Từng qua tuổi 20 - Chương 01 phần 1

THÁNG GIÊNG

Thứ bảy, ngày mồng Một tháng
Giêng.

Lucy bực bội về một chuyện gì đó
mà tôi không tài nào đoán ra được. Bản thân nàng cũng không. Nàng không cảm
thấy hạnh phúc, thấy mình vô dụng, bị đánh giá thấp, vân vân và vân vân… Nàng
nghĩ mình béo ra (quả thực là có béo), nàng nhớ nhà, chán việc, trách tôi không
chịu lắng nghe…

Tôi hỏi “Lại đến kỳ rồi à?” để
chứng tỏ chút quan tâm.

Không, hiển nhiên là không. Nàng
đang lên cơn thì đúng hơn. Lucy có một chu kỳ riêng kỳ quặc và trái ngược hẳn
với các phụ nữ khác: 20 ngày “bị”, 7 ngày không, tôi nói với nàng như vậy. Lucy
phẩy tay “âu yếm” vào giữa hai đùi tôi, làm tôi đau không tài nào tả nổi. Tôi
bảo với nàng rằng cái vỗ đó khiến tôi đau còn hơn đau đẻ.

“Làm gì có chuyện!” Nàng trả lời
nhẹ nhàng theo cái cách đáng sợ vốn có. “Anh chẳng hiểu gì cả. Em không cảm
thấy hạnh phúc”.

“Ôi giời, tưởng gì”, tôi nổi đóa.
“Anh cũng chẳng hạnh phúc gì và anh là người đầu tiên không cảm thấy hạnh
phúc”. Và theo đúng kiểu của Oscar Wilde[2] tôi đùng
đùng bước ra khỏi căn hộ của Lucy, chạy trốn khỏi những lời lèm bèm của nàng.

 “Đồ khùng!” Lucy giận dỗi quát theo.

[2] Oscar Wilde (1854-1900), nhà thơ người
gốc Ireland,
nổi tiếng với khiếu hài hước sắc sảo

Bây giờ là 2 giờ sang ngày mồng
Một tháng Giêng. Cách đây sáu tiếng đồng hồ, tôi cãi nhau với Lucy, mối tình
dài ba năm của mình. Nếu có thể dự đoán 12 tháng tới dựa trên những chuyện xảy
ra trong đêm giao thừa thì chắc chắn tôi sẽ có một năm ảm đạm nước mắt.

Chủ nhật ngày mồng Hai tháng
Giêng

Liệu tôi có phải là một kẻ dở
hơi?

Hôm nay Chủ nhật, ngày nghỉ, giây
phút bình yên trước một năm mới đầy giông bão. Đây cũng là thời điểm thích hợp
để suy ngẫm về câu hỏi nói trên.

Tôi nghiệm ra rằng mình có đủ mọi
yếu tố ngoại quan và nội cảm của một kẻ dở hơi: tôi vẫn trùm chăn để “xả hơi”
rồi hít lấy hít để cái mùi ô uế ấy; tôi cho rằng tuần nào cũng uống say túy lúy
là sành điệu và tôi không thể trò chuyện với một cô gái trẻ quá năm phút mà
không lơ đãng và tưởng tượng nàng sẽ trông thế nào khi khỏa thân.

Tôi có một công việc tốt tại
trung tâm tài chính của London.
Tôi mặc những bộ complet sọc lịch thiệp vào các ngày trong tuần trừ thứ Sáu,
ngày duy nhất được ăn mặc thoải mái. Tôi ở trong một căn hộ xinh xắn với giá
trọ rẻ rung chỉ vỉ mẹ tôi từng là bạn học với mẹ của Fred (mẹ Fred từng ngủ với
bố tôi, mặc dù không ai biết rằng tôi biết được bí mật này). Chính vì thế, bà
cho tôi trọ với giá rất rẻ trong căn hộ sang trọng ở phía Tây London[3].

[3] West End: khu sang trọng của London.

Tóm lại, tôi là một điển hình của
những kẻ tốt nghiệp đại học, hai chục tuổi đầu và vẫn thích hà hít mùi ô uế của
chính mình.

