Giấc mơ của Lippel - Chương 22 - 23

Chương
22

Gia đình Guney

Sau
khi ăn sáng xong, Lippel lấy cặp táp và mặc áo mưa vào vì không muốn bị ướt như
ngày hôm qua. Nhưng sáng sớm hôm nay trời lại nắng gắt, không một chút mây. Đi
được nửa đường, cậu muốn trở về nhà bỏ áo mưa lại nhưng sợ trễ giờ học nên đành
đi tiếp và cố quên nó đi. "Thật ra cũng rất tiện lợi, khi đến trường mình
sẽ máng áo mưa vào móc áo, lúc tan học nếu trời mưa thì có sẵn để mặc
vào". Ý nghĩ này khiến cho cậu thấy vui.

Lippel
càng vui hơn khi vừa quẹo vào đường Herder đã nhìn thấy Arslan và Hamide. Lippel
chạy nhanh đến gặp họ và cùng đi đến trường. Hamide hỏi:

- Bữa
nay bạn đến nhà chúng tôi ăn cơm chứ?

-
Đúng, sau giờ học tôi sẽ cùng đi đến nhà bạn.

- Tốt
lắm!

Lippel
tò mò:

- Bữa
trưa chúng ta sẽ ăn gì?

Arslan
nhún vai:

-
Tôi không rõ.

Hamide
tiếp lời:

-
Tôi không biết sẽ có món gì. Nhưng tôi biết sẽ không có món gì?

Lippel
hỏi:

-
Không có món gì vậy?

Hamide
cười:

-
Cà chua! Khi chúng ta đi học về sẽ chưa có đồ ăn vì má tôi phải làm việc đến 12
giờ. Nhưng sau đó má sẽ nấu rất nhanh.

-
Không sao, tôi đợi được. Hôm qua tôi không ăn trưa, đến tối mới ăn.

-
Nhưng bạn không phải chờ đến tối đâu, vì như vậy tôi sẽ bị chết vì đói.

Ngày
hôm đó hai tiết đầu là môn văn. Cô Klobe phát bài chính tả cho học sinh, Lippel
bị một lỗi, Hamide mười bốn lỗi còn Arslan đến ba mươi bảy lỗi! Sau giờ
chơi đến giờ thể dục tại sân vận động kế bên trường. Các em tham gia môn chạy
đua. Arslan được hạng nhất, Hamide thứ mười một và Lippel thứ mười chín. Tiếp
theo là giờ thực nghiệm, các học sinh phải trở lại lớp.

Buổi
học qua mau. Sau khi tan học, Lippel cùng Arslan và Hamide trở về nhà. Lippel
có cảm giác là lạ khi đi tới đường Friedrich mà không quẹo về nhà mình, lại đi
theo đường Herder thẳng đến đường Bahnhof. Trước cửa nhà hai bạn, Lippel lẩm nhẩm
đọc bảng tên: "Guney". Một phụ nữ mập mạp bước ra mở cửa. Arslan giới
thiệu:

- Mẹ
tôi đó.

Lippel
lễ phép chào:

-
Gule, gule.


mẹ cười to, Arslan và Hamide cũng cười theo. Lippel ngượng ngùng hỏi:

-
Sao vậy? Tôi đọc sai à? Đó không phải là lời chào theo tiếng Thổ Nhĩ Kì ư?

Hamide
giải thích:

-
Phải, nhưng đó là dùng để nói khi từ giã, giống như "Auf Wiedersehen"
(hẹn gặp lại) của tiếng Đức. Mới gặp nhau mà bạn đã "hẹn gặp lại" thì
người ta phải cười chứ sao!

Lippel
cũng cười theo:

-
Thì ra vậy. Nhưng tôi chưa muốn từ giã đâu.

Ba
người theo bà Guney vào phòng khách. Trên bàn ăn dài phía tay trái đã được sắp
sẵn chén dĩa. Lippel tò mò ngó quanh phòng. Thật ra căn phòng này cũng giống
như nhà bà Jeschke, điểm khác biệt duy nhất là chiếc máy cát-xét với băng nhạc
bằng tiếng Thổ Nhĩ Kì. Trên tường treo nhiều hình và ngay trên chiếc ghế bành
dài, là một bức tranh to thêu hình một thành phố. Lippel nhìn kĩ bức tranh.
Arslan giải thích:

-
Đó là Ankara, thủ đô của nước Thổ Nhĩ Kì, nơi tôi sinh ra.

