Kỷ nguyên xem mắt - Chương 46
Chương
46
Bị
chị Vu hỏi như thế này, tôi thực sự bị hồ đồ luôn rồi, suy nghĩ một lúc mới dám
trả lời: “Thì là, thì là người đó đó.”
“Cái
gì của người đó mới được chứ?”.
“Tất
cả.”
“Thế
thì tại sao em lại thích người đó vậy?”.
Tôi
không biết phải trả lời như thế nào nữa, tội nghiệp tôi lúc đó chưa yêu lần
nào, còn nếu như nói thích, ồ, tôi lại biết cái gì gọi là thích đấy nhé, ví dụ
tôi luôn không quên được bánh bao của La Phúc Ký, nhưng mà tại sao lại thích,
đó đương nhiên là bởi vì ngon, về việc tại sao tôi cảm thấy ngon, đó đương
nhiên là vì tôi có một khẩu vị giống với số đông người bình thường. Về việc tại
sao lại như thế, trời ơi, giáng cho tôi một tia sét để tôi chết luôn cho rồi!
“Được
rồi, Phiêu Phiêu, em chưa có kinh nghiệm về việc này, thế em có thích ngôi sao
nào không?”.
“Dạ
có.”
“Ai?”.
“Lưu
Đức Hoa.”
“Tại
sao em lại thích Lưu Đức Hoa?”.
“Bởi
vì anh ta nói, anh ta làm từ thiện là vì tin tưởng vào việc ác giả ác báo, ở hiền
gặp lành, em cảm thấy anh ta nói rất chân thành.”
“Thế
sau việc anh ta giấu giếm hôn nhân của anh ta bị bại lộ, em còn thích anh ta
không?”.
“Cũng
không thể nói là không thích, nhưng mà...”
“Nhưng
mà bị trừ điểm rồi đúng không?”.
Tôi
không còn cách nào để trả lời, chị Vu nói: “Đấy, cái sự thích của em cũng có
nguyên nhân đấy nhé, bởi vì anh ta chân thành nên em thích, nếu như anh ta
không chân thành như thế nữa, cho dù anh ta vẫn cứ là anh ta, tình cảm cũng như
thế này. Một người con gái thích một chàng trai, nhất định là phải có nguyên
nhân nhất định nào đó. Có lẽ là bởi vì bề ngoài, có lẽ là bởi vì nhân phẩm, có
lẽ là vì rất nhiều nguyên nhân khác. Đương nhiên, cái sự thích này cô ấy cũng
không nói rõ ra được. Chúng ta cũng thường nói, thích mà hiểu tại sao thích thì
không phải là thích nữa. Thế thì chúng ta nói ngược lại, nếu như người đàn ông
này chua cay, hà khắc, bề ngoài xấu xí, bẩn thỉu không giữ vệ sinh, lòng dạ hẹp
hòi, em cảm thấy, có người con gái nào thích anh ta không?”.
“Thế
thì có vẻ khó khăn rồi đó.”
“Nhưng
nếu như người này có tiền thì sao? Không nói là cực kỳ có tiền, nói chung là có
thể làm cho người ta có một cuộc sống thoải mái, em nói xem có cô gái nào muốn
thử một lần hay không?”.
Tôi
thật thà gật đầu: “Chắc là cũng sẽ có, có điều chắc là chỉ nhắm vào tiền của
anh ta, khó có thể yêu anh ta thật lòng.”
“Nhưng
mà nếu như người đàn ông này rất yêu trẻ con, đối xử với vợ cũng rất tình cảm?
Một năm hai năm, ba năm năm năm sau, vợ của anh ta liệu có thích anh ta thật
không?”.
