Đời ảo - Chương 20 - 21

20

Khoảng mười lăm phút sau khi cuộc họp kết thúc, Mordden ghé qua khoang làm việc của tôi.

“Chà, khá lắm,” hắn nói.

“Thật chứ?” tôi nói chẳng mấy nhiệt tình.

“Chắc
chắn rồi. Cậu dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều đấy. Đối đầu lại cả sếp của
mình, mụ Nora đáng sợ, trong dự án yêu quý của mụ...” Hắn lắc đầu. “Đúng
là sức căng sáng tạo đấy. Nhưng cậu cũng nên nhận thức được hậu quả cho
hành động của mình. Nora không quên chuyện ai coi nhẹ mình đâu. Hãy ghi
nhớ rằng những tên lính gác tàn nhẫn nhất trong các trại tập trung của
Đức Quốc Xã là phụ nữ.”

“Cảm ơn lời khuyên,” tôi nói.

“Cậu
nên cảnh giác với những dấu hiệu nhỏ bé cho thấy Nora không hài lòng. Ví
dụ như những cái hộp rỗng chất đống bên cạnh khoang làm việc của cậu.
Hay đột nhiên không thể đăng nhập vào máy tính. Hay là bên Nhân sự đòi
phù hiệu lại. Nhưng đừng lo, họ sẽ cho cậu lời giới thiệu tốt, và dịch
vụ hỗ trợ tìm việc của Trion miễn phí đấy.”

“Vậy à. Cảm ơn.”

Tôi thấy mình có thư thoại. Sau khi Mordden đi, tôi nhấc điện thoại lên.

Đó là tin nhắn của Nora Sommers, bảo tôi - không, ra lệnh cho tôi - đến văn phòng của mụ ngay lập tức.

Mụ đang gõ bàn phím khi tôi đến.

Mụ
liếc xéo nhanh qua tôi như loài bò sát, rồi quay lại máy tính của mình.
Mụ lờ tôi đi phải đến hai phút. Tôi đứng đó lúng túng ngượng nghịu. Mặt
mụ lại bắt đầu đỏ bừng - tôi cảm thấy có phần tệ là chính nước da của
mụ lại tố cáo mụ dễ như thế.

Cuối cùng thì mụ nhìn lên, quay ghế
lại để đối diện với tôi. Mắt mụ lấp lánh, nhưng không phải với nỗi buồn.
Một cái gì khác, một cái gì gần như là hung dữ.

“Nghe này, chị Nora,” tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi muốn xin lỗi vì...”

Mụ nói khẽ tới nỗi chỉ vừa đủ nghe. “Tôi khuyên anh nên lắng nghe, Adam. Hôm nay anh đã nói đủ rồi đấy.”

“Tôi thật ngốc...” tôi cất tiếng.

“Và
nhận xét như thế khi có mặt Camilletti, Ngài Điểm Cốt Yếu, ông Biên Lợi
Nhuận... Tôi đã phải tốn nhiều công sức kiểm soát thiệt hại với ông ta,
tất cả là nhờ anh.”

“Lẽ ra tôi nên giữ mồm giữ miệng...”

“Anh định phá hoại ngầm tôi,” mụ nói. “Anh không biết mình đang đối đầu với cái gì đâu.”

“Nếu tôi đã biết trước là...” tôi cố chen vào.

“Đừng
có mà nhắc tới điều đó. Phil Bohjalian đã kể với tôi ông ta đi qua
khoang của anh và thấy anh đang phát sốt lên nghiên cứu về GoldDust
trước buổi họp, trước khi anh ‘ứng khẩu’ bác bỏ công nghệ sống còn này
một cách ‘tự nhiên’. Tôi cam đoan với anh điều này, Ngài Cassidy. Anh có
thể nghĩ mình là thứ của nợ sáng giá nào đó vì thành tích của anh ở
Wyatt, nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không thoải mái quá ở Trion đâu. Nếu
anh không lên xe buýt, anh sẽ bị chèn qua. Và hãy nhớ lời tôi: Tôi sẽ ở
đằng sau bánh lái.”

