Đời ảo - Chương 53 - 54 - 55
53
Xe của Goddard là một chiếc ô tô mui
trần Buick Roadmaster năm 1949 được phục chế hoàn hảo, kiểu màu sữa ngà,
dáng thuôn tuyệt đẹp, với ga lăng tản nhiệt màu crôm trông như miệng cá
sấu. Nó có lốp trắng và nội thất da màu đỏ lộng lẫy, nó lấp lánh như
thứ gì đó bạn chỉ thấy trong phim, ông hạ mui vải xuống trước khi chúng
tôi rời khỏi nhà để xe ra dưới ánh nắng mặt trời.
“Nó thực sự chuyển động này,” tôi nói, ngạc nhiên, khi chúng tôi rồ ga vào đường tăng tốc.
“Dung tích năm nghìn hai trăm phân khối, động cơ tám xi lanh thẳng hàng,” Goddard nói.
“Trời, thật đẹp.”
“Tôi gọi nó là Tàu Theseus.”
“Hả,” tôi nói, cười như thể tôi biết ông ta đang nói về cái gì.
“Anh
lẽ ra nên nhìn thấy nó khi tôi mới mua thì mới phải - một đống đồ vứt
đi thực sự, Chúa ạ. Vợ tôi nghĩ tôi mất trí rồi. Tôi hẳn đã phải dùng
tới các buổi tối và những ngày cuối tuần trong năm năm liền để dựng lại
nó từ đầu đến cuối - ý tôi là thay đổi mọi thứ. Dĩ nhiên hoàn toàn là đồ
thật, nhưng tôi không nghĩ có mẩu nào còn lại từ cái xe gốc cả.”
Tôi
cười, ngả ra sau. Da trong xe mượt như bơ và tỏa mùi cũ kỹ dễ chịu. Mặt
trời tỏa trên mặt tôi, gió lướt qua. Giờ tôi đang ngồi đây trong chiếc
xe bỏ mui cổ đẹp tuyệt với Tổng Giám đốc Điều hành của công ty mà tôi
đang làm do thám - tôi không thể định nổi mình cảm thấy tuyệt vời như
đang ở trên đỉnh núi, hay thấy sởn gai ốc, bẩn thỉu và bất lương. Có lẽ
cả hai.
Goddard không phải một nhà sưu tập túi lắm tiền như Wyatt,
với máy bay, thuyền và ô tô Bentley. Hay như Nora, với chiếc Mustang,
hay bất cứ ai trong những kẻ bắt chước Goddard ở Trion, những người mua
xe sưu tập ở buổi đấu giá. Ông là một kẻ mê máy móc cổ điển đích hiệu,
các ngón tay thực sự dính dầu động cơ.
Ông nói, “Anh đã bao giờ đọc cuốn Cuộc đời của Plutarch chưa?”
“E là tôi còn chưa đọc xong cuốn Giết con chim nhại,” tôi thừa nhận.
“Anh không biết tôi nói về cái của nợ gì khi tôi gọi nó là Tàu Theseus, phải không?”
“Không, giám đốc ạ, không.”
“Chà,
đó là một điều bí ẩn nổi tiếng về tính đồng nhất mà dân Hy Lạp cổ đại
thích tranh luận. Plutarch là người khởi xướng. Anh chắc nhận ra tên
Theseus, vị anh hùng vĩ đại đã giết quái vật Nhân Ngưu trong Mê cung.”
“Hiển nhiên,” tôi nhớ điều gì đó về mê cung.
“Người
Athen quyết định bảo tồn con tàu của Theseus như một tượng đài. Dĩ
nhiên qua nhiều năm nó bắt đầu mục ruỗng, và họ buộc phải thay thế mỗi
khúc mục bằng gỗ mới, rồi từng cái, từng cái tiếp theo. Cho tới lúc tất
cả tấm ván trên con tàu đã bị thay thế. Và câu hỏi mà người Hy Lạp đặt
ra - giống như một câu đố cho những triết gia - là: Đây có thực sự còn
là con tàu của Theseus nữa hay không?”
“Hay chỉ là một bản nâng cấp,” tôi nói.
