Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 16 phần 3

[16.3]

Từ sáng sớm, Mạnh Giác đã ra khỏi
nhà, chưa tới giữa trưa thì đã trở về, muốn Vân Ca đi cùng hắn một chuyến ra
ngoại thành. Mạnh Giác không dùng xa phu, tự mình đánh xe ngựa chở Vân Ca thẳng
ra khỏi Trường An.

Vân Ca ngồi ở bên cạnh hắn, trên
đường nói không ngừng, nói chuyện tào lao, một hồi nói chuyện về món ăn của
nàng, một hồi nói nàng đọc được câu thơ từ nào, một hồi nói đến người nhà của
nàng. Khi nói tới cao hứng, sẽ tự mình cười đến ngửa tới ngửa lui, khi nói tới
chuyện không vui, sẽ cau mày giống như người khác thiếu tiền của nàng.

Mạnh Giác chỉ yên lặng nghe, tươi
cười thản nhiên, biểu cảm vẫn không thay đổi lên xuống theo câu chuyện của Vân
Ca. Có lúc hắn sẽ chuyển túi nước cho Vân Ca, ý bảo Vân Ca uống nước. Cũng có
khi mặt trời lên cao, sẽ cầm cái nón chụp lên đầu Vân Ca. Cũng có khi Vân Ca cười
đến sắp ngã thẳng xuống, tay sẽ bỏ dây cương ngựa ra, túm lấy cánh tay Vân Ca,
đề phòng nàng té xuống khỏi xe.

Chờ khi xe ngựa dừng ở trước một
tòa trang viên, Vân Ca mới kịp nhận ra Mạnh Giác không phải là đưa nàng đi du
ngoạn. Tấm biển trên cánh cửa viết hai chữ “Thanh viên”, khu vườn mặc dù được
giữ gìn rất tốt, nhưng nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, hành lang, cột trụ, dễ dàng
nhận thấy hơi có chút bỏ trống nhiều năm, Vân Ca thấp giọng hỏi: “Gia viên của
ai vậy?”

Mạnh Giác nắm bả vai Vân Ca, vẻ mặt
nghiêm trọng: “Vân Ca, còn nhớ lần trước ta dẫn muội tới gặp thúc thúc không?”

Vân Ca gật đầu.

“Đây cũng là sản nghiệp của thúc
ấy, bệnh tình của Phong thúc thúc quá nặng, thuốc và châm cứu đã không còn giúp
được gì nữa rồi, hôm nay sợ là lần cuối cùng được gặp thúc ấy. Một lúc nữa, bất
kể Phong thúc thúc nói với muội chuyện gì, cũng không được trái lại tâm ý của
thúc ấy.”

Vân Ca ra sức gật đầu: “Muội hiểu.”

Mạnh Giác cầm tay Vân Ca, dẫn theo
nàng đi vòng qua dãy hành lang dài, bảy rẽ tám ngoặt, sau một lúc tới trước một
phòng, phía trước có trồng rất nhiều trúc.

Mạnh Giác ra hiệu bảo Vân Ca ở bên
ngoài chờ, tự mình vén mành đi vào trước, tới bên trong phòng, hắn đi nhanh vài
bước, quỳ gối ở trước giường: “Tiểu Giác xin thỉnh tội với Phong thúc.”

Có gã sai vặt đến đỡ Lục Phong ngồi
dậy, cẩn thận đặt nhuyễn điếm* phía sau rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

*Nhuyễn điếm: một loại đệm ngồi.

Lục Phong nhìn Mạnh Giác chăm chú
sau một lúc lâu cũng không nói một câu. Mạnh Giác cũng không nói một lời, chỉ
lẳng lặng quỳ. Lục Phong hình như có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, thở dài:
“Xúi giục Yến vương mưu phản, làm cho mâu thuẫn của Thượng Quan Kiệt và Hoắc
Quang trở nên gay gắt, đáng chết, thực đáng chết mà, hiện tại Hoắc Quang một
mình thao túng triều chính, cháu vừa lòng rồi chứ? Tiểu Giác, tâm của cháu ghê
gớm thật, khó trách Cửu gia không chịu đem sản nghiệp Tây Vực giao cho cháu.”

Lục Phong nghe thấy tiếng của nữ tử
nói chuyện với gã sai vặt ngoài phòng: “Cháu dẫn theo ai tới? Vân Ca sao?”

