Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 13 phần 1
Chương 13: Duyên cũ đã qua.
(Tiền trần cựu duyên)
[13.1]
Tin tức Lưu Phất Lăng tuyên Xương
Ấp vương Lưu Hạ vào kinh khiến cho toàn bộ triều thần kinh ngạc khó hiểu, thậm
chí còn cảm thấy rất buồn cười. Hoàng thượng cảm thấy Trường An rất nhàm chán
sao? Tuyên một kẻ dở hơi đến giải trí cho mình, kiêm giải trí cho mọi người
sao?
Một số đại thần vốn thận trọng còn
có vài phần mong đợi đối với Lưu Hạ, cảm thấy người này có lẽ việc nhỏ thì hồ
đồ, nhưng việc lớn hẳn phải hiểu được, đạo chiếu thư này của hoàng thượng đương
nhiên không thể nhận, giả bệnh, chịu một vết thương gì đó, tất có thể được bỏ
qua. Nhưng không ngờ nghe nói Lưu Hạ chẳng những tiếp nhận chiếu chỉ, hơn nữa
còn gấp rút mà chuẩn bị thượng kinh, lại công khai phao tin, “Sớm muốn tới
Trường An bái kiến hoàng thượng.” Hắn còn lén kéo sứ thần đến truyền chỉ sang
một bên, không ngừng hỏi thăm trong thành Trường An cô nương nhà ai dung mạo
xinh đẹp, công tử nhà nào tinh thông ăn nhậu chơi bời, cuộc sống phóng túng
nhất, ca vũ phường nào có nữ tử tài nghệ xuất chúng nhất. Mấy vị đại thần này
cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, hết hy vọng.
Quan viên đi cùng với hoạn quan
tuyên chỉ, sau khi trở về Trường An, lập tức đem toàn bộ những gì tai nghe mắt
thấy đầu đuôi ngọn ngành nói với Hoắc Quang. Vị quan viên này đương nhiên không
phải chính nhân quân tử gì, nhưng khi nói tới những thứ hoang đường thấy ở Xương
Ấp quốc, cũng vừa nói vừa lắc đầu.
Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân nghe
được cười to, thần sắc Hoắc Quang lại nghiêm trọng.
Ngày mà cỗ xe trang hoàng lộng lẫy
của Xương Ấp vương Lưu Hạ vào kinh, trong thành Trường An náo nhiệt giống như
ngày hội, muôn người đều đổ xô ra đường, muốn được nhìn thấy Xương Ấp vương.
Lý phu nhân khuynh quốc khuynh
thành sớm là một truyền kỳ được nữ tử dân gian truyền xướng cho nhau. Xương Ấp
vương là cháu trai của bà, nghe đồn dung nhan tuyệt thế, ôn nhu phong lưu, hơn
nữa đây là sau khi Lưu Phất Lăng đăng cơ, lần đầu tiên tuyên gọi phiên vương
vào kinh, cho nên tất cả mọi người đều muốn tới xem phong thái của hắn.
Đương nhiên, Lưu Hạ không hổ là Lưu
Hạ, hắn dùng một phương thức mà tất cả mọi người không thể ngờ tới, làm cho toàn
bộ người Trường An nhớ kỹ hắn. Thế cho nên hai ba mươi năm sau, khi mà cả hoàng
thượng, hoàng hậu, Hoắc Quang, tất cả đều bị dòng thời gian vùi lấp, không còn
được người ta nhắc tới nữa, vẫn còn những bà lão mái tóc hoa râm kể cho cháu
gái mình nghe những hồi ức về Lưu Hạ.
Giờ Mão (5h đến 7h sáng), khi mặt trời còn chưa mọc, đã có dân chúng đến
ngoài cửa thành chiếm chỗ.
Giờ Thìn (từ 7h tới 9h sáng), cấm quân thân mặc áo giáp, tay cầm đao đến
quét sạch những người không có nhiệm vụ đứng đó.