Tôi
cứng họng, cảm thấy trường hợp này quả thật có chút truyền kỳ, chị Vu lại nói
tiếp: “Ở đây hơi mâu thuẫn một chút, nhưng mà kiểu mâu thuẫn này chưa chắc là
không xảy ra với một người nào đó. Chúng ta hãy quay trở lại với vấn đề đầu
tiên. Nếu như một người có bề ngoài có thể thêm điểm cho anh ta, thế thì tại
sao điều kiện gia đình lại không được? Ví dụ bây giờ chị là một người đàn ông,
chị cũng sẽ tìm một người có cơ sở kinh tế nhất định, vì sao ư? Bởi vì thứ nhất,
điều đó có thể làm cho chúng ta sau này có một cuộc sống tốt hơn; thứ hai, điều
đó có nghĩa là một phần quá khứ của cô ấy. Có thể bản thân cô ấy không có khả
năng kinh tế, nhưng mà gia đình cô ấy có, điều này sẽ tạo điều kiện cho các mối
quan hệ xã hội trong tầng lớp ấy. Những mối quan hệ xã hội đó có thể có lúc chị
sẽ cần tới, thế thì cuộc sống của chúng mình mới có thể tốt hơn. Khi chị có thể
hưởng thụ cái sự nhàn rỗi ngồi uống trà đọc báo, chị sẽ không thèm đi suy nghĩ
rằng mình lấy cô ấy có sai hay không, hoặc là rất ít khi sẽ nghĩ như vậy. Nhưng
mà nếu như ngược lại, điều kiện của cô ấy cực kỳ tệ hại, mỗi ngày chị đều phải
chạy ngược chạy xuôi lo toan cho cuộc sống, một ngày hai ngày một năm hai năm,
ba năm năm năm sau không biết chị có suy nghĩ như này hay không, nếu như ngày
xưa lấy một cô có điều kiện kinh tế một chút, cuộc sống của mình đã khác với
bây giờ rồi hay không?”.
“Nếu
như cô ấy chăm sóc, dịu dàng, nhẹ nhàng với mình, thế thì chị có thể sẽ không
suy nghĩ gì, mặc dù nghèo, nhưng mà từng ngày trôi qua trong ấm áp, nhưng mà với
tình hình như thế cô ấy cũng sẽ lơ là, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ cảm thấy
không công bằng, có thể cô ấy cũng sẽ trút giận lên người chị, thế thì bọn chị
sẽ cãi nhau. Đến lúc đó, làm sao mà sống cho qua ngày đây?”.
“Nhưng
nếu như chị thật sự thích cô ấy...”
“Thích
không thể ăn thay cơm, gia đình nghèo khó vợ chồng sẽ gặp đủ chuyện khó khăn.
Đây là kinh nghiệm được đúc kết từ bao nhiêu năm nay, chị không đủ tự tin để cảm
thấy mình sáng suốt hơn các bậc tiền bối của chúng ta, chị cũng chẳng đủ tự tin
để có thể có một trạng thái tâm lý hơn họ. Trừ phi chị đủ mạnh. Nếu như bây giờ
chị có mấy ngàn vạn, thậm chí là vài tỉ, thế thì sao cũng được, đừng nói đến
kinh tế của cô ấy, cho dù cô ấy không có việc làm cũng chẳng sao cả. Nhưng mà
lúc ấy chị sẽ chọn người khác. Cô ấy bề ngoài có đẹp không, dáng có chuẩn
không, có dịu dàng với tôi không. Có hay chăng những bộ phim như công tử nhà
giàu yêu một cô gái bình thường? Có chứ, nhưng mà cô gái bình thường đó chắc phải
có một hai điểm xuất chúng, giống như bộ phim Hoa viên gì đó mới chiếu vừa rồi ấy,
chị nhớ không rõ nữa, nhưng mà cái cô diễn viên chính đó ít nhất cũng rất kiên
cường đấy thôi? Bây giờ trong phim toàn diễn những kiểu như thế, trong thực tế
tại sao chúng ta lại có thể không so sánh, không suy nghĩ được?”.
Đây
là bài giảng đầu tiên mà chị Vu đã giảng cho tôi, từ một góc độ nào đó đã làm
dao động quan niệm về tình yêu của tôi, mãi cho đến sau khi tôi gặp Lưu Thụy
Căn, mặc dù không để trong đầu, nhưng khi không có việc gì tôi lại sẽ nghĩ lại
về những câu nói đó. Tôi thích Lưu Thụy Căn, thích kiểu không nói ra được, tôi
rất khó kết luận tôi rốt cuộc đã thích anh vì cái gì. Nhưng nếu như anh keo kiệt,
nếu như anh tính toán từng li từng tí, nếu như anh ăn ở bẩn thỉu, thế thì, tôi
có động lòng trước anh hay không? Nếu như không có, làm sao tôi có được những
niềm vui tiếp theo sau đó được?