Nhưng
Goddard không đùa. Ông dường như đang suy nghĩ nghiêm túc. “Tôi cá là
anh biết rằng con người cũng giống như con tàu đó, phải không, Adam?”
Ông liếc nhìn tôi, rồi quay lại đường. “Người ta thăng tiến trên đường
đời, và bắt đầu thay đổi mọi thứ về mình cho tới khi không còn nhận ra
con người cũ nữa?”
Ruột gan tôi thắt lại. Trời ạ. Chúng tôi không còn nói về Buick nữa.
“Anh
thấy đấy, anh chuyển từ mặc quần bò và giày đế mềm sang com lê và giày
sang trọng. Anh lịch sự hơn, giao tiếp thành thạo hơn, anh có phong cách
tao nhã hơn. Anh thay đổi cách nói chuyện. Anh có bạn bè mới. Anh từng
uống bia Budweiser, giờ anh nhấp miệng rượu Pauillac hạng nhất. Anh từng
mua bánh kẹp Big Macs bằng dịch vụ ăn theo xe hơi, giờ anh gọi... cá
vược vỏ muối. Thế giới quan của anh thay đổi, thậm chí cả cách anh suy nghĩ.”
Ông nói với xúc cảm mãnh liệt, mắt chăm chăm nhìn đường cao tốc, và
thỉnh thoảng khi quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên. “Và đến một điểm
nhất định, Adam, anh sẽ phải tự hỏi mình: anh còn là cùng một con người
đó nữa không? Y phục của anh thay đổi, lễ phục của anh thay đổi, anh lái
xe mới hạng sang, anh sống trong nhà to cửa đẹp, anh tới các bữa tiệc
thượng lưu, anh có bạn bè danh giá. Nhưng nếu anh còn toàn vẹn, trong thâm tâm anh biết mình vẫn là cùng một con tàu như trước kia.”
Bụng
tôi như thắt nút lại. Ông đang nói về tôi; tôi cảm thấy nôn nao nhục
nhã, xấu hổ, như thể tôi đã bị bắt quả tang làm gì đó đáng ngượng ngùng.
Ông nhìn thấu tôi. Hay có thật không nhỉ? Ông đã thấy bao nhiêu? Đã biết bao nhiêu?
“Mỗi
người phải tôn trọng cái tôi mình từng sống. Quá khứ của anh, anh không
thể bị nó trói buộc, nhưng anh cũng không thể ném nó đi. Nó là một phần
của anh.”
Tôi còn đang cố nghĩ xem phải đáp thế nào thì ông đã hớn hở thông báo, “Chà, ta đến rồi.”
Đó
là một nhà hàng xe hơi giản tiện kiểu cổ điển, làm bằng thép không gỉ
từ một con tàu khách, với bảng hiệu nê ông xanh có dòng chữ THÌA XANH.
Bên dưới là dòng chữ nê ông đỏ ghi MỞ CỬA và CẢ NGÀY ĐỀU CÓ BỮA SÁNG.
Ông đỗ xe và chúng tôi ra ngoài.
“Anh đã bao giờ đến đây chưa?”
“Chưa, chưa từng đến.”
“Ồ,
anh sẽ thích nó thôi. Là đồ thật đấy. Không phải mấy hàng giả mạo bắt
chước quá khứ đâu.” Cửa đóng sập lại với một tiếng cách đầy thỏa mãn.
“Nó vẫn chưa thay đổi gì kể từ năm 1952.”
Chúng tôi ngồi ở bàn
được bọc bằng vải nhựa dẻo hiệu Naugahyde màu đỏ. Bàn làm bằng formica
xám, giả cẩm thạch với cạnh thép không gỉ, và trên mặt bàn có hộp nhạc.
Có một quầy dài với ghế đẩu xoay bắt vít vào sàn, trong vòm kính bày
bánh kem và bánh nướng. Thật may là không có gì gợi nhớ tới những năm
1950; bài Sha-Na-Na không phát từ hộp nhạc. Có máy bán thuốc lá, loại mà
bạn kéo cần để bao thuốc rơi xuống. Họ phục vụ bữa sáng cả ngày (Bữa
sáng kiểu nông thôn - hai quả trứng rán kiểu gia đình, xúc xích hay thịt
muối hoặc giăm bông, và bánh kếp, giá 4.85 đô), nhưng Goddard gọi món
bánh mì phủ xốt bò xay trộn hành và cà chua từ một nữ bồi bàn biết ông,
gọi ông là Jock. Tôi kêu một chiếc bánh kẹp pho mát, khoai tây chiên và
một lon Diet Coca.
