Tình yêu và danh dự - Chương 06 phần 1

“Vì sự khôn ngoan
đời này là sự điên rồ trước mặt Đức Chúa Trời.”

Thánh Kinh Tân
Ước, 1 Corinto, 3:19

Rõ ràng là Nam tước Wexton
không quan tâm đến yếu tố bất ngờ đang ở bên hắn. Tiếng thét xung trận của hắn
vang dội khắp nơi, khiến những chiếc lá khô phải rời cành và rơi xuống đất. Tiếng
kèn trumpet vang lên, bổ sung thông điệp cho những người lính đang tiến lên từ
bên dưới kia, nếu ngần ấy thứ không đủ thì tiếng vó ngựa sấm sét đua xuống sườn
đồi chắc chắn có thể báo động cho Louddon và người của gã biết nguy hiểm đang
cận kề.

Madelyne bị kẹp giữa
Duncan và em
trai hắn khi họ thực hiện cuộc tấn công bất ngờ. Binh lính bao quanh họ, những
tấm khiên được giơ lên. Dù Madelyne không cần được bảo vệ như thế, cả Duncan lẫn Gilard đều
phạt hết các nhánh cây có thể hất nàng rớt xuống đất, dùng những chiếc khiên
tròn như hàng rào chống lại những nhánh cây xương xẩu chìa ra trên đường đi.

Khi thấy binh lính
đã tới dải đất hẹp lưng chừng ngọn đồi cao, nơi đã chọn cho cuộc chạm trán,
Duncan giật mạnh dây cương và quát lớn. Con ngựa đứng lại ngay lập tức. Duncan
dùng bàn tay còn lại giữ chặt hàm Madelyne. Hắn gia tăng áp lực buộc nàng phải
nhìn hắn.

Đôi mắt xám thách
thức cặp mắt xanh dương. “Đừng có mà rời khỏi chỗ này.”

Hắn thả nàng ra
nhưng Madelyne níu lấy tay hắn. “Nếu anh chết, tôi sẽ không khóc cho anh đâu”,
nàng thì thầm.

Hắn thực sự mỉm cười
với nàng. “Có, cô sẽ khóc”, hắn trả lời, kiêu ngạo nhưng cũng rất dịu dàng.

Madelyne không có
thời gian trả lời. Duncan thúc ngựa di chuyển đến trận chiến đã diễn ra dưới
kia. Madelyne đột ngột chỉ còn lại một mình trên đỉnh đồi trơ trụi khi những
người lính cuối cùng của Duncan phóng qua mặt nàng với tốc độ kinh hồn.

Âm thanh vang vọng
đến kinh hồn. Tiếng kim loại chạm vào nhau chói tai. Tiếng thét đau đớn hòa lẫn
tiếng hét chiến thắng. Madelyne không đứng đủ gần để thấy mặt từng người nhưng
nàng vẫn nhìn theo phía sau Duncan.
Hắn cưỡi con ngựa xám rất dễ nhận ra. Nàng thấy hắn vung gươm cực kỳ chính xác
và nghĩ rằng hắn chắc chắn đã được ban phúc lành của Chúa vì khi bị kẻ thù vây
quanh, hắn hạ gục từng người một bằng những cú chém chết người từ lưỡi gươm sắc
bén.

Madelyne nhắm mắt
lại trong chốc lát. Khi mở mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngựa xám đã biến
mất. Nàng điên cuồng đưa mắt tìm kiếm Duncan,
và cả Gilard, nhưng không thấy cả hai người bọn họ. Cuộc chiến đang tiến gần
đến chỗ nàng.

Nàng không tìm kiếm
anh trai, vì biết rõ gã sẽ không ở trong trận chiến hỗn loạn này. Không giống Duncan, Louddon sẽ là
người cuối cùng vung gươm. Có quá nhiều nguy hiểm xung quanh. Phải, gã cực kỳ
yêu quý mạng sống của mình, trong khi Duncan
dường như không coi trọng chuyện đó chút nào. Louddon để mặc việc chiến đấu cho
những người đã trao cho gã lòng trung thành của họ. Nếu cuộc chiến này chống
lại gã thì gã sẽ là người đầu tiên bỏ chạy.

