Nhật thực - Chương 22 - Phần 2
Lời thì thào của Jacob đột nhiên nghe vô cùng tự
mãn:
– Tôi biết anh cũng đã ghen khổ ghen sở hệt như tôi
vậy.
– Tôi không dại đến mức để lộ điều đó ra như cậu.
Nó chẳng giúp ích gì được cho cậu hết, cậu có hiểu không?
– Anh kiên nhẫn hơn tôi.
– Có lẽ. Tôi đã trải qua một trăm năm để có được
đức tính này. Một trăm năm chờ đợi cô ấy.
– Vậy… điều gì đã khiến anh quyết định sắm vai một
gã tốt bụng biết chịu đựng?
– Đó là lúc tôi nhận ra cô ấy đã phải khổ sở như
thế nào khi phải lựa chọn. Sự kiềm chế này không phải lúc nào cũng
diễn ra. Tôi có thể che giấu… những cảm xúc không được hay mà hầu như
lúc nào tôi cũng thể hiện với cậu. Nhiều khi tôi nghĩ cô ấy nhìn
thấu mình, nhưng tôi cũng không chắc lắm.
– Tôi lại nghĩ anh chỉ lo rằng nếu anh một hai bắt cô
ấy phải chọn lựa, có khả năng cô ấy sẽ không chọn anh.
Edward không trả lời ngay.
– Cũng có cả phần ấy nữa – Cuối cùng, anh cũng
thừa nhận – Nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Con người, ai chẳng
có lúc nghi ngờ. Chủ yếu là tôi lo rằng cô ấy sẽ làm tổn thương
chính mình nếu trốn xuống La Pchúng tôih. Cho đến khi tôi chấp nhận
chuyện, không ít thì nhiều, cô ấy sẽ được an toàn khi ở bên cạnh
cậu, mà thật ra, sự an toàn ấy cũng chẳng hơn gì sự an toàn mỏng
manh của Bella hiện nay; có vẻ như cô ấy không còn tỏ ra quá khích
nữa.
Jacob thở dài.
– Tôi cũng đã nói tất cả những điều này với cô ấy,
nhưng Bella không bao giờ chịu tin tôi.
– Tôi biết – Nghe như Edward đang cười.
– Anh cho rằng anh biết mọi điều sao? – Jacob hỏi nhỏ.
– Tôi không biết tương lai – Edward trả lời, giọng nói
đột nhiên tỏ ra dao động.
Im lặng. Dễ có đến một lúc lâu.
– Anh sẽ làm gì nếu cô ấy thay đổi quyết định? –
Jacob lại lên tiếng.
– Tôi cũng không biết.
Jacob cười rất nhẹ.
– Anh có quyết giết tôi bằng được không?
Lại mỉa mai, có vẻ như Jacob nghi ngờ Edward sẽ làm
điều đó.
– Không.
– Tại sao không kia chứ? – Jacob vẫn giữ lối nói châm
chọc.
– Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ làm tổn thương cô ấy
theo lối đó à?
Jacob ngầnngừ trong một giây, sau đó thở dài.
– Ừưư. Anh nói thật. Tôi biết anh nói thật. Nhưng đôi
khi…
– Nhưng đôi khi, đó lại là một ý tưởng hấp dẫn đến
khó mà cưỡng lại được…
Jacob dúi mặt vào chiếc túi ngủ để bóp nghẹt tiếng
cười khằng khặc.
– Chính xác – Cậu ta thổ lộ sự đồng tình.
Thật là một cơn mơ lạ lùng. Tôi tự hỏi phải chăng
vì tiếng gió rú rít không ngớt ở ngoài kia đã khiến tôi liên tưởng
đến những lời thì thầm? Thà rằng là gió đang thét gào còn hơn…
– Cảm giác như thế nào? Khi mất cô ấy? – Jacob lên
tiếng sau một lúc lâu im tiếng, giọng nói khàn khàn không hề có lấy một
chút dấu vết nào của sự bông đùa – Khi anh nghĩ rằng anh đã mất cô
ấy vĩnh viễn. Anh đã… đương đầu ra sao?
