Bạo vương liệt phi - Chương 067 - 068 - 069
Chương 067-- Bị
thương
“Thoải mái không? Thoải mái đến kêu ra tiếng cơ mà,
Bổn Vương muốn nghe xem thanh âm trên giường của ngươi trêu người đến mức
nào.” Long Hạo Thiên nhẹ nhàng nói bên tai nàng, còn cố ý dùng đầu lưỡi
khiêu khích.
“A…” Vân Yên nhịn không được rên rỉ, loại cảm
giác này không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
“Thực êm tai, có phải có nhiều nam nhân từng nghe qua
rồi không?” Long Hạo Thiên cố ý mỉa mai nàng, nhưng ánh mắt hắn cũng đã
nhuốm đầy màu sắc dục vọng cùng ham muốn.
Vân Yên lập tức mở to mắt, nàng chưa từng bị người ta
vũ nhục như vậy, há miệng hung hăng cắn vào cánh tay hắn…
“Ngươi dám cắn Bổn Vương, thật muốn chết
rồi.” Long Hạo Thiên phẫn nộ, tay vừa giơ lên đã muốn hạ xuống, liền thấy
trong tay nàng đang cầm sẵn chủy thủ từ lúc nào
“Ta chính là muốn chết, nhưng không cần ngươi động
thủ, ta tự mình làm.” Vân Yên nói xong, chủy thủ hướng về ngực mình đâm
tới, nàng biết nếu mình không chết, chuyện tiếp theo xảy ra, nàng không dám
tưởng tượng, cũng không muốn tự mình rước lấy nhục nhã.
“Ngươi muốn làm gì? Muốn chết sao? Vậy cũng phải xem
xem Bổn Vương có đồng ý hay không?” Long Hạo Thiên lập tức lấy tay giựt đi
chủy thủ của nàng, máu tươi trên tay theo chủy thủ chảy xuống dưới.
“Ngươi…” Máu tươi kích thích thần kinh của Vân
Yên, khiến nàng giật mình lập tức buông tay.
Long Hạo Thiên đem chủy thủ ném ra ngoài, đặt tay lên
mặt nàng, để máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ vào miệng.
Mùi máu tươi làm cho nàng buồn nôn, muốn quay đầu
tránh đi.
“Uống mau.” Long Hạo Thiên ra lệnh, ngữ khí không
để cho nàng phản đối.
Vân Yên nhìn hắn, nhìn máu tươi của hắn, nhìn máu tươi
tiếp tục nhỏ trên mặt mình.
“Uống đi.” Long Hạo Thiên dùng tay bóp cằm nàng,
bắt nàng hé miệng ra.
Vân Yên cảm giác được trong miệng ngập đầy máu, dấy
lên một trận buồn nôn, thật sự muốn nôn ra ngoài.
“Nuốt xuống mau.” Long Hạo Thiên nói xong, dùng
môi chặn miệng nàng lại.
Môi đụng chạm trong tích tắc, Vân Yên hoàn toàn không
thể khống chế được nữa, tình dục đã chiến thắng lý trí, vòng tay ôm chặt hắn,
nàng muốn phát tiết hết khát vọng trong lòng mình.
Long Hạo Thiên bị bàn tay nhỏ bé không an phận của
nàng vuốt ve, nàng lại vô ý thức mà lấy tay chạm vào hắn .
“A…” Hắn hít vào một hơi, thứ trong tay nàng vừa
trướng vừa sưng, lại nhìn đến ngực nàng đã gần như lộ ra hoàn toàn.
Cảnh xuân, ánh mắt ngập tràn tình dục, đã bùng nổ đến
cực điểm. Tay nhanh chóng xé bỏ quần áo cản trở, hạ thân căng cứng muốn tiến
vào trong nàng.
Vân Yên đã bị tình dục làm mơ hồ, tùy ý để hắn sắp
xếp, chỉ muốn làm cho thân thể nóng bỏng của mình được hưởng thụ lạnh lẽo của
hắn. Khi hắn tiến vào trong nàng, đau đớn cũng chỉ làm nàng hơi nhíu mày, vẫn
ôm chặt lấy hắn.
Long Hạo Thiên không chút thương tiếc đâm vào nàng.
