Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 09 phần 3

[9.3]

Tiếng xẻng xúc đất, nghe giống như
lưỡi dao đang róc xương, không biết người đang ở dưới đất kia, vẫn còn tỉnh táo
nghe thấy tiếng bụi đất lấp xuống người mình thì sẽ có cảm nhận ra sao? Những
người khác đã run cầm cập không còn ra bộ dáng gì nữa, nhưng Hà Tiểu Thất lại
cảm thấy hận thù và thống khổ của bản thân mình phai nhạt vài phần. Hà Tiểu
Thất đột nhiên nghĩ có lẽ Mạnh Giác tàn nhẫn tính kế với đám ngốc Hắc Tử như
thế, nguyên nhân chỉ là vì muốn bức bách mình giết chết đám người kia một cách
rất tàn nhẫn.

Hà Tiểu Thất thấy đám thủ hạ đã
chôn xong đám hắc y nhân rồi, lại phân phó: “Nhổ ít cỏ cây đem tới đây trồng.”

Chờ nhìn đám mồ mả trước mắt biến
thành đám cỏ cây xanh um tươi tốt, hắn mới cười nói: “Trời sắp sáng rồi, các
ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi! Chuyện tối nay có thể quên được nhiều tới bao
nhiêu thì quên hết sạch bấy nhiêu, nếu không...”

Mọi người lập tức quỳ xuống, chỉ
lên trời lập lời thề.

Tiểu Thất phất phất tay, cho bọn họ
rời đi. Hắn quay mặt về phía rừng cây, ngồi xuống mặt đất. Trong bóng đêm yên
tĩnh, giống như là muốn cố gắng nghe ngóng hết thảy mọi động tĩnh dưới đất,
hoặc như là đang tự hỏi sau hừng đông nên làm gì.

Mặt trời vừa mới hiện ra từ phía
đằng Đông, xe ngựa của Mạnh phủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chờ đưa Mạnh Giác
vào cung thượng triều. Mạnh Giác vừa mới ra khỏi phủ đệ, Hà Tiểu Thất không
biết từ nơi nào chạy ra, chắp tay nói: “Không biết hạ quan có thể đi nhờ xe của
Mạnh đại nhân một đoạn đường không?”

Mạnh Giác vẫn mang dáng vẻ ủ rũ
trầm trọng, chỉ gật gật đầu, đã trèo lên xe ngựa. Hà Tiểu Thất vừa ngồi xuống,
đã thấy Mạnh Giác nhắm mắt lại, tựa nghiêng vào thành xe, hoàn toàn không có ý
định nói gì. Hắn cười nói: “Hạ quan đã chôn sống đám người làm thương tổn tới
tôn phu nhân, có lẽ Mạnh đại nhân hẳn là còn chưa vừa lòng với sự trừng trị
này.”

Khóe môi Mạnh Giác khẽ nhếch: “Nếu
không có dũng khí từ chối hoàng thượng, thì cũng đừng nên có bộ dạng giống như
con mèo cào đông quào tây như vậy, vừa rồi không có ai trách cứ ngươi.”

Sự gắng gượng chống đỡ khiếp sợ của
Hà Tiểu Thất bị lời nói vừa rồi của Mạnh Giác phá nát, thân thể đang ưỡn thẳng
của hắn dường như đột nhiên bị co rút lại chỉ còn một nửa. Hắn hung dữ nói:
“Đại nhân không nghĩ tới tương lai sao? Không cảm thấy là mình cũng biết quá
nhiều sao?”

Mạnh Giác mở to mắt, cười nhìn Hà
Tiểu Thất. Ánh mắt của hắn nhìn ôn hòa, nhưng Hà Tiểu Thất lại không dám nhìn
thẳng, vội vàng quay đầu tránh đi ánh mắt của Mạnh Giác, tất cả bất lực hoảng
sợ giấu sâu trong đáy lòng đều biểu lộ ở trên mặt.

Mạnh Giác lại nhắm hai mắt lại: “Có
một số thứ không thể không coi trọng, cho dù chỉ dùng trong một lần ám sát,
nhưng cũng không thể bỏ được.”

