Tình yêu và danh dự - Chương 13
“Kẻ lẹ làng chẳng được cuộc chạy đua, người mạnh sức
chẳng được thắng trận…”
Thánh Kinh Cựu Ước, Truyền đạo, 9:11
Madelyne tiếp tục thêu thảm nhưng tâm trí lại không tập
trung vào công việc, nàng vẫn nhớ đến những lời nói của Duncan. Hắn có ý gì khi bảo rằng nàng sẽ
không còn là tù nhân của hắn lâu nữa?
Nàng biết mình phải sớm đối mặt với hắn. Nàng đang hành động
như một kẻ nhút nhát nhưng vẫn đủ trung thực để thừa nhận sự thật và nàng sợ
phải nghe câu trả lời của hắn.
Cửa phòng thình lình bật mở. Adela lao thẳng vào phòng,
trông vô cùng đau khổ và gần như sắp khóc.
Madelyne bất ngờ. “Ai làm cậu thất vọng đến vậy?”, nàng muốn
biết, và thật ra nàng đã nghĩ ngay đến cái kết luận là do Duncan.
Adela òa khóc nức nở. Madelyne vội đóng cửa lại, quàng tay
quanh Adela và đưa cô ấy đến ghế ngồi. “Ngồi xuống và bình tĩnh nào Adela. Nó
không kinh khủng như cậu đang cảm thấy đâu.”
Madelyne thầm cầu nguyện là mình đúng. “Nói mình nghe chuyện
gì khiến cậu khóc như vậy và mình sẽ xử lý ngay.”
Adela gật đầu, nhưng khi nhìn lên Madelyne, cô ấy lại bắt
đầu khóc. Madelyne ngồi xuống ghế đối mặt với Adela và kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh trai cậu cho người đến đưa cậu về, Madelyne. Duncan chấp thuận cho
người đưa tin vào trong rồi. Đó là lý do anh ấy ra lệnh cho cậu về phòng. Duncan không muốn tên
lính đó thấy cậu.”
“Tại sao? Ai cũng biết mình là tù nhân ở đây. Louddon…”
“Cậu hiểu nhầm rồi”, Adela ngắt lời nàng. “Edmond
bảo với Gilard là anh ấy nghĩ Duncan
không muốn người đưa tin thấy cậu đang được đối đãi tốt.” Cô ấy dừng một lát,
dùng cổ tay áo chấm nhẹ vào góc mắt. “Cậu nghĩ mình được đối xử tốt, phải
không, Madelyne?”
“Ôi Chúa lòng lành, đó là lý do khiến cậu khóc à?” Madelyne
hỏi. “Dĩ nhiên là mình được đối xử rất tốt. Nhìn quanh cậu xem, Adela”, nàng
khẽ nhoẻn miệng cười. “Phòng mình không đủ thoải mái sao?”
“Mình không nên nghe những gì gã đưa tin nói với Duncan, nhưng mình đã
nghe thấy. Gilard và Edmond
cũng ở đó và họ cũng đã nghe từng từ một. Duncan
không để họ đi. Và không ai để ý đến mình cả, Madelyne. Mình chắc chắn.”
“Người đưa tin là của Đức vua hay của anh trai mình?” Trong
lòng rất lo sợ nhưng nàng biết không thể để Adela biết. Phải, Adela cần sức mạnh
của nàng và nàng không thể thất bại.
“Mình không biết. Mình không nghe được phần đầu.”
“Nói mình biết cậu đã nghe thấy gì”, Madelyne đề nghị.
“Cậu phải được đưa đến triều đình gặp Đức vua ngay lập tức
gã đưa tin nói thậm chí cho dù cậu có bị... mất danh tiết...” Giọng Adela đứt
quãng, cô ấy dừng lại để lấy bình tĩnh.
Madelyne cắn chặt môi dưới. Nàng cố chống lại nỗi thôi thúc
tóm lấy vai Adela và lắc mạnh để cô ấy nói phần còn lại.
“Cậu sẽ kết hôn ngay khi tới Luân Đôn.”
“Mình biết”, Madelyne thì thào. “Chúng ta biết điều đó sẽ
đến, Adela. Chúng ta biết Louddon có thể làm gì đó. Cậu có nghe được tên kẻ mà
mình phải lấy không?”
Adela gật đầu. “Morcar.”