“Đây không phải là
cuộc chiến của tôi”, Madelyne cố gắng hết sức thét lên. Nàng kéo dây cương,
nhất định rời đi với tốc độ càng nhanh càng tốt. Nàng sẽ không chứng kiến cảnh
tượng này thêm giây phút nào nữa. Đúng, nàng sẽ mặc kệ tất cả bọn họ.

“Đi, Silenus, giờ
chúng ta đi thôi”, nàng nói, thúc vào con ngựa theo cách Duncan làm, con ngựa chẳng thèm nhúc nhích.
Nàng giật mạnh dây cương, quyết tâm bắt con vật tuân lệnh. Binh lính nhanh
chóng trèo lên đồi và mọi chuyện bỗng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết.

Duncan tức điên lên. Hắn đã tìm kiếm nhưng không
thể lần ra dấu vết của Louddon. Chiến thắng sẽ trở thành thực tế rỗng tuếch nếu
kẻ chỉ huy của kẻ địch trốn thoát. Hắn đưa mắt nhìn Madelyne và giật mình khi
thấy trận chiến đang vây quanh nàng. Duncan
nhận ra hắn đã tiêu phí thời gian để tìm Louddon mà không xem xét đến sự an
toàn của Madelyne. Hắn thừa nhận mình đã phạm sai lầm, tự nguyền rủa bản thân
vì không để lại vài tên lính bảo vệ nàng.

Duncan ném tấm khiên xuống đất và bật ra một tiếng
huýt sáo chói tai hy vọng con ngựa chiến có thể nghe thấy được. Tim hắn như
nhảy lên tận cổ họng khi hắn chạy về phía đỉnh đồi. Hắn tự nhủ đó là một phản
ứng logic, phản ứng mãnh liệt này là bảo vệ Madelyne, vì nàng là tù nhân của
hắn, hắn có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho nàng. Đúng vậy, đó là lý do hắn
chạy đến chỗ nàng, với tiếng gầm giận dữ mạnh mẽ như tiếng thét xung trận.

Con ngựa chiến đáp
lại tiếng huýt sáo, xông về phía trước. Con vật cho phép Madelyne điều khiển
nhưng nàng lại làm rơi mất dây cương khi nó nhảy bổ lên.

Silenus nhảy qua đầu
hai tên lính chỉ vừa mới trèo lên đến đỉnh đồi, đạp lên đầu họ bằng chân trước.
Những tiếng thét cùng họ lăn xuống đồi.

Madelyne chẳng mấy
chốc lọt thỏm trong trận chiến hỗn loạn, người và ngựa đông đúc chung quanh,
tất cả đang chiến đấu vì mạng sống của mình. Con ngựa của Duncan bị chặn lại. Madelyne bám chặt lấy cổ
nó và cầu nguyện một cái kết nhanh chóng.

Đột nhiên nàng phát
hiện ra Gilard đang mở đường tiến về phía mình. Anh ta không cưỡi ngựa, một tay
nắm chặt thanh gươm đẫm máu còn tay kia giữ tấm khiên nhuốm bẩn bảo vệ khỏi bị
tấn công từ bên trái trong khi đâm gươm về phía bên phải.

Một người lính của
Louddon lao đến Madelyne, thanh gươm của gã giơ cao. Sự điên cuồng rực sáng
trong mắt gã, như thể gã không còn nhận thức được gì nữa.

Gã có ý định giết nàng,
Madelyne nhận ra. Nàng thét tên Duncan,
nhưng biết an toàn của mình phụ thuộc vào sự nhanh trí. Không có lối thoát nào
ngoài nền đất cứng, Madelyne nhanh chóng ném mình khỏi lưng ngựa. Nàng không đủ
nhanh. Lưỡi gươm đã đến trúng đích, chém một đường sâu dọc theo đùi trái. Nàng
thét lên đau đớn, nhưng âm thanh tắt lịm trong cổ họng khi nàng chạm đất. Không
khí bị quét sạch ra khỏi buồng phổi.

Chiếc áo phủ thành
một đống trên vai nàng. Sửng sốt và sốc hoàn toàn, Madelyne thốt nhiên tập
trung vào công việc chậm chạp và khó khăn là kéo áo xống quanh người xuống,
nàng bị ám ảnh phải hoàn thành mọi việc càng nhanh càng tốt. Ban đầu cơn đau ở
đùi kéo dài đến nỗi nàng nghĩ mình sẽ chết vì nó. Rồi sự tê liệt lạ lùng ở đùi
và trong tâm trí đã tiếp thêm cho Madelyne một sức mạnh mới. Nàng đứng lên, cảm
giác mê muội và rối bời, túm lấy áo choàng che trước ngực khi nhìn những người
đàn ông đang chiến đấu xung quanh.

