Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 17 phần 1

Chương 17: Lệ rơi trên cánh hoa hợp hoan.

(Hợp hoan hoa lệ)

[17.1]

Vu An hộ tống hoàng thượng cải
trang xuất cung tới gặp đại phu dân gian, cũng cẩn thận sàng lọc vài vị thái y
có thể tin cậy xem bệnh cho hoàng thượng, sau khi mọi người chẩn đoán xong, đều
hết sức quả quyết là hung tý. Nhưng đối với dùng thuốc và châm cứu không có tác
dụng thì giải thích lại khác nhau: có người phán đoán là có chứng bệnh khác
chưa được chẩn đoán ra, làm tiêu giảm tác dụng của châm cứu. Có người phán đoán
là trong điển tịch còn chưa còn trình bày và phân tích hết về bệnh hung tý, trị
liệu theo phương pháp của người xưa tự nhiên sẽ không có tác dụng.

Trương thái y vốn đang âm thầm hoài
nghi có thể có khả năng khác, đó là có khả năng gây ra bệnh trạng hung tý là do
hết thảy độc dược đều phải thông qua đồ ăn thức uống, đi vào ngũ tạng, độc làm
tổn hại tâm khiếu, một khi độc phát, lập tức bị mất mạng, có lẽ chứng hung tý
của hoàng thượng là triệu chứng xuất hiện ban đầu. Nhưng ông ta đã cẩn thận
kiểm tra qua một lượt đồ ăn thức uống của hoàng thượng, không phát hiện được có
điểm nào đáng ngờ. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là, toàn bộ đồ ăn thức uống của
hoàng thượng đều có thái giám thử độc trước, không có thái giám nào có dấu hiệu
trúng độc. Cho nên Trương thái y chỉ có thể gạt bỏ đi hoài nghi đó của mình.

Đại phu dân gian không biết thân
phận Lưu Phất Lăng, không có kiêng dè, những lời nói ra đều làm cho Vân Ca càng
lúc càng thấy trong lòng băng giá, cuối cùng chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt
trên người Trương thái y.

Lưu Phất Lăng vô cùng phối hợp với
trị liệu của Trương thái y, bề ngoài xem ra bình tĩnh như thường, Vân Ca cũng
giống như trước kia. Hai người đều muốn đem lo lắng cất giấu đi thật sâu, tựa
hồ hết thảy đều thật sự bình thường. Chỉ là chứng tâm thống của Lưu Phất Lăng
từ từ tăng lên, hắn không thể tự mình khống chế được nữa, có khi bệnh phát, đau
đến mức toàn bộ cơ thể đều phát run.

Thời khắc trên thân thể có sự thay
đổi nhắc nhở Vân Ca và Lưu Phất Lăng: Không, tất cả đều không bình thường. Một
buổi tối, khi hai người ngồi tựa vai trên Thần Minh đài ngắm sao, Vân Ca thấp
giọng nói: “Lăng ca ca, thiếp muốn mời một người xem bệnh cho chàng, không biết
có được không?”

“Đương nhiên là được.” Hắn đã đi
gặp đại phu giỏi nhất Hán triều, hơn nữa không phải chỉ một người, mà là rất
nhiều người, cho nên cũng không ôm hi vọng gì hết, nhưng chỉ cần có thể làm cho
Vân Ca an tâm phần nào, không có gì là không đáng.

“Mạnh Giác có từng nói nghĩa phụ
của hắn y thuật cao siêu, được xưng tụng là Biển Thước tái thế cũng không quá.
Mạnh Giác tuyệt đối không dễ dàng khen người khác, y thuật của Trương thái y
trong mắt hắn chỉ sợ cũng chỉ như một người ‘Còn chưa thành thạo’.” Giọng nói
của Vân Ca có chút khẩn trương, “Cho nên thiếp muốn tới hỏi hắn, xem liệu có
thể mời nghĩa phụ của hắn xem bệnh cho chàng hay không. Các thái y có lẽ đều là
đại phu giỏi rồi, nhưng cũng không phải là giỏi nhất thiên hạ. Năm đó Biển
Thước là đại phu dân gian, xem bệnh cho Thái Hoàn Công, đã chẩn ra bệnh mà thái
y không chẩn ra được. Đại phu giỏi nhất thiên hạ nhất định ở dân gian, đại phu
chân chính sẽ không chỉ muốn chẩn bệnh cho hoàng gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không
cam tâm dùng y thuật để đổi lấy vinh hoa phú quý.”