Tôi đứng đó vài giây trong khi mụ chồm lấy
tôi bằng cặp mắt trừng trợn của loài dã thú. Tôi nhìn xuống sàn, rồi lại
ngẩng lên. “Tôi làm hỏng chuyện,” tôi nói. “Và tôi thực sự nợ chị một
lời xin lỗi lớn. Rõ ràng là tôi đã đánh giá sai tình huống, và tôi có
thể đã mang theo thành kiến cũ khi ở Wyatt, nhưng đó không phải là lời
bào chữa. Chuyện này sẽ không lặp lại.”

“Sẽ không có cơ hội nào để
chuyện đó lặp lại lần nữa,” mụ nói nhỏ. Mụ cứng rắn hơn bất cứ tay cảnh
sát bang tàn bạo nào đã từng ra hiệu cho tôi tấp lại bên đường.

“Tôi
hiểu,” tôi nói. “Và nếu có ai đó nói cho tôi biết là quyết định đã được
lập, tôi hẳn đã im như thóc. Tôi nghĩ là tôi đã phỏng đoán rằng mọi
người bên Trion này đã từng nghe chuyện Sony, thế thôi. Rất tiếc.”

“Sony?” mụ hỏi. “Ý anh là sao, ‘nghe chuyện Sony?’ ”

Bọn
tình báo cạnh tranh của Wyatt đã bán cho lão mẩu tin lý thú này, và lão
cho tôi để sử dụng trong giây phút chiến lược. Tôi cho rằng cứu cái
mông mình khỏi cháy cũng được tính là giây phút chiến lược rồi. “Chị
biết đấy, chỉ là họ đang vứt bỏ kế hoạch tích hợp GoldDust vào tất cả
máy cầm tay đời mới của mình.”

“Tại sao?” mụ hỏi ngờ vực.

“Phiên
bản mới nhất của Microsoft Office sẽ không hỗ trợ nó. Sony nhận định
rằng nếu họ tích hợp GoldDust, họ sẽ mất hàng triệu đô la doanh số, vì
vậy họ sẽ chọn BlackHawk, giao thức không dây cục bộ mà Office sẽ hỗ
trợ.”

“Nó sẽ hỗ trợ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Anh chắc về điều này không? Nguồn tin của anh hoàn toàn đáng tin cậy chứ?”

“Hoàn toàn, một trăm phần trăm. Tôi sẽ cược cả mạng sống của mình cho chuyện đó.”

“Anh cũng sẽ cược cả sự nghiệp của mình cho chuyện đó chứ?” Ánh mắt mụ khoan sâu vào tôi.

“Tôi nghĩ tôi vừa làm thế rồi.”

“Rất thú vị,” mụ nói. “Cực kỳ thú vị, Adam. Cảm ơn.”

21

Tối hôm đó tôi về muộn.

Tới
bảy giờ ba mươi, tám giờ, nơi này đã vắng lặng. Ngay cả những kẻ tham
công tiếc việc cố hữu cũng làm việc từ nhà vào buổi tối, đăng nhập lại
vào mạng Trion, vì vậy không còn phải ở lại văn phòng muộn làm gì nữa.
Tới chín giờ tối thì không còn thấy ai nữa. Đèn huỳnh quang trên tràn
vẫn sáng, lung linh yếu ớt. Cửa sổ từ sàn tới trần trông tối đen từ vài
góc; từ vài góc khác bạn thấy được thành phố trải dài trước mắt, ánh đèn
lấp lánh, đèn pha xe kéo thành vệt dài câm lặng.

Tôi ngồi ở khoang của mình và bắt đầu tìm tòi trong website nội bộ của Trion.

