Kỷ nguyên xem mắt - Chương 45
Chương
45
Tôi
nghe một cách hào hứng, muốn nói ra theo trực giác của mình: “Chẳng nhẽ chỉ yêu
một lần thôi, mà có thể làm cho chim se sẻ biến thành phượng hoàng sao?”.
Có
điều lý trí nói cho tôi biết, những điều chị Vu nói cũng có mấy phần đúng, cũng
giống như các ngôi sao tạo scandal vậy, mượn cơ hội đó để nổi tiếng, bạn cũng
thấy rồi đấy, những ngôi sao mới nổi tạo scandal, đảm bảo sẽ trở thành một ngôi
sao nổi tiếng lừng lẫy, ít nhất cũng phải nổi tiếng hơn anh, vì sao ư? Thứ nhất
là người ta có sức ảnh hưởng hơn, thứ hai cũng là nâng thứ hạng của mình lên.
Tìm một người chẳng có tiếng tăm gì cả, người khác không biết thì không nói làm
gì, tự mình làm ồn ào lên cũng chẳng hay ho cho lắm.
Mà
tại sao các ngôi sao nữ lại thường có duyên với con của các đại gia, điều thứ
nhất là bởi vì người ta xinh đẹp. Nhưng những người con gái xinh đẹp lại rất
nhiều, nhưng chưa chắc là ai cũng có thể trở thành ngôi sao, mà cũng không phải
là mỗi ngôi sao đều đẹp vô cùng đâu nhá, có rất nhiều người chỉ có thể nói là
thanh tú, có cô thì cũng tạm được, hoặc có cô thì biết trang điểm, cho nên điều
quan trọng vẫn là, người ta có cơ hội!
May
nhờ có La Lợi ban phước, tôi bây giờ không nói là hiểu được hết tất cả những
người có tiền, nhưng từ Joseph, tôi cũng biết được chút ít. Họ có tiền, cho nên
khi đứng trước mặt người khác, họ có thể ung dung hơn, sang trọng hơn, phong độ
hơn. Bất kể anh ta có bao nhiêu tiền, bất kể anh ta biết nói mấy thứ tiếng, bất
kể anh ta có phong độ ngời ngời như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng chỉ là một
con người.Cũng phải ăn cơm, cũng phải đánh rắm, cũng phải tiểu tiện, cũng có
lúc cứng cũng có lúc mềm! Cho nên lâu ngày họ cũng nảy sinh tình cảm với nhau,
cũng sẽ cảm động, cũng sẽ thay tâm đổi tính, cũng sẽ biết chửi bậy.
Trong
đó, cái việc thay tâm đổi tính có thể làm điêu luyện hơn người bình thường một
chút, đương nhiên là điều này không cần phải thảo luận ở đây.
Nói
tóm lại, ý của chị Vu chính là, tôi và Lưu Thụy Căn quen biết nhau thì cuối
cùng cho dù không có kết quả gì, nhưng trong quá trình này, thể nào tôi cũng
quen biết được một vài người giàu có, thể nào cũng làm quen được với những nhân
vật mà trước đây không thể nào làm quen được, nếu như tôi có đủ thủ đoạn để nắm
bắt cơ hội đó, không được như cá vượt vũ môn, nhưng cũng là dự tính cho mình
trước một con đường. Nhưng quan trọng là, cả người từ trên xuống dưới của Hoàng
Phiêu Phiêu tôi đây, có chỗ nào thể hiện được việc tôi có thủ đoạn đây?
“Sếp
ơi, chị đánh giá em cao quá.”
Cuối
cùng, tôi cũng chỉ có thể kịp thời thổ lộ ra câu nói này, chị Vu trừng mắt nhìn
tôi, dì Vương ở bên cạnh nói: “Phiêu Phiêu, cháu cũng không còn nhỏ nữa.”
