Báo ân cái đầu ngươi ý! - Phiên ngoại 1 - 2

Phiên ngoại
1:

 “Văn Xương
Tinh, biết rõ phía trước không có đường, huynh còn muốn đi tiếp?” Văn Khúc Tinh
đứng chắp tay, ở chỗ cao nhất trên Thiên Huyền Cung nhìn về đám mây phía trước
nhẹ nhàng than thở.

Văn Xương Tinh
đứng bên cạnh hắn khẽ híp híp cặp mắt mị hoặc đào hoa kia, cười khẽ một tiếng:
“Chưa đi qua, làm sao biết không có đường?”

“Đối với huynh mà
nói, nàng đáng giá để huynh chịu khổ luân hồi nhiều như vậy sao?” Văn Khúc Tinh
cau mày, “Hơn nữa, có tìm được nàng hay không, còn chưa biết. Nàng chung quy
cũng sẽ quay về. Huynh ở đây đợi nàng không tốt sao?”

“Huynh không
hiểu, nàng trả giá nhiều như vậy, là ta phụ bạc nàng.” Văn Xương Tinh khẽ mỉm
cười, trong tươi cười lại mang theo chút khổ sở, xoay người ngồi xuống bên bàn
bạch ngọc, bưng chén rượu lên, “Uống cùng ta một chén không?”

“Huynh a….” Văn
Khúc Tinh nhẹ nhàng than thở, cũng giơ chén rượu lên, “Đã như vậy, ta chờ huynh
trở về.”

Văn Xương Tinh
cười cười, không nói gì, ngửa đầu uống cạn.

Sau đó, Văn Xương
Tinh hạ phàm, Văn Khúc Tinh liền một khoảng thời gian dài không có bạn rượu.

…………….

Hôm nay, gió lớn,
Văn Khúc Tinh có chút không yên ngồi ở bên hồ sát núi dưới trần gian. Trong đầu
hắn liên tục hồi tưởng đến cuộc đời của Văn Xương Tinh. Một chữ tình, rốt cuộc
là gì? Tiểu tỳ nữ kia, thật đáng giá để Văn Xương Tinh cái gì cũng không đếm
xỉa sao? Nỗi khổ luân hồi, sao ung dung tự tại bằng trên trời? Không hiểu, thật
không thể hiểu được rốt cuộc Văn Xương Tinh nghĩ cái gì?

Văn Khúc Tinh nhẹ
nhàng than thở,  hai tay ôm đầu, trực tiếp nằm trên cỏ bên hồ, nhìn trời
xanh mây trắng. Khẽ quay đầu, lại thấy trong bụi cỏ có động tĩnh rất khẽ, có
cái gì ẩn núp trong đó.

“Ra đi.” Văn Khúc
Tinh nhàn nhạt nói một câu.

 Bụi cỏ càng
lay động, Văn Khúc Tinh cũng không vội, chỉ bình tĩnh nhìn phía đó.

Một hồi lâu sau,
có một con tiểu hồ ly trắng muốt rụt rè từ trong bụi cỏ chui ra. Toàn thân
tuyết trắng, không có một sợi lông tạp sắc nào. Đôi mắt to đen lúng liếng có
chút sợ hãi nhìn Văn Khúc Tinh. Ở phía sau tiểu hồ ly có năm cái đuôi.

“Nha, nhóc con,
đừng sợ.” Văn Khúc Tinh vừa thấy là một tiểu hồ ly đáng yêu như thế, trên mặt
không khỏi nở nụ cười nhè nhẹ, ngồi dậy, nói với tiểu hồ ly: “Tới đây, ta sẽ
không làm hại ngươi đâu.” Văn Khúc Tinh không ngờ lại gặp được một con hồ ly ở
chỗ này như vậy. Xem ra tu vi của tiểu hồ ly này cũng không cao lắm, chỉ có năm
đuôi. Đợi khi nàng tu thành bảy đuôi, thậm chí chín đuôi, thì dĩ nhiên sẽ không
còn e sợ mình như hôm nay nữa.

Tiểu hồ ly nhìn
Văn Khúc Tinh vươn tay ra, do dự, chân lông xù bước ra một bước, rồi lại thụt
về.

Văn Khúc Tinh
thấy thế, nét cười trên mặt lại càng sâu, nói: “Ta lớn lên rất xấu sao? Sợ ta
như vậy?”

Tiểu hồ ly
nghiêng đầu, nhìn Vân Khúc Tinh, trong lòng thầm nói: không, ngươi tuyệt không
xấu, ngươi rất dễ nhìn, rất dễ nhìn. 

