Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 04 phần 1
Chương 4: Song hàm
song ảnh.
[4.1]
Một chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ,
từ Vị Ương Cung chạy ra. Ngồi bên trong xe là hoàng hậu Hán triều Thượng Quan
Tiểu Muội. Thượng Quan Tiểu Muội không đến sáu tuổi thì tiến cung, đây là lần
đầu tiên nàng đi từ nơi trùng trùng điệp điệp cung điện ra khỏi thành Trường
An. Nàng từ nhỏ đã được dạy nhất cử nhất động đều phải phù hợp với thân phận
hoàng hậu, phải dịu dàng, đoan trang, xinh đẹp, cao quý, phải tươi cười ân cần,
rồi lại không được cười quá mức. Chỉ là hiện tại, nàng không thể kiềm chế hưng
phấn của mình, nhịn không được cong môi cười lên.
Hoàng đế đại ca vậy mà phái người
tới đón nàng tới Ôn Tuyền Cung, nàng sẽ được gặp hắn. Tuy rằng đang ở hậu cung,
nhưng nàng mơ hồ hiểu được giữa tổ phụ*, ngoại tổ phụ** và hoàng thượng có mâu
thuẫn. Nàng biết mình là do tổ phụ và ngoại tổ phụ cưỡng ép hoàng thượng cưới,
nàng thậm chí có thể nhìn thấy chán ghét và đề phòng từ trong ánh mắt thái giám
xung quanh hoàng thượng. Nhưng cho dù là có cực kỳ chán ghét thì hoàng thượng
cũng chưa từng nói với nàng một câu lạnh lùng, thậm chí còn phân phó Vu An phải
bảo vệ an toàn cho nàng.
*Tổ phụ: ông nội, **ngoại tổ
phụ: ông ngoại.
Hắn luôn giữ một khoảng cách, tựa
hồ không có chút gì là ấm áp hay thản nhiên nhìn nàng. Hắn cũng không đến gần
nàng, nàng cũng không dám đến gần hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn xa
cách lạnh nhạt và hiểu rõ được vì sao.
Trong khắp hoàng cung này, có lẽ
chỉ có hắn hiểu được thống khổ của nàng, hiểu được nàng cũng thống hận ngôi vị
hoàng hậu này, nàng đâu phải khát khao làm mẫu nghi thiên hạ gì chứ? Nàng thậm
chí đã nghĩ, nếu không phải bởi vì vị trí hoàng hậu này, khi đó nàng chỉ gọi
hắn là “Đại ca”, mà không phải “Hoàng đế đại ca”, hắn sẽ đối xử với nàng rất
khác.
Sau khi tổ phụ mất, người trong
cung vừa vui sướng khi người gặp họa khi thấy người của Thượng Quan thị bị
giết, lại vừa bởi vì ngoại tổ phụ nàng là Hoắc Quang, đối với nàng càng thêm sợ
hãi. Nàng biết mình ở trong lòng bọn họ, khó tránh càng lạnh nhạt, xa cách.
Nàng đối với ngoại tổ phụ càng vô
cùng thân thiết, vô cùng thân thiết đến tựa hồ hoàn toàn quên tổ phụ, phụ thân,
mẫu thân, huynh đệ vì sao mà chết. Nhưng đây chẳng lẽ không đúng là cách sinh
tồn trong hoàng gia này sao? Phải học cách quên, học được giả vờ hết thảy đều
hoàn toàn bình thường. Huống chi nàng tin tưởng, kết cục của Hoắc thị nhất định
sẽ không tốt hơn so với Thượng Quan thị, nàng nhất định phải còn sống, còn sống
chờ đợi ngày đó đến, nàng muốn chính mắt nhìn thấy kết cục của Hoắc thị.
Khi đó nàng có thể quang minh chính
đại tế bái cha mẹ, nàng sẽ tinh tế miêu tả cho bọn họ nghe, để cho họ dưới
Hoàng Tuyền an tâm.
Thượng Quan Tiểu Muội vẫn từ khe hở
của tấm mành nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy xe ngựa không dọc theo đường núi
chính đi về phía trước, thẳng tới Ôn Tuyền Cung, mà ngược lại lại rẽ ở bên
đường, vội vén mành lên hỏi: “Sao lại thế này? Không phải đi gặp hoàng thượng
sao?”
