Đôn Kihôtê (Tập 1) - Chương 17
Chương 17: Thầy trò Đôn Ki-hô-tê còn làm những việc
gì trong quán trọ mà chàng tưởng là lâu đài?
Lúc này, Đôn Kihôtê đã tỉnh; bằng một giọng cũng sầu bi
như ngày hôm trước, lúc nằm liệt sau trận mưa đòn, chàng lên tiếng gọi:
- Xantrô bạn
ta; anh ngủ ư? Anh ngủ ư, anh bạn Xantrô?
- Rõ khổ chưa,
Xantrô đáp bằng một giọng buồn bực, uất ức, làm sao tôi có thể ngủ được một khi
bị tất cả loài quỷ quái đến quấy rối như đêm nay!
- Anh nói đúng
đấy, không sai đâu. Nếu ta không nhầm, lâu đài này có yêu quái. Anh phải biết
rằng... Nhưng, trước khi nghe ta nói điều này, anh phải thề sẽ giữ bí mật cho
tới sau khi ta qua đời.
- Tôi xin thề.
- Ta nói thế
vì rằng ta không muốn làm cho người khác mất danh dự.
- Tôi đã nói
là tôi xin thề sẽ giữ kín cho tới khi ngài chết, và mong sao tôi có thể nói
được điều bí mật đó ngay ngày mai.
- Xantrô, ta
làm phiền anh lắm sao khiến anh mong ta chết sớm như vậy?
- Không phải
thế đâu; số là tôi rất ghét phải giữ lâu những điều bí mật, và tôi không muốn
nó sẽ thối rữa trong bụng tôi.
- Thôi được,
dù sao ta cũng tin anh là người tốt và có lễ độ. Bây giờ hãy nghe ta kể vắn tắt
đây. Đêm nay, ta đã gặp một trong những chuyện phiêu lưu kỳ lạ nhất, không sao
tả xiết được. Số là cô con gái chủ lâu đài này, một tiểu thư óng ả, xinh đẹp
nhất trên một phần lớn trái đất này, vừa đến với ta. Ta biết nói gì bây giờ về
đồ trang sức của nàng? Về sự thông minh sáng láng của nàng? Và còn biết bao
những vẻ đẹp thầm kín mà ta không dám đụng đến và kể lại vì không muốn phản bội
nàng Đulxinêa của ta. Nhưng con tạo kia thấy ta sung sướng thì ghen ghét, hay
có lẽ đúng hơn, lâu đài này có yêu quái, như ta đã nói. Giữa lúc ta cùng nàng
rủ rỉ tự tình, bỗng từ đâu tới có một bàn tay - chắc phải là bàn tay một tên
khổng lồ quái dị nào đó - giáng xuống quai hàm ta một quả mạnh đến nỗi ta hộc
cả máu ra. Rồi cái bàn tay đó cứ nhè ta mà đánh khiến ta còn đau đớn hơn cả hôm
qua khi bọn lái la, vì tức giận con Rôxinantê, đã xúc phạm tới thầy trò ta. Bởi
vậy, ta đoán rằng có một pháp sư người Môrô nào đó bảo vệ sắc đẹp của nàng,
không cho ta đụng chạm tới.
- Không cho cả
tôi nữa chứ, Xantrô đáp; bởi vì có tới trên bốn trăm tên Môrô xông vào đánh
tôi, nếu đem so sánh thì trận đòn hôm qua chỉ như phủi bụi. Nhưng xin hỏi, làm
sao ngài có thể coi đó là một chuyện phiêu lưu hay ho và kỳ lạ được một khi
thầy trò ta lâm vào cảnh ngộ này. Dù sao, ngài cũng còn may vì đã được ôm ấp
một con người đẹp không ai bì nổi như ngài nói. Còn tôi, thử hỏi tôi được gì
ngoài những miếng đòn có lẽ ác liệt nhất mà tôi phải chịu trong đời tôi. Khổ
thân cho tôi và cho bà mẹ đã sinh ra tôi chưa! Tôi không phải và cũng sẽ không
bao giờ là hiệp sĩ giang hồ, vậy mà hễ cứ xảy ra chuyện gì là y như rằng tôi
phải chịu thiệt thòi nhất.
- Sao, anh
cũng bị đòn ư?
- Trời tru đất
diệt cả họ nhà tôi đi! Tôi đã chẳng nói với ngài rồi sao?
- Anh bạn chớ
phiền muộn làm chi. Ta sẽ chế môn thuốc thần và chúng ta sẽ lành ngay tức khắc.
