Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 14 phần 2
Troy Davis nhả cái tăm và thả vào sọt rác cạnh bàn của Roy. “Tôi
không cho rằng đây là một vụ giết người. Nhưng cũng chưa thế kết luận
chắc chắn được. Anh ta mang thẻ căn cước giả, nhưng có rất nhiều người
cũng mang thẻ căn cước giả đấy thôi”. Ông ta thở dài đánh sượt “Tôi
không đủ nhân lực để làm vụ này. Tôi muốn thuê anh làm hợp đồng độc lập
để giúp chúng tôi nhận diện John Doe. Nếu như anh thu lượm được thông
tin thì tốt quá. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu có thể tìm ra được cái gì
đó”.
Roy quyết định nhận lời ngay. Vụ việc khiến anh thấy hứng
thú, nhưng anh nghĩ mình nên tìm hiểu xem sẽ phải đương đầu với những gì
trước khi nhận lời, vì vậy anh hỏi. “Anh còn manh mối nào có thể cung
cấp cho tôi không?”.
“John Doe đã tỉ mỉ làm mọi thứ. Tất cả đồ
dùng đều được gói ghém cẩn thận và gọn gàng trong túi xách. Trông như là
chuẩn bị ra trận vậy. Quần áo của hắn thuộc loại chất lượng cao nhất,
thượng hảo hạng cơ đấy. Rất đắt tiền. Chiếc áo mưa của hắn cũng hiệu của
Ý hẳn hoi, nhưng tôi cũng không rõ của hãng nào. Chắc phải mua bằng một
khoản tiền cao hơn cả lương tháng của tôi ấy chứ”.
“Anh ta thuê xe loại gì?”.
“Thật
buồn cười, chắc hẳn anh sẽ nghĩ đó là một chiếc Lexus hay đại loại thế,
nếu như căn cứ vào cái chỗ quần áo đắt tiền ấy. Nhưng đó lại là một
chiếc Ford Taurus. Thú vị không? Anh sẽ nghĩ là hắn ta có thể đủ tiền để
thuê bất cứ chiếc xe nào mà hắn muốn đúng không, nhưng hắn đã chọn ngay
một chiếc xe kín đáo ít ai ngờ tới nhất”.
Điều này lại đặt ra cho Roy một câu hỏi. “Thế anh ta mang trong người bao nhiêu tiền”. Roy hỏi.
“Chỉ khoảng hai trăm đô la. Không có gì bất thường cả”.
“Thôi được”. Roy nói chắc chắn. “Cứ để tôi nhảy vào vụ này xem sao”.
“Tuyệt
vời”. Troy đứng lên và bắt tay Roy. “Khi nào anh ghé qua văn phòng, tôi
sẽ giao cho anh bản sao bộ hồ sơ của chúng tôi. Và anh sẽ bắt đầu từ đó
nhé”.
Roy hết sức nôn nóng. Khi Troy về, Corrie chạy vào phòng, đôi mắt cô đầy thắc mắc. “Anh ta có vụ gì cho anh à?”.
“Làm
gì có”. Roy nói. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn theo viên Cảnh sát trưởng.
Rời khỏi cửa nhà anh, ông ta quay về chiếc xe tuần tra. Gã John Doe này
kích thích trí tò mò của Roy hơn bất cứ vụ nào mà anh đã giải quyết.
Olivia
đang làm món bánh nướng xốp trong lò theo công thức của mẹ. Chị vừa rửa
bát đĩa vừa ngân nga bài Đức vua và tôi theo băng cát-sét. Chuông cửa
reo vang, chị gạt bọt xà phòng đang dính đầy tay và đi ra, không buồn
vặn nhỏ nút âm thanh xuống.
Miệng vẫn lẩm nhẩm hát theo băng,
Olivia mở cửa và thấy Jack Griffin đang đứng chờ. Anh đến sớm hơn giờ
hẹn tới mấy tiếng đồng hồ.