Trong
số những người qua lại với cô Dương, tôi phát hiện, thực ra có mấy đối tượng
cũng được lắm, trong đó có một viên chức nhà nước, cậu ấy trông có vẻ có khí chất,
tính tình cũng rất nhẹ nhàng, theo tôi thấy, nếu như ghép đôi với cô Dương thì
hơi tội nghiệp cho cậu ấy, người ta cũng nói thẳng: “Bố mẹ em thực ra công việc
cũng rất tốt, nhưng mà gia đình em có bốn anh em, em là người nhỏ nhất, ba người
anh trai của em đều đã kết hôn, ba mẹ em hết khả năng để lo lắng cho em rồi,
cho nên em muốn tìm một người con gái có điều kiện kinh tế khá một chút, đương
nhiên là em vẫn qua lại tìm hiểu người ta với một tấm lòng chân thành.”
Chàng
trai đó nói như vậy đấy, và cũng làm như thế thật, theo như tôi được biết,
trong hai tháng qua lại giao du với cô Dương, đa phần đều do cậu ấy trả tiền.
Đương nhiên có thể điều này cũng chẳng nói lên được điều gì cả, nhưng ít nhất
cũng đã nói rõ, có thể điều kiện của người ta không tốt lắm, nhưng mà cũng
không muốn ăn cơm chùa.
Theo
tôi, nếu như cô Dương đàng hoàng kinh doanh lần tình cảm này, biết đâu được sẽ
có một người chồng hiền, cuộc sống trong tương lai thực sự có thể dự đoán là hạnh
phúc ngọt ngào. Nhưng mà hai tháng, chỉ hai tháng mà thôi, cuối cùng vẫn là
chia tay, mà nguyên nhân, vẫn lại là do cô Dương - cô ấy dí mặt của mình vào mặt
của cậu ấy, rồi đánh rắm một cái.
Tôi
còn có thể nói gì? Tôi còn có thể nói gì? Thật sự là tôi suýt nữa ra buột miệng
nói: “Cô Dương, đầu óc cô có vấn đề à!”.
Đúng
thế, trên diễn đàn hình như tôi cũng có đọc ở đâu đó có cô gái nào đó làm như vậy,
nhưng mà người ta nếu như không phải là bạn thanh mai trúc mã, không phải là
tình nhân quen nhau đã lâu, quen thuộc đến nỗi thuộc lòng từng cọng lông trên
người của người ta, nhưng mà hai người, chắc vẫn chưa đến mức độ ấy chứ hả?
Nhưng
mà người ta, cô Dương lại không cho rằng như vậy, người ta nói: “Nếu như anh ấy
thật lòng thích tôi, cái đó có là cái thá gì?”.
Tôi
thật sự không biết phải nói thế nào, sau đó gần như là không giới thiệu cô ta
cho ai nữa, trừ phi là người ta yêu cầu, nếu không tôi thật sự không đành lòng
làm hại những chàng trai trẻ vô tội. Có điều cô Dương cũng không quá để ý, chỉ
là người nhà cô ấy lâu lâu lại gọi điện thoại đến hỏi thăm, đối với việc đó tôi
cũng đã trả lời như thế này: “Cô Dương muốn tìm người có công việc tốt, ngoại
hình đẹp, trông cao ráo, cháu cũng đang sốt ruột đây ạ, cũng có mấy người như
thế, nhưng mà người ta lại muốn tìm những cô gái hai hai hai ba tuổi ấy ạ.”
Có
lẽ bố mẹ cô Dương cũng biết vấn đề lớn nhất của cô con gái nhà mình là tính
tình, bởi vậy, thời gian gần đây cũng ít gọi điện thoại cho tôi, có điều, khi
tôi gọi điện thoại cho cô Dương, đầu dây bên kia vội vàng nói: “Cô Hoàng, có
người như em yêu cầu rồi à?”.
...
Đối với cách xưng hô của cô ấy, tôi thật sự rất oán hận, bạn nói thử coi, tôi
cùng lắm chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi, kêu chị là được rồi, kêu là cô, dựng hết cả
tóc gáy đó đó đó đó đó! Có điều đối với cô ta, tôi cũng quen rồi, ngay lập tức
giới thiệu về tình hình của Lưu Thụy Căn cho cô ta nghe.
“Thật
hay giả đó, cô Hoàng, Hợp Nhuận hả, Hợp Nhuận thiệt hả?”.
“Thật
mà, đã đi chứng thực rồi.”
“Tốt
quá tốt quá tốt quá, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ em liền, cô chờ điện
thoại của em nghe.”