Nhưng liệu còn có phẩm chất tốt
đẹp nào ẩn giấu dưới bề mặt xấu xa đó không? Ai mà biết được? Tôi nói cho người
bán hang ở cửa hàng tạp hóa biết rằng bà trả tôi thừa tiền lẻ. Khi bà trả đúng,
tôi nhét toàn bộ xu lẻ vào hộp quyên góp từ thiện làm bằng kim loại, để khuất
dưới những thanh sôcôla. Tôi khóc khi xem những bộ phim hay; tôi gửi thiệp cho
mẹ vào ngày Mother Day và tôi thích làm Lucy ngạc nhiên. Ẩn sau con mắt hám sắc
và thiển cận của mình, tôi là một kẻ mềm yếu và cực kỳ lãng mạn. Khi đi làm về
sớm, tôi sẵn sang đưa vé tàu điện ngầm cho một kẻ cầu bất cầu bơ nào đó để hắn
có tiền mua mấy loại thuốc phiện rẻ tiêm vào những mạch máu đã hoàn toàn bị hủy
hoại. Tôi ở lại cơ quan muộn và cảm thấy tội lỗi vì kiếm được quá nhiềuthích
làm việc từ thiện và chỉ muốn từ bỏ tất cả để đi du lịch tới một vùng biển ở
phía đông nước Úc.

Lucy nói đúng: Tôi là một thằng
khùng.

Thứ hai, ngày mồng Ba tháng
Giêng

Ngồi nhà lên kế hoạch cho năm
tới.

Tương lai chẳng gì xán lạn: công
việc thì tẻ nhạt, tình yêu thì trắc trở, và tôi chỉ là một thằng bi quan, vô ơn
bạc nghĩa. Tôi là anh chàng Jack vô dụng, chẳng giỏi giang ở bất cứ lĩnh vực
gì. Cách phân bổ nhân lực hiện thời sẽ giúp tôi có việc thêm 50 năm nữa. Y học
hiện đại có thể giúp tôi sống thêm 80 năm nữa. Giờ đây 25 tuổi, tôi đang phí
phạm đời mình và chở đến giây phút ngồi hồi tưởng về quá khứ.

Để cải thiện tình hình, cuối năm
ngoái, Fred gợi ý tôi viết nhật ký. Biết đâu nhật ký có thể khích lệ tôi làm
điều gì đó đáng giá cho cuộc đời mình!

“Chính xác là phải làm những gì?”
Tôi hỏi.

“Ông có thể ghi lại các hoạt động
trong ngày, sau đó nhìn lại xem vì sao mọi chuyện lại không được như ý muốn”.
Fred bảo: “Ghi lại cả những suy nghĩ của mình nữa rồi ngẫm xem có cách nào
thoát khỏi những bế tắc hiện nay không”.

“Nhưng chỉ mấy mụ béo, chính trị
gia và bọn khùng mới viết nhật ký!” Tôi phản đối.

“Thôi thì gọi đó là văn tường
thuật vậy! Giữ cho nó luôn sống. Cập nhật khi nào ông thấy thích”.

“Thế ông không biết là theo một
nghiên cứu mới đây nhất thì chỉ những kẻ chán đời nhất và bệnh hoạn nhất trong
xã hội mới viết nhật ký à?”

“Jack, ông là hình mẫu lý tưởng
đấy!”

Anh bạn cùng nhà Fred luôn luôn
đúng. Quả thực những người khủng hoảng ở tuổi ngũ tuần mua xe hơi đắt tiền và
bắt đầu ăn mặc theo kiểu thanh niên thời thượng. Còn tôi, tôi sẽ viết nhật ký.

Theo tinh thần đó, tôi quyết.

Những việc cần làm:

- Làm việc tích cực hơn.

- Chủ động đi tìm công việc mới.

- Suy nghĩ sáng tạo và biết nhìn
xa trông rộng.

- Giúp bọn bạn cất cột gôn sau
khi đá bóng xong.

- Uống rượu ít đi.

- Chăm chút Lucy hơn hoặc chia
tay nàng một cách đàng hoàng tử tế.

- Đặt mục tiêu rõ ràng cho cuộc
sống của mình.

- Mỗi tối đọc hai chương Kinh
thánh và kết thúc cả quyển vào cuối năm.

- Như trên với kinh Koran.

- Tìm hiểu cách chữa bệnh hói
trước khi quá muộn.

