Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 03 phần 4

[3.4]

Mạnh Giác nói với Lưu Bệnh Dĩ:
“Không thấy nàng ở xung quanh đây, sai người sang mấy cửa hàng bên cạnh tìm qua
một lần.” Nói xong, Mạnh Giác bắt đầu tự mình kiểm tra tiệm đồ gốm, bất luận là
vại lớn hay vại nhỏ, đều một chưởng đập tới, đập cái vại vỡ tan tành. Vân Ca
không thể nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, lợi dụng nàng là hắn, ra vào Hoắc phủ
chính là hắn, muốn kết thân với người quyền thế là hắn, cùng Hoắc Thành Quân ôm
ấp vô cùng thân thiết cũng chính là hắn, hắn nếu muốn Hoắc Thành Quân, vì sao
lại muốn tìm nàng? Không lẽ nào hắn tưởng rằng nàng có thể cùng Hoắc Thành
Quân chung một chồng?

Lưu Phất Lăng thấy sắc mặt Vân Ca
tái nhợt, biết Mạnh Giác trong lòng nàng vẫn vô cùng quan trọng. Nguyên nhân
chính là vì vẫn còn để ý, cho nên mới sợ hãi đối mặt, sợ hãi mình còn quan tâm,
sợ hãi mình sẽ kìm lòng không nổi.

Nghe thấy tiếng đồ gốm vỡ vụn dần
dần chuyển tới hướng bọn họ, Lưu Phất Lăng kề sát bên tai Vân Ca nói: “Nếu nàng
không muốn gặp hắn, ta giúp nàng đi ngăn hắn lại.”

Vân Ca lắc đầu.

Mạnh Giác bề ngoài nhìn thì ôn
nhuận quân tử, tính cách trên thực tế là thập phần cương quyết, hiện tại hắn
ngay cả lớp vỏ bọc quân tử kia cũng không dùng, có thể thấy được hôm nay không
lật tung hết xung quanh đây lên, không tìm được nàng, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lăng ca ca cũng chỉ là người bình thường, cũng không biết chút công phu, làm
sao ngăn cản được Mạnh Giác?

Vân Ca đột nhiên nắm lấy tay Lưu
Phất Lăng: “Ngươi giúp ta chu toàn chuyện này, làm phu quân của ta, được không?
Ta đi nói với hắn chúng ta đã có hôn ước, để cho hắn đừng tới tìm ta nữa...”

Trong mắt Lưu Phất Lăng mang theo
vài phần chua xót, ôn hòa cắt ngang lời Vân Ca: “Vân Ca, chúng ta vốn là có
định ước làm phu thê.”

Vân Ca trong miệng đắng chát, không
sai, bọn họ đã sớm trao đổi tín vật, từng có ước hẹn…phu…thê.

Bàn tay Vân Ca cầm lấy cánh tay Lưu
Phất Lăng trở nên vô lực, chậm rãi thả xuống, Lưu Phất Lăng lại nắm chặt lấy
tay nàng. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Vân Ca trong lòng thất thần dường
như tê dại, sợ hãi, tổn thương, hận, oán, xấu hổ, ấm áp, chua xót, toàn bộ chen
chúc căng cứng trong lồng ngực, kéo căng nàng, muốn xé tan nàng ra, trái tim
giống như bị chia năm xẻ bảy, chỉ có bàn tay đang nắm tay nàng kia, kiên định
che chở cho nàng.

Nàng cũng nắm chặt lấy bàn tay Lưu
Phất Lăng, cười với hắn, mặc dù nụ cười chưa kịp hoàn toàn hiện ra đã biến mất,
nhưng ánh mắt của nàng không hề hoảng loạn luống cuống. Vân Ca nghe được tiếng
vại bị vỡ ngay bên cạnh, biết kế tiếp chính là cái vại mà bọn họ ẩn thân, hít
một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí toàn thân chờ đối mặt với Mạnh Giác.

Mạnh Giác giơ tay lên, đang muốn
đập xuống, chợt nghe một người cười gọi lớn: “Đây không phải là Mạnh đại nhân
sao?”

Mạnh Giác dừng lại, chậm rãi quay
lại, cũng bắt đầu cười nói: “Vu...”

Vu An vội khoát tay áo: “Đều ở bên
ngoài, không cần đa lễ như vậy. Ta dù rằng có hơn ngươi vài tuổi cũng chỉ bằng
thừa, Mạnh đại nhân nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Vu huynh đi!”