Đồ ăn béo ngậy, nhưng cũng tàm tạm. Tôi thường
ăn ngon hơn, tuy nhiên tôi vẫn tạo ra đủ các âm thanh ngon miệng đúng
mực. Bên cạnh tôi trên ghế bọc vải phủ nhựa dẻo hiệu Naugahyde là túi đi
làm với các hồ sơ xoáy được từ văn phòng của Paul Camilletti. Chỉ sự
hiện diện của chúng thôi cũng làm tôi thấy căng thẳng, cứ như thể chúng
đang phát ra sóng gamma qua lớp da.
“Vậy chúng ta cùng nghe suy
nghĩ của anh nào,” Goddard nhồm nhoàm nói. “Đừng nói là anh không thể
nghĩ mà không có máy tính và máy chiếu trên đầu nhé.”
Tôi cười và uống một ngụm Coca. “Vậy, đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta đang sản xuất quá ít ti vi màn hình phẳng cỡ lớn.”
“Quá ít? Trong nền kinh tế này?”
“Một
anh bạn của tôi làm cho Sony, anh ta bảo họ đang gặp rắc rối nghiêm
trọng, về cơ bản thì NEC, công ty chế tạo tấm màn hình plasma cho Sony
đang gặp vấn đề gì đó về sản xuất. Chúng ta dẫn trước họ khá nhiều. Được
sáu đến tám tháng dễ dàng.”
Ông đặt món xốt bò xay xuống, tập trung chú ý toàn bộ vào tôi. “Anh tin tưởng người bạn này chứ?”
“Hoàn toàn.”
“Tôi sẽ không lập một quyết định sản xuất lớn dựa trên lời đồn đại.”
“Không
thể trách ông,” tôi nói. “Dù tin sẽ được công bố trong một tuần tới gì
đó. Nhưng chúng ta có thể sẽ muốn đạt được thỏa thuận với một nhà sản
xuất thiết bị gốc nữa trước khi giá các tấm màn hình plasma tăng vọt. Và
chắc chắn nó sẽ tăng vọt.”
Ông nhướn mày lên.
“Và,” tôi tiếp tục, “tôi thấy Guru rất triển vọng.”
Ông
lắc đầu, lại chú ý vào món xốt bò. “À, chà, chúng ta không phải là
những người duy nhất cho ra lò thiết bị truyền thông nóng hổi. Nokia
đang lên kế hoạch hạ đo ván chúng ta.”
“Quên Nokia đi,” tôi nói.
“Chỉ là trò đánh bóng tô màu thôi. Thiết bị của họ kẹt cứng trong những
trận chiến nội bộ - chúng ta sẽ không thấy họ có gì mới ít nhất là trong
mười tám tháng tới, đấy là nếu họ may mắn.”
“Và anh biết điều này - cũng từ anh bạn kia? Hay từ một anh bạn khác?” ông ngờ vực.
“Tình
báo cạnh tranh,” tôi nói dối. Nick Wyatt, còn từ đâu nữa? Nhưng lão đã
cho tôi vỏ bọc: “Tôi có thể cho ông xem bản báo cáo, nếu ông muốn.”
“Không
phải lúc này. Anh nên biết là Guru gặp phải vấn đề về sản xuất nghiêm
trọng tới mức nó thậm chí có thể không xuất xưởng nổi.”
“Vấn đề gì vậy?”
Ông
thở dài. “Phức tạp lắm, giờ tôi không nói rõ được. Tuy nhiên anh có thể
sẽ muốn bắt đầu tham gia một số buổi họp của đội Guru, xem có giúp gì
được không.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi nghĩ về việc lại xung phong vào AURORA, nhưng rồi quyết định không làm thế - quá khả nghi.