- Thường xuyên kiểm tra dị tật ở
tinh hoàn.

- Lập tài khoản đóng góp cho một
vài tổ chức từ thiện.

- Cứ hai ngày một lần đi tập thể
dục để làm teo cái bụng bia này.

- Giữ cho tác phẩm viết dưới dạng
nhật ký của tôi không mang tính đàn bà, đượm màu sắc chính trị hay điên khùng.

Những việc cần tránh:

- Cho phép mình theo đuổi những
suy nghĩ viễn vông, trên trời dưới biển.

- Nhậu nhẹt say sưa vào cuối mỗi
tuần.

- Xa lánh mẹ.

- Thủ dâm nhiều hơn bốn lần một
tuần.

- Tán tỉnh gái cơ quan.

- Trở thành kẻ dở hơi.

- Tự đầy đọa mình trong cái gọi
là “khủng hoảng tuổi đôi mươi”

- Phàn nàn khi phải làm quá 9h
tối.

- Đọc báo Metro trên
tàu điện ngầm trong khi có thể đọc sách.

- Tự đoán bệnh một cách hoang
tưởng.

Thế đã, giờ phải đi ngủ đã. Một
mình. Cùng với Adam và Eve[4].

[4] Tức Kinh thánh.

Thứ Ba, ngày mồng Bốn tháng
Giêng

Tỉnh giấc. Giọng của John
Humphrys ra rả trên radio, chất vấn như đang hỏi cung một vị bộ trưởng (à, đây
cũng là một trong những giải pháp trong năm mới của tôi, nghe Radio 4 vào buổi
sáng thay vì nghe mấy kênh thương mại). Vừa nghe đài, vừa lên kế hoạch tự tử.
Hoàn toàn không phải lỗi của Mr. Humphrys nhưng phải đến cơ quan làm việc hôm
nay thực sự là quá sức đối với tôi. Thấy đỡ hơn một chút khi chuyển sang kênh
Magic FM và hát nhẩm theo bài What’s the story, Morning Glory? trong
khi “tự sướng”. Tôi chúc mừng mình đã phá vỡ cam kết một cách quá dễ dàng và
ghi nhớ rằng tuần này mình chỉ còn ba “lần” nữa.

Hôm qua là ngày nghỉ, bank
holiday[5]. Nhưng đúng như kiểu của dân tài chính, phân nửa
đồng nghiệp của tôi vẫn đi làm. Đúng là một lũ nịnh nọt! Chắc chỉ có những bọn
làm về đầu tư tài chính mới đi làm vào ngày bank holiday? Tôi nói với Ruper
(lão sếp đầu hói) rằng tôi muốn ở nhà để tận hưởng những giây phút yên bình và
nghĩ “ngoài chiếc hộp”[6].

 [5] Ở Anh và Ailen,
giới nhân viên ngân hàng và một số ngành liên quan có từ 8-10 ngày nghỉ riêng
môt năm, được gọi là “bank holiday”.

[6] “Think
outside the box”: thành ngữ tiếng Anh ám chỉ cách suy nghĩ giải quyết vấn đề
mới lạ, không bị ảnh hưởng bởi lề lối truyền thống, thường dùng trong quản lý
kinh tế.

“Nghĩ về cái hộp của bạn gái mày
thì có!” Lão mỉa mai.

Tất nhiên là không.

Tiện thể nói về chuyện ô hộp, tôi sẽ nói qua cho các bạn vài điều về công
việc ở ngân hàng đầu tư. Công việc này chủ yếu là nhập hàng loạt các con số vô
nghĩa vào Excel. Số nào cũng được. Một anh vui tính của tôi đã từng dự đoán về
lợi nhuận và chi phí của một công ty tin học dựa trên các số điện thoại của bạn
bè người cùng nhóm anh ta không thể nào hiểu nổi tại sao rất nhiều con số ước
tính bắt đầu bằng ‘207’ và ‘208’ (chủ yếu là ‘207’ vì bọn tôi không thích giao
du với nhiều người sống ở ngoại vi London). Khi đã xong phần này, anh phải
làm thành một “model” sao cho càng rối rắm và phức tạp thì càng tốt. Sau đó,
anh cần chuyển tất cả các thông tin trên vào một bản presentation[7].
Sếp sẽ nhận hết công nếu khách hàng hài long với bản presentation đó hoặc quay
sang trách mắng anh nếu khách hàng phàn nàn.