“Xin chào, hỡi những người đang yêu trẻ
tuổi dù ở bất cứ nơi nào”, chị hát và kéo cửa rộng hơn để nồng nhiệt
chào đón anh vào nhà.
“Những người đang yêu à? Tôi nghe thấy ai
nói những người đang yêu ấy nhỉ?”. Jack nhướng đôi lông mày một cách
khôi hài và bước vào nhà. Âm nhạc tràn đầy không gian quanh hai người.
Jack ôm eo Olivia và ngả chị ra một cách đột ngột trong tay anh rồi lại
dựng chị lên.
“Ôi anh yêu của em”, Olivia thốt lên. “Anh làm cho tim em đập rộn lên đây này”.
Jack nắm lấy đôi vai chị, anh quay mặt chị về mình và nụ cười dần dần mờ đi. “Anh muốn em hát lại cụm từ những người yêu nhau”.
“Những người yêu nhau trẻ tuổi đấy chứ”.
“Không”.
Anh nói, vòng tay ôm gọn lấy chị, “quên cái từ trẻ tuổi ấy đi. Đơn giản
là cụm từ những người yêu nhau ” như em và anh lúc này thôi”. Đôi mắt
anh dường như đen và sâu hơn. Olivia nhận ra không phải anh đang đùa
nữa. Đó là một câu hỏi mà Jack - một người hài hước và là người bạn đồng
hành cái-gì-cũng-cười của chị đang muốn chị trả lời.
“Em...”. Sự
việc xảy bất ngờ khiến Olivia đâm ra bối rối. Hôm đó Jack đã gọi điện
sớm và đề nghị hai người gặp nhau; anh muốn nói chuyện. Mấy tháng rồi
chị mới được nghe giọng anh vui vẻ như vậy. Olivia đoán là đã có tin gì
đó của Eric. Cách đây vài tuần,
Jack đã nói chuyện là con trai anh
có lẽ sẽ chuyển việc và sẽ đi khỏi nhà anh trong nay mai. Anh nói anh
nhớ con, nhưng giọng anh lại rất vui khi anh kể về quyết định chuyển chỗ
làm của Eric - và càng vui hơn khi anh chuẩn bị được ở lại một mình
trong căn nhà như xưa.
Trước khi kịp trả lời, chuông hẹn giờ của
chiếc lò nướng bánh vang lên. Olivia thấy nhẹ người vì có cơ hội trốn
thoát khỏi Jack và câu hỏi của anh. “Bánh nướng xốp đấy”, chị nói và
chạy nhanh ra bếp. Chị với lấy hai cái lót nồi và lôi chiếc khay thiếc
ra. Chị bày những chiếc bánh trên quầy cho nguội.
Khi chị quay lại, Jack đã đứng ở lối vào. Ánh mắt họ gặp nhau. “Cuối tuần này Eric sẽ chuyển đi em ạ”.
“Em cũng đoán thế”.
“Anh
không muốn bắt đầu vấn đề của chúng mình bằng câu hỏi vừa rồi. Nhưng em
đã cho anh một màn dạo đầu tuyệt hảo lúc em ra mở cửa và hát về những
người đang yêu”.
Chị đã bị cắt ngang lúc đang hát đấy chứ, và chị không có ý gợi ra một cuộc làm tình nào cả.
“Nghe này Olivia”. Jack nói, anh chậm rãi bước về phía chị. “Anh yêu em đến phát cuồng mất”.
Olivia
cũng run rẩy vì khao khát, nhưng chị thấy sợ. Đã mười sáu năm kể từ khi
ly dị, chị chưa gần gũi người đàn ông nào cả. Thậm chí chị còn ngần
ngại khi nghĩ đến những động chạm vuốt ve của phái mạnh. Sự do dự làm
chị lo sợ; nếu như sau ngần ấy năm mà chị vẫn chưa sẵn sàng thì có lẽ
chẳng bao giờ còn sẵn sàng được nữa. Cuối cùng, đầu hàng đam mê và ham
muốn nhiệt cuồng, chị mở rộng vòng tay.