Tôi
trầm mặc, ẩn ý của câu nói này tôi hiểu rõ lắm chứ, cháu cũng không còn nhỏ nữa
rồi, không phải lứa tuổi có thể thích làm gì thì làm nữa rồi, phải trưởng
thành, phải biết dùng thủ đoạn. Những điều này đều không sai, nếu như vào thời
gian khác, đổi một cách làm khác, có lẽ tôi đã không bài xích cách làm này. Tôi
cũng biết điều kỳ diệu của tiền bạc, tôi cũng biết sự thoải mái của những tháng
ngày xông xênh. Hơn nữa, tôi chỉ có yêu người ta một lần thôi, mấy năm gần đây,
các bé ở trường mầm non cũng đã bắt đầu biết yêu, học sinh cấp hai mới mười ba
tuổi đã bắt đầu chê bai bản thân mình già rồi. Người hai mươi bảy hai mươi tám
tuổi, đừng nói là yêu một lần, chỉ cần chưa có chồng chưa có bạn trai, cho dù
có đến mấy quán bar tìm tình yêu một đêm thì đã sao nào? Đó cũng là sở thích cá
nhân của tôi!
Nhưng
mà tôi không thể, tôi không thể làm như thế này, thậm chí khi tôi nghĩ đến việc,
tôi có cảm giác buồn lòng không thể nói ra được. Chị Vu nói: “Phiêu Phiêu, chị
biết giữa hai bọn em chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, bây giờ chị cũng không
biết khuyên em thế nào, nhưng mà, có những việc, khi mình đã bỏ lỡ, có khả năng
vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa.”
Tôi
tiếp tục chường cái mặt bánh đúc của tôi ra, khi đối diện với chị Vu cũng như
thế này, khi đối diện với Lưu Thụy Căn cũng như thế này.
“Nói
như thế tức là anh hy vọng một nửa còn lại của anh là một cô gái có chiều cao
khoảng một mét sáu mươi lăm, cân nặng từ năm mươi đến năm mươi ba ký, tốt nghiệp
đại học, khoảng hai mươi bảy tuổi, biết nấu nướng, chịu đựng được cực khổ, làm
việc ở văn phòng phải không?”.
Tôi
cầm lấy quyển sổ ghi chép lúc nãy, đọc to rõ ràng đàng hoàng một lượt, Lưu Thụy
Căn ngồi đối diện với tôi gật gật đầu, nói với vẻ mặt cũng rõ là đàng hoàng: “Tốt
nhất là làm công việc môi giới hôn nhân.”
“Tôi
cảm thấy yêu cầu này hơi khó, trung tâm môi giới hôn nhân ở thành phố này mặc
dù không ít, nhưng những người làm văn phòng ở đó đều là phụ nữ đã có chồng, nếu
như anh muốn dạng phụ nữ này, có thể vào mấy trang web lớn, ví dụ như
zhenai.com, Duyên lành thế kỉ.”
“Như
vậy không đúng thì phải, hình như em đang giới thiệu anh ra nơi khác?”, Lưu Thụy
Căn cố ý tạo ra thái độ kinh ngạc.
Trong
lòng tôi cười nhạt, âm thầm hít thở một hơi, mới không để bộc phát ra ngoài:
“Anh suy nghĩ nhiều quá, anh Lưu à, làm sao tôi có thể giới thiệu anh qua nơi
khác được chứ? Tôi chỉ nói cho anh tình hình bây giờ thôi, ví dụ như anh nói muốn
tìm một tiếp viên hàng không, thế thì tôi chỉ có thể khuyên anh đến công ty
hàng không sẽ dễ dàng hơn một chút. Một ví dụ khác nữa nếu như anh nói anh muốn
tìm một người đồng tính, thì ngoài Thái Lan ra, tôi chỉ có thể giới thiệu cho
anh mấy quán bar thôi. Còn nữa, nếu như anh muốn tìm những đối tượng biến thái,
thế thì tôi khuyên anh nên vào những trang mạng sex bạo lực, lên đó nói chuyện
sẽ tốt hơn đấy.”