Hà Tiểu Thất cân nhắc lời nói của
Mạnh Giác, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Nếu lại có thời gian mười năm, với
loại người như Mạnh Giác, có lẽ hắn có thể trở thành một Hoắc Quang, nhưng hắn
có thể sống thêm một năm nữa hay không còn là một vấn đề.

Mạnh Giác không để ý tới hắn nữa,
tự nhắm mắt dưỡng thần. Khi xe ngựa sắp đến Vị Ương Cung, Hà Tiểu Thất đột
nhiên hỏi: “Vì sao hoàng thượng không giao việc này cho mấy người Trương Hạ,
Tuyển Bất Nghi làm? Vì sao nhất định muốn ta phải đi làm?”

Mạnh Giác không để ý tới hắn, hắn
tự hỏi lại tự đáp: “Bởi vì mấy người đó là quân tử, cho nên hoàng thượng cũng
muốn làm quân tử trước mặt bọn họ, hiền quân lương thần mới có thể lưu danh sử
sách, làm mẫu mực cho thiên hạ, để hậu thế chiêm ngưỡng. Ta cả đời này đã vĩnh
viễn không có khả năng trở thành người như Trương đại nhân và Tuyển đại nhân,
ta chỉ có thể trốn trong bóng tối, thay hoàng thượng làm những chuyện hoàng
thượng vĩnh viễn không muốn bất kỳ người nào biết đến.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong giọng
nói lộ ra tuyệt vọng khi thấy rõ vận mệnh của chính mình. Xe ngựa chậm rãi dừng
lại, Mạnh Giác xuống xe ngựa, Hà Tiểu Thất vẫn ngơ ngác ngồi ở bên trong xe
ngựa.

Sau khi tan triều, Mạnh Giác còn
phải giảng bài cho thái tử, sau khi giảng bài xong, đã nhanh chóng tới thời
gian ăn tối. Từ khi ra khỏi Thạch Cừ Các, đều thấy mấy hoạn quan sắc mặt quái
dị đang châu đầu ghé tai, khi nhìn thấy hắn, lại lập tức ngậm miệng. Đúng lúc
Phú Dụ tới đón thái tử, Mạnh Giác gọi hắn lại: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì
sao?”

Phú Dụ cũng có vẻ mặt quái dị, thấy
xung quanh không có người, mới hạ thấp giọng nói: “Trên đường đi nô tài cũng
vừa mới nghe nói. Ngự tiền sắp có thêm một thái giám chưởng sự, chính là Hà
Tiểu Thất Hà đại nhân. Không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài ấy kiên quyết phải
tịnh thân vào cung hầu hạ hoàng thượng, nếu hoàng thượng không đồng ý, ngài ấy
lập tức đập đầu mà chết, hoàng thượng khuyên như thế nào cũng vô dụng, cũng
đành phải chuẩn. Hà đại nhân vừa vào cung, đã chỉ đứng sau tổng quản Thất Hỉ,
cho nên thái giám trong cung đều bàn tán, vừa ghen tị lại vừa khó hiểu, cũng
không thể nào hiểu nổi tại sao có người quan lộ thênh thang như vậy mà không
đi, lại nhất định muốn đi làm hoạn quan đoạn tử tuyệt tôn.”

Mạnh Giác thản nhiên mỉm cười, vậy
là Hà Tiểu Thất không làm hắn thất vọng, rốt cuộc từ kết cục cái chết đã định
tìm ra đường sống duy nhất.

Sau khi Mạnh Giác trở lại phủ đệ,
Tam Nguyệt tới nghênh đón hỏi khi nào thì dùng cơm chiều, Mạnh Giác thuận miệng
nói: “Đã đói bụng rồi, ta thay quan phục ra rồi đi dùng cơm.”

