Từng qua tuổi 20 - Chương 06 phần 2
Thứ Tư, ngày 15 tháng Sáu.
“Fred, mục tiêu trong cuộc sống
của ông là gì?” Tôi hỏi và lần đầu tiên, Fred không bận viết lách để trả lời
tôi.
“Tôi cũng không biết nữa, Jack.
Tôi thực sựết. Đã có lúc tôi nghĩ rằng mục tiêu của mình là hoàn thành cái kịch
bản này. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ liệu có đáng để viết không?
Ông xem, viết mà để làm gì? Nếu không có ai chấp nhận mua kịch bản, tôi sẽ
trông như một thằng khùng. Nếu như có ai đồng ý dựng kịch bản thì chẳng có gì
đảm bảo là sẽ có khán giả đến xem. Còn nếu vở kịch này thành công chói lọi thì
tôi lại phải vò đầu bứt tai để nghĩ ra một kịch bản khác mà thực lòng thì tôi
chỉ có duy nhất cái này là tâm đắc thôi”.
“Đừng có bi quan thế, Fred. Đây
là một ý tưởng tuyệt vời. Romeo và Juliet trong môi trường đại học hiện đại. Ai
mà chẳng mê tít cốt truyện này. Có điều gì khác làm ông phiền lòng đúng không?”
Hắn bối rối cúi đầu.
“Đã 10 tháng rồi tôi chẳng ngủ
với ai!”
“10 tháng? Lâu phết nhỉ!”
“Ừ, thêm 2 tháng nữa là tôi lại
thành trai tân. Tôi cũng không ‘tự sướng’ đã 74 ngày và 17 tiếng rồi”.
“Thật là phi lý. Bọn con gái say
ông như điếu đổ cơ mà?”
“Thật hả? Vấn đề là tôi chẳng
thấy rung động với ai cả. Có lẽ đó chính là uẩn khúc lớn nhất của cuộc đời
tôi.”
Có lẽ đó là vấn để của tất cả mọi
người, tôi thầm nghĩ. Tôi thấy điều này luôn là một trong những bí ẩn của xứ sở
sương mù. Trong khi đài báo ra rả lên án về tệ nạn ngủ lang dễ dãi, xô bồ của
lứa trẻ thì theo kinh nghiệm bản thân, tôi thấy chúng ta toàn là những kẻ nói
phét.
Trong khi những người có đôi lứa
thì thừa thãi sex, bọn đàn ông độc thân chúng tôi dành toàn bộ thời gian để
nghĩ về chuyện đó.
Tôi có nên mua thêm cái quần bò
mới không? Ừ, mua được cuối tuần tôi sẽ có thêm cơ hội tán tỉnh em nào đó. Có
nên cắt tóc không nhỉ? Tất nhiên rồi. Tôi nên làm gì với sự nghiệp của mình
đây? Nghề luật sư chắc là hấp dẫn hơn kế toán rồi, nhưng lại không ổn định
bằng. Nhà báo thì kiếm được ít tiền hơn nhân viên ngân hàng nhưng lại thú vị và
đa dạng hơn. Lính cứu hỏa thì lưc nào cũng được các em hâm mộ nhưng tôi biết
nói gì với bố mẹ về nghề này? Liệu tôi có nên thay tấm trài giường và để đèn mờ
trong phòng ngủ trước khi đi chơi tối nay không? Tất nhiên nó sẽ tạo ấn tượng
tốt cho cô em nào đó tôi dụ về. Liệu tôi mua loại nước hoa này/điện thoại
này/máy ảnh này/đầu DVD này/cốc uống cà phê này, thì tôi có thêm được tí sex này.
Không hà, nhưng tôi cứ thuê xem sao. Nếu tôi dành cả một ngày cuối tuần để chạy
bộ trong Hyde Park với iPod treo lủng lẳng,
mặt mũi căng thẳng thì có làm các nàng chú ý không? Không, chẳng đời nào. Thế
nhỡ tôi tham gia câu lạc bộ thể hình và mỗi tuần 3 lần chống đẩu, mỗi lần 50
cái thì bọn con gái có để ý đến cơ bụng săn chắc của tôi và thi nhau đăng kí
vào câu lạc bộ của tôi không? Chà, nếu được như thế thì tuyệt…
Hormon giúp chúng ta tồn tại
nhưng đồng thời cũng hủy hoại cuộc đời ta. Trong khi mọi hành động cảu chúng ta
đều giúp ta tiến gần hơn tới phòng ngủ thì ta lại hầu như không thể biến sự
chuẩn bị kỹ lưỡng ấy thành hành động xứng đáng trên giường. Chúng ta dành quá
nhiêu thời gian để dựng cảnh mà quên mất vào phải vào vai cho đạt.