Lippel
sửa lại:

-
Nơi tôi được sinh ra. Ankara có lớn không?

Arslan
cười đáp lại một cách tự hào:

-
Mười lần lớn hơn thành phố này! Tất cả đều to. Không như ở đây, tất cả đều nhỏ:
Một thành phố nhỏ.

Lippel
hơi ngạc nhiên vì không hề có cảm giác là thành phố này nhỏ:

- Bạn
nghĩ vậy sao? Nhưng còn những người này là ai?

-
Đó là ông nội và bà nội tôi.

Lippel
khen ngợi:

- Bạn
nói tiếng Đức giỏi lắm. Tôi không hiểu tại sao bạn lại không chịu nói.


Guney bưng đồ ăn để trên bàn. Những món này hoàn toàn không giống món ăn
Lippel vẫn dùng ở nhà: bánh mì dẹp và tròn gần giống như bánh xèo. Một dĩa thịt
thái nhỏ, một chén sữa chua trộn với dưa chua và tỏi làm sốt dùng cho cải xà
lách. Lippel suy nghĩ có nên hỏi xin bà mấy điểm penny trên hộp sữa chua hay
không Nhưng cậu còn e ngại nên quyết định sẽ hỏi sau khi ăn xong. Ngoài ra còn
có món ớt tây nhồi thịt với cơm. Họ uống nhiều nước suối.


Guney giải thích cho Lippel từng món ăn và đọc tên chúng bằng tiếng Thổ Nhĩ Kì
nên Lippel không nhớ được. Bà nói tiếng Đức thông thạo hơn Arslan và gần bằng
Hamide. Có lẽ nhờ bà làm việc cho một tiệm tạp hóa. Tuy nhiên có nhiều chỗ bà
nhấn giọng rất lạ, nên Lippel phải cố gắng lắm mới hiểu hết. Món tráng miệng có
tên là Hawa hay Hama hoặc một cái tên gì tương tự như vậy, rất ngọt và ngon.

Ăn
xong, Lippel hỏi bà Guney về mấy nắp hộp sữa chua. Bà cho biết đã vất nó vào
thùng rác. Arslan và Hamide cùng với Lippel lục tìm được hai nắp hộp sữa nhưng
trên mặt nắp không có in điểm penny, vì bà Guney mua của hãng khác. Bà hứa lần
sau sẽ để ý khi mua sữa.

Sau
khi chơi vài ván cờ "cá ngựa" với Hamide và Arslan, Lippel từ giã ra
về. Lúc từ giã, Lippel xin phép bà Guney cho Arslan và Hamide ngày mai đến nhà
mình dùng cơm trưa. Bà Guney muốn biết liệu ba má của Lippel có đồng ý hay
không? Lippel trả lời:

-
Chắc chắn ba má cháu sẽ bằng lòng. Nhưng hiện nay ba má cháu không có nhà. Có
bà Jakob đến nấu ăn cho cháu.


Guney chấp nhận. Dĩ nhiên Arslan và Hamide cũng không phản đối. Họ tiễn Lippel
đi một đoạn đường về gần đến nhà.

BÀ
JESCHKE TÌM RA MỘT LỐI THOÁT

-
Này, cậu ăn ngon không? - Bà Jakob hỏi: - Chỗ nào ngon hơn? Ở đây do tôi nấu
hay ở nhà bạn cậu?

Lippel
trả lời rất "ngoại giao":

- Mỗi
chỗ ngon một cách khác nhau.


bà hỏi về chuyện ăn uống nên Lippel hỏi luôn:

-
Ngày mai cháu muốn mời bạn về đây ăn trưa.

-
Bao nhiêu người vậy?

-
Chỉ có hai người, hai anh em. Trưa nay cháu mới ăn ở nhà họ.

-
Được, tôi sẽ nấu cho bốn người ăn. Nhưng bạn cậu tên họ là gì? Không chừng tôi
cũng biết họ.

-
Guney.

-
Guney? Họ nghe lạ quá! Họ đến ở đây lâu chưa? Bạn cậu tên gì?

-
Người anh tên Arslan còn cô em là Hamide.

- Họ
là người ngoại quốc phải không?

- Dạ
phải. Họ là người Thổ Nhĩ Kì.

