Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 12 phần 2
[12.2]
“Mạnh Giác, chàng xem…” Hoắc Thành
Quân nghiêng đầu nói cười với Mạnh Giác, lại phát hiện Mạnh Giác đứng yên một
chỗ, ngóng nhìn phía đằng xa. Hoắc Thành Quân theo tầm mắt Mạnh Giác nhìn về
phía trước, nét mặt tươi cười của nàng tức thì tan biến.
Giữa hai tòa vọng lâu có buộc mấy
sợi dây thừng to màu đen, trên mỗi sợi dây thừng có treo từng chuỗi từng chuỗi
đèn lồng, mỗi chuỗi đèn lồng có hơn hai mươi chiếc đèn được làm bằng lụa trắng.
Do dây thừng cùng màu với đêm tối, cho nên nếu nhìn không kỹ, rất khó phát
hiện.
Xa xa nhìn lại, giữa màu đen của
màn đêm, vô số bảo đăng như đang lơ lửng giữa hư không phát sáng rực rỡ, tựa
như một thác thủy tinh từ trên cửu thiên đổ xuống. Trước thác thủy tinh, một cô
gái mặc một bộ váy màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo màu trắng,
trong tay đang giơ một chiếc đèn lồng bát giác, hơi ngửa đầu, cẩn thận ngắm
nhìn.
Chẳng những tướng mạo tương tự
nàng, mà ngay cả màu sắc y phục cũng tương tự nàng.
Trong phút chốc, tâm tư Hoắc Thành
Quân bỗng nhiên sáng tỏ, nhìn chằm chằm vào trang phục màu xanh trên người Vân
Ca, đau đớn vô cùng nhưng lại mỉm cười.
Tối nay, hóa ra cũng giống như vô
số ngày trước kia, cũng chỉ là ông trời đùa giỡn với nàng. Ông trời ban cho
nàng một khởi đầu thật đẹp, tiếp đó sẽ cho nàng một kết thúc tàn khốc nhất.
Tối nay, chẳng hề thuộc về nàng.
Vân Ca thật sự thích chiếc đèn lồng
trong tay, nhưng vô luận Thất Hỉ đưa ra bao nhiêu tiền, thư sinh trẻ tuổi làm
đèn lồng cũng không chịu bán, chỉ nói nếu bọn họ đoán trúng câu đố, đèn lồng sẽ
tặng không, nếu đoán không trúng, nghìn vàng cũng không bán.
Mạt Trà và Phú Dụ, một người sắm
vai mặt đỏ, một người sắm vai mặt trắng*, thuyết phục một hồi lâu, vị thư sinh
đó chỉ mỉm cười lắc đầu.
*Trong
kinh kịch, mặt đỏ đại diện cho chính diện, mặt trắng đại diện cho vai phản
diện. Ở đây ý nói hai người này đã sử dụng đủ mọi “thủ đoạn” thuyết phục mà
không thành.
Vân Ca giải câu đố không giỏi lắm,
đoán thử hai lần, cũng không đoán trúng lần nào, nàng lại không thích loại
chuyện hao tổn trí não thế này, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua.
Đèn lồng đành đưa trả lại cho thư
sinh, nàng xoay người muốn đi tiếp, nhưng khoảnh khắc quay đầu lại, bước chân
của nàng ngừng lại trên mặt đất.
Bỗng nhiên quay đầu:
Cố nhân, chuyện cũ, quá khứ, cuối
cùng đều giống như một ngọn đèn tàn lụi.
Dưới hoa đăng, trong biển người.
Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân đứng
sánh vai, tựa như một đôi thần tiên quấn quít.
Vân Ca chăm chú nhìn bọn họ một
lát, ý cười thản nhiên như có như không hé nở bên môi. Nói một cách công bằng,
Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân thật sự là một đôi trời sinh.
Mạnh Giác xuyên qua dòng người đi
lại trên đường bước tới, bước chân vội vàng. Hoắc Thành Quân cũng không biết
tại sao mình lại đi theo phía sau Mạnh Giác. Lưu Bệnh Dĩ vừa gạt đám đông ra
bước tới, vừa thì thào nói: “Quả nhiên là Thiên quan cũng đi nghỉ tết rồi.”
Mạnh Giác vốn tưởng rằng Vân Ca vừa
thấy hắn, sẽ xoay người bước đi, nhưng không ngờ Vân Ca mỉm cười đứng yên,
giống như đang chờ hắn đến. Vội vàng nôn nóng đi đến trước mặt Vân Ca, nhưng
hắn lại có chút nghẹn lời, cũng không biết nói nên nói gì bây giờ.
Vân Ca mỉm cười hỏi: “Mọi người
cũng đi ngắm đèn sao?”