Mạnh Giác cười thi lễ: “Cung kính
không bằng tuân mệnh, Vu huynh tại sao lại ở chỗ này?”

Vu An cười nói: “Ra ngoài lo liệu
một chút việc riêng, khi vừa đi qua chỗ này, nhìn thấy Mạnh đại nhân đang đập
vại, nhất thời tò mò nên bước vào xem một chút, Mạnh đại nhân nếu có chuyện gì
cần hỗ trợ, cứ việc nói ra.”

Mạnh Giác cười bước ra ngoài:
“Không phải là chuyện lớn gì, tên làm công của tiệm này rất nhìn rất không vừa
mắt, nhất thời tức giận. Hiếm khi gặp được Vu đại ca ra ngoài một chuyến, nếu
có chút thời gian, cho phép tiểu đệ làm chủ một lần, uống vài chén.”

Mạnh Giác và Vu An vừa nói chuyện,
vừa ra khỏi cửa tiệm.

Bọn họ vừa mới rời đi, lập tức có
thái giám tiến vào đón Lưu Phất Lăng và Vân Ca, hộ tống bọn họ ra cửa sau lên
xe ngựa, trở lại Ly Sơn. Vân Ca trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, Vu An và Mạnh Giác
có quen biết, mà Mạnh Giác đối với Vu An hiển nhiên rất kiêng nể, đối với Vu An
mức độ khách khí không kém đối với Hoắc Quang, nhưng Vu An cùng lắm chỉ là quản
gia của Lăng ca ca. Vân Ca ngồi im lặng, Lưu Phất Lăng cũng vẫn im lặng, chỉ
nghe được tiếng vó ngựa gõ trên sơn đạo. Trở lại chỗ ở nơi biệt viện, Lưu Phất
Lăng cho tất cả mọi người lui xuống: “Vân Ca, nàng có gì muốn hỏi ta sao?”

Vân Ca cầm một cây trâm, đang khua
khua dưới ánh nến, mày hơi nhíu lại: “Ta trước kia cảm thấy chỉ cần ta đối với
người khác tốt, người đó cũng nhất định sẽ đối tốt với ta, ta lấy chân thành
đối với người khác, người khác tự nhiên cũng lấy chân thành đối đãi, nhưng sau
lại biết không đúng như vậy, trên đời này lòng người rất phức tạp, có lừa gạt,
có nghi kỵ, có tổn thương. Ta sẽ không đi gạt người, nhưng ta hiện tại không
thể tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng…” Vân Ca nâng mắt nhìn về phía Lưu Phất
Lăng: “Lăng ca ca, ta tin tưởng ngươi, nếu ngay cả ngươi cũng gạt ta, ta còn có
thể tin tưởng ai? Ta chỉ muốn biết mọi thứ chân thực, ngươi nói cho ta biết.”

Lưu Phất Lăng lẳng lặng nhìn Vân Ca.

Vân Ca lại thấy được bóng tối nặng
nề quen thuộc, cuộn xoáy trong đó có muôn vàn bất đắc dĩ. Vân Ca trong lòng
chua xót, khi nàng muốn hắn cao hứng, từ nhỏ đến lớn đều là: “Lăng ca ca, nếu
huynh không muốn nói, coi như xong, sau mấy hôm nữa…”

Lưu Phất Lăng lắc lắc đầu: “Tên của
ta là ba chữ, không phải là hai chữ, ở giữa hai chữ Lưu Lăng còn có thêm một
chữ ‘Phất’.”

Vân Ca làm rơi cây trâm đang dùng
để khều bấc nến, ngọn nến liền tắt, trong phòng đột nhiên tối đen. Vân Ca vô
thức thì thào lặp lại: “Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng...Lăng ca ca,
ngươi...ngươi cùng tên với hoàng đế Hán triều đấy!”

Lưu Phất Lăng ngồi vào bên cạnh Vân
Ca, nắm lấy bàn tay Vân Ca, bàn tay đó bắt đầu lạnh ngắt: “Vân Ca, bất luận
thân phận của ta như thế nào, ta vẫn luôn là ta, ta là Lăng ca ca của nàng.”

Vân Ca chỉ cảm thấy thế giới này
tại sao lại có thể hỗn loạn như vậy, Lăng ca ca sao lại là hoàng đế? Làm sao có
thể?

“Lăng ca ca, ngươi không phải hoàng
đế, đúng hay không?”

Nàng dùng đôi mắt trông mong nhìn
hắn, đáp án ngóng trông duy nhất hiển nhiên là “Không phải”.