Giọng chị lạc hẳn, và con tim hòa nhịp với bản nhạc trữ tình Con đường lớn - bản nhạc yêu thích của chị.
Jack
bước lại gần Olivia. Đôi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn hoang dại và
đắm say. Đôi chân chị run rẩy, đầu chị như muốn buông xuôi. Đã lâu lắm
rồi họ mới được tự do hôn nhau đến mức không thể kìm được ham muốn ái ân
thực sự. Chuyện ân ái sẽ giúp họ thay đổi được tất cả mọi thứ...
Jack
ôm trọn chị trong vòng tay, từng thớ thịt rung động vì nôn nóng. Bản
nhạc đã hết, chợt điện thoại di động của anh reo vang làm cả hai giật
mình. Jack không thèm đếm xỉa, cứ tiếp tục ngấu nghiến Olivia bằng đôi
môi nóng bỏng. “Đến nhà anh đi”, anh thì thầm, giọng khản đặc. “Sáng nay
anh thay ga trải giường rồi”.
“Jack”. Liệu đây có phải một sự cám dỗ?
“Anh đã mơ thấy em, mơ chúng mình cùng nhau ngắm vịnh và yêu nhau”.
Chuông điện thoại reo năm hồi nữa rối tắt ngấm.
Sự
im lặng hình như lớn hơn cả tiếng chuông điện thoại. Olivia ôm lấy
khuôn mặt Jack trong hai tay và nhìn thật sâu vào mắt anh. “Chuyện này
có dính dáng gì đến Stan không anh?”, chị hỏi bởi chị cần biết.
Họ
đã cãi nhau về Stan, và theo quan điểm của chị thì Jack ghen tuông hết
sức vô lý. Anh cho rằng Stan muốn quay lại với chị - điều này chắc chắn
sẽ làm Marge kinh ngạc đây, bởi cô ta đã lấy Stan được hơn mười lăm năm
nay rồi. “Không”, anh nói và lại tiếp tục hôn chị. “Chỉ có em và anh
thôi. Dẹp Stan ra ngoài đi”.
“Tại sao lại dẹp?”.
“Tại sao không dẹp?”, anh phản ứng.
Olivia
không tìm được câu trả lời. Chị cố gắng trở về với thực tại, cố gắng
bứt ra khỏi sự mê hoặc mà những nụ hôn của anh và bản nhạc đem lại, bỗng
chuông cửa reo vang. Lại một lần nữa tiếng chuông đã cứu chị.
Chị
đi nhanh ra mở cửa và thấy con trai Jack ở đó. Trông cậu thật bối rối,
vẫn dựa vào chỗ chuông cửa. “Bố ơi?”, cậu gào lên khẩn thiết.
“Eric, có chuyện gì thế con?”. Jack hỏi và xuất hiện sau lưng Olivia.
“Shelly. Cô ấy sắp vượt cạn rồi. Cô ấy không có ai giúp cả”.
“Cô ấy gọi điện cho con à?”.
“Không,
một người bạn bố ạ. Tối qua Shelly bị vỡ ối và sắp sửa sinh rồi. Bây
giờ cô ấy có thể sinh vào bất cứ lúc nào. Bạn cô ấy không thể ở lại giúp
cô ấy được” cậu dừng lại, “bố có nghĩ là con nên đến đó không? Có lẽ cô
ấy cần con”.
“Nên đến quá đi chứ”. Jack đồng tình.
“Nhỡ
Shelly không muốn con đến thì sao, lần trước gặp nhau, cô ấy đã nói
thẳng vào mặt con như thế. Cậu vò đầu bứt tóc. “Nhưng con phải đến thôi.
Con cảm thấy là con phải đến đó”.
“Vậy con đi đi”.
“Con đã đóng gói đồ đạc và sẵn sàng chuyển đến Reno rồi”.