“Ồ,
và nghe này. Thứ Bảy có bữa tiệc ngoài trời tôi tổ chức hàng năm ở nhà
ven hồ. Dĩ nhiên không phải cho cả công ty - chỉ khoảng bảy mươi lăm,
cùng lắm là một trăm người. Hồi xưa chúng tôi thường mời tất cả mọi
người ra hồ, nhưng không thể làm như thế nữa. Vì thế chúng tôi sẽ mời
một vài cựu nhân viên, những viên chức cấp cao và bạn đời của họ. Anh
nghĩ mình rời việc tình báo cạnh tranh một ít thời gian được không?”
“Tôi
rất thích.” Tôi cố tỏ ra lãnh đạm, nhưng đây là chuyện lớn. Tiệc ngoài
trời của Goddard thực sự sẽ chỉ gồm những người thân cận. Cứ xét xem có
ít người được mời như thế nào, trong công ty vẫn coi việc tham dự bữa
tiệc bên hồ của Goddard là chuyện giành được lợi thế hơn người. Tôi như
đã nghe thấy: “Ôi trời, xin lỗi nhé Fred, thứ Bảy tớ bận rồi, hôm đó tớ
có hẹn đi... kiểu như tiệc ngoài trời. Cậu thông cảm nhé.”
“Không
có cá vược vỏ muối hay rượu Pauillac, trời ạ,” Goddard nói. “Thường gồm
bơ gơ, bánh kẹp xúc xích, rau trộn mì ống - không có gì sang lắm đâu.
Nhớ mang quần bơi theo nhé. Giờ thì sang các vấn đề quan trọng hơn. Ở
đây có bánh nho khô loại ngon nhất anh từng ăn. Bánh táo cũng ngon lắm
nữa. Tất cả đều làm tại gia. Tuy nhiên món tôi thích nhất là bánh
meringue sô cô la.” Ông đón ánh mắt nữ bồi bàn vẫn quanh quẩn bên cạnh.
“Debby,” ông nói, “lấy cho cậu thanh niên này một lát bánh táo, còn tôi
thì vẫn ăn như mọi khi nhé.”
Ông quay sang tôi. “Nếu không phiền,
anh đừng kể cho bạn bè anh về nơi này nhé. Nó sẽ là bí mật nho nhỏ của
chúng ta.” ông nhướn mày lên. “Anh có thể giữ được bí mật, phải không
nào?”
54
Tôi về
Trion mang theo tâm trạng hưng phấn và kích thích từ bữa trưa với
Goddard, và nó không phải vì đồ ăn xoàng xĩnh. Thậm chí cũng không phải
vì những ý tưởng của tôi đã được diễn tốt như vậy. Không, đấy là vì thực
tế hiển nhiên rằng tôi có được sự quan tâm trọn vẹn của ông lớn, thậm
chí có lẽ cả sự thán phục nữa. Được rồi, nói như thế có thể hơi quá một
chút, ông nghiêm túc nhìn nhận tôi. Sự khinh miệt mà Nick Wyatt dành cho
tôi nhiều không đáy. Lão khiến tôi cảm thấy mình như một con sóc. Với
Goddard, tôi cảm thấy như thể việc ông quyết định lựa chọn tôi làm trợ
lý điều hành có thể thực ra lại hợp lý, và nó khiến tôi muốn làm cật lực
vì ông. Thật kỳ quặc.
Camilletti đang ở trong văn phòng, cửa
đóng, họp với ai đó trông quan trọng. Tôi thoáng thấy hắn qua cửa sổ,
rướn người về phía trước chăm chú. Tôi tự hỏi liệu hắn có đánh máy lại
những ghi chép trong cuộc họp sau khi khách về không. Sớm thôi, tôi sẽ
có bất cứ thứ gì hắn nhập vào máy tính, mật khẩu và hết thảy các thứ.
Bao gồm cả những gì về Dự án AURORA.