Lưu Bệnh Dĩ cúi đầu, cười phụt ra
một tiếng. Vân Ca khó hiểu liếc hắn một cái.
Mạnh Giác nói với Vân Ca: “Ta cùng
Bệnh Dĩ tới đây ngắm đèn, trên đường tình cờ gặp Hoắc tiểu thư.”
Mặt Hoắc Thành Quân tối sầm lại,
cúi đầu, Vân Ca lại dường như không nghe thấy gì hết, chỉ hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Đại
ca, vết thương của tỷ tỷ hồi phục tới đâu rồi?”
Ngại có Hoắc Thành Quân, Lưu Bệnh
Dĩ không muốn nói thêm về chuyện này, nhẹ gật đầu nói qua loa, “Tốt lắm.”
Mạnh Giác mắt thấy Vân Ca vừa rồi
rất muốn có chiếc đèn lồng đó, “Thấy nàng thực sự thích, tại sao lại từ bỏ?”
Vân Ca chỉ vào câu đố trên đèn,
cười bất lực. Đột nhiên nàng nhớ tới, cả ba người này đều rất thích động não,
đấu trí. Nàng đi đến bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ, cười nói: “Một người chỉ cần đoán
trúng ba câu đố đèn là có thể nhận được chiếc đèn lồng kia. Đại ca, huynh đoán
giúp muội, có được không?”
Lưu Bệnh Dĩ đưa mắt nhìn Mạnh Giác,
mặc dù thấy hắn không hề không vui, nhưng cũng không muốn trực tiếp đồng ý với
Vân Ca, ậm ừ hai tiếng rồi nói:
“Mọi người cùng nhau đến xem đi!”
Hoắc Thành Quân thuận tay quăng mấy
đồng tiền vào chiếc bình gốm đặt trên chiếc bàn dài để thư sinh rút ra một câu
đố đưa cho nàng đoán. Một tay nhận lấy thẻ tre, nàng vừa cười vừa hỏi Vân Ca:
“Ngươi làm cách nào để xuất cung? Hoàng...công tử không tới ngắm đèn cùng với ngươi
sao? Hoàng công tử tài trí hơn người, dù cho ngươi có muốn mười chiếc đèn lồng,
cũng có thể lấy tùy thích.”
Với thân phận Vân Ca quả thực không
thể dễ dàng xuất cung, nói mình tự ý ra ngoài, là thừa nhận mình sai, nói Lưu
Phất Lăng biết, cũng không thỏa đáng, cho nên Vân Ca chỉ duy trì nụ cười trên
mặt, không lập tức trả lời Hoắc Thành Quân.
Từ lúc nhìn thấy Hoắc Thành Quân
xuất hiện, Phú Dụ đã toàn tâm đề phòng, vội trả lời: “Vu tổng quản không hài
lòng lắm đối với hoa đăng năm nay trong cung chọn mua, cho nên lệnh cho chúng
nô tài đến xem kiểu dáng trong dân gian. Chúng nô tài không biết chữ, cũng
không hiểu biết về tranh họa, cho nên Vu tổng quản đặc biệt cho phép Vân cô
nương xuất cung, xem xét những kiểu dáng đẹp, trước hết ghi nhớ, để tết Thượng
Nguyên sang năm có thể sai người phỏng theo.”
Oán giận trong lòng Hoắc Thành Quân
vốn không thể phát ra, vậy mà Phú Dụ lại chạm phải cơn giận dữ của nàng, nàng
cười lạnh hỏi hắn, “Ta hỏi ngươi được phép trả lời sao? Tranh nói, chen vào nói
cũng là Vu tổng quản phân phó sao?”
Phú Dụ lập tức khom người tạ tội,
“Nô tài biết sai.”
Hoắc Thành Quân hừ lạnh, “Chỉ là đã
biết sao?”
Phú Dụ nhấc tay phải tự cho mình
một cái tát, Vân Ca cười chặn tay Phú Dụ lại, “Nô tài chen vào nói trong lúc
chủ tử nói chuyện mới gọi là ‘tranh nói, chen vào nói’. Ta cũng chỉ là nô tỳ,
tại sao lại nói là ‘tranh nói, chen vào nói’? Câu hỏi của tiểu thư, khi nô tỳ
chưa kịp hồi đáp tiểu thư, Phú Dụ sợ tiểu thư chờ lâu hiểu lầm, mới vội vàng
đáp lời tiểu thư, hắn đáp lời thực sự không có sai, sai chính là nô tỳ, xin
tiểu thư trách phạt.”
Hoắc Thành Quân nuốt phải một cái
nhuyễn đinh của Vân Ca, hít một hơi thật sâu áp chế tức giận trong lồng ngực,
cười yêu kiều nói: “Vân tiểu thư cũng thật biết nói chuyện. Nghe nói hoàng công
tử đã nghỉ ngơi trên giường của ngươi, ta dù cho có ăn tim gấu gan báo cũng
không dám trách phạt ngươi mà!”
