Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 018 - 019

Chương 18: Mời

Lục Tiểu Thanh nhanh tay nhanh mắt cúi đầu, roi ngựa vụt qua đỉnh đầu,
một tiếng hừ lạnh vang lên, thu hồi roi ngựa, liền xoay người đi. Lục Tiểu
Thanh vừa giận vừa sợ, còn chưa nghĩ ra nên làm gì, miệng đã mắng người: “Con
mẹ nó, ngươi làm cái gì vậy, người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi a...,
ngươi làm đại gia nên bắt nạt ta phải không, ngươi có ngon thì lấy tên là Vương
bát đản đi, gọi tên là biết gia gia ngươi lợi hại. Làm cái gì vậy chứ, thật là
bực mình, ta khinh”

Lập tức người nọ quay đầu phi ngựa về phía Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh
trong lòng cả kinh, hảo hán không lo thiệt trước mắt, xoay người bỏ chạy, cuống
quít chỉ lo bị người nọ bắt được, cũng cố không mắng chửi thêm, đông chui tây
trốn, trên nhảy dưới luồn, miệng kêu mau tránh, cố không quay đầu, nhanh như
chớp thấy chỗ nào liền chui vào chỗ đó.

Chạy một lúc nhảy trên luồn dưới, Tiểu Thanh thấy trước mặt có hai người,
liền chạy vòng qua về phía trước. Đột nhiên áo bị người phía sau túm lại, Tiểu
Thanh vẫn giữ nguyên tư thế chạy, một chân đá về phía trước, hai tay vẫy vẫy ở
không trung, cổ áo bị kéo ra đằng sau. Người phía sau mỉm cười, tay trái túm áo
Lục Tiểu Thanh, hai người phía sau mặt mũi sáng sủa, trang phục sang trọng của
nhà quyền quý.

“Người nào, mau chạy...... thả ta” Lục Tiểu Thanh mệt thở hổn hển, nói
chuyện cũng không lưu loát.

“Ha ha, ngươi còn chạy cái gì, đằng sau không có người đuổi, đã nhát gan
còn thích mắng chửi người, người này thật đúng là kỳ quái.”

Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy đúng là Lý Quỳnh. Nhìn thấy Lý Quỳnh làm Lục
Tiểu Thanh yên lòng, thở hổn hển mấy hơi sau nói: “Nhìn hắn không vừa mắt tự
nhiên muốn mắng, hắn muốn đánh thì ta phải chạy trốn, không trốn thì đúng là đồ
ngốc” Rồi liên tục vặn vẹo người nói: “Buông ra, buông ra.” Phía sau Lý Quân
Hiên mỉm cười, buông tay.

Lục Tiểu Thanh cuống quýt phe phẩy quạt lông chim, ai ngờ cái quạt này là
đồ rởm, nhìn thì có vẻ bền đẹp nhưng đến khi dùng mới thấy không được. Chỉ thấy
trước mặt là Lục Tiểu Thanh dùng sức quạt quạt, lông chim trên quạt ầm ầm thoát
ly tổ chức, tự do bay và dính đầy vào mặt Tiểu Thanh. Lúc đó Tiểu Thanh đang há
mồm thở dốc, không nghĩ sẽ gặp hình ảnh tháng sáu tuyết bay đầy trời như
thế này, nhất thời ngẩn người thì trên mặt và trong miệng đã đầy lông chim,
quạt trên tay chỉ còn lại mỗi cái khung đen đen.

“Ha ha, tái thần tiên, quẻ sư, ngươi còn có bộ dáng này nữa, ha ha.” Lý
Quỳnh ở bên cạnh thấy Lục Tiểu Thanh mặt mũi đầy lông chim, lập tức ôm bụng
cười to, Lý Quân Hiên ở một bên cũng không nhịn được, lui lại hai bước cười ha
ha.

“Cười, cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười chứ, phi, phi.” Lục Tiểu
Thanh căm tức nhìn hai người cuồng tiếu, một bên không ngừng phun lông chim
trong miệng ra, hai tay khua loạn ở trên mặt, trên đầu, thở phì phì phủi lông
chim xuống dưới.

Lý Quỳnh cười hì hì ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, đang muốn nói chuyện lại
biến sắc “Ớ” một tiếng, đi lên phía trước, nhanh tay bóc cái gì đó trên mặt Lục
Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh tức giận nói “Làm gì đó, ta không có hứng thú với
gay, ngươi để cho ta yên” Chưa nói dứt lời thì thấy trong tay Lý Quỳnh có chuỗi
gì đó đen đen, nhìn lại hóa ra là bộ râu của mình.

