Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 046 - 047

Chương 46: Lửa
giận

Lời vừa nói ra làm cho Quận vương phi giận tím mặt, thuận tay cầm
lấy bát nước trên bàn hất về phía Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đứng nguyên ở
tại chỗ cũng không biết là nàng đang nghĩ gì nữa, mắt không chớp nhìn Quận
vương phi như muốn cứng rắn phản kháng, xoảng, Vô Diễm ở phía sau, vung tay áo
lên hất tung cái bát rơi xuống đất, một tay đem Lục Tiểu Thanh che ở phía sau,
chàng đứng giữa hai người, mặt âm trầm nói với Quận vương phi: “Nàng làm cái gì
vậy hả? Đây là bộ dáng của một Quận vương phi nên có hay sao?”

Quận vương phi giận không thể nói được gì, ức đến đỏ cả mắt, chỉ vào Lục
Tiểu Thanh nói: “Nàng khinh người quá đáng.”

Vô Diễm biết lời Lục Tiểu Thanh nói có hơi quá mức, vươn tay một phen đem
Lục Tiểu Thanh giấu ở phía sau chàng, còn chưa mở miệng, Lục Tiểu Thanh đã đem
cánh tay Vô Diễm đẩy ra, mặt lạnh nói:

“Lục Tiểu Thanh ta cũng không phải người dễ để cho người ta ức hiếp như
vậy, Vô Diễm, ta đến phủ của huynh không phải là đến để cho người trong phủ của
huynh khinh bỉ. Tốt, hiện tại ta tùy thời, tùy chỗ đều phải xem sắc mặt của kẻ
khác, mà hạ nhân nơi này cũng dám ra tay đánh người của ta, Vô Diễm, Lục Tiểu
Thanh ta là người như thế nào huynh còn không biết sao? Oan uổng này ta chịu
không nổi, vương phủ này ta không cần xem nữa.” Dứt lời liền xoay người bước
đi.

Bốn nha hoàn kia cũng chạy nhanh theo sau Lục Tiểu Thanh đi ra ngoài,
thấy Lục Tiểu Thanh tức giận lửa giận bừng bừng như thế, không giống như có một
chút giả bộ nào, nên cũng không dám lại gần.

Vô Diễm đen mặt, giận dữ hét: “Nàng đứng lại đó cho ta, nàng nói nàng
chịu oan uổng, chẳng lẽ ngày hôm qua các nàng ức hiếp đến nàng sao? Tính tình
của nàng có thể chịu để cho người khác ức hiếp sao?”

Lục Tiểu Thanh chấn động, hắn biết, hắn cái gì cũng đều biết, hắn biết ta
sẽ không để người khác ức hiếp mình, cho nên hắn để mặc các nàng đến, Vô Diễm,
ta nên biết được rằng huynh rất hiểu ta, nhưng chính ta thật không thể hiểu ta
nữa là huynh? Dù trong lòng có chút rung động, nhưng dưới chân cũng không có
dừng lại, không để ý tới Vô Diễm, cứ vậy thẳng hướng đại sảnh mà đi.

Ngoài cửa, Nguyên Phong đã được Lục Tiểu Thanh dặn đứng chờ, tất cả đều
đã sớm bố trí tốt, năm người theo sau Lục Tiểu Thanh thẳng hướng cửa lớn của
vương phủ mà đi đến.

Lục Tiểu Thanh đi vừa nhanh vừa vội, trong lòng vừa tức, vừa giận không
hiểu lý do vì sao mình tức giận, chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình tức
giận cái gì, càng nghĩ trong lòng càng loạn, càng nghĩ trong lòng càng giận.

Trong đại sảnh, Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh không quay đầu lại liền xông
ra ngoài, nhất thời cuồng nộ một cước hất tung bàn ăn, nổi giận đùng đùng đuổi
theo. Hạ nhân trong đại sảnh thấy Vô Diễm luống cuống như thế, luôn nghĩ rằng
Vương gia nhà mình chính là một khối băng, căn bản không có thất tình lục dục,
lâu rồi không có giận dữ như thế, ngày thường Lý Vô Diễm luôn nhìn người với
ánh mắt lạnh như băng, bọn hạ nhân như họ bị nhìn đều cảm thấy không rét mà
run, hôm nay lại bùng nổ lửa giận dọa đến những hạ nhân trong sảnh, trong nháy
mắt lập tức đều quỳ trên mặt đất hô to: “Vương gia bớt giận.”