Bỗng nhiên, sắc
mặt Vân Khúc Tinh đột nhiên thay đổi, bất thình lình đứng dậy bổ nhào về phía
tiểu hồ ly, đem tiểu hồ ly bảo hộ vào trong ngực, xoay tại chỗ một vòng. Nơi
tiểu hồ ly vừa mới đứng ngơ ngẩn, trong nháy mắt bị thiêu rụi.

Không khí chung
quanh cũng cực nóng, một luồng gió nóng đánh tới. Văn Khúc Tinh khiếp sợ nhìn
sinh vật mới xuất hiện trước mắt, thượng cổ hung thú (thú dữ ngàn xưa)-Xích
Diễm Kim Nghê (1)! Làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Văn Khúc Tinh
kinh hãi không thôi.

Tiểu hồ ly cũng
biết được thú dữ trước mắt rất lợi hại, núp ở trong ngực Văn Khúc Tinh rét run.
Văn Khúc Tinh vỗ nhè nhẹ lên đầu tiểu hồ ly, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta sẽ
bảo vệ ngươi.” Tiểu hồ ly cúi đầu ô ô hai tiếng, móng vuốt nhỏ gãi gãi trên
cánh tay Văn Khúc Tinh. Văn Khúc Tinh mặc dù nói thế, nhưng trong lòng lại
không được như vậy.

Trước mặt cũng
không phải là yêu tinh quỷ quái gì, mà là thượng cổ thú dữ! Sức nóng thiêu đốt
hung diễm của nó có thể làm hàng ngàn dặm đất khô cằn, làm cho lòng người run
sợ.

Lỗ mũi Xích Diễm
Kim Nghê phun khí nóng rực, nhìn tiểu hồ ly trong ngực Văn Khúc Tinh trước mắt.
Bỗng nhiên miệng lớn há to, một đoàn lửa cực nóng đánh về phía Vân Khúc Tinh.
Văn Khúc Tinh vội vàng phất tay xuất ra một kết giới, không ngờ kết giới vừa
chạm tới ngọn lửa Xích Diễm Kim Nghê phóng ra liền tan đi trong nháy mắt. Văn
Khúc Tinh kinh hãi, móc ra một trục cuốn bằng ngọc, ném lên không trung, trục
cuốn nhanh chóng mở ra, hóa thành một cuốn sách thật dài, đánh úp về phía Xích
Diễm Kim Nghê, đem nó vây ở bên trong.

Nhiệt độ xung
quanh hơi hạ xuống, Văn Khúc Tinh còn chưa kịp thở, thì lại nghe tiếng Xích
Diễm Kim Nghê nổi giận gầm thét, trục cuốn dài hóa thành từng sợi tơ mảnh, tiêu
tán trong không trung.

Thấy thế, Văn
Khúc Tinh hoảng hốt, cũng không ham chiến nữa, ôm tiểu hồ ly định cưỡi mây chạy
trốn.

Mà Xích Diễm Kim
Nghê kia thấy con mồi trước mắt chạy trốn, gầm lên một tiếng liền đuổi theo, há
mồm phun ra một đoàn lửa nóng vô cùng hung diễm. Văn Khúc Tinh cau mày, hắn lập
tức cảm giác được phía sau trở nên nóng rực vô cùng. Tiểu hồ ly nôn nóng dùng
miệng cắn cắn ống tay áo của Văn Khúc Tinh, nhưng cũng không có biện pháp.

“Tên xấu xí kia,
đứng lại!” Một tiếng kêu khẽ, ngay sau đó một cỗ lực lượng đánh tan cảm giác
cực nóng phía sau Văn Khúc Tinh.

Văn Khúc Tinh
sửng sốt, cưỡi mây bay đứng giữa không trung, nhưng lại nhìn thấy một nữ tử mặc
áo phấn hồng đứng ở trước mặt, mắt phượng mày ngài, tóc đen thật dài tung bay
theo gió, trên tay có một sợi tơ màu trắng, bên hông một đôi chuông lục lạc màu
vàng, vừa động liền phát ra tiếng đinh đinh đang đang giòn vang, rất dễ nghe.
Thật là một giai nhân xuất trần thoát tục.

Xích Diễm Kim
Nghê giận dữ, cái nữ tử loài người này cũng không phải thần phật, chỉ là một
người phàm tu hành bình thường, mà lại dám xuất thủ cản nó. Hơn nữa còn xuất
khẩu cuồng ngôn (phát ngôn bừa bãi), dám gọi nó là tên xấu xí!

“Rống--------.”
Xích Diễm Kim Nghê rống lên giận dữ, thay đổi phương hướng, đánh về phía nữ tử
áo phấn.

“Còn do dự cái gì? Mau đi!” Nữ tử áo phấn hướng phía Văn
Khúc Tinh hét to một tiếng, sợi tơ trên tay nhanh chóng bay múa, đánh về phía
Xích Diễm Kim Nghê đang nổi giận.

