Nhật thực - Chương 09 - Phần 1

Chương 9

MỤC TIÊU

Sáng hôm sau, Alice đưa tôi về, để cho giống với việc
tôi tham dự một buổi tiệc chỉ toàn con gái với nhau rồi ngủ lại qua
đêm; và để cho giống với việc cuộc vui lẽ ra vẫn còn tiếp diễn nếu
như không bất ngờ Edward “lù lù” trở về, kết thúc chuyến du khảo.
Tất cả những gì tôi phải “thể hiện” là như vậy. Đây cũng là một
sinh hoạt rất “con người” mà tôi không được phép bỏ lỡ.

Ngài cảnh sát trưởng hé mắt nhìn trộm qua cửa sổ
khi nghe tiếng cửa xe đóng lại. “Ngài” vẫy tay chào Alice rồi ra mở cửa cho tôi.

-Vui không con? – “Ngài” cất tiếng hỏi.

-Dạ vui lắm bố. Rất… con gái.

  Tôi xách đồ đạc vào nhà, để bừa hết ở chân
cầu thang, rồi lò dò vào bếp lục đồ ăn.

-Con có lời nhắn đấy – Ngài cảnh sát trưởng gọi
với theo.

Trên kệ bếp, tập viết tin nhắn điện thoại được đựng
vào cái chảo, rất dễ đập vào mắt.

Jacob gọi điện thoại cho con – Bố tôi viết – Nó bảo
rằng nó không muốn nói như vậy: nó xin lỗi. Thằng bé muốn con gọi
điện thoại lại.Con tốt bụng hãy bỏ qua cho nó đi. Nghe giọng nó buồn
lắm.

Tôi nhăn mặt lại. Thường thường, ngài cảnh sát
trưởng đâu có viết “xã luận” vào lời nhắn cho tôi.

Jacob ư, Jacob chỉ có thể chịu đựng mà buồn thôi. Tôi
không muốn nói chuyện với cậu ta. Điều tôi được biết, đó là người ta
không thể rộng lượng đến mức tiếp nhận điện thoại của đối phương.
Nếu Jacob mong tôi chọn cái chết, cậu ta chỉ việc giữ im lặng là
được.

Bất giác tôi chẳng còn cái cảm giác buồn miệng
nữa. Tôi xoay người lại toan bước tới chỗ mở hành lý.

-Con không gọi điện thoại cho Jacob à? –Ngài cảnh sát
trưởng bắt đầu thắc mắc. Thì ra nãy giờ “ngài” đang lấp  ló ở
chỗ phòng khách, để xem xem tôi có nhấc ống nghe lên không.

-Không ạ.

Đáp xong, tôi cất bước lên lầu.

-Cư xử chẳng đẹp chút nào, Bella – Bố tôi đệm theo –
Ôi cao quý làm sao hai tiếng tha thứ… Tha thứ là một nghĩa cử cao
đẹp.

-Bố không cần lúc nào cũng phải lo cho con đâu – Tôi
lầm bầm rất khẽ, không để bố nghe thấy.

Đống đồ chưa giặt chắc chắn nhiều lắm đây, sau khi
đã trả ống kem đánh răng về chỗ cũ và thẩy số đồ dơ vào cái rổ
mây, tôi tới chiếc giường của bố, lột tấm trải giường, áo gối. Xong
xuôi, tôi bỏ tất cả đồ xuống đầu cầu thang, vào đến phòng mình.

Dừng lại bên giường, tôi ngó nghiêng.

Cái gối của tôi đâu mất rồi? Tôi đảo mắt một lượt
khắp phòng. Không thấy gối. Phòng tôi trông gọn gàng, sạch sẽ một
cách kì lạ. Chẳng phải chiếc áo lạnh màu xám vẫn được quặc vào
chỗ cột giường đó sao? Tôi cũng dám thề rằng đôi tất dơ của tôi nằm
sau cái ghế bập bênh, chiếc áo cánh màu đỏ tôi ướm thử hai hôm trước
– nhưng rồi nhận ra là khá loè loẹt nên đã không dám mặc đến trường
– được vắt bừa lên tay ghế… Tôi ngó bao quát thêm một lần nữa. Cái
rổ mây của tôi vẫn còn đồ, nhưng không đầy như tôi vẫn hình dung.

Hay là bố tôi đã giặt đồ? Nếu quả thật là như thế
thì chẳng giống bố tôi chút nào.

