Từng qua tuổi 20 - Chương 08 phần 1
THÁNG TÁM
Thứ Hai, ngày mồng Một tháng Tám
John Humphrys: “Và bây giờ, trong phòng ghi âm, chúng ta có vị khách mời là
Jack Lancaster. Nếu như bạn bận ở cung trăng trong hai ngày vừa rồi, xin giới
thiệu Mr. Lancaster chính là người chịu trách nhiệm cho 20 phần trăm xuống dốc
trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm của sếp, hay nói đúng hơn là sếp cũ của anh ta –
Lãnh đạo đảng Bảo thủ, Nghị sĩ Alexander de Montfort. Bức thư xúc phạm có một
không hai này được viết trên giấy có in logo của Phái đối lập, do chính người
nhận, một phụ nữ đã có tuổi tên là Mrs. Forthergill, đưa đến cho một tờ báo Chủ
nhật và đã được trích nguyên văn”.
Mồ hôi mồ kê tôi chảy ra như tắm. Sáu triệu người đang lắng nghe phỏng vấn
này. Ý nghĩ duy nhất chạy qua đầu tôi lúc này là:
Sáu triệu người đang nghe đấy. Đừng có chửi bậy, Jack – đừng có dở chứng
rồi lại đếch kìm được mà lại chửi b
Phóng viên lại tiếp tục: “Mr. Lancaster, trong thư anh gọi bà Forthergill
là ‘mụ già lẩm cẩm’. Liệu bà ấy đã là gì để bị anh nhục mạ như thế?”
“Không làm gì cả, John, hoàn toàn không có gì cả. Tôi cũng không muốn được
bao biện rằng hôm đó tôi vô cùng mệt mỏi do uống quá nhiều vào bữa trưa, vân
vân…, nhưng sự thật thì những gì tôi làm là không thể tha thứ được. Không một
lời nào có thể diễn tả nổi sự hối lỗi của tôi đối với bà Forthergill và Đảng
Bảo thủ”.
Mọi chuyện vẫn ổn cả đấy chứ? Tôi cố gắng tưởng tượng Mr. Humphrys trông
như thế nào khi ngồi trong nhà vệ sinh, ý nghĩ này tôi cảm thấy đỡ lo lắng hơn.
“Không thể tha thứ được? Tất nhiên là không. Bà Forthergill là góa phụ của
một cựu chiến binh đã từng được tặng thưởng huân chương mà anh dám gọi là ‘cặn
bã’ cho chế độ dân chủ. Tôi phải nói thẳng với anh rằng bức thư của anh vừa kẻ
cả, vừa khinh bỉ lại ngạo mạn và láo lếu. Chẳng phải đó là biểu trưng cho lí do
Đảng Bảo thủ bị lụn bại trong suốt thập kỷ qua đó sao?”
“Tôi nghĩ đúng như vậy. Vì thế mà lần bầu cử trước, tôi bỏ phiếu cho Đảng
‘Những kẻ nghiện Rock & Roll’”.
“Thậm chí anh cũng không phải là thành viên Đảng Bảo thủ?”
“Không”.
“Thế tại sao Mr. de Montfort lại
thuê anh làm?”
“Không rõ nữa, chắc ông ta cũng
đang tự hỏi mình câu hỏi ấy!”
“Không nghi ngờ gì nữa. OK, bây
giờ là 8. 27. Chúng ta đang có bà Forthergill ở đường dây đầu kia. Bà
Forthergill, bà có muốn nói gì với Jack Lancaster không?”
“Mr. Lancaster, anh là một con
người xấu xa. Chính những con người như anh đã làm nhục cho đất nước vĩ đại
này”.
“Anh có muốn nói lại gì không,
Mr. Lancaster?”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến
của bà Forthergill”.
Thứ Ba, ngày mồng Hai
Thú thật là mấy ngày nay chẳng
khác gì ác mộng. Đã 60 tiếng rồi tôi không được ngủ. Căn hộ của chúng tôi bị
vây kín bởi phóng viên báo và nhiếp ảnh. Tôi xuất hiên trên trang nhất của hầu
hết các tờ báo lớn (trừ The Sun đang bận rộn với vụ nữ diễn
viên phim đi nâng ngực – có thể họ tỏ ra trung thành với cựu tác giả “Bức thư
trong ngày”)
Tầm trưa, Mr. de Montfort gọi
điện thoại trực tiếp để trút cơn nóng giận lên đầu tôi, cũng như Fred đang trút
nước rửa bát bẩn xuống đầu phóng viên bên ngoài.