Cô ấy vùi mặt vào hai lòng bàn tay, khóc không kiềm chế.
Madelyne không thể che giấu vẻ mặt của mình nữa. Nàng nghĩ mình sắp ốm. “Duncan thì sao, Adela?”,
nàng cố gắng hỏi. “Anh ấy nói gì với gã đưa tin? Anh ấy có chấp thuận không?”
“Anh ấy không nói lời nào. Tên lính thông báo rồi quay trở
lại với những người đang chờ bên ngoài pháo đài.”
“Louddon gửi tới bao nhiêu lính?”
“Mình không biết”, Adela thì thào. “Edmond và Gilard đang hét vào nhau khi tên
lính rời khỏi. Duncan
không nói gì mà chỉ chắp tay sau lưng và đứng trước lò sưởi thôi.”
“Anh ấy lại tách riêng ra”, Madelyne nói khẽ.
“Mình không hiểu.”
“Anh trai cậu phải gánh vác tới hai vai trò trong gia đình,
Adela. Anh ấy vừa là thủ lĩnh vừa là
anh trai. Mình có thể hình dung Edmond và Gilard tranh cãi cái gì. Edmond muốn
trao trả mình cho Louddon càng sớm càng tốt, trong khi Gilard sẽ ủng hộ một
cuộc chiến để giữ mình lại đây.”
Adela lắc đầu
quầy quậy trước khi Madelyne kết thúc giả thiết. “Không phải, Edmond không muốn
trao cậu cho người của Louddon”, cô ấy nói.
“Edmond
bảo vệ mình ư?”
“Anh ấy đã làm thế”, Adela khẳng định. “Và anh ấy đề nghị
gửi mình tới chỗ chị Catherine. Anh ấy lo rằng tất cả những chuyện này sẽ quá
sức chịu đựng của mình. Mình không muốn đi đâu hết. Catherine lớn hơn mình rất
nhiều và chồng chị ấy thì rất khác thường…”
Madelyne đứng dậy và từ từ bước đến cửa sổ, mở cửa và nhìn
chăm chú ra bên ngoài. Nàng biết mình cần phải kiểm soát cơn giận dữ đang sôi
sục trong lòng. “Cậu có biết, Adela, những đứa trẻ người Sparta bị tách khỏi mẹ chúng từ rất sớm và
được đưa đến sống cùng với những người lính không? Những cậu bé được dạy cho
cách trộm cắp. Nếu trở thành một tên trộm giỏi thì nó sẽ được coi là khéo léo.”
“Madelyne, cậu đang nói gì thế? Sao cậu có thể kể chuyện đó
lúc này?”
Madelyne xoay người, để Adela thấy dòng nước mắt đang tràn
trên má mình. Adela chưa từng thấy Madelyne khóc trước đây.
“Mình tìm sự an ủi trong những câu chuyện cổ, Adela. Chúng
rất thân thuộc với mình. Một khi đã bình tâm, mình có thể suy nghĩ cặn kẽ. Sau
đó mình mới có thể quyết định làm gì.”
Adela sững người trước nỗi đau vừa thấy trong mắt người bạn
gái và nhanh chóng gật đầu.
Madelyne chằm chằm nhìn ra đỉnh đồi thấp ngoài cửa sổ. Ai sẽ
cho sói của mình ăn khi mình đã ra đi, nàng tự hỏi. Thật kỳ lạ khi hình ảnh Duncan hiện diện trong
suy tưởng của nàng. Nàng lẫn lộn giữa hắn với sói, rồi nhận ra hắn cũng cần
được chăm sóc nhiều như con thú hoang của nàng. Có lẽ hơn thế.
Điều này không hề vô nghĩa, nàng cần phải lấp đầy cuộc sống
lạnh lẽo của Duncan
cho tới khi thấy hài lòng với nó.
“Cậu mình và mình sẽ ngồi trước ngọn lửa mỗi tối. Mình đã
học chơi đàn xante. Có đôi lần cậu mình thổi sáo nếu không quá mệt. Đó là quãng
thời gian bình yên nhất của mình, Adela.”
“Không có người trẻ tuổi nào ở đó sao, Madelyne? Mỗi lần kể
chuyện, cậu chỉ nhắc đến những người già ốm yếu.”