-
Thổ Nhĩ Kì? Không, họ không được đến đây. Cậu nghĩ sao mà mời họ vậy?

Lippel
ngạc nhiên:

- Tại
sao họ lại không thể đến đây? Họ đã làm sai hay sao?


Jakob nói với vẻ trách móc:

- Cậu
còn phải hỏi à? Ba má cậu sẽ nói gì, nếu ông bà biết là mấy người Thổ Nhĩ Kì đã
đến đây ăn trưa? Không thể tưởng tượng được!

Lippel
thất vọng:

-
Nhưng cháu đã mời họ rồi. Cháu không thể nói lại. Ba má sẽ không phản đối đâu,
cháu chắc chắn như vậy.

- Mặc
kệ! Những người ngoại quốc này không được đến đây khi tôi còn chịu trách nhiệm
trong nhà này. Rủi có thiếu món gì, ba má cậu sẽ đổ thừa tôi.

Lippel
khó chịu:

-
Bác muốn nói là Hamide và Arslan ăn cắp sao? Hôm nay cháu đến nhà họ ăn trưa
nên cháu muốn ngày mai mời họ lại.


Jakob to tiếng:

- Cậu
muốn ra lệnh cho tôi phải không? Chúng ta không bàn thêm nữa. Ngày mai họ không
được đến đây. Chấm dứt!

Lippel
buồn bã bỏ chạy lên phòng. Đúng ra chiều nay Lippel phải làm bài tập, nhưng đầu
óc cậu chỉ quay cuồng xung quanh Hamide và Arslan và lời mời ăn trưa của cậu.
"Mình phải làm gì bây giờ? Ai có thể giúp mình? Chỉ có bác Jeschke. Đúng rồi!
Bác Jeschke! Mình sẽ đến thăm và hỏi ý kiến bác. Mà mình cũng chưa kể cho bác
nghe chuyện về con Mực". Vì vậy, Lippel quyết định sang nhà bà Jeschke và
tạm gác chuyện làm bài tập sang một bên. Để bà Jakob khỏi hay, cậu nhón gót nhẹ
nhàng lách mình ra khỏi nhà và băng qua đường đến nhà bà Jeschke. Bà tỏ vẻ vui
mừng về cuộc viếng thăm này:

-
Chào Lippel. Sao bữa nay cháu có vẻ không vui vậy? Gương mặt của cháu trông bí
xị. Có chuyện gì phải không?

- Đủ
mọi chuyện bác ạ, chỉ vì bà Jakob: Trước hết là bà ấy kêu người đến bắt mất con
chó, kế đó bà không cho hai bạn Hamide và Arslan đến nhà.

Lippel
kể đầu đuôi câu chuyện cho bà Jeschke nghe. Bà lắc đầu:

-
Chuyện con Mực bác còn có thể hiểu được, mặc dù bác rất muốn giữ nó lại để cho
ăn...

-
Cháu cũng vậy.

-
Nhưng chuyện hai người bạn của cháu thì quả thật bác không hiểu được. Chúng ta
làm sao bây giờ? Ngày mai cháu không thể nói với bạn: "Các bạn không đến
nhà tôi được vì các bạn là người Thổ Nhĩ Kì".

-
Đúng vậy! Họ sẽ rất buồn và sẽ không bao giờ nói chuyện với cháu nữa. Cháu biết
nói cách gì để từ chối đây?

-
Cháu không cần phải nói gì cả! Cả ba người sẽ đến nhà bác ăn cơm. Cháu biết
không, ăn ở nhà cháu hay ở đây thật ra cũng như nhau cả thôi.

Lippel
vui mừng khôn xiết:

-
Bác nói thật không?


Jeschke mỉm cười:

-
Dĩ nhiên là cháu không thể nói với họ là cháu ở đây: chúng ta không nên nói dối
họ. Nhưng cháu cũng không nên nói những lời không hay của bà Jakob cho họ nghe.
Cháu chỉ cần nói đơn giản là ba mẹ cháu không có nhà nên cháu đến nhà bác ăn.

Lippel
thừa nhận:

-
Đúng vậy!


cậu vui vẻ trở về nhà. Trong bữa ăn tối, thấy Lippel không đá động đến chuyện mời
bạn ăn trưa, bà Jakob hỏi:

-
Như vậy cậu đã chấp nhận việc ngày mai những bạn Thổ của cậu không đến đây ăn
trưa phải không?