– Thật khó khăn cho tôi khi phải kể về điều đó.
Jacob chờ đợi.
– Đã từng có hai lần, tôi nghĩ đến chuyện ấy – Edward
nói chậm rãi từng tiếng một, khác hẳn với bình thường – Lần thứ
nhất, khi tôi nghĩ rằng tôi có thể rời xa Bella… điều ấy… có thể
chịu đựng được. Bởi lẽ tôi cho rằng cô ấy sẽ quên tôi và sự thể sẽ
giống như tôi chưa hề bước chân vào cuộc đời cô ấy. Tôi đã bỏ đi xa,
để giữ trọn lời hứa rằng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của
Bella nữa. Thế nhưng càng lúc, cuộc sống của tôi càng ngột ngạt; tôi
luôn nỗ lực nhưng cũng biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể thành
công; tôi sẽ âm thầm trở lại… chỉ là để quan sát cuộc sống của cô
ấy. Dù sao, tôi cũng đã tự nhủ với chính mình như thế. Nếu thấy
Bella vẫn thật sự hạnh phúc… tôi nghĩ rằng mình sẽ yên tâm mà rời xa
khỏi cô ấy mãi mãi.
“Nhưng cô ấy không hề hạnh phúc. Và tôi đã chọn cách
trở lại. Tất nhiên đó cũng là điều mà cô ấy thuyết phục tôi không
tham chiến vào ngày mai. Cậu đã từng thắc mắc về điều ấy; điều gì
đã thúc đẩy tôi… điều gì đã khiến cô ấy ray rứt một cách không cần
thiết đến như vậy? Chính là vì chuyện đó. Bella làm tôi nhớ lại
những gì xảy ra với cô ấy khi tôi bỏ đi, nhớ lại những gì vẫn còn
tác động đến cô ấy mỗi lúc tôi có chuyện buộc phải vắng mặt. Bella
hốt hoảng khi phải khuấy lại quá khứ đau lòng đó, và cô ấy đã đánh
trúng điểm yếu nơi tôi. Tôi sẽ không bao giờ để sự việc đó lặp lại,
nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng đấu tranh để bảo vệ Bella.”
Jacob im lặng, có lẽ đang lắng nghe cơn bão, mà cũng
có lẽ đang sắp xếp lại những gì đã nghe được; tôi không chắc hẳn là
cái nào.
– Và một lần khác, khi anh nghĩ rằng cô ấy đã chết
– Jacob thì thầm một cách cộc cằn.
– Vâng – Edward trả lời một câu hỏi khác – Có lẽ cậu
cũng sẽ có cảm giác như vậy, phải không? Cái cách cậu nhận thức về
chúng tôi, rằng có lẽ cậu sẽ không còn nhìn thấy một Bella như thế
này nữa. Nhưng cô ấy sẽ là người như vậy đấy.
– Tôi không hỏi chuyện đó.
Giọng nói của Edward trở nên gấp rút và sắt lại.
– Tôi không thể kể với cậu cảm giác đó như thế nào.
Chẳng có một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Vòng tay của Jacob quanh người tôi cong gập lại.
– Nhưng anh đã bỏ đi vì anh không muốn biến cô ấy
thành một con đỉa hút máu. Anh muốn cô ấy sống mãi với kiếp người
kia mà.