“...
Không cần phải như thế đâu, anh tự cảm thấy rằng bản thân mình vẫn rất bình thường.”
“Việc
đó, anh Lưu này, tôi đành phải chỉnh đốn lại anh một chút thôi. Chẳng nhẽ đồng
tính luyến ái là không bình thường sao? Khoa học chứng minh, đồng tính luyến ái
chỉ là bị đột biến gene, không phải là họ không bình thường, thực ra có rất nhiều
người bị đột biến kiểu này, căn cứ theo sự nghiên cứu của nước ngoài, năm mươi
phần trăm phụ nữ có khuynh hướng đồng tính, sở dĩ họ không lấy được những người
đồng tính chỉ bởi vì họ không có cơ duyên, bởi vì sự hạn chế của xã hội, mà
theo như sự phát triển của xã hội hiện nay, tin tôi đi, đồng tính luyến ái sẽ
ngày càng nhiều, nếu như anh còn giữ cái tư tưởng như bây giờ đây, mười năm hai
mươi năm sau chắc chắn anh sẽ bị liệt kê vào hàng ngũ lạc hậu, hoặc bị nói là
người bất thường rồi đấy. Về việc biến thái... có người thích ăn tỏi, có người
thích ăn ớt, anh nói thử xem, người thích ăn ớt bất bình thường hay là người ăn
tỏi bất bình thường nào? Thực ra đều không phải, mà là anh suy nghĩ nhiều quá,
khi vận động trên giường, có người thích phụ nữ nằm trên có người thích đàn ông
nằm trên, có người thích làm từ phía sau, có người thích liếm người ta từ đầu đến
chân, có người chỉ thích tấn công một bộ phận nào đó, mà còn có những người
thích những cách rất đặc biệt nữa kìa, đây là bản năng của một con người. Chỉ cần
họ không vi phạm pháp luật, không ép bức, không liên quan đến đạo đức, thế thì
những điều này đều bình thường, chỉ là quan niệm truyền thống của nước ta còn
trói buộc con người nhiều quá, cho nên người khác vừa nghĩ đến chuyện này là cố
gắng bài xích nó, thực ra, để theo đuổi niềm vui, miễn sao đừng làm tổn thương
người khác thì có việc gì mà lại không làm được cơ chứ?”.
Tôi
nói xong, uống một ngụm trà, chậm rãi tổng kết: “Anh còn giữ những quan niệm
đó, anh Lưu này, anh sẽ mất đi rất nhiều niềm vui đấy.”
Lưu
Thụy Căn thực sự bị kinh ngạc, mồm miệng anh há hốc hết cả ra, cũng chẳng nhớ để
giả vờ giả vịt nữa, mãi một lúc sau mới nói: “Phiêu Phiêu, anh không biết là
em, em, em... lại có khiếu ăn nói như thế này.”
Tôi
thầm cười nhạt trong lòng, điều anh chưa biết còn nhiều lắm đấy, chuyện nhỏ, chị
đây ngày nào chẳng lang thang trên thế giới hai chiều, lý luận kiến thức đâu phải
để cho loại người ở thế giới ba chiều như anh có thể so bì được? Đừng nói đàn ông
hay là phụ nữ, đến cả người thú, mẹ kiếp, chị đây cũng gặp rồi!
“Cô
Hoàng! Anh Lưu, mong anh hãy gọi tôi như thế, bây giờ chúng ta đã không có bất
kỳ quan hệ nào nữa rồi, xin anh đừng gọi tôi theo kiểu thân mật như thế nữa, nếu
không, tôi sẽ hiểu lầm đó.”
“Tôi
sẽ hiểu lầm rằng anh không biết điều.”
Câu
nói này không hề khách sáo chút nào, ánh mắt Lưu Thụy Căn tối sầm lại, trên mặt
thể hiện rõ sự đau khổ, một lúc sau mới thở dài: “Được rồi, cô Hoàng, cô nói thế
nào thì cứ làm như thế ấy.”