Có thể đến một ngày xa xăm nào đó
vào những năm 2040, chúng ta mới có đủ minh mẫn để suy nghĩ với bộ óc thực của
mình. Tôi thà đợi đến ngày được gác chân bên cạnh lò sưởi, con cái trưởng
thành, hormone bão hòa và thỏa mãn rằng mình đã hoàn toàn bất lực.
Hoặc là, như Fred nói: “Những bô
lão 80 tuổi nên nhận mình là những người may mắn. Chỉ đến khi bút cạn mực ta
mới có thể biết được điều gì là quan trọng trong cuộc đời.”
Thứ Sáu, ngày 17 tháng Sáu
Leila có thể quên đi lời khuyên
về hẹn hò của em. Tôi là một thằng đàn ông chính thống và tôi muốn làm những
việc nam tính như đi uống cùng bọn bạn ở những câu lạc bộ rẻ tiền và đông đúc.
Đó chính là mục tiêu trong cuộc sống của tôi.
Đám bạn cũ lại tụ tập – Fred,
Jasper, Rick và tôi. Không có Buddy, hắn đã bị loại. Lucy Poett thì về quê hăm
Mr. và Mrs. Poett.
Cả bọn chúng tôi vơ vẩn, tay cầm
những chai bia trị giá 7 bảng, tụ tập trong một góc của câu lạc bộ Mad
Barry và ngắm nhìn các người đẹp. Thật đau đớn khi nhìn các em đẹp mơn
mởn. Ý nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có thể sán lại gần các em lại càng
đớn đau tàn bạo hơn.
Nhưng rồi có một cô gái thực sự
làm tôi phải chú ý. Tôi phải tìm cách tiếp cận nàng. Đơn giản là phải đến được
cạnh nàng. Nàng trông còn ngon hơn cả Miss P. M. Gilmour. Tôi sẽ nuối tiếc suốt
đời nếu như tôi không làm quen với nàng.
“Xin lỗi, hừm, bình thường thì
tôi chẳng bao giờ xử sự thế này nhưng em quả là một thực thể hoàn thiện nhất mà
tôi từng thấy trên đời này. Tôi chỉ muốn nói với em điều đó thôi”.
“Cảm ơn”, nàng nói. “Anh dễ
thương quá!”
“Không có gì!” Tôi nói và ngồi
xuống cùng lũ bạn.
5 phút sau, nàng lượn qua chỗ
tôi, dùng ngòn tay ra hiệu cho tôi lại gần.
“Lại đây với em và làm em cười”.
Tôi có thể đọc được lời nói thầm từ miệng của nàng.
Tôi tới gần và cố hết sức để làm
cho em vui. Có vẻ hiệu quả. 20 phút sau, chúng tôi quay cuồng trên sàn nhảy. 25
phút sau đó tôi hôn nàng. 45 phút sau đó, chúng tôi ngồi trong một góc phòng,
tiếp tục hôn hít. Tôi có thể thấy Jasper và Fred đang bận nhảy cùng một cô ả
theo điệu “Karma Chameleon” càng ngày càng xa chỗ tôi ngồi. Mong rằng Jasper
biết điều mà rút lui để Fred có cơ hội trước khi trở thành trai tân sau 12
tháng chay tịnh.
55 phút sau đó, Iona
(lần này phải nhớ tên nàng, phải nhớ tên nàng… Iona, Iona, Iona)
nhờ tôi dẫn nàng về nhà.
“Cadogan Gardens
– Ở ngay góc phố kia thôi”.
Hà hà, hà hà, hà hà.
“Khu nhà sang trọng thế!”
“Vâng, nhà mẹ em mà, nhưng đừng
lo, hôm nay bà đi vắng.”
Nàng lên giọng ở cuối mỗi câu.
Giọng nói và dáng điệu của em ở ngoài trông khác hẳn khi ở trong câu lạc bộ.
“Em không ngại sống cùng với mẹ
à?”
“Không, đằng nào thì cũng phải
đợi em ra trường cá đã”
“Hả, ra trường? Ý em là tốt
nghiệp đại học á?”