Giờ Tỵ (từ 9h tới 11h sáng), một bộ phận quan viên lục tục kéo đến, đầu
giờ Ngọ*, quan viên từ tam phẩm trở lên đã tới cửa thành. Tới chính Ngọ, Đại Tư
Mã, Thừa tướng, các cấp tướng quân đã tới chờ. Cuối giờ Ngọ, Lưu Phất Lăng cùng
hoạn quan, cung nữ cũng tới cửa thành.
*Giờ
Ngọ: từ 11h tới 13 h.
Đầu giờ Tỵ, lính gác đã trở về báo,
Xương Ấp vương đã cách thành Trường An khoảng bốn mươi dặm. Tính toán một cách
dư dả thì cùng lắm giờ Mùi* là tới nơi. Nhưng Lưu Phất Lăng đứng ở trên thành
lâu, chờ từ giờ Ngọ cho tới cuối giờ Mùi, Xương Ấp vương vẫn không hề xuất
hiện.
*Giờ
Mùi: từ 13h tới 15h.
Sau đó, Lưu Phất Lăng do tất cả
bách quan khuyên nhủ, vào bên trong thành lâu vừa nghỉ ngơi vừa chờ. Lưu Phất
Lăng cũng đành châm chước, gọi Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế cùng
những quan viên tuổi tác đã cao cùng truyền vào thành lâu, ban chỗ ngồi, vừa
uống trà vừa chờ. Tất cả những quan viên khác đành chỉ có thể dưới ánh mặt trời
thiêu đốt, thân mặc triều phục đứng thẳng tắp, tiếp tục chờ đợi.
Cuối giờ Mùi, Xương Ấp vương vẫn
không xuất hiện như cũ.
Dân chúng xung quanh còn có thể
ngồi trên chiếu, tìm người bán hàng rong mua bát trà, gặm bánh ngô, vừa nói
chuyện phiếm vừa chờ. Nhưng quan viên lớn nhỏ lại chỉ có thể chịu đựng miệng
khô, bụng đói, hai chân mỏi nhừ, tiếp tục đứng chờ. Việc duy nhất có thể làm
chính là trong lòng nguyền rủa Xương Ấp vương mười vạn tám ngàn lần.
Giờ Thân (từ 15 h tới 17h), mặt trời đã lặn phía đằng Tây, Xương Ấp vương
vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lúc mới ban đầu, dân chúng ồn ào
huyên náo, giờ cũng dần dần trở nên im lặng, cuối cùng lặng ngắt như tờ. Tất cả
mọi người đã không còn khí lực để ồn ào kích động thêm nữa.
Hiện tại chỉ cảm thấy đợi suốt một
ngày, nếu vẫn không thấy được Xương Ấp vương, không phải là lãng phí một ngày
sao? Trong lòng bọn họ tràn đầy cảm giác không cam lòng!
Đương nhiên, còn có “Kính nể” đối
với Xương Ấp vương, dám để cho hoàng thượng chờ!
Gần vạn người đứng ở cửa thành, đến
cuối cùng lại có thể không một tiếng động, trường hợp này phải nói là vô cùng
quỷ dị. Lúc ánh tịch dương vàng rực nghiêng nghiêng chiếu xuống mọi người, làm
cho tất cả đều phải hơi hơi nhíu mắt mới có thể nhìn về phía Tây, một hồi âm
thanh đàn sáo du dương truyền đến. Trong tiếng nhạc, một đoàn người vàng rực,
quanh co khúc khuỷu dần dần đi tới.
Cùng với tiếng nhạc còn có hương
thơm như có như không lan tỏa, giống như trăm hoa đua nở, như thể mùa xuân bao
phủ mặt đất.