Quận vương phi thấy Vô Diễm nóng nảy lao đi như thế, cũng không có vui
mừng mà ngược lại toàn thân rét run, Vương gia cái gì cũng không để ý, thế mà
lại để ý đến một nữ tử như Lục Tiểu Thanh. Tuy rằng chàng đang phát hỏa, trong
lòng chàng không phải là vì mình, chàng sao lại có thể  tức giận lớn
như vậy, chàng, trong lòng có người kia sao. Nghĩ thế nàng ta lập tức ngã ngồi
trên ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.

Mang theo một khí thế điên cuồng, Lục Tiểu Thanh bước nhanh về phía cửa
lớn, bốn nha đầu phía sau cơ hồ phải chạy mới theo kịp nàng.

“Lục Tiểu Thanh, nàng đứng lại đó cho ta.” Một tiếng hét to đột nhiên
vang lên bên tai Lục Tiểu Thanh, ngay sau đó một cỗ ngực kiên cố chắn trước mắt
nàng, mà Lục Tiểu Thanh phản ứng chậm không kịp dừng chân, nên lao thẳng về
phía trước, ngay sau đó liền bị một đôi cánh tay sắt gắt gao ôm chặt lấy.

Lục Tiểu Thanh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Vô Diễm nhìn chằm
chằm mình quá mức âm trầm, hai mắt xinh đẹp hừng hực lửa, cơ hồ có thể cháy lan
ra cả đồng cỏ, nhưng trên mặt lúc này lại vô cùng lãnh khốc, toàn thân từ trên
xuống dưới tản ra hơi thở lạnh như băng, có thể đông lạnh những ai dám đến gần,
tay đặt trên lưng nàng càng thêm siết chặt, hận không thể đem nàng chia làm hai
nửa, thập phần đau đớn.

“Không được đi.” hai mắt lạnh như băng của Vô Diễm nhìn chằm chằm Lục
Tiểu Thanh, bên môi nói ra ba chữ.

Lục Tiểu Thanh lắc đầu lạnh giọng trả lời: “Không, ta phải đi.”

“Chết tiệt, nàng rốt cuộc có gì bất mãn hả? Nàng rốt cuộc muốn thế nào
đây? Ta chẳng lẽ còn không đủ che chở cho nàng hay sao?”

Tay đặt trên lưng nàng lại lần nữa căng thẳng, ôm chặt giống như là muốn
đem thắt lưng của nàng chặt đứt vậy, mặt nàng gắt gao tựa vào trên ngực Vô
Diễm, Lục Tiểu Thanh cảm giác được hơi thở của chàng rất loạn, cơ hồ làm cho
người ta hít thở không thông, cuồng nộ càng ngày càng lớn, cảm giác áp bách rất
rõ ràng, giờ khắc này Lục Tiểu Thanh biết Vô Diễm là đang tức giận thật sự.

Hít một hơi, Lục Tiểu Thanh nhìn vào mắt Vô Diễm nói: “Huynh rất tốt với
ta, nhưng là trong vương phủ của huynh có rất nhiều người khinh bỉ ta, ta không
thích bọn họ, bọn họ cũng xem thường ta, vậy tại sao ta còn muốn tiếp tục cuộc
sống ở trong này nữa chứ ?”

“Nàng chỉ biết lấy cớ, có ta sủng nàng, trong phủ này có người nào dám
đụng đến trên đầu của nàng đây? Nàng rõ ràng là lấy cớ, nàng rốt cuộc suy nghĩ
cái gì? Muốn cái gì a?”