Nếu
Wyatt muốn biết ai đã được tuyển vào cho thứ “sản phẩm đặc biệt” được
khởi động lúc nào đó trong vòng hai năm qua, tôi đoán là tôi nên thử tìm
xem Trion đã tuyển ai vào trong hai năm gần đây. Đó là một
khởi đầu cũng tạm được. Có đủ loại cách để tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu
nhân viên, nhưng vấn đề là tôi không thực sự biết rõ mình đang tìm ai
hay cái gì.

Một lúc sau, tôi đoán ra: số của nhân viên. Mỗi nhân
viên Trion đều có số. Số nhỏ có nghĩa là bạn được tuyển vào từ sớm. Vì
vậy sau khi xem ngẫu nhiên một đống lý lịch nhân viên khác nhau, tôi bắt
đầu thấy khoảng số cho những người bắt đầu làm việc ở đây từ hai năm
trước. May thay (ít nhất cũng là cho mục đích của tôi), Trion đã trải
qua một thời kỳ thực sự chậm chạp, nên không có quá nhiều người được
nhận vào. Tôi lập ra được một danh sách với vài trăm nhân viên mới -
những người mới vào trong vòng hai năm qua - và tải về tất cả tên và lý
lịch của họ vào một đĩa CD. Ít nhất thì đó cũng là một khởi đầu.

Trion
sở hữu một dịch vụ tin nhắn nhanh riêng gọi là InstaMail. Nó hoạt động
hệt như Yahoo Messenger hay America Online’s Instant Messenger - bạn có
thể giữ một “danh sách bạn bè” cho bạn biết được khi nào thì đồng nghiệp
của mình đang trực tuyến và khi nào thì không. Tôi để ý thấy Nora
Sommers đang đăng nhập. Mụ không ở đây nhưng lại trực tuyến, có nghĩa là
mụ đang làm việc từ nhà.

Đây là điều tốt, bởi nó có nghĩa là giờ
tôi có thể thử đột nhập vào văn phòng của mụ mà không phải sợ mụ xuất
hiện không báo trước.

Ý nghĩ làm điều đó khiến bụng tôi thắt lại
bằng nắm tay, nhưng tôi biết tôi không còn lựa chọn nào khác. Arnold
Meacham muốn có kết quả rõ ràng, giống như ngày hôm qua vậy. Tôi biết
Nora Sommers tham gia vào ban tiếp thị cho vài sản phẩm mới của Trion.
Có lẽ mụ sẽ có thông tin về bất cứ sản phẩm hoặc công nghệ mới nào mà
Trion đang bí mật phát triển. Ít nhất thì cũng đáng để xem xét kỹ.

Nơi nhiều khả năng nhất mụ sẽ lưu trữ những thông tin này là ở trong máy tính đặt ở văn phòng của mụ.

Tấm
đồng trên cửa ghi N. SOMMERS. Tôi thu hết dũng khí để thử vặn nắm cửa.
Nó bị khóa. Điều này chẳng hề làm tôi ngạc nhiên vì mụ giữ những hồ sơ
nhân sự nhạy cảm ở đây. Tôi có thể nhìn qua tấm kính mỏng vào văn phòng
mờ tối của mụ, rõ mồn một. Chẳng có gì nhiều trong đó, và dĩ nhiên là nó
ngăn nắp thái quá.

Tôi biết phải có chìa khóa đâu đó tại bàn nhân
viên hành chính của mụ. Nói đúng ra là người hỗ trợ hành chính cho mụ -
một phụ nữ to lớn, cứng rắn, mông nở nang, khoảng ba mươi tuổi tên là
Lisa McAuliffe - không phải chỉ làm cho mụ. Trên danh nghĩa, Lisa làm
việc cho tất cả nhân sự của Nora, kể cả tôi. Chỉ có Phó Giám đốc là có
nhân viên hành chính riêng; đó là chính sách của Trion. Nhưng điều này
chỉ là hình thức mà thôi. Tôi đã ngộ ra được là Lisa McAuliffe làm việc
cho Nora và căm ghét tất cả những ai cản đường mình.