[7] Bản
trình bày nội dung bằng các trang tóm tắt truyền lên máy chiếu từ máy tính, phổ
biến nhất là chạy bằng chương trình PowerPoint của phần mềm Microsoft Off

Một ngày nào đó, khi anh ba mươi tuổi, già lụ khụ như ông cụ chín mươi lăm,
khi ý thức về thú vui đã trở thành dĩ vãng và tóc tai đã rụng gần hết, anh sẽ
cưới một cô vợ xinh đẹp, ngốc nghếch chỉ yêu say đắm ví tiền của anh. Mười năm
sau đó, khi cô ta không còn xinh xắn nữa (nhưng vẫn ngốc như xưa), anh sẽ có
hai đứa con với sắc đẹp của bố và trí tuệ của mẹ, hai đứa với những cái tên
loằng ngoằng khó nhớ. May mắn thay, đến khi đó anh cũng chẳng cần đoái hoài đến
mụ vợ già nữa vì anh đã là sếp lớn, được cô thư ký trẻ cung phụng để đổi lấy
những món quà đắt tiền.

Quả là một trong những tương lai sán lạn! Tôi thực sự chờ đón ngày ấy!

Thứ Tư, ngày mồng Năm tháng Giêng

10 giờ tối tôi về đến nhà. Anh bạn cùng phòng Fred, nhà văn “tự do”, bực
bội vì tôi đánh thức anh ta dậy bằng giọng hát ông ổng của mình. Tôi tế nhị gợi
ý rằng nếu anh ta tỉnh giấc trước 12 giờ trưa thì vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều.
Fred không bằng lòng với “lời khuyên” của tôi chút nào và giận dữ bỏ ra khỏi
phòng, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ từ cuối tuần. Có lẽ khi bị sếp đánh giá là
lười biếng, khi bị người yêu ghét bỏ, chẳng khôn ngoan gì khi làm phật ý nốt
người bạn cùng phòng.

Nói về người yêu, khoảng 11 giờ đêm, “tình yêu” của tôi gọi, chỉ để kiếm cớ
gây gổ. Khi tôi tỏ ý không muốn khẩu chiến – nàng muốn tôi xin lỗi vì đã gọi
nàng là con mụ béo ngớ ngẩn, thừa hormone chắc! – nàng đề nghị chúng tôi thử
chia tay một thời gian và tôi đồng ý.

Nhưng sau khi giập điện thoại đến tím tay, tôi mới nhận ra rằng có quá
nhiều điều khuất tất mà chúng tôi chưa làm rõ. Ví dụ như “giai đoạn thử chia
tay” nghĩa là gì? Khi nào thì kết thúc? Ai sẽ là người đưa ra phán quyết đúng
sai? “Chia tay” theo nghĩa nào? Có được phép nhắn tin không? Có được email
không? Liệu đây có phải là giai đoạn chia cách nhằm tái tạo, khôi phục và đưa
chúng tôi lại gần nhau? Hayà thời gian thử thách mở đầu cho cuộc chia ly mãi
mãi? Liệu tôi có được đi lại với người khác không?

Đời là thế đấy, mọi phiền toái ẩn giấu ở phần chi tiết. Tôi cố gọi lại cho
Lucy để làm rõ vài điểm rắc rối, nhưng nàng đã tắt máy.

Con ngựa cái quái ác! Tôi lên giường ngủ, tưởng tượng về em gái của nàng để
trả thù.

Thứ Sáu, ngày mồng Bảy tháng Giêng

Tôi chỉ được ngủ có 3 tiếng. Tối qua, khi anh bạn cùng phòng Fred nghe tin
sẽ nhận được khoản tiền tạm ứng cho ý tưởng về cuốn sách mới (do bố hắn chi),
chúng tôi đi ra bar để ăn mừng thành công lớn nhất của Fred.

Tôi đến công sở với hai chiếc tất khác màu.

Sếp Rupert (hói) nói: “Hôm nay là ngày ăn mặc thoải mái chứ không phải là
ngày ăn mặc kệch cỡm!”