Vân Yên trong lúc mơ màng, liền cảm giác có người đang
vuốt ve trên người mình, chính là sao lại mệt như vậy, thân thể còn đau nhức,
liền mở to mắt thấy hắn đang ở trên người nàng, thân thể trần trụi, kinh ngạc
nhìn hắn còn chưa kịp phản ứng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tỉnh rồi à, vậy tiếp tục.” Long Hạo Thiên cúi
đầu hôn lên ngực nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Vân Yên cảm thấy một trận tê rần, nháy mắt cảm giác đó
lan truyền khắp toàn thân, vừa thẹn vừa giận tát vào mặt hắn: “Vô sỉ.”
Long Hạo Thiên không ngờ nàng lại dám ra tay, khuôn
mặt tuấn mỹ không kịp tránh mà hứng trọn cái tát, sắc mặt vặn vẹo phẫn nộ, tay
giựt tóc nàng: “Ngươi dám đánh Bổn Vương.”
“Ai cho ngươi…” Vân Yên cũng trừng mắt lại với
hắn, câu nói kế tiếp nghẹn lại không nói lên lời.
“Bổn Vương làm sao? Ngươi dường như đã quên hôm qua tự
mình uống xuân dược, chủ động câu dẫn Bổn Vương.” Long Hạo Thiên càng giật
mạnh tóc nàng hơn.
Xuân dược? Vân Yên ngẩn ra, mọi việc hôm qua lập tức
đều trở lại.
“Nghĩ ra rồi sao?” Long Hạo Thiên cười lạnh,
buông tóc nàng ra, lấy tay chặn lại hai tay nàng, chân mạnh mẽ tách hai chân
nàng ra.
“Ngươi muốn làm gì? Buông ra.” Vân Yên sợ hãi lập
tức giãy dụa, nhưng không thể động đậy.
“Làm gì ngươi thử nói xem, ngày hôm qua ngươi chưa
được hưởng thụ vậy hiện tại Bổn Vương giúp ngươi hưởng thụ lại một chút cho
thật tốt. Đúng rồi, tiếng rên rỉ của ngươi thật sự rất êm tai, giờ tiếp tục kêu
đi.” Long Hạo Thiên cố tình châm chọc.
“Ngươi..” Vân Yên cảm giác được mặt mình đã biến
hồng, giận dữ trừng mắt với hắn.
Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm thân thể nàng,
không hề dạo đầu liền đi vào nàng.
“A…” Vân Yên nhịn không được mà thốt ra tiếng,
vặn vẹo vòng eo muốn thoát khỏi hắn.
Long Hạo Thiên bị nàng lắc lư vặn vẹo thật dễ
chịu, “Rất nhanh sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa”, hắn dùng lực mạnh
hơn…
Vân Yên chỉ cảm thấy dưới thân vừa nóng vừa đau đớn
muốn cắn vào tay hắn, lại nhìn thấy trên cánh tay hắn có dấu răng, đây cũng là
nàng cắn ư.
“Nương nương, người tỉnh chưa?” Ngoài cửa truyền
đến thanh âm của Tử Liên.
“Cút…” Long Hạo Thiên đang trong cơn sắc dục, đột
nhiên bị nàng cắt ngang, giận dữ hét.
Tử Liên đứng bên ngoài cửa nghe được tiếng quát của
Vương, bị dọa cho kinh hãi, vội vàng thối lui.
Hắn lúc này cũng gầm gừ một tiếng, phát tiết ở bên
trong thân thể nàng . Sau đó lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy mặc quần áo vào.
Vân Yên dõi theo bóng lưng hắn, hận tới cực điểm, nhào
tới nhặt chủy thủ rơi trên đất, hướng hắn đâm tới.
Bốp, cánh tay bị hắn lập tức dùng sức bắt lấy, chủy
thủ liền văng ra ngoài đụng vào tường, “Nhớ kỹ, đây là lần thứ hai, ngươi
chỉ còn một lần cơ hội đả thương Bổn Vương…” Long Hạo Thiên hung hăng hất
tay nàng ra, không thèm nhìn nàng, xoay người bước đi.
Vân Yên nhìn cánh cửa bị hắn đóng sập lại, nhìn quần
áo bị xé rách ngổn ngang dưới đất, còn có vết máu trên giường, nước mắt nhịn
không được mà lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống đất…
Nàng đi qua cầm lấy chủy thủ muốn hướng đến ngực mình…
Chương 068 -- Không cần
chọc giận
“Nương nương, người đang làm cái gì? Mau đưa cho nô tỳ
đi.” Tử Liên mở cửa ra, bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ hãi đến nỗi đánh
rơi chậu nước rửa mặt xuống đất, tiến về phía trước đoạt lấy thanh chủy thủ
trong tay nàng.