Lisa cắt tóc
rất ngắn, gần như là húi cua, và mặc quần yếm hay quần ống rộng. Bạn sẽ
không nghĩ Nora, người luôn ăn mặc thời trang và nữ tính, lại có một
nhân viên hành chính như Lisa McAuliffe. Nhưng Lisa trung thành dữ dội
với Nora; cô ta chỉ dành vài nụ cười ít ỏi cho Nora và làm tất cả mọi
người khác sợ chết khiếp.

Lisa là người yêu mèo. Khoang làm việc
của cô ta bừa bộn hàng chục thứ liên quan tới mèo: những con búp bê
Garfield, mô hình Catbert, những thứ đại loại như thế. Tôi nhìn quanh,
không thấy ai và bắt đầu kéo ngăn kéo bàn ra. Sau vài phút tôi tìm thấy
chùm chìa khóa đặt trong một hộp nhựa đựng kẹp giấy giấu dưới đất trồng
của cái cây cảnh thích ứng được với ánh đèn huỳnh quang. Tôi hít sâu,
lấy chùm chìa khóa - nó phải có tới hai mươi chiếc - và bắt đầu thử từng
chìa một. Chìa thứ sáu mở được cửa vào phòng Nora.

Tôi bật đèn, ngồi xuống bàn Nora và bật máy tính của mụ lên.

Trong
trường hợp có ai đó đột nhiên đi qua, tôi đã có chuẩn bị rồi. Arnold
Meacham đã bơm cho tôi đầy chiến thuật - theo cách công kích, đặt cho họ
các câu hỏi - nhưng có bao nhiêu khả năng một nhân viên lau dọn nói
tiếng Bồ Đào Nha hoặc Tây Ban Nha và không nói được tiếng Anh sẽ nhận ra
là tôi đang ở trong văn phòng của người khác chứ? Vậy là tôi tập trung
vào nhiệm vụ trước mắt.

Nhiệm vụ trước mắt, không may thay, lại
không dễ đến thế. TÊN NGƯỜI SỬ DỤNG/MẬT KHẨU chớp trên màn hình. Khốn
kiếp thật. Được bảo vệ bằng mật khẩu: Lẽ ra tôi nên đoán trước. Tôi đánh
vào NSOMMERS; đó là chuẩn tên. Rồi tôi gõ NSOMMERS vào ô mật khẩu. Tôi
đã được dạy là bảy mươi phần trăm người dùng sẽ đặt mật khẩu giống như
tên sử dụng.

Nhưng không phải là Nora.

Tôi cảm thấy rằng
Nora không phải dạng người sẽ viết mật khẩu của mình vào một tờ ghi nhớ
đặt trong thứ gì đó như ngăn kéo bàn, nhưng tôi vẫn phải chắc chắn. Tôi
kiểm tra những nơi thường gặp - dưới tấm để chuột, dưới bàn phím, đằng
sau máy, trong ngăn kéo bàn, nhưng không thấy gì cả. Vậy tôi sẽ phải tự
xoay xở thôi.

Tôi thử chỉ cụm SOMMERS; tôi thử ngày sinh, bảy số
đầu tiên và cuối cùng trong dãy số An sinh Xã hội của mụ, số nhân viên
của mụ. Hàng loạt các loại kết hợp. TỪ CHỐI. Sau lần thử thứ mười, tôi
ngừng lại. Mỗi lần thử đều bị ghi nhận, tôi phải đoán như thế. Mười lần
thử đã là quá nhiều. Thường thì người ta không vụng về nhiều hơn hai hay
ba lần.

Thật không hay.