Con ngựa chiến của
Duncan huých nhẹ vào vai Madelyne, suýt nữa đẩy nàng ngã ngửa ra đất. Nàng lấy
lại thăng bằng và tựa vào thân nó, tìm thấy sự an ủi vì nó không chạy đi khi
nàng bị ngã. Silenus giờ như một tấm chắn bảo vệ nàng khỏi sự tấn công.

Nước mắt chảy ròng
ròng trên mặt, một phản xạ tự nhiên đối với mùi chết chóc đang tràn ngập trong
không khí. Gilard hét lên cái gì đó nhưng Madelyne không hiểu anh ta muốn gì.
Nàng chỉ thấy anh ta tiếp tục mở lối về phía mình. Anh ta lại hét lên với giọng
lớn hơn nhưng mệnh lệnh đó hòa lẫn với tiếng va chạm của binh khí và trở nên
không thể hiểu nổi.

Tâm trí muốn chống
lại sự chém giết. Nàng bắt đầu đi đến chỗ Gilard, tin rằng đó là điều anh ta
muốn mình làm. Nàng vấp ngã hai lần bởi chân tay của những chiến binh bị giết
nằm ngổn ngang trên mặt đất, suy nghĩ của nàng chỉ hướng về Gilard, người đàn
ông duy nhất nàng nhận ra trong khu rừng hủy diệt này. Tận sâu trong nàng là
niềm hy vọng rằng anh ta sẽ mang nàng đến với Duncan. Và sau đó nàng sẽ được an
toàn.

Madelyne chỉ còn
cách vài bước chân khi Gilard bị tấn công từ đằng sau. Anh ta đang đối đầu với
đối thủ mới, sau lưng không được bảo vệ. Madelyne thấy một tên lính khác của
Louddon chộp lấy cơ hội, vung cao thanh gươm sẫm màu trong không trung khi
nhanh chóng lao đến mục tiêu đang sơ hở.

Nàng cố thét lên
cảnh báo nhưng giọng nói dường như đã rời bỏ nàng và chỉ có mỗi tiếng rên rỉ
thoát ra.

Lạy Chúa, nàng là
người duy nhất đủ gần để giúp Gilard, người duy nhất có thể tạo ra một điều gì
đó khác biệt. Không ngần ngừ, nàng chộp ngay một loại vũ khí từ những ngón tay
cứng đờ của một xác chết vô danh. Đó là một cái chùy to dày, nặng nề với những
cái gai nhọn dính đầy máu khô.

Madelyne cầm vũ khí
bằng cả hai tay, loạng choạng bởi sức nặng của nó. Nắm chặt lấy cái chuôi, nàng
nửa kéo nửa vác khi vội vã đến phía sau Gilard, lưng nàng gần như chạm vào lưng
anh ta. Rồi nàng chờ kẻ địch tấn công.

Tên lính không nhụt
chí, vì Madelyne có vẻ là hàng phòng thủ quá yếu ớt đối với áo giáp và sức mạnh
của gã. Một nụ cười mơ hồ hiển hiện trên mặt gã. Với một tiếng hét thách thức,
gã lao đến trước, thanh gươm dài, cong cong vung ngang với ý định giết người
quá rõ ràng.

Madelyne chờ đến
đúng thời điểm mới vung cái chùy khỏi mặt đất thành một vòng cung rộng. Sự kinh
hoàng cho nàng mượn sức mạnh. Nàng chỉ có ý ngăn cản sự tấn công của gã ta,
nhưng những cái gai nhọn lòi ra từ đầu chùy cắt đứt những sợi dây xích nối áo
giáp và đâm vào lớp da thịt được che đậy bên dưới.

Gilard kết thúc cuộc
tấn công trực diện, nhanh chóng quay lại giúp Madelyne và suýt nữa húc ngã
nàng. Anh ta quay lại đúng lúc để nhìn thấy cảnh Madelyne vừa làm, kẻ địch ngã
xuống đất với tiếng thét nghẹn lại trong cổ họng và những cái gai nhọn xuyên
vào giữa thân. Gilard quá kinh ngạc với những gì vừa chứng kiến, trong giây lát
anh ta không thốt ra được lời nào.