“Tử Liên, ngươi buông ra, để cho ta chết đi, ta sống
thật mệt mỏi.” Vân Yên muốn vùng ra khỏi nàng.
“Nương nương, người đừng làm như vậy, chết cách mấy
cũng không tốt bằng còn sống, người hãy xem, ngay cả một tên ăn mày trong thành
cũng đều muốn sống, huống chi là nương nương.” Tử Liên cố sức đoạt lấy
thanh chủy thủ trong tay nàng.
“Không hiểu, ngươi không hiểu.” Vân Yên khóc,
không phải người ta chỉ cần ăn no, không đói bụng, là hạnh phúc.
“Nương nương, nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ biết, chết
không bằng còn sống.” Tử Liên dìu nàng ngồi vào giường, lấy ra quần áo
sạch sẽ thay cho nàng.
Vân Yên thẫn thờ để cho Tử Liên giúp mình mặc quần áo,
đột nhiên nhớ tới lời mà cha vẫn thường xuyên nói với mình ‘Yên nhi, con
có thể sống thì cha cũng không còn cầu xin gì hơn nữa’, nàng không thể chết
được, ít nhất nàng không thể tự mình chấm dứt sinh mạng của chính mình, bởi vì
sinh mạng này là do cha đã dốc hết tâm huyết cả đời để cứu trở về.
“Nương nương, tuy là Vương hơi thô bạo một chút, nhưng
nương nương có thể được Vương sủng ái chính là một sự ban ơn to lớn rồi, hoàng
cung này có rất nhiều nương nương mà ngay cả đến mặt Vương cũng chưa từng gặp
qua.” Tử Liên nhìn thấy quần áo hỗn độn trong phòng, biết nương nương hẳn
là ủy khuất, cho nên lúc này mới mở miệng an ủi, khuyên giải.
“Ta đã biết, vừa rồi là ta đã quá kích động.” Giờ
phút này Vân Yên đã tỉnh táo lại.
“Nương nương suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Tử
Liên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Bây giờ nô tỳ đi lấy nước cho nương
nương rửa mặt nhé.”
“Đi đi.” Vân Yên gật gật đầu, nhìn chung quanh
căn phòng một chút, bây giờ mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy
ra tối hôm qua, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống như thế này, Vân
La chuẩn bị cho mình độc dược, sao bỗng dưng lại biến thành xuân dược,chẳng lẽ
là do vội vàng nên Vân La đã lấy nhầm, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy
cứu, sự thật đã rành rành trước mắt rồi, nàng hoàn toàn không thể thay đổi được
gì.
~
Tử Liên nhanh chóng đem nước rửa mặt sạch sẽ vào cho
nàng, sau đó mới bắt đầu sắp xếp lại phòng.
Lúc Vân Yên vừa rửa mặt xong thì nàng cũng đã thu dọn
căn phòng lại gọn gàng, bước tới phía trước nói: “Nương nương, nô tỳ giúp người
chải đầu.”
“Ừ.” Vân Yên ngồi phía trước gương đồng, nhìn
thấy sắc mặt tái nhợt của mình, làn môi mỏng đều sưng đỏ, nàng đã không nhớ rõ
là do mình cắn hay là do hắn cắn.
“Nương nương, vậy là tốt rồi. Sau này Vương nhất định
sẽ rất sủng ái người.” Tử Liên vừa giúp nàng chải đầu vừa nói.
Vân Yên chỉ im lặng, trầm tĩnh, trong lòng tự hỏi, sự
thật đã chứng minh nàng không thể giết được một trong hai người bọn họ, nhưng
nàng lại càng không thể làm như lời Hắc Ưng nói, khiến cho hắn yêu thương nàng,
chẳng lẽ nàng nhất định phải nhận hết tra tấn cùng vũ nhục của hắn sao? Nàng
thật không cam tâm.
“Nương nương… Nương nương…” Tử Liên thấy nàng ngồi
thẫn thờ, thì kêu to bên tai nàng.
“Hả, cái gì?” Vân Yên lập tức khôi phục lại tinh
thần.
“Nương nương đang suy nghĩ cái gì mà tập trung tinh
thần quá vậy?” Tử Liên hỏi.
“Không có gì. À, đúng rồi, ngươi vừa nói gì với ta
vậy?” Vân Yên nói sang chuyện khác.