Thái giám Thất Hỉ cất giọng bình
bình trả lời: “Hoàng thượng ở một biệt viện trong núi.”
Thượng Quan Tiểu Muội khó hiểu,
những biệt viện này hẳn là chỗ ở của thị vệ hoặc là thái giám, hoàng thượng tại
sao lại ở chỗ như vậy? Nhưng biết những thái giám này sẽ không cho nàng biết gì
về tin tức của hoàng thượng, chỉ có thể buông mành. Mấy khoảng sân không lớn
không nhỏ, không chút tráng lệ, lại thanh thịnh, đẹp đẽ, lịch sự tao nhã, rất
giống nơi ở của những người dân bình thường thoạt đầu nàng nhìn thấy bên đường.
Thượng Quan Tiểu Muội đột nhiên cảm thấy mình một thân trang phục sang trọng,
tóc vấn hợp thời đều vô cùng không thích hợp. Trước khi xuất cung, tiêu tốn rất
nhiều thời gian, tỉ mỉ trang điểm rất lâu, nhưng ở chỗ này, nàng chỉ cảm thấy
không hề phù hợp.
Thất Hỉ dẫn nàng đi đến hậu viện,
chỉ vào căn phòng phía trước, rồi nói với Thượng Quan Tiểu Muội: “Hoàng hậu
nương nương, hoàng thượng ở ngay bên trong, nô tài chỉ dẫn người tới chỗ này.”
Nói xong, thi lễ xong, không chờ Thượng Quan Tiểu Muội lên tiếng, đã tự rời đi.
Thượng Quan Tiểu Muội đưa mắt nhìn
lại: mấy cây mai trắng vừa dịp ra hoa, hoa nở có chút thưa thớt, chìa tới ngang
cửa sổ. Một nam tử và một nữ tử đang ngồi đối diện bên cửa sổ, đang chơi cờ.
Lúc đó, đã sắp tới hoàng hôn, ánh tịch dương chiếu nghiêng vào cửa sổ, trong
ánh sáng mỏng như cánh ve đang lưu chuyển, bóng mai sum suê, bóng người uyển
chuyển hàm xúc, giống như cảnh đẹp trong tranh.
Thượng Quan Tiểu Muội không thể cất
bước, kinh ngạc nhìn hồi lâu, mãi cho tới khi Vu An đứng trước mặt nàng, nhẹ
nhàng ho khan vài tiếng, nàng mới giật mình tỉnh lại. Vu An hành lễ với
nàng, nàng vội mời Vu An đứng dậy, cuối cùng có chút không bình tĩnh hỏi: “Cô
gái kia là ai?”
Vu An cười nói: “Hoàng thượng sai
người đón nương nương đến, chính là muốn cho Vân cô nương gặp nương nương một
lần.”
Vu An không dùng hai từ “bái kiến”,
hơn nữa lại nói rất rõ là để Vân cô nương gặp nàng một lần, mà không phải nàng,
hoàng hậu này, gặp Vân cô nương một lần. Vu An sớm đã là nhân vật tinh quái
trong cung, hắn tuyệt đối không có khả năng có thể bởi vì nhất thời lỡ lời mà
đi quá giới hạn như thế.
Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng
chấn động mạnh, trừng nhìn Vu An. Vu An mặc dù đầu có chút cúi thấp, nhưng
không lảng tránh ánh mắt của Thượng Quan Tiểu Muội, vẻ mặt mang theo ý cười.
Thượng Quan Tiểu Muội gật gật đầu:
“Đa tạ Vu tổng quản nhắc nhở, bổn cung hiểu rồi.”
Sau khi Thượng Quan Tiểu Muội vào
phòng, định hành lễ với Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng vẫy tay để nàng đi
tới trước, tay chỉ về phía nàng muốn mở lời, lại nhìn nữ tử đối diện hắn, do dự
không thể mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng
chùng xuống, với hoàng đế chi tôn, thế nhưng ngay cả giới thiệu thân phận của
nàng mà đã khó xử như thế. Vân Ca nhìn thấy một tiểu cô nương trang phục sang
trọng lộng lẫy bước vào, thuận miệng hỏi Lưu Phất Lăng: “Huynh có khách tới
sao?”