“Quay
trở lại với vấn đề ban đầu. Tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho anh gặp gỡ một vài đối
tượng, nhưng mà anh phải biết rằng, người hoàn hảo một trăm phần trăm là không
có, cho nên có một vài đối tượng có thể là sẽ không hợp ý anh cho lắm, theo cá
nhân tôi thì tôi kiến nghị anh nên thử gặp hết mấy người đó. Bởi vì có rất nhiều
ví dụ người đến đây đưa ra yêu cầu một kiểu, nhưng cuối cùng lại tìm được một
người hoàn toàn chẳng có gì giống với những yêu cầu mình đưa ra, trước khi ăn
thử, làm sao mà anh biết được con cua có ngon hay không? Cũng giống như thế,
trước khi qua lại với nhau, làm sao mà anh biết được người đó có hợp với anh
hay không, đúng không nào?”.
Lưu
Thụy Căn trầm ngâm một lúc, sau đó mới khó khăn nói ra hai chữ: “Được rồi.”
“Thế
lúc nào anh có thời gian?”.
“Gần
đây sau khi tan tầm, tôi đều có thời gian.”
“Thế
thì mỗi ngày tôi sắp xếp cho anh gặp một người được không? Đương nhiên, tôi
cũng chỉ giả thiết thế thôi, bởi vì anh có thời gian nhưng chưa chắc người ta
đã rảnh rỗi.”
“Được,
có điều tôi có một yêu cầu.”
“Yêu
cầu gì?”.
Lưu
Thụy Căn nhìn tôi, nhịn cười, bỗng dưng cả người tôi run lạnh hết cả lên, quả
nhiên, đã nghe anh nói: “Khi tôi đi gặp mấy người đó cô đều đi theo tôi có được
không? Tôi biết trung tâm môi giới của quý cô có cung cấp dịch vụ này.”
...
Thế giới này tốt đẹp bao nhiêu, tôi lại thiếu kiên nhẫn bấy nhiêu, như thế này
không được, không được, không được, không được...
Tôi
nói thầm một lèo mười mấy lần liền chữ không được, lúc đó mới cố gắng kiềm chế
không đập cái ly trà vào mặt anh, ngón tay tôi bị kẹp chặt trong lòng bàn tay,
miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Đương nhiên là được rồi, anh là khách VIP của
chúng tôi, nhất định sẽ được chăm sóc một cách toàn diện nhất, một cách kĩ lưỡng
nhất, một cách chu đáo nhất!”.
Tôi
cố gắng nhấn mạnh vào mỗi từ “nhất”, không cần soi gương tôi cũng biết được rằng
giờ phút này trên khuôn mặt tôi hung ác như thế nào, còn Lưu Thụy Căn giống như
nhìn thấy một viễn cảnh tốt đẹp hiếm có, nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc, mới
ung dung nở nụ cười: “Thế thì tôi chờ tin tức tốt đẹp của cô Hoàng đấy nhé.”
Cái
chữ nhé đó, anh cố ý kéo cao giọng lên, giọng điệu có chút đùa cợt, suýt nữa đã
làm tôi phun ra lửa, câu nói đó đã kích thích tôi giận dữ một cách triệt để,
không đợi anh ta bước ra khỏi trung tâm môi giới hôn nhân, tôi liền mở dữ liệu
ra, tìm đối tượng gặp mặt cho anh liền.
Lưu
Thụy Căn, em thừa nhận rồi! Thật sự em muốn thừa nhận lắm rồi. Bị anh lừa gạt,
bị anh che giấu, bị anh kích động, bị anh làm tổn thương, những điều này đều là
do em can tâm tình nguyện mà, em chẳng muốn làm thế nào cả, em cũng không thể
nào làm gì anh. Nhưng mà chú nhịn được chứ thím không nhịn được! Anh cứ lởn vởn
trước mặt em, đến chọc tức em, bất kể anh đến vì mục đích gì, em đều không chịu
đựng nổi nữa đâu.