“Không, đồ hâm, chỉ là trường
trung học chán ngắt thôi. Năm tới em sẽ bắt đầu học phân ngành. Thán tám em sẽ
có kết quả cho kì thi vừa rồi. Dự đoán sẽ được loại giỏi cho cả 10 môn đấy! Sau
đó, em sẽ học chuyên ngành và đăng ký học Luật ở Oxford. Em sẽ trở thành luật sư, rồi lên thẩm
phán
Không nghi ngờ gì nữa, nàng thật
thông minh, thật trẻ trung và lắm lời.
“Giỏi quá, chúc mừng em nhé!”
“Thế còn anh thì sao, Jack? Anh
đang học trường nào thế?”
Có nên không? Có được phép nói
không? Không nên. Nhưng chúa ơi, nàng thật xinh đẹp.
Thật may mắn, tôi thoát khỏi tình
huống khó xử ấy nhờ dẫm phải chiếc khăn choàng lông của nàng và loạng quạng ngã
nhào xuống rãnh nước. Quả là một phút đê hèn nhất trong cuộc đời tôi – nằm
trong rãnh nước dưới ánh mắt thương hại của một cô bé 16 tuổi xinh xắn. Thậm
chí không thể giả vờ là Oscar Wilde được – đây là London và chẳng có trăng sao gì để ngắm cả.
May thay, Iona
tưởng rằng tôi say quá nên giúp tôi đắng dậy và cùng đi về nhà nàng. Tôi cảm
thấy thật hạnh phúc khi được lên giường một mình trong phòng ngủ của mẹ nàng.
Thứ Bảy, ngày 18 tháng Sáu.
Ba ý nghĩ đầu tiên của tôi khi
tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc là: Iona, Iona, Iona.
Ý nghĩ thứ tư là: Tại sao lại bật
bài hát của Norah Jones- “Don’t Know Why I Didn’t Come”[48]
[48] Em
chẳng biết vì sao em không đến.
Ý nghĩ thứ năm là: Tôi biết chính
xác tại sao tôi lại không dám làm gì đêm qua. Tôi đưa một cô bé tuổi vị thành
niên về nhà, hoảng sợ vì độ tuổi của em nên lăn xuống cống.
Ý nghĩ thứ sáu của tôi là: Người
phụ nữ trạc tứ tuần (trông rất khêu gợi) kìa là ai mà nhìn tôi chằm chằm như
thể tôi là chiến lợi phẩm mà con mèo nhà bà mới tha về thế.
Đó là mẹ của Iona. Iona ló đầu ra từ sau lưng bà, vẫn mặc bộ quần áo ngủ có
hình gấu bông thêu đằng trước.
“Mẹ ơi, đây là Jack. Anh ấy rất từ tế đưa con về nhà tối qua vì con hơi say
một chút.”
May quá, tôi không ngủ với cô bé.
“Rất hận hạnh được gặp bác, Mrs. Iona”, tôi nói, vươn tay phải ra bắt và cố
giữ cho tay trái không làm gì bậy bạ.
“Ôi, chúng tôi thật biết ơn anh, Jack”, bà mẹ đon đả như thể tôi là chàng
hiệp sĩ hào hoa trong bộ giáp sáng láng. “Làm sao mà tôi có thể cảm ơn anh cho
hết vì đã hộ tống Iona? Anh phải đưa em nó số điện thoại để chúng tôi còn liên
lạc với anh!”
Trời đất ơi!!!!!!!
Kẻ may mắn lại là Fred. Khi vừa quay trở lại từ buổi “Vinh danh hiệp sĩ” ở
nhà Iona, tôi bắt gặp hắn và Jasper đang ăn sáng cùng cô nàng bí ẩn.
“Được một bữa ngon lành chứ hả?” Jasper hỏi.
“Không”, tôi trả lời, “Tao xử sự một cách cao thượng và lên giường một
mình”.
“Đồ ngốc”, Fred tiếp lời, “Chắc mày phải biết khi nào thì bọn nó đủ lớn để
rời trường học rồi chứ?”
“Khi nào?”
“Ba rưỡi chiều”.
Cười ngơ ngẩn rồi tôi lăn đùng ra giường ngủ.
Chủ nhật, ngày 19 tháng Sáu.
“Mười tháng nhịn ròng rã và tao vừa phá vỡ kỷ lục ấy với một cuộc tình tay
ba – giấc mơ ngàn đời của bất cứ thằng đàn ông nào”.
“Fred?”
“Ơi, gì thế Jack?”
“Chẳng phải mối tình tay ba là
một thằng, hai con chứ không phải là một ả nhặt từ đây về và một thằng diễn
viên thất thế Jasper?”
