và chèo kéo khách được
thực hiện qua Web. Thuật ngữ “lưu diễn” chỉ rằng gái bán thân đang đi
“lưu diễn”, rằng cô ấy đang đi “tour” tại các thành phố phương Tây lớn.
Tháng Năm 2000, một cơ quan bổ sung cho OCRETH (Cơ quan trung ương chịu
trách nhiệm trấn áp tình trạng buôn người) đã được thành lập để chống
lại tình trạng phạm tội liên quan đến những công nghệ mới. OCLCTIC (Cơ
quan trung ương phụ trách việc chống lại tình trạng tội phạm liên quan
đến các công nghệ thông tin và truyền thông) chịu trách nhiệm giải quyết
các vụ vi phạm cũng như trọng tội liên quan đến nghề dắt gái.
(16)
Matthieu Franchon và Andreas Bitesnich, “Làm công ăn lương ban ngày,
gái hộ tống ban đêm”, Choc (tuần san), 28 tháng Sáu 2007, số 87, trang
26-33.
Những
cô gái hộ tống, dù là “chuyên nghiệp” hay “không chuyên” như Laura,
chèo léo khách và liên lạc thông qua những thông báo trên các địa chỉ
chuyên biệt hoặc những địa chỉ chung chung có mục mang tên “gặp gỡ trả
tiền” hay “gặp gỡ cho người lớn”. Những thông báo này chủ yếu chứa đựng
thông tin cụ thể liên quan đến những dịch vụ được chào hàng. Ví dụ chúng
ta thấy ở đây số đo của các cô gái hộ tống, tuổi của họ, vùng hay thành
phố họ hành nghề, giờ giấc, giá cả, và đôi khi cả một đoạn ngắn trình
bày chi tiết những dịch vụ kể cả “những điều kiêng kỵ(17)“ của họ.
(17)
Trong tiếng lóng của nghề gái hộ tống, ‘những điều kiêng kỵ” chỉ các
hành vi tình dục mà gái hộ tống từ chối làm trong khuôn khổ mua bán.
Ngược lại, thuật ngữ “không kiêng kỵ” chỉ một gái hộ tống chấp nhận tất
cả các loại hành vi.
Một số gái hộ tống có trang web riêng của chính mình hoặc blog(18).
Những trang web cá nhân này, nói chung có thiết kế và giao diện cơ bản,
thường được trình bày theo cùng một cách. Đầu tiên, một cửa sổ mở ra và
chỉ rõ rằng người sử dụng Internet phải ở tuổi thành niên để tiếp tục
xem xét. Khi vào trang này, một bài viết, thường là do chính gái hộ tống
soạn, giới thiệu ít nhiều chi tiết về bản thân cô gái đó. Một số cô
bằng lòng với việc chỉ miêu tả mình về mặt hình thể, trong khi một số
khác nêu lên những mối quan tâm của họ, tình trạng hôn nhân của họ,
những lý do các cô bán thân… Bài viết này cũng cho phép gái hộ tống thể
hiện những mong đợi của mình đối với cuộc gặp gỡ mua bán và với thái độ
cư xử của khách hàng (điều kiện gặp gỡ, sở thích về hành vi tình dục,
típ đàn ông…). Sau đó, rất nhiều mục xác định rõ kiểu dịch vụ mà gái hộ
tống chào hàng. Nói chung, chúng ta có thể thấy những danh sách dịch vụ
có thể phục vụ và những dịch vụ mà gái hộ tống từ chối thực hiện; giá cả
(theo giờ, cả buổi tối, cả đêm hoặc hơn nữa); những giờ rảnh rỗi (“giờ
làm việc”); và cuối cùng là trang liên hệ ở đó gái hộ tống ghi địa chỉ
thư điện tử và/hoặc số điện thoại di động của mình. Thường thường, “bộ
sưu tập ảnh” minh họa cho blog và cho thấy gái hộ tống dưới nhiều góc độ
ánh sáng. Chúng ta có thể nhận thấy rằng rất hiếm gái hộ tống”không
chuyên” để lộ mặt mình trên các tấm ảnh. Nhìn chung, các cô chọn cách
giấu mặt. Họ làm thế chủ yếu để giữ kín nhân thân bởi những người xung
quanh không biết về hoạt động bán thân của họ và/hoặc làm gái hộ tống
không phải hoạt động duy nhất của họ. Thường thì những cô này có một
hoạt động “chính thức” khác (ví dụ sinh viên) và bán thân theo từng dịp
(với tần suất vài cuộc hẹn thỏa thuận giá một tháng).
(18)
Blog (hay blogue): Site Web được lập nên bởi sự tập hợp nhiều file được
sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Mỗi file (cũng được gọi là ‘bản ghi
chép” hay “bài viết”) là một phần them vào blog dưới hình thức một sổ
lịch trình hay nhật ký. Blogueur(người viết blog) đưa vào đây một bài
viết, thường được làm phong phú thêm bằng những siêu liên kết và những
yếu tố đa phươn tiện, ở đó nói chung mỗi người đọc đều có thể đưa ra
những lời bình luận.