Văn Khúc Tinh sao chịu rời đi một mình, bỏ lại nữ tử này gặp
nguy hiểm? Hắn nhìn ra, nữ tử này mặc dù khí thế mười phần, nhưng tuyệt đối
không phải là đối thủ của Xích Diễm Kim Nghê.

Thấy Văn Khúc Tinh do dự, nữ tử áo phấn nóng nảy: “Nếu ngươi
không đi, chúng ta sẽ chết hết đó. Ngươi lập tức trở về tìm viện binh, có lẽ
còn có thể cứu ta một mạng. Ta thì không có cứu binh để mang tới đâu." Nữ
tử nói đến câu cuối cùng, còn có chút mùi vị trêu tức.

Văn Khúc Tinh sau khi nghe xong, hiểu được nếu còn chần chừ,
hai người sẽ phải táng thân ở nơi này, nên cũng không cứng đầu nữa, vội vàng
nói với nữ tử áo phấn: “Cô nương, cố gắng chống đỡ một lát, ta rất nhanh sẽ trở
lại.”

Nữ tử áo phấn cật lực đấu liên tục cùng Xích Diễm Kim Nghê,
nhưng trên mặt vẫn cười hì hì nói: “Được. Ta chờ ngươi.” Đồng thời chuông vàng
bên hông cũng thanh thúy kêu linh linh rất dễ nghe, tạo nên cảm giác thực kì
diệu khó tả.

Văn Khúc Tinh không trì hoãn nữa, vội vàng về trời, quên mất
trong ngực còn đang ôm một tiểu hồ ly.

Đợi đến lúc Văn Khúc Tinh mời Nhị Lang Thần, Na Tra cùng
Thác Tháp Lý Thiên Vương tới, thì đâu còn thấy bóng dáng cô gái áo phấn? Trên
mảnh đất khô cằn, Xích Diễm Kim Nghê híp mắt giống như đang nghỉ ngơi.

“Vị cô nương kia đâu?” Văn Khúc Tinh trợn tròn mắt đến sắp
nứt ra, vội vàng lo lắng hỏi, biết rõ vấn đề này sẽ không có ai trả lời hắn,
nhưng hắn vẫn hỏi. Xích Diễm Kim Nghê còn đây, vậy kết cục của nữ tử áo phấn
kia, còn phải hỏi sao?

Xích Diễm Kim Nghê bập miệng, hoàn toàn không coi đám người
Nhị Lang Thần ra gì, gầm nhẹ một tiếng liền xông lên.

Kết quả cuối cùng, đoàn người Nhị Lang Thần thắng thảm.

Văn Khúc Tinh hồn bay phách lạc đứng ở một chỗ trên mảnh đất
cằn, cầm trên tay một đôi chuông. Chuông này, chính là chuông treo bên hông nữ
tử áo phấn kia. Tiểu hồ ly đứng bên chân Văn Khúc Tinh, yên lặng nhìn hắn.

“Sao vậy?” Nhị Lang Thần rất là chật vật, tóc mai bên tai
cũng bị thiêu rụi rồi, thấy bộ dạng Văn Khúc Tinh thất hồn lạc phách, không yên
tâm hỏi. Lại nhìn chuông vàng trong tay Văn Khúc Tinh, giọng nói kinh ngạc kì
lạ, hỏi: “Đây là pháp khí ở đâu tới? Mà lại cùng một thể với chủ nhân?”

Văn Khúc Tinh sửng sốt nhìn chuông vàng trong tay, vừa muốn
nói gì đó, thì chuông vàng bỗng nhiên biến thành phấn vụn, gió thổi qua, liền
tan theo làn gió, không tìm lại được nữa.

Sắc mặt Văn Khúc Tinh đại biến, lời Nhị Lang Thần mới nói
vừa rồi, đã nói rõ tất cả, pháp khí này cùng chủ nhân là một thể, mà bây giờ
pháp khí hóa thành tro bụi, vậy chủ nhân….

Hồn phi phách tán!!!

Văn Khúc Tinh chán nản nắm chặt quả đấm, chậm rãi xoay
người, cưỡi mây bay đi.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vân Khúc Tinh, giống như
đem bóng hình đó khắc vào trong tâm khảm, một lúc lâu sau mới rời đi.

“Vân Khúc Tinh làm sao vậy?” Na Tra lúc này cũng chật vật
không chịu nổi, đến gần, hỏi Nhị Lang Thần.

Nhị Lang Thần khẽ nhíu mày: “Có lẽ, có liên quan tới chủ
nhân của đôi chuông vàng kia.”

“Hứ, tình với chả yêu, thật là phiền toái.” Na Tra bĩu môi,
Văn Khúc Tinh mới vừa rồi chính là gọi vị cô nương kia, cái này đã nói rõ tất
cả rồi.