Mạnh Giác trả lời: “Là Vân Ca, sợ
thúc thúc bệnh không muốn gặp khách, nên không dám để nàng tiến vào.”

Lục Phong ngắt lời hắn, cả giận
nói: “Không dám? Cháu đừng giả bộ hồ đồ với ta, gọi Vân Ca vào đây.”

Sau khi Vân Ca bước vào, thấy Mạnh
Giác quỳ gối trước giường, cũng lập tức tiến lên quỳ xuống. Người trên giường
tuy rằng sắc mặt vàng như nến, nhưng ánh mắt vẫn còn sắc sảo, cũng không có mùi
của người bệnh bình thường, được thu dọn gọn gàng sạch sẽ dị thường.

Lục Phong nhìn Vân Ca, lộ ra ý
cười: “Nha đầu, ta và cháu không thân chẳng quen, cháu vì sao lại quỳ gối trước
ta?”

Vân Ca đỏ mặt liếc nhìn Mạnh Giác
một cái, mặc dù là cúi đầu, ngữ khí lại vô cùng thản nhiên: “Thúc là trưởng bối
của Mạnh Giác, Mạnh Giác quỳ trước người, cháu đương nhiên cũng nên quỳ trước
người.”

Lục Phong cười gật gật đầu: “Hài tử
ngoan, cháu đây là tính toán đi theo Tiểu Giác sao?”

Vân Ca lắc lắc đầu: “Không phải.”

Lục Phong và Mạnh Giác đều ngẩn ra,
Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn về phía Vân Ca, Vân Ca cười với hắn, rồi quay sang
Lục Phong nói: “Không phải cháu đi theo huynh ấy, cũng không phải huynh ấy đi
theo cháu, là chúng cháu ở cùng một chỗ, là sau này chúng cháu cùng đi một
đường.”

Lục Phong cười ha hả: “Thật sự là
con gái… của… Ngọc…” Nói được một nửa, Lục Phong bắt đầu ho khan dữ dội, Mạnh
Giác vội đấm lưng cho ông, lại muốn xem mạch cho ông, Lục Phong khoát tay áo:
“Không cần mất công, đã ra bộ dáng thế này rồi, thừa dịp có thể cười thì cười
thêm vài lần.”

Lục Phong nhìn nhìn Mạnh Giác, lại
nhìn sang Vân Ca, lấy từ dưới gối ra một khối Mặc thiết bài, đưa cho Vân Ca. Vân
Ca do dự một lúc, đưa tay nhận lấy.

Lục Phong cười nói với Vân Ca: “Vân
Ca, nếu về sau Tiểu Giác bắt nạt cháu, cháu mang khối Cự Tử lệnh này tìm Chấp
pháp nhân hỗ trợ.”

Vân Ca nói: “Cự Tử lệnh? Cháu giống
như đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi. A! Mặc Tử, học đồ Mặc gia đều phải nghe theo
hiệu lệnh Cự Tử lệnh.”

Lục Phong nói: “Ta tuy không phải
học đồ Mặc gia, lại vô cùng kính ngưỡng Mặc Tử, cho nên tổ chức Chấp pháp nhân
đích xác là mô phỏng tổ chức của Mặc gia mà thiết lập. Người tuy rằng không
nhiều lắm, nhưng mỗi người đều thân thủ bất phàm, ngày thường đều là những nghệ
nhân thủ công bình thường, chỉ khi nào Cự Tử hạ lệnh, đều có thể vào nơi nước
sôi lửa bỏng* cũng không chối từ. Bởi vì việc buôn bán, thường có thuộc hạ vì
ích lợi bán đứng lương tâm, cho nên thiết trí Chấp pháp nhân đến giám sát và xử
quyết thuộc hạ trái với quy củ. Trường An, Trường An, cũng là thường thường bất
an, cháu cầm cái này, để bảo vệ cháu bình an!”

*Nguyên văn: phó thang đạo hỏa
nghĩa là vượt lửa qua sông.

Vân Ca cầm Cự Tử lệnh đưa trả cho
Lục Phong: “Cháu không cần tới cái này.”

Lục Phong ôn hòa nói: “Vân Ca, đây
là một phần tâm ý của trưởng bối, nghe lời nhận lấy.”