-Bố ơi, bố giặt đồ hả bố? – Tôi thét vọng ra ngoài
cửa.

-Ơ, đâu có – Tiếng ngài cảnh sát trưởng thét ngược
trở lại, nghe rầu rầu – Con muốn bố giặt hả?

-Dạ không, để con giặt. Bố đã tìm kiếm gì trong
phòng con ư?

-Không. Tại sao bố lại phải làm như vậy chứ?

-Con không tìm thấy… chiếc áo…

-Bố có vào đấy đâu.

À, đúng rồi, Alice có vào đây lấy cho tôi bộ pajama.
Nhưng mà tôi đâu có thấy cô bạn xách thêm cái gối – chắc tại tôi né
cái giường nên không nhận ra chăng? Có vẻ như đã quá bộ đến đây rồi
cô bạn “ra tay nghĩa hiệp” dọn phòng luôn cho tôi thì phải. Nghĩ đến
đó, tôi đỏ bừng mặt, dạo này tôi nhếch nhác quá đi.

Ấy, chiếc áo đỏ của tôi đâu có dơ, cần phải ra rổ
mây lấy lại mới được.

Tôi những tưởng sẽ lục thấy nó nằm đâu đó ở trên
cùng, nhưng rốt cuộc chẳng thấy chiếc áo đâu cả. Tôi xóc tung mớ
quần áo, cũng chẳng thẩy tăm hơi nó đâu. Hay tôi bị bệnh hoang tưởng?
Không thể như thế được. Rõ ràng là tôi bị mất đồ, mà bị mất không
chỉ một thứ. Tôi thậm chí còn không thu gom đủ một nửa số đồ cần
phải giặt nữa kìa.

Thần thái ngơ ngơ ngác ngác, tôi tháo tấm trải
giường, xăm xăm đi xuống chỗ máy giặt, trên đường đi, tôi nhặt theo mớ
đồ của bố. Chiếc máy giặt trống trơn. Quái lạ. Tôi bắt đầu nhìn
đến máy sấy, thoáng chút hy vọng sẽ tìm thấy đồ giặt rồi đang chờ
mình lấy ra; cô bạn Alice này dễ thương thật. Nhưng… không có một món
đồ nào cả. Tôi cau mày, hoang mang.

-Con tìm thấy đồ chưa? – Tiếng ngài cảnh sát trưởng
bất chợt vang lên oang oang.

-Dạ chưa ạ.

Tôi trở ngược lên phòng, cúi xuống gầm giường. Bụi.
Ngoài ra, không có gì khác. Tôi bắt đầu lục đến cái tủ. Có lẽ tôi
đã cất chiếc áo đỏ rồi mà quên.

Đính đoong. Chuông cửa chợt reo vang, tôi ngừng tay, có
lẽ là Edward.

-Ngoài cửa kìa – Ngài cảnh sát trưởng đang ngồi
chễm chệ trên chiếc ghế tràng kỷ “bỏ nhỏ” thêm một câu khi tôi đi
ngang qua mặt “ngài”.

-Bố đừng căng thẳng quá, bố ạ.

Tôi nói như nài nỉ rồi đưa tay mở cửa, kèm theo một
nụ cười thật tươi.

Đôi mắt vàng của Edward mở rộng, cánh mũi hơi phình
ra, đôi môi nhếch lên để lộ những chiếc răng trắng loé.

-Anh Edward? – Chất giọng của tôi chuyển sang the thé
vì sững sờ, thái độ của anh… - Tại sao?

Anh đặt vội ngón tay lên môi tôi.

-Chờ anh hai giây – Anh thì thầm – Em ở yên đây nhé.

Sau câu nói đó, anh… mất dạng, chỉ còn lại tôi đứng
chôn chân ở ngưỡng cửa. Anh di chuyển nhanh đến độ ngài cảnh sát
trưởng cũng chẳng cảm nhận được là anh vừa lướt qua mặt mình.

Và khi tôi lấy lại được bình tĩnh để đếm đến hai,
Edward đã quay trở lại rồi. Anh quàng tay qua ngang thắt lưng của tôi,
nhanh nhẹn dìu tôi vào đến bếp. Dùng đôi mắt linh lợi quét một lượt
khắp căn phòng, rồi anh kéo tôi áp sát vào cơ thể mình, tựa hồ như
muốn che chắn cho tôi khỏi điều gì đó. Tôi dõi cặp mắt về phía ngài
cảnh sát trưởng; chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là ngài đang đoái
hoài tới chúng tôi cả.

