Quay về đời Đường làm lưu manh - Chương 048 - 049
Chương 48: Ta
là quản gia của Vương phủ
Lục Tiểu Thanh không nghĩ tới Hoàng đế tương lai lại ở một nơi như thế
này. Một nơi vắng lặng, yên tĩnh không nói, ngay cả hạ nhân cũng chỉ có vài
người, liền gật gật đầu nói: “Nếu ta ở nơi này của huynh, sẽ không làm phiền
huynh, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, ta sẽ làm quản gia cho huynh,
nhìn hạ nhân của huynh xem, ngay cả ánh mắt kính trọng cũng không có, là người
trong Vương phủ, huynh cũng không quản giáo, huynh không quản giáo thì ta
sẽ giúp huynh quản, ít nhất Vương phủ phải có bộ dáng của Vương phủ, người ở
chỗ khác không có khí thế còn có thể, chứ ở đây sẽ phải có khí thế khác.”
Thiên Vũ ngẩn người thấy Lục Tiểu Thanh nói thật tự nhiên, một chút cũng
không thấy giống phản ứng cung kính của một nữ quản gia, mà đối xử với mình như
đối với bằng hữu thân thiết, có thái độ hỗ trợ. Tuy rằng khi Lục Tiểu Thanh
biết mình là Tấn vương thì có biểu hiện thật nịnh bợ, như là nàng muốn trở
thành nhân vật trọng yếu trong cung vậy, nhưng hiện tại phát hiện ra là
mình thích cảm giác này, giống như cảm giác của huynh đệ tốt với nhau.
Lập tức gật gật đầu nói: “Chỉ cần nàng có bản lĩnh làm quản gia của Vương
phủ, ta sẽ không ngăn cản nàng, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng ta sẽ
không trả, coi như là nàng hỗ trợ ta.”
Lục Tiểu Thanh híp mắt nhìn Thiên Vũ, cả giận nói: “Ta vẫn nghĩ huynh có
diện mạo thật tuấn tú, không nghĩ tới tình cảnh của huynh lại không như ta
tưởng tượng, nếu không phải là do sách sử ghi lại, ta thật không dám tưởng
tượng..... Quên đi, là bằng hữu rồi còn tính toán chi li như vậy làm gì, cái gì
có thể giúp được huynh thì ta nhất định sẽ giúp, ít nhất cũng làm cho Tấn Vương
phủ của huynh giống một Vương phủ.”
Thiên Vũ nghe Lục Tiểu Thanh nói xong thì cười nhẹ nói: “Vậy tùy nàng làm
đi” Nghĩ lại mình là người duy nhất trong thiên hạ có quản gia là nữ, trong
lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lục Tiểu Thanh cũng là người nói được làm được, lập tức dẫn Nguyên Phong
và bốn nha đầu đi triệu tập hạ nhân trong phủ lại để phát biểu, Thiên Vũ khó có
cơ hội được tò mò nên ở bên cạnh ngạc nhiên nghe Lục Tiểu Thanh nói, nhìn Lục
Tiểu Thanh khoa chân múa tay chỉ huy hạ nhân, thầm nghĩ trong phủ có một người
hoạt bát tinh quái như vậy làm quản gia chắc là cũng không tồi.
Ngày thứ hai Thiên Vũ lâm triều từ sáng sớm, Lục Tiểu Thanh đang muốn ngủ
đủ tự nhiên tỉnh, thì bị Hồng Ngọc trực tiếp gọi dậy, không có nguyên nhân gì
cụ thể, chỉ là vì hiện tại nàng là quản gia của vương phủ, nên phải có tác dụng
gương mẫu. Lục Tiểu Thanh lớn tiếng kêu khổ, ngày hôm qua nhất thời quật khởi
nhận làm quản gia cho Thiên Vũ, cụ thể phải làm thế nào và phải làm những gì
nàng cũng chư rõ, nàng thì có biết lễ tiết gì đâu, may là có bốn nha đầu sinh
trưởng trong phủ Vô Diễm, lễ tiết lớn nhỏ, chi phí bên ngoài, các công việc đều
quen thuộc, nên Lục Tiểu Thanh cảm tạ ông trời, trực tiếp đem mọi việc ném cho
bốn nha đầu, còn mình thì làm trưởng quản phủi mông.