Vân Ca còn muốn chối từ, lại nhớ
tới Mạnh Giác lúc trước có lời dặn dò, những lời này chỉ sợ đều là tâm nguyện
cuối cùng của Lục Phong. Vân Ca mặc dù chỉ gặp Lục Phong có hai lần, lại bởi vì
Lục Phong đối với nàng thân thiết lạ thường, ông ấy lại là thúc thúc của Mạnh
Giác, nên Vân Ca đã coi Lục Phong như là trưởng bối của mình, lúc này nghe thấy
Lục Phong nói như thế, không thể tiếp tục chối từ, chỉ có thể nhận Cự Tử lệnh:
“Cám ơn Phong thúc thúc.”

Lục Phong nhìn Vân Ca chăm chú:
“Nhìn thấy cháu và Mạnh Giác ở bên nhau, ta rất vui mừng. Đáng tiếc Cửu...”
Trong mắt Lục Phong hình như có lệ: “Vân Ca, cháu đi ra ngoài trước, thúc thúc
còn có chuyện giao cho Tiểu Giác.”

Vân Ca dập đầu, bước ra khỏi phòng.
Lục Phong nói với Mạnh Giác: “Về sau toàn bộ sản nghiệp trong lãnh thổ Hán
triều đều là của cháu, mặc cho cháu chi phối.”

Mạnh Giác cúi người dập đầu: “Tạ ơn
thúc thúc.”

Lục Phong xụ mặt nói: “Một là bởi
vì cháu họ Mạnh, hai là bởi vì Vân Ca, ba là bởi vì chúng ta đều là nam nhân,
ta cũng từng có một thời trẻ tuổi. Tiểu Giác…” Lục Phong nhắm nửa con mắt, suy
nghĩ cân nhắc xem nên nói gì, cuối cùng lại chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai Mạnh
Giác: “Cháu đi theo bên người Cửu gia nhiều năm, dù sao ít ít nhiều nhiều cũng
bị ảnh hưởng vài phần. Nếu đã quyết định giao cho cháu, ta sẽ không nói thêm
những lời vô ích nữa.”

Lục Phong nhắm hai mắt lại: “Cháu
trở về đi! Tiểu Giác, cháu không cần lại đến thăm ta nữa. Ta có lẽ lúc chiều
muộn hôm nay sẽ rời khỏi Trường An, vẫn nhớ những nơi thời gian trước đây đã đi
qua, cũng luôn luôn mong khi nhàn rỗi sẽ đi du lịch một chuyến, nhưng lại kéo
dài tới hôm nay, hi vọng còn có thể đủ thời gian, nhân dịp đi thăm bọn Tiểu
Lôi, Tiểu Điện.”

Gã sai vặt tiến vào, hầu hạ Lục
Phong nằm xuống.

Sau khi Mạnh Giác dập đầu liên tục
ba lần, đứng dậy ra khỏi phòng, vừa mới nhấc màn trúc lên, thì nghe được một
câu nói rất trầm từ trong phòng: “Không được để vuột mất nữa.”

Cánh tay Mạnh Giác ngừng lại trong
chớp mắt, rồi nhẹ nhàng buông màn trúc xuống, đi tới hướng cuối hành lang nơi
có người chờ hắn: “Vân Ca.”

Vân Ca lập tức chạy tới, Mạnh Giác
cười cầm tay Vân Ca. Bọn họ và Lục Phong cảm tình không sâu, hơn nữa khi cáo
biệt, tinh thần của Lục Phong cũng rất tốt, cho nên vẫn chưa có thương cảm
nhiều lắm, nhưng tâm tình cả hai người vẫn thập phần ủ dột.

Mạnh Giác nắm tay Vân Ca, không
xuống núi, ngược lại còn trèo lên trên núi. Hai người đi một mạch lên đỉnh núi.
Quan sát cảnh vật phía dưới chân núi, nhìn bầu trời xanh bao la mênh mông, nặng
nề trong lòng mới tiêu tán vài phần.