“Lancaster, anh cư xử khá tốt trong mục Ngày
hôm nay trên đài nhưng anh là một thằng khùng có hạng. Mong anh hãy
làm ơn cút xéo khỏi cuộc đời của chúng tôi.”
“Cảm ơn ngài. Vâng, thưa ngài.
Xin lỗi ngài”.
Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có
cơ hội làm Thủ lĩnh Đảng Bảo thủ nữa. Tệ hơn nữa là tôi không có ai để đổ lỗi
ngoại trừ bản thân.
Thứ Tư, ngày mồng Ba tháng Tám
“Con không thể đỗ lỗi cho ai được
ngoài bản thân, Jack ạ.”
“Con biết, bố ơi, con biết. Con
quả là điên khùng.”
“Jack, lần đầu tiên trong đời, bố
thực sự xấu hổ về con. Bố không trách con về tổn hại đã gây ra cho Đảng Bảo thủ
nhưng bố không thể tin được con lại hủy hoại thanh danh của bản thân bằng cách
ấy. Con biến cả bố mẹ thành trò hề. Bố mẹ rất xấu hổ về con”.
Ui, thật là xót xa. Bản chất thánh thiện của con người là không muốn làm
xúc phạm đến người khác.
Lạ lùng thay, phản ứng của bố tôi lại không có vẻ đúng kiểu cho lắm. Có thể
đó là do sự khác biệt về thế hệ. Phần lớn bạn bè tôi thì nghĩ tôi là người
hùng. Những người mà tôi không gặp cả chục năm nay cố tình tìm cách liên lạc
với tôi. Jean nhắn tin tới tấp cố thu xếp một cuộc gặp thứ hai với người nổi
tiếng là tôi.
Leila gửi cho tôi một email: “Bây giờ thì em hiểu tại sao anh lại bỏ ngân
hàng, con người tội lỗi vô trách nhiệm ạ! Ngày hôm qua là sân polo, ngày hôm
nay là Đảng Bảo thủ, ngày mai là chiến tranh thế giới. Chúng ta phải gặp nhau
sớm. Từ giờ đến lúc đó, cứ tiếp tục là trò nhé!”
Một tờ báo thậm chí còn đăng tải lời của một lãnh đạo ca tụng “sự thẳng
thắng chưa từng thấy trong giới chính trị xảo quyệt. Đó là một bức thư mà tất
cả chúng ta đều mong muốn được soạn thảo – hoặc đã từng soạn thảo – nhưng chưa
bao giờ đủ dũng cảm để gõ lên bàn phím”.
Tất nhiên là họ đã sai vì toàn bộ thế giới truyền thông còn lại bâu vào xé
xác tôi. Đó là một bức thư ngớ ngẩn. Bà Forthergill là một nạn nhân tội nghiệp,
yếu đuối. Và việc tôi nhục mạ bà là một hành động hoàn toàn phi đạo đức.
Giờ đây, khi ngoi lên từ mặt kia của cơn bão tố công luận, tôi có thể nhìn
nhận một cách tỉnh táo hơn thực chất của vụ scandal này: một hành động bốc đồng
vô nghĩa, chỉ làm lợi cho giới báo chí và những trò hề chính trị, cũng giống
như nơi đã nhận tôi vào rồi nhỏ toẹt tôi ra, kết thúc năm phút phép thuật rẻ
tiền.
Thứ Năm, ngày mồng Bốn tháng Tám
Cám ơn Chúa, tên tôi đã biến mất khỏi tất cả các thể loại báo chí. Thủ
tướng đương thời vừa bị phanh phui một vài sự vụ gì đó và vì thế, uy tín của
Montfort lại tăng lên vù vù. Hàng triệu kẻ thích xem tranh ảnh khiêu dâm nay
lại có cơ hội để dèm pha, phỉ báng người khác xung quanh bàn ăn sáng. Chàng
thanh niên vô danh 25 tuổi đã bị lui vào quên lãng và khi tìm kiếm cụm từ “bức
thư của Jack Lancaster” trên google chỉ còn 11. 597 kết quả gợi nhớ đến câu
chuyện hèn hạ, nhơ bẩn đó.
Thứ Sáu, ngày mồng Năm tháng Tám
Có hai cú điện thoại. Thứ nhất là Arabella từ văn phòng của de Montfort.
“Ôi Jack, chú em ngây thơ tội nghiệp. Chú xử sự tuyệt vời trong chương
trình Ngày hôm nay trên đài. Tất nhiên là chú tuyệt đối không
bao giờ được viết những thứ bỉ ổi như thế nhưng chị cũng muốn nói rõ cho chú
biết là chị không giận chú đâu”.
Có lẽ là con mụ già thích tôi.
