Không thể quên em - Ngoại truyện 2 (Hết)

Ngoại truyện

Như Ý

Không xa đó, một người
phụ nữ trung niên đang chống nạnh mắng chửi xối xả ở đầu con ngõ nhỏ.

Giẫm lên bùn bẩn suốt
đoạn đường, Thẩm Tiên Phi đi vào con ngõ nghèo nàn ấy, bao lâu rồi anh chưa ở
trong những ngôi nhà thế này, cảnh tượng quen thuộc khiến anh cảm thán sự biến
thiên của thời gian.

Ngẩng lên nhìn số
nhà, Thẩm Tiên Phi xác định chắc là nhà này rồi.

Anh đẩy cánh cửa gỗ,
bên trong có tiếng chơi mạt chược, đi vào trong mấy bước thì thấy một đứa bé
khoảng năm, sáu tuổi đang bò trên đất.

“Xin hỏi Trần Giai Lệ
ở đây phải không?”, anh mỉm cười hỏi đứa bé.

Gương mặt lem luốc nở
nụ cười, đứa bé không đáp mà bò dậy chạy vào phòng, gọi to: “Mẹ ơi, ngoài này
có người tìm”.

“Tìm cái đầu mày,
không thấy mẹ đang bận à, đi đi, ra chỗ khác chơi”, Trần Giai Lệ miệng ngậm điếu
thuốc, tay bốc bài nói, “Can! Tam điều, bà đây lật!”.

Thẩm Tiên Phi bước
vào, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá, gian phòng hơn hai mươi mét vuông bày đến
ba máy đánh mạt chược tự động, một người đang chăm chú nhìn quân bài bé xíu
trên máy.

Thẩm Tiên Phi đành cất
cao giọng hỏi: “Xin hỏi Trần Giai Lệ có đây không?”.

Trần Giai Lệ ngẩng
phắt đầu lên, thấy Thẩm Tiên Phi đứng cách đó mấy bước chân, ngược sáng, mờ
nhòa, những người tìm cô ta thường gọi là “chị Phi”, hiếm ai gọi thẳng tên. Cô
ta gọi một người đứng cạnh đánh thay rồi đứng lên tiến đến gần anh: “Tôi chính
là Trần Giai Lệ, anh là ai?”.

“Có thể ra ngoài nói
chuyện không?”, Thẩm Tiên Phi cau mày.

Trần Giai Lệ ra khỏi
đó, mới nhìn rõ Thẩm Tiên Phi rồi kêu lên kinh ngạc: “Là anh à?”.

Thẩm Tiên Phi nghi
ngại: “Cô Trần biết tôi?”.

“Ờ, có gặp mặt một lần”,
Trần Giai Lệ mãi mãi không quên được, mấy năm trước cùng đám Chó Chết cưỡi mô
tô cướp của đôi tình nhân ấy, phụ nữ đều yêu cái đẹp, vì cô ta khen anh chàng
đó đẹp trai nên bị Chó Chết cho một cái bạt tai, anh chàng ấy đã không còn nhớ
cô là ai nhưng không ngờ bao năm qua rồi lại đến tìm cô, “Anh tìm tôi có chuyện
gì?”.

“Tôi họ Thẩm. Hôm
nay làm phiền cô rồi, tôi chỉ muốn hỏi có nhìn thấy chiếc nhẫn này không?”, Thẩm
Tiên Phi mở một tấm ảnh vi tính ra cho cô xem.

Trần Giai Lệ vừa
nhìn thấy chiếc nhẫn ấy thì biến sắc, vội nói: “Chưa thấy”.

Phản ứng của Trần
Giai Lệ không qua được mắt Thẩm Tiên Phi, anh cuộn tấm ảnh lại, anh thực sự
đoán chắc rằng “Như Ý” mà anh tìm, người phụ nữ này đã nhìn thấy.

“Tôi nghĩ... có chuyện
tôi phải nói thẳng, mấy năm trước vì một ‘tai nạn’ mà tôi đã mất chiếc nhẫn
này”, Thẩm Tiên Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ “tai nạn”, sắc mặt Trần Giai Lệ lại
thay đổi, anh nói tiếp, “Tôi đã điều tra ra chuyện năm đó có liên quan đến
Vương Phi chồng cô, tôi cũng đến nhà tù XX tìm chồng cô, anh ta nói năm đó đã tặng
nhẫn lại cho cô…”

Trần Giai Lệ vừa
nghe Thẩm Tiên Phi tìm Vương Phi thì hét lên: “Tặng tôi thì sao? Chiếc nhẫn đó
tôi đã bán nó từ đời nào rồi, chẳng đáng mấy xu, cần tiền à? Bà đây không có”.