Nhìn đến thần sắc Lưu Phất Lăng,
mắt lại nhìn kỹ trang phục của tiểu cô nương, ước chừng mười hai mười ba tuổi,
trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, nàng gượng cười, đứng dậy hành lễ với
Thượng Quan Tiểu Muội: “Dân nữ Vân Ca tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Lưu Phất Lăng giữ cánh tay Vân Ca,
không để cho nàng hành lễ tiếp nữa: “Tiểu Muội không đến sáu tuổi, đã dọn tới ở
trong cung, ta đối đãi với nàng ấy như muội muội, nàng không cần đa lễ với nàng
ấy…”
Thượng Quan Tiểu Muội yêu kiều nở
nụ cười, vỗ tay: “Hoàng đế đại ca phái người tới đón ta đi chơi, ta còn nghĩ,
không phải là một ngọn núi, so với thành Trường An hơn mấy cái cây sao, có thể
có cái gì hay mà chơi chứ? Không nghĩ tới có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy. Nhưng
tỷ tỷ đừng học theo những người đó, rõ ràng vóc dáng cao hơn so với ta, nhưng
lúc nào cũng muốn coi như mình chỉ thấp còn có một nửa, khiến cho ta cũng không
biết xấu hổ mà nói chuyện với các nàng ấy như vậy, cũng không biết ta buồn biết
bao nhiêu.”
Tiểu Muội vốn có vóc dáng nhỏ xinh,
lúc này lời nói dáng vẻ ngây thơ, vẻ mặt vui sướng, càng thấy rõ còn nhỏ, bốn
phần bướng bỉnh sáu phần đáng yêu, hóa giải không ít khó xử của ba người.
Vân Ca biết Lưu Phất Lăng sợ nàng
vẫn muốn rời đi, cho nên trực tiếp gọi Tiểu Muội đến, tỏ rõ nỗi lòng với nàng.
Kỳ thật nàng không phải không hiểu rõ, Vu An nói gần nói xa, chính là ngầm ám
chỉ những chuyện từ năm đó. Nàng biết tình cảnh của hắn năm đó gian nan, hiểu
được sự bất lực của hắn, cũng rất rõ ràng qua nhiều năm như vậy, hắn tới một nữ
nhân cũng đều không có, cho nên năm nay gần hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con
nối dõi. Nhưng mỗi khi nàng nghĩ đến hắn là hoàng thượng, lúc này còn có một
hoàng hậu, lại luôn cảm thấy trong lòng rất kỳ lạ.
Vân Ca thấy Tiểu Muội vẫn đứng,
quay sang nàng ấy chỉ vào cái ghế mình vừa mới ngồi: “Hoàng hậu, mời ngồi.”
Tiểu Muội đưa mắt nhìn Lưu Phất
Lăng, cười ngồi xuống. Cho dù vào đại lễ gia phong hoàng hậu năm sáu tuổi ấy,
hắn cũng không ngồi bên cạnh nàng, đây dĩ nhiên là lần đầu tiên nàng ngồi đối
diện với hắn.
Tiểu Muội nói với Vân Ca: “Ta tên
là Thượng Quan Tiểu Muội, Vân tỷ tỷ có thể gọi ta là Tiểu Muội.”
Lưu Phất Lăng gật đầu với Tiểu Muội
nở nụ cười, Thượng Quan Tiểu Muội trong lòng không xác định rõ là cảm nhận gì,
chỉ mờ mịt mà nghĩ rằng, hóa ra hắn ngoại trừ vẻ mặt lạnh nhạt đó, cũng có thể
cười.