Trên đỉnh núi gió rất lớn, thổi
trúng làm Vân Ca lảo đảo muốn ngã. Vân Ca đứng trước chiều gió, không khỏi cảm
thấy có chút lạnh, đang muốn nói tìm một chỗ nào đó tránh gió, Mạnh Giác đã ôm
nàng vào trong lòng, xoay lưng lại, thay nàng chắn gió, đầu cúi xuống bên tai
Vân Ca hỏi: “Có người vừa rồi mới nói là nguyện ý gả cho người nào đó sao? Về
sau có thể nói với con gái ‘Năm đó là mẹ con đuổi theo cha con hô lớn nói phải
gả’ không?”

Vân Ca vừa rồi đối với Lục Phong
thoải mái phóng khoáng, lúc này lại chỉ có Mạnh Giác ở đây, ngược lại xấu hổ
đến hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, lại bị Mạnh Giác có chút
trêu đùa, lập tức xấu hổ thành tức giận, vùng vẫy muốn đẩy Mạnh Giác ra, “Ai
đuổi theo huynh? Lời vừa rồi mới nói đều là theo tâm ý của Phong thúc thúc mà
nói, không phải là dự định gì hết.”

Cánh tay Mạnh Giác không hề nới
lỏng, ngược lại ôm càng chặt hơn: “Được, vừa rồi không tính. Hiện tại nói lại
một lần nữa, Vân Ca, nàng nguyện ý gả cho ta chứ?”

Vân Ca lập tức yên tĩnh trở lại,
hoảng hoảng hốt hốt lại có ý nghĩ tới một đêm của rất nhiều năm trước, có người
ở dưới bầu trời sao nói với nàng: “Ta nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ
kỹ!”, “Lấy ngôi sao làm chứng, tuyệt không hối hận.”

“Vân Ca, nàng nguyện ý gả cho ta
chứ?” Mạnh Giác nâng đầu Vân Ca lên, trong ánh mắt của hắn có chút quan sát và
khẩn trương. Ngôi sao đêm đó, chẳng qua là một giấc mộng của trẻ con. Hôm nay
người trước mắt, mới là phu quân của nàng.

Vân Ca cười cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Chàng đi hỏi cha thiếp, nếu cha thiếp nói cho phép thì là có thể.”

Mạnh Giác cười trêu ghẹo: “Lời này
nói ra nhất định còn có ý là ‘Thiếp đã nói đồng ý.’”

Vân Ca không lên tiếng, Mạnh Giác
nhẹ nâng cằm Vân Ca lên, khi đôi môi Mạnh Giác hôn lên hai má Vân Ca, Vân Ca
nhắm hai mắt lại.

Trên đỉnh núi cao, không gian mênh
mang, dã phong vù vù thổi.

Không biết là Mạnh Giác vô ý chạm
vào làm trâm gài tóc rơi xuống, hay là gió thổi mạnh, làm cho mái tóc Vân Ca
tung bay trong gió, tóc đen theo làn gió thổi mà bay, chạm nhẹ vào mặt của
nàng.

Mạnh Giác lấy tay làm trâm, quấn
tóc đen của nàng trên tay, rồi quấn thành một búi tóc trên đầu Vân Ca, mà tóc
của Vân Ca vẫn còn chuyển động quấn quanh tay của hắn, Mạnh Giác cười cắn môi
Vân Ca thì thào nói: “Búi tóc kết đồng tâm.”

Hai gò má rất lạnh, nhưng trên môi
lại nóng.

Vân Ca không phân biệt rõ là mộng
hay là thật, dường như nhìn thấy khắp núi khắp đồng là hoa đỗ quyên đỏ như lửa
trong nháy mắt từ đỉnh núi chạy thẳng đến chân núi, sau đó bùng cháy, trong
tiếng gió vù vù, hoa lửa lốp bốp rung động.

…………………………………

Đã nhiều ngày nay Vân Ca thường
thường khi làm việc hay sinh hoạt thường ngày, lúc thì cong môi cười không
ngừng, hoặc là trong tay còn cầm một ít rau, người lại ngơ ngác xuất thần, nửa
ngày đều vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt ửng hồng, giống như vui mừng lại giống
như xấu hổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Hứa Bình Quân đẩy cánh cửa sân nhà
Vân Ca ra, nhìn thấy Vân Ca đang bê cái chậu, đứng bên vại nước ngây ngẩn xuất
thần. Hứa Bình Quân tiến đến bên cạnh Vân Ca, cười giễu hỏi Vân Ca: “Muội và
Mạnh đại ca có phải ngầm định ước chung thân hay không?”