Rồi tôi cảm thấy một cơn cắn
rứt thật tâm đầu tiên vì - vì cái gì? Áy náy, có lẽ thế. Jock Goddard
huyền thoại, một con người thực sự tử tế, vừa đưa tôi ra nhà hàng nhỏ
bé, xoàng xĩnh mình thích, và thực sự đã lắng nghe ý kiến của tôi (Chúng
không còn là của Wyatt nữa, chúng nằm trong đầu tôi), và đây, tôi đang
lén lút quanh khu điều hành của ông và cài những thiết bị theo dõi vì
lợi ích của lão Nick Wyatt ghê tởm kia.
Có gì đó thực sự lệch lạc trong tình huống này.
Jocelyn
dời mắt khỏi việc mình đang làm. “Bữa trưa ngon miệng chứ?” chị hỏi.
Chắc chắn là mạng lưới ngồi lê đôi mách của nhân viên hành chính đã biết
tôi vừa ăn trưa với Tổng Giám đốc Điều hành.
Tôi gật đầu. “Cảm ơn. Còn chị?”
“Chỉ một chiếc bánh kẹp ở bàn. Còn nhiều việc quá.”
Tôi đang đi vào văn phòng thì chị bảo, “Ồ, có người đã ghé qua gặp anh.”
“Người đó để lại tên chứ?”
“Không. Cậu ấy bảo là bạn của anh. Thực ra, cậu ấy bảo là ‘bạn thân’ của anh. Tóc vàng, dễ thương?”
“Tôi nghĩ tôi biết chị nói về ai rồi.” Chad có thể muốn gì chứ?
“Cậu
ấy bảo anh để lại cho cậu ấy cái gì đó trên bàn, nhưng tôi không cho
vào văn phòng anh - anh chưa nói gì về điều đó. Hy vọng như thế không
sao. Cậu ấy hơi tỏ ra phật ý.”
“Hay quá, Jocelyn. cảm ơn chị.” Chắc chắn là Chad, nhưng tại sao hắn lại tìm cách rình mò văn phòng tôi?
Tôi
đăng nhập vào máy tính và mở thư điện tử. Một bức nhảy ra trước mắt tôi
- thông báo từ An ninh Tập đoàn gửi cho “Các lãnh đạo và nhân viên
Trion”:
BÁO ĐỘNG VỀ AN NINH
Cuối tuần trước, sau vụ cháy tại
Phòng Nhân sự ở Trion, một cuộc kiểm tra định kỳ đã phát hiện sự tồn
tại của một thiết bị theo dõi được cài đặt trái phép.
Sự vi phạm
an ninh ở một khu vực nhạy cảm dĩ nhiên là mối lo ngại cho tất cả Trion
chúng ta. Vì vậy, phòng An ninh đã bắt đầu quét phòng ngừa tất cả các
khu vực nhạy cảm trong tập đoàn, bao gồm văn phòng và khu làm việc để
tìm dấu hiệu thâm nhập hay các thiết bị được cài đặt. Chúng tôi sẽ sớm
liên hệ với bạn. Chúng tôi đề cao sự hợp tác của bạn trong công tác an
ninh quan trọng này.
Mồ hôi lập tức túa ra trên trán, dưới cánh tay tôi.
Họ đã tìm thấy thiết bị mà tôi ngu ngốc cài đặt trong vụ đột nhập bất thành của tôi ở bộ phận Nhân sự.
Ôi,
Chúa ơi. Giờ hội An ninh sẽ lục lọi các văn phòng và máy tính tại mọi
khu vực “nhạy cảm” trong công ty, chắc chắn bao gồm cả tầng bảy.
Và sẽ mất bao lâu trước khi họ phát hiện ra thứ tôi nối vào máy tính của Camilletti?
Thực
ra - nếu như có máy quay giám sát trong hành lang ngoài văn phòng của
Camilletti, và chúng đã ghi lại vụ đột nhập của tôi thì sao?
Nhưng có điều gì đó không đúng. Làm thế nào mà hội An ninh lại tìm thấy thiết bị ghi lại phím gõ?
Không “cuộc kiểm tra định kỳ” nào có thể phát hiện ra cáp giả. Sự thật không đầy đủ; một vài mắt xích không được công bố.
Tôi bước ra khỏi văn phòng và nói với Jocelyn, “Này, chị thấy cái thư từ phòng An ninh chưa?”
“Hả?” Chị dứt mắt khỏi máy tình và nhìn lên.