Lúc này, viên
cảnh sát đã châm được đèn trở lại buồng khách trọ để xem xét người mà y tưởng
đã chết. Xantrô thấy có người bước vào, mình mặc sơ-mi, đầu quấn khăn tay, cầm
một cây đèn, mặt mũi nom gớm chết, bèn hỏi chủ:
- Thưa ngài,
có phải đây là lão pháp sư người Môrô trở lại trừng trị chúng ta nữa chăng?
- Không phải,
vì những pháp sư không để cho ai nhìn thấy đâu.
- Nếu như họ
không để cho ai nhìn thấy thì họ cũng để cho người ta cảm thấy, như hai vai tôi
đây chứng minh.
- Hai vai của
ta cũng có thể chứng minh được. Nhưng điều đó cũng chưa đủ để tin rằng người
đang đi tới là một pháp sư Môrô.
Viên cảnh sát
tới nơi, thấy có hai người chuyện trò vui vẻ, lấy làm ngạc nhiên lắm. Đôn
Kihôtê vẫn nằm thẳng cẳng không nhúc nhích, mình đầy thương tích và băng bó.
Viên cảnh sát tiến lại gần hỏi:
- Sao, anh
chàng này làm sao?
- Nếu ta là
anh, ta sẽ ăn nói có lễ độ hơn. Đồ ngu xuẩn, phải chăng ở cái xứ này người ta
thường nói năng như vậy với các hiệp sĩ giang hồ?
Bỗng dưng bị
một người bộ dạng khó coi mắng nhiếc, viên cảnh sát không nhịn được, giơ ngay
cây đèn đầy dầu phang xuống đầu Đôn Kihôtê, tưởng chừng vỡ đầu, rồi bỏ đi. Gian
phòng trở lại tối om.
Xantrô lên
tiếng:
- Thôi đúng là
tên pháp sư người Môrô rồi, thưa ngài. Hẳn là nó dành nhan sắc của người đẹp
cho kẻ khác, còn với thầy trò ta, nó chỉ dành cho những quả đấm và những cây
đèn phang vào đầu thôi.
- Đúng thế,
Đôn Kihôtê đáp; bởi vậy, ta chớ nên quan tâm đến những yêu thuật đó mà bực tức
làm chi. Đó là những vật kỳ quái vô hình, không biết đâu mà trả thù được. Thôi,
Xantrô, hãy gượng dậy đi tìm quan trấn thành và xin cho ta một ít dầu, rượu,
muối và lá mê mệt để chế môn thuốc thần. Quả thật lúc này ta rất cần đến nó vì
vết thương do yêu ma gây ra làm ta chảy nhiều máu quá.
Xương cốt đau
dần, Xantrô đứng dậy mò mẫm đi tìm chủ quán thì lại gặp viên cảnh sát đang đứng
nghe trộm xem Đôn Kihôtê nói gì. Bác bảo y:
- Thưa ngài,
dù ngài là ai, hãy làm ơn cho chúng tôi một ít lá mê điệt, dầu, muối và rượu;
đó là những thứ cần thiết để cứu chữa một trong những hiệp sĩ giang hồ xuất
chúng trên đời. Chàng đã bị một tên Môrô ở trong quán trọ này dùng yêu thuật
đánh trọng thương và đang nằm trên giường kia.
Thấy Xantrô
nói năng như vậy, viên cảnh sát cho bác là một kẻ mất trí. Trời bắt đầu sáng; y
bèn mở cửa gọi chủ quán tới và nói rõ yêu cầu của Xantrô. Được chủ quán cung
cấp đầy đủ, bác giám mã mang các thứ đó về cho chủ. Đôn Kihôtê đang hai tay ôm
đầu, mồm không ngớt oán trách cây đèn đã làm chàng đau đớn; tuy nhiên, chàng
chỉ bị sưng có hai cái bướu to trên đầu, còn cái mà chàng tưởng là máu chỉ là
mồ hôi toát ra trong lúc sợ hãi.