Hồng Ngọc trời sinh tính trầm ổn không hay nói chuyện, phụ trách chiếu cố
Lục Tiểu Thanh khởi cư, giúp Lục Tiểu Thanh quyết định các việc lớn nhỏ trong
phủ. Lục Tụ nhiều kinh nghiệm, tính cách ôn hòa lại sắp xếp ổn thỏa, nên để cho
nàng làm chủ quản nhân sự điều phối. Lan Tâm tính cách tương đối mạnh mẽ, phụ
trách chuẩn bị công việc bên ngoài. Tiêu Xảo tính cách ngoài mềm trong cứng,
quản tiền bạc chi phí. Còn Nguyên Phong cái gì cũng không hiểu nhưng là nam tử,
phụ trách đối ngoại thông báo, làm tiểu tử này vui vẻ nói mệnh mình tốt, cái gì
cũng theo ý Thanh tỷ nên mới có thể làm việc ở trong Vương phủ.
Từ sáng sớm, ba người phân chia nhau đi làm các việc, còn người trên danh
nghĩa là quản gia vẫn còn đang mộng gặp Chu công ở trên giường. Hồng Ngọc vừa
giúp Tiểu Thanh trang điểm, vừa nói: “Mọi việc trong phủ bọn muội đã tiếp nhận
hết, về phần các chi phí ăn mặc trong phủ, muội thấy không cần truy xét quá tỉ
mỉ, chúng ta cứ bỏ qua cho bọn họ lần này, cũng không truy cứu tội danh gần đây
nhất, các tỷ muội khác cũng đồng ý như vậy. Từ nay về sau chúng ta quy định thế
nào thì nghiêm túc làm như vậy, dựng lên quy củ cho Vương Phủ, nếu ai vi phạm
sẽ bị xử phạt nghiêm. Tỷ tỷ xem như vậy có được không?”
Lục Tiểu Thanh đau đầu phất phất tay nói: “Những việc này về sau các muội
cứ thương lượng với nhau mà tiến hành, không cần phải hỏi ta, ta cũng không
biết đâu, nghe chỉ thấy nhức đầu. Nếu muốn giết người phóng hỏa thì mới nên tìm
đến ta, cái khác thì miễn”
Hồng Ngọc bật cười lắc đầu nói: “Tỷ tỷ sợ phiền toái mà lại nhận lời làm
quản gia cho Tấn vương gia, người nhận phần thanh nhàn, đẩy phiền toái cho bọn
muội, tỷ tỷ thật là biết chăm sóc người khác”. Kể từ khi vào Tấn Vương phủ,
Tiểu Thanh liền nhắc cả đám là không ai còn là nha hoàn nữa, nếu đi theo nàng
thì gọi nàng là tỷ tỷ, không nghĩ lại thành tiện nghi cho mình, bốn nha đầu cái
gì cũng không kêu, mà chỉ ở bên nàng tận sức lo mọi việc.
Lục Tiểu Thanh thầm than một tiếng, bốn nha đầu này bị mình làm hư rồi.
Chẳng lẽ là do tại mình chưa thể hiện gì nên bọn họ chẳng sợ mình chút
nào? Lúc trước thấy sắc mặt mình vừa biến đổi đã vội vàng qùy xuống, bây giờ
mới vài ngày đã trèo lên cổ mình rồi, aiz, thật là không có cách dạy bảo người
nhà mà.