Lippel
nói một cách vui vẻ:

- Dạ,
cháu cũng không ăn ở đây. Cả ba chúng cháu sẽ ăn trưa ở nhà bác Jeschke.


Jakob ngạc nhiên, suýt chút nữa làm rơi cái nĩa xuống đất:

-
Sao? Xin lỗi tôi nghe không rõ! Ăn ở nhà bà Jeschke?

Lippel
gật đầu. Bà nói một cách cứng rắn:

- Cậu
không được làm vậy.

-
Bác nói gì?

-
Ngày mai cậu ăn ở nhà, tại đây!

-
Cháu ăn chung với Hamide và Arslan. Nếu họ ăn ở đây thì cháu sẽ ăn cơm ở nhà.

- Cậu
muốn ép tôi phải không? Cậu phải ăn cơm ở nhà với tôi và ngoài ra không có ai
nữa cả.

Lippel
mạnh dạn:

-
Không.

- Cậu
là một đứa trẻ khó dạy. Lên giường ngay, nghe không! Và hãy suy nghĩ kĩ về việc
ngày mai ăn ở đâu.

Lippel
trở về phòng mình, thay quần áo ngủ và lên giường nằm. Cậu nghĩ ngợi về Hamide
và Arslan, nhưng cố gắng xua đuổi ý nghĩ về hai người bạn và chỉ giữ lại những
ý tưởng liên hệ đến giấc mơ. Cậu nghĩ đến kinh thành, đến con đường nhỏ, đến
nhà trọ Thanh Tâm, đến sân hoàng cung. Khi nghĩ đến lúc cả ba người ngồi trong
nhà trọ, cậu bắt đầu ngủ và mơ tiếp.

Chương
23

Giấc mơ thứ năm

Lippel
hỏi hai bạn:

-
Sao, các bạn có tìm ra giải pháp nào chưa?

Asslam
lắc đầu, trả lời ngắn gọn:

-
Không.

Hamide
thêm vào:

- Rất
tiếc tôi cũng không.

Lippel
tiếc rẻ:

-
Tôi đã nảy ra một ý nhưng lại quên mất.


tiếng gõ cửa phòng, Asslam chạy đến cửa và lắng nghe. Cậu ta hỏi nhỏ:

-
Ai đó?

-
Tôi, bà chủ nhà đây.


bước vào phòng nhìn quanh và hỏi:

-
Đã gần trưa rồi mà sao các em vẫn chưa ăn? Các em làm gì trong đây?

Asslam
trả lời:

-
Chúng tôi đang suy nghĩ.


ngạc nhiên:

- Cậu
nói được rồi à? Một người câm vừa nói lại được, thế mà mọi người buồn bã ngồi với
nhau! Tôi không hiểu nổi. Các em có bị gì không?

Lippel
nói với hai bạn:

-
Thật ra chúng ta có thể nói sự thật cho bà biết, chắc chắn bà sẽ không báo cho
bọn lính đâu.


chủ nhà hỏi:

-
Nói cái gì?

Asslam
nói một cách trịnh trọng:

-
Tôi là hoàng tử Asslam, con trai duy nhất của nhà vua và là người nối ngôi sau
này. Và đây là công chúa Hamide, em gái nhỏ nhất của tôi.


chủ nhà cười to:

- Cậu
là một hoàng tử? Hai đứa trẻ dơ bẩn, áo quần rách rưới mà lại là hoàng tử và
công chúa sao?

Hamide
cởi chiếc vòng tay ra đưa cho bà chủ nhà:

-
Bà hãy đọc những chữ ghi trên chiếc vòng này.


chủ nhà cầm lấy chiếc vòng đồng thời ngó Asslam và Hamide với cặp mắt ngờ vực.
Bà xem xét chiếc vòng tay thật kĩ lưỡng rồi kinh ngạc kêu lên:

-
Đây là biểu tượng của hoàng gia! Các em không lấy trộm của người ta chứ?


quan sát Asslam và Hamide lần nữa, giọng nói lần này không có vẻ coi thường:

-
Bây giờ tôi không hiểu gì nữa, không biết có nên tin hay không?

-
Bà có thể tin tôi, bà chủ quí mến. Chiếc vòng tay này là của tôi. Tôi là công
chúa Hamide.


chủ nhà trọ hoàn toàn bối rối:

- Tại
sao các người lại đến nhà trọ của tôi? Những bộ quần áo này ở đâu ra? Chuyện gì
đã xảy ra? Mọi người có biết các em ở đây hay không?