“Cô Trần, cô đừng
kích động, tôi không đến đòi tiền cô. Chiếc nhẫn này là vật đính ước giữa tôi
và bạn gái, vì hiểu lầm mà tôi và cô ấy đã xa nhau năm năm, khó khăn lắm tôi mới
khiến cô ấy chịu quay lại nhưng điều kiện của cô ấy là tôi phải tìm được chiếc
nhẫn mới chịu lấy tôi. Nên…”

“Anh cưới hay không
thì liên quan quái gì đến bà đây? Nếu không có gì thì đừng cản trở bà đây đánh
bài”, Trần Giai Lệ ném thuốc lá đi rồi quay người bỏ vào trong.

Thẩm Tiên Phi không
vì Trần Giai Lệ từ chối mà bỏ cuộc, gần như cứ cách ngày lại đến tìm cô ta, mua
rất nhiều đồ ăn, đồ chơi cho con cô ta, đứa bé rất thích cứ bám lấy anh.

Trần Giai Lệ biết hết
nhưng không nói gì.

Ngày nọ, anh nhắc đến
chuyện đứa bé sắp phải đi học rồi.

“Đi học? Cha nó còn ờ
trong tù, mẹ nó không có tiền, lấy gì cho nó đi học?”, Trần Giai Lệ cáu kỉnh.

Ngày hôm sau, Thẩm
Tiên Phi mang thông báo nhập học đến, bảo rằng đứa bé có thể nhập học, học phí
đã trả rồi.

Trái tim con người bằng
xương bằng thịt.

Buổi tối, Trần Giai
Lệ lấy từ trong tủ ra chiếc nhẫn mà năm nào Chó Chết đã cướp đi.

Chuyện năm năm trước
cô ta biết, Chó Chết vì thế mà trốn một dạo rất lâu. Lúc ấy biết Chó Chết đã cướp
của anh chàng đẹp trai họ Thẩm ấy, cô khăng khăng đòi lấy cho bằng được chiếc
nhẫn. Ở cạnh Chó Chết, suốt ngày họ đi khắp nơi, có dạo đặc biệt khó khăn, mấy
lần Chó Chết định bán chiếc nhẫn đi nhưng đều bị cô ta ngăn lại, nói rằng đó là
vật đính ước của hắn tặng, không được bán, tương lai còn phải để lại cho con
dâu. Chó Chết tuy đối xử chẳng ra gì với cô nhưng con trai là máu thịt, nghe bảo
là thứ để lại cho con trai thì không nỡ đụng đến.

Thực ra cô ta không
hiểu vì sao cứ giữ chiếc nhẫn này, có lẽ là đêm ấy... Lấy di động ra, theo danh
thiếp Thẩm Tiên Phi để lại, cô gọi cho anh: “Họ Thẩm kia, sáng mai rảnh thì đến
đây, tôi có thứ này đưa anh”.

Hôm sau, Thẩm Tiên
Phi đến nhà Trần Giai Lệ, cô ta lấy ra một chiếc túi nhung ở dưới đáy ngăn kéo,
đưa cho anh: “Này, thứ anh tìm”.

Thẩm Tiên Phi nhận lấy,
định mở ra xem thì nghe Trần Giai Lệ hét: “Lấy được rồi thì biến ngay”.

Thẩm Tiên Phi sững
người rồi gật đầu, nói tiếng “Cảm ơn”, sau đó rời đi.

Anh nắm chặt chiếc
túi trong tay, đi xa rồi bỗng nghe tiếng Trần Giai Lệ vang lên sau lưng: “Họ Thẩm
kia, tôi thay chồng tôi xin lỗi anh. Năm ấy nếu không vì nuôi đứa bé, chúng tôi
thiếu tiền thì anh ta cũng sẽ không làm chuyện thất đức đó. Còn nữa, người đàn
ông thuê anh ấy đánh anh tên MC”.

Thẩm Tiên Phi thẫn
thờ nhìn Trần Giai Lệ, hồi lâu sau mới cười: “Cảm ơn cô”.

Ngồi trong xe, Thẩm
Tiên nhìn chiếc túi nhung trong tay, ngần ngừ chưa mở.

Như Ý? Là chiếc nhẫn
như thế nào nhỉ? Tại sao mỗi lần nhắc đến Như Ý, đáy mắt Tang Du lúc nào cũng
có một thoáng đau khổ khó che giấu, đồng thời khiến một năm qua, mãi cô không
chịu lấy anh?

Anh chậm rãi mở chiếc
túi, lấy chiếc nhẫn vàng đã được giữ gìn mấy năm nay, kiểu dáng rất bình thường,
mặt nhẫn bầu dục có hai chữ vuông vức – Như Ý, kiểu dáng cũ kỹ phổ thông này
tuyệt đối không phải sự lựa chọn của thanh niên.