Mạnh Giác đang nhấc bút viết lời
giải câu đố đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Ca, trong hai tròng mắt đen như
mực có sóng lớn cuồn cuộn.
Lưu Bệnh Dĩ vội hét lớn một tiếng,
“Câu đố này ta đã đoán ra! ‘Giang sơn vạn dân vi quý, triều đình bách quan vi
khinh*.’ Chính là hai chữ này?”
*Nghĩa
là: Đối với vạn dân trong nước thì coi trọng, bách quan triều đình thì coi nhẹ.
Mọi người đừng hỏi tớ, câu đố này tớ không hiểu đáp án đâu.
Lưu Bệnh Dĩ lấy ra bút lông trên
bàn, trên thẻ trúc viết hai chữ “Đại” và “Tiểu”, đưa cho thư sinh ra câu đố,
thư sinh cười nói: “Chúc mừng công tử, đã đoán đúng. Có thể lấy một chiếc đèn
bí ngô. Nếu có thể đoán đúng được hết hai câu đố, có thể lấy đèn hoa sen, nếu
đoán đúng ba câu là có thể lấy được giải nhất của buổi tối hôm nay.” Thư sinh
chỉ vào chiếc đèn lồng vừa rồi Vân Ca đã xem.
Lưu Bệnh Dĩ ha hả cười hỏi: “Mọi
người không chúc mừng ta hay sao?”, nhưng không ai để ý tới hắn.
Mạnh Giác vẫn nhìn chằm chằm vào
Vân Ca.
Vân Ca mặc dù tức giận khi nghe
Hoắc Thành Quân nói, nhưng còn bị Mạnh Giác làm cho bực mình hơn, bất mãn trừng
mắt nhìn lại hắn. Không nói tới trước đó lời Hoắc Thành Quân nói xằng nói bậy
là đáng tin hay không đáng tin, cho dù đó là sự thật, thì có làm sao? Ngươi dựa
vào cái gì mà nhìn ta như vậy, làm như ta đã làm sai chuyện gì! Bản thân ngươi
thì như thế nào?
Lưu Bệnh Dĩ thấy Hoắc Thành Quân
cười mỉm chuẩn bị cất lời, vội hỏi: “Hoắc tiểu thư, câu đố của cô có manh mối
gì không?”
Hoắc Thành Quân lúc này mới nhớ tới
trong tay còn cầm một câu đố, cười cầm lấy thẻ trúc, cùng xem với Lưu Bệnh Dĩ.
“Tư quân dĩ biệt nhị thập tái*.”
*Nhớ
nhung chàng đã hai mươi năm.
Câu
đố này cũng không khó, Lưu Bệnh Dĩ lập tức đoán được, cười nói: “Cái này là câu
đố đồng âm*.”
*Nguyên
văn là từ hài âm, chỉ âm đọc gần giống hoặc giống nhau.
Hoắc
Thành Quân cũng đã nghĩ đến, sắc mặt tối sầm lại, nhìn về phía Mạnh Giác, nhưng
làm sao trong mắt Mạnh Giác có nàng?
“Hai
mươi” (二十) viết
kép thành “Nhập*” (廿) đúng là phát âm giống từ “Niệm”(nhớ nhung), nhớ nhung hai
mươi năm, ngụ ý là không quên.
*Từ
nhập cũng có nghĩa là hai mươi, chỉ là cách viết khác, chắc là viết tắt cho đơn
giản.
Lưu Bệnh Dĩ nhấc bút viết ra đáp
án: “Niệm niệm bất vong.” (Nhớ mãi không quên.) đưa cho thư sinh.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ thở dài, thấp giọng
nói: “Đả thương địch thủ một phần, tự làm tổn thương mình ba phần, hà tất gì
phải chuốc khổ như vậy?”
Hoắc Thành Quân trước giờ không có
tỷ muội thân thiết, cũng không có bằng hữu tốt, tất cả tâm sự của mình đều chỉ
giữ lại trong lòng, chưa từng có người nào thực sự quan tâm tới nàng đau thương
hay khổ sở. Trong lời nói của Lưu Bệnh Dĩ nửa mang thương xót, nửa mang khuyên
nhủ, đụng trúng vào nỗi đau của Hoắc Thành Quân, không cam lòng trong mắt nàng
dần dần hóa thành bi thương.
Mạnh Giác nửa nắm nửa kéo cổ tay
Vân Ca, ép buộc Vân Ca đi theo hắn.
Lưu Bệnh Dĩ thấy hai người bọn họ
rời đi, trái lại thở phào nhẹ nhõm, bằng không Hoắc Thành Quân và Vân Ca đi
chung với nhau, kẹp giữa lại là Mạnh Giác, còn không biết xảy ra nhiễu loạn thế
nào.