“Cậu Berton sống tại lãnh địa Grinsteade. Nam tước Morton
rất già. Rồi Cha Robert và Samuel đến sống cùng chúng mình. Tất cả họ đều có tư
tưởng tiến bộ nhưng mình vẫn là người duy nhất chơi cờ với Nam tước
Morton. Thỉnh thoảng ông có vài mánh khóe. Cậu Berton nói đó không phải là tội,
chỉ là thái độ thường thấy của những người quá già thôi.”
Madelyne không nói gì trong một lúc lâu. Adela nhìn ngọn lửa
chằm chằm trong khi Madelyne đăm đăm ánh mắt vào bóng đêm.
Lần này nó không có hiệu quả. Nỗ lực lấy lại kiểm soát không
thành công. Nàng cảm thấy sự điềm tĩnh của mình vỡ vụn và cơn cuồng nộ đang lấn
át nàng.
“Chúng ta phải tìm ai đó bảo vệ cậu”, Adela thì thầm.
“Nếu mình bị buộc quay về với Louddon, mọi kế hoạch của mình
sẽ hỏng hết. Mình định tới Scotland.
Edwythe nhất định sẽ chào đón mình đến nhà chị ấy.”
“Madelyne,
Scotland là
nơi...” Adela định giải thích cho Madelyne biết Catherine sống ở Scotland và chị ấy đã kết hôn với một người anh
em họ của vua Scotland.
Cô ấy không có cơ hội để giải thích vì Madelyne tiếp tục lên
tiếng. “Tại sao mình phải lo lắng về các kế hoạch bị phá hỏng của mình? Louddon
sẽ giết mình hoặc đưa mình cho Morcar. Rồi Morcar cũng sẽ giết mình.” Madelyne
cười gằn, Adela phải rùng mình. “Mình vẫn không thể tin Louddon lo lắng cho
mình. Lúc anh ấy đuổi theo Duncan sau khi pháo
đài bị phá hủy, mình đã nghĩ anh ấy chỉ muốn giết Duncan. Nhưng giờ thì anh ấy cho người đến
đây vì mình.” Madelyne dừng lại, lắc nhẹ đầu. “Mình không hiểu gì cả.”
Trước khi Adela có thể an ủi, Madelyne đột nhiên quay lại và
bước ra cửa. “Madelyne. Cậu phải ở lại đây. Duncan không cho phép cậu...”
“Mình phải tìm người bảo vệ, Adela, không phải sao?”, nàng
hét lớn qua vai. “Phải, Duncan
thích hợp với nhiệm vụ này.”
“Cậu định làm gì?”
“Anh trai cậu sẽ đuổi người của Louddon đi. Và mình định chỉ
dẫn cho anh ấy về vấn đề này ngay bây giờ.”
Nàng ra khỏi phòng và xuống cầu thang trước khi Adela kịp
cảnh báo. Adela vội vàng đuổi theo. “Madelyne, cậu nghĩ cậu sẽ chỉ dẫn cho anh
trai mình ư?” Cô gái lo lắng hỏi.
“Mình sẽ làm”, Madelyne hét lên.
Adela ngồi bệt xuống bậc thang và choáng váng trước sự thay
đổi của Madelyne. Người bạn thân yêu của cô chắc là mất trí rồi. Adela nhìn
theo Madelyne lao xuống cầu thang xoáy tròn, mái tóc dài phấp phới. Chỉ khi
Madelyne mất dạng dưới cầu thang bên dưới, Adela mới nhận ra mình nên cố gắng giúp
Madelyne. Dù viễn cảnh đáng sợ đến thế nào thì cô cũng quyết tâm sẽ đối mặt với
Duncan cùng
Madelyne bên cạnh. Vì sao ư, chỉ như vậy thì cô mới có thể nói chuyện với anh
ấy.
Đến lối vào đại sảnh, Madelyne dừng lại để thở. Edmond và Gilard ngồi đối
diện nhau qua bàn ăn tối. Duncan
đang đứng quay lưng với lối vào, mặt đối diện với ngọn lửa cháy rực.
Edmond
vừa nói gì xong với các anh em mình. Madelyne chỉ nghe kịp phần cuối những gì
anh ta đang nói. “Vậy là đồng ý, Duncan
sẽ đưa cô ấy…”
Madelyne lập tức kết luận mọi người cho rằng trao nàng cho
người của Louddon là một ý tưởng hay.