Anh nhìn chiếc nhẫn
rất lâu, đầu bỗng dưng nhói đau, anh phải đưa tay lên ấn huyệt thái dương.

Đột nhiên, trong đầu
vang lên một giọng nữ trong vắt: “Đây là gì thế?”.

Tại sao giọng nói ấy
lại quen thuộc thế?

Hình bóng trước mặt
mỗi lúc một rõ ràng, cô gái ấy quay lại, ngước lên nhìn anh, một gương mặt trẻ
trung xinh đẹp, là Tang Du! Lúc ở Anh, anh thường nghe giọng một cô gái trong
mơ nói cười, nũng nịu với anh, lúc ấy anh nghĩ mình đang mơ linh tinh, nhưng
không bao giờ nghĩ rằng hình bóng trong đầu lại có thật, đó là Tang Du, Tang Du
của anh.

Anh nhìn thấy mình
đeo chiếc nhẫn Cát Tường do tổ tiên truyền lại vào ngón vô danh trên tay trái
Tang Du, đỏ mặt ra lệnh cô không được tháo ra.

Tang Du cười e thẹn,
giống như một con cáo gian xảo, rồi cười lớn, ôm lấy anh: “Một chiếc nhẫn đã muốn
giam em lại, quá lời cho anh. Không được, theo em”.

Tang Du kéo anh, nụ
cười thanh xuân rạng rỡ, anh chưa bao giờ thấy. Cô bây giờ đa phần là cười nhẹ
nhàng, có chừng mực, giống như một nữ hoàng cao quý. Một năm trước khi anh từ
Anh về, lần đầu thấy Tang Du, vẻ mặt cô nhìn anh ngoài nỗi đau ra cũng chỉ có nỗi
đau.

Cô kéo anh vào cửa
hàng vàng bạc, chọn một chiếc nhẫn, giống hệt chiếc Như Ý đang nằm trong tay
anh, đồng thời đeo vào ngón tay anh.

Anh cười nhẹ, nói với
cô: “Tang Cát Tường, bắt đầu từ hôm nay, em phải ăn mì gói với anh”.

Tang Du không phục,
hét lên: “Cái gì, cái gì, Thẩm Như Ý kia”.

Tang Cát Tường... Thẩm
Như Ý... Cát Tường Như Ý... Ký ức ập đến như thủy triều, anh nhớ ra chiếc nhẫn
này là nhẫn đính hôn với Tang Du, tuy kiểu dáng cổ xưa lại làm bằng vàng nhưng
anh đã hẹn ước, đợi khi cô tốt nghiệp sẽ cưới cô.

Anh đã nhớ ra hết,
vì một chai Pepsi mà anh và Tang Du, hai người không cùng một thế giới đã đến với
nhau, họ cùng học, cùng ăn, thậm chí sống chung một mái nhà, còn chung giường,
thân mật như bây giờ.

“A Phi, như vậy, con
cá này sẽ nằm trong tay em, khi tay rời đi, em sẽ giao con cá này cho anh, anh
nhất định phải giữ nó thật kỹ”, năm năm trước, cảm giác tay cô phủ lên thắt
lưng anh như mới ngày hôm qua... Con cá sau lưng anh, không xăm vì người khác,
mà là vì Tang Du.

“Nếu khoảng cách giữa
chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về
phía em chín trăm chín mươi chín bước còn lại”, đó là lời hứa của anh.

Nực cười là anh
không hề đi bước nào, mà còn mỗi lúc một bước xa cô theo hướng ngược lại, cô giống
như một cô ngốc, đứng tại chỗ chờ đợi, đợi anh năm năm, tròn năm năm.

Một cô gái có bao
nhiêu lần năm năm để lãng phí, còn Tang Du của anh lại đợi anh năm năm trong cô
đơn đau khổ, cần biết bao ý chí kiên cường, dũng khí và tình yêu sâu đậm cô mới
có thể chống đỡ, đợi anh đến ngày hôm nay.

Chỉ vì một sự hiểu
nhầm, cuộc đối thoại chỉ nghe một nửa mà đã chọn cách trốn tránh, rời bỏ. Miệng
nào lúc nào cũng nói yêu Tang Du, nhưng cuối cùng lại vì sợ tổn thương quá lớn
mà chọn quên lãng cô, quên hết những tháng ngày hạnh phúc khi ở bên nhau, anh
là tên ích kỷ biết bao.