Lục Tiểu Thanh ngẩn người, theo bản năng sờ sờ, trên mặt làm gì còn bộ
râu phiêu dật kia nữa, chỉ còn trên môi một ít ria, mà cũng đã bị bong ra một
nửa. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quỳnh, Lý Quân Hiên sắc mặt không thay đổi
thản nhiên mỉm cười, Lục Tiểu Thanh đơn giản nói “Nhìn cái gì, nhìn cái gì,
chưa bao giờ thấy người trẻ tuổi dán râu sao?”

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh không có râu nhìn rất tuấn tú, không khỏi
ngẩng đầu nói với Lý Quân Hiên “Ca ca, tiểu tử này thật đúng là tuấn tú” Lý
Quân Hiên chỉ mỉm cười không nói.

Lục Tiểu Thanh liếc nhìn Lý Quỳnh vài lần, nghĩ đối phương là gay, bị hắn
tán thưởng, không khỏi lạnh run một trận. Lại nhìn thấy Lý Quân Hiên với người
này ở cùng một chỗ, khẳng định cũng là gay giống nhau, nên nhìn chàng từ trên
xuống dưới không có ý tốt gì đánh giá.

Lý Quân Hiên tiến từng bước đến gần Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói “Ánh mắt
của ngươi nhìn như vậy là có ý gì?”

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, chẳng những không lùi, ngược lại tiến lên
quàng vai Lý Quân Hiên, cười hì hì nói “Không có gì, không có gì, mọi người đều
là tỷ muội, đâu có gì đâu” Nhưng ban đầu lại không thấy được là Lý Quân
Hiên cao, nên muốn khoác vai lại phải kiễng chân.

Lý Quân Hiên ngẩn người nói “Đều là tỷ muội?” Lý Quỳnh ngạc nhiên nói
“Ngươi làm sao biết được ta là nữ ? Đều là tỷ muội, chẳng lẽ ngươi cũng là nữ
?” Nhất thời tiến lên sờ sờ vào ngực Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh ngạc nhiên, ngốc lăng nhìn Lý Quỳnh tiến đến sờ sờ ngực
mình rồi vui mừng kêu lên: “Ngươi quả nhiên là nữ, ta đã nói rồi, làm gì có nam
tử nào tuấn tú như vậy chứ” Vừa nói vừa cười hì hì ôm lấy cánh tay của Lục Tiểu
Thanh.

Lục Tiểu Thanh chớp chớp mắt, nuốt nước bọt mấy lần, nhận ra chuyện không
hay ho, quay đầu nhìn Lý Quân Hiên đang cười cười nhìn lại mình, không nói hai
lời, nâng chân lên đạp cho chàng một cước, nháy mắt gân xanh nổi lên trên mặt
Lý Quân Hiên, khóe miệng rút gân, nhưng lại rất kiên định nói: “Ta chưa từng
nói ngươi là nữ”

Lục Tiểu Thanh căm giận thu chân về, thấy Lý Quân Hiên không hề lộ ra vẻ
kinh ngạc, chắc là hắn nhìn ra thân thế của nàng từ lâu, nên nửa ngày mới nói
“Các ngươi giữ chặt ta làm gì?”

Lý Quỳnh bày ra khuôn mặt tinh quái tươi cười nói “Ngươi thật vui a...,
cho tới giờ ta còn chưa gặp được người nào thú vị như ngươi. Làm việc lớn gan
lại giảo hoạt, nói ra mười câu thì có đến chín câu là giả, rõ ràng cái gì cũng
không biết, lại giả vờ như không có gì không biết, rõ ràng toàn là nói bậy, lại
cố tình cho người ta tin là mình nói thật có lý; Rõ ràng tuổi không lớn, làm
việc lại tàn nhẫn vô cùng. Ngươi thật sự là một quái nhân, hiện tại biết ngươi
là nữ tử, lại càng là quái nhân trong quái nhân”

Nghe Lý Quỳnh nói xong một hơi dài, Lục Tiểu Thanh rất kinh ngạc nói “Ta
có nói dối sao? Ngươi xác định ngươi đang nói ta sao? Ngươi xác định sao? Ngươi
thật xác định sao? Không thay đổi ? Ta hỏi lại một lần ngươi thật xác định
sao?”

