Nhật thực - Chương 27 - Phần 1

Chương 27

NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT

Chạy xe chưa được bao lâu, tôi đã phải bỏ cuộc. Không
thể trông tỏ nổi một thứ gì nữa, tôi cứ mặc nhiên để những chiếc
bánh xe lăn lên những chướng ngại vật gồ ghề; tốc độ chậm lại, chậm
lại, cho đến khi dừng hẳn. Tôi nằm phục xuống ghế, để mặc cho sự
yếu đuối mà mình đã nhận ra trong phòng riêng của Jacob thống trị.
Nó tệ hơn tôi tưởng, sức mạnh của nó khiến tôi phải ngạc nhiên hơn.
Đúng, tôi đã suy nghĩ đúng khi quyết định giấu điều này trước mặt
Jacob. Cảm xúc này không nên để cho một ai khác chứng kiến.

Nhưng tôi không đơn độc lâu – chính xác là đủ lâu để Alice trông thấy tôi –
và chỉ vài phút sau, anh đã xuất hiện. Cửa xe bật mở, tôi mau chóng
nằm gọn trong vòng tay của anh.

Thoạt đầu, mọi thứ thật tồi tệ. Bởi lẽ một phần
nhỏ bé trong con người tôi – nhỏ bé nhưng càng lúc càng sôi sục, càng
bị kích động đến độ nó như đang gào thét lên với tôi – mong muốn đó
là vòng tay của người khác. Thế rồi cảm giác tội lỗi đã làm dịu
bớt phần nào nỗi đau.

Edward không thốt ra một lời nào, cứ để tôi thoả sức
nức nở mãi cho đến lúc tôi bắt đầu lập bập gọi tên bố tôi.

– Em có chắc là mình đã sẵn sàng về nhà không? –
Anh thắc mắc với vẻ hồ nghi.

Sau vài nỗ lực xoay sở, cuối cùng, tôi cũng truyền
đạt được ý nguyện của mình, rằng nếu để một lúc nữa, tình trạng
của tôi có lẽ sẽ chẳng khá hơn. Trong khi tôi rất cần để cho bố thấy
mặt trước khi trời quá tối, đủ để bố tôi gọi điện thoại xuống nhà
ông Billy.

Anh lái xe đưa tôi về nhà – lần đầu tiên trong đời,
anh không lái xe đến tốc độ cuối cùng của chiếc xe cà khổ này – một
tay anh ôm lấy tôi. Trọn ngày hôm nay, tôi đã hết sức cố gắng kiểm
soát phản ứng của cơ thể mình. Lúc đầu, tôi gần như không chịu nổi,
nhưng tôi quyết không bỏ cuộc. Chỉ vài giây thôi, tôi tự nhủ với mình.
Chỉ một vài lời xin lỗi, hay vài câu nói dối, rồi thì mình sẽ lại được
phép buông xuôi theo dòng cảm xúc. Tôi phải thực hiện cho bằng được.
Nghĩ rồi tôi lục tung đầu óc, mong tìm thấy một chút sức mạnh còn
sót lại.

Vẫn còn đủ để những tiếng nức nở thưa dần, chỉ đơn
thuần là giữ chúng lại chứ chưa phải là kết thúc. Nhưng nước mắt
không thể giữ cho chảy chậm lại. Dường như tôi không tìm được cách
nào khả dĩ ngăn những biểu hiện của trạng thái cảm xúc này.

– Chờ em trên lầu nhé – Tôi thì thào khi chúng tôi
đứng trước cửa nhà.

Anh ôm tôi chặt thêm độ một phút nữa rồi biến mất.

Vào đến trong nhà, tôi bước thẳng lên lầu.

– Bella? – Ngài Charlie ngồi trên chiếc ghế xôpha
thường lệ gọi với theo, khi nhác thấy bóng tôi lướt qua.

Tôi quay lại nhìn bố, không mở miệng đáp lấy một
lời nào. Bố nhìn tôi trân trối, lảo đảo đứng lên…

– Có chuyện gì vậy con? Có phải Jacob…? – Bố tôi hỏi
gặng.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố tìm lại giọng nói của
mình.

– Cậu ấy vẫn ổn, cậu ấy vẫn ổn – Tôi cam đoan,
giọng nói nghe thật yếu ớt và khản đặc.