Anh như vậy, sao có
thể nói lời yêu một cách vô tư, đòi cô lấy mình... Tay anh chống vào cửa kính
xe, đỡ lấy trán, nước mắt đã ướt nhòe, lồng ngực phập phồng, khó mà bình tĩnh.

Đột nhiên di động đổ
chuông, là Viên Nhuận Chi.

Thẩm Tiên Phi hít
sâu vài lần sau đó thở ra, bình tĩnh lại rồi nghe máy: “A lô?”.

“Sư huynh à, anh đang
ở đâu?”, Viên Nhuận Chi có vẻ cuống quýt.

“Xảy ra chuyện gì?”,
anh nhíu mày.

Anh có thể tìm lại
Tang Du thì đa phần là nhờ Viên Nhuận Chi làm “quân sư tình yêu”, bình thường
cô luôn báo cáo tình hình của Tang Du với anh, bây giờ giọng điệu lại cuống cuồng
như thế nhất định là đã xảy ra chuyện.

“Ối, sư tỷ ấy, vốn
dĩ đang lái xe ngon lành, có người không tuân thủ quy tắc giao thông, cướp đường
của chị ấy, chị ấy bỗng dưng như lên cơn điên, cứ đuổi theo xe người ta không
tha, về sau ép người ta lái xe đâm thẳng vào gốc cây ven đường. Bây giờ vì chuyện
này mà chị ấy đang cãi nhau với người ta đấy, suýt nữa là đánh nhau luôn.”

“Ở đâu?”, Thẩm Tiên
Phi cuống lên.

“Đại lộ XX”, Viên
Nhuận Chi nói.

“Gửi vị trí cụ thể đến
di động anh, anh đến ngay. Em giúp anh trông cô ấy nhé.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Thẩm Tiên Phi cúp
máy, nhanh chóng khởi động xe.

Một lúc sau đến hiện
trường tai nạn, từ xa Thẩm Tiên Phi đã thấy Tang Du đang cãi nhau với một người
đàn ông mặc áo sơ mi sọc, cảnh sát giao thông đang tìm hiểu sự việc.

Anh đi nhanh đến,
kéo Tang Du đang kích động lại: “Em có sao không?”.

Tang Du vừa thấy anh
đã tức giận hất tay anh ra: “Biến đi, bây giờ không muốn nhìn thấy anh!”.

Thẩm Tiên Phi ngơ ngẩn.

Tang Du chỉ vào người
mặc áo sọc, nói: “Xem anh sau còn dám lái xe giành đường không!”, nói xong cô
quay người chui vào xe mình.

Viên Nhuận Chi chen
vào, nói với Thẩm Tiên Phi: “Người đó cứ bị sư tỷ đuổi theo, về sau không chịu
nổi đã lao nhanh về phía trước, ai ngờ trước mặt lại có người đột ngột xuất hiện,
anh ta đảo vô lăng quá gấp nên đâm vào gốc cây. Cảnh sát giao thông bảo do lỗi
của anh ta nhưng anh ta không phục”.

Viên Nhuận Chi đang
nói hăng say thì Tang Du thò đầu ra, hét: “Viên Nhuận Chi, nếu cô không lên xe
thì tự đi bộ về”.

“Mấy hôm trước chị ấy
nhìn thấy anh ở cạnh một bà chị có quả đầu điện giật”, Viên Nhuận Chi le lưỡi,
nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tiên Phi, ném lại một câu rồi chui vào xe.

Thẩm Tiên Phi thoáng
sững người, nhìn theo chiếc BMW nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, khóe môi nhướn
lên.

Chạng vạng, Tang Du
vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ dạ dày của cô.

Hừ, chết tiệt thật,
muốn dùng một bữa cơm mua chuộc cô sao?

Thẩm Tiên Phi nghe
tiếng động ở cửa thì thò đầu ra khỏi bếp, cười nói: “Em về đúng lúc thật, cơm
nước anh vừa nấu xong, ăn được rồi”.

Tang Du lườm anh rồi
khoanh tay ngồi xuống bàn ăn.

Một lúc sau, thức ăn
đã đầy bàn.

Cô liếc mắt nhìn, bất
giác nhíu mày.

Trứng chiên rau hẹ,
nấm hương xào, bắp cải thái nhỏ và canh cà chua trứng?

Dần dần, ánh mắt cô
trở nên mơ màng, cảm giác về bốn món ăn này đã khắc sâu trong tâm khảm. Nhớ lại
năm năm trước, hai người họ đến cửa hàng mua nhẫn xong, anh đã nấu mấy món ăn
thường ngày này.