“Tôi sẽ không đi đâu hết.”
Tiếng gào của nàng có phản ứng tức thời. Duncan chậm rãi quay người nhìn. Nàng lom lom
nhìn hắn một hồi lâu rồi nhìn sang những người khác. Gilard đang cười, như thể
cơn bùng nổ của nàng là đáng cười lắm vậy, trong khi Edmond như mọi khi, đang cau có.
Duncan
không thể hiện phản ứng gì. Madelyne kéo nhẹ váy lên, từ từ đi đến trước mặt
hắn. “Anh đã bắt tôi, Duncan.
Đó là quyết định của anh”, nàng tuyên bố. “Bây giờ tôi có một quyết định phải
nói với anh. Tôi đang bị bắt. Tôi nói đã rõ chưa?”
Mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên. Phải, hắn nghe rõ từng từ một. Mà
tại sao lại không được cơ chứ? Nàng tự hỏi, mình đã gầm vào mặt hắn mà.
Khi hắn chỉ tiếp tục chăm chăm nhìn, Madelyne nghĩ có thể
hắn đang cố dọa cho nàng sợ. Được thôi, lần này không ăn thua gì đâu. “Anh bị
dính chặt cùng tôi, Duncan.”
Chết tiệt, giọng nàng đang run.
Edmond
đứng dậy, làm đổ cái ghế. Âm thanh đó kéo sự chú ý của Madelyne. Nàng từ từ đi
đến bàn, hai tay đặt lên hông. “Anh có thể thôi cau có, Edmond, còn không thì thề có Chúa là tôi sẽ
đánh thẳng vào mặt anh đấy.”
Gilard nhìn Madelyne, chưa bao giờ thấy nàng nổi giận như
thế. Không lẽ nàng thật sự nghĩ Duncan
sẽ trao nàng lại cho Louddon? Ý nghĩ đó làm anh ta mỉm cười. Madelyne tội
nghiệp. Nàng rõ ràng là không hiểu Duncan
lắm và cũng không hiểu tầm quan trọng của mình, Gilard thêm vào. Nàng đã rất tử
tế. Một tạo vật nhỏ bé dịu dàng như thế... nhưng chẳng phải nàng thách thức Duncan đấy sao? Nếu không
tận mắt chứng kiến, Gilard sẽ không tin điều này. Chúa cứu giúp, Gilard bắt đầu
phá ra cười.
Madelyne nghe thấy tiếng cười nên quay ra nhìn. “Anh thấy
chuyện này vui lắm hả, Gilard?”
Đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, Gilard gật đầu và nhìn
Madelyne đúng lúc nàng quăng một bình bia vào đầu anh. Gilard né được và khi
Madelyne vơ lấy một cái bình khác, Edmond
đưa tay qua đầu nàng và giật lấy nó. Cả hai đang đứng sát mép bục kê bàn ăn.
Madelyne huých hông vào Edmond.
Anh ta bất ngờ bị mất thăng bằng và ngã ngửa.
Tất nhiên, lưng anh ta chạm sàn trước tiên. Edmond có thể lấy lại thăng bằng kịp thời nếu
không vấp phải cái ghế bị đổ ban nãy. Madelyne nhìn những nỗ lực yếu ớt của anh
ta trước khi ánh mắt bắn thẳng vào Gilard. “Đừng có mà cười vào mặt tôi lần
nữa”, nàng yêu cầu.
“Madelyne, lại đây”, Duncan
ra lệnh. Hắn đang tựa vào mặt lò sưởi, trông chán nản đến mức buồn ngủ.
Nàng tuân theo mà không hỏi lời nào và gần như băng qua hết
phòng trước khi nhận ra mình đang làm gì. Sau đó nàng dừng lại, lắc đầu. “Tôi
sẽ không nhận thêm mệnh lệnh nào từ anh nữa, Duncan. Anh không có quyền đối với tôi. Tôi
chỉ là một con tốt đối với anh. Giết tôi đi nếu anh muốn. Tôi thà chọn điều đó
còn hơn là bị trao trả lại cho Louddon.”
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay và nàng không thể giữ cho
tay mình không run rẩy.
Hắn không hề rời mắt khỏi nàng. “Edmond, Gilard, rời khỏi đây ngay.” Mệnh lệnh
nhẹ nhàng nhưng sắc bén không thể nhầm lẫn vào đâu được phát ra từ miệng hắn.