Vân Ca đỏ mặt cười: “Sẽ không nói
cho tỷ biết!”

Hứa Bình Quân ha ha cười đi cù vào
người Vân Ca: “Xem muội có nói hay không?”

Vân Ca vừa cười trốn, vừa vẩy nước
trong chậu lên người Hứa Bình Quân, mà thực ra phần lớn đều rơi vào khoảng
không. Hai người đang cười đùa, không ngờ có người từ ngoài sân tiến vào, Vân
Ca đang vẩy nước, không dội trúng người Hứa Bình Quân, lại vẩy ướt người vừa
mới tới.

Câu “Thực xin lỗi” của Vân Ca mới
vừa tới miệng, thấy rõ ràng là Hoắc Thành Quân, tức thì sững sờ đứng yên, không
biết nên nói gì. Hứa Bình Quân lập tức cảnh giác đứng bên cạnh Vân Ca, một bộ
dáng cùng chung mối thù với Vân Ca.

Nha hoàn của Hoắc Thành Quân ở
ngoài cửa sân dò xét trên dưới, nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị vẩy nước ướt,
lập tức mắng Vân Ca: “Ngươi muốn chết? Tự nhiên dám hắt nước vào tiểu thư nhà
ta. . .”

Hoắc Thành Quân lau nước trên mặt,
lạnh giọng nói: “Ta lệnh cho ngươi ở bên ngoài coi chừng, ngươi không nhìn bên
ngoài, ngược lại vào nhìn bên trong?”

Nha hoàn lập tức rụt đầu về: “Nô tỳ
đáng chết!”

Bởi vì người tới là Hoắc Thành
Quân, là con gái của Hoắc Quang, Vân Ca không muốn liên lụy tới Hứa Bình Quân,
cười nói với Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ, tỷ đi về trước, muội muốn nói chuyện
cùng Hoắc tiểu thư.”

Hứa Bình Quân do dự một lát, chậm
rãi ra khỏi sân.

Vân Ca đưa một chiếc khăn mặt cho
Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân không nhận lấy, vẻ mặt giống như sương lạnh
nhìn Vân Ca, chỉ là trên mặt có những giọt nước chưa khô giống như nước mắt,
làm cho khí thế của nàng ta suy yếu vài phần.

Vân Ca thu lại khăn mặt, cắn cắn
môi nói: “Cô đã cứu ta một mạng, ta còn chưa tạ ơn cô.”

Hoắc Thành Quân khẽ mỉm cười nói: “Chẳng
những không có tạ ơn, còn lấy oán trả ơn.”

Vân Ca có vài phần bất đắc dĩ: “Cô
tới tìm ta có chuyện gì?”

Hoắc Thành Quân nhìn Vân Ca chằm
chằm, cẩn thận xem xét, giống như muốn nhìn xem rốt cuộc Vân Ca có chỗ nào tốt
hơn nàng. Nàng có dung mạo xinh đẹp, có thân phận tôn quý, nàng còn là viên
ngọc quý trên tay phụ thân.

Nàng vẫn nghĩ rằng người như nàng
sinh ra khẳng định sẽ phú quý hạnh phúc, nhưng khoảng thời gian này, nhìn tỷ tỷ
và Thượng Quan Lan chết thảm, làm cho nàng từ trong mộng bừng tỉnh.

Với tư cách con gái của Hoắc Quang,
nàng đã mơ mơ hồ hồ thấy được tương lai của mình. Nhưng nàng không cam lòng.
Nàng biết từ khi nàng sinh ra chính là thuộc về lớp người hưởng phú quý, nàng
đã có thói quen hưởng thụ vinh hoa phú quý hàng ngày, nàng không có khả năng
vứt bỏ dòng họ của nàng, dòng họ đã cung cấp cho nàng hết thảy, nhưng nàng lại
không cam lòng giống như tỷ tỷ của nàng, chẳng qua chỉ là một quân cờ cho gia
tộc Hoắc thị vinh quang sử dụng, hôn nhân chính là kết hợp lợi ích chính trị,
nàng đã muốn một người có thể làm cho nàng tiếp tục có được cuộc sống cao cao
tại thượng như trước, nhưng lại không muốn bỏ qua cảm giác trong đáy lòng. Mà
Mạnh Giác là người duy nhất có thể là hạnh phúc của nàng, Mạnh Giác có năng lực
bảo vệ mình và bảo vệ nàng. Nàng tuyệt đối không muốn làm tỷ tỷ thứ hai, hoặc
là Thượng Quan Lan thứ hai.