“Bố biết chứ”.
Eric hình như muốn hỏi thêm gì đó và Olivia biết ngay là cậu định hỏi gì. “Cháu có muốn bố cháu đi cùng không?”.
“Bố có đi cùng con được không ạ?”.
Olivia
chợt thấy yêu Jack tha thiết vì cách xử sự của anh trong tình huống
này. Anh ôm con trai và đưa mắt về phía Olivia vẻ biết lỗi. “Nào, chúng
ta đi”. Anh ngoái lại nhìn chị và giơ tay về phía chị. “Em có muốn đi
cùng anh không?”
Olivia quyết định sau một thoáng cân nhắc. “Hai
bố con anh đi đi, lúc nào bọn trẻ con chào đời thì gọi điện cho em nhé”.
Chị hài lòng vì Jack đã đặt nhu cầu của con trai lên trên cả nhu cầu
của bản thân. Chị nắm lấy tay anh và siết mạnh đầy khích lệ.
Ba
tiếng sau, chuông điện thoại nhà chị reo vang. Jack gọi từ bệnh viện,
giọng mừng vui khôn xiết. “Hai thằng bé giống nhau như đúc em ạ. Eric
đang ở với Shelly. Con bé rất vui khi thấy Eric ở bên nó lúc này. Cả hai
thằng bé đều mạnh khỏe”.
“Chúc mừng ông nội nhé”.
“Anh
là ông nội chúng nó”, anh nói, “bọn trẻ giống hệt Eric em ạ. Chẳng ai
đặt câu hỏi về mầm mống của chúng nữa đâu. Đặc biệt là con trai anh”.
“Thế
nó định xử lý công việc mới thế nào?”. Eric đã đồng ý chuyển công tác
và định bắt đầu công việc mới ở Reno sau một tuần nữa.
“Anh không biết, tùy nó thôi. May mà nó vẫn còn thời gian trước khi quyết định”.
Seth
và Justine quyết định lấy tên nhà hàng mới là Hải Đăng. Justine thích
cái tên đó bởi vì nó gợi cô nhớ về ngôi nhà nơi cô sinh ra và lớn lên,
ngôi nhà ấy nằm trên đường Lighthhouse, có nghĩa là hải đăng. Ngọn hải
đăng ở tít bên kia khu cảng là một trong những mốc ranh giới dễ phân
biệt nhất của dân cư nơi đây. Seth đồng ý cái tên này vì thực tế nó là
nhà hàng hải sản. Ý tưởng mở nhà hàng đã được nung nấu trong đầu Seth từ
nhiều năm nay. Nhưng vì anh yêu nghề đánh bắt và hơn nữa tiền kiếm cũng
rất khá nên anh chưa muốn bỏ. Sống ở nước ngoài trên con tàu của mình,
anh chẳng phải chi phí gì nhiều, hơn thế anh vốn là người biết chi tiêu
một cách chừng mực. Sau khi lấy Justine, anh nhận ra rằng mình không thể
sống xa bờ lâu hơn được nữa. Bây giờ, khi em bé còn chưa chào đời, thì
đây chính là thời điểm tốt nhất để khởi động công việc kinh doanh của
anh.
Bố Seth đồng ý việc anh mua nhà hàng và lặng lẽ đầu tư vào
nhà hàng với tư cách là đối tác bí mật. Công việc tiến triển rất tốt
đẹp. Seth đã nghiên cứu và tiên liệu được rằng nhà hàng mới sẽ bị thất
bại trong nửa năm đầu tiên. Anh quyết tâm giảm tối đa những rủi ro có
thể và tính toán mọi việc thật chính xác. Thực đơn nhân viên, giá cả,
trang trí, khuyến mại - anh và Justine đã nghĩ hết đến những việc đó.