“Ừ, lý tưởng ra thì là như thế
nhưng Jasper chẳng có chỗ nào để ngủ cả. Hoặc là hắn ngủ bờ ngủ bụi hoặc là
chui lên giường với bọn tao. Hoặc là ghiàn hoặc là nằm sàn.”
“Fred, ông tởm lợm quá!”
“Thế là bọn tao quyết định cho
con chó gặm ít xương!”
“Tởm!”
“Mặc dù cô ả trông khá xấu xí!”
“Kinh quá!”
“Và hai bao giờ cũng tốt hơn
một”.
“Điên khùng. Cho dù một trong hai
thằng là gay[49]?”
[49] Đồng
tính luyến ái.
“Ừ, hiển nhiên”
“Fred, ông bị gay à?”
“Câm miệng”
“Ông có đụng chạm gì Jasper không
đấy? Tất nhiên là ngoài vỗ tay ăn mừng ra”.
“Không, thực ra thì… Tôi nói
nghiêm túc đấy. Câm miệng đi”.
Sau đó, tôi gọi điện cho bố để
chúc mừng ông nhân ngày Father Day.
“Ôi, con trai yêu quý, Jack. Hy vọng là anh không làm tôi xấu hổi bởi một
món quà to tướng hay mời tôi đi ăn đấy chứ. Toàn là hình thức thôi!”
“Không, nhưng con mua được cặp vé xem tennis ở Wimbledon vào ngày mai bố
ạ”.
Thứ Hai, ngày 20 tháng Sáu
Một ngày tuyệt diệu ở Wimbledon. Trời khô ráo, ấm áp và bố trả tiền mua dâu
tây. Ngắm nhìn hàng loạt các nam thanh nữ tú người Nga lượn lờ ở các sân phía
ngoài, sau đó tìm chỗ ngồi ở sân trung tâm để chứng kiến một vận động viên Anh
Quốc tha thảm hại hai séc đầu trước một đấu thủ vô danh tiểu tốt đến từ
Slovenia và bật lại 12 trong hiệp thứ năm. Ông bố nghỉ hưu và cậu con trai vô
công rồi nghề. Chúng tôi có thể ngồi với nhau bao lâu cũng được.
“Bố định hỏi con,” bố nói trên đường về, “công cuộc tìm kiếm mục đích cuộc
sống đến đâu rồi?”
“Tệ lắm bố ạ. Con thử lối sống hoan lạc nhưng không ổn. Khi bắt đầu say là
con lại muốn có một cô gái ở bên cạnh để chia sẻ tâm tư cùng”.
“Thế chuyện bạn gái thì thế nào?”
“Cũng không khá khẩm hơn gì. Với những người con không thích thì có thể ba
hoa thoải mái, nhưng với những người con thực sự thích thì mồm miệng lại trốn
đi đâu mất”
“Thế cô bé Leila mà con vẫn nhắc tới thì thế nào?”
“Hỏng chuyện rồi bố ạ!”
“Còn cô nào nữa không? Con có hẹn hò với ai không?”
“Bây giờ lại đến lượt bố nữa!”
“Sự nghiệp thì định thế nào?”
“Hừm, không tồn tại.”
“Rick và Lucy thì sao?”
“Sống cùng nhau”.
Hai bố con nhìn nhau.
“Khổ thân thằng bé!”, cả hai cùng nói rồi lăn ra cười.
“Đúng vậy, đừng nói gì với mẹ nhé! Bố chưa bao giờ thích Lucy cả!”
“May mà Rick có lòng kiên nhẫn của một vị thánh, innit?”
Chugs tôi lại cười rồi ngồi im, thanh bình và hạnh phúc.
“Daddy, có lần nà bố muốn con hỏi gì cũng được?”
“Ừ, nhưng thú thật bây giờ cũng thấy ngại không biết con định hỏi gì đây
“Ừm, bố vẫn, hừm, đại khái là “còn mực trong bút” chứ ạ? Liệu khi tuổi càng
ngày càng cao, sự thèm muốn có giảm bớt đi không ạ? Hay bố vẫn hùng hục như một
con thú dữ? Đến thời điểm này, bố đã có thể khẳng định chắc chắn ai là nửa thực
sự của mình chưa?”
“Tự tin lên con trai. Để thêm một thời gian nữa. Con sẽ ổn thôi”.
“Bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của
con”.
“Bố biết, Jack”, bố nói, anh mắt
cười nhấp nháy.