Hoa đăng sáng như ban ngày, dòng
người như thủy triều, tiếng nói cười vui vẻ không dứt. Hoắc Thành Quân lại chỉ
cảm thấy những náo nhiệt đó càng khiến cho mình thêm cô đơn, chưa cáo từ với
Lưu Bệnh Dĩ, đã tự mình rời đi.
Thư sinh kêu lên: “Các ngươi dễ
dàng đoán trúng cả hai câu đố, không muốn đoán thêm một câu nữa sao?”
Hoắc Thành Quân lạnh lùng đưa mắt
nhìn chiếc đèn lồng Vân Ca thích, cất bước rời đi. Thư sinh cầm thẻ trúc Mạnh
Giác mới viết được một nửa, vội vàng la lên: “Câu đố này, ba năm trước ta đã
đem ra cho người ta đoán, đoán tới năm nay, đều vẫn chưa có ai đoán trúng. Ta
thấy vị công tử này thông minh nhanh trí, chẳng lẽ không muốn thử một lần sao?”
Lưu Bệnh Dĩ gọi Hoắc Thành Quân
lại, “Hoắc tiểu thư, nếu đã đến đây, không ngại thì tận hứng du ngoạn một lần,
dù sao mỗi năm chỉ có một lần. Nếu không chê, có thể để cho tại hạ giải đoán
lấy đèn cho tiểu thư chơi?”
Hoắc Thành Quân im lặng đứng một
lát, gật gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, vậy cũng được.”, nàng lấy lại tinh thần,
cười hỏi thư sinh, “Câu đố này của ngươi thực sự đã đem ra đố ba năm?”
Thư sinh vẻ mặt kiêu ngạo, tự đắc
nói: “Đương nhiên!”
Lưu Bệnh Dĩ cười nói: “Chúng ta
không cần cái đèn lồng này của ngươi, nhưng ngươi còn có đèn khác chứ? Nếu có
thứ vị tiểu thư này thích, ta sẽ giải câu đố của ngươi, nếu không có, chúng ta
chỉ có thể đi nhà khác.”
Thư sinh nhìn chiếc đèn lồng trên
đỉnh đầu, không biết đèn này có chỗ nào không tốt. Suy nghĩ một lát, hắn ngồi
xổm người xuống, tìm kiếm trong một đống rương hòm.
Hoắc Thành Quân nghe được lời của
Lưu Bệnh Dĩ, không khỏi nghiêng đầu đưa mắt nhìn kỹ Lưu Bệnh Dĩ.
Hắn hiện tại sớm không còn là hạng
người chơi bời lêu lổng nghèo túng ở Trường An, toàn thân không còn chút nào
khí chất mộc mạc. Tóc được buộc bằng lam ngọc bảo quan, thân mặc hồ lam cẩm
bào, chân mang giày hắc đoạn quan*. Bên hông lại không giống như quan viên bình
thường đeo ngọc bội trang sức, mà đeo một thanh đoản kiếm, càng tỏ rõ tư thế
oai hùng hiên ngang.
*Hắc
đoạn quan là giày dành cho quan lại, có màu đen, may bằng vải đoạn.
Thư sinh bê một chiếc rương đi ra,
nhẹ nhàng trân trọng mở ra, lấy ra một chiếc đèn lồng bát giác, thân đèn có
những dải lụa buông xuống. Kiểu dáng chiếc đèn này giống hệt chiếc đèn Vân Ca
thích lúc trước, nhưng chế tác có phần tinh xảo hơn. Khung đèn được dùng bạch
trúc Lĩnh Nam hiếm thấy làm nên, tám mặt của thân đèn dùng băng giao sa* làm
thành, trên đó có thêu tám bức tranh, kể lại chuyện xưa Hằng Nga tới cung
trăng. Cô gái trong bức tranh dáng điệu thướt tha, dung mạo xinh đẹp tuyệt
trần. Thần thái có vui, có sầu, có giận, có khóc, đều rất thật, cảm động lòng
người, dù cho so với đồ thêu ngự dụng trong cung cũng không chút nào thua kém,
ngược lại còn có thêm vài phần độc đáo.
*Băng
giao sa: một loại lụa, như đã giải thích lần trước, tớ không tìm được thông tin
về loại lụa này.
Hoắc Thành Quân vẫn là một thiếu nữ
tuổi thanh xuân, mặc dù tâm tư so với những cô gái cùng tuổi phức tạp hơn,
nhưng yêu cái đẹp vốn là thiên tính của con người, nên làm sao mà không thích
một chiếc đèn lồng đẹp tới như vậy? Huống chi đèn này so với chiếc đèn Vân Ca
thích hơn hẳn một bậc.