“Chúng ta có phải bắt đầu khóa mọi thứ lại không? Ý tôi là câu chuyện thực sự như thế nào?”
Chị lắc đầu, không quan tâm lắm.
“Tôi đoán chị hẳn phải biết ai đó trong phòng An ninh chứ. Không à?”
“Anh bạn yêu quý,” chị nói. “Tôi biết ai đó hầu như trong mọi phòng ban ở cái công ty này.”
“Hừm,” tôi nói, nhún vai và ra phòng vệ sinh.
Khi
tôi quay lại, Jocelyn đang nói chuyện bằng bộ tai nghe điện thoại. Chị
đón ánh mắt tôi, mỉm cười và gật đầu như thể muốn kể cho tôi điều gì đó.
“Tớ nghĩ đã đến lúc Greg phải chào tạm biệt rồi,” chị nói vào điện
thoại. “Cưng à, tớ phải đi đây. Gọi được cho cậu thật vui quá.”
Chị
nhìn tôi. “Mấy chuyện vớ vẩn điển hình của hội An ninh.” Chị cau mày
với vẻ hiểu biết. “Tôi bảo anh như thế này, họ sẽ kể công cả lúc nắng
lẫn khi mưa, nếu họ qua được. Đúng như tôi nghĩ - họ nhận công nhờ một
tí may mắn ngu xuẩn. Một trong các máy tính ở phòng Nhân sự không hoạt
động ngay sau vụ cháy, và thế là họ gọi Hỗ trợ Kỹ thuật, và một tay kỹ
thuật viên thấy cái gì đó buồn cười nối vào bàn phím, như là dây thừa
ra, tôi không biết nữa. Tin tôi đi, mấy tay trong phòng An ninh toàn lũ
đầu đất.”
“Vậy vụ ‘vi phạm an ninh’ này là giả?”
“Chậc, cô
bạn Caitlin của tôi bảo rằng họ thực sự đã phát hiện ra vật gián điệp gì
đó, nhưng các thám tử Sherlock Holmes trong phòng An ninh hẳn sẽ không
bao giờ phát hiện ra nó nếu không phải nhờ vận may.”
Tôi khịt mũi
vẻ thích thú và quay lại văn phòng. Ruột gan đóng băng hết cả lại. Ít
nhất thì sự nghi ngờ của tôi là đúng - hội An ninh chỉ “may mắn” - nhưng
mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ họ đã phát hiện ra thiết bị ghi nhận phím gõ.
Tôi phải quay lại văn phòng Camilletti càng sớm càng tốt để thu hồi cái
cáp KeyGhost tí xíu trước khi nó bị phát hiện
Trên màn hình máy tính, hộp thông điệp tức thời đã bật lên khi tôi ra ngoài.
Gửi tới: Adam Cassidy
Từ: ChadP
Chào Adam - tớ vừa có bữa trưa rất thú vị với một người bạn cũ của cậu từ WyattTel. Cậu sẽ muốn gọi cho tớ đấy.
- C
Giờ tôi cảm thấy như những bức tường đang dần khép lại. Phòng An ninh của Trion đang kiểm tra tòa nhà - và rồi còn Chad.
Chad,
giọng hắn rõ ràng đe dọa, như thể hắn đã biết được chính điều tôi không
muốn hắn biết. Phần “rất thú vị” đã tệ, phần “bạn cũ” cũng thế, nhưng
điều tệ nhất là “Cậu sẽ muốn gọi cho tớ đấy,” nghe có vẻ như là, tao tóm
được mày rồi, thằng khốn. Hắn sẽ không gọi điện; không, hắn muốn tôi
quằn quại, toát mồ hôi, hoảng hốt gọi cho hắn... và làm sao tôi không
gọi cho hắn được chứ? Không phải tự nhiên thì tôi cũng sẽ gọi cho hắn
chỉ vì tò mò về một “người bạn cũ” sao? Tôi phải gọi thôi.
Nhưng
ngay bây giờ, tôi thực sự cần phải tập thể dục. Không hẳn là tôi có thời
gian, nhưng tôi cần đầu óc minh mẫn để đối phó với những tình thế mới
nhất. Trên đường rời khỏi văn phòng, Jocelyn nói, “Anh bảo muốn tôi nhắc
về thông báo trên web của Goddard vào lúc năm giờ.”