Khoa trương thở dài một hơi, còn chưa kịp mở miệng nói thì Hồng Ngọc đã
hỏi: “Tỷ tỷ, Hồng Ngọc không hiểu sao hôm qua tỷ tỷ không để lại chút thể diện
nào cho Quận vương phi. Tỷ tỷ nên biết sau lưng Quận vương phi là Lễ bộ thượng
thư, Vĩnh Hưng văn ý công Ngu Thế Nam, là người tâm phúc trong triều, làm quan
nhất phẩm. Nếu tỷ tỷ vì muốn rời Kình vương phủ mà đắc tội với người có thế lực
như vậy, chỉ sợ mất nhiều hơn được”
Lục Tiểu Thanh trầm ngâm một chút gật đầu nói: “Ta hiểu nếu nàng ta đã có
vị trí này, đương nhiên sẽ có gia thế hiển hách, nhưng nếu ta không đắc tội
nàng ta thì làm sao có cớ rời Kình vương phủ? Vô Diễm sao có thể để ta đi? Có
lẽ Vô Diễm rất tốt với ta, nhưng bên cạnh hắn đã có một người, ta ở lại đó cũng
không thấy vui vẻ, rồi cũng không hòa nhã được với Vô Diễm, nên ta phải nói
tuyệt tình như vậy. Chuyện đắc tội là không thể tránh khỏi.”
Hồng Ngọc nói: “Nếu muốn rời đi cũng còn có nhiều biện pháp chứ không cứ
phải dùng hạ sách này! Người khác nhìn vào sẽ cho là tỷ tỷ kiêu ngạo ương
ngạnh, vì được sủng mà kiêu.”
Lục Tiểu Thanh cười nhẹ nói: “Ai bảo Vương phi kia lại có thể nhẫn nhịn
lâu như vậy, ta châm ngòi kiểu gì nàng ta cũng không nói, nên ta phải hạ độc
chiêu. Mà hôm trước nàng ta làm nhục người của ta, sao ta có thể dễ dàng bỏ
qua. Ta cũng không lo, ta xem sắc mặt Vô Diễm nên chỉ cây dâu mắng cây hòe mà
mắng nàng ta vài câu. Nàng ta lại dám lăng nhục phụ mẫu ta, nói bọn họ là hạ
đẳng, là con nhà không có giáo dưỡng, Lục Tiểu Thanh ta là người thế nào không
tới phiên nàng ta nói, người nhà của ta lại càng không đến lượt nàng ta quan
tâm, nàng ta dám nói như vậy đừng trách ta không để lại mặt mũi cho nàng ta,
cũng đừng trách ta tuyệt tình như vậy”.
Hồng Ngọc nhẹ gật đầu nói: “Muội tử đã hiểu, muội bảo đám tỷ muội rằng tỷ
tỷ tuy là người thích gây chuyện, nhưng cũng không đến nỗi là người cố tình hay
gây sự, nhóm tỷ muội kia hiểu nhầm rồi.”
Lục Tiểu Thanh tức giận trừng mắt liếc Hồng Ngọc qua gương đồng: “Ta là
người thích gây sự sao? Nếu người khác không nhảy lên đầu ta ức hiếp ta thì ta
còn sinh sự làm gì? Nữ nhân kia mắng ta, ta cũng mắng lại nàng ta, như vậy là
thanh toán xong, ta và nàng ta không nợ nần gì nhau. Còn về phần có tội nghiệp
nàng ta hay không, thì ta không quan tâm”
Hồng Ngọc rất có chút bất đắc dĩ nói: “Tính cách tỷ tỷ hay xúc động, lần
này dù sao cũng qua vì có Tấn Vương gia làm chỗ dựa cho chúng ta, nàng ta cũng
không có cách nào tính toán, nhưng về sau tỷ tỷ vẫn nên làm việc trầm ổn hơn”
Lục Tiểu Thanh thấy Hồng Ngọc tuy còn trẻ mà suy nghĩ thấu đáo, biết nàng
vì nghĩ cho mình nên mới nói vậy, hiểu tính của mình nên mới mua suy nghĩ vào
người. Muốn bản thân mình trầm ổn như nàng thì khác gì mặt trời mọc đằng tây,
tuy nghĩ vậy nhưng vẫn liên tục gật đầu: “Được rồi, được rồi”
************
Chương 49:
Thực không hay ho
Hồng Ngọc thấy bộ dạng Lục Tiểu Thanh không được tự nhiên liền chuyển đề
tài nói: “Thật không biết tỷ tỷ suy nghĩ cái gì nữa? Một người tốt như Vương
gia của chúng ta vậy mà tỷ tỷ lại không cần.”