Đôn Kihôtê
trộn cả mấy thứ với nhau, đun một lúc, thấy được mới bắc ra. Chàng hỏi mượn một
cái lọ để đựng thuốc nhưng trong quán không có, đành phải đổ vào một cái bình
đựng dầu bằng sắt tây do chủ quán tặng cho. Chàng đặt bình thuốc trước mặt rồi
đọc các bài kinh Lạy Cha, Kính mừng, Ngợi khen, Tin kính, mỗi bài tới hơn tám
chục lần, đọc xong mỗi câu lại làm dấu ban phúc. Xantrô, chủ quán và viên cảnh
sát đứng xem từ đầu chí cuối, còn anh chàng lái la đã đi thăm nom đàn súc vật
của mình rồi. Công việc xong xuôi, Đôn Kihôtê muốn tự mình thí nghiệm sự thần
hiệu của môn thuốc mà chàng cho là rất quý. Chàng bèn uống chỗ thuốc thừa trong
nồi (độ lưng một hồ) vì bình đã đầy; vừa uống khỏi mồm đã nôn thốc nôn tháo đến
nỗi không còn gì trong dạ dày nữa. Bị nôn mửa hành, mồ hôi trong người toát ra
như tắm, Đôn Kihôtê phải nhờ đắp chăn hộ và để cho nằm yên một mình. Sau khi đã
đắp chăn cho chàng, mọi người rút lui. Hơn ba tiếng đồng hồ sau, Đôn Kihôtê
tỉnh dậy, thấy trong người nhẹ nhõm, khỏi hết đau đớn, tưởng chừng vô bệnh tật.
Chàng tin tưởng đã luyện thành công môn thuốc thần và từ nay về sau, nhờ có môn
thuốc đó, chàng có thể xông pha nơi chiến trận, dù có nguy hiểm bao nhiêu cũng
chẳng ngại ngần.
Thấy chủ bình
phục một cách kỳ lạ, Xantrô Panxa bèn xin uống nốt thuốc trong nồi còn lại cũng
kha khá. Được Đôn Kihôtê cho phép, bác hai tay ôm nồi, lòng đầy tin tưởng, uống
một hơi cũng nhiều gần bằng của chủ. Vì dạ dày của bác có nhiều sức chống đỡ
hơn nên bác còn bị vật vã, lợm giọng, toát mồ hôi, quằn quại chán mà chưa nôn
ra được, tưởng đâu giờ tận số đã điểm. Trong cơn đau, bác không ngớt lời nguyền
rủa môn thuốc thần và kẻ khốn kiếp đã cho bác uống. Thấy vậy, Đôn Kihôtê nói:
- Anh Xantrô,
ta nghĩ rằng xảy ra cơ sự này là do anh chưa được phong tước hiệp sĩ đó thôi.
Rõ ràng thuốc này không hiệu nghiệm đối với những ai không phải là hiệp sĩ.
- Rõ thật vô
phúc cho tôi và cả nhà tôi nữa! Đã vậy, ngài còn cho tôi uống làm gì?
Lúc này, thuốc
đã ngấm và bắt đầu hành bác giám mã đáng thương khiến cho bác miệng nôn trôn
tháo ngay trên giường, bẩn hết cả chăn chiếu, không còn dùng vào việc gì được
nữa. Mồ hôi toát ra như tắm, Xantrô tưởng mình chết đến nơi và mọi người có mặt
cũng đều nghĩ như vậy. Sau gần hai tiếng đồng hồ đầy khủng khiếp, bác cảm thấy
không đỡ như chủ, mà trái lại thân thể đau đớn rã rời, đứng không vững. Nhưng
Đôn Kihôtê, sau khi trở lại nhẹ nhõm lành lặn như trên đã kể, muốn ra đi ngay
để tìm kiếm những chuyện phiêu lưu, vì chàng nghĩ rằng trong suốt thời gian ở
lại đây, chàng đã xa lánh cuộc đời và những người đang cần tới sự giúp đỡ che
chở của chàng. Vả chăng, chàng rất tin tưởng vào môn thuốc thần.
Vì nóng lòng
muốn đi, Đôn Kihôtê tự mình thắng yên cương cho con Rôxinantê, đóng cả yên cho
con lừa của giám mã, rồi lại giúp Xantrô mặc quần áo và đỡ lên lưng lừa. Xong
đâu đấy, chàng nhảy lên ngựa, đến góc sân nhà trọ lấy một ngọn thương dựng tại
đấy để dùng làm vũ khí.
Tất cả những
người trong quán trọ - khoảng trên hai chục - đứng nhìn Đôn Kihôtê, trong số đó
có cả cô con gái chủ quán. Đôn Kihôtê cũng nhìn cô ta chằm chằm, thỉnh thoảng
buông một tiếng thở dài phát ra tự đáy lòng. Mọi người, nhất là những người đã
được chứng kiến cảnh băng bó Đôn Kihôtê tối hôm trước, lại tưởng chàng xuýt xoa
đau đớn vì những vết thương ở sườn.