Em
cảm thấy anh buồn nôn chết đi được! Em cảm thấy anh buồn nôn chết đi được! Em cảm
thấy anh buồn nôn chết đi được! Em cảm thấy anh buồn nôn chết đi được được được
được được được!
Thời
gian tiếp theo đó, những việc tôi làm, thành thật mà nói, thật sự là có chút
không đạo đức gì cho lắm, không phải là đối với Lưu Thụy Căn, mà là đối với những
cô gái kia. Tôi tìm rồi lôi tất tần tật những trường hợp khó giải quyết ở trung
tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi ra để đó.
Những
trường hợp khó giải quyết này phân ra làm hai loại, một loại là điều kiện thật
sự không được tốt cho lắm, hoặc là gia đình cực kỳ khó khăn, hoặc là ngoại hình
có chút gì đó không khoa trương cho lắm; còn loại kia, thì luôn tự đề cao mình
quá. Theo như nhận định của tôi, kiểu người thứ hai càng khó tìm hơn kiểu người
thứ nhất, hơn nữa, qua lại lâu dài với nhau sẽ thật sự làm cho mình cảm thấy
khó chịu.
Ví
dụ cái cô tên là Dương Tuyết ấy, cô gái này điều kiện cơ bản thì cũng được,
giáo viên thể dục tiểu học, ông bố ngày xưa là nhân viên kinh doanh của một nhà
máy lớn ở thành phố chúng tôi, mặc dù nhà máy lớn này đã giải thể từ lâu rồi,
nhưng mà nhà máy đó vào những năm đó rất đình đám, mà bố cô ta lúc ấy cũng đã
kiếm được một ít tiền, khi thành phố này chưa phát triển đã mua được hai căn biệt
thự nhỏ ở khu biệt thự, một căn để ở, một căn thì cho cô con gái của mình.
Có
bao nhiêu tiền tôi không rõ lắm, nhưng mà chỉ hai căn biệt thự này thôi cũng đã
phải đến mấy trăm vạn rồi. Cho nên cô gái này thật sự là cần gì có nấy, cần
công việc có công việc, cần nhà cửa có nhà cửa, nhưng mà... dáng vẻ bên ngoài của
cô gái này thì thật sự là rất bình thường.
Dáng
người gần giống như tôi trước đây, còn khỏe mạnh hơn tôi trước đây nữa, hơn nữa
không biết có phải vì lý do dạy thể dục không, mở miệng ra là chửi thề, đúng thế
đúng thế đúng thế, tôi cũng biết chửi thề vậy, nhưng trong những tình huống
bình thường, tôi chỉ âm thầm gào thét trong lòng mà thôi, còn cô gái này, nói
ra thật luôn. Mở miệng ra là “mẹ kiếp” này, ngậm miệng lại là “bà mày” này.
Đương nhiên, cái này chẳng là cái gì cả, có mấy cậu thanh niên ham điều kiện của
cô ấy, sau này đều lần lượt nói với tôi: “Thật sự rất nghi ngờ, cô ấy không biết
có phải con gái không nữa, ngang nhiên ngoáy mũi trước mặt tôi.”
Lần
đầu tiên tôi nghe thấy cũng chẳng biết nói làm sao, tôi cho rằng tôi đã đủ mạnh
mẽ, đủ trình độ không chú ý đến bề ngoài, ai mà ngờ còn có thêm một người như
thế nữa! Bạn thử nói xem bạn chửi thề còn có thể nói bạn thẳng tính, còn cái việc
ngoáy mũi... cũng thoải mái quá mức cho phép thì phải.