“Và đưa em gái chúng ta đi cùng.”
Adela đang nấp đằng sau bức tường cạnh lối vào. Khi nghe
thấy yêu cầu của Duncan,
cô vội vào phòng. “Em muốn ở đây, Duncan,
phòng khi Madelyne cần em.”
“Em sẽ đi với các anh em trai của mình”, Duncan dứt khoát. Giọng hắn trở nên lạnh
lùng, đủ ngăn chặn bất kỳ lý lẽ tranh cãi nào.
Gilard nắm lấy tay Adela. “Nếu cậu muốn mình ở lại,
Madelyne...”
“Đừng cãi lại mệnh lệnh của anh trai cậu”, Madelyne lên
tiếng. Nàng không có ý hét lên.
Adela bắt đầu khóc, làm cơn giận của Madelyne lại bùng lên.
Nàng bước tới, vỗ nhẹ lên vai Adela và không thể nở nổi một nụ cười. “Mình sẽ
không kết hôn với Morcar đâu”, nàng nói. “Thật sự là mình sẽ không kết hôn với
ai hết.”
“Không, cô phải kết hôn”, Duncan nói. Hắn thực sự mỉm cười với nàng khi
tuyên bố vậy.
Madelyne cảm thấy như thể hắn vừa tát mình nên bước ra xa,
lắc đầu phủ nhận.
“Tôi sẽ không lấy Morcar.”
“Không đâu, cô sẽ không lấy hắn.”
Câu trả lời của hắn khiến nàng rối lên.
Duncan
không nhìn nàng mà dõi theo các em bước ra ngoài. Ba đứa em của hắn đang cố
bước thật chậm cứ như đế giày chúng bị dính chặt xuống sàn vậy. Rõ ràng chúng
quyết tâm nghe cuộc đối thoại giữa hắn với Madelyne càng nhiều càng tốt. Duncan đổ tội cho việc
chúng đột nhiên không chịu phục tùng mệnh lệnh của mình lên vai Madelyne. Phải,
tất cả là lỗi của nàng. Chúng biết nghe lời trước khi nàng bước vào cuộc sống
của chúng.
Từ giây phút tiểu thư Madelyne đặt chân vào nhà hắn, tất cả
mọi người và tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn.
Duncan
tự bảo bản thân rằng hắn không thích sự thay đổi, thậm chí ngay cả khi hắn thừa
nhận còn rất nhiều thứ sẽ thay đổi trong tương lai. Hắn chắc chắn sẽ gặp phải
chống đối, đặc biệt là từ Gilard. Em út của hắn là đồng minh lớn nhất của
Madelyne. Duncan
thở dài. Hắn thích một trận chiến kinh khủng hơn là phải giải quyết các vấn đề
gia đình.
“Edmond, đi tìm vị linh mục
mới của chúng ta và đưa ông ấy đến đây”, Duncan
thình lình gọi lớn.
Edmond
quay lại, thắc mắc. “Ngay lập tức”, Duncan gắt.
Mệnh lệnh của hắn lạnh băng đủ khiến Madelyne rùng mình đến
tận xương. Nàng định nói với Edmond thì Duncan đã chặn lại. “Đừng
chỉ dẫn cậu ấy phải tuân lệnh ta, Madelyne, nếu không thì có Chúa giúp ta, ta
sẽ quấn lấy mái tóc đỏ của cô và buộc cô ngậm miệng lại bằng nó đây.”
Madelyne bật ra tiếng rên rỉ như bị xúc phạm. Duncan hài
lòng, nghĩ rằng sự đe dọa thô bạo của hắn khiến nàng nhận ra điểm yếu của mình.
Mục đích của hắn là sự khuất phục của nàng. Đúng thế hắn muốn nàng ngoan
ngoãn chấp nhận những gì sắp xảy ra.
Khi Madelyne bước về phía hắn với một ánh mắt chết người,
Duncan quyết định lời đe dọa chẳng có tác dụng gì cả. Nàng không hề hành động
với sự ngoan ngoãn dễ bảo. “Sao anh dám sỉ nhục tôi hả? Tóc tôi không phải màu
đỏ, và đồ chết giẫm nhà anh biết rõ mà. Nó màu nâu”, nàng hét toáng lên. “Thật
không may mắn khi có mái tóc màu đỏ, và tóc tôi không có màu đỏ.”