Thấy Vô Diễm càng ngày càng phát hỏa, Lục Tiểu Thanh chưa từng nghĩ đến
Vô Diễm khi nóng giận đáng sợ như vậy, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều kinh sợ,
vì không biết sự tình gì đã phát sinh, chỉ biết nhất loạt quỳ xuống, đầu cũng
không dám ngẩng lên, càng không có người dám ra tiếng cắt ngang lời nói của Vô
Diễm.

Lục Tiểu Thanh không khỏi cười khổ, không biết vận mình là may mắn hay là
bất hạnh đây, mà có thể chịu được sự tức giận không phải là nhỏ của Vô Diễm như
thế. Nghe Vô Diễm rống giận, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, vì biết Vô Diễm có
chút thích mình, nhưng là chính nàng cũng không biết trong lòng nàng rốt cuộc
đang suy nghĩ cái gì mà lại nói: “Bọn họ không dám đụng đến trên đầu ta, nhưng
vừa rồi huynh cũng thấy đó, có người dám ức hiếp ta, có người không muốn thấy
mặt ta, nàng là nữ chủ nhân ở nơi này, ta cái gì cũng không phải, ta xem nàng
muốn ta biết vâng lời, muốn tai hiểu được những gì nàng nói, phải nhượng bộ lui
binh, muốn ta thấy bóng dáng nàng phải dập đầu cúng bái, Vô Diễm, cuộc sống như
vậy, ta không cần.”

Nửa ngày, không có nghe thấy Vô Diễm lên tiếng, Lục Tiểu Thanh chăm chú
nhìn Vô Diễm, chỉ thấy Vô Diễm đang tức giận đầy mình đột nhiên hai mắt khôi
phục lại sự bình tĩnh, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, khóe
môi chậm rãi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Nàng đang ghen sao? Nàng là vì có sự
tồn tại của nàng ấy mà tức giận sao?”

Lục Tiểu Thanh ngẩn người muốn cãi lại, nhưng mãi không nói được nên lời,
hai mắt Vô Diễm chứa đầy ý cười nhìn chăm chú vào nàng nói: “Ta không biết nàng
cũng để ý đến ta nha.”

Lục Tiểu Thanh nhất thời thất thần nói: “Ta không phải.......” Lời còn
chưa dứt, Vô Diễm đã cúi đầu hôn lên môi nàng thật sâu.

Gió nhẹ nhàng thổi, trong nháy mắt toàn bộ tiền viện đều im lặng, ngay cả
cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, mấy hạ nhân gan lớn ngẩng
đầu nhìn xem, lập tức đứng hình ngay tại chỗ, thu hồi lại thất thần, Vương gia
nhà mình có thể ở trước mặt nhiều hạ nhân như vậy ôm hôn một nữ tử, mà trên mặt
chàng lại là biểu tình ôn nhu chưa từng thấy, thì ra Vương gia nhà mình ngoại
trừ biểu tình băng sơn, còn có cảm xúc khác lạ này, chắc chỉ là chưa từng biểu
lộ ra mà thôi. Trong lúc nhất thời, có không ít hạ nhân âm thầm ngẩng đầu rồi
lại cúi đầu, cúi đầu sau lại ngẩng đầu, cảnh tượng kinh điển như vậy không xem
thì thật là đáng tiếc.

***********

Chương 47: Ra
phủ

Thật lâu sau, Vô Diễm mới buông Lục Tiểu Thanh ra, cười khẽ, ngón tay cái
khẽ vuốt ve trên đôi môi vừa bị chính mình hôn sưng đỏ, sau đó hạ tay xuống,
vươn cả hai tay ra ôm lấy nàng vào trong lòng, thấy Lục Tiểu Thanh nháy nháy
hai mắt mông lung như sương mù nhìn mình, không khỏi mỉm cười nói: “Về sau
không cho nàng nói sẽ rời đi, nơi này chính là nhà của nàng.”

Lục Tiểu Thanh sau khi cả kinh, cũng đã nhanh chóng phục hồi lại tinh
thần, ông trời cũng thật khéo trêu đùa, bản thân mình giữ gìn nụ hôn đầu hơn
hai mươi năm, chính mình toàn tâm toàn ý muốn giữ lại để dành cho người nam
nhân mà mình yêu nhất, hôm nay lại liền bị nam nhân đã kết hôn đang đứng trước
mặt mình đoạt mất nụ hôn đầu, ta không muốn như thế a..., càng làm cho ta thêm
đau đầu mệt mỏi.