Nhưng còn những cách khác để phá
mật khẩu. Tôi đã trải qua hàng giờ đào tạo về chuyện đó, và họ cho tôi
thứ thiết bị gần như đến thằng ngu cũng dùng được. Tôi chẳng phải là
hacker hay gì cả, nhưng tôi cũng kha khá về máy tính - đủ để tôi gặp cả
đống rắc rối hồi còn ở Wyatt, đúng không? - và thứ họ cho tôi dễ cài đặt
tới lố bịch.

Về cơ bản thì nó là thiết bị với tên gọi “trình ghi
nhận thao tác bàn phím”. Thứ này bí mật ghi lại mọi phím đã bấm mà người
sử dụng máy thực hiện.

Nó có thể là một phần mềm như chương trình
máy tính, hoặc là thiết bị phần cứng. Nhưng bạn phải cẩn thận khi cài
đặt các phiên bản phần mềm, vì bạn sẽ không bao giờ biết được hệ thống
mạng của Tập đoàn được kiểm soát chặt chẽ như thế nào; họ có thể sẽ phát
hiện ra. Vì vậy Arnold Meacham bảo tôi phải dùng thiết bị này.

Hắn
đã cho tôi một loạt những thứ đồ chơi bé nhỏ. Một cái là đầu nối cáp tí
hon được gắn vào giữa bàn phím và máy để bàn. Bạn sẽ không bao giờ để ý
thấy nó. Nó có một con chip gắn vào cho phép ghi nhận và lưu trữ tới
hai triệu phím bấm. Sau đó bạn chỉ cần quay lại gỡ nó ra khỏi máy tính
đích thế là bạn sẽ có bản ghi của mọi thứ mà người ta đã gõ vào.

Trong
tổng cộng khoảng mười giây, tôi rút bàn phím của Nora ra, gắn cái
KeyGhost bé nhỏ này vào, rồi lại cắm trở lại máy tính. Mụ sẽ không bao
giờ thấy, và vài ngày nữa tôi sẽ trở lại để lấy nó.

Nhưng tôi sẽ
không chịu trắng tay rời khỏi văn phòng của mụ. Tôi nhìn qua vài thứ
trên bàn. Không có gì nhiều nhặn ở đây. Tôi tìm thấy một bản nháp thư
điện tử gửi tới đội Maestro mụ vẫn chưa gửi đi. “Nghiên cứu thị trường
mới nhất của tôi,” mụ viết, “cho thấy rằng dù GoldDust rõ ràng ưu việt,
tuy nhiên Microsoft Office sẽ hỗ trợ công nghệ không dây BlackHawk. Dù
điều này có thể sẽ gây phiền hà cho các kỹ sư xuất sắc của chúng ta, tôi
chắc chắn mọi người đều đồng ý rằng tốt nhất là không bơi ngược dòng
cơn sóng Microsoft...”

Làm nhanh lắm, Nora, tôi nghĩ. Tôi rất hy vọng Wyatt nói đúng.

Cũng
có tủ đựng hồ sơ phải xem qua. Thậm chí ở một nơi công nghệ cao như
Trion, những hồ sơ quan trọng cũng hầu như luôn luôn ở dạng giấy, dù là
bản gốc hay bản sao lưu. Đây là sự thật lớn lao về thứ được gọi là văn
phòng không giấy tờ: tất cả chúng ta càng sử dụng máy tính nhiều bao
nhiêu, chúng ta càng phải dùng nhiều tập giấy sao chép bấy nhiêu. Tôi mở
tủ đầu tiên mình bước đến, hóa ra nó lại chẳng phải là tủ hồ sơ gì cả
mà là tủ sách khép kín. Tôi tự hỏi, tại sao lại có vài cuốn sách để ở
đây, kín đáo như thế? Rồi tôi nhìn kỹ những cái tít và tôi kêu lớn thành
tiếng.