Hắn không thể tin những gì vừa nghe được. Sự mâu thuẫn của
nàng đang dần trở nên bình thường.
Madelyne ngừng bước tới khi chỉ còn cách hắn một bước chân.
Đủ gần để chộp lấy nàng, hắn nghĩ.
Người phụ nữ này can đảm có thừa nhưng lại hoàn toàn ngây
thơ với thế giới xung quanh. Đó là lý do duy nhất Duncan có thể dùng để biện minh cho những lời
chỉ trích của nàng. Có hơn một trăm binh lính của Louddon đang đợi bên ngoài
pháo đài, đe dọa tấn công nếu Madelyne không được trao trả cho bọn họ vào sáng
mai. Nàng lẽ ra nên giận dữ trước tình trạng đó, hắn tự nhủ.
Thay vào đó, nàng lại tranh cãi về màu tóc của mình. Nó có
màu đỏ nhiều hơn nâu, và vì Chúa là tại sao nàng không thể chấp nhận điều đó.
“Sự sỉ nhục của anh quá đáng lắm”, nàng nói rồi bắt đầu
khóc. Nàng không thể nhìn hắn nữa, và chắc đó là lý do nàng cho phép hắn
ôm lấy nàng vào vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của mình.
“Cô sẽ không phải quay lại với Louddon, Madelyne” nàng nghe
hắn nói cộc lốc.
“Vậy thì tôi sẽ ở đây cho tới mùa xuân”, nàng nói.
Edmond
xuất hiện ở lối vào với vị linh mục mới. “Cha Laurance đến đây”, anh ta thông
báo để thu hút sự chú ý của Duncan.
Madelyne đẩy mình ra khỏi vòng tay của Duncan và nhìn vị linh mục. Trời đất, anh ta
quá trẻ. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên. Anh ta trông cũng rất quen dù nàng
không thể nhớ ra đã gặp ở đâu. Có vài linh mục trẻ đã đến thăm cậu Berton.
Nàng lắc đầu, rồi kết luận có thể mình chưa từng gặp anh ta
trước đây.
Đột nhiên, Duncan
kéo Madelyne vào người mình. Họ đứng quá gần ngọn lửa, Madelyne quên béng vị
linh mục và lo lắng cái váy sẽ bắt lửa. Khi nàng cố dịch chuyển ra xa, Duncan lại siết chặt
nàng. Cánh tay hắn quàng qua vai nàng, níu chặt nàng vào hắn. Kỳ lạ, nhưng sau
một lúc, sự gần gũi giúp nàng bình tĩnh, nàng có thể đan tay vào nhau và lấy
lại vẻ thản nhiên.
Vị linh mục có vẻ lo lắng. Anh ta không phải là người
ưa nhìn, vì khuôn mặt rỗ có vài vết sẹo. Trông anh
ta cũng không gọn gàng.
Gilard xông vào phòng, vẻ mặt như thể đã sẵn sàng cho một
cuộc chiến. Anh ta và Edmond
đột ngột hoán đổi tâm tính cho nhau. Edmond giờ đang mỉm cười trong khi Gilard cau
có.
“Duncan,
em sẽ là người kết hôn với tiểu thư Madelyne. Em rất sung sướng được thực
hiện hy sinh này”, Gilard thẳng thừng. Mặt bỏ bừng, anh ta cố tình sử dụng
từ “hy sinh” để Duncan
không biết được tình cảm sâu nặng của mình dành cho Madelyne. “Cô ấy đã cứu
mạng em”, anh ta thêm vào khi Duncan
không lập tức trả lời.
Duncan
biết chính xác những gì đang diễn ra trong đầu Gilard. Tâm trí em trai hắn
trong như nước vậy. Gilard nghĩ mình yêu Madelyne. “Đừng tranh cãi với anh, Gilard.
Anh đã quyết định và em sẽ phải tôn trọng nó. Hiểu không, em trai?”
Giọng Duncan dịu dàng nhưng đầy đe dọa, và Gilard, sau khi
bật ra một hơi dài và lớn, chầm chậm lắc đầu. “Em sẽ thách đấu anh.”
“Kết hôn?” Madelyne thì thầm như thể đó là một từ báng bổ.
Tiếp đến nàng hét lên. “Hy sinh?”