Lý Quỳnh bị Lục Tiểu Thanh liên tiếp đặt câu hỏi, nên không biết trả lời
như thế nào, mãi mới kiên định gật đầu một cái nói: “Ta xác định, ngươi chính
là một người chuyên nói dối” Dứt lời, vội vàng lui ra phía sau từng bước, trốn
ở phía sau Lý Quân Hiên.

Lục Tiểu Thanh tiến lên hai bước, phụng phịu nhìn Lý Quỳnh, làm Lý Quỳnh
cảm thấy bất an, mãi nửa ngày sau ha ha cười, tiến lên giữ chặt tay Lý Quỳnh
nói: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã trả lời chính xác, đáp án chính là chỗ nào cũng
có lời nói dối”. Lục Tiểu Thanh thay đổi sắc mặt rất nhanh làm Lý Quỳnh ngây
ngốc đứng một bên.

 Nhìn Lý Quỳnh đang ngây người, Lục Tiểu Thanh nhún vai nói với Lý
Quân Hiên “Ta không rảnh nói chuyện với hai người, bye” Dứt lời, xoay người
bước đi.

Lý Quân Hiên không chút hoang mang nói “Một người độc hành không bằng kết
bạn mà đi, thiên hạ này to lớn, khi nhàn hạ có người nói chuyện cùng ngươi
chẳng lẽ không hơn hay sao?”

Lục Tiểu Thanh không ngừng cước bộ nói “Một người độc hành giữa đất trời,
núi non sông nước hữu tình là tri âm”

Lý Quỳnh thấy Lục Tiểu Thanh cố ý đi trước, lập tức kêu lên “Ngươi là
người rất biết tốt xấu, ca ca ta nói, nhìn ngươi mặt ngoài điên cuồng, làm theo
ý mình, có cừu oán tất báo, kỳ thực đều là vì che giấu chính mình, ngươi sống
như vậy còn không phiền lụy a? Còn nữa, ngươi là một nữ tử, ở bên người ngay cả
một người làm bạn cũng không có, nếu xảy ra chuyện gì thì ngươi biết làm sao
bây giờ? Với tính cách của ngươi, thủ đoạn lung tung, đều là thủ đoạn nhỏ, nên
không thể bàn. Hôm nay là ngươi gặp được chúng ta, nếu như bị người khác vạch
trần ngươi không có học, giả danh lừa bịp, xem ngươi có bị người ta đánh không.
Còn có, hôm nay ngươi biết rõ mấy người trên tửu lâu là nhà phú quý, ngươi còn
giật dây cho bọn họ đánh nhau, ca ca nói, nhất định là bọn người ở tửu lâu đắc
tội ngươi, cho nên ngươi mới như thế. Hiện tại ngươi hả giận, vậy ngươi có nghĩ
tới là người đứng sau bọn họ tại sao lại có thể đem hết sinh ý của Tô Châu thu
vào trong túi của mình, những người có mặt tại đó toàn bộ đều là đứa ngốc, nên
nhất thời không nghĩ ra được, nếu họ nghĩ đến điểm ngươi giở trò quỷ, tới lúc
đó ngươi làm thế nào? Hừ, ca ca đều nói, ngươi là người không suy tính trước
sau, làm gì cũng theo ý mình, sớm hay muộn cũng bị thiệt, ngươi.......”

“Ngừng, ngừng, ngừng” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tức giận, căm tức nhìn Lý
Quỳnh nói “Ta có kém như vậy sao?” Lý Quỳnh lấy tay chỉ vào Lý Quân Hiên nhỏ
giọng nói “Là ca ca nói, không phải ta nói.”

**********

Chương 19: Vận
khí thật tốt

Lục Tiểu Thanh nhất thời dời đi mục tiêu, hung hăng trừng mắt nhìn Lý
Quân Hiên, nhưng Lý Quân Hiên vẫn như cũ thản nhiên cười nói: “Chỉ có ngươi mới
kém tôn trọng người khác như vậy.” Lục Tiểu Thanh tức giận nhưng không làm gì
được, chỉ đứng một chỗ trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nửa ngày mới đột nhiên nói:
“Đi theo ngươi có gì tốt?”

Lý Quân Hiên nhẹ phe phẩy quạt giấy nói: “Có người kết bạn đã là ưu việt.”

Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được
không?”