Vân Ca bị Hoắc Thành Quân nhìn chăm
chú tới nổi da gà, thối lui vài bước nhỏ, cười gượng hỏi: “Hoắc tiểu thư?”

Hoắc Thành Quân hít một hơi thật
sâu, cố gắng cười với vẻ ung dung giống như thường ngày: “Mạnh Giác là một
người rất có tham vọng, cũng là một người chí lớn, kỳ thật huynh ấy làm việc so
với ca ca ta còn giống phụ thân hơn, đây đại khái cũng là nguyên nhân phụ thân
rất thích huynh ấy. Đường về sau mà Mạnh Giác muốn đi, ngươi căn bản không thể
giúp huynh ấy. Ngươi ngoại trừ làm được đồ ăn không tồi ra, còn có ưu điểm gì?
Gặp rắc rối, là huynh ấy thay ngươi dọn dẹp cục diện rối rắm? Vân Ca, ngươi nên
rời khỏi Trường An đi.”

Vân Ca cười làm tư thế tiễn khách:
“Mời Hoắc tiểu thư quay về. Ta khi nào đi, khi nào đến, không phiền cô quan
tâm. Hoàng đế Hán triều vừa rồi cũng không hạ chỉ nói không chuẩn cho ta tới
Trường An.”

Hoắc Thành Quân cười như thể trong
lòng đã định liệu từ trước: “Bởi vì ta là họ Hoắc, cho nên những gì ta đã nói
đều đương nhiên có thể làm được. Chỉ hy vọng ngươi sau này đừng dây dưa không
ngớt, giữ lại cho nhau vài phần thể diện.”

Ngoài cửa sân truyền đến giọng nói
của Lưu Bệnh Dĩ, tựa hồ Lưu Bệnh Dĩ đang muốn đi vào, lại bị nha hoàn của Hoắc
Thành Quân ngăn ở ngoài cửa. Lưu Bệnh Dĩ lớn giọng gọi: “Vân Ca?”

Vân Ca lập tức đáp lại: “Đại ca.”

Hoắc Thành Quân cười lắc đầu, vài
phần khinh miệt: “Ta hôm nay chỉ là muốn nhìn kỹ ngươi, lại làm cho các ngươi
căng thẳng thành như vậy, nếu ta thực sự có hành động gì, các ngươi sẽ làm như
thế nào? Ta phải đi rồi.”

Nàng ta và Lưu Bệnh Dĩ nhìn thoáng
qua nhau, vốn cao ngạo giống như phượng hoàng, nhưng khi chạm phải ánh mắt tựa
như tản mạn tùy ý của Lưu Bệnh Dĩ, trong lòng không khỏi run lên, ngạo mạn và
khinh miệt đều thu lại vài phần. Bản thân Hoắc Thành Quân cũng không thể hiểu
được vì sao lần này mình đối với nam tử quần áo giản dị này lại nhượng bộ.

“Vân Ca?” Lưu Bệnh Dĩ thăm dò hỏi.

Nụ cười của Vân Ca vẫn sáng lạn như
trước, hiển nhiên không chịu ảnh hưởng của Hoắc Thành Quân: “Muội không sao.”

Lưu Bệnh Dĩ yên lòng: “Muội cũng
không phải là đang tự xem nhẹ mình, nếu đổi lại là Hứa tỷ tỷ của muội, hiện tại
khẳng định đang suy nghĩ lung tung.”

Vân Ca thè lưỡi, cười hỏi: “Đại ca
muốn nói muội da mặt dày chứ gì? Một con sơn trĩ nhỏ lại có thể ở trước mặt
phượng hoàng cũng không biết tự xấu hổ.”

Lưu Bệnh Dĩ gõ một cái lên gáy Vân
Ca: “Vân Ca, muội chỉ cần nhớ kỹ, khi nam nhân thích một cô gái, cùng với thân
phận của nàng, địa vị, quyền thế, của cải không có bất cứ quan hệ nào.”

Vân Ca cười gật gật đầu.

Hết chương 16.

Báo cáo nội dung xấu