Nàng xách chiếc đèn lên, càng nhìn
càng thích, ngắm nghía một lúc lâu, mới hết sức không nỡ đưa trả lại cho thư
sinh.
Lưu Bệnh Dĩ thấy thế, cười nói với
thư sinh: “Đưa câu đố của ngươi lại đây đi!”
Thư sinh mang một thẻ trúc qua, Lưu
Bệnh Dĩ thấy trên mặt trước viết: “Ám hương tình* tuyết”(Hoa mai trong trời
tuyết), trên mặt sau có viết “Đả nhất tự”(là một chữ). Hắn tập trung suy nghĩ
một lát, như hiểu như không, nhưng không thể khẳng định.
*Chữ
tình ở đây chỉ bầu trời, đại khái là bầu trời trong xanh quang đãng sau mưa,
hoặc sau khi tuyết rơi. Do đó phần chuyển ngữ câu đố này phía trên của tớ có
phần không sát nghĩa cho lắm.
Hoắc Thành Quân suy tư một hồi, cảm
thấy không có đầu mối, không muốn nghĩ thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Bệnh
Dĩ. Thư sinh thấy Lưu Bệnh Dĩ không giống như hai câu đố lúc trước, mở miệng là
đoán ngay được, không khỏi vừa đắc ý vừa thất vọng.
Lưu Bệnh Dĩ xoay mặt trước của thẻ
trúc lại, lại nhìn tới câu mà Mạnh Giác vừa rồi chưa viết xong trên thẻ trúc ở
bên cạnh, “Ám hương lung...” (Hoa mai rơi…)
Thư sinh buồn bực nói: “Không biết
thoạt đầu vị công tử kia có ý tứ gì, đáp án này chỉ là một chữ mà thôi, mà tại
sao hắn dường như định viết một câu?”
Lưu Bệnh Dĩ trong lòng quả quyết
đáp án, cũng hiểu được vì sao Mạnh Giác phải viết một câu, Mạnh đại công tử
nhất định là có điểm bất mãn vị thư sinh này đối với Vân Ca cuồng ngạo làm khó
dễ nàng, cho nên quyết định “Đáp lễ” hắn vài phần cho biết tay, chế nhạo tài
hoa mà hắn tự lấy làm kiêu ngạo.
Lưu Bệnh Dĩ cười nhấc bút, vừa định
viết tiếp câu của Mạnh Giác, nhưng bỗng nhiên trong lòng sinh ra vài phần không
thoải mái và bực bội, suy tư trong phút chốc, bên cạnh chữ của Mạnh Giác, bắt
đầu viết lại từ đầu, viết rằng: “Ám hương thâm thiển lung tình tuyết*.” Sau khi
hắn viết xong, ngừng lại, tự cười với mình, rồi chuyển thẻ trúc cho thư sinh,
lập tức nhấc chiếc đèn lồng lên, hai tay đưa đến trước mặt Hoắc Thành Quân,
khom người hành lễ nói:
“Tiểu thư xin vui lòng nhận cho.”
*Xin
thứ lỗi, câu này tớ không có khả năng chuyển ngữ. Nghĩa của từ thâm thiển là
nông sâu, thật sự là tớ bó tay á! Và tớ cũng chịu không hiểu mấy câu đố này để
giải thích đâu.
Bên cạnh nam nữ vây quanh xem náo
nhiệt đều cười lớn vỗ tay, bọn họ thấy Hoắc Thành Quân trâm gỗ váy thô, Lưu
Bệnh Dĩ ăn mặc như quý công tử, còn tưởng rằng lại là một đoạn giai thoại tết
Nguyên Tiêu vô tình gặp được.
Từ nhỏ tới giờ Hoắc Thành Quân đã
nhận được không ít lễ trọng, nhưng quà tặng như thế này lại là lần đầu tiên
nhận được, nghe thấy mọi người cười cổ vũ “Nhận lấy, nhận lấy.” nàng chỉ cảm
thấy có chút không tuân theo giáo đạo chốn khuê môn từ nhỏ tới giờ nàng được
học, nhưng trong lòng chỉ có một cảm giác khác thường mới mẻ, nửa bực bội nửa
xấu hổ, tha thướt khom người thi lễ với Lưu Bệnh Dĩ: “Đa tạ công tử”. Sau đó
nàng đứng dậy, rồi đưa tay nhận chiếc đèn lồng.
Lưu Bệnh Dĩ hiểu ý cười, ngược lại
Hoắc Thành Quân có chút ngượng ngùng, cầm đèn lồng, trong tiếng cười vang đầy
thiện ý của mọi người, vội vàng gạt đám người đi tiếp. Lưu Bệnh Dĩ cũng vội
vàng gạt đám người ra, đi theo Hoắc Thành Quân.