Edward trả lời thật chậm rãi:
– Jacob, từ giây phút tôi nhận ra rằng mình yêu Bella,
tôi biết trên đời này chỉ có 4 lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, cũng
là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đó là Bella không còn dành nhiều
tình cảm cho tôi nữa, cô ấy có thể rời bỏ được tôi và tiếp tục
cuộc sống của mình. Tôi sẽ chấp nhận điều đó, cho dù lòng tôi trước
sau chỉ nghĩ về một Bella mà thôi. Cậu cho rằng tôi chỉ là một… tảng
đá sống – vừa cứng, vừa lạnh. Quả đúng là như vậy đấy. chúng tôi
đã được mặc định như thế, và hiếm có người nào trong chúng tôi có
thể khác đi. Vậy mà điều đó đã xảy ra. Khi Bella bước chân vào cuộc
đời tôi, tôi đã thật sự thay đổi. Sẽ không trở lại như xưa…
“Lựa chọn thứ hai, đây là điều tôi đã chọn, sống bên
Bella suốt cuộc đời làm người của cô ấy. Đây không phải là lựa chọn
của Bella – phí phạm cuộc đời với một kẻ không phải là người, nhưng
đây là lựa chọn tôi đối mặt dễ dàng nhất. Tôi đã dự liệu từ đầu
rồi, khi nào cô ấy chết, tôi cũng sẽ tìm cách chết theo. Sáu mươi
năm, bảy mươi năm, quãng thời gian ấy thật ngắn ngủi đối với tôi…
Nhưng rồi thực tế đã chứng minh rằng càng gần gũi với thế giới của
tôi, Bella càng lúc càng gặp nguy hiểm. Có vẻ như mọi thứ là sai
lầm. Hay nói cách khác, treo trên đầu chúng tôi là một… đang chờ thời
điểm thích hợp để rơi xuống. Tôi kinh hoàng nhận ra rằng nếu như tôi
cứ tiếp tục gần gũi Bella khi cô ấy còn là một con người đúng
nghĩa, tôi sẽ không thể nào có được sáu mươi năm mong đợi.”
“Vậy nên tôi chọn giải pháp thứ ba, điều hoá ra là
sai lầm lớn nhất của tôi trong suốt cuộc đời mình, như cậu đã biết.
Tôi chọn cách bước ra khỏi thế giới của cô ấy, hi vọng có thể hướng
cô ấy vào lựa chọn đầu tiên. Nhưng tôi đã không thành công, vả lại,
vì điều đó, cả hai chúng tôi đã suýt bị mất mạng.”
“Vậy, tôi còn gì khác ngoài lựa chọn thứ tư đâu? Đó
là điều cô ấy mong mỏi – ít ra thì cô ấy cũng nghĩ như vậy. Tôi đã
ra sức trì hoãn, để Bella có thời gian tìm thấy lí do thay đổi suy
nghĩ của mình, nhưng cô ấy quá ngoan cố. Cậu cũng biết rồi đấy. Tôi
thật may mắn vì đã kéo dài thời gian thêm được vài tháng nữa. Bella
rất sợ phải lớn tuổi hơn tôi, và ngày sinh nhật vào tháng Chín…”
– Tôi thích giải pháp đầu tiên hơn – Jacob bày tỏ ý
kiến.
Edward không trả lời.
– Anh biết tôi ghét phải chấp nhận sự thật này biết
bao nhiêu mà – Jacob phát âm rành mạch từng tiếng một – Nhưng tôi cũng
nhận ra rằng anh yêu cô ấy… theo cách của anh. Tôi không thể phủ nhận
điều đó.
“Theo lẽ ấy, tôi không cho rằng anh sẽ chấp nhận cách
lựa chọn thứ nhất, vẫn chưa đâu. Tôi nghĩ còn có một cơ hội rất tối
ưu cho Bella đấy. Chỉ cần có thời gian thôi. Anh biết không, nếu hồi
tháng Ba, cô ấy đã không lao đầu ra khỏi vách đá… và chỉ cần anh đợi
thêm sáu tháng nữa hãy quay lại… Trời ơi, anh sẽ thấy rằng cô ấy
thật sự hạnh phúc. Tôi đã có cả một kế hoạch.”
Edward bật cười khúc khích.
– Có lẽ mọi chuyện sẽ được an bài theo như cậu nói.
Quả là một kế hoạch hoàn hảo.
– Ừưư – Jake thở dài – Tuy nhiên – Bất chợt người
thiếu niên thì thầm thật nhanh, những lời nói thoát ra nghe thật lộn
xộn – Hãy cho tôi một năm đi, con r… à, Edward. Tôi thật sự tin rằng
mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Bella. Cô ấy kiên định, cứng đầu lắm,
tôi biết chứ… không ai có thể biết rõ điều ấy cho bằng tôi, nhưng cô
ấy cũng có khả năng tự lành lại các vết thương. Bella lúc đó đã
lành lại rồi kia mà. Cô ấy vẫn có thể là một con người theo đúng
nghĩa của từ đó, bên chú Charlie và cô Reneé; cô ấy sẽ lớn lên một
cách hồn nhiên, rồi có con và… mãi mãi sẽ vẫn là Bella.