Khi thầy trò
đã ra tới cổng, Đôn Kihôtê mới dừng ngựa lại, mời chủ quán tới và nói bằng một
giọng từ tốn, nghiêm trang:
- Thưa quan
trấn thành, tôi đã được hưởng rất nhiều ân huệ trong tòa lâu đài này của ngài.
Ơn đó, tôi xin ghi lòng tạc dạ suốt đời. Nếu tôi có thể báo đền được bằng cách
trừng trị những kẻ láo xược đã xúc phạm tới ngài, dám xin ngài biết cho rằng
nghề nghiệp của tôi là bênh vực những kẻ yếu, trả thù cho những ai bị làm nhục,
và trừng trị những tên phản bội. Ngài hãy cố nhớ lại và nếu có trường hợp nào
như vậy, xin cho được biết. Nhân danh dòng hiệp sĩ của tôi, xin hứa sẽ làm ngài
được thỏa mãn như ý muốn.
Chủ quán cũng
nghiêm trang đáp lại:
- Thưa hiệp
sĩ, tôi không cần ngài trả hộ tôi một mối thù nào cả vì rằng tự tôi cũng biết
cách rửa thù khi bị kẻ khác làm nhục. Tôi chỉ cần ngài trả tiền trọ đêm qua, kể
cả tiền rơm và lúa mạch cho hai con vật lẫn tiền cơm và tiền giường của hai
người.
- Sao! Đây là
quán trọ ư? Đôn Kihôtê hỏi.
- Phải, và là
một quán trọ rất nổi tiếng, chủ quán đáp.
- Cho tới lúc
này, tôi đã nhầm, Đôn Kihôtê nói. Thực tình, tôi cứ ngỡ đây là một tòa lâu đài
nguy nga. Nhưng nếu không phải như vậy mà chỉ là một quán trọ thì chỉ có một
cách miễn cho tôi việc trả tiền vì tôi không thể vi phạm luật lệ của giới hiệp
sĩ giang hồ. Tôi biết chắc chắn rằng dù nghỉ ở quán nào, không bao giờ các hiệp
sĩ giang hồ phải trả tiền trọ hoặc một món tiền nào khác vì từ trước tới giờ,
tôi chưa hề thấy có sách nào nói ngược lại; họ có quyền được tiếp đón tử tế,
đền bù vào công việc nặng nhọc của họ trong lúc đi tìm kiếm chuyện phiêu lưu
mạo hiểm, đêm cũng như ngày, mùa đông cũng như mùa hè, đi bộ hay cưỡi ngựa,
chịu đựng đói khát, nóng lạnh cùng bao sự khắc nghiệt và bất tiện của trời đất.
- Điều này
không dính dáng gì đến tôi, chủ quán đáp. Hãy trả tiền đi và xếp những chuyện
hiệp sĩ lại. Tôi chỉ biết có một việc là thu tiền thôi.
- Ông thật là
một kẻ ngốc nghếch và không mến khách.
Nói rồi Đôn
Kihôtê thúc ngựa, khoác thương lên vai ra khỏi quán trọ đi thẳng một mạch,
không buồn để ý xem giám mã của mình có theo sau không. Chẳng ai giữ chàng lại
cả. Chủ quán thấy chàng đã đi mất, bèn chạy lại đòi tiền Xantrô Panxa. Bác giám
mã đáp rằng chủ đã không muốn trả thì bác cũng không trả, rằng bác là giám mã
của hiệp sĩ giang hồ cho nên đối với bác cũng phải áp dụng các luật lệ như đối
với chủ bác, tức là không được đòi tiền nong gì hết.
Tức quá, chủ
quán dọa nếu không trả thì y sẽ có cách làm cho biết thân. Xantrô đáp lại rằng
dù có mệnh hệ nào chăng nữa, bác cũng sẽ không trả một đồng xu vì tôn trọng luật
lệ của giới hiệp sĩ. Bác không muốn vì mình mà các hiệp sĩ giang hồ mất một tục
lệ cổ truyền hay ho, để rồi mai sau các giám mã khác có thể chê trách bác đã
phá bỏ một quyền lợi chính đáng như vậy.