Đúng vậy, Jacob vẫn ổn – về mặt thể chất – đó là
điều mà hiện thời, bác sĩ Carlisle đang
lo lắng.

– Nhưng có chuyện gì vậy? – Bố chộp lấy đôi vai tôi
bằng cả hai tay, đôi mắt tròn xoay hằn đầy những lo lắng – Con đã gặp
phải chuyện gì?

Hẳn trông tôi còn tệ hơn những gì tôi tự tưởng tượng
về mình nữa.

– Không có gì đâu, bố ạ. Con… chỉ nói với Jacob về…
điều rất khó đề cập đến thôi. Con không sao cả.

Nỗi lo lắng nơi ngài cảnh sát trưởng dịu hẳn xuống,
nhưng thay thế vào đó là thái độ chê trách của “ngài”:

– Con thấy thời điểm này là lúc thích hợp nhất để
nói những chuyện như thế sao? – Bố tôi càu nhàu.

– Dạ không, bố! Nhưng con không còn có lựa chọn nào
khác cả – đó chỉ là điều con phải chọn mà thôi… Đôi khi không có
cách gì có thể dàn xếp được.

Ngài cảnh sát trưởng chậm rãi lắc đầu:

– Làm sao thằng bé chịu được đây?

Tôi không trả lời.

Bố quan sát vẻ mặt tôi một lúc lâu rồi gật đầu.
Hẳn chỉ cần câu trả lời đó thôi là đủ.

– Bố hi vọng con không làm gì ảnh hưởng đến tiến
trình hồi phục của nó.

– Cậu ấy lành nhanh lắm, bố ạ – Tôi lí nhí đáp.

Ngài Charlie thở dài.

Và tôi cảm nhận rõ mồn một khả năng kiềm chế của
mình đang trên đà trượt dốc.

– Con về phòng đây – Tôi thông báo rồi rùng người
thoát khỏi đôi tay của bố tôi.

– Được rồi – Bố tôi đồng ý. Có lẽ “ngài” đã cảm
nhận được rằng “nhà máy nước muối” trong tôi sắp sửa hoạt động.
Không có gì khiến “ngài” sợ cho bằng phải nhìn thấy nước mắt cả.

Tôi bước lên phòng, mắt tối mù, chân bị vấp liên
tục.

Vào đến “lãnh địa riêng” của mình, tôi chộp lấy cái
móc khoá trên sợi dây đeo tay, gắng gỡ nó ra bằng những ngón tay run
run.

– Đừng, Bella – Edward thì thào, chộp lấy tay tôi – Đó
là một phần tâm hồn em mà.

Anh kéo tôi vào chiếc nôi ru hời – là vòng tay của
anh – khi những tiếng nức nở của tôi đã không còn có thể kiểm soát
được nữa.

Ngày dài nhất vẫn còn tiếp tục, tiếp tục kéo dài
lê thê, kéo dài đến thăm thẳm. Không biết chừng nào mới kết thúc.

Tuy nhiên, dẫu đêm trường có chậm rơi, nó cũng không
phải là đêm tệ hại nhất của đời tôi. Tôi cảm thấy được chia sẻ. Tôi
không hề đơn độc một mình. Đêm càng buông lơi, tôi càng cảm thấy được
an ủi, vỗ về.

Với nỗi sợ về sự phun trào của núi lửa cảm xúc,
ngài cảnh sát trưởng không đến kiểm tra phòng tôi, cho dẫu phòng tôi
không hề yên ắng một chút nào – chắc chắn “ngài” cũng không thể chợp
mắt dễ hơn tôi.

Đêm nay, nhận thức muộn màn của tôi đã trở nên không
thể chịu đựng nổi. Tôi có thể thấy rõ mọi lỗi lầm mà mình đã gây
ra, thấy rõ mọi tai hại mà tôi đã tạo thành, từ việc nhỏ cho đến
việc lớn. Từng nỗi đau tôi đã khoét vào tâm hồn của Jacob, cho đến
những vết thương tôi đã khứa vào lòng Edward, tất cả chồng chất lên
nhau nhiều đến độ tôi không sao tảng lờ hay khước từ được.

Tôi nhận ra mình đã hành động sai trái với hai miếng
nam châm trên tủ lạnh. Không phải tôi đang nỗ lực kéo Edward và Jacob
xích lại gần nhau đâu, chúng chính là hai bản thể tách rời trong con
người của tôi: Bella của Edward và Bella của Jacob. Nhưng chúng không
thể cùng tồn tại bên nhau được, và tôi sẽ không bao giờ cố gắng thực
hiện cái điều ấy nữa.