Tam Nguyệt bắt đầu nhỏ giọng nhẹ
nhàng kể về hành vi hoang đường buổi tối Mạnh Giác thành thân: “…Công tử mới
vừa đẩy khăn trùm đầu của người ta ra, đã bỏ chạy mất, biến thành giống như cô
nương nhà người ta dung mạo xấu xí dọa công tử. Hứa cô nương khổ sở thương tâm
vô cùng, ngày hôm qua khóc cả ngày, hôm nay vẫn còn khóc, ta thấy thật sự đáng
thương, nên bảo nàng ấy làm mấy món ăn, buổi tối cùng dùng cơm với công tử,
nàng ấy mới không rơi nước mắt. Công tử, ta thấy nhị phu nhân là một người rất
tốt, bất luận là nói như thế nào, công tử cũng phải sửa sai, bồi tội với người
ta, nói lời xin lỗi.”

Mạnh Giác không nói một lời, Tam
Nguyệt nhỏ giọng nói tiếp: “Chỉ là đi ăn bữa cơm mà thôi, tốt xấu gì sau này
cũng là người phải sống chung, dù sao cũng phải gặp mặt chứ! Chỉ sợ ngay cả
người ta trông như thế nào công tử cũng chưa thấy rõ, không sợ trong phủ gặp
được cũng không nhận ra sao?”

“Tới Quế viên.”

Trong lòng Tam Nguyệt reo hò một
tiếng, vui mừng hoan hỉ đi theo phía sau Mạnh Giác bước vào Quế viên, nha hoàn,
bà tử trong Quế viên đều vô cùng vui mừng ra đón, Hứa Hương Lan cúi đầu hành lễ
với Mạnh Giác. Mạnh Giác khách khí bảo nàng đứng lên. Hứa Hương Lan lén liếc
mắt nhìn Mạnh Giác, quả giống như đám tỷ muội đồn đại, một vị công tử mặt đẹp
như ngọc. Tim đập nhanh, nàng vừa vui vừa lo, bất tri bất giác gương mặt đã ửng
hồng.

Tuy rằng chỉ có hai người dùng cơm,
Hứa Hương Lan lại làm tới mười món ăn, bày đầy một chiếc bàn. Tam Nguyệt thuận
miệng khen phu nhân thật giỏi giang, tỳ nữ Huệ Nhi của Hứa Hương Lan vội cười
nói: “Trước khi phu nhân xuất giá, lão gia đã đặc biệt mời sư phụ tới dạy phu
nhân nấu ăn, mấy món ăn này đều là sở trường của tiểu thư nhà ta. Sau khi lão
gia nếm thử đồ ăn tiểu thư đã làm, còn nói rằng công tử nhà ai cưới được tiểu
thư nhà ta, thực là có phúc khí tốt!”

Tam Nguyệt nghe ra trong lời Huệ
Nhi nói có ý khác, xấu hổ cười rồi kéo tay Huệ Nhi, hướng Mạnh Giác và Hứa
Hương Lan xin cáo lui. Mạnh Giác không nói một lời ăn cơm, Hứa Hương Lan cũng
ngượng ngùng không nói chuyện, hai người im lặng ngồi đối diện nhau ăn xong một
bữa cơm, trong lòng Hứa Hương Lan thấp thỏm, ăn không có vị gì, cũng không biết
Mạnh Giác có vừa ý với tay nghề của nàng hay không. Đợi nha đầu thu dọn hết bát
đĩa, bưng lên trà thơm, Hứa Hương Lan lấy hết dũng khí, lắp bắp hỏi: “Phu quân,
hương vị đồ ăn có vừa miệng hay không? Nếu không ngon…”

Mạnh Giác mỉm cười nói: “Hết sức
ngon miệng.”

Hứa Hương Lan không biết nói gì
nữa, chỉ ngồi im lặng. Mạnh Giác trở về vốn đã muộn, dùng xong một bữa cơm,
ngoài phòng sớm đã tối đen, nàng loáng thoáng trông chờ hắn có thể ở lại, trong
đầu hồi hưởng lại những lời dạy của mấy bà bà, một loạt các phương pháp lấy
lòng phu quân xẹt qua trong đầu, nhưng dường như không có một biện pháp gì để
kéo dài thời gian có thể sử dụng trên người người này. Hắn mỉm cười quá mức
hoàn mỹ, giống như thế gian không có gì có thể làm hắn lộ ra vẻ xúc động.