Tám cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt
trần, tay cầm lẵng hoa, vừa chầm chậm bước đi, vừa rải cánh hoa khô. Sau đó là
tám đại hán râu quai nón khiêng một tọa tháp cực lớn, mặc dù là đại hán, nhưng
bởi vì phải bước theo mấy cô gái phía trước mà đi, cho nên bước chân cũng thực
là nho nhã. Trên tọa tháp, mấy cô gái tóc mây búi cao cao, trâm cài rung rung
đang cầm nhạc khí, vì nam tử đi phía sau mà diễn tấu.
Đằng sau cũng là một tọa tháp cực
lớn, khiêng tháp là tám Hồ cơ vóc dáng cao gầy, dung mạo xinh đẹp, trên đó là
một nam tử nửa nằm nửa ngồi, một thị nữ nằm dựa vào đầu gối của hắn. Nam tử cúi
đầu, một tay thưởng thức mái tóc của thị nữ, một tay cầm một ly rượu nho Tây
Vực.
Nam tử đầu đội kim tử ngọc vương
quan*, thân mặc tử yên la mãng bào**, thắt lưng có đeo đai bạch ngọc. Mắt đen
như điểm sơn, môi tựa hải đường, dung mạo so với nữ tử còn xinh đẹp hơn ba
phần, lại thêm hai bên tóc mai, đôi mày kiếm làm tăng thêm khí khái anh hùng,
làm cho người ta không tưởng lầm là nữ tử.
*Quan
chỉ vật dùng cài tóc của các công tử ngày xưa, đây là một loại bằng ngọc và
vàng, màu tím.
**Tớ
chưa tìm hiểu kỹ, vì chỉ tìm được thông tin về áo mãng bào của triều Nguyễn
nước mình thôi, đại loại đây là một loại lễ phục dành cho vương gia, bộ của Lưu
Hạ may bằng vải la và có màu tím nên có tên như vậy.
Chỉ thấy bên môi hắn ẩn hiện nụ
cười, chân mày ẩn tình, ánh mắt đảo qua hai bên đường, toàn bộ nữ tử đều tim
đập như hươu chạy, cảm thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình, ánh mắt như có lửa
đó thể hiện rõ tình ý không muốn cho người khác biết. Toàn bộ nam tử lại muốn
đập đầu vào tường, cảm thấy cuộc sống của người ta như vậy mới xứng là cuộc
sống của nam tử. Vô số nam hài tử bướng bỉnh nhìn thấy Lưu Hạ một khắc, liền
quyết chí phải đọc sách cho tốt, khắc khổ tập võ, tương lai phong hầu bái
tướng, mới có thể có quyền, có thế, có tiền, có mỹ nhân, trở thành một nam nhân
giống như Lưu Hạ.
Đi ra trước thành lâu, nhìn thấy
một màn trước mắt, Lưu Phất Lăng rốt cục đã hiểu được vì sao chỉ có bốn mươi
dặm, Lưu Hạ phải đi mất gần một ngày. Bách quan nhất tề tuân lệnh, cung nghênh
Xương Ấp vương tới.
Lưu Hạ nhìn thấy Lưu Phất Lăng đứng
ở phía trước, lập tức lệnh Hồ cơ dừng bước, nhảy xuống tọa tháp, chạy vài bước
về phía trước dập đầu thỉnh tội với Lưu Phất Lăng:
“Thần không biết hoàng thượng đích
thân đến đón thần, thần khấu tạ long ân hoàng thượng. Đường xóc nảy, thật không
dễ đi, hành trình chậm trễ, cầu hoàng thượng trách tội.”
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy,
“Đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.”