Rủi thay cho
bác Xantrô đen đủi, trong số những khách trọ có bốn tay chuyên nghề chải len ở
Xêgôvia, ba tay hàng xén ở Corđôba và hai lái buôn ở hội chợ Xêviia, là những
kẻ vui tính, nghịch ngợm và thích trêu chọc. Như thể cùng chung một ý nghĩ, cả
bọn họ tiến lại gần con lừa, lôi Xantrô xuống; một người đi lấy một cái khăn
trải giường rồi họ ném Xantrô vào. Thấy cái mái nhà quá thấp, không tiện hành
động, cả bọn kéo nhau ra sân, ở đó chỉ có vòm trời hạn chế họ thôi. Sau khi đặt
Xantrô nằm gọn trong cái khăn trải giường, họ bắt đầu chơi trò tung hứng và lấy
làm thú vị như khi họ tung chó trong những ngày hội hóa trang.
Những tiếng
kêu thất thanh của bác giám mã bị tung lên trời lọt tới tai Đôn Kihôtê. Chàng
dừng ngựa lắng nghe, mới đầu tưởng có chuyện phiêu lưu nào sắp xảy ra. Cuối
cùng, nhận ra tiếng kêu của giám mã, chàng quay ngựa lại và bắt con Rôxinantê
phi hết tốc lực về quán trọ. Tới nơi, thấy cổng đóng, chàng bèn đi vòng quanh
để tìm lối vào; đi được mấy bước, nhìn qua bức tường không cao lắm, chàng thấy
giám mã của mình đang vọt lên cao rồi lại rơi xuống một cách nhịp nhàng trong
không trung. Giá như lúc đó chàng không tức giận, tôi tin rằng chàng phải cười
phá lên. Chàng cố leo từ lưng ngựa lên mặt tường nhưng thân thể chàng còn đang
đau ê ẩm đến nỗi xuống ngựa cũng không nổi, đành cứ ngồi trên mình con
Rôxinantê ra sức chửi rủa, thách thức những kẻ đang tung Xantrô lên trời, thật
không sao kể hết được. Mặc cho Đôn Kihôtê chửi bới, bọn người ở bên trong sân
vẫn tiếp tục chơi trò tung hứng, còn Xantrô vừa bay vừa không ngớt mồm kêu la,
dọa nạt, van xin mà chẳng ăn thua gì. Cuối cùng, cả bọn mệt quá mới dừng tay
lại; rồi họ dắt con lừa tới, đặt Xantrô lên lưng nó và khoác một chiếc áo lên
người bác. Thấy bác giám mã mệt lử, cô hầu Maritornex tốt bụng nghĩ là phải lấy
cho bác một bình nước; cô bèn ra giếng múc cho được mát. Xantrô đỡ lấy bình
nước đưa lên mồm định uống bỗng dừng lại vì nghe thấy tiếng chủ nói:
- Xantrô, con
hỡi, chớ uống nước; con ta đừng uống nước đó kẻo mất mạng đấy. Con không biết
ta có thuốc thần đây ư? Vừa nói, Đôn Kihôtê vừa giơ cái bình sắt tây đựng thuốc
lên. Chỉ cần con uống hai giọt sẽ khỏi ngay.
Nghe chủ nói,
Xantrô lác xệch cả hai mắt; bác hét to hơn cả chủ:
- May thay!
Ngài quên rằng tôi không phải là hiệp sĩ ư, hay ngài muốn tôi dốc nốt những gì
còn lại trong bụng sau trận nôn mửa đêm qua? Thôi, xin ngài giữ lấy món thuốc
quỷ quái đó, để mặc tôi!
Nói rồi,
Xantrô đưa bình nước lên mồm uống luôn. Nhưng mới được một ngụm, thấy nước lã,
bác không uống nữa và yêu cầu Maritornex mang rượu đến. Cô này vui lòng làm
ngay và còn bỏ cả tiền túi ra trả. Người ta đồn rằng mặc dù ở trong hoàn cảnh
tôi đòi, cô còn mang những tính nết của một người theo Ki-tô giáo. Sau khi
Xantrô uống xong, Maritornex mở toang cổng, Xantrô lấy gót chân thúc lừa ra
khỏi quán trọ. Bác lấy làm hài lòng vì không phải trả một đồng xu nào và được
ra đi theo ý muốn tuy đã phải giơ lưng ra làm bảo lãnh. Thực ra để bù vào khoản
tiền trọ, lão chủ quán đã giữ được cái túi hai ngăn mà bác giám mã trong lúc
vội vã ra đi không nhớ tới. Thấy Xantrô đi rồi, chủ quán định ra đóng cổng chặt
lại nhưng mấy anh chàng vừa chơi trò tung hứng không nghe vì họ coi Đôn Kihôtê
không đáng một đồng sứt dù chàng có thuộc dòng hiệp sĩ Bàn Tròn.