Sau một thời gian ngắn lơ mơ làng màng, ngày thứ sáu trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi không chỉ về nhà vào lúc 6 giờ tối (kỷ lục đấy!) mà thậm chí còn xoay xở,
biến hóa để được công ty trả tiền taxi (thường chỉ được nếu về sau 9 giờ đêm).

Trong khi tôi “xào nấu” quyển nhật ký của mình, Fred chế biến món thịt gà
cho sáu người. Vấn đề là hắn không biết nấu ăn. Hẳn bạn đang nghĩ rằng sau ba
năm lông bông, chàng “văn sỹ” ăn bám vào bố mẹ, đã phải tốt nghiệp qua giai
đoạn “Trẻ trung, thiếu thốn và đói kém” rồi chứ? Nhưng Fred thì không! Khi tôi
bước vào bếp, chuông báo cháy kêu ầm ỹ. Fred chạy nháo nhào trong chiếc tạp dề
đã quá ngày giặt, mồ hôi mồ kê vã ra như con lợn béo, cố gắng dùng phần “mở
đầu” của cuốn sách thứ ba vẫn chưa được xuất bản để giập tắt ngòi lửa. Không
phải ai cũng có thể làm một con gà nướng cháy bùng bùng. Nhưng Fred thì có!

Đến bảy rưỡi tối, mọi chuyện đều được thu xếp ổn thỏa và bạn bè bắt đầu lục
tục kéo đến. Nên gọi đây là “supper party” hay “dinner party”[8]?
Quả là một câu hỏi khó! Chúng tôi tranh cãi một lúc lâu rồi đưa đến kết luận
rằng: khi mời ai đi ra ngoài ăn tối, ta dung “dinner”, nhưng khi ăn ở nhà, ta
dùng “supper”. Nếu “supper” là một bữa tiệc thì sao? Thì gọi là “dinner party”.
Trừ khi anh đã quá tam thập, xách theo con nhỏ hoặc để chúng ở nhà với những cô
trông trẻ dễ thương (loại mà bố thêm rỏ rãi), thì sẽ gọi là “supper party”. Bọn
bạn tôi là những người thực sự đáng mến, bất chấp một số dấu hiệu bất thường:
Fred là cậu ấm bỏ học giữa chừng, sống dựa vào bố mẹ; Rick là anh bạn tóc đỏ
than nhất của tôi, Rick có nhan sắc của bố và trí tuệ của mẹ; và Jasper là kẻ
đã bỏ việc ở trung tâm tài chính London (công việc mà anh ta làm rất tốt) để đi
làm diễn viên (công việc mà anh ta vô cùng tệ hại).

[8] Party: bữa tiệc: Ở Anh, supper và dinner đều
là bữa tối, nhưng supper thường ăn nhẹ và ít trịnh trọng hơn.

Tất nhiên là có cả bọn con gái
nữa, chúng tôi cần có người tán thưởng những câu pha trò của mình chứ! Tôi gặp
các cô này theo thứ tự của bảng chữ cái. Khi còn bé tí, Claire và tôi từng chơi
trò bác sỹ và y tá; lúc 12 tuổi, tôi gửi thiếp Valentine cho Katie; và nụ hôn
đầu đời của tôi là với Mel khi tôi 14; rồi tôi trở thành đàn ông nhờ Susie ở
đại học khi tôi 19 tuổi (mặc dù lúc đó, tôi tưởng tên nàng là Amanda, mà nếu
đúng thì sẽ phá vỡ hoàn toàn hệ thống a, b, c của tôi).

Katie là chị em sinh đôi với Rick
(chỉ không có tóc ở những chỗ không đáng có), Jasper thích Claire (quên khẩn
trương nhé, tôi thích nàng từ năm hai tuổi), Claire thích tôi (cô ấy cũng chỉ
là con người!), Rick thích bất cứ ai mặc váy, Katie lại thích Jasper (khiến
Rick rất bực); cả Mel và Susie đều thích Fred, thật là phí phạm vì Fred chỉ yêu
bản thân mà thôi (có thể là Jasper nữa, nhưng điều này chỉ hoàn toàn là phỏng
đoán).