Madelyne bật ra
tiếng rên đau đớn. Nàng siết chặt tay trước eo và cúi gập người lại. Gilard
nghĩ nàng có thể đã bị thương. Anh ta vươn người tới trước và dịu dàng chạm vào
vai nàng.

Madelyne quá sợ hãi
với sự ghê rợn mình vừa gây ra, nàng thậm chí không nhận ra Gilard nữa. Trận
chiến dường như không còn tồn tại với nàng.

Duncan cũng chứng
kiến cảnh tượng ấy. Bằng một động tác mau lẹ, hắn cưỡi con ngựa chiến và thúc
nó đến chỗ Gilard. Em trai hắn nhảy dựng lên tránh đường ngay khi Duncan cúi
xuống và ôm lấy Madelyne. Hắn nhấc nàng lên ngựa bằng một cánh tay mạnh mẽ và
đặt nàng lên yên trước. Chúa nhân từ, cái đùi trái bị thương của nàng lại bị
chấn động.

Trận chiến gần như
kết thúc. Lính của Duncan
đuổi theo quân của Louddon đang rút lui xuống thung lũng.

“Kết thúc đi”, Duncan hét lên với
Gilard. Hắn giật dây cương, điều khiển ngựa chạy lên đỉnh đồi. Con ngựa phi
khỏi chiến trường. Giống nòi và sức mạnh của nó rõ ràng đã được thể hiện qua
tốc độ di chuyển đáng kinh ngạc trên địa hình nguy hiểm.

Duncan đã bỏ áo khoác và khiên trong cuộc chiến.
Bây giờ hắn dùng đôi bàn tay bảo vệ khuôn mặt của Madelyne khỏi những nhánh cây
chìa ra trên đường.

Nàng không muốn nhận
sự chăm sóc chu đáo của hắn. Madelyne đẩy hắn, cố gắng để hắn thả mình ra, nàng
thà rơi xuống đất cứng còn hơn nhận lấy sự đụng chạm đáng ghét của hắn.

Vì hắn mà nàng đã
giết người.

Duncan không cố làm
dịu nàng. An toàn là mối bận tâm duy nhất bây giờ. Hắn không từ bỏ tốc độ cho
đến khi hoàn toàn tránh xa các mối nguy hiểm. Cuối cùng hắn cũng giật cương kìm
con ngựa chiến dừng lại khi đi vào một lùm cây. Ở đó kín đáo và khá an toàn.

Hắn đang cáu tiết
với bản thân vì đã đặt Madelyne vào vòng nguy hiểm như thế. Duncan nhìn nàng.
Khi thấy nước mắt chảy ròng ròng trên má nàng, hắn thốt ra một tiếng rên khó
chịu.

Rồi hắn tìm cách làm
dịu nàng. “Cô có thể thôi khóc được rồi, Madelyne. Anh trai cô không nằm trong
số những người chết. Tiết kiệm nước mắt của cô đi.”

Nàng thậm chí không
nhận ra mình đang khóc. Khi giọng hắn vang lên, Madelyne thấy nổi giận vì sự
hiểu lầm của hắn, nàng gần như không thể trả lời. Tên đàn ông đáng khinh.

Madelyne lau sạch
nước mắt trên má, hít thật sâu, gom góp không khí trong lành và để cơn thịnh nộ
mới bùng nổ. “Tôi không biết sự căm ghét thật sự là gì cho đến này hôm nay, Nam
tước. Nhưng anh đã cho tôi cái từ tồi tệ đó một ý nghĩa mới. Có Chúa chứng
giám, tôi sẽ căm ghét anh đến khi tôi chết. Tôi cũng có thể bị đày xuống địa
ngục và tất cả là tại anh.” Giọng nàng thấp đến nỗi Duncan phải ngả người tới
trước và chạm vào trán Madelyne chỉ để nghe được lời nàng nói.

Câu nói mới vô nghĩa
làm sao.