Tại sao không thấy
miếng thịt nào? Vì trong nhận thức của cô, ăn rau có nghĩa là phải sống những
ngày kham khổ, thế nên cô kéo anh đến chợ mua rất nhiều loại rau, lúc đó anh chỉ
cười, về sau rảo siêu thị một vòng, mua mấy loại rau nhưng còn đắt hơn cả thịt
cá.

Tối đó cô gắp rau
vào bát cho Thẩm Tiên Phi, nói: “Màu xanh là thực phẩm tốt, anh ăn nhiều đi.
Bây giờ giá rau đắt như thế, sau này chưa biết chừng phải đến mức ngày nào cũng
ăn thịt cá đó”.

Năm năm trước, dù đã
cách xa bao lâu, quãng thời gian đó đối với cô là những ký ức mãi mãi không bao
giờ phai nhạt.

Thẩm Tiên Phi xới
xong cơm, mang đến cho cô, đồng thời gắp rau cho vào bát cô, nói: “Màu xanh là
thực phẩm tốt, ăn nhiều vào. Bây giờ giá rau đắt như thế, sau này chưa biết chừng
phải đến mức ngày nào cũng ăn thịt cá đấy”.

Tay Tang Du run lên,
cô mở to mắt, nhìn anh: “Lúc nãy anh nói gì?”.

Thẩm Tiên Phi ngẩn
người, nhướn mày hỏi: “Sao? Anh nói em ăn nhiều rau”, anh lại gắp hẹ cho cô,
“Nào, còn hẹ nữa”.

“A Phi, có phải anh
đã nhớ ra điều gì không?”, Tang Du hỏi.

Thẩm Tiên Phi mỉm cười:
“Anh lại rất muốn nhớ ra cái gì đó”. Anh không muốn cô biết anh đã hồi phục trí
nhớ, mà sẽ từng bước nhắc lại ký ức cũ để cô cảm nhận từng chút một.

Ánh mắt rạng rỡ
trong tích tắc tối lại, Tang Du mím môi hỏi: “Chiều hôm kia anh đi đâu vậy?”.

“Chiều hôm kia? Anh
nhớ xem, chiều hôm qua có khách hàng cần bản thiết kế, buổi sáng đi xem nhà mẫu
với khách, hôm kia... vẫn là đi xem nhà mẫu với khách.”

Tang Du lườm anh, thầm
nhủ: Hừ, rõ ràng hẹn hò mà nói dối là đi với khách hàng à.

“Bắt đầu từ hôm nay,
anh không được phép nói chuyện với em.”

“Ờ…”, Thẩm Tiên Phi
cúi đầu, mím môi cười.

Ăn cơm xong, Tang Du
làm việc vất vả cả ngày cảm thấy rất mệt nên tắm rửa sớm và lên giường.

Đang lúc mơ màng,
thì cổ phả đến một luồng hơi ấm quen thuộc.

Bàn tay to lớn của
người đàn ông đáng ghét ấy đã luồn vào áo ngủ cô, nhẹ nhàng sờ nắn nơi ngực. Cô
từ từ mở mắt, muốn quay đầu lại trách anh, ai ngờ vừa nghiêng sang, cả cơ thể
đã bị anh lật lại, đôi môi đỏ bị anh “niêm phong”.

Lát sau, Tang Du cảm
thấy cơ thể có sự thay đổi, toàn thân nóng rực.

Vẫn còn tức, không
thể để người đó được nước làm tới!!! Cô đưa tay ra, định tạo một khoảng cách giữa
hai người, nhưng đôi môi nóng bỏng của anh quấn lấy cô, hai tay vuốt ve những
nơi nhạy cảm trên cơ thể cô. Khao khát trong lòng hoàn toàn bị nụ hôn đầy dục vọng
của anh khơi dậy, dâng đến cực điểm.

Dù kiên trì đến mấy,
cô cũng bị đánh bại, hai tay vòng qua cổ anh, để mặc anh “tấn công” mình.

Sau cuộc ái ân, Thẩm
Tiên Phi ôm chặt Tang Du vào lòng.

Đến khi cô cảm thấy
nóng đến không thở được, mới cắn vào tay anh một cái.

Thẩm Tiên Phi cười
khẽ, hơi lỏng tay ra nhưng vẫn không nỡ buông cô.

“Tang Du, nếu anh
không quay lại, hoặc anh đã kết hôn với người khác thì em làm sao?”, Thẩm Tiên
Phi vùi mặt vào mái tóc cô, hít ngửi hương thơm mà cả đời anh cũng không muốn
buông tay ấy.

“Thì cứ sống thế
thôi, thế giới này đàn ông tốt nhiều lắm, có phải chỉ mỗi anh là đàn ông đâu, nếu
không phải anh đột ngột trở về, em muốn hỏi cho rõ thì chưa biết chừng bây giờ
đã kết hôn với kẻ khác rồi”, Tang Du cố ý chọc tức anh.