“Anh yêu cô ấy như thế, chắc chắn anh cũng thấy được
những mặt tích cực mà kế hoạch ấy mang lại. Bella nghĩ rằng anh
không hề nghĩ đến lợi ích bản thân… Có đúng thật là như vậy không?
Anh có nghĩ rằng tôi tốt với cô ấy hơn anh không?”
– Tôi đã từng cân nhắc đến chuyện này – Câu trả lời
của Edward như vẳng lại từ một nơi xa vắng – Ở một số mặt, cậu sẽ
thích hợp với Bella hơn bất kì một người nào khác. Bella cần được
chăm sóc, và cậu đủ mạnh để bảo vệ Bella trước chính bản thân cô
ấy, và trước bất kì một thế lực nào muốn ám hại Bella. Cậu đã làm
được điều đó, một khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này, thì
mãi mãi, tôi còn nợ cậu… dưới bất kì hình thức nào…
“Tôi cũng đã từng hỏi Alice rồi đấy chứ, rằng liệu
Bella ở bên cậu thì có hạnh phúc không. Nhưng em gái tôi không thể trả
lời, tất nhiên rồi, cô bé không thể trông thấy cậu, và giờ thì Bella
đã có sự lựa chọn của mình.”
“Nhưng tôi không phải là kẻ ngốc đến độ quyết định
lặp lại sai lầm cũ của mình, Jacob ạ. Tôi sẽ không buộc cô ấy phải
chọn giải pháp thứ nhất nữa đâu. Chỉ cần cô ấy còn cần tôi, tôi sẽ
còn ở lại.”
– Rồi nếu Bella nhận ra rằng cô ấy cần tôi thì sao? –
Jacob lên giọng thách thức – Được rồi, đó là một phỏng đoán vô căn cứ
chứ gì, tôi sẽ cho anh xem.
– Tôi sẽ để cô ấy ra đi.
– Chỉ thế thôi sao?
– Theo nghĩa tôi sẽ không bao giờ để cho Bella thấy
rằng tôi đau khổ như thế nào, phải, đúng như vậy đấy. Nhưng tôi sẽ
vẫn để mắt đến cậu, Jacob ạ. Cậu cũng hiểu mà, một ngày nào đó
cậu cũng sẽ bỏ rơi cô ấy mà thôi. Giống như Sam và Emily, cậu sẽ
không có chọn lựa. Tôi sẽ “đứng sau cánh gà”, chờ cho cái điều đó
xảy ra.
Jacob khe khẽ khụt khịt mũi.
– Ừm, anh thành thật hơn tất cả những gì tôi có
quyền trông đợi… Edward ạ. Cảm ơn vì đã cho tôi biết những cảm nhận
thật của anh.
– Như tôi đã nói ban nãy, thật kì cục là tối nay tôi
mới cảm thấy biết ơn về sự có mặt của cậu trong cuộc đời cô ấy.
Vậy nên điều đó là điều tối thiểu tôi có thể làm được… Cậu biết
không, Jacob, nếu không có cái sự thật rằng chúng ta mặc nhiên là kẻ
thù của nhau và rằng cậu không đang cố sức đánh cắp lí do tôi tồn
tại trên cõi đời này, có lẽ tôi sẽ rất thích cậu.
– Có lẽ như thế thật… nếu như anh không phải là một
gã ma-cà-rồng đang núng nấu ý định đánh cắp cuộc đời người con gái
tôi yêu… ừm, không, cho dù có không phải là người tôi yêu đi chăng nữa.
Edward lại bật cười khúc khích.
– Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không? – Edward
lên tiếng sau đó một lúc lâu.
– Vì sao anh lại phải hỏi nhỉ?