Lục Tiểu Thanh trầm mặc một chút mỉm cười nói: “Có lẽ Vô Diễm đối với ta
rất tốt, nhưng ta còn không hiểu trong lòng ta đang nghĩ cái gì, cho nên ta
không thể quyết định, ta chỉ có thể rời đi hắn, sửa sang lại tâm mình tốt hơn
một chút, kỳ thật hiện tại hắn cùng ta, đều không thể vì đối phương mà có thể
bỏ qua tất cả, cho nên muốn ở cùng nhau là chuyện còn quá sớm.”
Hồng Ngọc cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Muội hiểu ý của tỷ, tỷ không phải bởi
vì Vương gia đã có chính thất, cũng không phải bởi vì thấy thân phận của mình
không xứng với Vương gia, mà là vì tỷ còn chưa đủ yêu Vương gia, mà
Vương gia cũng không thể vì tỷ mà vứt bỏ tất cả tự tôn cùng trách nhiệm, cho
nên tỷ lựa chọn rời đi.”
Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: “Nói rất đúng, Hồng Ngọc, quan niệm của
muội có thể tiến bộ như thế, ngay đến ta cũng thật không ngờ đó. Đúng vậy, bởi
vì ta không đủ thương hắn, cho nên mới không thể chịu đựng được cái loại cuộc
sống phụ thuộc này, bất quá cũng bởi vì hắn đã có thê tử, nếu hắn không có, ta
cũng không ngại ở lại bên cạnh hắn, ta thích tự do tự tại, không rảnh tâm tư
cùng người khác tranh đấu với nhau.”
Hồng Ngọc thấy Lục Tiểu Thanh cuối cùng cũng cười vui vẻ, nàng cũng cười
nói: “Nghĩ lại lúc tỷ tỷ đối phó với Quận vương phi, sắc mặt của
nàng ta nhìn mà không nhịn được cười, muội chưa từng gặp qua sắc mặt Quận vương
phi có thể khó khăn khổ sở như vậy, muội nghĩ nếu tỷ tỷ thật sự muốn cùng Vương
gia ở chung một chỗ, phỏng chừng sớm hay muộn cũng muốn Vương gia hưu nàng.”
Lục Tiểu Thanh cười to vỗ đùi nói: “Nói rất đúng, trong mắt ta sao có thể
chứa một hạt cát như thế, muốn cùng ta chia sẻ trượng phu, nghĩ cũng không cần
nghĩ.” Tiếp xúc vài ngày, Hồng Ngọc cũng biết ý tưởng của Lục Tiểu Thanh rất
quái dị, đồng thời lại tương đối lớn mật, ở thời đại này, nam nhân bình thường
đều có tam thê tứ thiếp, trong nhà có thêm một hai nữ tử cũng không phải chuyện
lớn gì, giống như trong nhà nữ nhân càng nhiều, càng thể hiện địa vị của mình,
có tư tưởng một nữ tử độc chiếm một trượng phu, tỷ tỷ quả nhiên là người phi
thường. Biết người mình yêu cũng có thể như thế, nên thà từ bỏ cũng không chịu
chấp nhận.