Tôi đã làm một chuyện quá tàn nhẫn.

Cũng trong đêm nay, tôi nhớ lại lời hứa của mình hồi
sáng sớm với Edward, đó là tôi sẽ không bao giờ để cho Edward trông
thấy tôi nhỏ một giọt nước mắt nào vì Jacob Black nữa. Kí ức ấy đã
khiến tôi hoảng loạn, làm Edward hoảng hốt sợ hơn là bản thân những
giọt nước mắt của tôi. Nhưng rồi tất cả cũng qua đi, sau khi tất cả
những “thước phim” kí ức đã được chiếu trọn vẹn.

Edward không lên tiếng nhiều, anh chỉ lặng lẽ nằm ôm
tôi, để tôi tự nhiên gục đầu vào áo anh, nhuộm màu nó bằng thứ nước
mặn mòi.

Thời gian trôi qua lâu hơn tôi tưởng để phần tâm hồn
tổn thương nơi tôi trút bỏ được hết nỗi niềm. Và cuối cùng, cơ thể
cùng tinh thần của tôi đã hoàn toàn mệt nhoài. Sự vô thức không hề
đem lại cảm giác nhẹ nhõm, mà chỉ là sự lặng lẽ trơ gan, hệt như
tác dụng của thuốc, khiến nỗi đau có thể chịu đựng được. Nhưng mặc
nhiên nó hãy còn đó; tôi ý thức được nó, ngay cả trong giấc ngủ, để
giúp tôi điều chỉnh lại mình.

Buổi sáng hôm sau, sự đau khổ lại gõ cửa hồn tôi,
nếu kết quả có không khá hơn, ít ra tôi cũng đã có thể kiểm soát
được lòng mình, biết chấp nhận thực tại. Theo bản năng, tôi nhận
thức được rằng vết rạn nơi trái tim mình sẽ luôn luôn nhức nhối. Giờ
đây, nó đã trở thành một phần bản thể của tôi rồi. Nhưng thời gian
sẽ làm mọi thứ trở nên dễ chịu hơn – đó là điều người người hằng
nói. Nhưng tôi không bận tâm đến chuyện thời gian có thể hàn gắn vết
thương mình hay không, chỉ cần Jacob ổn là được. Cậu bạn ấy có thể
vui vẻ trở lại là được.

Khi tỉnh dậy, tôi không còn bị mất phương hướng nữa.
Tôi mở mắt – khô rang – và bắt gặp cái nhìn đầy khắc khoải của anh.

– Anh – Tôi lên tiếng. Giọng nói khàn hẳn. Tôi húng
hắn ho.

Edward không trả lời. Anh chỉ nhìn tôi, chờ đợi.

– Em ổn rồi – Tôi quả quyết – Chuyện này sẽ không
xảy ra nữa.

Đôi mắt của Edward se lại trước những lời lẽ của
tôi.

– Em xin lỗi đã bắt anh phải chứng kiến những điều
này – Tôi nói lúng búng – Thật không công bằng chút nào với anh.

Edward áp cả hai tay lên má tôi.

– Bella… em đã chắc chắn chưa? Em đã lựa chọn đúng
hay chưa? Chưa bao giờ anh thấy em đau đớn như vậy… – Giọng nói của anh
vỡ oà ở những tiếng cuối cùng.

Tôi thừa sức để nhận ra được rằng nỗi đau nào là
lớn hơn chứ.

Tôi mơn tay lên môi anh.

– Rồi, anh ạ!

– Anh không biết nữa… – Đôi lông mày của anh nhíu vào
nhau – Một khi điều đó khiến em đau lòng đến như vậy, làm sao có thể
nói đó là một lựa chọn đúng đắn được?

– Anh Edward, em biết em không thể sống thiếu ai mà.

– Thế nhưng…

Tôi lắc đầu.

– Anh không hiểu đâu. Có lẽ anh đủ dũng cảm, đủ mạnh
mẽ để sống mà không có em, nếu như anh nhận thấy đó là điều đúng
đắn nhất. Nhưng em thì không bao giờ có thể hi sinh cao thượng như vậy.
Em phải được ở bên anh. Đó là cách duy nhất giúp em tồn tại.