Thư sinh vẫn đang cầm thẻ trúc, thì
thào tự nói, nhìn lại câu đố của mình: “Ám hương tình tuyết”, rồi lại xem xét
đáp án Mạnh Giác vẫn chưa viết xong: “Ám hương lung... lung... Ám hương lung
tình tuyết.” Cuối cùng nhìn câu trả lời của Lưu Bệnh Dĩ, cười thì thầm: “Ám
hương thâm thiển lung tình tuyết. Hay, hay, đối rất hay. Đối rất hay!”. Mạnh
Giác và Lưu Bệnh Dĩ lấy câu đố trả lời câu đố, cả ba câu đều ám chỉ tới cùng một
chữ, nhưng câu đố để trả lời đó là một câu hay hơn đề bài.
Thật ra thì thư sinh không để ý tới
dụng ý chế nhạo của Lưu Bệnh Dĩ, cười khen: “Công tử thật là...” lúc ngẩng đầu
lên, không nhìn thấy bóng dáng Lưu Bệnh Dĩ, Hoắc Thành Quân, mà chỉ thấy dòng người
trên đường vẫn đông như mắc cửi như trước.
Có người muốn quăng tiền giải câu
đố, thư sinh phất tay bảo bọn họ đi đi. Du khách bất mãn, nhưng khi thấy hắn
phất tay, thư sinh lúc trước nho nhã yếu ớt, lúc này lại có khí thái nắm quyền
sinh sát trong tay, trong lòng du khách sinh kính sợ, chỉ có thể oán giận rời
đi.
Thư sinh bắt đầu thu dọn đèn lồng,
chuẩn bị rời đi.
Tối nay gặp được bốn người này,
chuyến đi này quả nhiên không tệ. Khiến cho phụ thân tới chết cũng còn nhớ mãi
không quên, khiến cho mẫu thân buồn bực sầu não mà qua đời, Thiên triều này quả
nhiên là nơi địa linh nhân kiệt!
…………………………
Vân Ca bị Mạnh Giác kéo ra khỏi hội
hoa đăng. Mạt Trà, Phú Dụ ngăn cản, Thất Hỉ lại nghĩ đến những lời mà cái người
cổ quái Vu An kia đã phân phó: Nếu như Vân Ca và Mạnh Giác ở chung một chỗ, bọn
họ không được tới gần và quấy rầy. Vu tổng quản quả nhiên liệu sự như thần,
đoán được Vân Ca sẽ gặp Mạnh Giác.
Thất Hỉ phân phó mọi người xa xa đi
theo Vân Ca, vẫn duy trì khoảng cách một đoạn đường, nghe không rõ ràng lắm bọn
họ nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn thấy Vân Ca.
Mạnh Giác kéo Vân Ca đi một đoạn,
cảm giác kinh ngạc và tức giận khi nghe thấy lời nói của Hoắc Thành Quân dần
dần hồi phục, nội tâm có tăng thêm vài phần buồn cười, vài phần bất đắc dĩ.
“Vì sao vết thương còn chưa khỏi
hẳn, lại một mình chạy ra ngoài thế này?”
“Chuyện của ta, ai cần ngươi lo?”
“Gần đây nàng có ho khan không?”
“Ai cần ngươi lo?”
Mạnh Giác chẳng muốn hỏi tiếp, trực
tiếp cầm cổ tay Vân Ca bắt mạch, tay kia thì còn phải ứng phó với sự vùng vẫy
của nàng. Sau đó, hắn trầm tư buông Vân Ca ra, “Bảo Trương thái y không cần
tiếp tục châm cứu cho nàng nữa, ta gần đây có phối một ít hương tiết cho nàng,
về sau nếu ban đêm ho khan khó ngủ thì bỏ một ít hương tiết vào lò hương.”
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, không bày
tỏ sự tiếp nhận hảo ý của hắn chút nào.
Mạnh Giác giúp Vân Ca chỉnh lại áo
choàng, “Hôm nay mặc dù ấm áp, nhưng thân thể nàng còn chưa khỏe hắn, không ở
bên ngoài lâu được, ta đưa nàng về.”
Vân Ca vẫn đứng ở nơi đó bất động,
vẻ mặt vừa rồi còn buồn bực, lúc này biến thành khó xử.
Mạnh Giác hỏi: “Trong cung đã xảy
ra chuyện gì?”
Vân Ca muốn nặn ra một nụ cười,
nhưng không thành công, “Trong cung không có chuyện gì, ta…ta muốn xin nhờ
ngươi một chuyện.”
Mạnh Giác lời ít mà ý nhiều, “Nàng
nói đi.”
“Hoàng thượng muốn hạ chỉ tuyên Đại
công tử tới Trường An, nhưng hoàng thượng sợ Đại công tử không đến, cho nên hi
vọng ngươi có thể đứng giữa giúp chu toàn một chút.”