“Đúng là nghĩ một đằng
nói một nẻo”, Thẩm Tiên Phi cắn nhẹ một cái lên vai cô như trừng phạt.

Tang Du rên rỉ một
tiếng rồi thở dài: “Nếu anh không về, có lẽ em cứ sống như thế. Nhưng nếu anh kết
hôn với người khác thì với tính cách trả thù rất mạnh của mình, biết đâu anh và
cô ta đã phơi xác ngoài đường rồi”.

Thẩm Tiên Phi lại cười
khẽ.

“Cả đời này anh cũng
không có người khác đâu, chỉ có Tang Du thôi. Thẩm Tiên Phi này đã may mắn thế
nào mới gặp được em”, anh hôn nhẹ lên lưng cô, cánh tay siết chặt hơn.

“Hứ, ngủ nhanh đi,
ngày mai phải đi làm đó”, trong lòng Tang Du như đầy ắp mật ong ngọt ngào.

“Ừ, em ngủ trước
đi.”

Mấy ngày sau đó, Thẩm
Tiên Phi đều đi sớm về muộn.

Sau đêm nồng nhiệt ấy,
hai người giống như từ nước sôi ùng ục chuyển sang nước lạnh vậy. Ngoài mỗi đêm
nồng nàn trên giường với nhau, khi xuống giường rồi, tình cảm ấm áp thường ngày
đều tan biến cả. Cô không biết mỗi ngày anh bận những gì, chỉ cần nhắc đến là
anh lại nhanh chóng cắt ngang vấn đề bằng cái cớ công việc.

Cô càng nghĩ càng tức,
nói gì mà cả đời chỉ có mình cô, bây giờ bộ dạng thờ ơ, hờ hững đó mà bảo là chỉ
có mình cô sao?

Quả đúng là những lời
đàn ông nói trên giường không tin được.

Có lẽ cô thư ký thân
cận Viên Nhuận Chi đã nhận ra mấy hôm nay cô kém vui, nên tối đó kéo cô đến một
quán bar mới mở.

Cô vốn không muốn đi
nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh về nhà, lên giường có lẽ cũng chưa chắc gặp người
đàn ông chết tiệt kia thì cô đã thấy tức tối không để đâu cho hết.

Tan sở xong, cô theo
Viên Nhuận Chi đến bar.

“Bà chị vui lên, nếu
đã đến đây thì sung sướng đi. Em nói này, chủ quán bar vừa đẹp trai vừa quyến
rũ, vẻ u sầu không thua kém ai đâu”, Viên Nhuận Chi vừa an ủi

Tang Du vừa quay lại,
sao học trưởng Thẩm vẫn chưa đến nhỉ?

Mấy hôm nay cô không
những giấu học tỷ, ngày nào cũng lên kế hoạch cầu hôn cùng học trưởng, mà còn
dè dặt trông chừng bà chị ấy, đúng là vất vả quá, xem như cũng đến tối hôm nay,
đợi học trưởng cầu hôn với học tỷ thôi. Nếu cứ làm trò vô gian đạo kiểu này
mãi, cô nhất định sẽ suy sụp trước mất.

Tang Du hừ một tiếng
rồi nhấc chai bia lên uống một ngụm.

Chắc chắn kiếp trước
cô đã làm chuyện thất đức gì đó nên kiếp này mới bị ông Trời ngược đãi. Bị anh
bỏ rơi năm năm, rồi anh nói làm lại từ đầu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Được
thôi, làm lại thì làm lại. Bắt đầu lại lâu rồi mà vẫn chưa nhớ chuyện cũ thì
thôi, cầu hôn chỉ đúng một lần rồi bỏ cuộc. Lẽ nào bắt anh tìm được Như Ý rồi mới
kết hôn là cô sai? Anh là heo hay sao mà còn ngốc hơn cả trước kia, Như Ý đã
không còn, anh không thể mua cái khác ư? Cho dù đặt một cái để dỗ dành cô cũng
được mà, xuống nước một tí là xong thôi. Chẳng lẽ còn bắt cô cầu hôn anh?

Đáng hận nhất là anh
cũng biết ngoại tình, thỉnh thoảng lại đến tìm cô ả uốn tóc xoăn như bị điện giật
kia, bị người ta nhìn thấy còn không chịu nhận mà giả vờ giả vịt. Nói cả đời
này chỉ có mình cô, kết quả thì sao, hôm qua bạn cô còn báo cáo đã thấy anh đón
một cậu bé năm tuổi tan học về, sau đó còn dắt nó đi ăn pizza, theo kẻ quan sát
thì một lớn một bé, cảm giác vô cùng thân mật như thể hai cha con vậy.