-Có người đã đến đây – Anh thì thầm vào tai tôi sau
khi hai chúng tôi đã vào hẳn trong gian bếp. Giọng nói của anh ăm ắp
những khắc khoải, lo âu; rất khó nắm bắt giữa âm thanh tiếng máy
giặt đang vận hành ầm ĩ như thế này.

-Em thề với anh là không có người sói nào… - Tôi lập
bập lên tiếng.

-Không phải họ – Anh khẽ lắc đầu, cắt ngang lời tôi
ngay lập tức – Mà chính xác là một kẻ nào đó giống như anh.

Lời khẳng định này nghe rất rành rọt, âm vực rõ
ràng… Anh hoàn toàn không hề ám chỉ đến một thành viên nào đó trong
gia đình anh.

Tôi cảm thấy mặt mình không còn một hột máu.

-Victoria? – Cổ họng tôi nghẹn đắng khi để cho cái tên
này thoát ra khỏi cửa miệng.

-Anh không nhận ra mùi này.

-Vậy là nhà Volturi – Tôi phỏng đoán.

-Có lẽ.

-Lúc nào?

-Đó là lý do vì sao anh nghĩ đến họ đấy… Chưa lâu
lắm, vào sớm tinh mơ, khi bố em vẫn còn ngủ. Bất cứ kẻ nào không
đụng đến bố cũng đều vì có mục đích riêng.

-Tìm em?

Lần này, Edward không trả lời. Toàn thân anh căng
cứng, trở lại là một bức tượng sống như hồi nào.

-Hai đứa đang xầm xì cái gì thế? – Ngài cảnh sát
trưởng chợt cất tiếng hỏi, vẻ mặt ẩn hiện những nghi ngờ; ngài đang
đứng ở một góc phòng, tay cầm tô bắp rang đã hết nhẵn.

Mặt tôi khỏi cần nhìn cũng biết là đang xanh như tàu
lá chuối. Một tên ma-cà-rồng đã đột nhập vào nhà kiếm tìm tôi trong
lúc bố tôi đang ngủ say. Nỗi sợ hãi mau chóng tràn ngập khắp cơ thể
tôi, thít chặt lấy cổ họng khiến tôi không sao trả lời được, chỉ
biết đứng chết trân mà nhìn bố với đôi mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng.

Thái độ của bố đột nhiên thay đổi. Bố bỗng toét
miệng ra cười, một nụ cười tươi chưa từng thấy.

-Nếu hai đứa đang cãi nhau… ờ, đừng để ý gì đến bố
nhé.

Rồi vẫn giữ nụ cười ấy, bố để tô vào bồn rửa,
xong, quay gót thong thả rời khỏi phòng.

-Chúng mình đi thôi em – Edward gượng gạo thì thầm.

-Nhưng còn bố em? – Nỗi sợ hãi đang thít chặt lấy
ngực tôi, mọi hô hấp trở nên hết sức khó khăn.

Anh khựng lại trong đúng một tíc tắc ngắn ngủi, và
gần như ngay lập tức, chiếc điện thoại di động vụt xuất hiện trong
tay anh.

-Anh Emmett – Tôi nghe anh thì thầm tên người nhận cuộc
gọi. Rồi ngay sau đó, anh nói nhanh đến mức tôi không thể nghe được
lấy một lời nào. Cuộc nói chuyện bằng điện thoại diễn ra chừng nửa
phút. Xong, Edward đưa tôi ra cửa.

-Emmett và Jasper đang trên đường đến đây – Anh thông
báo khi nhận ra một chút phản kháng yếu ớt nơi tôi – Cả hai sẽ đánh
một vòng kiểm tra các cánh rừng – Bố em sẽ không làm sao đâu.

Sau lời cam đoan chắc như đinh đóng cột ấy, tôi để
mặc cho anh dắt đi, nỗi khiếp hãi đã bao trùm khắp tâm trí, tôi không
sao nghĩ ra được một điều gì cho nên hồn. Bố đón chào đôi mắt không
còn thần sắc của tôi bằng nụ cười đang dương dương đắc ý bỗng thoắt
chuyển sang bối rối. Edward đưa tôi ra cửa trước khi bố kịp có thái
độ khác.

-Mình đi đâu vậy anh? – Tôi không ngừng thều thào hỏi,
thậm chí cả khi đã cùng anh ngồi vào trong chiếc xe hơi bóng loáng.