“Ngươi, đứa con bất hiếu này! Cái gì mà tình yêu là phiền
toái? Tìm con dâu cho ta lại khó như vậy sao?” Thác Tháp Lý Thiên Vương vừa
nghe lời Na Tra nói, liền bộc phát.

Mặt Na Tra biến sắc, thu hồi Hoả Tiêm Thương, đạp lên Phong
Hoả Luân, cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Nhị ca, ta mót quá rồi, đi
trước một bước.”

“Mót quá cái rắm, ngươi đứa con bất hiếu này!” Thác Tháp Lý
Thiên Vương ở phía sau rống to không nhịn được nói tục: “Ngươi cái đứa con bất
hiếu vô liêm sỉ, lần nào cũng đều lấy cớ giống nhau. Người không biết còn tưởng
ngươi gì gì kia không được!”

Na Tra trong đám mây lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té khỏi
mây. Nghĩ thầm sau này nhất định phải lấy cớ khác.

Không nói tới chuyện Nhị Lang Thần ở bên này thu xếp thỏa
đáng. Văn Khúc Tinh hồn bay phách lạc trở về Thiên Quyền Cung. Cả ngày hồn vía
lên mây, sau lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng chạy đến Địa phủ. Tra tới
tra lui, nhưng không có hồn phách của nữ tử áo phấn kia. Tìm Ty Mệnh Tinh Quân,
cũng không có cách nào tra được nàng.

Lúc này đây, nữ tử áo phấn kia đã in thật sâu vào trong tâm
Văn Khúc Tinh. Trong Thiên Quyền Cung yên tĩnh, Văn Khúc Tinh lại bất tri bất
giác nhớ tới cái nhăn mặt, nụ cười của nữ tử ngày hôm đó. Còn có câu cuối cùng
của nàng: Được, ta chờ ngươi!

Nhưng là, nàng lại không chờ được tới khi mình tới…..

Đêm lạnh như nước, Văn Khúc Tinh ngồi một mình ở chỗ cao
nhất Thiên Quyền Cung, trên tay cầm chiếc ly bạch ngọc lạnh như băng, bỗng
nhiên nâng chén cười khổ, hướng về khoảng không không một bóng người trước mắt,
chậm rãi nói: “Văn Xương Tinh, ta nghĩ, ta rút cuộc đã hiểu được cảm thụ của
huynh rồi.” Hiểu, đã hiểu, nhưng chưa kịp có đã liền mất đi…..

“Một chữ tình……”

Bầu trời xa xa, chỉ còn lại tiếng thờ dài yếu ớt.

……………..

Nhiều năm sau này, Văn Khúc Tinh
than nhẹ, năm đó nàng không chờ được đến khi mình tới, cho nên, cuộc đời này
đành vô duyên đi….

 

Phiên ngoại 2:

“Mẫu thân, bế bế.” Mặt Bạch Tố Trinh đen lại, nhìn cục thịt
nho nhỏ đang ôm chân Hứa Tiên kia. Hắn và Hứa Tiên trở về Trấn Giang vừa ngồi
xuống, Hứa Sĩ Lâm hai tuổi đã liền bổ nhào tới, không thèm nhìn cái kẻ làm cha
là hắn đây, trong mắt chỉ có Hứa Tiên.

Cục thịt nho nhỏ Hứa Sĩ Lâm còn chưa đợi Hứa Tiên đưa tay
bế, đã tự mình theo chân Hứa Tiên, bò lên trên đầu gối của nàng, sau đó cũng
không thèm nhìn tới cái mặt đen đến sắp nhỏ ra nước của Bạch Tố Trinh, bẹp một
ngụm hôn lên mặt Hứa Tiên.

“Tiểu Sĩ Lâm, ngoan.” Hứa Tiên cao hứng đưa tay ôm Hứa Sĩ
Lâm, cũng hôn một cái lên mặt thằng bé, “Khi cha mẹ không ở đây có ngoan nghe
lời, biết điều hay không?”

“Có ạ, có ạ.” Hứa Sĩ Lâm gật gật cái đầu nhỏ, rất thành thật
trả lời, “Mẫu thân, bây giờ hai người muốn đi đâu thế? Cho con đi với nha.”

“Không được.” Bạch Tố Trinh không hề nghĩ ngợi, Hứa Tiên
chưa kịp mở miệng, hắn đã cự tuyệt trước.

“Tại sao?” Hứa Sĩ Lâm tức giận nhìn Bạch Tố Trinh.

“Con còn nhỏ.” Bạch Tố Trinh tiếp tục dùng cái cớ này để cự
tuyệt.