Mụ có hàng dãy hàng dãy sách với tựa đề như Những phụ nữ chạy cùng bầy sói, Sức mạnh của phụ nữĐấu như đàn ông,Thắng như phụ nữ. Rồi những nhan đề như Tại sao gái ngoan không vượt được lên... nhưng gái mạnh bạo thì có thểBảy bí mật của những người phụ nữ thành đạtMười một điều răn của những người phụ nữ cực kỳ thành đạt.

Nora, Nora, tôi nghĩ. Tiến lên đi, cô gái.

Bốn
tủ tài liệu của mụ không khóa, và tôi xem chúng trước, lật qua những
nội dung buồn chán và tẻ nhạt: đánh giá quyền chọn mua cổ phiếu, đặc tả
sản phẩm, tài liệu phát triển sản phẩm, tài chính... Mụ tài liệu hóa
dường như tất cả mọi thứ, có lẽ in sao mọi bức thư mụ gửi hoặc nhận
được. Tôi biết món hay hẳn phải nằm trong các tủ bị khóa. Chứ không
chúng bị khóa làm gì chứ?

Tôi nhanh chóng xác định chiếc chìa khóa
nhỏ cho tủ hồ sơ trên chùm chìa khóa của Lisa. Trong những ngăn tủ bị
khóa, tôi tìm thấy khá nhiều hồ sơ nhân sự của cấp dưới, có lẽ đọc chúng
sẽ thú vị lắm nếu tôi có đủ thời gian. Các bản ghi tài chính cá nhân
cho thấy mụ đã làm ở Trion một thời gian dài, nhiều quyền chọn mua cổ
phiếu của mụ đã sinh lời, và mụ thường xuyên mua bán, vì vậy tổng giá
trị mụ có lên tới bảy con số. Tôi tìm thấy hồ sơ của mình, nó mỏng và
không ghi gì đáng sợ. Chẳng có gì đáng quan tâm.

Rồi tôi xem kỹ
hơn và bắt gặp vài mẩu giấy, bản in các email mà Nora nhận được từ vị
cấp cao nào đó của Trion. Theo những gì tôi thấy thì một người phụ nữ
tên là Alana Jennings, người trước đây giữ vị trí của tôi, đã đột ngột
bị chuyển tới nơi khác trong công ty. Và Nora tức giận - thực ra là giận
dữ tới mức mụ đẩy lời phàn nàn leo tít lên chuỗi thức ăn tới tận mức
Phó Chủ tịch cấp cao, một nước đi táo bạo:

TIÊU ĐỀ: Phản hồi: Tái bổ nhiệm vị trí cho Alana Jennings

NGÀY: Thứ Ba, ngày 8 tháng Tư, 8:42:19 Sáng

TỪ: GAllred

ĐẾN: NSommers

Nora,

Tôi
đã nhận được vài lá thư của chị phản đối việc chuyển ALANA JENNINGS tới
bộ phận khác trong công ty. Tôi hiểu chị lo lắng, vì Alana là nhân viên
được đánh giá cao nhất của chị cũng như là một cá nhân đáng giá trong
đội.

Tuy vậy, rất tiếc là cấp cao nhất đã gạt bỏ phản đối của chị. Các kỹ năng của Alana cần gấp cho Dự án AURORA.

Tôi
xin đảm bảo với chị là chị sẽ không mất số đầu Nhân sự hiện giờ. Chị đã
được duyệt quyết định bổ sung nhân sự để có thể lấp vị trí của Alana
với bất cứ nhân viên nào có mong muốn và đủ tiêu chuẩn của công ty.

Hãy thông báo cho tôi nếu tôi có thể giúp chị được nhiều hơn.

Xin chúc điều tốt đẹp nhất.