-
Có lẽ chúng ta phải giải thích cặn kẽ cho bà biết.

Lippel
nói rồi ba người kể cho bà chủ nhà nghe những gì họ đã trải qua. Bà chủ nhà nói
với vẻ thương cảm:

- Tội
nghiệp cho những đứa trẻ khốn khổ, ý tôi muốn nói là, những vị hoàng thân khốn
khổ. Các vị cần tôi đến hoàng cung báo cho nhà vua biết không?

Asslam
nói:

-
Không được, vì người ta sẽ không để bà đến gặp vua cha đâu. Hơn nữa hiện nay
ông đang giam mình trong phòng riêng và không muốn tiếp bất cứ ai.


suy nghĩ rồi đề nghị:

-
Chúng ta phải dụ mấy người lính gác ra khỏi hoàng cung, sau đó quí vị có thể
chạy nhanh vào trong. Và khi đã vào được bên trong thì không còn gì nguy hiểm cả.

Asslam
tán thành:

-
Đúng rồi. Nhưng làm sao dụ bọn lính đây?

Lippel
chen vào:

- Về
việc này tôi đã có cách. Tôi sẽ dụ họ ra. Chỉ cần hai bạn lẻn vào bên trong được
là xong.

Hamide
hỏi:

-
Nhưng làm sao chúng ta có thể đến lâu đài được? Hai người lính gác sẽ khác phá
ra.


chủ nhà trọ nói:

-
Tôi có ý kiến. Chúng tôi có một miếng vườn nhỏ nằm gần lâu đài, thỉnh thoảng
vợ chồng tôi đến đó chăm sóc vườn. Chúng tôi có thể giấu hai vị trong xe, dùng
bao bố che lại, như vậy sẽ không bị lộ. Từ khu vườn đến hoàng cung không xa lắm.

Ba
người nhìn nhau, đây có vẻ là một giải pháp tốt. Bây giờ chỉ còn vấn đề là làm
sao Lippel có thể dụ bọn lính gác ra ngoài mà không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bà chủ nhà trọ lại nảy ra một ý:

- Cậu
nên leo lên tường thành đi lại và hét to. Bọn lính sẽ chạy đến ngay.

Lippel
ngần ngại hỏi:

- Bức
tường thành có cao và rộng không?

Asslam
cũng lo lắng:

-
Liệu có dễ bị té xuống đất không? Và chúng ta phải làm sao nếu bọn lính trèo
lên tường bắt Lippel?


chủ nói:

- Từ
từ, tính chuyện này xong rồi hãy nghĩ sang chuyện khác! Bức tường không cao lắm,
nhưng cũng không rộng đến độ có thể phóng ngựa lên đó. Nếu Lippel đủ can đảm nhảy
từ bức tường xuống thì tôi sẽ có cách.

Lippel
hỏi:

-
Cách gì?

-
Lippel dụ người lính gác cổng đến gần mình rồi nhảy xuống phía bên ngoài tường
thành. Đến khi bọn lính trèo lên tường rồi nhảy xuống theo thì cậu đã có đủ thì
giờ chạy đến trốn vào trong xe của tôi. Nếu bọn lính có hỏi thì tôi sẽ trả lời
là Lippel đã chạy về hướng con đường nhỏ, để gạt chúng rượt đuổi theo.

Ba
đứa trẻ đều kêu lên:

-
Hay quá!


như vậy, chúng bắt đầu thi hành kế hoạch. Asslam, Hamide và Lippel vào nằm
trong xe, bà chủ nhà trọ lấy bao bố trùm lại, cột con lừa vào và đưa cả ba đến
miếng vườn gần tường thành. Bà ngừng lại, cẩn thận nhìn quanh và nói:

-
Không có bọn lính kị mã nào ở gần đây. Các vị có thể ra được rồi.

Ba
người xuống xe tìm cách đi qua tường thành. Phía bên trong tường là một
khoảng trống, đi thêm một đoạn thì đụng một bức tường cao với cái cổng thật
to. Một người lính dựa lưng vào bót gác nhìn thẳng ra con đường trước mặt.
Asslam và Hamide đi men theo tường thành, thỉnh thoảng lại nép vào những hốc
nhỏ dọc theo bức tường, để tránh khỏi bị phát hiện mỗi khi người lính quay mặt
về phía họ. Cứ như vậy, họ lần hồi đến được gần cổng và nép mình sau một bụi
cây rậm rạp.