Lý Quân Hiên gấp quạt giấy lại, nghiêm mặt nói: “Trên đường nào thấy
dọc ngang, Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra.
 [1]. Ta biết có
thể nói ra quyết đoán cương nghị như vậy, ngươi không lo lắng lời đàm tiếu của
nhân gian mà không từ thủ đoạn chỉ điểm người khác như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ
không biết, ngươi nói một câu, sau đó tất là một hồi gió tanh mưa máu hay sao?”

[1]: Nguyên văn là: nhãn tiền đạo lộ vô kinh vĩ,
Bì lí xuân thu không hắc hoàng: trong bài vịnh con cua của Tiết Bảo Thoa trong
Hồng Lâu Mộng. Truyện này nhiều điển tích trong Hồng lâu Mộng quá * chấm chấm
mồ hôi*

Lục Tiểu Thanh lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ, nửa vời như thế không bằng giải
quyết dứt khoát. Còn có, ngươi nói chuyện không sảng khoái một chút nào cả, nói
chuyện vòng vo, cũng chỉ có muội muội của ngươi tốt hơn, cá tính ngay thẳng
thanh thoát, muốn nói cái gì là nói hết cái đó.” Nói xong, một phen lôi kéo Lý
Quỳnh, hướng phía trước mà đi, phía sau Lý Quân Hiên thản nhiên cười nói: “Khá
lắm, giải quyết dứt khoát, cư nhiên nhìn thấu đáo như thế, ngươi làm ta nổi lên
hứng thú.”

“Tiểu Thanh tỷ, ừm, tiểu ca, ngươi một thân nam trang thế này thật đẹp
mắt, còn tiêu sái hơn so với ca ca của ta.” Lý Quỳnh vẻ mặt hâm mộ nhìn theo
Lục Tiểu Thanh thử y phục xong, từ trong điếm đi ra, sùng bái nhìn không chớp
mắt.

Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh một thân áo dài màu xanh da trời, mặt trên còn có
cái đai lưng màu trắng, tóc phiêu tán cho ra phía sau, một phần khác được buộc
cao cao, thêm một cái khăn trùm đầu màu trắng ngà, trong tay là một cây quạt
giấy vẽ phong cảnh sơn thủy nhẹ nhàng vung lên, môi hồng răng trắng, tuấn tú
phi phàm, làm người ta cảm thấy như cực phẩm nhân gian.

 “Ta biết ta lớn lên rất suất, ta tuyệt đối tự mình hiểu được điều
đó.” Làm vẻ mặt đứng đắn, Lục Tiểu Thanh liếc mắt nói với Lý Quỳnh.

“Ôi trời, có ai lại tự biên tự diễn như thế không kia chứ, còn không có
đỏ mặt nữa, ca, huynh xem nàng kìa.”

Lý Quân Hiên cười nhưng không nói, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, cùng
Lục Tiểu Thanh đứng cùng một chỗ với nhau, làm cho quán may mặc này trở thành
một phong cảnh đẹp đẽ thanh tịnh. Chỉ thấy Lý Quân Hiên ngọc thụ lâm phong, cả
người tản ra khí chất nho nhã cao quý, mà Lục Tiểu Thanh dung mạo tuấn mỹ lại
mang theo ba phần tà khí, thân mình đơn bạc tăng thêm một tia âm mị, mi gian
khóe mắt cười tiêu sái lại ngả ngớn, nam trang làm cho người ta có một loại cảm
giác nói không nên lời, chính là loại tà ác mà xinh đẹp.

Tài tử giai nhân lui tới cửa hàng may mặc đều phải ghé mắt nhìn lại, ánh
mắt bới móc thiếu sót của những phụ nhân lớn tuổi, ánh mắt ngượng ngập của
những tiểu cô nương. Lục Tiểu Thanh khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉm, cố ý vô
tình hướng các nàng nháy mắt mấy cái, lập tức nhiệt độ không khí xung quanh
tăng lên vùn vụt, mặc kệ là đại cô nương, tiểu cô nương hay là người đẹp hết
thời, tất cả đều đỏ mặt, theo bản năng quay đầu đi, lại lén lút quay lại nhìn
trộm, trên mặt vừa hồng vừa vui, thần thái thẹn thùng vô hạn.

Lục Tiểu Thanh cười ha ha, thật là đắc ý, phe phẩy quạt giấy lay, bước
nhanh đi ra phía bên ngoài cửa hàng. Phía sau Lý Quân Hiên buồn cười lắc đầu,
cũng đi theo. Lý Quỳnh khó hiểu đuổi kịp bên cạnh nói: “Tiểu ca, đây là làm sao
vậy? Ngươi phát bệnh thần kinh à?” Lục Tiểu Thanh vừa nghe thiếu chút nữa giẫm
phải chân, xoay người căm tức nhìn Lý Quỳnh.