“Cô không nghe ta
nói à?” Dù đã giữ giọng nhẹ nhàng thì hắn vẫn cảm thấy sự căng thẳng trên vai
nàng, biết là nàng gần như đã mất hết kiểm soát và hắn cố làm nàng bình tĩnh.
Hắn muốn dịu dàng với nàng, một phản ứng khác thường, nhưng hắn tự tha thứ cho
mình bằng cách tự nhủ rằng đó chỉ là vì hắn cảm thấy có trách nhiệm với nàng mà
thôi. “Ta vừa giải thích là anh trai cô an toàn, Madelyne. Tạm thời thôi”, hắn
quyết định nói thật đồng thời mang hàm ý an ủi nàng.

“Anh mới là người
không nghe tôi nói”, Madelyne phản bác. Nước mắt lại bắt đầu rơi, cắt ngang câu
nói của nàng. Nàng dừng lại và gạt đi. “Vì anh mà tôi đã cướp đi mạng sống của
một người. Đó là một tội lỗi khủng khiếp và anh cũng phải chịu trách nhiệm
nhiều như tôi vậy. Nếu anh không kéo tôi đi cùng anh, tôi đã không phải giết ai
cả.”

“Cô khó chịu vì đã
giết người?” Duncan
hỏi, không thể loại bỏ sự kinh ngạc ra khỏi giọng nói. Duncan tự nhắc nhở mình rằng Madelyne là phụ
nữ và những điều lạ lẫm dường như đều làm phái yếu khó chịu. Hắn cũng cân nhắc
đến tất cả những gì đã đặt lên vai Madelyne trong suốt hai ngày qua. “Ta còn
giết nhiều người hơn đấy chứ”, hắn nói cốt yếu để làm nàng thanh thản.

Kế hoạch của hắn
thất bại. “Tôi không thèm quan tâm anh đã giết bao nhiêu người”, Madelyne tuyên
bố. “Anh không có linh hồn, vì thế nó không thành vấn đề khi anh đã cướp đi bao
nhiêu mạng sống.”

Duncan không có sẵn
câu trả lời cho lời tuyên bố đó. Hắn nhận ra tranh cãi với nàng thật vô nghĩa.
Madelyne quá quẫn trí nên không thể suy nghĩ logic, chắc chắn nàng đã kiệt sức.
Tại sao ư, nàng quá khó chịu, nàng thậm chí còn không lên giọng với hắn nữa.

Duncan bế nàng trên
tay, siết chặt cho đến khi nàng không vật lộn nữa. Với một tiếng thở dài mệt
mỏi, hắn dường như thì thầm với chính mình chứ không phải là đang nói với nàng,
“Ta làm gì với em đây?”.

Madelyne nghe thấy
và trả lời rất nhanh. “Tôi không quan tâm anh làm gì với tôi.” Nàng ngửa đầu ra
sau và nhìn hắn. Madelyne để ý thấy một vết cắt lởm chởm ngay dưới mắt phải của
Duncan. Nàng
dùng cổ tay áo của mình lau sạch dòng máu đi, nhưng lại phủ nhận hành động dịu
dàng đó bằng những lời tức giận. “Anh có thể để tôi ở đây, hoặc có thể giết
tôi”, nàng thông báo khi nhè nhẹ chấm lên miệng vết cắt. “Không có gì anh làm
tạo ra khác biệt với tôi cả. Lẽ ra anh không nên đưa tôi đi cùng, Duncan.”

“Anh trai cô đuổi
theo cô”, Duncan chỉ ra.

“Không”, Madelyne
phủ nhận. “Anh ấy đuổi theo anh vì anh đã phá hủy nhà của anh ấy. Anh ấy không
quan tâm đến tôi. Nếu anh chịu lắng nghe, tôi có thể thuyết phục anh hiểu ra sự
thật. Nhưng anh quá cứng đầu nên không lắng nghe bất kỳ ai. Tôi thấy là nói
chuyện với anh thật vô nghĩa. Đúng, thật vô nghĩa! Tôi thề sẽ không bao giờ nói
chuyện với anh nữa.”

Tràng đả kích dữ dội
lấy đi nốt chút sức lực cuối cùng của nàng. Madelyne kết thúc việc làm sạch chỗ
trầy da của hắn rồi hạ người tì vào ngực hắn.