“Con không còn nhỏ nữa.” Hứa Sĩ Lâm nhìn chằm chằm Bạch Tố
Trinh, “Con đã là nam tử hán rồi.”

“Hóa ra nam tử hán lại muốn nép trong ngực mẫu thân.” Mặt
Bạch Tố Trinh không chút thay đổi nhàn nhạt nói một câu, trong nháy mắt xuyên
trúng Hứa Sĩ Lâm.

Hứa Sĩ Lâm bĩu môi, xoay người chôn đầu trong ngực Hứa Tiên,
oa oa khóc lên, vừa khóc vừa gào thét: “Mẫu thân, cha bắt nạt con.”

“Tiểu Bạch!” Hứa Tiên nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, nổi
giận.

Bạch Tố Trinh bình tĩnh quay đầu nhìn về phía cây ngoài cửa
sổ, thật giống như phong cảnh bên ngoài vô cùng hấp dẫn.

Hứa Kiều Dung buồn cười nhìn một nhà chung đụng. Mà cách
thức ở chung này chính là vẫn kéo dài suốt hơn nhiều năm sau nay.

Đảo mắt, đã hai mươi năm trôi qua.

Mưa bụi lất phất giống như nối liền trời đất lại thành một,
người đi trên đường rối rít trú mưa. Mà trên cầu Đoạn ở Tây Hồ, có một đôi bích
nhân (ý chỉ người đẹp) lẳng lặng đứng, trông phù phiếm hư ảo
mà rung động mặt hồ. Nam tử toàn thân bạch y chính là một mỹ nam, rúc trong
ngực hắn là một nữ tử yêu kiều thanh tú. Hai người đứng ở trong mưa, xung quanh
có chút mơ hồ, càng làm lộ vẻ xuất trần phiêu dật. Hai người này chính là Bạch
Tố Trinh và Hứa Tiên.

“Aiz, không biết khi nào mới có thể thấy tiểu rết thành thân
đây, Ngao Thanh lúc nào mới thành niên a?” Hứa Tiên than thở.

“Qua một trăm năm nữa đi.” Bạch Tố Trinh không tập trung đáp
lại, tâm tư của hắn giờ đây không ở tại chỗ này. Hắn hiện tại phiền, nguyên
nhân không phải ai khác, mà chính là nhi tử của hắn và Hứa Tiên ---- Hứa Sĩ
Lâm. Gần đây Hứa Sĩ Lâm đúng là âm hồn bất tán xuất hiện giữa hai người bọn họ,
phá hư không gian của họ

“Thật lâu nha, aiz.” Hứa Tiên tiếp tục than.

“Hay là trước hết để ý tới hôn sự của nhi tử trước đi.” Bạch
Tố Trinh bỗng nhiên nói một câu như vậy.

“Nha, cũng đúng, nhi tử cũng đã hai mươi tuổi rồi.” Hứa Tiên
có chút cảm thán, “Thời gian trôi qua thật là nhanh nha.” Hai mươi năm, thực ra
đối với thần tiên mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt. Hứa Sĩ Lâm bây giờ đã lớn
lên, mà Hứa Tiên vẫn là bộ dáng thanh xuân trước đây. Nhìn bề ngoài, Hứa Sĩ Lâm
so với người làm mẫu thân như nàng còn có vẻ lớn tuổi hơn, trong lòng vẫn là
cảm thấy là lạ.

Bạch Tố Trinh thì lại mím miệng, trong lòng khó chịu. Trong
hai mươi năm này, Hứa Sĩ Lâm càng lúc càng lớn, càng ngày càng thích đoạt Hứa
Tiên với hắn. Cả ngày dính ở bên cạnh Hứa Tiên, hận không được treo luôn trên
người nàng, thật là đáng ghét.

“Mẹ.” Bỗng nhiên, trong màn mưa truyền tới một giọng nói ôn
hòa.

“Sĩ Lâm, sao con lại tới đây?” Hứa Tiên quay đầu, nhìn Hứa
Sĩ Lâm đang chậm rãi đi tới. Hứa Sĩ Lâm đã lớn thành một công tử văn nhã rồi.

“Khí trời hơi lạnh, con tới đón mẹ về.” Hứa Sĩ Lâm cười đến
ôn nhuận như ngọc, phong thái toàn thân không khác Văn Khúc Tinh năm đó chút
nào.

“Thành tiên còn có thể sợ lạnh sao?” Bạch Tố Trinh ôm chặt
Hứa Tiên, híp mắt nhìn Hứa Sĩ Lâm.

“Vẫn biết mẹ không sợ lạnh, nhưng đây là tấm lòng của con.”
Hứa Sĩ Lâm cười ôn hòa.

Hai cha con nhìn
nhau.