Đây là nguyên nhân nàng muốn tới
gặp ta? Mạnh Giác cười châm biếm, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, “Không
được. Hoàng thượng muốn hạ chỉ thì cứ việc hạ chỉ, Xương Ấp vương có tới hay
không là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với ta.”
“Hoàng thượng tuyệt đối không có ác
ý.”
“Cũng không có quan hệ gì với ta.”
Vân Ca chán nản, “Thế nào mới có
thể có liên quan tới ngươi?”
Mạnh Giác vốn định nói “Thế nào
cũng đều không có quan hệ gì tới ta”, nhưng im lặng một lát, hỏi: “Hắn vì sao
lại nghỉ ngơi trên giường của nàng?”
“Ngươi...” Vân Ca vỗ vỗ ngực, xoa
dịu để mình không tức giận, “Mạnh Giác, ngươi quả nhiên không phải quân tử.”
“Ta đã khi nào nói với nàng ta là
quân tử?”
Có việc cầu người, không thể không
cúi đầu, Vân Ca đành thành thành thật thật, nhưng có chút tức giận trả lời Mạnh
Giác: “Có buổi tối một hôm chúng ta đều không ngủ được, cho nên tới giường của
ta ăn mấy thứ rồi nói chuyện phiếm, sau lại mơ mơ màng màng ngủ quên mất.”
“Hắn không ngủ được, thực dễ dàng
hiểu được. Nếu ngày nào đó hắn có thể ngủ ngon, ngược lại mới kỳ quái. Nhưng
nàng cũng không ngủ được, người mà sét đánh cũng không dậy như nàng, vì sao lại
không ngủ được?”
Vân Ca cúi đầu, không trả lời.
Mạnh Giác thấy Vân Ca không trả
lời, bèn thay đổi câu hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
Bởi vì đêm hôm đó Vân Ca có cùng
tính với Lưu Phất Lăng xem còn bao nhiêu lâu nữa thì tới năm mới, cho nên nàng
mở miệng đáp luôn: “Mồng ba tháng mười hai.”
Mạnh Giác hỏi thời gian là muốn xem
xem khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì làm cho Vân Ca suy nghĩ tới mất
ngủ. Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy trong cung ngoài cung cũng không có đại sự
gì, đang muốn hỏi lại Vân Ca, đột nhiên nhớ tới ngày đó là lần đầu tiên Lưu
Bệnh Dĩ tiến cung gặp Lưu Phất Lăng, Hứa Bình Quân từng cầu hắn đi thăm dò xem
an nguy của Lưu Bệnh Dĩ thế nào.
Mạnh Giác nhớ lại làn váy lúc ẩn
lúc hiện ngoài hành lang của Ôn Thất Điện, ánh mắt sắc bén dần dần biến mất.
Vân Ca thấy sắc mặt Mạnh Giác vẫn lạnh lùng như cũ, hỏi giễu: “Mạnh Giác, ngươi
có tư cách gì để ý tới lời của Hoắc Thành Quân?”
“Ai nói cho nàng biết là ta để ý?
Nhắc lại với nàng lần nữa, bây giờ là nàng có việc thỉnh cầu ta, chú ý tới ngữ
khí nói chuyện của nàng.”
Vân Ca phất tay áo rời đi, đi được
một đoạn đường, nàng đột nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ hai bên
gò má mình, bắt bản thân mỉm cười, xoay người bước tới trước mặt Mạnh Giác,
“Mạnh công tử, ngài muốn điều kiện thế nào?”
Mạnh Giác cân nhắc nhìn Vân Ca:
“Chuyện này rất trọng yếu đối với hắn sao?”
Vân Ca mỉm cười nói: “Nếu ngươi đã
muốn thì cân nhắc xem nặng nhẹ thế nào, rồi nói ra điều kiện.”
“Vậy trước hết trả lời ta một vấn
đề, nhiều Vương tôn họ Lưu như vậy, vì sao chỉ tuyên gọi Xương Ấp vương đến
Trường An? Ta dựa vào cái gì để tin tưởng hắn?”
Vân Ca thu lại nụ cười giả dối,
trịnh trọng nói: “Mạnh Giác, xin ngươi tin ta, ta dùng tánh mạng cam đoan với
ngươi, Lưu Hạ tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm ở Trường An, có lẽ nhất định sẽ
có lợi.” Cảm thấy nói như vậy thì quá vẹn toàn, nàng liền bổ sung: “Tuyệt đối
không có nguy hiểm đến từ hoàng thượng, về phần người khác, ta nghĩ dù sao hắn
cũng nên có năng lực tự bảo vệ mình.”
Mạnh Giác trầm tư.
Vân Ca không hề chớp mắt nhìn hắn
chăm chú.