Tiểu thư Madelyne
không hề giống những phụ nữ khác. Duncan
gần như chết giấc bởi cái cách tay nàng dịu dàng chạm vào mặt hắn khi cố chăm
sóc vết thương cho hắn. Duncan
nghĩ nàng không nhận thức được điều mình đang làm. Đột nhiên hắn nhớ lại việc
Madelyne đã đối mặt với Gilard như thế nào khi ở trong pháo đài của Louddon.
Đúng thế, nàng cũng là người mâu thuẫn. Madelyne đã trao cho Gilard một vẻ
ngoài điềm tĩnh trong khi cậu ta hét toáng lên thất vọng, tuy vậy lúc đó nàng
lại bấu chặt lấy tay hắn.

Giờ thì nàng lại
mắng mỏ hắn trong khi chăm sóc hắn. Duncan thở dài lần nữa. Hắn tựa cằm lên đầu
Madelyne và tự hỏi làm thế nào mà Chúa lại để một phụ nữ dịu dàng như thế này
có quan hệ huyết thống với một tên quỷ dữ cơ chứ.

Tình trạng tê liệt
giảm dần. Cơn giận dữ dâng cao đã rời bỏ nàng, đùi Madelyne bắt đầu rung lên
đau đớn. Áo choàng của nàng che vết thương khỏi mắt của Duncan. Nàng tin là hắn
không biết việc nàng bị thương và thấy thỏa mãn một cách ngang ngạnh vì điều ấy.
Đó là một phản ứng phi lý nhưng Madelyne dường như không thể nghĩ ra lý do. Đột
nhiên nàng cảm thấy rất mệt mỏi, và trong cơn đau như thế, nàng không muốn nghĩ
gì cả.

Binh lính gia nhập
cùng chỉ huy và trong vài phút họ lại tiếp tục hướng về pháo đài Wexton. Một
giờ sau đó, Madelyne với quyết tâm gan góc đã giữ mình không cất tiếng kêu rên.

Bàn tay Duncan vô
tình chạm vào vết thương của nàng. Áo choàng và váy là miếng đệm nhỏ tránh cho
nàng khỏi cơn đau đang thiêu cháy. Madelyne giữ chặt tiếng thét. Nàng đẩy tay
hắn ra nhưng ảnh hưởng từ cái đụng chạm vẫn còn nán lại, làm vết thương trở nên
hết sức đau đớn.

Madelyne biết mình
sắp sửa nôn. “Chúng ta phải dừng lại một chút”, nàng nói với Duncan. Thật ra
nàng muốn quát vào mặt hắn, và muốn khóc nữa, nhưng nàng đã thề sẽ không để hắn
hủy hoại tính cách dịu dàng của mình.

Madelyne biết hắn
nghe thấy. Cái gật đầu của hắn báo cho nàng biết là hắn có nghe, nhưng họ vẫn
tiếp tục cưỡi ngựa, thêm vài phút nàng kết luận hắn đã quyết định phớt lờ yêu
cầu của nàng.

Hắn là quái vật
không có tính người làm sao! Dù vậy nàng vẫn thầm liệt kê tất cả những cái tên
xấu xa mà nàng muốn hét vào mặt hắn. Nàng nhủ thầm từng từ xấu xa có thể nhớ,
dù vốn liếng về những từ ngữ thô thiển của nàng chỉ có giới hạn. Nó khiến nàng
thỏa mãn, cho đến khi nàng nhận ra có lẽ mình đang trở nên thấp kém hơn Duncan.
Chết tiệt, nàng là một phụ nữ dịu dàng.

Dạ dày có vẻ không
ổn. Madelyne nhớ là mình đã thề không bao giờ nói chuyện với hắn nữa, nhưng do
hoàn cảnh bắt buộc nàng phải lặp lại yêu cầu. “Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ
nôn ra khắp người anh.”

Lời đe dọa của nàng
có hiệu quả tức thì. Duncan
giơ tay, ra hiệu dừng lại. Hắn dừng ngựa và nhấc Madelyne xuống đất trước khi
nàng có thể gắng hết sức để chuẩn bị tinh thần.

“Tại sao chúng ta
dừng lại?” Câu hỏi phát ra từ Gilard, anh ta cũng xuống ngựa và vội vã đi tới
chỗ anh trai. “Chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

“Tiểu thư Madelyne”,
Duncan trả lời, không cho Gilard thêm thông tin nào nữa.

Madelyne bắt đầu di
chuyển một cách đau khổ đến nơi kín đáo sau những thân cây, nhưng nàng dừng lại
khi nghe thấy câu hỏi của Gilard. “Anh có thể đứng yên đó và đợi tôi, Gilard.”