Lưu Phất Lăng nội tâm chấn động,
đích xác như lời nói của Vân Ca. Y thuật, bất luận ở chỗ nào trong khắp thiên
hạ cũng là một loại tài nghệ. Đại phu, càng phải có một tấm lòng trách trời*
thương dân. Chỉ có người xem nhẹ vinh hoa nhân thế, lòng tiếc thương nhân sinh
trăm khổ, mới có thể thực sự trở thành danh y bậc thầy. Đại phu trong thái y
viện, cho dù giống như Trương thái y, cũng không có khả năng làm được, cho nên
danh y lưu truyền sử sách không có một vị nào thái y, đều đến từ dân gian.
Nhưng mà Mạnh Giác…

*Trách
trời ở chỗ sao lại khiến cho dân chúng mắc bệnh như thế.

Vân Ca thấy Lưu Phất Lăng trầm tư,
nàng nói: “Thiếp biết tin tức chàng mắc bệnh không thể để cho bất kỳ người nào
biết, nhưng Mạnh Giác, hắn là người…” Vân Ca nhíu mày, “Lăng ca ca, thiếp cũng
không tin tưởng hắn, cho nên thiếp vẫn không muốn nhờ tới hắn, cũng không muốn
làm cho chàng khó xử. Nhưng Lăng ca ca, hiện tại thiếp cầu xin chàng, cứ coi
như là vì thiếp. Thiếp chưa bao giờ từng oán giận bất cứ chuyện gì chàng đã làm
vì xã tắc Hán triều an ổn, nhưng lần này, chàng cũng không thể chỉ lo lắng một
lần cho thiếp và chàng, mà không cần lo lắng cho thiên hạ nữa?”

Vân Ca đã rưng rưng nước mắt, ngực
Lưu Phất Lăng đột nhiên thấy đau, bệnh đột nhiên phát, tay hắn vội đặt lên trên
ngực, trên trán mồ hôi lạnh túa ra.

Vân Ca kinh hãi, lập tức tới đỡ
hắn: “Lăng ca ca, Lăng ca ca, thiếp sai rồi, thiếp không trách chàng, chàng
muốn thế nào thì làm thế đó…” Nội tâm nàng đau khổ, nhưng không dám khóc, sợ
lại làm Lưu Phất Lăng thêm kích động, chỉ có thể dồn toàn bộ cảm xúc xuống tận
đáy lòng, nhưng đôi mắt nàng đã đỏ hoe.

Lưu Phất Lăng vịn vào tay Vân Ca,
mới có thể miễn cưỡng đứng vững, sau một hồi lâu, vùng đau đớn ở ngực và bụng
mới dịu đi, hắn nói: “Vân Ca, ta đồng ý với nàng.”

Vân Ca mừng đến mức ôm chầm lấy Lưu
Phất Lăng: “Cám ơn chàng, cám ơn chàng, Lăng ca ca!” Lưu Phất Lăng thấy nàng
như thế, chỉ cảm thấy đau xót, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hoàng đế đã có toàn
bộ thái y viện rồi, nhờ người thì không thể không đền đáp, nghĩa phụ Mạnh Giác
là người ẩn dật trong dân gian, không chừng sẽ không nguyện ý tới xem bệnh cho
hoàng đế, nhờ hắn chuyển lời tới nghĩa phụ của hắn, tiền công chẩn bệnh mà ta
đưa ra chính là nhất định sẽ giảm bớt thuế khóa cho dân chúng trong ba năm. Với
lòng dạ của nghĩa phụ hắn, với tiền công chẩn bệnh này, ông ấy hẳn là sẽ nhận.”

Vân Ca gật đầu: “Lăng ca ca, chàng
yên tâm, thiếp sẽ nghĩ biện pháp làm cho Mạnh Giác đồng ý giữ bí mật, tận lực
không để cho chàng có thêm phiền toái.”

Dưới nụ cười của Lưu Phất Lăng có
sự thản nhiên: “Vân Ca, không cần làm khó hắn, lại càng không nên làm khó chính
mình. Có một số việc chỉ có thể dùng hết khả năng mà làm, còn lại phải nghe
theo mệnh trời thôi.”

…………………………

Mạnh Giác mới vừa xuống xe ngựa,
gia đinh canh cửa liền bẩm: “Đại nhân, có vị cô nương tới thăm.” Mạnh Giác thản
nhiên gật đầu, không để ý lắm.

Gia đinh còn nói: “Tiểu nhân nghe
được Lộng Ảnh tỷ tỷ gọi nàng là Vân tiểu thư.”