Đang muốn phát hỏa, khóe mắt lại nhìn thấy bên ngoài sân có một đám người
đang quỳ, chỉ có duy nhất một nữ nhân đứng thẳng người, tập trung nhìn vào đúng
là Quận vương phi kia, lúc này nàng ta chính là vẻ mặt xanh mét nhìn mình, ánh
mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tiểu Thanh vậy.

Lục Tiểu Thanh nhất thời tâm tình lại cảm thấy thật khó chịu, cũng hung
hăng trừng mắt nhìn lại nữ nhân kia, những lời trong lòng đang muốn nói với Vô
Diễm đành gác sang một bên, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tà mắt hung tợn trừng mắt nhìn trong đình
viện, quay đầu cũng nhìn thấy đám người kia, sau đó quay đầu lại nói với Lục
Tiểu Thanh: “Về sau nàng vẫn cần phải có lễ phép, chuyện hôm nay không nói nữa,
về sau, ở trong vương phủ, không ai có thể ức hiếp được nàng” Vừa nói vừa muốn
ôm Lục Tiểu Thanh rời đi.

Lục Tiểu Thanh không có di động cước bộ, né tránh thoát ra khỏi cánh tay
của Vô Diễm, lui về phía sau từng bước, Vô Diễm nhíu mày nói: “Nàng làm gì
vậy?”

Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Quận vương phi kia liếc mắt một cái, đột
nhiên quay đầu nghiêm mặt nói với Vô Diễm: “Vô Diễm, huynh muốn ta ở lại phải
không? Ta cho huynh một cơ hội, hưu nàng.” Nói xong giơ ngón tay chỉ về phía
Quận vương phi.

Quận vương phi mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, cước bộ loạng
choạng lui ra phía sau vài bước, may mắn được hai mama đi theo phía sau nàng ta
đỡ được, toàn bộ hạ nhân có mặt ở trong đình viện, nhất thời cũng bị dọa sợ đến
nỗi ngậm chặt miệng lại, không ai dám thở mạnh, sợ chính mình nhất thời thở
mạnh, quấy rầy sự im lặng ở trong sân.

Trong lòng tất cả lại đều thầm nghĩ nữ tử mà Vương gia mang về thật kiêu
ngạo và bá đạo, còn chưa được gả vào cửa, liền đã dám kêu Vương gia hưu chính
phi của hắn, cho nên tất cả đều cẩn thận nín thở chờ đợi, vạn nhất về sau nàng
thực sự là chủ tử của mình, xem ra cũng không phải là chủ dễ nói chuyện đâu.

Vô Diễm trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng nói cái gì? Không được
đùa giỡn như vậy.”

Lục Tiểu Thanh lại lui về phía sau từng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười
tự giễu, kiên quyết nói: “Ta không hay nói giỡn, hưu nàng ta liền tiến vào
vương phủ của huynh, nếu không, một khi nàng vẫn còn ở trong phủ này, ta đời
này quyết không bước chân vào Kình vương phủ nửa bước. Vô Diễm, đây là ý nghĩ
của ta, cũng là yêu cầu của ta, nếu huynh làm không được, thì huynh cũng đừng
mong ta ở lại.” Dứt lời thật sâu nhìn Vô Diễm liếc mắt một cái, xoay người liền
đi về phía cửa lớn.

Nguyên Phong đi ở phía sau, xông về phía trước tiến lên mở cửa lớn ra, đi
theo phía sau Lục Tiểu Thanh là bốn tiểu nha đầu, lúc này xoay người hướng về
phía Vô Diễm dập đầu lạy một cái, sau đó đứng lên chạy theo Tiểu Thanh ra khỏi
cửa lớn.