-Đi gặp Alice – Anh trả lời tôi, âm lượng giọng nói
đã trở nên bình thường nhưng chất giọng vẫn còn ảm đạm lắm.

-Anh nghĩ rằng bạn ấy sẽ nhìn thấy gì ư?

Đôi mắt se sắt vàng óng của anh chỉ tập trung chú ý
mỗi con đường.

-Ừ, biết đâu…

Sau cuộc gọi cấp báo của Edward, tất thảy mọi người
đang mong đợi chúng tôi. Chẳng khác gì như đang ở trong một viện bảo
tàng, ai nấy đều lặng lẽ như những pho tượng, mỗi người biểu lộ một
vẻ kinh hãi khác nhau.

-Có chuyện gì vậy? – Edward gặng hỏi ngay khi hai
chúng tôi vừa bước chân ra khỏi cửa xe. Tôi không giấu được nỗi hoảng
hốt còn Edward thì trân trân nhìn Alice, hai nắm tay siết lại đầy căm
hận.

Alice đang đứng lặng người, hai tay khoanh trước ngực,
đôi môi mấp máy.

-Em không biết nói sao nữa. Em không nhìn thấy gì cả.

-Không thể là sao, hả? – Anh rít lên.

-Edward – Tôi nhắc nhở. Tôi không thích anh sẵng giọng
với Alice như vậy.

Bác sĩ Carlisle buộc lòng phải lên tiếng, vẫn lối
nói điềm tĩnh quen thuộc của một người làm chủ tình thế.

-Đây đâu phải là khoa học chính xác, Edward.

-Hắn đã vào phòng cô ấy, Alice. Hắn sẽ còn tiếp
tục đến đó, chờ cô ấy; em hiểu không?

-Nếu vậy thì em phải thấy rồi.

Edward dằn mạnh tay, tức tối:

-Thật không? Em dám chắc không?

Alice đáp lại bằng một giọng lạnh băng:

-Anh bảo em chú ý mọi động tĩnh của nhà Volturi,
canh chừng Victoria quay lại, để tâm đến từng hoạt động của Bella. Bây
giờ, anh muốn thêm vào nữa ư? Em có cần theo dõi cả chú Charlie, căn
phòng của Bella, rồi căn nhà, mọi ngả đường luôn không? Anh Edward, nếu
em phải để ý đến quá nhiều thứ, mọi hình ảnh sẽ không còn rõ ràng
được nữa.

-Bây giờ chẳng phải là như thế sao – Edward nạt nộ.

-Bạn ấy không hề bị bất cứ nguy hiểm nào. Vậy nên
em mới không thấy.

-Nếu em luôn quan sát bên Ý, thì cớ làm sao lại không
thấy bọn chúng cử…

-Không phải họ đâu – Alice vẫn một mực khăng khăng –
Nếu là bọn người đó thì em đã thấy rồi.

-Vậy, còn có kẻ nào chịu bỏ qua cho ông Charlie, hả?

Tôi bắt đầu run rẩy.

-Em không biết – Alice thú nhận.

-Giỏi thật.

-Anh đừng như thế nữa, Edward – Tôi thều thào, nói
không ra hơi.

Anh quay sang nhìn tôi, gương mặt vẫn còn ngùn ngụt
lửa căm giận, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Trên trối nhìn tôi
chừng nửa giây, anh đột nhiên dịu xuống, đôi mắt mở to, ngỡ ngàng,
quai hàm cũng giãn ra.

-Em nói đúng, Bella – Nói xong, anh quay sang em gái –
Anh xin lỗi, Alice. Lẽ ra, anh không nên trút tất cả uất giận vào em.
Hành động đó thật không thể nào tha thứ được.

-Em hiểu lòng anh mà, Edward – Alice trấn an anh trai –
Em cũng rất buồn về chuyện của Bella.

Edward hít vào một hơi thật đầy.

-Ừ, bây giờ tụi mình cùng phân tích vấn đề một
cách hợp lý nhé. Liệu có những khả năng nào nhỉ?

Ngay sau câu hỏi ấy, ai nấy đều trở nên thư thái. Cô
bạn tôi thả lỏng người, ngả lưng vào chiếc ghế tràng kỷ. Bác sĩ
Carlisle chậm rãi đưa từng bước chân đến chỗ Alice, ánh nhìn xa xăm.
Bà Esme ngồi trên ghế vẫn bất động, đứng xoay lưng về phía chúng tôi,
mắt hướng ra ngoài bức tường kính.