Ở
bên kia chắc Dương Tuyết tìm người để dò la một chút, xác nhận có chút đáng tin
tưởng mới gọi điện thoại lại cho tôi, rất nhanh sau đó chúng tôi xác định địa
điểm và thời gian gặp mặt. Sau đó, lần đầu tiên chúng tôi tiến hành gặp mặt ba
bên.
Thời
gian vào lúc bảy giờ tối.
Địa
điểm, Tử Kinh. Mẹ kiếp, tôi rất muốn thay đổi lại, nơi đây thực ra không phải
là Tử Kinh, mà là Dico’s, McDonald’s hoặc là KFC!
Ba
chúng tôi ngồi bên cửa sổ gần hồ nước, ngày hôm nay nam nữ đôi bên đều tỏ ra cực
kỳ long trọng. Lưu Thụy Căn mặc một bộ đồ vest màu xám bạc, ngồi ở đó mà giống
như diễn phim thần tượng vậy, làm chấn động cô Dương, cô Dương hôm nay rõ ràng
cũng có làm tóc, trang điểm, căng thẳng đến nỗi cứ nắm chặt lấy tay tôi suốt
thì thôi.
Trước
đây đã nói rồi, cô Dương lúc nào cũng rất táo bạo, nhưng mà lần này nào là thẹn
thùng này, nào là dịu dàng này, thực sự làm tôi cứ nghĩ rằng thực ra người hôm
nay đến đây là người em gái sinh đôi của cô ta. Lưu Thụy Căn không nói nhiều,
nhưng luôn gợi mở câu chuyện rất đúng lúc, làm cho buổi gặp mặt không đến nỗi
nhạt nhẽo, làm cho anh trông có vẻ rất thành thục. Tôi ngồi đó, không mở miệng
cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ có chậm rãi nhâm nhi ly nước chanh của tôi, đợi đến
khi uống gần hết sẽ đứng dậy cáo từ.
Tôi
vừa mới đứng dậy, Lưu Thụy Căn cũng đứng dậy luôn: “Cực kỳ xin lỗi, trước khi
hai cô đến đây tôi có một cú điện thoại, công ty có việc gấp, không thể để chậm
trễ quá lâu, lần này thực sự là rất xin lỗi, lần sau sẽ bù lại, nói chuyện với
hai cô rất vui, hy vọng còn có cơ hội tiến hành đi sâu vào giao lưu hơn nữa.”
Lưu
Thụy Căn nói xong, gọi người phục vụ đến dặn dò vài câu, sau đó lại quay qua
xin lỗi chúng tôi một thôi một hồi, ngay sau đó lập tức rời đi.
“Cô
Hoàng, chính là anh ấy chính là anh ấy chính là anh ấy! Em đợi lâu như thế này,
cuối cùng cũng đã đợi được một người như vậy!”. Dương Tuyết quả thật nói với giọng
điệu nghiến răng nghiến lợi, nhìn cô ta, ngoài im lặng ra, cũng không thể nào
có một thái độ khác nữa rồi.
Theo
như suy nghĩ của tôi, giới thiệu cặp đôi này với nhau, cho họ thoải mái dằn vặt
nhau, Lưu Thụy Căn là thứ chẳng ra gì, Dương Tuyết cũng gian xảo quỷ quyệt. Được
rồi, tôi biết thừa mục đích của Lưu Thụy Căn còn giới thiệu Dương Tuyết cho anh
là thực sự có chút không đạo đức, nhưng mà nếu như thật sự phân tích theo góc độ
đạo lý, so với những người con trai khác, Lưu Thụy Căn càng có khả năng an toàn
hơn một chút.
Thứ
nhất, anh sẽ không lừa tiền của Dương Tuyết; thứ hai, chắc là không đến nỗi sẽ
lừa sắc đẹp cô ấy; thứ ba... Nói như thế này có thể là hơi bày đặt, nhưng mà
tôi thật sự cảm thấy, Dương Tuyết có được sự giáo huấn lần này, về sau sẽ càng
dễ dàng nhận biết được thực tế hơn.
Nhưng
mà câu này phải nói như thế nào nhỉ? Chủ nghĩa tư bản luôn đẫm máu, nhà tư bản
trời sinh đều là những con quỷ hút máu người, một cô gái béo ú sống khép kín
như tôi không phải là đối thủ đâu, Lưu Thụy Căn nói một câu thôi mà đã làm cho
tôi bị dìm xuống tận dưới nước.