Sau khi thu thập chỉnh tề, Lục Tiểu Thanh nhất thời nổi hứng, liền lôi
kéo Hồng Ngọc đi dạo phố đi, đến kinh thành ba ngày còn chưa thấy được nó như
thế nào, muốn hiểu rõ thì nên tự mình cảm nhận, nên nàng vừa ra khỏi cửa liền
sờ tới sờ lui, ngó đông ngó tây, không bỏ sót thứ nào.
Kinh thành có không ít ngõ nhỏ, bất quá đường phố phồn hoa nhất chính là
đường cái Chu Tước, nó bắt đầu từ cửa thành cho đến hết hoàng thành, xuyên qua
toàn bộ Trường An thành, hai bên ngã tư đường tràn ngập các cửa hàng đủ loại
kiểu dáng, thỉnh thoảng thấy không ít cửa lớn được sơn màu đỏ, chỉ cần nhìn xem
tượng sư tử bằng đá ngoài cửa lớn hay nhỏ, liền có thể đoán được đại viện bên
trong hào môn là như thế nào.
Lục Tiểu Thanh hưng trí bừng bừng lôi kéo Hồng Ngọc, trên đường chỗ nào
hai người cũng vào nhìn một cái, trong tay là hai xâu kẹo hồ lô mua ở chân cầu,
ăn mùi cũng khá ngon. Hồng Ngọc vốn đang xấu hổ vì xâu kẹo hồ lô trong tay,
không dám vượt quá lễ giáo mà ở trên đường cái ăn này nọ, bất quá thấy được Lục
Tiểu Thanh không chút nào để ý, mặt mày hớn hở ăn nhìn rất ngon, cũng nhịn
không được cắn một miếng, vừa chua lại vừa ngọt, rất là ngon, tiếc là từ khi
vào trong vương phủ đến giờ chưa ăn qua đồ ăn vặt như vậy.
Lục Tiểu Thanh thấy cái miệng nho nhỏ của Hồng Ngọc ăn kẹo hồ lô, cười
nói: “Xem bộ dáng thanh tú của muội kìa, từng ngụm từng ngụm ăn, cũng không có
ai lại cắn muội, người bên ngoài muốn xem cũng kệ họ, nhìn cũng không thiếu đi
một miếng thịt.”
Hồng Ngọc đỏ mặt nói: “Tỷ tỷ thật là, nữ hài tử ở trên đường ăn vặt là
chuyện khá bất nhã.”
Lục Tiểu Thanh thưởng cho nàng một cái liếc mắt xem thường: “Ta không cần
quản nó có gì bất nhã, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ là được rồi, mặc người
ta suy nghĩ cái gì, muội cũng không phải sống vì suy nghĩ của người khác.”
Hồng Ngọc trợn to mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày mới gật gật đầu, hung
hăng cắn một ngụm kẹo hồ lô trong tay, từng ngụm từng ngụm mà ăn. Lục Tiểu
Thanh thấy Hồng Ngọc rất phối hợp với mình, một đại mỹ nữ ôn nhu như thế bị
mình dạy dỗ đến mức đứng trên đường cái không để ý hình tượng mà ăn kẹo hồ lô,
trong lòng không khỏi có cảm giác thích thú.
Hai người cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, đi trên
đường rất vui vẻ, không để ý đến chiếc xe ngựa đang chạy nhanh ở phía trước,
người ở hai bên đường thấy xe ngựa đều né qua một bên, tôn kính cúi người.
Người đi đường né tránh, nên xe ngựa thông suốt một đường đi nhanh về
phía trước, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc mắt thấy bên cạnh thực trống trải,
không có để ý đến những người khác đang lui về hai bên, hai người như thế
liền băng qua đường.