Edward vẫn còn hồ nghi. Lẽ ra đêm qua, tôi không nên yêu
cầu anh ở lại với tôi mới phải. Tất cả chỉ vì tôi cần anh quá…

– Lấy giúp em quyển sách đó đi, anh Edward – Tôi nói,
tay chỉ qua vai anh.

Đôi lông mày của Edward nhíu vào nhau, hằn đầy nỗi
thắc mắc, nhưng anh cũng mau mắn lấy quyển sách giúp tôi.

– Lại là quyển này ư, em? – Anh khẽ hỏi.

– Em chỉ muốn tìm lại một đoạn, em nhớ là… để xem
cô gái nói gì – Nói xong, tôi giở quyển sách, lật đến trang cần tìm
một cách dễ dàng. Góc trang bị quăn vì tôi hay mở đến đây – Cathy là
loài yêu ma, nhưng có một vài câu cô gái đó nói rất đúng – Tôi thì
thào. Tôi đọc khe khẽ những dòng chữ, gần như là đọc cho chính mình
nghe – “Nếu tất thảy mọi vật, mọi việc tiêu tan mà anh ấy còn, thì
có nghĩa là tôi vẫn còn; nhưng giả như tất thảy mọi vật, mọi việc
đó còn mà anh ấy mất, thì cả cái vũ trụ này, với tôi, sẽ hoàn
toàn xa lạ.” – Tôi gật đầu, lại tự nhủ với chính mình – Em đã hiểu
chính xác điều cô ấy muốn nói. Và em biết mình không thể sống thiếu
người nào.

Edward cầm lấy quyển sách trên tay tôi và thẩy ngang
nó qua phòng – nó đáp xuống bàn học của tôi một cái “rầm”. Anh ôm
lấy thắt lưng tôi.

Một nụ cười hé lộ trên gương mặt Edward, dù rằng
nỗi lo lắng vẫn còn hiển hiện trên vầng trán của anh.

– Heathcliff cũng có cùng một triết lý sống đó –
Edward thì thầm. Anh không cần có quyển sách cũng đọc được chính xác
từng câu, từng chữ. Anh kéo tôi vào lòng và nói khe khẽ vào tai tôi –
Anh không thể nào sống được mà không có em, sự sống của anh ạ! Anh
không thể nào sống được mà không có em, linh hồn của anh!

– Vâng – Tôi khẽ khàng đáp lại – Lẽ sống của em cũng
là như vậy đấy.

– Bella, anh không thể chịu đựng được nếu thấy em đau
khổ. Có lẽ…

– Không, anh Edward. Em đã làm mọi thứ rối tung lên
rồi, và em phải sống với điều mình đã gây ra đó. Nhưng em luôn ý
thức được điều em muốn cũng như điều em cần… và em sẽ làm ngay bây
giờ đây.

– Chúng mình sẽ làm gì, hả em?

Tôi mỉm cười trước sự điều chỉnh của anh, nhưng rồi
không khỏi phải thở dài:

– Chúng mình đi gặp Alice.

Cô bạn của tôi đang đứng ở bậc tam cấp đầu tiên,
phấn khởi đến mức không thể đợi chúng tôi ở trong nhà. Gần như Alice
sắp nhảy múa đến nơi vì mừng rỡ, cô bạn quá hào hứng trước thông
tin mà tôi vừa mới thổ lộ với Edward.

– Cảm ơn bạn nhé, Bella! – Cô bạn reo như hát khi
chúng tôi vừa bước ra khỏi chiếc xe tải.

– Thôi nào, Alice – Tôi cảnh báo cô bạn của mình, tay
giơ lên để ngưng niềm hân hoan của cô ấy lại – Mình sẽ hạn chế một
số “quyền hạn” của bạn.

– Mình biết rồi, mình biết rồi, mình biết rồi.
Mình chỉ được chuẩn bị cho đến ngày mười ba tháng Tám là trễ nhất,
bạn cũng đã bác bỏ quyền lên danh sách khách mời của mình. Và nếu
như mình có quá nhiệt tình đối với bất kì chuyện gì khác, bạn sẽ
không bao giờ nói chuyện với mình nữa.

– Ồ, ừ. Ừm, đúng rồi. Vậy là bạn đã biết “qui
định”.