Mạnh Giác chỉ nói là “Tin” nàng, mà
không phải là “Đồng ý”, Vân Ca cười hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào? Ngươi là
người làm ăn khôn khéo, không nên đưa cho người mua một cái giá không thể trả
nổi.”
Mạnh Giác im lặng, rồi nói: “Trong
vòng một năm, nàng không được thân mật với hắn, không thể ôm hắn, không được
gần gũi với hắn, không thể ngủ chung giường với hắn, cái gì cũng không cho phép
làm.”
“Mạnh Giác, ngươi...”, gương mặt
Vân Ca trở nên đỏ bừng.
Mạnh Giác lại lộ ý cười, “Hắn dù
sao cũng được khắc sâu lễ nghi giáo hóa của người Hán, nếu hắn thực coi trọng
nàng, một ngày chưa chính thức cưới nàng làm vợ, thì một ngày hắn sẽ không chạm
vào nàng. Nhưng mà, ta đối với nàng không hề tin tưởng.”
“Mạnh Giác, rốt cuộc ngươi coi ta
là người có quan hệ như thế nào với ngươi?”
Ánh mắt Mạnh Giác tối sầm lại, ý
cười trên mặt lại không hề thay đổi, “Ta nói rồi, ta không dễ dàng hứa hẹn,
nhưng lời đã hứa tuyệt đối sẽ không thu hồi. Lời hứa hẹn với nàng, ta nhất định
sẽ thực hiện.”
Vân Ca mang vẻ mặt không thể tưởng
tượng được nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, trên đời này còn có người nào khó hiểu
hơn hắn không?
Mạnh Giác thản nhiên cười nói:
“Hiện tại nàng chỉ cần trả lời ta, ‘đồng ý’ hoặc ‘không đồng ý’ thôi.”
Vân Ca kinh ngạc ngẩn người. Mạnh
Giác dùng một năm làm hạn định, có lẽ là bởi vì Hứa tỷ tỷ nói cho hắn biết Lăng
ca ca và ta có một năm ước định, nhưng mà hắn nhất định sẽ không dự đoán được
việc Lăng ca ca muốn làm. Tương lai, bất luận là Lưu Bệnh Dĩ, hay là Lưu Hạ
đăng cơ, bằng giao tình của Mạnh Giác và bọn họ, đều có thể trở thành trọng
thần có địa vị cao nhất, toàn bộ giang sơn đẹp đẽ của Đại Hán đều ở trước mắt
hắn, hắn làm sao còn có thời gian để ý tới ta? Huống chi chỉ có một năm mà
thôi.
Mạnh Giác nhìn vẻ mặt ngây ngốc của
Vân Ca, cười mỉm nói: “Còn nữa, nàng không được nói cho bất kỳ người nào về
giao hẹn này của ta và nàng, nhất là hoàng thượng.”
Nhãn cầu trong mắt Vân Ca xoay
chuyển một vòng, nàng cũng cười mỉm nói: “Được, ta đồng ý với ngươi. Nếu có vi
phạm, ta sẽ…Cuộc đời này ta sẽ vĩnh viễn không được hạnh phúc.”
Mạnh Giác khẽ gật đầu, “Ta đưa nàng
trở về.”
Bên trong xe ngựa, Vân Ca không nói
lời nào, Mạnh Giác cũng im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc nghiến xuống mặt
đường vang lên. Rất nhanh đã tới cửa cung, Mạnh Giác nói: “Dừng ở chỗ này thôi!
Bên kia hẳn là có người của Vu tổng quản chờ đón nàng.”, hắn nói xong, đã bước
xuống xe ngựa.
Vân Ca nhấc mành xe lên, “Chỗ ngươi
ở cũng cách nơi này rất xa, để ta bảo Phú Dụ dùng xe ngựa đưa ngươi trở về! Ta
chỉ đi một lát thôi.”
Mạnh Giác ôn hòa nói: “Không cần,
ta muốn đi một mình thôi. Vân Ca, tự chăm sóc bản thân cho tốt, không cần lo
lắng cho người khác, đặc biệt là người trong cung, bất luận kẻ nào cũng không
được tin tưởng.”
Vân Ca mỉm cười: “Mạnh Giác, tại
sao ngươi vẫn còn chưa hiểu được vậy? Ta và ngươi không phải cùng một loại
người.”
Trên mặt Mạnh Giác có ý cười như có
như không, có phần giống như tự giễu hơn, “Vấn đề là ta không quan tâm ta có
hiểu rõ nàng hay không, mà là ta còn hiểu rõ nàng hơn mình tưởng tượng.”
Vân Ca ngạc nhiên.
Mạnh Giác xoay người, đi bộ nhưng
cũng nhanh tựa đi xe, bước vào màn đêm sâu thẳm.
Hết chương 12.