Hứa Tiên đột
nhiên cảm nhận được nơi hai ánh mắt chạm nhau có cảm giác sấm sét vang dội. Là
giác quan của mình bị hỏng sao?

“Pháp thuật dạy
con ngày hôm trước thế nào rồi?” Bạch Tố Trinh bày ra bộ người cha nghiêm khắc.

“Đã thuần thục
rồi”  Hứa Sĩ Lâm đáp.

Tu vi bây giờ của
Hứa Sĩ Lâm không thể coi thường. Mà con thiên hồ mười ba đuôi kia, đã trở thành
vật cưỡi của hắn, làm bạn bên người hắn. Giờ phút này chính là tiểu hồ ly tuyết
trắng đứng trên vai hắn.

Nhưng khiến Hứa
Tiên không tin được chính là thiên hồ này chưa bao giờ biến thành hình người,
cho nên ai cũng chưa từng thấy hình người của nàng.

Hứa Sĩ Lâm theo
ánh mắt của Hứa Tiên nhìn về phía Thiên hồ đang đứng trên vai mình, cũng nghi
ngờ hỏi: “Làm sao vậy mẹ, Tiểu Tuyết có vấn đề gì sao?” Tiểu Tuyết là tên Hứa
Sĩ Lâm đặt cho thiên hồ.

“Mẹ đang nghĩ,
hình người của Tiểu Tuyết sẽ trông thế nào đây? Hẳn là mỹ nữ đi, nếu là mỹ nữ
thì tốt, làm con dâu ta luôn.” Hứa Tiên cười nửa giả nửa thật nói.

“Mẹ...” Hứa Sĩ
Lâm câm nín rồi.

“Thật sao?” Ai
ngờ, lời Hứa Tiên vừa dứt, miệng thiên hồ liền phun ra tiếng người, giọng nói
tràn đầy mừng rỡ.

Ba người nhà Hứa
Tiên sửng sốt, còn chưa kịp để mọi người lấy lại tinh thần, thì thiên hồ đã nhảy
xuống khỏi vai Hứa Sĩ Lâm, đứng trên mặt đất, trực tiếp hóa thành hình người.

Thật là một mỹ
nhân xinh đẹp gợi cảm a! Lông mày tinh tế cùng đôi mắt to câu hồn, môi anh đào
tiên diễm ướt át, cằm nhọn xinh đẹp, vóc người lại càng bốc lửa, một thân bạch
y trên người nàng liền mang thêm mùi vị khiêu gợi.

“Thật sao? Lời
ngài vừa nói chính là thật sao?” Giọng nói của Tiểu Tuyết cũng là vô cùng mị
hoặc. Không hổ là Hồ tộc, ngay cả giọng cũng mê người như thế.

“A, nha!” Hứa
Tiên lúc này mới hoàn hồn, híp mắt cười nhìn Hứa Sĩ Lâm, “Đương nhiên là thật
rồi.” Vốn Hứa Tiên cũng định đem thiên hồ làm con dâu, nhưng khổ nỗi mấy năm
nay thiên hồ vẫn không chịu để lộ hình dạng con người.

“Mẹ, mẹ nói cái
gì vậy a?” Hứa Sĩ Lâm khẽ nhíu mày, “Làm sao có thể tùy tiện quyết định hôn sự
của con như vậy, hơn nữa con cùng tiểu Tuyết không phải như mẫu thân nghĩ đâu.”

“Không phải thế
nào?” Hứa Tiên cười đến hai mắt híp lại thành một đường.

“Con phải chịu
trách nhiệm.” Bỗng nhiên, Bạch Tố Trinh nãy giờ không nói chuyện lại nhàn nhạt
phun ra một câu như vậy.

“Cha, trách nhiệm
gì chứ?” Hứa Sĩ Lâm cau mày, trong lòng đột nhiên hiện lên dự cảm xấu.

“Con mỗi ngày đều
cưỡi Tiểu Tuyết.” Bạch Tố Trinh nói một câu làm Hứa Tiên trực tiếp sặc nước
miếng. Hứa Tiên ho một hồi lâu, sau khi xác định mình sẽ không bị nước miếng
làm sặc chết, mới quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi, sâu sắc
cảm thấy vẫn là Tiểu Bạch nhà mình mạnh mẽ.

Mặt Hứa Sĩ Lâm
kinh biến, Tiểu Tuyết cũng là vẻ mặt hiểu ra cùng bộ dáng cao hứng.

“Không thể nói
vậy, người không biết nghe thấy, sẽ hiểu lầm đó.” Hứa Sĩ Lâm lúc nào cũng giỏi
ăn nói bây giờ lại lắp ba lắp bắp.