Đột nhiên, bên ngoài phòng vang lên
một tiếng nhạc, Hứa Hương Lan không khỏi tập trung lắng nghe. Từ khi đường tỷ
trở thành hoàng hậu, trong họ có mời tiên sinh đến dạy mấy tỷ muội các nàng đánh
đàn, tuy rằng còn chưa học hết toàn bộ, nhưng có một số khúc nhạc có tiếng,
nàng cũng đều biết. Khúc này chính là “Thái Vi” trong “Kinh Thi”, tiên sinh
từng đàn cho mấy tỷ muội các nàng nghe qua, còn nói đây là khúc nhạc bi ai, chỉ
có người từng trải sự đời mới hiểu thấu, nhưng trước đây nàng không hề nghe ra
trong tiếng đàn có đau thương gì cả, lúc này đây lại thật sự lĩnh hội được bi
ai nặng nề mà tiên sinh đã truyền thụ “Vật không còn người đã khác”. Là ai mà
có thể bi thương như thế, lại tấu khúc nhạc bi ai lúc đêm khuya thế này?

“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi

Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ

Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai.”

Dịch
thơ:

Khi
đi tha thướt cành dương,

Khi
về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Tớ
xin giải thích lại: lời thơ là lời người xuất chinh trở về, khi đi thì cành
dương liễu thướt tha, nhưng khi trở về lại là cảnh mưa tuyết phũ phàng, bài thơ
thể hiện nỗi lòng bi ai của người trở về khi cảnh không còn, người đã mất. Lời
của Hứa Hương Lan nguyên văn là “Vật phi nhân phi”, phi với nghĩa là không,
theo ý nghĩa của bài thơ tớ chuyển thành “Vật không còn người đã khác.”

Nụ cười trên mặt Mạnh Giác đột
nhiên biến mất, thân thể hắn ngồi cứng ngắc, dường như đang đấu tranh. Cuối
cùng hắn buông chung trà xuống, rồi đi ra ngoài, Hứa Hương Lan vội đứng lên,
bối rối khó hiểu gọi: “Phu quân...”

Mạnh Giác giống như không hề nghe
thấy gì hết, bước chân vội vàng chạy ra bên ngoài, Hứa Hương Lan chạy theo sau
hắn, đuổi theo ra khỏi Quế viên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một cô gái y phục màu
xanh, mái tóc đen dài buông xõa đang ngồi trên cây hoa quế, cầm tiêu tấu khúc,
nghe được tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thoáng nhìn, đang lúc cười khẽ,
nàng phi thân bay lên, rồi biến mất trong những cây hoa quế. Cảnh tượng trước mắt
quá mức quỷ dị, Hứa Hương Lan cho là mình gặp phải hoa thần hay yêu quái hồ ly.

Mạnh Giác lại vọt tới trước rừng
hoa quế, gọi lớn: “Vân Ca, rốt cuộc là nàng muốn thế nào?”

Tiếng nói mang theo ý cười từ sâu
trong rừng hoa quế truyền tới, như có như không, giống như người nói còn đang
nhảy tới nhảy lui giữa các chạc cây, “Cũng chẳng có gì cả, nếu ngươi muốn buổi
tối nghỉ lại chỗ này, ta sẽ ra đây thổi “Thái Vi”, mặc dù da mặt Mạnh công tử
rất dày, thủ đoạn mặc dù ti tiện, hành sự tuy rằng vô sỉ, có điều vẫn còn là
một công tử tình cảm phong lưu, lịch sự lỗi lạc, chắc hẳn là không có cách nào
trong tiếng nhạc này vẫn ôm được giai nhân trong ngực.”

Giọng nói của nàng trong trẻo, còn
hàm chứa ý cười, nhưng nội dung câu nói lại chua ngoa cay nghiệt, Hứa Hương Lan
kinh ngạc nghĩ, đây là người nào? Làm sao dám ở trước mặt Mạnh Giác làm càn như
thế? Vân Ca, Vân Ca? A! Là cô ấy!