Thứ Sáu, ngày 24 tháng Sáu.
Ngày Hạ chí, Tôi đành chấp nhận
bước chân vào trò chơi hò hẹn. Rick đã có Lucy, Leila đã hoặc sắp cặp kè với
tên kế toán, Fred chơi kẹp sandwich với Jasper[50] và
tất cả những gì tôi có gần đây là một cô bé 16 tuổi với bà mẹ mê tôi như điếu
đổ.
[50] Tiếng lóng chỉ quan hệ tay ba.
TÌnh thế chẳng hay ho gì. Mọi
chuyện cần phải được thay đổi. Nhưng ở London
này thì phải hẹn hò thế nào?
Đã có một thời kiếm bạn gái thật
dễ dàng. Khi còn nhỏ thì có thẻ chơi trò bác sỹ, y tá. Đến tuổi vị thành niên
thì xin phép bố mẹ cho chơi qua đêm ở nhà bạn, mang theo túi ngủ đủ rộng và đợi
phép thuật biến mình thành Casanova[51]. Vào đại học, khi anh
có phòng riêng và kích cỡ của chiếc giường sinh viên khiến việc chung đụng là
không thể tránh khỏi, nếu không muốn nói là luôn luôn xảy ra. Vừa đổ bể mối
tình ở khóa này thì đến mỗi tháng Chín lại có một khóa mới toanh nhập trường.
Mỗi năm anh có thể già thêm một tuổi nhưng các em mới vào thì bao giờ cũng mơn
mởn ở tuổi mười tám đôi mươi.
[51] Casanova: Nhà văn, nhà thám hiểm người Áo,
sống ở thành Viên, nổi tiếng đa tình, được mệnh danh là “người tình tuyệt diệu
nhất thế giới”
Rồi bỗng nhiên, anh bước vào tuổi
25 và thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa. Khi tốt nghiệp đại học, tôi có Lucy.
Khi bỏ Lucy, lại có Leila độc
chiếm trong tâm tưởng. Và bây giờ tôi chẳng có ai bên cạnh cả.
Tôi cần được hẹn hò. Có thể một
trong số họ sẽ trở thành bạn gái và chúng tôi cùng chung lưng đấu cật tìm ra
mục tiêu trong cuộc sống.
“Fred, mày có đứa bạn gái nào tử
tế không?
“Câm họng”.
Tôi sẽ gọi điện cho Claire (bác
sỹ và y tá) vậy.
Thứ Bảy, ngày 25 tháng Sáu.
Ăn tiệc ở nhà Claire. Thu hoạch ba số điện thoại. Tèn ten!
Tôi ghét hỏi xin số điện thoại. Với số đầu tiên (Lizzy), tôi bịa ra một lý
do thối hoắc là sẽ giúp nàng tìm việc trong ngành ngân hàng. Số thứ hai (Sarah)
là lấy trộm được từ máy của Claire vì tôi ngại hỏi thằng. Và với số thứ ba
(Jean), tôi dùng một bài cũ rích và rẻ tiền kiểu Hugh Grant – “Ờ, Jean, tôi chỉ
muốn nói là, ờ, rằng là, ờ, ý tôi là, ờ, rất hân hạnh được gặp em và…” – chưa
kịp nói hết câu thì nàng đã giật lấy máy điện thoại của tôi.
“Này, thế anh có muốn có số điện thoại của tôi không thì bảo? Anh đã có hai
số rồi, có thêm một số nữa thì có sao!”
Rất thẳng thắn. Tôi khoái những người có cá tính như vậy lắm.
Còn một cô nữa tên là Miranda nhưng cô nàng từ chối thẳng thừng.
“Chẳng để làm gì cả! Anh sẽ đợi đúng 3 ngày rồi gửi cho tôi một tin nhắn dí
dỏm. Tôi sẽ đợi hết một ngày rồi mới trả lời. Sau đó chúng ta gặp nhau, phí 30
bảng vào một bữa ăn vớ vẩn rồi thì tôi chẳng thích anh thêm được chút nào.
Thôi, cứ để thế này là tốt hơn hết, đồng ý không?”
Vô cùng thẳng thắn. Nhưng tôi thích câu trả lời của Jean hơn.
Katie, em sinh đôi của Rick cũng ở đó nhưng vì tôi vẫn đang nằm trong sổ
đen vì tội không liên lạc lại với nàng. Nụ hôn đầu tiên và cuộc tình đầu tiên
cũng lơ vơ đâu đây nhưng tôi cũng bị liệt vào sách đen vì lâu lắm không gặp họ.