Lưu Phất Lăng muốn Vân Ca đang đứng
bên cạnh giường ngồi vào bên cạnh mình, Vân Ca lại muốn tránh ra. Thời gian gần
đây luôn thuận theo tâm ý của nàng, Lưu Phất Lăng lần này lại vô luận như thế
nào cũng không chịu thuận theo nàng, không cho phép nàng cứng đầu đứng đó, nhất
định muốn nàng phải ngồi bên cạnh hắn. Một người kéo, một người tránh, hai
người đều thập phần cố chấp, đang giữa lúc lôi kéo, thân thể Vân Ca lắc lư
xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hai người đang phân cao thấp, Vân
Ca nhìn thấy ánh mắt Tiểu Muội vụt sáng lấp lánh nhìn hai người bọn họ chằm
chằm, bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, chỉ có thể theo lực kéo của Lưu Phất Lăng,
ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lưu Phất Lăng nói với Tiểu Muội:
“Muội tới rất đúng lúc, hôm nay Vân tỷ tỷ của muội chơi cờ bị thua, lát nữa phải
xuống bếp nấu cơm. Tài nghệ của nàng, sau khi muội nếm qua, chỉ sợ sẽ không còn
muốn ăn đồ trong cung.”
Vân Ca bất mãn: “Nấu ăn thì nấu ăn,
sao lại nói ta thua cờ? Còn chưa có chơi hết ván, thắng bại cũng chưa có phân
định được đâu!”
Tiểu Muội nhìn về phía bàn cờ, ván
cờ mới chơi được một nửa, nói thắng thua là có chút quá sớm, nhưng theo thế cờ
hiện tại, suy đoán những nước cờ trước đó, có thể thấy được quân đen có vài chỗ
đều cố ý lộ sơ hở cho quân trắng, hiển nhiên là muốn cho quân trắng thắng, nhưng
quân trắng lại bởi vì sức cờ không đủ lợi hại, luôn luôn đi sai hoặc mất cơ
hội. Thực lực của quân trắng kém quá xa quân đen, chính xác là không cần đặt cờ
thêm nữa, cũng biết kết quả cuối cùng.
Vân Ca thấy Tiểu Muội cúi đầu nhìn
chằm chằm vào bàn cờ: “Xem ra sức cờ của Tiểu Muội không tầm thường đâu! Từ
những quân cờ đã đặt suy đoán những nước cờ đã đi lúc trước so với đặt cờ tiếp
theo như thế nào còn khó hơn nhiều.”
Tiểu Muội vội ngẩng đầu cười: “Ở
trong cung có học qua một ít, nhưng mà dùng để tiêu phí thời gian thôi, cũng
không thực thông thạo. Hoàng thượng, đích xác như lời Vân tỷ tỷ nói, ván cờ này
mới chơi được một nửa, nói thắng thua còn quá sớm.”
Lưu Phất Lăng nghiêng đầu nhìn Vân
Ca, ôn hòa hỏi: “Phải tiếp tục chơi nốt sao?”
Vân Ca lắc đầu: “Không muốn chơi
nữa.”, rồi lén nhìn Tiểu Muội đang ngắm hoa mai bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng
nói: “Ta biết là huynh thắng, huynh muốn ăn món gì? Nghe Vu An nói huynh thích
ăn cá, huynh thích ăn món cá gì? Ta làm cho huynh ăn.”
Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát, rồi
thấp giọng nói: “Ta muốn ăn ‘Tư quân lệnh nhân lão*’.”
*Tư quân lệnh nhân lão là một
câu trong bài Hành hành trùng hành hành, dịch thơ là: “Nhớ chàng người già
héo”, xin xem lại chương 8 quyển Thượng, đoán đúng câu đố mới được ăn cơm.
Vân Ca đỏ mặt: “Đây là món ăn gì?
Muội sẽ không làm.” Nói xong vội bước ra khỏi phòng.
Không nghĩ tới, Lưu Phất Lăng cũng
đi theo ra, cùng nàng bước vào phòng bếp: “Nàng đều đã làm cho người khác ăn
rồi, tại sao lại không chịu làm cho ta ăn?”
Vân Ca sửng sốt một lúc, mới nhớ
tới chuyện trong phủ công chúa, trong lòng chấn động: “Huynh đã ăn rồi? Huynh
đều đã đoán đúng tất cả? Trọng thưởng kia cũng là huynh thưởng cho ta?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười gật đầu.
Vân Ca lúc này đột nhiên cảm thấy
trong lòng đau xót vô hạn, trong mắt Lưu Phất Lăng cũng có thần sắc tương tự.