“Ồ, đúng rồi.
Cảm ơn nhé.” Tôi liếc đồng hồ. Còn hai mươi phút nữa. Tôi không muốn bỏ
lỡ nó, nhưng tôi có thể xem nó trong khi đang tập thể dục, qua màn hình
nhỏ trên thiết bị tập sức bền. Một mũi tên trúng hai đích, hẳn vậy.
Rồi
tôi nhớ ra túi đi làm và thứ đầy phóng xạ chứa trong nó. Nó nằm ngay
trên sàn văn phòng gần bàn tôi, không khóa. Ai cũng có thể mở và thấy
những tài liệu tôi lấy trộm từ văn phòng của Camilletti. Giờ thì sao?
Khóa nó lại trong một ngăn kéo bàn? Nhưng Jocelyn có chìa khóa bàn tôi.
Thật ra, không có chỗ nào tôi khóa mà chị ta không thể vào được nếu
muốn.
Vội vã trở lại văn phòng, tôi ngồi xuống bàn, lấy các văn
bản của Camilletti từ trong cặp ra, đặt vào một cặp bìa cứng và mang đi
cùng tới phòng tập thể dục. Tôi sẽ phải mang theo mình những hồ sơ chết
tiệt này cho tới khi về nhà, khi tôi có thể fax đi một cách bảo mật, và
rồi hủy chúng. Tôi không nói cho Jocelyn biết mình đi đâu, và vì chị có
thể truy cập vào Lịch họp của tôi, chị biết tôi không có cuộc họp nào
cả.
Nhưng chị ta quá lịch sự để hỏi tôi đang đi đâu.
55
Trước
năm giờ vài phút, phòng tập của công ty vẫn chưa đông người. Tôi chọn
một máy tập đa năng và đeo tai nghe. Trong khi khởi động, tôi đảo qua
các kênh cáp - MSNBC, CSPAN, CNN, CNBC - và kịp xem đóng cửa thị trường,
cả sàn NASDAQ và Dow đều hạ điểm: lại một ngày tồi tệ nữa. Đúng năm
giờ, tôi đổi sang kênh của Trion, thường thì chúng chỉ phát sóng những
thứ nhạt nhẽo như thuyết trình, quảng cáo Trion và đủ thứ như thế.
Logo
Trion xuất hiện, rồi một khung hình tĩnh của Goddard trong phòng thu
của Trion - mặc áo sơ mi cổ mở xanh thẫm, tóc bạc trước trán vốn thường
lòa xòa giờ được chải chuốt gọn ghẽ. Nền đằng sau màu đen với chấm xanh
và trông hao hao giống nền của Larry King trên kênh CNN, trừ biểu trưng
Trion đặt nổi bật trên vai phải của Goddard. Tôi nhận thấy mình căng
thẳng thế nào đó, nhưng tại sao? Đây không phải trực tiếp, ông ta đã thu
nó ngày hôm qua, và tôi biết chính xác ông sẽ nói gì. Nhưng tôi muốn
ông làm tốt. Tôi muốn ông giải thích về vụ cắt giảm đầy thuyết phục và
hùng hồn, vì tôi biết nhiều người trong công ty sẽ tức giận.