Greg Allred

Phó Chủ tịch cấp cao, Đơn vị Kinh Doanh Nghiên cứu Cao cấp

Hệ thống Trion

Giúp bạn Thay đổi Tương lai

Và rồi hai ngày sau lại một bức thư điện tử nữa:

TIÊU ĐỀ: Phản hồi: Tái bổ nhiệm vị trí cho Alana Jennings

NGÀY: Thứ Năm, ngày 10 tháng Tư, 2:13:07 Chiều

TỪ: GAllred

ĐẾN: NSommers

Nora,

Về
AURORA, tôi rất tiếc nhưng tôi không có quyền tiết lộ tính chất chính
xác của dự án này, trừ việc nói với chị rằng nó là nhiệm vụ then chốt
cho tương lai của Trion. Vì AURORA là dự án nghiên cứu phát triển mật
được xếp ở mức cực kỳ nhạy cảm, tôi kính mong chị không tiếp tục vấn đề
này thêm nữa.

Tuy nói vậy, tôi hiểu sự khó khăn của chị trong việc
lấp đầy vị trí của Alana bằng nhân sự nội bộ đủ tiêu chuẩn. Vì vậy tôi
rất mừng được báo cho chị rằng ngay bây giờ chị được phép bỏ qua quy
định trên toàn công ty về việc cấm tuyển từ bên ngoài. Vị trí này có thể
được bổ nhiệm một “viên đạn bạc”, cho phép chị tuyển người từ bên ngoài
Trion. Tôi tin và hy vọng rằng điều này sẽ làm dịu sự lo lắng của chị.

Nếu có bất cứ câu hỏi nào, đừng ngần ngại viết hoặc gọi cho tôi.

Xin chúc điều tốt đẹp nhất.

Greg Allred

Phó Chủ tịch cấp cao, Đơn vị Kinh Doanh Nghiên cứu Cao cấp

Hệ thống Trion

Giúp bạn Thay đổi Tương lai

Chà.
Đột nhiên mọi việc bắt đầu hiểu được. Tôi được tuyển để thay thế cho cô
nàng Alana này, người đã được chuyển tới thứ được gọi là Dự án AURORA.

Dự án AURORA rõ ràng là chuyện tối mật - sản phẩm bí mật. Tôi đã tìm ra nó rồi.

Lôi
những lá thư này ra máy photocopy có vẻ không sáng suốt lắm, vì vậy tôi
lấy một tờ từ tệp giấy lề màu vàng trong tủ chứa đồ của Nora và bắt đầu
ghi chép.

Tôi không biết mình đã ngồi viết trên sàn trải thảm
trong văn phòng mụ bao lâu, nhưng hẳn phải tới bốn hay năm phút. Và đột
nhiên tôi nhận thấy có thứ gì đó trong tầm mắt của mình. Tôi liếc nhìn
lên và thấy một nhân viên bảo vệ đứng ở chỗ cửa mở quan sát tôi.

Trion
không thuê bảo vệ chuyên nghiệp; họ có nhân viên an ninh riêng, những
người mặc áo hải quân cộc tay ngoài sơ mi trắng, trông như cảnh sát hay
nhân viên nhà thờ. Gã này cao, da đen lực lưỡng, tóc bạc và vô khối nốt
ruồi như tàn nhang trên má. Hắn có đôi mắt to, mi mắt trĩu xuống như
giống chó baxet và đeo kính gọng mỏng. Hắn đứng đó nhìn tôi.

Dù đã bỏ ra bao nhiêu thời gian tập đi tập lại trong đầu mình sẽ nói gì nếu như bị bắt, tôi vẫn đờ người ra.

“Tôi
thấy anh có gì rồi nhé,” tên bảo vệ nói. Hắn không nhìn vào tôi; hắn
nhìn thẳng về hướng bàn Nora. Vào cái máy tính - thiết bị KeyGhost?
Không, Chúa ơi, không.

“Xin lỗi?”

“Tôi thấy anh có gì rồi. Chết tiệt, phải. Tôi biết mà.”

Tôi rối cả lên, tim đập loạn nhịp. Chúa Jesus toàn năng, tôi nghĩ: Thế là xong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3