“Nô tỳ muốn hỏi nương nương xem nương nương có thích
kiểu tóc này hay không?” Tử Liên nói, nàng đã chải và bới tóc xong rồi
“Thích.” Nhìn thấy mái tóc màu đen được bới lên
cao ngất, Vân Yên hài lòng gật đầu.
“Nương nương thích là tốt rồi, bây giờ nô tỷ đi chuẩn
bị bữa ăn sáng cho nương nương.” Tử Liên nói xong liền chạy ra ngoài.
Vân Yên vẫn ngồi tại chỗ cũ, nàng hoàn toàn không biết
sự việc còn có thể biến thành thế nào nữa, rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây
giờ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới, sống chết cũng không thể do
mình quyết định.
~
“Nương nương, bữa sáng đã đến rồi đây.” Tử Liên
bước vào phòng, trên mặt cũng không vui vẻ.
“Sao lại không vui vậy? Nói cho ta nghe xem.” Vân
Yên hỏi, khi nhìn thấy bộ dáng không vui của nàng, không phải vừa rồi tâm trạng
còn tốt lắm sao?
“Nương nương, nô tỳ không có việc gì.” Tuy rằng
Tử Liên nói như vậy, nhưng môi lại cong lên.
“Không có việc gì mà miệng có thể buộc được dây thừng
à? Nói đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Vân Yên lấy tay chỉ chỉ cái miệng
nhỏ nhắn của nàng.
“Nương nương…” Tử Liên làm nũng nói, lúc này mới
tủi thân: “Nô tỳ và Hồng nhi cùng nhau tiến cung, xưa nay tình cảm vẫn tốt lắm,
nhưng không biết tại sao mấy ngày nay nàng ấy không thèm nhìn nô tỳ, vừa rồi
chạm mặt nàng, nô tỳ nói chuyện với nàng mà nàng cũng không đáp lại.”
“Thì ra là vậy.” Vân Yên suy nghĩ một
chút: “Có phải giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng hiểu lầm
ngươi không?”
“Không có, chúng nô tỳ đều rất tốt.” Tử Liên suy
nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi rất quan tâm nàng phải không?” Vân Yên lại
hỏi.
“Vâng. Nàng là bạn tốt của nô tỳ.” Tử Liên gật
gật đầu, đôi mắt ửng đỏ.
“Vậy trực tiếp đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng, chỉ có
hiểu được nguyên nhân thì ngươi mới biết đã xảy ra chuyện gì, rồi mới có thể
tìm ra biện pháp giải quyết.” Vân Yên nói.
Đi tìm nàng? Tử Liên nhìn nàng, nhanh như chớp chạy ra
khỏi cửa “Vậy bây giờ nô tỳ đi tìm nàng để hỏi rõ mọi chuyện.”
Thật ra Long Hạo Thiên và Hắc Ưng có cừu hận gì? Tại
sao hắn lại hận mình? Chính mình có thể hạ độc hắn được hay không?
Nhưng nàng nên làm thế nào để điều tra? Long Hạo Thiên
chắc chắn sẽ không nói cho mình biết, như vậy thì chỉ có thể điều tra từ trên
người Hắc Ưng. Cái còi, đúng rồi. Hắn đã đưa cho mình cái còi, tìm mãi cũng không
thấy nó đâu, có lẽ nàng đã sơ ý đánh mất. Quên đi, chắc chắn hắn sẽ còn đến
nữa, tới lúc đó nói sau.
Vân Yên im lặng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ
ngơi, liền thấy vẻ mặt hoang mang rối loạn của Tử Liên từ ngoài chạy
vào “Nương nương, có chuyện lớn, không xong rồi.”
“Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Vân Yên
buông quyển sách trên tay, nhìn nàng hỏi.
“Nương nương, nô tỳ nghe Tiểu Thuận Tử công công nói,
hôm nay tâm trạng của Vương không được tốt, nếu Vương tới đây, nương nương nhất
định phải nhẫn nhịn, cái gì cũng không cần nói, ngàn vạn lần đừng chọc
giận Vương.” Vẻ mặt Tử Liên khẩn trương căn dặn.