Bọn họ rốt cuộc là vô duyên, hay là hữu duyên? Nếu nói là vô duyên, tâm ý của
nàng, hắn đều hiểu rõ, tâm ý của hắn, nàng cũng đều hiểu rõ. Hắn và nàng, mặc
dù một người thiên về tĩnh, một người thiên về động, lại có sở thích giống
nhau, tâm tính cũng tương tự. Nếu nói là hữu duyên, nàng và hắn lại vô số lần
âm soa dương thác (chỉ những nhầm lẫn nảy sinh trong hoàn cảnh ngẫu
nhiên, bất ngờ). Hiện tại càng bởi vì thân phận của hắn, lại sinh ra một
khoảng cách bằng hào trời.
Lưu Phất Lăng hiểu được suy nghĩ
trong lòng Vân Ca, mới nói: “Những chuyện trước kia không thể làm khác được,
những chuyện từ nay về sau, tự chúng ta quyết định.”
Vân Ca cúi đầu, những chuyện từ nay
về sau ư?
Lưu Phất Lăng thở dài một tiếng,
thân phận của hắn gây cho Vân Ca quá nhiều bối rối, mà hắn chỉ có thể lựa chọn
nhất định phải giữ nàng lại. Hắn đang đánh cược, đánh cược hắn có thể dùng thời
gian một năm để giữ lấy trái tim Vân Ca. Chỉ là hắn thực sự có thể sao?
Thời gian một năm nói ngắn thì cũng
rất ngắn, nói dài thì cũng rất dài, cũng không thể mỗi ngày đều là tình cảnh
sầu vân thảm đạm được. Huống chi nàng dù sao cũng muốn rời đi, hẳn là càng phải
quý trọng thời gian ở bên nhau. Vân Ca ngẩng đầu lên cười, ngữ khí nhẹ nhàng
nói: “Ta còn có một việc chưa tính sổ với huynh, chờ khi nào nước lạnh đóng
băng, nhất định phải đem nước lạnh đổ lên người huynh đem ngâm mấy canh giờ.”
Lưu Phất Lăng không hiểu chuyện gì:
“Tính sổ chuyện gì?”
Nhớ tới ngày đó tại Hoắc phủ, hai
người một người ở trên cầu, một người ở dưới cầu, Vân Ca chín phần đau xót, một
phần buồn cười: “Về sau khi muốn tính sổ, sẽ nói cho huynh biết.”
………………………………
Thoáng cái, thời gian từ lúc Vân Ca
bị thương đến bây giờ, Lưu Phất Lăng ở Ôn Tuyền Cung đã non nửa năm. Việc này
không thể nói không có tiền lệ, Lưu Triệt lúc tuổi già năm này tháng khác đều ở
Ôn Tuyền Cung, nhưng Lưu Phất Lăng đang lúc tuổi trẻ, ít nhiều cũng có chút
khác thường. Hơn nữa gần tới thời gian cuối năm, hắn còn phải chủ trì lễ mừng,
tế bái thiên địa, khẩn cầu năm sau ngũ cốc được mùa, quốc thái dân an, cho nên
chỉ có thể quay về Trường An.
Vốn định để Vân Ca ở lại Ly Sơn,
nhưng lại nghĩ rằng mọi người sớm hay muộn cũng sẽ biết, vậy thì biết sớm cũng
như biết muộn. Và quan trọng hơn là hắn căn bản không nắm chắc, một năm sau Vân
Ca có nguyện ý ở lại hay không, mà hai người bọn họ thời gian biệt ly cũng đã
quá dài. Cửu biệt* gặp lại, hắn thật sự không muốn biệt ly, cho nên “lừa gạt”
Vân Ca cùng hắn trở về Trường An.
*Cửu biệt: thời gian xa cách rất
lâu.
Vân Ca theo hoàng thượng hồi cung,
nhưng làm như thế nào thu xếp ổn thỏa cho Vân Ca thì nhường cho Vu An thập phần
lo nghĩ. Trong Vị Ương Cung, trừ Tuyên Thất Điện là nơi sinh hoạt hàng ngày của
hoàng thượng ra, trong các cung điện ở hậu cung khác, Tiêu Phòng Điện là hợp tâm
ý hắn nhất, nhưng mà đó là nơi Thượng Quan hoàng hậu đang ở. Các điện khác hoặc
là quá xa, hoặc là rất đơn sơ, hoặc là rất không an toàn. Vu An nghĩ tới nghĩ
lui, hoàng cung Hán triều to như vậy, thời kỳ Tiên hoàng trị vì cung điện từng
có ba nghìn mỹ nhân thế nhưng không có một chỗ có thể làm chỗ ở cho Vân Ca.