Lộng Ảnh là đại danh của Tam
Nguyệt, Mạnh Giác lập tức hỏi: “Nàng đang ở đâu?”

“Ở thư phòng.”

Mạnh Giác không thay triều phục, mà
đi thẳng đến thư phòng. Nhưng trong thư phòng không có ai, chỉ có Tam Nguyệt
đang đem sách ra sân phơi nắng. Hắn hỏi: “Vân Ca đã tới sao?”

Tam Nguyệt vừa rũ thẻ tre trong tay
ra, vừa nói: “Đã tới.”

“Người đâu?”

“Đi rồi.”

Mạnh Giác giấu đi thất vọng, thản
nhiên hỏi: “Tại sao ngươi không giữ nàng lại? Nàng có nói gì không?”

Tam Nguyệt cười hì hì nhìn Mạnh
Giác: “Công tử sốt ruột ?” Nhìn đến ánh mắt Mạnh Giác, nàng không dám đùa thêm
nữa, vội nói: “Công tử mãi không thấy về, ta sợ Vân Ca cảm thấy buồn chán sẽ
không chờ công tử, cho nên nói là nàng có thể đi dạo quanh vườn hoa, nàng hẳn
là đang ở vườn hoa bên cạnh.”

Tán cây che lấp mặt trời, cây xanh
hoa nở. Một dòng suối nhỏ chảy qua không gian đầy hoa cỏ trong vườn, tuy là
giữa hè, nhưng bốn phía vườn hoa hết sức mát mẻ.

Mạnh Giác dọc theo đường mòn, vừa
đi vừa tìm, tìm tới nhà ấm trồng hoa, nhìn thấy cánh cửa đang đóng, đẩy nhẹ cửa
bước vào. Vòng qua vài gốc cây Kim Quất, đi qua mấy bụi Nam Trúc, nhìn thấy Vân
Ca nằm nghiêng dưới bụi Dạ Giao Đằng, đầu nửa gối lên cây Hợp Hoan*, đang ngủ.
Hoa Hợp Hoan có tác dụng làm ngũ tạng tâm chí an ổn, làm người ta vô ưu vui vẻ,
Dạ Giao Đằng** dưỡng tâm an thần, trị phiền muộn khó ngủ. Bởi vì ban đêm thường
thường gặp ác mộng, cho nên hắn cố ý đem hai loại cây này tới đây trồng, đặt
giường mây phía dưới, trên có gối gỗ, nhờ vào công hiệu của hai loại cây kia để
định tâm an thần. Mạnh Giác nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh cây Hợp Hoan, lẳng lặng
ngắm nàng. Hoa Hợp Hoan tỏa mùi thơm ngát xông vào mũi. Dạ Giao Đằng tỏa hương
phảng phất từng đợt, nhưng người nằm cạnh Dạ Giao Đằng, đầu gối lên hoa Hợp
Hoan kia lại không an ổn vui vẻ, cho dù đang ngủ, mày vẫn nhíu lại.

*Hợp
hoan nghĩa là đoàn tụ. Cây có tên gọi như vậy vì lá cây khép lại vào buổi tối
hay vào lúc trời mưa.

**Dạ
Giao Đằng: còn có tên khác là Hà thủ ô đỏ, về đêm dây của 2 cây Hà thủ ô quấn
lại với nhau nên gọi là Dạ giao đằng (Dạ: ban đêm, giao: gặp gỡ nhau, đằng: dây
leo).

Nhưng nửa tháng không gặp, nàng
càng lúc càng thêm gầy, cằm nhọn nhọn, xương quai xanh hơi lồi lên, cánh tay
buông xuống bên cạnh giường mây nắm chặt hết sức. Mạnh Giác cầm cổ tay của
nàng, lúc bàn tay nắm lại, cảm thấy so với trước kia gầy đi một vòng. Lưu Phất
Lăng, ngươi chăm sóc người trong lòng mình như thế sao?

Hai canh giờ sau, khi mặt trời từ
phía đằng Tây chiếu xuống nhà ấm trồng hoa, Vân Ca đột nhiên bừng tỉnh: “Lăng
ca ca.”, bàn tay nàng nhanh chóng nắm chặt lấy tay Mạnh Giác, tựa hồ e sợ rằng
hắn sẽ biến mất không thấy. Đợi tới khi thấy rõ ràng là ai, nàng vội vàng buông
tay, Mạnh Giác lại không chịu thả tay ra.

Vân Ca vừa cố rút tay ra, vừa giải
thích: “Thực xin lỗi, ta nhìn thấy dưới gốc đằng mạn* này có đặt một chiếc
giường nhỏ, nằm nghỉ một lát, không biết sao lại ngủ quên mất thế này.”