Tại sao hắn lại phát giận? Vân Yên nhìn dáng vẻ khẩn
trương của nàng, sự tình chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Chương 069 -- Thần thoại
bất bại
“Nô tỳ nghe nói là do tình hình chiến sự, có một Tiểu
quốc gọi là Hán quốc, Vương muốn chinh phục bọn họ, nghe những người khác nói
đó chỉ là một quốc gia không đáng coi trọng, cho nên Vương hoàn toàn không để
trong mắt, liền phái một tướng quân đi. Vốn tưởng đã thu phục bọn họ, nhưng
không nghĩ đến nam nhân Hán quốc đều chung ý nghĩ, mỗi người đều là một nam tử
hung mãnh vô cùng liều chết bảo vệ quốc gia của họ, cư nhiên dễ dàng đánh bại
tướng quân do Vương phái đi, cho nên Vương vô cùng tức giận.” Tử Liên giải
thích.
Hán quốc… Vân Yên suy nghĩ một chút, nàng đã từng xem
qua sách có giới thiệu đến một quốc gia nhỏ bé bần cùng, căn bản không thể sánh
cùng các quốc gia khác, thế nhưng không nghĩ được một nước nhỏ như vậy lại có
thể có quân đội bách chiến bách thắng như vậy.
“Nương nương, vấn đề này chúng ta không cần quan tâm,
chỉ cần chúng ta quan tâm đến bản thân là tốt rồi.” Tử Liên nhắc nhở, sợ
nương nương lại làm gì đắc tội đến Vương.
“Việc gì phải khẩn trương như vậy? Ta đã biết, ta sẽ
không nói gì cả.” Nhìn bộ dạng của nàng, Vân Yên nhịn không được mà bật
cười. Lúc này hắn hẳn là sẽ không đến Tử Yên Các của nàng. Đột nhiên nhớ ra
hỏi: “Đúng rồi, ngươi cùng Hồng Nhi thế nào rồi?”
“Cảm ơn Nương nương, nô tỳ và Hồng nhi đã làm hòa, thì
ra là bởi vì Mai nhi nói xấu nô tỳ, có điều hiện tại đã giải thích rõ ràng
rồi.” Vẻ mặt Tử Liên vui vẻ.
“Vậy là tốt rồi.” Vân Yên cũng bị nàng cuốn hút
theo.
“Nô tỳ đi chuẩn bị cơm chiều cho nương nương.” Tử
Liên nói.
“Ừ, được.” Vân Yên gật đầu, cầm quyển sách đặt ở
bên cạnh lên xem.
~
Không lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa
đang tiến lại.
“Sao mà nhanh quá vậy?” Nàng ngẩng đầu lên liền
thấy Long Hạo Thiên đứng ở trước mặt, lặng người một chút bật thốt lên
hỏi: “Sao người lại đến đây?”
“Tại sao Bổn Vương lại không thể đến đây?” Long
Hạo Thiên hỏi lại nàng, “Bổn Vương muốn xem ngươi hôm nay có dùng xuân
dược để quyến rũ Bổn Vương nữa không.”
Nghe hắn nhắc lại chuyện kia, Vân Yên có chút giận dữ,
nhưng nhớ lại lời Tử Liên nói đành cố nén trong lòng, nàng cũng không nghĩ sẽ
chọc giận hắn.
“Không nói lời nào là ngầm thừa nhận sao?” Long
Hạo Thiên tựa hồ không muốn buông tha nàng, “Hôm qua, lúc trên giường thái
độ của ngươi không phải như thế này.”
Vân Yên rốt cuộc nhịn không được lập tức
quát: “Long Hạo Thiên, đủ rồi nha, ngươi đang bị kích động sao, binh lính
của ngươi không phải bách chiến bách thắng sao? Hay là bị người ta đánh bại,
ngươi liền tức giận mà cố ý đến đây tìm ta gây phiển toái.”
“Haha…” Long Hạo Thiên đột nhiên phá lên cười,
nắm lấy cằm của nàng: “Ngươi cũng quá xem thường Bổn Vương rồi, đối với người
dụng binh thắng bại là chuyện thường, phải bị đánh bại thì bản thân mới biết
mình còn thiếu sót, có thể gọi một vốn một lời, đó mới là chuyện tốt. Còn thần
thoại bách chiến bách thắng đó chẳng phải nói Bổn Vương không giống mọi người.”
Vân Yên không cười nhìn hắn: “Là ngươi thì thế
nào, nhưng ngươi nên nhớ, nếu chỉ có một người thì không thể tạo nên tiếng tăm
lừng lẫy U Linh Vương được, với sức của một mình ngươi thì có thể làm được gì
chứ? Không có ai là thần thoại bất bại vĩnh viễn.” Phụ thân chính là ví
dụ, cuối cùng không phải vẫn bại dưới tay hắn sao, có điều, hắn có thể thản
nhiên đối mặt với thắng bại thế này khiến nàng có chút bất ngờ.