Còn đang lo nghĩ, hoàng thượng đã
quyết định chủ ý, lệnh hắn an bài chỗ ở của Vân Ca ở Tuyên Thất Điện. Vu An mặc
dù cảm thấy thập phần không hợp lễ nghi, nhưng trước mắt đây là an toàn nhất,
biện pháp thỏa đáng nhất, hơn nữa hoàng thượng cũng đã quyết định, Vu An chỉ có
thể trợn mắt nói dối, nói Vân Ca là cung nữ Tuyên Thất Điện.
Chỉ là một người đơn giản hồi cung,
chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, lại làm cho toàn bộ triều đình đều chấn
động. Hoàng thượng tuổi không nhỏ, nhưng dưới gối lại không có con nối dõi.
Hoàng tử là chuyện tất cả mọi người chú ý, chuyện này liên quan đến vận mệnh và
quyền lực triều đình tương lai mấy chục năm sau, là một thời cơ trên một bàn cờ
mới được bắt đầu đặt cờ. Nhưng hoàng thượng đối với nữ sắc vẫn rất lãnh đạm,
cũng chưa từng tuyển chọn phi tần, không có lâm hạnh qua cung nữ nào, hơn nữa
có Hoắc thị và Thượng Quan thị uy hiếp, tâm tư của mọi người cũng đều phai
nhạt, an tâm chờ hoàng thượng và Thượng Quan hoàng hậu viên phòng, chờ có hoàng
tử huyết mạch của Hoắc thị và Thượng Quan thị được sinh ra.
Nhưng sự tình đang chờ đợi đó lại
dần dần bị xoay chuyển.
Lẽ ra nữ tử mười một mười hai tuổi
là có thể viên phòng, hoàng thượng lại trì hoãn chưa cùng Thượng Quan hoàng hậu
viên phòng, bách quan đã lén lút thảo luận rất lâu, cân nhắc hoàng thượng đối
với Thượng Quan thị và Hoắc thị rốt cuộc là thái độ gì. Mọi người còn chưa cân
nhắc rõ ràng, đột nhiên chỉ trong một buổi chiều, Thượng Quan gia diệt tộc, duy
nhất chỉ còn lại hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội có một nửa huyết thống của
Hoắc thị.
Sau khi Hoắc Quang một mình nắm giữ
đại quyền, đối với cháu ngoại Tiểu Muội thập phần khoan hậu, Tiểu Muội cũng đối
với Hoắc Quang thực vô cùng thân thiết, Hoắc Quang vài lần ám chỉ lo lắng con
nối dõi của hoàng thượng sau này, hoàng thượng lại vẫn chưa cùng Thượng Quan
Tiểu Muội viên phòng.
Hiện giờ hoàng thượng đột nhiên
mang một nữ tử vào cung, tâm tư mọi người không khỏi trở nên lung lay, thầm
nghĩ tuy rằng hiện tại Hoắc Quang dưới một người, trên vạn người, nhưng tương
lai gia tộc nào được vinh hiển thì vẫn chưa nói rõ được. Chỉ là trước mắt Hoắc
Quang đang nắm đại quyền, mọi người cũng không dám tùy tiện đắc tội, trong lòng
tính toán nguyện tụ tập xem kịch vui, chờ xem Hoắc Quang phản ứng như thế nào,
chờ xem nữ tử kia có kết quả gì.
Chú thích:
Tên chương này mình để nguyên
tên Hán Việt mà không chuyển ngữ, lý do là vì vốn từ quá kém, không biết phải
chuyển thế nào. Tên chương là Song hàm song ảnh, từ song thứ nhất có nghĩa là
cửa sổ, từ song thứ hai có nghĩa là hai, về cơ bản dịch ra là: hai bóng hình
bên cửa sổ, chỉ cảnh Tiểu Muội nhìn thấy Vân Ca và Phất Lăng chơi cờ bên cửa
sổ. Tóm lại là mình không kiếm được tên nào đủ hay để làm tên chương nên giữ
nguyên tên Hán Việt.