Sau đó Hoắc Quang, Điền Thiên Thu
cùng trọng thần tiến tới hành lễ chào hỏi, vấn an Lưu Hạ, sau một hồi hỗn loạn,
Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ hai người sóng vai bước đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Bách quan phải đứng gần như suốt
một ngày rốt cuộc cũng có thể giải tán. Lưu Bệnh Dĩ buổi sáng trước khi ra khỏi
cửa còn chưa có ăn cơm, lúc này đói bụng đến mức ngực dính sát vào lưng, vịn
vào cánh tay Mạnh Giác, vô khí vô lực nói với Mạnh Giác: “Lần sau khi ngươi
muốn chỉnh đốn Đại công tử, nhớ rõ phải gọi ta, ta nhất định sẽ bày mưu tính
kế, xuất tiền xuất lực, đem hết khả năng.”
Mạnh Giác đã sớm hiểu rõ Đại công
tử, đối với chuyện xảy ra hôm nay chỉ ung dung điềm tĩnh. Nhìn thấy bộ dáng của
Lưu Bệnh Dĩ, hắn đột nhiên cười nói: “Ta và Đại công tử ngang hàng luận giao,
ngươi dường như nên gọi Đại công tử một tiếng ‘thúc thúc’, ta đây có phải hay
không coi ngươi là…”
Lưu Bệnh Dĩ cắt ngang lời Mạnh
Giác: “Đừng nói giỡn! Căn cứ theo lời của ngươi, Đại công tử gọi hoàng thượng
là ‘thúc thúc’, Vân Ca gọi hoàng thượng là ‘Lăng ca ca’, ngươi nên gọi Vân Ca
là gì? Chúng ta vẫn nên dựa theo kết giao của mỗi chúng ta, ít tính tới bối
phận! Bối phận của Hoàng gia tính toán không rõ được. Hơn nữa, hiện giờ ta còn
không có tư cách gọi Đại công tử là ‘thúc thúc’.”
Mạnh Giác cười nhạt một tiếng,
không trả lời.
Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Mạnh Giác, ngươi
đoán xem hoàng thượng vì sao tuyên Xương Ấp vương đến Trường An?”
“Không biết.”
“Tại sao ngươi không hề phản đối
Xương Ấp vương đến Trường An? Các ngươi không sợ vạn nhất sao?”
Mạnh Giác thản nhiên nói: “Xương Ấp
vương quyết định tiến kinh không có quan hệ nhiều ít gì với ta, trong lòng hắn
tự có tính toán của hắn, ta chỉ cần không quấy nhiễu thôi.”
…………………………
Lưu Phất Lăng thiết yến thay Lưu Hạ
tiếp phong tẩy trần, yến tiệc được bố trí tại tiền điện Kiến Chương cung, ở đó
có hơn vài phần tùy ý, lịch sự tao nhã so với tiền điện Vị Ương Cung uy nghiêm
đường hoàng. Bởi vì tính là hoàng thất gia yến, cho nên số người tới không
nhiều. Hoàng thượng, Xương Ấp vương, Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế,
còn có thêm cả Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác.
Quan viên trong triều thấy chỉ có
Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác được tới, lại nhớ tới lời của hoàng thượng trong yến
tiệc đêm Trừ tịch sau khi hai người anh dũng đấu với vương tử Trung Khương Khắc
Nhĩ Tháp Tháp, hiểu được hoàng thượng muốn trọng dụng Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác.
Có người sau khi ngầm hiểu ý tứ của hoàng thượng, bắt đầu chuẩn bị suy nghĩ
viết tấu chương, tấu thỉnh hoàng thượng thăng quan cho hai người này.
Bởi vì là gia yến, tất cả mọi người
đều mặc thường phục tới dự tiệc. Hoắc Quang không dẫn theo phu nhân, chỉ dẫn
theo Hoắc Vũ, Hoắc Thành Quân. Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Lưu Bệnh Dĩ tuy
là người đã có vợ, nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn một mình tới dự tiệc. Nhưng
cũng không phải là độc nhất vô nhị, Lưu Phất Lăng cũng một mình tham dự, hoàng
hậu cũng không xuất hiện.