Sau
đó cô gái này nói với tôi, là cô ấy cố ý làm như thế: “Tôi biết mấy người đó muốn
gì mà, chẳng phải là chỉ ham nhà, ham tiền của tôi thôi ư? Tôi có tiền có nhà
có tất cả thì cũng chỉ là của mình tôi thôi, là của ba tôi thôi, họ muốn có,
thì ít nhất họ cũng có chút gì đó đã chứ. Hơ, anh ta là nhân viên văn phòng
lương tháng ba bốn ngàn, cả đời này còn khó mà mua được một căn hộ ở thành phố
này, bây giờ nói là kết hôn với tôi rồi ở biệt thự, làm gì có chuyện dễ ăn như
thế? Tôi có biệt thự, anh ta cũng phải có chứ, không có biệt thự thì cũng phải
có tiền, không có tiền thì cũng phải có lòng tự trọng một chút, cái gì cũng chẳng
có, thì phải thể hiện cái thái độ ân cần ra với tôi chứ. Tôi ngoáy mũi thì đã
sao nào? Cho dù tôi có phun nước miếng lên mặt anh ta, anh ta cũng phải đón nhận
lấy, biệt thự mấy trăm vạn mà lường gạt tôi bằng dăm ba câu ngon ngọt kia thôi
mà dọn vào ở đấy được ư? Chê bai tôi hả? Sao không tự tè ra một bãi mà soi lại
bản thân mình xem sao nhỉ?”.
Những
lời nói đó thực sự quá mạnh mẽ, tôi nghe xong cũng đành phải câm nín luôn. Cô Dương
đó nói có lý không? Nếu như dựa vào lương tâm thì nói rằng có, nhưng mà cũng
quá là chua cay. Bởi vì theo như quan điểm của chị Vu, khi tính cách, ngoại
hình không cộng thêm điểm cho bạn, gia thế tốt thực ra là một điều kiện để được
cộng thêm điểm. Người khác đến với bạn chỉ vì gia thế, bản thân việc này không
sai, quan trọng là anh ta làm như thế nào? Nâng niu chiều chuộng bạn một chút,
đây là điều đương nhiên, nhưng mà người ta đến đây để tìm vợ, chứ không đến tìm
bà hoàng. Thật sự người mà có thể cúi lưng xuống làm nô lệ, miễn là có chút chí
khí e rằng cũng khó tìm, mà loại người có thể làm được việc đó, trong một trăm
người thì có đến chín mươi chín người là không có nhân cách rồi. Nếu thật sự
tìm người như thế, anh ta có được gì từ bạn thì còn tốt một chút, không kiếm
chác được gì, hãy cứ ngồi đó mà chờ anh ta xử lý bạn. Mà kiểu đàn ông đó, dễ gì
mà bị các cô gái bình thường chỉnh đốn cơ chứ?
Khi
chị Vu nói những lời này tôi vừa mới vào trung tâm môi giới hôn nhân làm không
lâu, trong thâm tâm tôi còn ôm mộng tưởng về một tình yêu – đương nhiên, tôi
cũng cứ ôm mãi trong lòng, chỉ là lúc đó tôi suy nghĩ quá đơn thuần về hôn
nhân, tình yêu, cho nên tôi vẫn đưa ra một nghi vấn: “Tình yêu chân chính chẳng
nhẽ không nên thuần túy ư? Chẳng nhẽ không nên vì một điều kiện bên ngoài nào
đó, mà đơn thuần thích người này thôi sao?”.
Lúc
đó chị Vu và dì Vương đều cười phá lên, dì Vương nói: “Làm gì có chuyện đơn thuần
thích một người nào đó hả cháu?”.
“Chẳng
nhẽ không có ư?”.
Chị
Vu nói: “Người đó có nghĩa là gì? Không bao gồm dung mạo của anh ta ư? Không
bao gồm chiều cao của anh ta ư? Không bao gồm khí chất và phong độ của anh ta
ư?”.
“Nếu
như thích thật, thì không nên để ý đến dung mạo, chiều cao, khí chất và phong độ
chứ.”
“Thế
thì em thích cái gì?”.