Sự phức tạp này khiến bọn chúng
tôi nhiều lúc cũng quên hết các quy định và giới hạn trong các mối quan hệ của
chính mình. Chẳng sao cả. Xét ra thì tổng năng lượng được tạo ra từ sự dồn nén
tình cảm của chúng tôi có thể so sánh với sự phấn khích của một kẻ đánh bom cảm
tử khi được hứa hẹn lên thiên đường cùng 72 trinh nữ. Nói chung là buổi họp mặt
đã thành công mĩ mãn.

Và thế là tôi đi ngủ. Mơ được lên giường cùng cả Claire, Katie, Mel và
Susie.

Thứ Bảy, ngày mồng Tám tháng Giêng

Tỉnh giấc, hoa mắt, nhức đầu như thể có một đàn bò rừng đang đá bóng trong
á mệt mỏi để thức dậy, tôi nằm vật trên giường và nghĩ về Lucy.

Thật đáng buồn khi sự thật được phơi bày bẽ bang trong cái buốt giá và tinh
khôi của buổi sớm: mối quan hệ của chúng tôi hòa hợp ở đỉnh cao tình dục. Đã có
thời chúng tôi đắm đuối trong tình yêu tưởng như vĩnh cửu. Vậy mà giờ đây, mọi
tình cảm hoàn toàn khô kiệt. Tôi biết nàng không phải là “người kia” của mình,
cho dù “người kia” có nghĩa là gì đi chăng nữa. Khi mọi chuyện chấm dứt sau ba
năm gắn bó, dường như cả thế giới đều sụp đổ dưới chân tôi.

Tôi đã quen và thấy thú vị khi Lucy đùa cợt với bạn bè mình. Giờ đây, tôi
thấy ghen tị khủng khiếp mỗi khi nàng bắt chuyện với bất cứ ai trong số họ.
Chúng tôi từng làm tình ngẫu hứng ở nơi công cộng. Giờ đây nàng bảo mọi lần
sung sướng của nàng đều là giả tạo. Tôi từng yêu giọng nói sang trọng của nàng,
kiểu nói khiến người ta nghĩ rằng đến quần lót của nàng cũng được làm bằng lông
cừu đắt giá. Giờ đây tôi thấy rợn người mỗi khi nàng cất tiếng nói. Tôi ghét
khẩu vị âm nhạc của nàng, tôi ghét bọn bạn của nàng và tôi ghét kiểu nàng kết
thúc mỗi cuộc nói chuyện điện thoại bằng “Ok, then”. Tôi ghét cách ăn mặc của
nàng, ghét cách nàng trang trí căn hộ, và đặc biệt là ghét cách nàng lái chiếc
xe nhỏ bé xấu xí ấy.

Đã có những lúc nàng không thể làm điều gì sai. Giờ đây nàng chỉ toàn làm
những điều ngốc nghếch. Tất cả những thói quen kỳ quặc dễ thương nay trở thành
những lỗi lầm đáng ghét không thể chịu đựng nổi. Và tôi không thể tiếp tục vờ
vịt rằng tôi vẫn yêu nàng.

Tôi căm ghét bản thân vì không còn yêu nàng nữa, và giận mình đã không đủ
dũng cảm để nói lời chia tay. Chúng tôi đã đi lại với nhau suốt ba năm trời,
nhưng thực tình mà nói, một nửa số thời gian ấy tôi dùng để bày ra những lý do
trì hoãn cho cuộc chia tay: “Rằng tôi đã mua quà sinh nhật cho nàng mất rồi/
chỉ hai tháng nữa là đến ngày Valentine/ nhỡ nàng lại kết than với một thằng
bạn tôi/ tôi sẽ không bao giờ có quan hệ sex với ai nữa… vân vân…”.

Quả thực, tôi đã cố gắng hết mức để nhớ xem có gì tốt đẹp giữa hai đứa
không, cố đến mức trận đấu bóng của bọn bò tót trong đầu tôi trở nên điên cuồng
hơn trước khiến tôi không thể tập trung vào bất cứ một vấn đề gì nữa. Tôi lê
tới sofa và bật tivi lên xem. Việc hữu ích nhất mà tôi làm được hôm đó là cởi
được bộ quần áo ngủ ra (để sau 12 giờ sau mặc lại) và trèo lên giường đi ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3