Anh cho là cô đã chết
rồi hay sao? Lén cô ngoại tình mà lại còn có con nữa.

Cô đã quyết định, tối
nay về sẽ đánh cho anh một trận tơi bời, sau đó quét ra khỏi cửa.

Trên sân khấu sao
đám người kia ồn ào thế nhỉ, cứ cầm micro làu bàu gì đó không rõ.

“Học tỷ, nhìn kìa,
có người sắp cầu hôn”, Viên Nhuận Chi huých Tang Du.

“Liên quan gì đến chị?”,
Tang Du đặt mạnh chai bia xuống.

Loại người gì đáng
ghét thế? Cầu hôn mà cũng chạy tới bar à?

Bất ngờ, cả quán bar
bỗng lặng phắc, rồi tiếng đàn dương cầm réo rắt vang lên, Tang Du nghe thấy giọng
một người đàn ông trầm trầm quyến rũ đang hát một ca khúc xưa cũ.

Bỗng dưng anh đã
thích em, yêu em thật sâu đậm, không nguyên nhân cũng chẳng lý do

Bỗng dưng anh đã
thích em, yêu em thật sâu đậm, bắt đầu từ hôm nhìn thấy em

Em có biết anh
đang yêu em không?Nếu em thật sự quan tâm đến anh

Sao lại để đêm tối
vô tận đồng hành cùng anh

Em có biết anh
đang đợi em không?Nếu em thật sự quan tâm đến anh

Thì sao lại để
bàn tay anh cầm nụ hoa run rẩy trong gió mưa...

Tại sao giọng nói ấy
quen thuộc đến thế?

Giọng này... rõ ràng
là của Chim Ngố... Qua làn khói mờ mịt trong quán bar, Tang Du ngẩng đầu lên,
chỉ thấy trên sân khấu, ngồi trước đàn dương cầm là một cô gái mặc bộ váy hai
dây màu đỏ tươi, mái tóc dài buông xõa chăm chú đệm đàn, ngón tay như đang nhảy
múa, những nốt nhạc lãng đãng trôi trong không khí hỗn tạp của quán bar.

Tại sao không nhìn
thấy người đang hát?

Một bóng đen cản tầm
mắt Tang Du lại, cô cau mày, định bảo người đó tránh ra thì đột nhiên, cô nghe
thấy giọng nói mình đang tìm kiếm: “Tang Du, lấy anh nhé?”.

Tang Du sững sờ nhìn
Thẩm Tiên Phi đang ôm một bó hoa hồng lớn đứng trước mặt.

Lúc nãy người mà cô
mắng là vớ vẩn, biến thái lại là anh, mà nữ chính lại là cô?

Quán bar bắt đầu dậy
lên những tiếng hoan hô: “Lấy anh ấy! Lấy anh ấy! Lấy anh ấy!”.

Nghe những tiếng “lấy
anh ấy”, mặt Tang Du hơi nóng lên, Chim Ngố này định thừa cơ hội hỗn loạn mà cầu
hôn ư? Quá đáng!

Nhịn một lúc lâu, cô
hung hăng: “Rõ ràng em đợi anh đến khi hoa tàn, anh đợi em bao giờ đâu?”.

Thẩm Tiên Phi nhíu
mày: “Xin lỗi, vậy đổi bài khác, Yêu em một vạn năm, anh hát lại nhé”.

“Xùy, yêu em một vạn
năm, đó là lời nói quỷ quái mà đàn ông các anh thích nói, anh nghĩ em là rùa mà
sống được vạn năm hay sao?”

Đột nhiên, Thẩm Tiên
Phi cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Em đã nói, chỉ cần anh tìm ra Như Ý thì sẽ
lấy anh”.

Sao anh cứ băn khoăn
mãi về chuyện đó? Anh muốn cả đời cô cũng không gả đi nổi, theo anh như thế
sao? Cô trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy đợi anh tìm được hẵng
tính”.

Rồi đột ngột, một
chiếc nhẫn vàng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Mở to mắt, cô nhìn chiếc nhẫn,
ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi chăm chú, sững sờ đến độ không nói nên lời.

Trong tay anh là...
Như Ý... Cô cầm lấy chiếc nhẫn, dưới ánh đèn đủ màu, cô nhìn rõ phía trong có
khắc một chữ “Du”.

Anh thật sự đã tìm lại
chiếc nhẫn ấy... Trong khoảnh khắc, hai dòng nhiệt lưu dâng lên mắt cô, cô thật
không ngờ anh lại tìm thấy Như Ý. Anh chỉ cầu hôn một lần, sau khi cô viện lý
do tìm lại Như Ý để từ chối anh thật sự đi tìm nó mà còn tìm lại được.