Cú điện thoại thứ hai là từ Rick:
“Anh bạn, đã chuẩn bị bài phát biểu cho ngày mai chưa?”
“Ngày mai, có việc gì vào ngày mai?”
“Ha ha, buồn cười nhỉ! Mai là đám cưới tao, phải thế không?”
Ôi chó má!
“À, tất nhiên rồi, viết từ đời thủa tám hoành nào rồi”.
“Tốt, hy vọng là không có gì quá xấu hổ đấy chứ. Mày chắc sẽ không nhắc đến
câu chuyện về bọn cừu đấy chứ?”
Hừm, thế thì nhất định phải kể rồi.
Thứ Bảy, ngày mồng Sáu tháng Tám
“Nhìn kìa, chàng phù rể nổi tiếng, vị cứu tinh của Đảng Bảo Thủ”.
“Cháu chào bác, Mr. Poett. Bác có
khỏe không ạ?”
“Khỏe lắm, cám ơn anh, Jack. Và
cũng xin cám ơn bức thư xin lỗi của anh về vụ việc xảy ra hồi đêm tháng Ba.
Thật tiếc là anh không sử dụng ngôn ngữ lịch thiệp hào hoa như thế trong công
việc của mình.”
“Vâng, cháu sẽ rút kinh nghiệm,
bác ạ”.
“Mà Jack này?”
“Vâng, Mr. Poett”.
“Anh hẹn hò với con gái tôi hơn
ba năm. Hôm nay anh lại là phù rể ở đám cưới của nó. Có thể anh không cần gọi
tôi là Mr. Poett như một cậu học sinh tội lỗi nữa”.
“Vâng bác Archibald. Tất nhiên
rồi.”
“Gọi tôi là Archie, Jack. Nào ta cùng đi đến nhà thờ. Hôm nay quả là một
ngày thật tuyệt đẹp để một ông bố tiễn con gái đi lấy chồng”.
Thời tiết thật là đẹp. Mặt trời lung linh sưởi ấm trong khung cảnh đẹp như
tranh vẽ ở một nhà thờ vùng Wiltshire.
“Nhà trai hay nhà gái?” Người xếp chỗ hỏi khi tôi vừa bước vào nhà thờ.
“Chà, tôi từng ngủ với cô dâu đang có bầu nhưng tôi quen chú rể từ hồi còn
mặc bỉm, vì vậy, xét đi xét lại thì có l tôi nên vào và ngồi vào ghế phù rể”.
Kể ra cũng hơi cục cằn nhưng tôi đang hơi cau có và lo lắng.
Nhưng từ đó, buổi lễ diễn ra khá trôi chảy. Trông Lucy thật đẹp trong chiếc
váy che khuất cái bụng bầu. Jasper chơi đàn organ. Cô em sinh đôi của Rick,
Katie là một trong những phù dâu. Tôi không làm mất nhẫn và Rick đã nói: “I do”
chứ không phải là “izzit”.
Sau đó, tất cả mọi người đổ về tiệc dưới chiếc rạp vải dựng ngoài bãi cỏ
cạnh nhà bố mẹ Lucy. Khi thấy dân tình đã ăn uống no say, tôi hắng giọng đứng
lên đọc bài diễn văn của mình:
“Thưa tất cả quý vị, như các vị đều rõ, gần đây, tôi khá nổi tiếng trong
mục viết lách. Xin quý vị tha lỗi nếu như bài diễn văn này có quá suồng sã,
thân mật:
Wilshire, ngày 6 tháng Tám năm 2005
Rich thân,
Là bạn thân nhưng chúng ta không bao giờ ngừng cạnh tranh lành mạnh với
nhau. Khi hai tuổi cậu cố tình tè vào quần tôi ở nhà trẻ. Tôi đánh cậu và tha
thứ cho cậu. Tám tuổi, tôi biết cậu nhìn trộm bài kiểm tra tiếng Pháp nên đã cố
tình viết sai câu trả lời trước khi thay đổi vào phút chót trước khi nộp bài.
Cậu đánh tôi và tha thứ cho tôi. Khi cậu giành được chỗ của tôi trong đội Rugby
dưới 13 tuổi, tôi vứt cái bảo vệ răng của cậu vào nước tiểu. Bây giờ tôi mới
tiết lộ sự thật này, mong cậu hãy tha thứ và đừng choảng tôi nhé. (dừng lại
cho tiếng cười lấy lệ)
Sự cạnh tranh này chẳng bao giờ dịu đi cả. Gần đây cậu bảo rằng tóc tôi đã
bắt đầu rụng. Thật ra thì nếu tóc tôi cũng đỏ quạch như cậu thì tôi thà rụng
hết tóc còn hơn. (dừng lại cho tiếng cười dài hơn)
Hôm nay đâu, cậu cưới mối tình đầu của tôi, tôi hoàn toàn tâm phục khẩu
phục. (dừng lại cho tiếng cười sằng sặc) Lucy là một cô gái
đẹp người, đẹp nết, hơn cậu hàng ngàn dặm. Chăm sóc nàng cẩn thận không thì một
nửa nước Anh sẽ xin đổi chỗ cho cậu đấy.