Xe ngựa đi tới cũng là lúc hai người đang chen lấn đi qua, con ngựa thấy
Lục Tiểu Thanh lắc lắc kẹo hồ lô trong tay, cả kinh đột nhiên nghiêng đầu hướng
Lục Tiểu Thanh đá một cái, Lục Tiểu Thanh đang cùng Hồng Ngọc nói giỡn không
chú ý đến, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị một cỗ lực lớn đánh úp, đang
đứng thẳng liền nhào tới phía trước, hai tay cuống quít quơ quơ trong không
trung, nhưng không có gì để bám lấy, nên liền làm một hình chữ đại (*) ôm mặt
đất.
(* chữ đại : 大)
Hồng Ngọc đầu tiên là cả kinh, tiếp theo thấy hình tượng Lục Tiểu Thanh
đang khoa trương như thế trên mặt đất, không khỏi lo lắng, nhịn cười bước lên
phía trước kéo Lục Tiểu Thanh đứng dậy hỏi: “Tỷ tỷ thấy thế nào? Có chỗ nào bị
thương không?”
“Là cái tên vương bát đản nào dám đụng ngã cô nãi nãi nhà ngươi, ôi, cái
mũi của ta.” Đầu còn chưa có ngẩng lên, cả người đầy tức giận đang muốn nói lời
mắng mỏ. Hồng Ngọc nâng Lục Tiểu Thanh ngồi dậy, chỉ thấy chóp mũi Lục Tiểu
Thanh đỏ bừng, cái trán xanh tím, trên mặt toàn là bụi, tóc tán loạn dính đầy
mặt, cái mũi đau muốn thở không nổi, nhưng vẫn không quên mắng người: “Là ai?
Là ai ám toán ta? Là người nào không biết xấu hổ sau lưng đánh lén? Shit, ta sẽ
không để yên cho ngươi đâu.”
Trên mặt đất chống đỡ một phen, lăn lông lốc đứng lên, lửa giận ngút trời
xoay người nhìn lại, xe ngựa vẫn chạy nhanh như trước, giống như một chút cũng
chưa biết đã đụng vào người ta.
Tức giận trong lòng Lục Tiểu Thanh liền trỗi dậy, hung ác nhìn về phía
trước, một phen đoạt lấy đồ sứ từ hàng quán ven đường bên cạnh quát: “Ta mua.”
Hai tay dùng lực hướng xe ngựa ném tới.
“Rầm” Đánh trúng mục tiêu, xa phu trên xe cả kinh, kéo ngựa dừng lại, Lục
Tiểu Thanh nâng váy, chạy một hơi trăm mét về phía trước, tay nắm xe ngựa,
hướng xa phu quát: “Xuống đây cho ta, đụng người rồi chạy đi như thế, ngươi có
biết lễ phép hay không? Ngươi có hiểu hay không đụng người cần phải xin lỗi,
chỉ là xe ngựa hoa lệ tí thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, dám không coi ai
ra gì, xuống đây, ngươi xuống đây cho ta, hôm nay ta không thể không tính toán
rõ ràng với ngươi, xuống đây.”
Bước thêm vài bước nàng liền túm áo tên xa phu đang thất thần, xa phu
cũng không nghĩ tới có người lại kiêu ngạo như vậy, không chỉ mắng chửi người
mà còn động thủ, mà lại là một nữ tử nữa chứ, xem trang phục hơn phân nửa không
phải là nữ tử nhà thường dân, nên không biết là có nên động thủ hay không, nhất
thời do dự liền bị Lục Tiểu Thanh kéo từ trên xe ngựa xuống.
“Mắt ngươi để ở đâu hả? Phố lớn như vậy, ngươi cưỡi xe hai con ngựa như
thế có biết có thể đụng phải người ta hay không, ngươi không nói được ta giúp
ngươi. Đụng người bỏ chạy, một đại nam nhân như ngươi có xấu hổ không hả? Ngươi
không biết xấu hổ nhưng ta thấy mất mặt giùm ngươi, chạy, ngươi có thể chạy đến
chỗ nào, kinh thành lớn như vậy, ta không tin ngươi còn chạy được đi đâu.”