Với
những cô “bán thân thời vụ” này - họ là thư ký, phụ nữ nội trợ, luật
sư, người đang tìm việc, sinh viên, v.v… -, việc bán thân là phụ. Trong
trường hợp ấy, gái bán thân theo thời vụ thường làm việc độc lập (họ làm
việc vì họ, kiếm tiền cho họ) và bán thân là một lựa chọn cá nhân, ít
nhiều bị chi phối, nhưng dù gì cũng là một lựa chọn lý tính. Về vấn đề
này, Malika Nor(19) chỉ
rõ rằng những cô bán thân độc lập theo thời vụ thường xa lạ với các trợ
cấp xã hội (vả lại đây cũng là lý do không một tổ chức nào, mang tính
thể chế hay hiệp hội, có ý định làm rõ xem tình trạng bán thân ở sinh
viên là gì). Nữ tác giả này cũng nói thêm rằng hình thức “bán thân tự
nguyện thường có động cơ tiền bạc, hoặc bởi hoạt động đó tỏ ra cực kỳ xa
hoa và có lợi, hoặc bởi đối với những người này nó chỉ là một nguồn thu
nhập thêm hoặc cần thiết ở mức tối thiểu.”
(19) Malika Nor, Bán dâm, Paris, Nhà xuất bản Le Cavelier Bleu, 2001, trang 54.
Việc
lựa chọn bán thân - khả năng có một “cuộc sống kép” - chắc chắn trở nên
dễ dàng nhờ Internet. Theo phân tích của Yann Reuzeau, “ngày nay, nhiều
gái bán thân bắt đầu vào nghề qua Internet. Trong số họ, rất nhiều
người có lẽ sẽ không làm việc đó nếu không có cơ hội “có vẻ” ảo này
(..), bởi sự mới lạ to lớn của Internet là mở ra nghề này hoàn toàn với
bất kỳ ai. Một máy tính bình thường, kết nối Internet, hai/ba tấm ảnh,
nhiều là một phần tư giờ, và thế đấy, bạn là gái hộ tống(20)!”
Vả lại, nếu người ta căn cứ vào lời kể của Laura, thì thực sự trong khi
lướt Web, cô nhanh chóng và dễ dàng rơi vào một loạt những lời quảng
cáo rõ ràng. Bị thôi thúc bởi nhu cầu tiền bạc và trí tò mò, trong khi
vẫn có cảm giác được “bảo vệ” trước màn hình máy tính của mình, Laura
tìm thấy trên Internet “giải pháp mà cô mong đợi”: “tiện lợi, và
nhanh…”.
(20) Vả lại tình trạng bán thân tự nguyện và
không chuyên này còn là đề tài cho vở kịch mới đây của cô. Đặc biệt cô
đưa lên sân khấu Marion, 19 tuổi, sinh viên y khoa, để tiếp tục theo
đuổi việc học, đã bán thân theo từng dịp thông qua Internet. Yann
Reuzeau,Những người mới vào nghề - Gái bán hoa qua vài lần nhấp chuột,
kịch (2006), công diễn từ tháng Mười một 2006 đến tháng Hai 2007 tại La
Manufacture des Abbesses, Paris.
Thoạt
tiên, có vẻ dễ ngạc nhiên khi thấy sinh viên trong môi trường bán dâm.
Tuy nhiên, chúng ta biết rằng đối tượng này còn lâu mới được “nằm trên
đống vàng” và rất nhiều nam/nữ sinh viên có một “nghề” bên cạnh những
nghĩa vụ ở trường đại học của họ(21).
Hơn nữa, phần lớn những công việc dành cho sinh viên và phù hợp với
thời gian biểu của nam/nữ sinh viên thường được trả công rất thấp, thậm
chí còn bị trả thấp hơn công sức lao động. Vì vậy, cuối cùng chẳng có gì
quá ngạc nhiên khi nghĩ rằng “đối với một người trẻ trong tình trạng
kinh tế bấp bênh, sức cám dỗ rất lớn khi người ta thấy khả năng hấp dẫn
của số tiền sinh ra từ loại hoạt động này(22).”
(21)
Theo tổ chức Quan sát Đời sống Sing viên (OVE): Tại Pháp, 47% sinh viên
làm thêm bên cạnh việc học tập và 15% trong số họ làm ít nhất sáu tháng
một năm, ít nhất là làm bán thời gian.
(22) Christelle Schaff, tác phẩm đã dẫn, trang 140.
2. SINH VIÊN BÁN THÂN QUA INTERNET HỌ LÀ AI?
Rất
khó xây dựng được một “dạng điển hình” của sinh viên bán thân trên
Internet. Tuy nhiên, xem xét số đối tượng này, người ta có thể nhận thấy
một điều: phần lớn những lời quảng cáo trực tuyến được đưa ra bởi các
cô gái trẻ. Vả lại, nếu người ta chú ý đến các bài báo về chủ đề này
xuất hiện trong năm vừa qua, các tác giả tuyệt không dẫn ra một trường
hợp bán thân ở nam giới nào. Với nhiều người, hành vi bán thân chỉ là
“một việc làm của nữ giới”, và từ đó suy ra, tình trạng bán thân ở sinh
viên chỉ liên quan đến sinh viên nữ. Chắc chắn những lời quảnh cáo bán
thân của nam sinh viên là gần như không thấy trên mạng, nhưng điều đó
không vì thế mà có nghĩa là tình trạng sinh viên nam bán thân không tồn
tại(23).