Nghe có vẻ như một
mệnh lệnh. Gilard nhướng cao một bên chân mày trong sự ngạc nhiên, nhìn anh
trai mình. Duncan
đang cau mày khi nhìn theo Madelyne, Gilard kết luận rằng anh trai đã bị chọc
tức bởi giọng điệu vừa rồi của Madelyne. “Cô ấy vừa trải qua một thử thách”,
Gilard vội vã bảo vệ nàng, sợ Duncan
quyết định trả đũa.

Duncan lắc đầu. Hắn
vẫn dõi theo Madelyne đến khi nàng khuất hẳn vào trong rừng. “Có chuyện không
ổn”, hắn lầm bầm, nhăn mặt cố tìm ra chuyện gì đang khiến mình lo lắng.

Gilard thở ra. “Có
lẽ cô ấy bị ốm?”

“Và cô ấy đe dọa…”
Chưa nói dứt lời, Duncan đã theo sau Madelyne.

Gilard cố giữ tay
anh trai lại. “Cho cô ấy chút riêng tư, Duncan. Cô ấy sẽ quay lại với chúng ta.
Nhìn xem, chẳng có chỗ nào cho cô ấy trốn cả”, anh ta lập luận.

Duncan gạt tay em
trai hắn ra. Hắn đã thấy sự đau đớn trong mắt Madelyne và cũng để ý đến dáng đi
cứng đơ của nàng. Bản năng mách bảo Duncan chuyện đau dạ dày không phải là
nguyên nhân. Nàng sẽ không nghiêng về bên phải trong trường hợp đó. Và nếu sắp
sửa nôn, nàng sẽ chạy chứ không đi tập tễnh tránh xa khỏi lính tráng. Không, có
chuyện gì đó không ổn và Duncan phải tìm ra.

Hắn tìm thấy nàng
đang tựa vào thân một cây sồi già, đầu cúi xuống. Duncan dừng lại, không muốn
xâm phạm sự riêng tư của nàng. Madelyne đang khóc. Hắn thấy nàng chầm chậm nhấc
áo choàng ra và thả rơi xuống đất. Rồi hắn hiểu ra lý do thật sự. Phần váy bên
trái bị rách đến tận gấu và thấm đẫm máu.

Duncan không nhận ra
mình đã hét lên đến lúc Madelyne bật ra tiếng rên sợ hãi. Nàng không có sức để
tránh hắn, cũng không chống lại hắn được khi hắn đẩy tay nàng ra khỏi đùi và
quỳ xuống.

Khi Duncan xem xét
vết thương, trong hắn tràn ngập sự giận dữ, tay hắn run lên gỡ váy nàng ra. Máu
khô khiến mọi việc chậm lại. Đôi tay Duncan to và vụng về, hắn cố càng nhẹ
nhàng càng tốt.

Vết thương sâu, dài
gần bằng cẳng tay của hắn và đầy vết bẩn. Nó cần phải được làm sạch và khâu
lại.

“A, Madelyne”,
Duncan thì thào cộc lốc. “Kẻ nào đã gây ra chuyện này với cô?”

Giọng hắn như một
cái vuốt ve âu yếm, hiển nhiên là đầy thương cảm. Madelyne biết mình sẽ lại
khóc nếu hắn tiếp tục ân cần. Đúng vậy, sau đó, sự kiểm soát của nàng sẽ gãy
giống như một nhánh cây giòn nàng đang bám chặt vào nãy giờ.

Madelyne không cho
phép điều đó xảy ra. “Tôi không muốn sự thương cảm của anh, Duncan.” Nàng ưỡn
thẳng lưng và cố để cho hắn thấy vẻ ngoài cứng cỏi. “Bỏ tay anh ra khỏi chân
tôi. Điều này không đứng đắn một chút nào.”

Duncan bất ngờ trước vẻ uy quyền của nàng, suýt nữa
hắn mỉm cười. Hắn ngước lên, thấy lửa bập bùng trong mắt nàng. Duncan biết những gì nàng đang cố làm. Kiêu
hãnh trở thành hàng rào phòng thủ của nàng. Hắn cũng nhận thấy Madelyne coi
trọng sự kiểm soát đến thế nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3