Khế ước quân hôn (Quyển 1) - Chương 52 - 53 (Hết)

Chương 52: Không hợp lẽ
thường.

Nghe xong báo cáo của Thôi Liệt, Mạc Sở Hàn trầm mặc thật lâu. Thần sắc
hắn có chút cổ quái, không rõ là vui hay buồn, đôi mắt lạnh lẽo ngưng đọng
phức tạp rối rắm.

“. . . Sự tình căn bản là như vậy, lúc trước đúng là Lâm Tuyết vì giúp
anh nên mới đồng ý cùng Vân Thư Hoa đính hôn. Cô ấy đã dùng bản thân mình đổi
lấy cơ hội giúp anh xuất ngoại, nếu không với tính cách chém tận giết tuyệt
lãnh khốc vô tình của cha con Lâm gia, bọn họ không thể nào buông tay cho anh
trốn ra nước ngoài được, Vì việc này mà Vân Thư Hoa cũng bị cha anh ta đánh cho
một trận tơi bời nhưng để có thể kết đôi gắn bó suốt đời với Lâm Tuyết, anh ta
không ngại bí quá hoá liều!”

Gương mặt xinh đẹp của Thư Khả trắng bệch ra đến mức không còn chút
huyết sắc nào, miệng cô ta không ngừng run rẩy, sợ rằng sắp có đại họa giáng
xuống đầu mình. Hóa ra bất cứ chuyện gì cũng không qua được tai mắt của
Mạc Sở Hàn, cái tay Thôi Liệt này thật quá lợi hại, nội tình nhiều năm
trước mà hắn vẫn đào ra được hết thảy.

Chuyện của Vân Thư Hoa đã bại lộ, vậy cô ta thì sao? Cô ta đã làm
những việc hèn hạ gì đây? Nghĩ lại mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng can đảm
cũng đang run rẩy.

“Tôi biết rồi.” phản ứng của Mạc Sở Hàn hết sức bình thản, giống như
đây không phải là sự phát hiện ngoài ý muốn, hắn giơ tay phất phất ý bảo Thôi
Liệt lui ra: “Tiếp tục điều tra, có tình hình gì mới lập tức báo cáo cho tôi!”

“Dạ!” Thôi Liệt tích tự như kim(1), không nói một câu dư thừa vô nghĩa.
Nhưng khi xoay người, không biết do hữu ý hay vô tình, hắn đã liếc Thư Khả một
cái, ánh mắt
hắn có chút kỳ quái.

Thư Khả bị dọa sợ không dám thở lớn, cô ta giống như một kẻ đeo mặt nạ
đang đứng trước kính chiếu yêu, không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Đợi Thôi Liệt rời khỏi, sau khi trầm mặc một hồi, Mạc Sở Hàn mới lên
tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng: “Xem ra chuyện với Vân Thư Hoa anh đã
nghĩ oan cho Lâm Tuyết rồi.”

Thư Khả trấn định tâm tư, miễn cưỡng cười nói: “Hiện tại anh có thể đền
bù cho cô ấy thật tốt mà. Em biết anh đối với Lâm Tuyết là tình cũ khó quên,
giờ vừa đúng lúc, anh nên mượn cái bàn đạp này mà tha thứ cho cô ấy.”

“Tha thứ cho cô ta sao?” Mạc Sở Hàn ngấm ngầm cười lạnh xót xa: “Con
tiện nhân kia đã muốn gả cho Lương Tuấn Đào còn tự cho rằng đấy là lương duyên
trời ban. Cô ta trước giờ đã lẳng lơ bất trị! Nếu thật tình yêu anh, biết anh
hiểu lầm mình, vì sao cô ta không chủ động tìm anh giải thích rõ ràng? Xoay người
một cái đã quăng mình vào vòng tay của tên đàn ông khác, đúng là đê tiện. . .”

Lặng lẽ thở dài ra một hơi, Thư Khả có cảm giác mình như vừa dạo qua
Quỷ môn quan, kinh tâm động phách. Cô ta cẩn thận đánh giá Mạc Sở Hàn, nhỏ
giọng hỏi hắn: “Chẳng lẽ anh không tính đến chuyện đón Lâm Tuyết trở về sao?”