Trong vấn đề này, thay vì nghĩ rằng bán thân chỉ có thể “dành” cho nữ
giới, nên tự hỏi về thực tế sự khác biệt về giới nói trên. Nếu như trong
chuyện bán dâm, nữ giới quá tải về cung và nam giới quá tải về cầu, thì
đó là bởi việc bán dâm ăn sâu vào một hệ thống phức tạp các quan hệ
giới bất bình đẳng. Trong hệ thống này, giới tính nữ - theo cách giáo
dục của xã hội – nằm dưới sự kiểm soát xung năng – được cho là “tự
nhiên” theo cách giáo dục của xã hội – của đàn ông. Việc ý thức được cơ
chế thống trị ấy về quyền lực của nam giới đối với nữ giới là không thể
thiếu để hiểu được việc bán thân và vấn đề bán thân ở sinh viên.
(23)
Để phục vụ nghiên cứu của mình, tôi đã gặp một nam sinh viên trẻ từng
bán thân trong hai năm trên phố và hiện đang sử dụng Internet – được
đánh giá là “ít mạo hiểm hơn trên phố” – để tìm khách hàng. Anh ta không
đăng quảng cáo cũng không có blog, nhưng kết nối vào những trang gặp gỡ
“gay” để thiết lập các quan hệ mới. Theo anh ta, việc thiếu bóng nam
giới – và vì thế cả nam sinh viên – với tư cách “người cung cấp” các
“dịch vụ tình dục có trả tiền” là chuyện về cung cầu. “Cầu của nam giới
về các quan hệ khác giới “miễn phí” cao hơn cung – từ đó nảy sinh tình
trạng bán dâm ở nữ giới để “giải quyết tạm thời” sự chênh lệch này.
Ngược lại, khoảng cách giữa cầu và cung về quan hệ đồng giới nam “miễn
phí” thấp hơn. Những nam giới bán dâm vì vậy ít hơn các đồng nghiệp nữ,
vì cầu bị cạnh trang bởi “tầng lớp miễn phí”.
Như
vậy chúng ta biết rằng phần lớn sinh viên bán thân là nữ. Hơn nữa, theo
nhiều nguồn tài liệu báo chí thu nhập được về vấn đề này, những sinh
viên nữ bán thân chủ yếu là vì nhu cầu tiền bạc và vì họ thiếu thời gian
để làm một công việc kiếm đủ bên cạnh việc học. Để giải thích cho lựa
chọn bán thân của nữ sinh viên, các phương tiện truyền thông vì vậy nhấn
mạnh đến tình trạng kinh tế bấp bênh có liên quanh tới chi phí cuộc
sống đang không ngừng tăng lên. Vả lại chính các lý do này thúc đẩy
Laura bán thân. Giống như nhiều sinh viên tại các trường đại học công
lập, Laura xuất thân từ tầng lớp trung lưu và mức sống của cô phụ thuộc
nhiều vào mức sống của gia đình cô. Theo những tiêu chuẩn và định nghĩa
thuộc về thể chế, gia đình cô tuy nhiên không “thiếu tiền” bởi cả bố lẫn
mẹ cô đều đi làm toàn thời gian và nhận mức thu nhập được cho là “đủ”
để chu cấp cho nhu cầu của tất cả các thành viên trong gia đình. Tuy
nhiên trong thực tế hiện nay, ngay cả với hai mức lương tối thiểu, nhiều
gia đình “trung lưu” vẫn phải tìm cách “thắt lưng buộc bụng” để sống
tạm ổn.
Dù vậy, tình trạng kinh tế bấp bênh – liên quan đến môi trường xã hội xuất thân của sinh viên nữ(24) -
không thể là lý do duy nhất giải thích cho lưa chọn bán thân của các
sinh viên nữ. Quả vậy, không phải tất cả các sinh viên nữ “khó khăn về
tài chính” đều bán thân! Và tất cả những gái hộ tống là sinh viên đều
cần tiền tới mức sống còn(25). Trong bối cảnh này, hình ảnh “nữ sinh viên” nghèo mà các phương tiện truyền thông viện dẫn cần được hiểu tinh tế hơn.
(24)
Sự giúp đỡ của cha mẹ và các thành viên khác trong gia đình chiếm gần
44.6% những nguồn thu của sinh viên (số liệu của CREDOC, 1992) – Olivier
Galland và Marco Oberti, Sinh viên, Paris, La Decouverte, 1996, trang
67.
(25) Để phục vụ nghiên cứu của mình, tôi đã
gặp hai gái hộ tống sinh viên mà công việc kiếm tiền không xuất hiện
trong mục địch đầu tiên của việc họ đi bán thân. Cả hai người đều được
trợ cấp tài chính (một cách thoải mái) từ cha mẹ họ.