Chờ
cho các bạn núp yên ổn, Lippel bèn nhảy lên và đi dọc theo tường, đến gần nơi đối
diện với cổng. Trong lúc nằm trên xe kéo, Lippel đã nghĩ ra một bài hát và bắt
đầu cất cao giọng:

-
"Nơi đây ta dạo trên tường,

Giữa
ngày nắng chiếu, bốn phương khắp nhà,

Đằng
kia chú lính chạy ra,

Tìm
bắt không được cười khà rồi đi!"

Người
lính gác nhìn trân trối vào Lippel, miệng mở to và không tin vào cặp mắt mình.
Hắn từ từ bước lại gần, Lippel hát tiếp:

-
"Tường cao ta lên đó,

Ngẩn
ngơ ông lính ngó,

Khôn
ngoan cậu bé nhỏ,

Lính
to ngu như bò!"

Người
lính tức giận rời bót gác chạy nhanh đến tường, quyết tâm tìm bắt cho được tên
ngông cuồng này. Lợi dụng cơ hội đó, Asslam và Hamide lẩn vào bên trong. Bà chủ
nhà gọi to từ phía sau tường:

- Cẩn
thận Lippel. Hãy coi chừng.

Nhưng
Lippel cười nói:

-
Anh ta không bắt được cháu đâu. Anh ta còn ở xa lắm.

Lippel
có hơi chủ quan, cậu thản nhiên đọc tiếp hai câu thơ nữa:

-
"Lippel chạy theo đường tắt,

Ông
lính già không thể bắt."


chủ nhà lại gọi to, giọng có vẻ cấp bách:

-
Lippel.

Lippel
không hiểu bà gọi để làm gì, vì người lính gác cổng vẫn chưa đến gần cậu, tuy
nhiên cậu vẫn làm theo ý bà và quay lưng lại định nhảy xuống tường. Nhưng cậy
giật mình, tim như ngừng đập. Phía bên ngoài tường thành là hai người lính
khác. Họ đã khám phá ra Lippel và theo dõi trong lúc cậu nhảy lên tường để ca
hát chọc ghẹo người lính gác. Một trong hai người tìm cách nắm lấy chân cậu kéo
xuống. Lippel la to:

- Cứu
tôi với! Cứu tôi với!

Cậu
đạp mạnh vào tay người lính tìm cách thoát thân. Nhưng bên trong tường là người
lính gác cổng, bên ngoài là hai người lính hộ vệ. Một trong hai người lính
quay đi, Lippel đoán được ý định của hắn. Hắn định chạy đi lấy ngựa để từ trên
lưng ngựa có thể bắt Lippel dễ dàng hơn. Lippel quay đầu chạy ngược lại và la
to:

- Cứu
tôi với! Cứu tôi với!

Nhiều
cánh cửa sổ phía trong hoàng cung mở ra, vài người đứng nhìn để xem ai kêu cứu.
Mấy người lính gác ở sân trong cũng tò mò đi ra khỏi cổng. Lippel gọi to:

-
Xin hãy cứu tôi!

Lippel
thu hết can đảm nhảy vào khoảng đất trống phía trong tường thành. Cậu tìm cách
thoát khỏi người lính gác cổng, nhưng ông ta đã nhanh nhẹn chụp lấy tay và giữ
chặt Lippel lại rồi rút kiếm ra. Lippel vùng vẫy dữ dội. Trong lúc đó, những
người lính ở sân trong và những người giúp việc trong hoàng cung đã đến gần
Lippel. Một người nói:

-
Anh không cần phải dùng đến kiếm để trị một đứa bé như vậy.

Một
người khác nói to có vẻ ngạc nhiên:

-
Xem kìa, đây là tên lạ mặt đã bị đày chung với hoàng tử. Không biết nó từ đâu
trở về đây.

Một
người lính nói:

-
Có thể hắn biết rõ về cái chết của hoàng tử và công chúa. Chúng ta hãy mang hắn
đến cho nhà vua.

Trong
chốc lát họ đã trói chặt tay của Lippel, một người lính ra lệnh:

-
Đi theo ta vào hoàng cung. Đừng hòng tìm cách thoát thân.