Hoắc Thành Quân là một cô gái còn
chưa xuất giá, không thể tùy ý nói chuyện. Hoắc Vũ có phụ thân bên cạnh, cũng
không dám tùy ý mở miệng. Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Mạnh Giác,
Lưu Bệnh Dĩ đều là những người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không
cần thiết cũng sẽ không dễ dàng trò chuyện. Lưu Phất Lăng lại vốn kiệm lời ít
nói, không phải là hoàng đế nhiều lời vui tính gì cả.
Tất cả người trong điện, còn thừa
lại duy nhất một mình Lưu Hạ nói nói cười cười, nhưng càng nói càng buồn, không
thể nhịn được nữa quay sang Lưu Phất Lăng oán giận nói: “Hoàng thượng, đây là
yến tiệc trong thành Trường An sao? Thứ nhất không có mỹ nhân, thứ hai không có
rượu ngon, thứ ba không có ca múa, uổng công thần vẫn ngày nhớ đêm mong tới
phong lưu kiều diễm trong Trường An, rất không thú vị!”
Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn về phía
chén rượu trên bàn của mình, Vu An vội khom người nói: “Vương gia, rượu đêm nay
chính là rượu cống trong đại nội, còn có thêm rượu ‘Trúc Diệp Thanh’ nổi danh
trong thành Trường An, tuy rằng không dám nói là ‘ngọc dịch quỳnh tương*’,
nhưng hai chữ ‘rượu ngon’ hẳn là vẫn đảm nhận được.”
*Ngọc
dịch quỳnh tương: chỉ loại rượu ngon hiếm có.
Lưu Hạ hừ lạnh: “Vừa nghe lời này,
đã biết là người không uống rượu. Uống rượu không phải chỉ uống, không phải chỉ
cần nghe đến danh tiếng. Có mỹ nhân trong ngực, có người thú vị đối ẩm, có nhã
âm lọt vào tai, rượu này uống mới có hương vị, hiện tại có cái gì? Rượu này so
với nước trắng có cái gì khác nhau?” Lưu Hạ nói xong, hắt rượu trong chén xuống
đất.
Vu An lo nghĩ, hắn đương nhiên biết
yến tiệc trong cung nên có những gì, năm đó thịnh yến xa hoa lãng phí của Tiên
đế hắn cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng hoàng thượng chưa bao giờ gần nữ
sắc, cũng không yêu thích loại yến tiệc như vậy, mười mấy năm trở lại đây,
trong cung cũng không đặc biệt huấn luyện ca nữ, vũ nữ bồi quan viên vui vẻ khi
uống rượu. Nếu như có yến tiệc trọng đại, ca múa đều giao cho Lễ bộ phụ trách.
Tiểu yến bình thường, quan viên cũng biết hoàng thượng thích gì, không có người
nào muốn đối nghịch với hoàng thượng. Tối nay, lại gặp phải một kẻ ngang ngạnh
thế này, bảo hắn đi nơi nào bắt người? Hắn chỉ có thể làm ra vẻ mặt tươi cười
nói: “Vương gia, là nô tài không lo lắng chu đáo.”
Lưu Hạ không thèm nói nữa, vẻ mặt
vẫn không vui như trước.
Lưu Phất Lăng nói: “Trẫm thấy ngươi
lần này dẫn theo không ít cơ thiếp, trẫm ngoại lệ chuẩn các nàng lại đây cùng ngươi
uống rượu.”
Lưu Hạ khoát tay, ra vẻ cung kính
nói: “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, thần sợ các nàng bị thói quen của thần làm
hư rồi, không hiểu quy củ trong cung, cho nên chỉ dẫn theo hai người thị nữ
tiến cung, còn lại mọi người đều ở ngoài cung, tới khi đến được, yến tiệc cũng
đã kết thúc. Thần thấy chịu đựng được thì ráng chịu tiếp thôi”, lúc nói tới
“ráng chịu”, vẻ mặt lại không chút nào là “chịu đựng được”, hắn bưng chén rượu,
thở dài thở ngắn, vẻ mặt buồn thiu.