Thẩm Tiên Phi ôm cô
thật chặt thì thầm vào tai cô: “Người phụ nữ đó tên Trần Giai Lệ, năm nào đã chặn
cướp chúng ta, là vợ của tên Chó Chết lông vàng bị em đánh một trận. Năm đó Như
Ý sau khi bị Chó Chết cướp đi, nó luôn ở chỗ cô ta. Mấy hôm nay anh vất vả cầu
xin cô ta trả Như Ý lại cho em. Hôm qua vì cô ta đánh mạt chược mà cãi nhau với
kẻ khác, bị bắt đến đồn cảnh sát, cậu bé con không ai đưa về nên bất đắc dĩ phải
gọi điện cho anh, nhờ anh đón giúp”.

“Tại sao anh không
nói sớm?”

“Vì chỉ khi tìm ra
Như Ý, em mới chịu lấy anh.”

“Phụ nữ nói không cần
tức là cần. Anh đúng là Chim Ngố, ngốc chết đi được, trước kia đã ngốc mà bây
giờ cũng ngốc…”

“Tang Du, lấy anh
nhé.”

Cô gật đầu, vòng tay
ôm chặt anh, dụi đầu vào ngực anh, khóc to.

Cuối cùng cô đã được
gả đi rồi.

Nhà thiết kế
thiên tài

Cưới nhau rồi, một tối
nọ, Tang Du quấn khăn tắm vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Tiên Phi đang nằm
trên giường đọc báo buông tờ báo xuống, đôi mắt nóng bỏng nhìn cơ thể quyến rũ
của vợ mình.

“A Phi, sao mấy bộ đồ
ngủ của em mất rồi, kỳ lạ quá”, Tang Du lục tìm trong tủ.

“Thế à? Ngăn thứ hai
ở giữa của tủ bên trái ấy, tìm thử xem.”

“Không có, kỳ quá.
Thôi, em vào tắm trước, anh tìm giúp em, lát nữa đưa cho em nhé”, Tang Du vừa
nói vừa vội vã chạy vào phòng tắm.

Nhướn môi, Thẩm Tiên
Phi nhanh nhẹn nhảy xuống giường, rút từ ngăn kéo thứ hai trong tủ ra một bộ áo
ngủ màu đỏ hoa hồng, đến phòng tắm, khẽ gõ cửa, đưa cho Tang Du.

Khoảng mười lăm phút
sau, Thẩm Tiên Phi nghe bên trong có tiếng hét.

Một lát, Tang Du quấn
khăn chạy ra, lao đến giường với vẻ mặt chất vấn tội phạm, xấu hổ nói: “Thẩm
Tiên Phi, anh là đồ biến thái!”.

“Anh biến thái chỗ
nào?”, mỉm cười, gương mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười gian xảo.

“Anh...”, Tang Du đỏ
mặt, sau đó kêu lên, “Bộ đó không phải của em!”.

“Bộ nào?”

“…”

“Bộ mà lúc nãy anh
đưa à? Ồ, để anh xem”, Thẩm Tiên Phi kéo phắt tấm khăn tắm trên người Tang Du
ra, cô lại hét lên.

“Anh đúng là biến
thái quá.”

“Đẹp lắm”, Thẩm Tiên
Phi hài lòng nhìn bộ váy ngủ hai dây Hello Kitty màu đỏ vừa quyến rũ vừa ngây
thơ mà Tang Du đang mặc, nửa trong suốt nửa thêu hoa, nơi trong suốt đều sửa
thành chất liệu lụa có hình mèo HK, đặc biệt là hình mèo trước ngực và sau
lưng, như anh tưởng tượng, mặc trên người cô vừa gợi cảm vừa ngây thơ.

Ôm cô thật chặt, tay
anh nâng cằm cô lên, chăm chú thưởng thức gương mặt đỏ hồng của cô, nở nụ cười
thỏa mãn, anh cúi xuống, chạm trán vào trán cô, mũi chạm mũi, môi kề môi, khẽ
thì thầm: “Bộ váy ngủ này do đích thân anh thiết kế cả thế giới chỉ có một,
không có cái thứ hai. Tang Du, anh yêu em”.

Người phụ nữ trong
lòng anh chưa kịp phản ứng, anh đã hôn cô say đắm.

Trong sự quấn quýt
cuồng nhiệt và mạnh mẽ, cổ họng Tang Du chỉ phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn...

Thực
hiện bởi

nhóm
Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200
– Pô Pô – thao1011

(Tìm
- Chỉnh sửa - Đăng)

Báo cáo nội dung xấu