Lippel
trả lời:

-
Điều đó ông khỏi lo. Tôi không trốn đâu. Xin vui lòng đưa tôi đến gặp nhà vua.

Mấy
người lính dẫn Lippel băng qua sân trước vào bên trong cung điện và sau cùng họ
đến trước cửa phòng của nhà vua. Cánh cửa phòng từ từ mở ra. Đột nhiên, Lippel
cảm thấy lo sợ:

-
Không, xin đừng mở cửa!

Nhưng
bà Jakob đã xô cánh cửa phòng và gọi to:

-
Thức dậy Philipp, đã 6 giờ 45 rồi.

Lippel
thức dậy.

Trong
khi ăn sáng bà Jakob hỏi:

-
Sao, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?

- Dạ,
suy nghĩ gì?

- Cậu
biết rồi mà, về bữa ăn trưa.

Lippel
nhún vai im lặng và tiếp tục ăn sữa chua. Bà Jakob nghĩ là cần phải nói rõ hơn:

- Cậu
về đây ăn cơm trưa và không ăn ở nhà bà Jeschke. Cậu có nghe không?

Lippel
trả lời cứng rắn:

-
Cháu ăn ở nhà bà Jeschke.


Jakob giận dữ:

- Nếu
cậu làm như vậy thì đừng bao giờ trở về nhà nữa. Và...

Lippel
thận trọng:

-
Và làm sao?


đứng dậy:

- Rồi
cậu sẽ rõ. Tôi cảnh cáo cậu đó. Cậu ngồi ăn sáng một mình đi. Tôi hết muốn ăn
rồi.

Nói
xong bà rời khỏi nhà bếp. Lippel cũng không thích ngồi ăn một mình. Cậu đứng dậy
lấy cặp sách và đi đến trường.

Sau
giờ tan học, Lippel, Hamide và Arslan đến nhà bà Jeschke. Lippel đưa bạn đi
phía bên này đường, tránh không đi phía nhà mình, cậu sợ bà Jakob có thể từ
trong nhà chạy ra nắm lấy tay cậu kéo vào. Lippel giải thích cho Arslan và
Hamide:

-
Phía bên kia là nhà của tôi.

Arslan
đứng lại:

-
Thế thì chúng ta đi đâu đây?

Lippel
kéo tay Arslan:

-
Ba má tôi không có ở nhà, các bạn đã biết rồi đó. Vì vậy chúng ta ăn trưa ở nhà
một người bạn là bác Jeschke.

Đến
trước nhà bà Jeschke, họ đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Lippel giới thiệu
hai bạn với bà Jeschke, bà vui vẻ chào họ, Lippel cùng Hamide giúp bà dọn chén
dĩa. Trước hết là món súp với nui có hình mẫu tự. Mỗi người tìm cách ghép
chúng lại thành tên mình. Sau đó bà Jeschke mang lên một dĩa thịt bò bít-tết
và một tô khoai tây luộc.

Arslan
và Hamide chưa ăn món này bao giờ nên chia nhau một phần để ăn thử. Arslan
không thích lắm nên vô bếp lấy bánh mì trong khi Hamide rất thích nên ăn hết cả
hai phần. Đối với Lippel thì ngon nhất vẫn là món tráng miệng "đào nấu".
Theo đề nghị của Lippel, bà Jeschke ngồi lại bàn để cho ba đứa trẻ vào bếp rửa
chén.

Sau
đó họ chơi cờ "cá ngựa" với bà Jeschke. Khi đồng hồ chỉ 4 giờ, Arslan
và Hamide phải về nhà. Ba người tạm biệt bà Jeschke và cám ơn bà một lần nữa,
xong họ chia tay. Lippel đưa hai bạn đến đường Herder rồi từ giã trở về.

-
Thứ hai sẽ gặp lại ở trường nhé.

Arslan
lặp lại:

-
Thứ hai sẽ gặp lại ở trường.

Lippel
hỏi:

-
Thế thì chiều thứ hai chúng ta sẽ làm gì?

Hamide
đề nghị:

-
Đi chơi chung với nhau.

Lippel
tán thành:

- Ý
kiến hay.

- Vậy
hẹn đến thứ hai nhé.

Hamide
nói và cùng Arslan đi về nhà.

Báo cáo nội dung xấu