Khả năng kiềm chế của Lưu Phất Lăng
cũng có thể nói là đạt tới cảnh giới tối cao, đối với cái người như Lưu Hạ, vậy
mà mày cũng không nhíu lại chút nào. Vẫn là vẻ mặt thản nhiên, có chuyện muốn
hỏi Lưu Hạ, thì hỏi, không có chuyện cũng tuyệt không nhiều lời.
Lưu Bệnh Dĩ thấy hoàn toàn choáng
váng, ngay cả Hoắc Vũ trong lòng cũng không thể hiểu nổi Lưu Phất Lăng đang
muốn làm gì, cũng nhìn xem trợn mắt há mồm. Bất luận là nói như thế nào, Lưu
Phất Lăng vẫn là vua của một nước, ngay cả Hoắc Quang quyền khuynh thiên hạ
cũng không dám đối nghịch với lời Lưu Phất Lăng trước mặt mọi người. Vị Xương
Ấp Vương này quả thật không hổ là Vương gia nổi danh hoang đường.
Điền Thiên Thu và Trương An Thế cúi
đầu dùng bữa, không để ý tới bên ngoài xảy ra chuyện gì. Mạnh Giác ý cười ẩn
hiện, chuyên tâm phẩm rượu, Hoắc Quang hình như có chút đăm chiêu, thần trí đặt
ngoài yến tiệc.
Khắp đại điện rộng lớn chỉ nghe
thấy tiếng thở dài của Lưu Hạ. Hoắc Thành Quân đột nhiên đứng dậy, dập đầu với
Lưu Phất Lăng: “Bệ hạ vạn tuế, thần nữ Hoắc Thành Quân hiểu sơ ca múa, nếu
Vương gia không chê, thần nữ nguyện ý hiến vũ, trợ hứng Vương gia uống rượu.”
Lưu Phất Lăng còn chưa nói gì, Lưu
Hạ đã vui mừng nói: “Được.”
Lưu Phất Lăng gật đầu chuẩn thỉnh
cầu của Hoắc Thành Quân. Lưu Hạ cười nói: “Có múa nhưng không có nhạc giống như
món ăn không có muối, không biết ngươi định múa như thế nào?”. Khi Lưu Hạ nói
chuyện, tầm mắt từ từ nhìn xuống Mạnh Giác, vẻ mặt đầy ý cười.
Hoắc Thành Quân cười nói với Lưu
Phất Lăng: “Thần nữ nghe nói hoàng thượng tinh thông cầm, tiêu, cả gan cầu
hoàng thượng vì thần nữ mà đệm một tiêu khúc.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía
Hoắc Thành Quân, thần sắc Mạnh Giác phức tạp. Lưu Hạ sững sờ một chút, lập tức
vỗ tay cười lớn, “Đề nghị hay. Hoàng thượng, thần cũng cả gan thỉnh cầu như
vậy. Chỉ nghe nói về tài danh của hoàng thượng, nhưng chưa từng thực sự được mở
mang kiến thức, cầu xin hoàng thượng chuẩn thỉnh cầu của thần.”
Lưu Phất Lăng không chút nao núng,
cười nhẹ, quay sang phân phó Vu An: “Đi mang tiêu của trẫm tới.”, lại hỏi Hoắc
Thành Quân: “Ngươi muốn múa khúc gì?”
“Dạ, chiết yêu vũ khúc*.”
*Chiết
yêu vũ có thể dịch thành điệu múa khom lưng, hoặc điệu múa vái chào, tớ không
biết rõ nên để nguyên phiên âm Hán Việt vì đây là một điệu múa nổi tiếng mà
Thích phu nhân đã múa, được lịch sử ghi lại.
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý. Sau
khi Hoắc Thành Quân dập đầu tạ ơn, nhẹ nhàng đứng lên.