Rick, cậu không chỉ là người bạn thân nhất của tôi (dừng lại để tạo
ấn tượng). Cậu là người anh em ruột của tôi. Chúc cậu và bà Fielding
mọi hạnh phúc trên thế gian này.
Jack
P. S: (dừng lại, mỉm cười và nháy mắt) Tôi biết tôi vừa
bảo cậu như là anh em ruột đối với tôi nhưng em gái Katie của cậu trông đẹp mê
mẩn trong vai phù dâu hôm nay”.
Tôi ngồi xuống trong tiếng vỗ tay như pháo nổ và mặt Katie thì chuyển sang
đồng bộ với màu tóc.
Sau ba bài phát biểu, hai chai sâmbanh, sáu bài biểu diễn karaoke kệch cỡm,
vẫy tay chào đôi vợ chồng mới cuối đi tuần trăng mật và tám giờ nhảy nhót đến
rã cả cẳng, tôi nằm vật bên cạnh Katie xinh đẹp trên chiếc giường cũ của Lucy.
Ghì chặt con gấu bông mà tôi từng tặng Lucy nhân ngày kỉ niệm một năm chúng tôi
yêu nhau vào ngực, tôi lặng lẽ khóc thầm.
Một ngày kỳ lạ.
Thứ Hai, ngày mồng Tám tháng Tám
Chính xác thì vì lý do gì mà tôi khóc thầm hôm thứ Bảy? Nói một cách nôm na
nhất thì là do Katie quá vụng về khi dùng tay vuốt ve tôi.
Có lẽ đó là câu hỏi hóc búa cho bất cứ thằng đàn ông nào. Liệu có nên để
cho một cô nàng chà xát da thịt của anh với hy vọng sẽ đạt được sự cực khoái để
quên tất cả? Liệu kết quả có thể biện hộ cho cách thức được không? Anh có nên
nhẹ nhàng và khéo léo chỉ cho cô ta cách làm tử tế hôn không? Phụ nữ luôn chế
giễu cánh đàn ông khi phải cần đến bản đồ để tìm ra âm đạp của họ (cánh đàn ông
sử dụng bản đồ quá thành thạo, chúng tôi chỉ không muốn phải đi hỏi đường). Tôi
nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đấu tranh lại.
Và tất nhiên, tôi còn khóc vì sự thật là tôi đã mất Lucy mãi mãi. Tôi thực
chẳng muốn ngủ với Katie. Nàng chỉ là phiên bản của Rick với tóc dài, nhìn xa
thì tưởng cũng xinh, nhưng còn xa mới có thể gọi là xinh. Nàng là cứu thế cho
nỗi buồn mất Lucy nhưng có các vàng thì tôi cũng không quay lại với Lucy. Bây
giờ, tôi ở giai đoạn không thể nhớ ra tại sao tôi lại yêu Lucy nữa. Có lẽ đó
chính là giai đoạn cuối cùng khi anh rũ bỏ một ai đó hoàn toàn.
Tôi tự hỏi chẳng hiểu mình có thực lòng muốn nói ra những lời đẹp đẽ bay
bướm trong đám cưới của Rick và Lucy không nữa. Một phần cái thằng trong tôi
chỉ muốn đứng phắt dậy và đưa ra một bài phát biểu lạ lùng, trần trụi nhất trên
đời:
“Thưa Quý ông và Quý bà, chúng ta tụ tập ở đây hôm nay vì cô dâu đã ngủ với
chú rể nhằm làm cho phù rể ghen tị. Chúng ta ở đây để đón chào tin mừng rằng cô
dâu đang bụng mang dạ chửa và bố cô dâu, một con người trung lưu kiểu cách và
gia trưởng đã ép cô dâu phải cưới người tình một đêm của mình. Thưa Quý vị, xin
hãy nâng cốc chúc mừng đôi lứa hạnh phúc (và tôi cá là họ chỉ ở với nhau được
nhiều nhất là nửa năm)”.
Nhưng nếu làm vậy thì tôi sẽ gây ra sự kiện lớn ở vùng quê Wiltshire này và
Archie Poett sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi gọi ông ấy bằng tên thân mật nữa.