“Đây không phải là Quân Hiên huynh sao? Ha ha, không nghĩ tới ở trong này
lại gặp được lão huynh, huynh nhưng rất tiêu dao a....” Một thân tài tử khôi
ngô, nam tử trẻ tuổi diện mạo đôn hậu, vẻ mặt tươi cười đi lên đón đường.

Lý Quân Hiên mỉm cười nói: “Thì ra là Ngô hiền đệ.” Lục Tiểu Thanh thấy
Lý Quân Hiên gặp người quen, liền dừng lại cước bộ, xoay người lại nhìn.

“Cái gì Ngô hiền đệ với không hiền đệ, nghe rất là khách khí, trực tiếp
gọi ta Chi Hạo là được rồi, chẳng lẽ Quân Hiên huynh xem ta là người ngoài
sao?” Ngô Chi Hạo bất mãn nói.

Lý Quân Hiên như trước tươi cười không thay đổi nói: “Được, được, ta đây
liền trực tiếp gọi ngươi Chi Hạo.”

Ngô Chi Hạo vui vẻ nói: “Có thế chứ, Quân Hiên huynh có vẻ rất nhàn nhã,
có hứng đến dạo Tô Châu này. Quân Hiên huynh nếu không xem ta là người ngoài,
Chi Hạo cả gan hỏi một câu, huynh khi nào thì quay về Dương Châu?”

Lục Tiểu Thanh tà tà cười, các cô nương chung quanh nhìn thấy mà mắt
choáng váng, cúi đầu ở bên tai Lý Quỳnh nói: “Đúng là một tên đánh rắn tùy gậy
[2], ca ca của ngươi sẽ bị cuốn lấy.”

 [2]: Đánh rắn tùy gậy ý là  xem
xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hành động đúng đắn, khôn ngoan để
đạt được mục đích

Lý Quỳnh nghe Lục Tiểu Thanh nói cảm thấy rất thú vị, thấp giọng cười
nói: “Người nọ là con của thủ phủ Dương Châu, cùng ca ca cũng có chút giao
tình, tỷ yên tâm, ca ca của muội nếu không hứng thú, mặc cho ai cũng mời không
nổi.”

Lý Quân Hiên vẫn là trăm năm không thay đổi biểu tình nói: “Tô Châu phong
cảnh tốt, làm người ta lưu luyến quên về.” Lục Tiểu Thanh nhất thời hèn mọn
nói: “Ca ca của ngươi thật dối trá mà, rõ ràng nói muốn thuê thuyền đi Dương
Châu, hiện tại lại đả khởi đến Thái Cực [3], cừ thật, dối trá xuyên lục địa.”

[3]: Đả khởi đến Thái cực: có nghĩa là đã
đạt được tới cấp bậc cao nhất trong Thái cực quyền, hay có thể nói là bình tĩnh
xoay chuyển mọi việc theo chiều hướng khác một cách nhuần nhuyễn

Lý Quỳnh khó hiểu nói: “Cái gì là đả khởi đến Thái Cực?”

“Ngươi không hiểu à, dù sao vẫn là ca ca ngươi, hừ hừ, xem ra cũng không
phải là thứ tốt gì a.”

“Ai nói ca ca muội không tốt chứ, tỷ không được nói lung tung, ca ca muội
là người tốt.” Lý Quỳnh nhất thời bất mãn nói.

Lục Tiểu Thanh xoa xoa môi nói: “Được, được, ca ca ngươi là tốt nhất, đi
thôi.” Lý Quỳnh hài lòng gật đầu cười rộ lên, hai người ở bên cạnh nhỏ giọng
nghị luận, Ngô Chi Hạo vội hỏi: “Quân Hiên huynh, Tô Châu luôn luôn ở tại nơi
này không chạy thoát được đâu, muội muội ta hai ngày nữa sẽ công khai chọn rể,
Quân Hiên huynh, dù thế nào huynh cũng nên đi tham gia, mặc kệ như thế nào,
huynh đến chính là đã cho Ngô gia chúng ta mặt mũi. Quân Hiên huynh, Tô Châu
này qua hai ngày vẫn là như thế, chúng ta về Dương Châu trước được không? Bản
thân ta đã trì hoãn không ít thời gian, hôm nay ra cửa hàng là muốn về, không
nghĩ tới ở trước cửa hàng nhà mình lại gặp được huynh, đây là duyên phận, Quân
Hiên huynh, huynh cần phải cho Ngô gia chúng ta một chút mặt mũi, mau cùng ta
quay về Dương Châu nha.”