Vô Diễm trơ mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đi ra cửa lớn, vài lần muốn đuổi
theo, nhưng chân lại không cách nào nhúc nhích được, hưu thê sẽ không bao giờ
được hoàng thất chấp thuận, việc phong phi chính thất đã được ghi vào gia phả,
là do cha mẹ của mình lựa chọn, có thể nói hưu liền hưu được hay sao, mà mình
thực sự sẽ nguyện vì Lục Tiểu Thanh mà hưu thê sao? Chính mình thật sự có năng
lực vì nàng mà cùng người thân quyết liệt, cùng quyền thần trở thành địch sao?
Có thể hay là không thể? Nguyện ý hay là không muốn? Trong nháy mắt không thể làm
rõ được.

Lục Tiểu Thanh đi ra khỏi cửa lớn của vương phủ, hít thật sâu một hơi, Vô
Diễm a..., huynh vẫn chưa nghĩ được rõ ràng huynh có phải hay không thật sự
thích ta, ta cũng chưa rõ ràng chính mình có thích huynh hay không, hai chúng
ta đúng là hai kẻ ngu ngốc, hai đứa ngốc, vẫn không thể hiểu rõ tình cảm của
chính bản thân mình.

Vô Diễm, ta vẫn luôn kỳ vọng vào một tình cảm sống chết có nhau, có thể
siêu việt luân hồi, nhưng có lẽ là ta đã quá vọng tưởng rồi, đối với huynh thật
sự muốn có được một tình cảm như vậy, một phần hoàn toàn cũng phải thuộc về ta,
phải xem tình cảm của ta dành cho huynh thế nào đã. Ta vẫn sợ hãi không biết
đến khi nào thì ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về thế giới của ta, cho nên ta cứ ở
trong sợ hãi mà không dám vươn tay ra mở cánh cửa trong lòng mình, hôm nay, ta
cư nhiên lại để cho huynh mở cửa một góc trong trái tim ta, ta thật không biết
chính mình đang nghĩ cái gì nữa.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đến nơi nào đây?” Lục Tụ thấy Lục Tiểu
Thanh chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, cũng không nói sẽ đi về hướng nào, không
khỏi chạy lên phía trước đuổi kịp giữ nàng lại để hỏi.

Lục Tiểu Thanh cả kinh phục hồi lại tinh thần, gãi gãi đầu nói: “Đi đâu
bây giờ? Ta không biết a..., ta đối với kinh thành không quen.”

Bốn người bọn Lục Tụ lúc này thưởng cho Lục Tiểu Thanh một cái nhìn xem
thường, có khí chất rời bỏ Kình vương phủ như vậy, hiện tại lại không biết nên
đi đến nơi nào, thật sự đúng là chủ tử mơ hồ. Thấy mọi người chung quanh tất cả
đều cố ý, vô tình nhìn chằm chằm tiểu thư cùng bốn người bọn mình, trong mắt lộ
vẻ kinh diễm, các nàng không khỏi trên mặt đều ửng hồng, các nàng quanh năm chỉ
ở trong vương phủ, không bước ra ngoài nửa bước, nên chưa từng biết hoàn cảnh ở
bên ngoài phủ ra sao.

Hồng Ngọc nói: “Nếu tiểu thư không biết, em xem chúng ta trước tiên nên
tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó phân công cho mỗi người một việc để làm.” Thời
điểm bốn người các nàng ra khỏi phủ cũng không mang theo bất kỳ cái gì, Lục
Tiểu Thanh nói không cần bất cứ một thứ gì ở trong phủ, một khi đã bước ra khỏi
phủ, liền cắt đứt hết mọi quan hệ với vương phủ, cho nên các nàng rời đi rất
nhẹ nhàng, trên tay không có đến cả một bọc hành lý.