“Ngươi rất muốn Bổn Vương thất bại đúng không? Bổn
vương sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thần thoại này, mau đi thu thập hành
lý.” Long Hạo Thiên đột nhiên ra lệnh.
“Cái gì?” Vân Yên sửng sốt, thu thập hành lý làm
gì? Hắn muốn đuổi nàng ra khỏi hoàng cung sao? Không thể nào, nàng không tin
hắn buông tha mình dễ dàng như vậy.
“Nghe không hiểu sao? Cùng Bổn Vương ra chiến trường,
Bổn Vương giúp ngươi mở mang kiến thức một chút, biết được cái gì là thần
thoại, cũng là cho ngươi xem hậu quả của ngươi nếu như trong vòng một tháng
không thể thực hiện được hứa hẹn của ngươi.” Long Hạo Thiên cười lạnh.
“Ra chiến trường? Thật vậy ư?” Ánh mắt Vân Yên lộ
ra vẻ vui mừng, hắn không cần uy hiếp, bởi vì đó là chuyện mà nàng ước mong tha
thiết.
“Ngươi thực hưng phấn…” Long Hạo Thiên nhìn ánh
mắt nàng tươi cười không che dấu, không hiểu tại sao nàng lại vui mừng như vậy?
“Đúng, ta thật sự cao hứng nha, ta lập tức đi thu thập
hành lý, khi nào thì có thể xuất phát?” Vân Yên hỏi, trong lòng thật sự có
chút kích động, nàng rốt cuộc có thể ra chiến trường, có thể tận mắt chứng kiến
hiện thực chiến tranh, nàng có chết cũng không hối hận.
“Sau một giờ nữa.” Long Hạo Thiên trả lời, nàng
dường như rất muốn cùng mình ra chiến trường.
“Được.” Vân Yên cao hứng đến mức huơ chân múa
tay, tuy rằng biết hắn không tốt như vậy, nhưng có thể đi là đủ rồi.
Long Hạo Thiên liếc nàng, cứ cười đi, rồi sẽ có
một ngày ngươi phải khóc.
“Nương nương, nô tỳ cũng phải đi.” Tử Liên vừa
giúp nàng thu thập quần áo, vừa năn nỉ.
“Đây cũng không phải việc ta có thể nói, Vương sẽ
không đồng ý.” Vân Yên nói.
“Vậy nương nương nhất định phải tự chăm sóc mình, nô
tỳ ở trong cung chờ người trở về.” Tử Liên nước mắt lưng tròng, đem hành
lý đưa cho nàng.
“Yên tâm đi, ta sẽ không sao, ngươi cứ ở yên trong
cung.” Vân Yên ôm lấy nàng.
~
Chờ đến lúc nàng đi tới, Long Hạo Thiên đã mặc áo
giáp đứng nơi đó nhìn nàng lạnh lùng châm biếm: “Thay quần áo.” Sau
đó ném cho nàng một bộ quần áo.
Vân Yên theo bản năng đón lấy, nhìn ra đó là một bộ
quần áo thị vệ rất nhỏ, hắn nghĩ thật chu đáo, sớm biết hắn đã chuẩn bị cho
mình như vậy, nàng sẽ không thu thập hành lý làm gì. Nhìn xung quanh một lượt
xem nàng có thể thay quần áo ở đâu?
Một thị vệ kéo một chiếc xe ngựa đi tới: “Nương
nương, mời lên xe.”
Vân Yên ngẩn người, thật không ngờ hắn còn chuẩn bị xe
ngựa cho mình, cầm quần áo ngồi lên rồi quay đầu nói với hắn một
tiếng: “Cảm ơn.”
“Bổn vương chỉ là không muốn ngươi nửa đường đã
chết.” Long Hạo Thiên lạnh lùng nói, xong liền hạ lệnh: “Xuất phát.”
Đội quân chậm rãi lên đường.
Vân Yên mặc quần áo thị vệ, ngồi trong xe ngựa nhịn
không được hưng phấn nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng dọc theo đường đi
hắn có châm chọc, khiêu khích, vẻ mặt không hòa nhã, nhưng hắn đã chuẩn bị cho
nàng xe ngựa ra chiến trường, nàng liền quyết định sẽ không cùng hắn so đo làm
gì.