Lưu Phất Lăng không thể đối diện
với đôi mắt của Vân Ca, hắn ôm lấy nàng, không để ý đến nàng giãy giụa, gắng
sức ôm chặt nàng vào trong lòng: “Vân Ca, ta chính là ta, quá khứ, hiện tại,
tương lai, ta đều là Lăng ca ca của nàng.”

Vân Ca đánh lên ngực Lưu Phất Lăng,
muốn đẩy hắn ra. Lưu Phất Lăng ôm thật chặt nàng, mặc kệ nàng đánh như thế nào,
chỉ không cho nàng thoát ra. Vân Ca đánh một hồi, cuối cùng bắt đầu lớn tiếng
khóc: “Ta không thích hoàng đế, không thích! Ngươi đừng làm hoàng đế, được
không? Như bây giờ không phải tốt lắm sao? Sống trong một ngôi nhà ở trong
núi, cuộc sống của chúng ta thanh thanh tịnh tịnh, ngươi không phải thích đọc
Địa chí kỳ văn sao? Hiện tại Địa chí không được đầy đủ, chúng ta có thể tự mình
đi các nơi du lịch, sưu tập phong thổ khí hậu truyền thuyết các nơi, còn có đồ
ăn, ngươi viết một quyển sách Địa chí kỳ văn, ta viết một quyển sách dạy nấu
ăn...”

Lưu Phất Lăng để đầu Vân Ca gắt gao
tựa vào đầu vai hắn, trong ánh mắt thâm sâu và trong đáy lòng là vô lực cùng
bất đắc dĩ, chỉ hết lần này tới lần khác nói bên tai Vân Ca: “Thực xin lỗi,
thực xin lỗi...”

Bởi vì thân phận của hắn, tánh mạng
của hắn đã có nhiều lắm những chuyện không thể tránh được, cho nên hắn vẫn tận
lực tránh, không để vì thân phận của mình mà gây nên những chuyện không thể
tránh khỏi cho tính mạng người khác.

Sau khi hắn nếm thử đồ ăn của Trúc
công tử, không nghĩ bởi vì hắn là hoàng đế đã muốn thì đương nhiên có được,
không nghĩ bởi vì một quyết định của mình khiến cho Trúc công tử gặp cảnh không
làm khác được.

Thế nhưng hắn lại đang làm cho Vân
Ca không làm khác được, đây vốn là chuyện hắn vô cùng không muốn, nhưng rồi lại
không thể làm khác được.

………………………………

Sau đó, mọi âm thanh đều yên tĩnh
lại, Vân Ca đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc quần áo tử tế.
Nhìn chung quanh phòng, cũng không có thứ gì là đồ thuộc về nàng, xoay người
vừa muốn đi, nàng bỗng quay lại, cầm bản ghi chép trên bàn mà Lưu Phất Lăng sao
chép cho nàng cất vào trong ngực.

Vân Ca từ cửa sổ nhảy ra khỏi
phòng, dọc đường chạy chậm, chạy một đoạn, rồi lại ngừng lại, quay lại nhìn về
phía chỗ ở của hắn. Nơi đó đèn nến tắt hết, chìm trong bóng tối, có lẽ hắn lúc
này đang ở trong mộng.

Nàng mong muốn nhiều năm như vậy,
lại tìm Lăng ca ca lâu như vậy, rốt cuộc thực tế giống hệt so với tưởng tượng
của nàng, nàng có thể không cần nói gì hết, hắn đều biết hết những gì nàng đang
nghĩ, nhưng mà vì sao hắn lại là hoàng đế?

Hắn là hoàng đế, chẳng lẽ sẽ không
là Lăng ca ca của nàng sao?

Vân Ca không muốn trả lời câu hỏi
của chính mình, nói nàng nhát gan cũng được, nói nàng ích kỷ cũng được, nàng
hiện giờ thầm nghĩ trước hết né tránh hết thảy. Từ sau khi bị thương, đầu của
nàng giống như thực sự thanh tỉnh lại, một điều kinh ngạc còn chưa hoàn
toàn chấp nhận được, một điều kinh ngạc khác lại xuất hiện, nàng hiện tại
thầm muốn rời xa hết thảy mọi người và mọi chuyện.

Rốt cục hạ quyết tâm rời đi, quay
người lại, lại phát hiện, không biết khi nào, Lưu Phất Lăng đã lẳng lặng đứng ở
phía sau nàng. Màn đêm tối om, ánh mắt của hắn cũng tối đen, không thấy rõ bất
kì thứ gì bên trong.