Lục Tiểu Thanh đang muốn gật đầu, đột nhiên mắt ngọc sáng lên, cười rộ
lên nói: “Không cần phải nghĩ cách nữa, chúng ta về sau đã có chỗ ở.” Chỉ thấy
phía trước có một chiếc xe ngựa giản dị đang chậm rãi đi về hướng các nàng

***********

Tấn vương phủ

 “Lý Trị, quên đi ta vẫn nên gọi huynh là Thiên Vũ như trước thì hay
hơn, ta cảm thấy gọi là Lý Trị không được tự nhiên cho lắm.” Lục Tiểu Thanh
ngồi ở bên trong đại sảnh của Tấn vương phủ, vẻ mặt ý cười nhìn Lý Trị. Chính
mình gọi thẳng tên của hoàng đế tương lai, dù thế nào cũng đều cảm thấy không
thoải mái, đây chính là tên của Đường Cao Tông, tuy rằng cái tên này thực tôn
quý, bất quá cái tên Thiên Vũ gọi lại có vẻ thân thiết hơn, cứ nghĩ đến mỗi lần
gọi hắn là Lý Trị lại nghĩ đến hắn là hoàng đế, có cảm giác không tốt một chút
nào.

“Nàng muốn gọi như thế nào cũng được.” Lý Trị mỉm cười nhìn Lục Tiểu
Thanh, hôm nay thấy nàng mang theo bốn vị cô nương đứng ở bên ven đường đón xe,
tất cả lại còn cùng lên xe ngựa, ngồi cùng với chàng, nghĩ lại đều cảm thấy
buồn cười. Chàng cũng cực hiểu được không nên hỏi nàng lý do vì sao nàng lại
đòi đi theo mình.

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: “Ừm, Thiên Vũ, ta vẫn là cần phải nói với
huynh một chuyện, ta có thể mang theo bọn tỷ muội đến ở nhờ nhà huynh một thời
gian được không?” Không đợi Thiên Vũ trả lời, nàng lại nói tiếp: “Đương nhiên
ta sẽ trả phí sinh hoạt của chúng ta cho huynh.”

Thiên Vũ cười cười gật đầu không nói, Lục Tiểu Thanh bất mãn nói: “Này
Thiên Vũ, ta nói sẽ trả phí sinh hoạt cho huynh, vậy mà huynh cũng gật đầu đồng
ý, huynh như thế nào lại không khiêm tốn một chút nào vậy, nói như thế nào
huynh cũng là Tấn vương gia đương triều a..., không có một chút phong độ nào
cả.”

Thiên Vũ nhất thời cười to thành tiếng nói: “Nàng nếu muốn trả cho ta, ta
tự nhiên muốn thu, ta tuy rằng là Tấn vương, nhưng cũng không giàu như nàng
nghĩ đâu, nàng xem xe ngựa ta dùng đều là xe ngựa cũ, có thể ta còn không có
nhiều tiền bằng nàng ý chứ.”

Lúc đến nơi Lục Tiểu Thanh đem Tấn Vương phủ đánh giá thật kỹ từ trong ra
ngoài, từ đằng trước ra đằng sau. Tuy rằng tòa nhà cũng được coi là rộng rãi,
nhưng bài trí cùng trang sức bên trong nếu đem so với nhà của Vô Diễm thì thật
khác nhau một trời một vực, trong Tấn Vương phủ hoàn toàn không có một vật xa
xỉ cùng xa hoa, nếu nói thẳng ra thì nơi đây chẳng giống một vương phủ chút
nào, thậm chí cũng không sánh được với nhà của Ngô Lệ Hoa.

Thiên Vũ thấy Lục Tiểu Thanh nghi hoặc, không chờ nàng lên tiếng liền
cười giải thích nói: “Vương phủ này của ta chỉ có một mình ta ở, vậy thì cần gì
phải đẹp đẽ quý giá làm gì, có thể dễ nhìn một chút là được rồi. Nói tiếp, bổng
lộc một tháng của ta tuy rằng so với người khác không biết có cao hơn hay
không, nhưng là so với người trong hoàng thất thì số lương bổng đó không đáng
nói.”

Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng, thì ra là như vậy, trách không được nhà của
Thân vương phủ so với nhà của Quận Vương phủ lại kém như vậy. Kỳ thật nàng cũng
không biết Kình vương phủ nhưng cũng là Thân vương phủ, tòa nhà kia là do Lý
Thế Dân ban phủ đệ cho lục đệ của hắn, kinh doanh vài thập niên, cho nên so với
Tấn vương phủ mới được phong vương không bao lâu tốt hơn nhiều là lẽ đương
nhiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3