Mạnh Giác chạy vào rừng hoa quế,
Hứa Hương Lan vội đuổi theo, nhưng bóng dáng Mạnh Giác rất nhanh đã biến mất
trong rừng hoa quế, căn bản ngay cả hắn đi hướng nào nàng cũng không thấy rõ
ràng.

Vân Ca từ trên cây nhảy xuống, vừa
ngẩng đầu đã phát hiện Mạnh Giác đang đứng ngay trước mặt nàng. Nàng nắm chặt
cây tiêu, thận trọng lui về phía sau vài bước, trong mắt đều là đề phòng, tựa
hồ sợ hắn nổi giận sẽ làm ra chuyện gì đó.

Trong mắt Mạnh Giác có đau thương
khôn xiết, khi đó dưới ánh trăng trong thành Trường An tấu khúc nhạc này, tuyệt
đối không nghĩ tới, nàng lại dùng khúc “Thái Vi” chính tay hắn dạy cho nàng,
đáp lễ hắn như vậy.

“Vân Ca, nàng không cần như thế.”

Vân Ca mỉm cười: “Mỗi ngày ta đều
làm thế! Hứa cô nương là một người mà ngươi nên sớm buông tha để nàng ấy tìm
kiếm phu quân khác, ngươi cho là sau khi ngươi đã làm những chuyện đó, cuộc đời
này còn mong có được vợ hiền con thảo sao! Đừng hòng!”

Tà áo dài của Mạnh Giác nhẹ bay
trong gió, hắn giơ tay nhìn mặt trăng, nói rõ ràng từng chữ một, thề: “Đời này
kiếp này, nếu Hoắc Vân Ca không con không cháu, ta, Mạnh Giác cũng đoạn tử
tuyệt tôn! Nếu vi phạm lời thề này, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn rơi xuống Địa
ngục*.”

*Từ
tác giả dùng là
耶, phiên âm Hán việt là nê la da, tớ tra mãi mới ra là Địa
ngục.

Vân Ca ngây người, không ngờ rằng
Mạnh Giác phát lời thề độc như vậy. Trong truyền thuyết Ở Tây Vực, Địa ngục là
nơi ác quỷ tụ tập, nếu linh hồn con người rơi xuống dưới đó, sẽ vĩnh viễn không
được sung sướng an bình.

Ngược lại Mạnh Giác còn cười lớn:
“Đi về nghỉ ngơi đi! Không cần phải làm loạn thêm nữa, ta đi nói lời xin lỗi
với Hứa cô nương, rồi cũng đi về nghỉ ngơi.”

Vân Ca hoài nghi nhìn hắn, Mạnh
Giác đi vài bước, chợt nhớ tới một chuyện, quay lại nói: “Vân Ca, không cần
phải truy cứu người ngày đó giết Mạt Trà nữa.”

“Dựa vào đâu?”

“Bởi vì người đó đã bị ta giết.”

Vân Ca vừa như buông được gánh
nặng, vừa như có căm tức: “Ai cho ngươi nhiều chuyện?”

“Ta giết hắn, ta có nguyên nhân của
ta, việc của nàng cũng chỉ là thuận đường.”

“Nguyên nhân gì?”

Mạnh Giác mỉm cười: “Nàng có điều
gì không tin? Vô sỉ giống như ta, lại tốt như vậy giúp nàng đi báo thù?”

Vân Ca không lên tiếng, chỉ nhìn
chằm chằm vào hắn. Mạnh Giác nghĩ một lát, giải thích: “Cái chết của hắn che
giấu một mâu thuẫn, có lẽ tương lai sẽ làm hai phe cánh lớn trên triều đình có
khúc mắc trầm trọng, coi nhau là kẻ thù.”

Vân Ca lắc lắc đầu, nhẹ nhàng rời
đi: “Ngay cả cái chết của một người cũng đều có thể trở thành quân cờ của
ngươi!”

Mạnh Giác thản nhiên cười, cái chết
đúng là một quân cờ, chẳng qua không phải là một người.

Hết chương 9.

Báo cáo nội dung xấu