Vân Ca kinh ngạc nhìn Lưu Phất
Lăng, sau một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu, muốn đi qua hắn.

“Vân Ca.” Lưu Phất Lăng cầm một
thứ, đưa tới trước mặt nàng. Đúng lúc Vân Ca thoáng nhìn, trong lòng chấn động
mạnh, bước chân rốt cuộc không nhấc lên nổi. Một chiếc giày thêu nho nhỏ màu
lục nằm trong lòng bàn tay Lưu Phất Lăng, trên giày còn đính một viên ngọc long
nhãn lớn, đang tản ra ánh sáng óng ánh nhu hòa dưới ánh sao.

Vân Ca si ngốc đưa tay qua nhận
lấy, chạm vào tay liền thấy có hơi ấm còn sót lại, có lẽ hắn vẫn cất giữ bên
người.

………………………………

“Được, ta ở Trường An chờ cô.”

“Ngoắc tay, thắt chặt, một trăm
năm, không được thay đổi!”

“Cô có biết nữ tử tặng giày cho nam
tử là có ý gì không?”

“Tôi nhận. Vân Ca, cô cũng nhất
định phải nhớ kỹ!”

“Lấy ngôi sao làm chứng, tuyệt
không hối hận.”

……………………………

Đêm đó cũng tối như lúc này, sao
đầy trời. Cũng đứng dưới một bầu trời sao giống nhau, đứng bên cạnh cùng một
người. Những ngôi sao vẫn thế, đêm cũng vẫn thế, không phải là cảnh tượng nàng
nghĩ tới vô số lần sao?

Chỉ là vì sao…Vì sao lại đau xót
như thế?

…………………………

Ánh mắt Lưu Phất Lăng dừng lại ở
giày thêu trên tay Vân Ca: “Vân Ca, ta chỉ muốn thời gian một năm. Chờ đợi chín
năm, ít nhất cũng xin cho ta một thời gian ngắn được nghe nàng kể chuyện xưa.
Trong chín năm đó nàng đã đi qua không ít nơi, ta chỉ muốn biết, muốn hiểu rõ
những chuyện nàng đã làm. Cũng cho ta một cơ hội, để ta kể cho nàng chín năm
qua ta ở đây đã làm những gì, chẳng lẽ nàng một chút cũng không quan tâm sao?”

“Ta…”

Vân Ca nghẹn lời. Làm sao có thể
không quan tâm, không muốn biết? Vô số lần khi nàng nằm trên nóc nhà ngắm sao,
đều sẽ suy đoán xem Lăng ca ca đang làm gì. Thậm chí cố ý nghi nhớ bản thân
mình trong mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đã làm những gì, muốn đợi tương lai
khi gặp lại hỏi Lăng ca ca, xem hắn ngày đó, canh giờ đó, đang làm gì, có nghĩ
tới nàng hay không? Còn có những chuyện đã được tích góp từng tí một trong
nhiều năm…

Lưu Phất Lăng lấy lại giày thêu từ
trong tay Vân Ca: “Chỉ cần thời gian một năm, một năm sau nếu nàng còn muốn
đi, ta nhất định sẽ trả lại giày thêu cho nàng, ta với nàng lúc đó sẽ không còn
bất kỳ ước định gì hết. Nhưng hiện tại, ta muốn nàng thực hiện lời hứa năm đó
của nàng.”

Vân Ca đột nhiên nghiêng đầu cười
giễu: “Lăng ca ca, ngươi thật thông minh. Ai bảo ta năm đó là một tiểu ngu
ngốc, lớn rồi lại là một đại ngu ngốc. Được! Một năm ước hẹn.”, rồi xoay người
đi tới hướng phòng ở: “Một năm sau ngày hôm nay, ta đi, cũng không cần ngươi
đưa tiễn.”

Lưu Phất Lăng khoanh tay đứng đó,
trong tay nắm chặt giày thêu, nhìn theo bóng dáng Vân Ca chậm rãi đi vào trong
phòng. Sau khi nàng đã vào nhà thật lâu, hắn vẫn đứng tại chỗ như cũ, khẽ ngẩng
đầu, nhìn về phía sao trời.

Màn đêm buông xuống, sao sáng dày
đặc, vĩnh hằng mỹ lệ.

Ngôi sao vẫn thế, màn đêm vẫn thế.

Hết chương 3.

Báo cáo nội dung xấu