– Đừng lo, Bella ạ, mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Bạn có
muốn nhìn qua áo cưới không?

Tôi phải hít thở vài hơi thật sâu. Nào, nào, cố lên,
miễn Alice vui là được, nào, nào.

– Tất nhiên rồi.

Nụ cười của Alice trở nên tự mãn.

– À, Alice – Tôi lại lên tiếng, cố giữ cho giọng nói
của mình thật trơn tru, tự nhiên – Bạn đặt may áo cưới cho mình lúc
nào vậy?

Hi vọng chiếc áo cưới đó không quá loè loẹt. Edward
siết tay tôi.

Alice đi trước dẫn đg, cô bạn của tôi bước thẳng lên
cầu thang.

– Mấy cái này mất thời gian lắm, Bella ơi – Alice
giải thích. Giọng nói nghe như đang… lảng tránh – Thật ra, mình không
biết bạn sẽ quyết định như vậy, chỉ là mình lo xa mà thôi…

– Khi nào? – Tôi lặp lại câu hỏi.

– Bạn biết không, đối với nhà thiết kế Perrine
Bruyere thì ai cũng phải đặt áo hết – Alice giải thích và tỏ ra cảnh
giác – Kiệt tác này không thể một sớm một chiều mà làm xong được.
Mình mà không biết từ trước, thế nào bạn cũng sẽ mặc áo may sẵn
mất thôi!

Không có vẻ gì cho thấy là tôi sẽ trả lời thẳng
vào câu hỏi.

– Per… per nào, là ai?

– Ông ấy không phải là nhà thiết kế thời trang nổi
đình nổi đám gì đâu, Bella ạ, vậy nên bạn không cần phải nổi cơn tam
bành lên như thế. Ông ấy đã làm theo đúng lời hứa, thực hiện theo
đúng yêu cầu của mình.

– Mình không có nổi cơn tam bành.

– Ừ nhỉ, bạn đâu có – Cô bạn quan sát vẻ mặt điềm
tĩnh của tôi với nỗi hoài nghi. Rồi cả ba chúng tôi lũ lượt đi vào
phòng của Alice; ngay tức khắc, cô bạn bé nhỏ quay sang Edward – Anh
thì phải đi ra ngoài.

– Tại sao thế? – Tôi hỏi gặng.

– Bella à – Cô bạn rền rĩ – Bạn cũng biết qui định
mà. Anh ấy không được nhìn thấy chiếc áo cho đến ngày đó.

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

– Với mình thì không sao đâu. Mà bạn cũng biết rằng
anh ấy có thể thấy được qua tâm trí của bạn mà. Nhưng nếu bạn đã
muốn như vậy…

Dứt lời, Alice đẩy Edward trở ra cửa. Anh cũng chẳng
nhìn em gái mìn, đôi mắt anh chú mục vào tôi, khắc khoải, sợ phải
để tôi lại một mình.

Tôi gật đầu, hi vọng tâm trạng của tôi đủ điềm tĩnh
để trấn an anh.

Alice đóng cửa lại ngay trước mặt Edward.

– Được rồi! – Cô bạn thì thào – Tới đây nào.

Alice chộp lấy cổ tay tôi, dắt tôi tới phòng để đồ
riêng của cô ấy – còn to hơn cả phòng tắm của tôi nữa – rồi đẩy tôi
đến một góc khuất, ở đó có một chiếc túi vải trắng dài treo trên
giá.

Bằng một động tác dứt khoát, Alice mở khoá kéo của
chiếc túi, nhẹ nhàng tháo chiếc áo đầm ra khỏi mắc. Cô bạn của tôi
lùi lại, đưa chiếc áo đầm ra giống hệt như một người quản trò.

– Nào? – Cô bạn hồi hộp đến không kịp thở ra hơi.

Tôi săm soi chiếc áo một lúc lâu, cốt trêu đùa cô
bạn. Alice lập tức tỏ ra lo lắng.

– A – Tôi thốt lên, để Alice được nhẹ nhõm – Mình
hiểu rồi.

– Bạn đang nghĩ đến chuyện gì thế? – Alice hỏi.

Trong đầu tôi tái hiện lại tiểu thuyết “Anne ở Green
GaBellaes”.

– Quá tuyệt đi, thật đấy. Quá tuyệt. Bạn đúng là
thiên tài.

Báo cáo nội dung xấu