Tôi
không cần phải lo. Ông không chỉ làm tốt, mà còn tốt đến sửng sốt. Trong
cả bài diễn thuyết năm phút, không có một câu giả dối nào. Ông mở đầu
đơn giản: “Xin chào, tôi là Augustine Goddard, Chủ tịch và Tổng Giám đốc
Điều hành của Hệ thống Trion, và hôm nay tôi không vui phải báo cho các
bạn một số tin xấu.” Ông nói về ngành, về những vấn đề gần đây của
Trion. ông bảo, “Tôi sẽ không nói tránh. Tôi sẽ không gọi cuộc cắt giảm
này là ‘nghỉ việc không tự nguyện’ hay ‘tự nguyện từ chức’.” ông nói,
“Trong ngành của chúng ta, không ai muốn thừa nhận khi mọi việc không
tốt đẹp, khi lãnh đạo của một công ty đã phán đoán sai, nhầm lẫn ngốc
nghếch hay sai làm. Thế đấy, tôi ở đây để nói với các bạn rằng chúng tôi
đã nhầm lẫn. Chúng tôi đã phạm sai lầm. Là Tổng Giám đốc Điều hành của
công ty, tôi đã phạm sai lầm.” Ông nói, “Tôi cho rằng sự mất
mát những nhân viên quý giá, thành viên của gia đình chúng ta, là tượng
trưng cho thất bại nặng nề. Cắt giảm nhân sự giống như một vết thương
khủng khiếp trên da thịt - nó khiến toàn cơ thể đau nhức.” Bạn sẽ muốn
ôm lấy ông ta và bảo rằng không sao đâu, không phải lỗi của ông, chúng
tôi tha thứ cho ông. ông nói, “Tôi muốn cam đoan với các bạn rằng tôi sẽ
chịu hoàn toàn trách nhiệm về bước thụt lùi này, và tôi sẽ làm tất cả
trong khả năng để vực công ty dậy trên nền tảng vững chắc.” Ông bảo đôi
khi mình nghĩ về công ty như một chiếc xe trượt tuyết do chó kéo, nhưng
ông chỉ là con chó đầu đàn, không phải người trên xe cầm roi. Ông nói
mình đã phản đối cắt giảm trong nhiều năm, như mọi người đều biết,
nhưng, vậy đấy, đôi khi bạn phải ra quyết định khó khăn, đối diện với
thực tế. Ông đảm bảo rằng đội ngũ quản lý của mình sẽ quan tâm chu đáo
tới từng người bị ảnh hưởng trong cuộc cắt giảm này; ông tin rằng gói
trợ cấp mất việc họ đưa ra là tốt nhất trong ngành - và đó chỉ là điều
tối thiểu họ có thể làm để giúp đỡ những nhân viên tận tụy. Ông kết thúc
bằng cách kể về chuyện Trion đã được thành lập như thế nào, về cách mà
những tay gạo cội trong ngành hết lần này đến lần khác dự đoán về sự sụp
đổ của nó, thế nhưng nó vẫn vượt qua các cuộc khủng hoảng, càng mạnh mẽ
hơn bao giờ hết. Đến lúc ông kết thúc, mắt tôi ngấn lệ và tôi đã quên
cả việc phải bước tiếp. Tôi đứng đó trên máy tập đa năng, nhìn màn hình
tí xíu như một thây ma. Tôi nghe thấy những giọng nói to bên cạnh, nhìn
quanh và thấy người ta tụ tập thành từng tốp, nói chuyện náo động, trông
choáng váng. Rồi tôi tháo tai nghe và tiếp tục tập trong khi nơi này
bắt đầu đầy người.
Một vài phút sau, có người lên máy tập cạnh
tôi, một phụ nữ mặc quần áo tập hiệu Lycra, có cặp mông tuyệt vời. Cô ta
cắm tai nghe vào màn hình, loay hoay một lúc, rồi vỗ lên vai tôi. “Anh
có nghe thấy âm thanh ở máy của anh không?” cô ta hỏi. Tôi nhận ra giọng
nói ngay từ trước khi thấy mặt Alana. Mắt cô ta mở to. “Anh làm gì ở đây vậy?” cô ta nói, nửa sửng sốt, nửa trách móc.
“Ôi trời,” tôi nói. Tôi thật sự giật mình; chả phải giả vờ. “Anh làm việc ở đây.”
“Anh ư? Em cũng thế. Ngạc nhiên quá.”
“Ái chà.”
“Anh không cho em biết - chà, mà em cũng không hỏi, đúng không?”
“Hay
thật đấy,” tôi nói. Giờ thì tôi giả vờ, và có lẽ không đủ nhiệt tình
cho lắm. Cô ta đã khiến tôi bất ngờ, thậm chí dù tôi biết điều này có
thể xảy ra, và trớ trêu thay, tôi quá bối rối để tỏ ra ngạc nhiên hợp
lý.
“Thật là một sự trùng hợp,” cô ta nói. “Không tin nổi.”