“Huynh phải chịu
trách nhiệm, huynh vẫn luôn cưỡi ta, có khi buổi tối cũng cưỡi nữa.” Tiểu Tuyết
lấy chân lý của Bạch Tố Trinh trọn vẹn phát huy, từ một suy ba. Nói càng lúc
càng mập mờ.

“Không giống
nhau, đừng, đừng nói nhảm.” Hứa Sĩ Lâm ấp a ấp úng hồi lâu mới nghẹn ra được
một câu.

“Gọi cha, mẹ.”
Bạch Tố Trinh rất bình tĩnh nói. 

Tiểu Tuyết rất
biết nghe lời, ngọt ngào hướng Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên kêu: “Cha! Mẹ!” Thật
là một cái gọi giòn vang a.

Vẻ mặt Hứa Sĩ Lâm
lúc này hệt như bị táo bón.

Còn Hứa Tiên thì
cười đến sắp co giật. Lực sát thương của Tiểu Bạch nhà mình quả nhiên rất mãnh
liệt, làm nhi tử đáng yêu chết ngay lập tức.

Thật là không yên,
cả ngày không biết cùng nhi tử mình ăn cái dấm gì nữa.

“Cứ như thế, qua
một thời gian ngắn thì tiến hành hôn sự.” Bạch Tố Trinh nói xong, không để ý
Hứa Sĩ Lâm nữa, ôm eo Hứa Tiên, trực tiếp ẩn thân, biến mất.

Hứa Sĩ Lâm há hốc
mồm, nhìn cây cầu không có một bóng người.

Lần này, hắn lại
thua hoàn toàn. 

Bạch Tố Trinh
mang theo Hứa Tiên bay lên trời, xuyên qua đám mây, một mảnh trời quang trước
mắt.

Hứa Tiên đứng
trên mây, quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh, nhướn mi nói: “Tâm tình huynh hình như
rất tốt.”

Bạch Tố Trinh
nhìn Hứa Tiên: “Có rõ ràng như vậy sao?”

“Rất rõ ràng.”
Hứa Tiên thành thật gật đầu.

Bạch Tố Trinh sờ
sờ cằm mình, đang muốn nói gì, thì phía trước truyền tới tiếng Dương Thiền kêu
to. Ánh mắt Bạch Tố Trinh trong nháy mắt trầm xuống.

“Hứa Tiên, Hứa
Tiên!”  Dương Thiền chạy tới, mặt mày hớn hở.

“Dương Thiên sư
phụ, có chuyện tốt gì sao?” Hứa Tiên cười hỏi.

“Hứa Tiên, ta đã
quyết định, ta cũng muốn hạ phàm. Ta cũng muốn làm người phàm một lần.” Dương
Thiền cười hì hì nói.

“Làm sao bỗng
nhiên lại có ý nghĩ này?” Hứa Tiên rất là nghi hoặc.

“Gần đây quá nhàm
chán. Ta cũng muốn xuống học hỏi một chút.” Dương Thiền bĩu môi nói.

Bạch Tố Trinh thì
lại đang tính toán xem có nên đi tìm Ty Mệnh Tinh Quân, chờ Dương Thiền hạ phàm
xong cho nàng một chút khó khăn hay không.

“Ta phải đi đây.
Nhị ca đang đuổi theo phía sau đó. Ta đi trước.” Dương Thiền nói xong liền vội
vã chạy.

Sau khi Dương
Thiền chạy mất dạng, Nhị Lang Thần xuất hiện.

Hứa Tiên và Bạch
Tố Trinh hành lễ với Nhị Lang Thần, Nhị Lang hoàn lễ xong hỏi: “Có thấy Dương
Thiền đến không?”

“Dương Thiền sư
phụ vừa mới đi qua.” Hứa Tiên nói.

“Aiz, thôi, chiều
theo nàng vậy.” Nhị Lang Thần than thở, không đuổi theo nữa.

Hứa Tiên thì lại nghĩ, lần này Dương Thiền hạ phàm, có thể
hoàn thành đoạn nhân duyên kia hay không, Trầm Hương có thể ra đời sao?

“Nhị Lang Thần, ngươi ở đây làm gì?” Bỗng nhiên, một giọng
nói xa lạ truyền tới tai mọi người.

Hứa Tiên quay đầu, liền nhìn thấy một nam tử tuấn lãng, mặc
hoàng kim giáp, đầu đội kim quan phượng hoàng màu tím, chân đạp trên hai đám
mây màu ngó sen, hai mắt màu vàng rực óng ánh.

Uầy! Uầy! Hứa Tiên kích động nhìn nam tử trước mắt. Nam tử
anh tuấn này, là Tôn Ngộ Không sao? Là hắn sao? Thần tượng của nàng một là Nhị
Lang Thần, hai chính là Tôn Ngộ Không đó! 