Sao phụ nữ lại giống chính trị gia đến thế không biết? Chính họ cũng chẳng có ý
định gặp tôi còn gì!
Thứ Hai, ngày 7 tháng Sáu
Tôi đã bắt đầu thấy chán với lối sống lờ phờ vô mục đích. Khi đi làm tử tế,
anh nhồi nhét một tỉ việc vào khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Khi anh vơ
vẩn ở nhà, một cđi ra siêu thị có khi cũng mất cả ngày. Thời gian rỗi không còn
là thời gian rỗi nữa. Nó trở thành nhịp điệu mới. Tôi thực sự nhớ cuộc sống bận
rộn.
Đã gần hết tháng rồi và tôi hầu như chưa làm được gì cả.
Quả thực, đã hết một tháng rồi. Tôi tưởng gần chết vì bệnh ung thư nhưng
rồi vẫn sống nhăn răng. Định đi hết một vòng các quán rượu trên Cirle Line
nhưng cũng không thành. Suýt nữa thì thổ lộ được nỗi lòng với Leila nhưng rồi
lại câm miệng hến. Tí nữa thì bước vào thế giới hẹn hò. Gần như có quan hệ với
một cô bé học sinh. Và hoàn toàn không đi đến đâu cả trong công cuộc tìm kiếm
mục đích cuộc sống của mình.
Có lẽ tôi nên kiếm một công việc có ích cho xã hội – ví dụ như tham gia
tranh luận về tương lai cộng đồng. Có lẽ tôi nên đọc báo nghiêm túc hơn, theo
dõi tường tận các sự kiện xảy ra trên thế giới rộng lớn bao la để quên đi sự
tồn tại của cái tôi tẻ nhạt, vô vị và ích kỷ.
Có lẽ.
Thứ Ba, ngày 28 tháng Sáu.
Nào, bây giờ thì phải nhắn tin cho Lizzy, Sarah và Jean. Đã hai ngày rưỡi
rồi. Thời cơ thế là chín muồi, chính tôi cũng phải công nhận như vậy. Sau một
ngày các nàng mới hối hận là đã cho số điện thoại. Nếu anh nhắn tin cho họ vào
lúc đó, họ nghĩ anh là kẻ hãm tài tuyệt vọng. Sau hai ngày, nỗi lo sợ mới thực
sự thẩm thấu, họ đoán già đoán non chắc anh sẽ không bao giờ liên lạc lại đâu.
Điểm rơi tốt nhất là khi học bắt đầu hoảng loạn và tự hỏi mình đã phạm sai lầm
gì. Anh phải là kẻ cứu rỗi tinh thần họ trước khi nó vừa kịp rớt đài thê thảm.
Muộn một chút thì anh có thể sẽ mất con mồi.
Tin nhắn của tôi thế này: “Hi (tên mỗi cô), rất vui được gặp em ở nhà
Claire. Em có rảnh đi uống được không? Nghe đồn thứ bảy này là đêm màu đen…
Jack x”.
Để đơn giản hóa, sau khi gửi tin nhắn đến cho mỗi nàng, tôi cố tảng điện
thoại cho đến hết ngày. Tôi buộc phải tự chủ để không nhắn tiếp ngay sau năm
phút: “Này, có định đi không thì bào? Giải thoát cho tôi khỏi cơn tra tấn này
đi!”
Tôi ghét cảnh chờ đợi. Cũng giống như là thi xong và phải đợi 2 tháng sau
mới có kết quả vậy.
Thứ Tư, ngày 29 tháng Sáu.
Không hề có trả lời từ bất cứ cô nào. Tôi là tôi cực lực phản đối thời đại
thông tin tân tiến. Nó buộc anh phải kiểm tra email, tin thoại, tin nhắn liên
tùng tục. Khi có ai đó liên lạc, anh vui mừng một cách quá trớn. Nếu không ai
đoái hoài, anh hoàn toàn thất vọng. Thư từ, liên lạc phải viễn du tới khắp các
bưu điện tỉnh thành chứ không kêu bip bip qua đường vệ tinh như bây giờ.
Thứ Năm, ngày 30 tháng Sáu
Bíp bíp.
A ha, chắc là một trong những tiểu thư hồi âm đây. Không biết là cô nào!
Hóa ra là Rick: “Anh bạn, không biết phải nói thế nào cho mày hiểu, nhưng
tao và Lucy sẽ cưới nhau. Rất muốn mày làm phù rể. Rick”.