*Đằng
mạn là chỉ chung những loại cây thân leo, do Vân Ca không biết tên cây nên gọi
như vậy.

“Thời gian gần đây nàng căn bản
không có ngủ được, mệt nhọc tự nhiên sẽ ngủ như vậy.”

Vân Ca hết sức khó xử, đi tìm người
ta, thế nhưng lại ở trong nhà người ta ngủ một giấc, hơn nữa có cảm giác thời
gian mình ngủ đúng là không ngắn: “Ngươi trở về đã bao lâu rồi?”

Mạnh Giác thản nhiên nói: “Vừa mới
về là nàng tỉnh. Tìm ta có việc sao?”

Trong mắt Vân Ca có thống khổ:
“Mạnh Giác, buông ta ra, được không?”

Mạnh Giác nhìn nàng chăm chú, không
buông tay: “Nói cho ta biết có chuyện gì.”

Vân Ca không có sức lực để so ai cố
chấp hơn với Mạnh Giác, chỉ có thể để mặc hắn. Nàng lại gối đầu lên cây Hợp
Hoan, cố gắng bình tĩnh nói: “Hoàng thượng bị bệnh, bệnh rất quái lạ, Trương
thái y y thuật tốt nhất thái y viện cũng bó tay không có biện pháp, ta muốn mời
nghĩa phụ ngươi tới xem bệnh cho hoàng thượng.”

“Nghĩa phụ không có khả năng tới
được.”

Chứa đựng trong mắt Vân Ca đều là
cầu xin: “Hoàng thượng nguyện miễn giảm thuế khóa cho thiên hạ trong ba năm,
coi đó là tiền khám bệnh, hơn nữa hoàng thượng không phải bạo quân, chàng là
hoàng đế tốt, ta tin rằng nghĩa phụ của ngươi sẽ nguyện ý tới xem bệnh cho
hoàng thượng.”

Mạnh Giác vẫn như đinh đóng cột:
“Ta nói, nghĩa phụ không có khả năng tới xem bệnh cho hoàng thượng được, mười
năm thuế má cũng không có thể.”

“Ngươi...” Vân Ca tức giận đến sắc
mặt trắng bệch, “Ta về nhà tìm phụ thân ta, không phải ông quen với nghĩa phụ
của ngươi sao?”

Mạnh Giác cười lạnh: “Cha nàng?
Nàng thực sự nghĩ rằng cha nàng chuyện gì cũng có thể làm được? Ông ấy và mẹ
nàng đã muốn tìm nghĩa phụ mười mấy năm, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm được.”

Vân Ca kinh ngạc, tức giận trong
lồng ngực đều hóa thành bất đắc dĩ, tuyệt vọng. Nước mắt chậm rãi dâng lên
trong mắt nàng, từng giọt, từng giọt từ từ lăn xuống hai gò má, rơi xuống những
cánh hoa Hợp Hoan.

Mạnh Giác lại chỉ thản nhiên nhìn.

Nàng từ trên giường mây ngồi dậy,
bình thản, lạnh nhạt nói: “Ta muốn trở về, mau buông ta ra.”

Mạnh Giác hỏi: “Bệnh của hoàng
thượng nghiêm trọng như thế nào?”

Vân Ca lạnh lùng nhìn hắn: “Sẽ
không giống như tâm nguyện của ngươi, ngươi không cần nóng lòng mong mỏi như
thế.”

Mạnh Giác cười buông tay Vân Ca ra,
làm tư thế xin mời, tỏ ý tiễn khách.

Vân Ca đi đến cửa nhà ấm trồng hoa,
vừa muốn đẩy cánh cửa ra, nghe được người phía sau nói: “Ta là đồ đệ duy nhất
của nghĩa phụ. Nói sở học chỉ có ba bốn phần, có chút quá khiêm tốn, nói học
mười biết mười, nhất định là thổi phồng, nhưng mà, bảy tám phần thì nhất định
có, có một số phương diện, e là còn tốt hơn so với nghĩa phụ.”

Tay Vân Ca dừng lại trên then cửa:
“Phương diện nào?”

“Tỷ như dụng độc, giải độc, nghĩa
phụ đối với mấy thứ đó không hứng thú cho lắm, ông ấy chỉ quan tâm làm thế nào
trị bệnh cứu người, mà phương diện đó ta lại dùng nhiều thời gian nghiên cứu
luyện tập.”

Báo cáo nội dung xấu