“À, không có gì, ta đang cùng đồ đệ nói chuyện phiếm thôi.”
Nhị Lang Thần tùy ý đáp.

“Đồ đệ ngươi? Ai thế, là tiểu bạch xà kia sao?” Tôn Ngộ
Không quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh, vừa nhìn vừa gật đầu, “Cũng không
tồi nha.” Dứt lời, lại nhìn sang Hứa Tiên.

“Ngươi chính là giọt máu trong tim Như Lai, sau đó khiến cho
lão già Như Lai kia phải cam chịu, Hứa Tiên sao?” Tôn Ngộ Không hai mắt sáng
lên đánh giá Hứa Tiên, tâm tình dường như rất tốt.

“Đại khái, đúng
là vậy.” Hứa Tiên gật đầu, đầu tiên là không rõ tại sao hai mắt Tôn Ngộ Không
lại sáng lên kinh người như thế. Sau đó bỗng nhiên hiểu ra. Như Lai từng khiến
Tôn Ngộ Không phải cam chịu, bây giờ nàng lại khiến Như Lai phải cam chịu. Cho
nên Tôn Ngộ Không nhìn nàng thuận mắt cũng là lẽ thường nha.

“Ngươi đang định đi
đâu vậy?” Nhị Lang Thần trông như tùy ý hỏi, “Sẽ không phải là lại bị Tử Hà
đánh đuổi ra khỏi cửa chứ?”

“Nói hưu nói vượn
gì đó!” Tôn Ngộ Không thoạt nhìn giống như bị giẫm phải đuôi, tóc dựng đứng lên
rồi, “Bằng Tử Hà, mà dám đánh ta sao? Đây là ta ra ngoài giải sầu.”

“Thật sao?” Nhị
Lang Thần nghi ngờ cau mày.

Hứa Tiên hé
miệng, đang muốn nói gì đó, thì Bạch Tố Trinh lại ôm chặt Hứa Tiên, ngăn cản
động tác của nàng.

“Dĩ nhiên!” Tôn
Ngộ Không lắc lắc đầu, tiêu sái nói: “Làm nam nhân, sao có thể để nữ nhân cưỡi
lên đầu lên cổ được? Tử Hà còn không phải là biết điều nghe lời ta sao? Nếu
nàng không nghe lời, ta liền.....”

“Ngươi liền cái
gì?” Phía sau Tôn Ngộ Không truyền đến một giọng nói âm hiểm.

Tôn Ngộ Không
mãnh liệt run run, sắc mặt đại biến, sau đó cả người cứng đờ, làm sao cũng
không dám quay đầu lại. Oán hận trừng mắt lườm Nhị Lang Thần, hắn bây giờ đã
hiểu được những lời vừa rồi của Nhị Lang Thần là có ý gì rồi! Mang lòng đào bẫy
chờ mình nhảy đây mà!

Hứa Tiên sớm đã
nhìn thấy nữ tử xinh đẹp xuất hiện phía sau Tôn Ngộ Không kia, nàng ấy vừa nghe
được lời Tôn Ngộ Không thì liền mang bộ mặt muốn ăn thịt người, nên Hứa Tiên
đương nhiên hiểu được thân phận của nàng, nói vậy nàng chính là Tử Hà tiên tử
rồi. Vốn nghĩ muốn nhắc nhở thần tượng Tôn Ngộ Không của mình, ai ngờ Tiểu Bạch
lại ngăn lại.

“Nương tử, vi phu
mới vừa rồi cái gì cũng không có nói a. Đào ở Hoa Quả Sơn đã chín, vi phu đang
muốn đi hái mấy quả cho nàng. Bây giờ, cũng nên đi rồi.” Tôn Ngộ Không cũng
không dám quay đầu lại, run run nói xong câu này, liền chạy trối chết.

“Ngươi đứng lại
đó cho ta! Con khỉ đáng chết này!” Tử Hà ở phía sau nổi giận gầm lên một tiếng,
đuổi theo.

Nhị Lang Thần
nhún nhún vai, rất là xót xa than thở: “Sai rồi lại sai!”

“Quả thật là cực
kì sai.” Giọng điệu Bạch Tố Trinh rất là bình thản.

Nhìn Tôn Ngộ
Không bị Tử Hà đuổi kịp, sau đó đánh thành đầu bánh bao, Hứa Tiên đảo cặp mắt
trắng dã, đột nhiên cảm thấy Nhị Lang Thần nhìn trúng Tiểu Bạch nhà mình cũng
không phải là không có lý. Hai người này, căn bản là cá mè một lứa! Đều là phúc
hắc đấy nha! Hơn nữa, Hứa Tiên hứng gió rơi lệ, hình ảnh thần tượng tiêu tan
mất rồi a...

Báo cáo nội dung xấu