Ở một bên, Lục Tiểu Thanh nghe rõ ràng, nhỏ giọng nói: “Công khai chọn rể
a..., muội tử của hắn, tiểu thư của Ngô gia kia trông thế nào? Mà lại dùng biện
pháp gì để công khai tuyển rể?”

Lý Quỳnh nói: “Nữ tử Ngô gia này muội đã thấy, trông rất xinh đẹp, còn
những phương diện khác muội cũng không biết. Về phần cách công khai chọn rể
sao, chính là ném tú cầu đó, ô, tỷ sao lại giống như không biết thế hả?”

Lục Tiểu Thanh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Ta là từ vùng nông thôn rất
xa, rất xa đến mà, không biết quy củ này nọ của thành phố lớn.” Lý Quỳnh vừa
nghe vậy cũng  không để ý đến nữa, nói: “Ca ca muội lần này đi ra
chính là bởi vì không muốn tham gia cái vụ chọn rể kia, Ngô gia tiểu thư tuy
rằng xinh đẹp, nhưng ca ca muội không thích, nếu chúng ta ở Dương Châu, chắc
chắn không thể thoát được bị nhà bọn họ mời đi tham gia cuộc kén rể, mà tú cầu
kia lại không có mắt, ai biết nó hướng chỗ nào đến, nếu rơi trúng trên người,
không cưới người ta, đấy không phải là làm xấu thanh danh người khác sao? Cho
nên ca ca muội liền bỏ đi, hắc hắc, muội biết ca ca đang tính cái gì, đem huynh
ấy ngăn chặn, vì thế ca ca không có biện pháp liền đem theo muội cùng đi. Không
nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn, ha ha, ca ca muội vận khí thật tốt.”

Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Ngươi thật thành thật, ta còn không có hỏi,
ngươi liền một hơi nói hết, thật đúng là cô gái đáng yêu.”

Lý Quân Hiên trầm ngâm một chút nói: “Lần này đi, mục đích không phải vì
du sơn ngoạn thủy, mà là thay phụ thân ta đi điều tra chút việc, trước mắt còn
chưa rõ ràng, nếu hiện tại trở về, trước mặt cha ta không biết ăn nói làm sao
đây.”

Ngô Chi Hạo nhất thời vội la lên: “Lý nào lại thế? Lý nào lại thế?”

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, tà khí cười ngắt lời: “Lý huynh, việc
điều tra nghe ngóng này mặc dù quan trọng, nhưng hạnh phúc cả đời của cô nương
nhà người ta lại càng trọng yếu hơn, huynh có thể được cái này mất cái khác mà?
Ta nói  huynh này, đi trước, đi sau đều chỉ là đến điều tra, dù sao
thời gian còn nhiều, cũng không cấp bách lắm, đừng buông tha cho hạnh phúc của
chính mình.” Dứt lời, vẻ mặt thành khẩn nhìn Lý Quân Hiên, trong bụng lại cười
sung sướng, ai bảo ngươi đùa giỡn ta, hiện tại ta cũng muốn xem ngươi chống đỡ
ra sao.

Lúc này Ngô Chi Hạo mới thấy Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh bên cạnh, bình
tĩnh nhìn Lý Quỳnh vài lần, mặt lộ kinh ngạc nói: “Ngươi là Lý gia…….” Cũng là
người làm ăn, đầu óc mau lẹ, thấy Lý Quỳnh mặc nam trang, vài từ vừa ra khỏi
miệng, liền lập tức được ngăn lại.

Mắt thấy Lý Quỳnh cùng Lục Tiểu Thanh thân mật đứng ở một chỗ, Lục Tiểu
Thanh vừa rồi lại lên tiếng giúp mình, lập tức vài bước tiến đến trước mặt Lục
Tiểu Thanh cùng Lý Quỳnh nói: “Gặp qua Lý gia huynh đệ.” Quay đầu lại hướng về
Lục Tiểu Thanh, vẻ mặt tươi cười nói: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”

Lục Tiểu Thanh ôm quyền nói: “Không dám, tại hạ Lục Tiểu.”

Báo cáo nội dung xấu