– Cậu nghĩ đến điều gì thì tôi mới có thể nghe
thấy thôi. Gần đây, Bella có miễn cưỡng kể cho tôi nghe một chuyện.
Chuyện có liên quan đến người vợ thứ ba…?
– Là sao?
Edward không trả lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe câu
chuyện trong đầu Jacob. Và rồi trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng rít
nho nhỏ của anh.
– Sao thế? – Jacob hỏi gặng.
– Được rồi – Edward trở nên kích động – Được rồi.
Những chuyện như thế, các bậc lão làng nên giữ cho riêng mình thì
hơn, Jacob ạ.
– Anh không thích bọn chấy rận bị mô tả là kẻ xấu
hả? – Jacob mỉa mai – Anh thừa biết chúng là như vậy mà. Thi thoảng
vẫn thế.
– Tôi quan tâm đến phần kia hơn! Chẳng lẽ cậu không
nhận ra rằng Bella đang đồng cảm với nhân vật nào à?
Jacob chìm đắm trong suy nghĩ, và một phút sau, cậu
kêu lên:
– Ồ. Ôi trời ơi. Người vợ thứ ba. Tôi hiểu anh muốn
nói gì rồi.
– Bella muốn có mặt ở bãi đất trống đó, để làm
cái điều bé nhỏ thuộc về khả năng của cô ấy, giống như vị trí của
người phụ nữ kia – Anh thở dài – Đó là lí do thứ hai tôi sẽ ở bên cô
ấy ngày mai. Khi muốn làm một điều gì, óc sáng tạo của cô ấy hoạt
động ghê lắm, chẳng biết đường nào mà lần.
– Anh biết không, ông anh quân nhân của anh cũng gợi ý
cho Bella nhiều không kém gì câu chuyện kia đâu.
– Không có bên nào có ý làm hại Bella cả – Edward
thì thầm, tỏ ra muốn hoà giải.
– Khi nào thoả ước đình chiến giữa đôi bên kết thúc?
– Jacob chợt hỏi – Lúc rạng đông? Hay là chờ cho đến khi kết thúc
trận đánh?
Cả hai đều theo đuổi những suy ngẫm cùa riêng mình
và thời gian rơi vào một khoảng lặng.
– Lúc rạng đông – Họ thì thầm rồi cùng cười một
cách lặng lẽ.
– Ngủ ngon nhé, Jacob – Edward nói khẽ – Cố mà tận
hưởng khoảnh khắc này đi.
Không gian lại yên ắng, căn lều cũng lặng đi vài
phút. Có vẻ như sau cùng, gió cũng quyết định sẽ thôi chơi trò trêu
ngươi với chúng tôi, nên đã từ bỏ xung đột.
Edward bất chợt rền rĩ:
– Tôi không có ý nói theo nghĩa đen đâu đấy.
– Xin lỗi nhé – Jacob thì thào đáp lại – Anh có thể
đi được rồi đó, anh biết không, để chúng tôi có được một chút riêng
tư.
– Cậu có muốn tôi giúp cậu ngủ không, Jacob? – Edward
đề nghị.
– Anh cứ làm đi – Jacob trả lời, tỏ ra hờ hững –
Thấy ai đó bỏ đi là vui rồi, chẳng phải như vậy sao?
– Đừng nắn gân tôi nhiều quá, người sói ạ. Khả năng
kiên nhẫn của tôi không hoàn hảo đến mức đó đâu.
Jacob cười thầm.
– Nếu anh không phiền; thôi, tôi chẳng muốn đôi co nữa
đâu.
Edward bắt đầu ngân nga một giai điệu, lớn hơn thường
lệ – có lẽ để cố gắng đánh át suy nghĩ của Jacob, tôi nghĩ thế.
Nhưng rõ ràng đó chính là giai điệu bài hát ru em của riêng tôi; vậy
là, thay vì khắc khoải không yên vì giấc mơ đầy những tiếng thì
thầm, tôi chìm sâu hơn vào cõi vô thức… vào thế giới của những giấc
mơ khác đẹp hơn nhiều…