Seth là một đầu bếp giỏi nhưng anh không có đủ kỹ năng và kiến thức cần
thiết để điều hành bếp. Anh đã quảng cáo cho vị trí nhân viên bếp và hỏi
thăm, tư vấn các chủ nhà hàng khác. Chẳng bao lâu sau anh biết Jon
Bowman là một đầu bếp nổi tiếng. Khi Jon nộp đơn cho vị trí bếp trưởng,
Seth đã xem lý lịch và gọi ngay cho anh ta đề nghị đến phỏng vấn.
Vào ngày thứ sáu tuần thứ hai của tháng ba, Jon Bowman đã đến trong lúc công việc xây dựng sửa chữa vẫn còn đang ngổn ngang.
Việc
nâng cấp cho nhà hàng mới chỉ hoàn thiện được một phần. Một đội ngũ thợ
mộc đang xây phần bên ngoài, còn thợ điện đang mắc những chiếc bóng đèn
cố định. Sàn nhà đầy cát vương ra khắp nơi. Những bức tường đã được sơn
lớp áo đầu tiên và những chiếc cửa số đã được thay hết. Vợ chồng Seth
quyết định giữ lại quầy bar màu gụ, trông nó có vẻ Seth dẫn Jon vào căn
phòng có thể là của anh ta nếu được tuyển vào vị trí bếp trưởng, anh ra
hiệu cho Jon ngồi. “Tôi thích phong cách anh lựa chọn trong việc sửa
chữa và đổi mới này”. Jon nói khi ngồi xuống. “Khi nào thì anh định khai
trương?”.
“Chúng tôi hi vọng sẽ khai trương vào tuần đầu tiên của tháng Năm”.
Jon
liếc nhìn qua vai như thế muốn ước liệu xem công việc sẽ được hoàn
thành trong bao lâu nữa. “Lúc đó chắc chắn mọi thứ phải được hoàn thiện
rồi”, anh nói đầy tin tưởng.
“Jon này, anh biết đấy, chúng tôi
đang tìm một bếp trưởng, người này phải biết nghĩ ra những thực đơn
phong phú hấp dẫn và cộng tác với chúng tôi một cách chặt chẽ”.
“Vì
vậy tôi mới đến đây. Tôi đã đứng bếp cho nhà hàng Andre được ba năm.
Tôi sáng tạo ra thực đơn và luôn luôn thành công với các món hải sản”.
“Trước
đó thì sao?”, thực ra Seth đã xem lý lịch rồi, nhưng anh vẫn muốn Jon
kể lại chi tiết. Hai vợ chồng anh đã đến nhà hàng Andre hai lần để lấy
mẫu những món Jon nấu.
“Tôi làm cho hãng VFW ở Olympia. Nếu muốn
thì anh có thể tham khảo vài người về điều đó”. Jon đưa cho Seth xem một
bảng ghi tên tuổi của vài người và số điện thoại của họ.
“Thế anh
được đào tạo ở đâu ra?”. Bản lý lịch đã nói rất rõ về thông tin này.
Jon tỏ ra hơi căng thẳng, nhưng có thế chỉ do Seth tưởng tượng mà thôi.
“Mỗi chỗ học một ít. Tôi không qua các khóa đào tạo chính thức. Tôi bắt
đầu làm đầu bếp nấu món ăn nhanh ở một quán ăn sáng tại Tacoma và dần
dần tự tìm đường cho mình. Tất nhiên tay nghề của tôi chưa đến mức mở
được show diễn riêng trên truyền hình, nếu như đó là loại bếp trưởng mà
anh muốn tìm”.
“Không, tôi không cần một người như vậy”. Seth đảm
bảo với Jon. Dù sao thì anh cũng không đủ tiền trả lương cho một đầu bếp
quá nổi tiếng. Anh vẫn tò mò về lai lịch của Jon nhưng cố gắng không
nhấn mạnh vào vấn đề đó nữa. “Tôi biết anh còn là một nhiếp ảnh gia
nữa”.
Jon gật đầu. “Tôi là một bếp trưởng giỏi, nhưng niềm đam mê của tôi là chiếc máy chụp ảnh”.