Edward đưa tôi ra ghế xôpha. Thẫn thờ, tôi ngồi xuống
bên cạnh mẹ anh, bà Esme choàng tay lên vai tôi. Hai tay Edward nắm chặt
lấy tay tôi, chia sẻ.

-Victoria? – Bác sĩ Carlisle chợt hỏi.

Edward lắc đầu.

-Không ạ. Con không biết mùi hương này. Có khả năng
hắn do nhà Volturi cử tới, con chưa gặp người này bao giờ…

Alice lắc đầu nguầy nguậy.

-Ông Aro chưa hề cứ ai đi tìm bạn ấy cả. Nếu có, em
sẽ biết ngay. Lúc nào em cũng để ý đến điều đó mà.

Edward lắc đầu, nói:

-Em chỉ chú tâm tới những trường hợp ra lệnh thông
thường thôi.

-Anh cho rằng kẻ đó tự hành sự ư? Vì sao cơ chứ?

-Theo lệnh của Caius – Edward phỏng đoán, gương mặt se
sắt.

-Hoặc là người của Jane… - Alice ngập ngừng – Hai
người này đều có khả năng cử tới những kẻ mà chúng ta chưa hề biết
mặt…

Edward vẫn cau có.

-Và còn vì động cơ nào nữa.

-Mẹ thấy không hợp lý chút nào – Bà Esme bất ngờ
lên tiếng – Giả như kẻ đó có ý đợi Bella thì Alice đã phải trông
thấy rồi. Điều này chứng tỏ hắn không định làm hại Bella hay Charlie.

Nghe nhắc đến tên bố mình, tôi bỗng bủn rủn cả
người.

-Không sao đâu, Bella – Bà Esme thì thầm, dịu dàng
vuốt tóc tôi.

-Vậy thì mục đích của chuyến viếng thăm đó là gì?
– Bác sĩ Carlisle trầm ngâm, tư lự.

-Để kiểm tra xem cháu có còn là người không – Tôi
tham gia phỏng đoán.

-Có lẽ như vậy thật – Bác sĩ Carlisle tán đồng.

Tiếng thở dài của Rosalie chợt vang lên. Chị đã trở
lại bình thường, quay mặt về phía căn bếp, ngời ngời hy vọng. Edward
thì nản lòng thấy rõ.

Emmett đột ngột xuất hiện nơi cửa bếp, theo sau anh ta
là Jasper.

-Đi xa rồi, đâu được chừng vài giờ ấy – Emmett thông
báo với vẻ mặt buồn rười rượi – Anh lần theo dấu vết về phía Đông,
sau đó xuống phía Nam, đến đầuđường thì mất dấu. Một chiếc xe hơi
đã đậu ở đó.

-Xui rồi – Edward lầm bầm – Giá mà hắn chạy sang
phía Tây… chậc, thì tiêu đời với bầy sói.

Tôi nhăn mặt lại, bà Esme xoa xoa vai tôi.

Jasper ngoảnh mặt nhìn sang bác sĩ Carlisle.

-Anh em con không nhận dạng được hắn. Nhưng có cái
này – Nói xong, anh ta đưa ra một vật xanh lục đã dập nát. Bác sĩ
Carlisle đón lấy, giơ lên trước mặt, đôi mắt tập trung cao độ vào vật
đang cầm. Tôi nhìn theo, và dần dà nhận ra đó là một mảnh lá dương
xỉ. Có lẽ bố biết mùi hương này.

-Không – Bác sĩ Carlisle trả lời – Lạ lắm. Bố chưa
từng gặp hắn.

-Có lẽ chúng ta nhìn nhận sai sự việc rồi. Có thể
chỉ là tình cờ – Bà Esme lập luận, nhưng bỗng ngừng lời khi nhận
thấy mọi cặp mắt đều đang đổ dồn về phía mình, hoài nghi. Song, ngay
sau đó, bà lại tiếp – Thật ra thì chuyện một kẻ lạ mặt tuỳ tiện
đột nhập vào nhà Bella cũng khó được coi là tình cờ. Mẹ muốn nói
là biết đâu có kẻ tò mò. Mùi hương của chúng ta cứ quấn quanh cô
bé, nên hắn chỉ thắc mắc muốn biết điều gì đã dẫn dụ chúng ta đến
nhà Charlie.