Anh không che giấu tình yêu của mình với công việc. Điều đó làm Seth rất hài lòng.
“Nếu anh cho tôi cơ hội, thì anh sẽ không phải hối tiếc đâu”. Jon sôi nổi.
Mọi
linh cảm của Seth đều mách bảo anh nên thuê người này. “Tôi sẽ bắt đầu
cho bếp hoạt động trong một tháng nữa. Lúc ấy anh rảnh chưa?”
Jon
gật đầu. Họ bàn bạc về lương, phúc lợi, công thức món ăn và các chi tiết
khác. Bàn bạc xong, Seth đưa Jon đi quanh tham quan và rất hài lòng khi
Jon nói muốn được trang trí và thiết kế cho nhà hàng. Anh rất thích
những ý tưởng Jon đưa ra và tối hôm ấy anh đã trao đổi lại với Justine.
“Em có cảm giác là Jon Bowman sẽ làm tốt đấy”. Cô nói với chồng khi anh đang lúi húi trong bếp chuẩn bị cho bữa tối.
“Anh cũng nghĩ vậy”.
Justine
ngồi trong phòng khách và gác chân lên để hai mắt cá chân không bị phù.
Đã đến tháng thứ sáu của thai kỳ, cô mới chỉ bị phù nhẹ, nhưng cô vẫn
phải chú ý giữ gìn. Seth nhận đảm đương công việc nấu nướng và anh nghĩ
là phải giảm muối trong các món ăn.
“Em thấy mình giống như con hà mã ấy”. Justine phàn nàn, đặt tay lên chiếc bụng bầu tròn xoe của mình.
Seth
dựa lưng vào sô-pha và hôn lên cổ cô. “Trông em xinh đấy chứ”, anh nói
nhỏ “chẳng giống hà mã tí nào - mặc dù bọn hà mã cũng có duyên”.
“Nghiêm túc đi anh Seth”.
“Anh nghiêm túc đấy chứ”.
Cô
quay mặt về phía anh và họ hôn nhau. Seth lại thấy đắm say trào lên rạo
rực trong từng đường gân thớ thịt của mình. Anh yêu người con gái này
biết bao.
Vài phút sau, ăn xong món mì hải sản, anh hỏi vợ. “Nói cho anh nghe xem em biết gì về Jon Bowman nào”.
“Biết gì là biết gì?”.
“Lai lịch của anh ta ấy. Em có nắm được gì không?.
Justine
nghĩ ngợi một chút trước khi trả lời. “Không nhiều lắm. Anh ấy vẫn hay
bán tranh ảnh cho phòng tranh trên phố Harbor. Nhưng mà sao cơ?”.
“Hình như anh ta hơi.... bực mình khi anh hỏi về điều đó”
“Thế anh ta học trường nào ra?”, Justine hỏi
“Anh
ta không nói, nhưng anh đã hỏi chuyện hai người giới thiệu anh ta. Cả
hai đều là chủ nhà hàng cũ của anh ta và họ đã hết lời ca ngợi. Mà em đã
bao giờ xem ảnh anh ta chụp chưa?”.
Justine dịch dần sang chỗ
Seth anh kéo ghế cho cô. “Maryellen cho em xem một vài bức ảnh của anh
ta trước Giáng sinh. Chúng thật kỳ diệu anh ạ. Anh có thế cảm nhận trong
đó một vẻ đẹp và một cảm xúc rất lạ”.
“Hừm. Có lẽ chúng ta cũng phải mua vài bức. Để treo ở lối ra vào. Em nghĩ sao?”
“Em
nghĩ ông chồng thông thái của em đang có một ý tưởng tuyệt vời đấy”. Họ
mỉm cười và thấy cuộc sống sao mà mãn nguyện đến thế.
__________
1. Theo thần thoại Hi Lạp, nhành ô liu tượng trưng cho hòa bình.