-Sao hắn không ghé thăm nhà mình luôn một thế? Nếu
thực kẻ đó tò mò? – Emmett hỏi vặn.

-Tất nhiên – Bà Esme trả lời và bất chợt mỉm cười,
một nụ cười vô cùng trìu mến – Nhưng những kẻ như chúng ta không phải
cũng có thể thân thiện. Gia đình chúng ta lại lớn, nên có lẽ hắn
sợ. Dù sao thì Charlie cũng không bị hại. Do đó, không cần phải coi
hắn là kẻ thù.

Chỉ tò mò thôi ư? Chẳng phải lúc đầu, James và
Victoria cũng thấy tò mò đấy sao? Ý nghĩ về Victoria chợt khiến tôi
run rẩy, dù rằng mọi ngừơi đã khẳng định đó không phải là người
phụ nữ đáng sợ này. Không, chỉ là không phải lần này thôi. Cô ta sẽ
muôn đời ghi nhớ đến ám ảnh mối thù cũ. Còn hiện thời là người
khác, một người lạ.

Thì ra ma-cà-rồng trong thế giới này nhiều lắm,
nhiều hơn tôi vẫn nghĩ. Đã bao nhiêu lần người bình thường đi ngang qua
họ mà không mảy may có lấy một dự cảm chẳng lành? Đã bao nhiêu xác
chết được quy là tội ác của con người hay đơn thuần là tai nạn, thực
chất là nạn nhân của một cơn khát nơi họ? Cuối cùng, khi tôi chính
thức gia nhập vào thế giới ấy, thì thành viên của nó sẽ lên tới con
số bao nhiêu?

Tương lai ảm đạm khiến tôi lạnh hết cả sống lưng.

Sau lời nhận định của bà Esme, mỗi người nhà Cullen
có một trạng thái cảm xúc riêng. Edward tỏ ra không chấp nhận lối
giải thích này. Bác sĩ Carlisle xem chừng cũng đang cố gắng tự
thuyết phục bản thân tin vào điều đó.

Alice mím môi lại rồi nói:

-Con không nghĩ vậy. Thời gian cho cuộc viếng thăm này
làm như đã được canh kĩ càng hay sao ấy, nên quá hoàn hảo… Vị khách
không mời mà đến ấy cẩn thận đến mức không để lại một vết tích
nào. Cơ hồ người đó biết con sẽ nhìn thấy…

-Người ta có lý do để cẩn thận chứ con – Bà Esme
nhắc nhở con gái.

-Người đó là ai, liệu có quan trọng không? – Tôi đột
ngột lên tiếng – Chỉ biết rằng người ta tìm cháu… lý do ấy lẽ nào
còn chưa đủ? Chúng ta không thể chờ đến ngày tốt nghiệp được.

-Không, không, Bella – Edward lên tiếng ngay tắp lự – Sự
thể không như em nghĩ đâu. Nếu em gặp nguy hiểm, tụi anh sẽ biết liền.

-Cháu hãy nghĩ đến bố – Bác sĩ Carlisle nhắc nhở
tôi – Nếu cháu bỏ nhà ra đi, bố cháu sẽ đau khổ biết dường nào.

-Cháu luôn nghĩ đến bố! Lúc nào cũng lo lắng cho
bố! Nhưng giả dụ như đêm qua, vị khách kia bỗng nổi cơn khát thì sao?
Rõ ràng cháu còn quẩn quanh bên bố ngày nào thì ngày ấy, bố cháu
còn phải mang chung thâm phận đích ngắm đáng nguyền rủa. Nếu ông có
mệnh hệ gì, tất cả chỉ là lỗi tại cháu mà thôi!

-Làm gì có chuyện đó, Bella – Bà Esme kêu lên, tiếp
tục vuốt tóc tôi – Charlie sẽ bình yên thôi. Chúng ta chỉ cần cẩn
thận hơn nữa là được.

-Cẩn thận hơn nữa ư? – Tôi không thể bưng được miệng,
ngỡ ngàng buột ra tiếng hỏi.

-Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella – Alice nói chắc
như đinh đóng cột; Edward siết tay tôi.

Và cuối cùng, tôi cũng hiểu ra; từng gương mặt lộng
lẫy đang ở trước mặt tôi đây đều như muốn bảo rằng dẫu tôi có nói
gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ nơi họ.

Báo cáo nội dung xấu