Mạc Sở Hàn định hút điếu thuốc, Thư Khả thấy thế vội vàng lấy chiếc bật
lửa bạch kim quẹt lửa cho hắn, từ miệng Mạc Sở Hàn chậm rãi phun ra một vòng
khói, hắn âm mị giương môi: “Anh cần phải coi trọng cô ta sao? Muốn được
anh tha thứ trừ phi Lâm Tuyết tự mình đến trước mặt anh nhận lỗi!”

*

Ăn xong điểm tâm, cuối cùng Lâm Tuyết cũng đợi được điện thoại Lương
Tuấn Đào gọi đến.”Anh đang ở bệnh viện, nhất thời không thoát ra được, như
thế này đi, anh sẽ để Lưu Bắc Thành lái xe qua đón em về Quân khu. .”

“Không cần!” Lâm Tuyết cự tuyệt hắn: “Thủ trưởng, tôi muốn xin nghỉ hai
ngày cùng bạn hữu ngao du bát phố, có được không?”

Nam tử trầm ngâm trong chốc lát, hỏi lại cô: “Em ăn dấm sao?”

“Không!” Lâm Tuyết vội vàng làm sáng tỏ: “Thật sự không có! Anh hầu hạ
mối tình đầu của mình cho tốt đi, dù sao cũng thật gay go, chỉ cần anh đừng để
thân thể vượt quá giới hạn, không làm trái với khế ước là được!”

“A, ” Lương Tuấn Đào nhẹ nhàng cười rộ lên, hắn rõ ràng còn có tâm tình
trêu chọc cô: “Xem ra em cũng rất có trách nhiệm với tờ khế ước kia.”

Lâm Tuyết cũng lười phải cùng hắn khua môi múa mép, lạnh nhạt nói: “Còn
chuyện gì khác không? Tôi muốn cúp máy.”

“Khoan!” Hắn vội vàng ngăn cản, hạ thấp giong mang theo vài phần bày tỏ:
“Bà xã à, đừng nóng giận. Lúc trước vì cứu anh nên Hoàng Y Na suýt nữa mất
mạng, còn mắc phải một thân bệnh tật. Bây giờ anh không thể nào thờ ơ lãnh đạm
với cô ấy được. Em yên tâm, nếu anh đã cưới em thì sẽ toàn tâm toàn ý với em,
anh cũng không có hứng thú chơi trò tình cảm vượt giới hạn cho phép kia

“. . .” Lâm Tuyết phát hiện trước mắt mình dần trở nên mơ hồ. Chất lỏng
mông lung trong tầm mắt là nước mắt sao? Cô kinh ngạc vô cùng, bởi vì cái này nhiều
năm rồi cũng chưa từng có! Cho dù bị Lâm Thông đánh tới mình mẩy đầy thương
tích, cho dù bị Mạc Sở Hàn tổn thương đến tận tâm can cô cũng không rơi một
giọt nước mắt!

Hiện tại, lại vì những câu không thể tính là lời yêu thương tuyệt hảo
của tên du côn kia mà rơi lệ, đến tột cùng là như thế nào đây? Tuyến lệ của cô quá phát triển hay
do tâm lý cô yếu đuối? Cái gì đã khiến cô từ từ thay đổi trong yên lặng thế
này?

“Bà xã!” Lương Tuấn Đào thân mật gọi cô, dùng nhu tình mật ngữ dụ dỗ:
“Ngoan ngoãn, đừng có ăn dấm chua nữa. Sắp xếp xong xuôi cho cô ấy anh liền tới
đón em. Trước tiên cứ ở nhà Lưu Dương đi, nhưng em cũng phải đề phòng tên đại sắc lang
kia, đừng để nó chiếm tiện nghi! Dĩ nhiên, anh sẽ tự mình răn dạy nó mấy câu để
nó không dám xằng bậy!”

“Phì!” Lâm Tuyết hơi hơi nhướng môi, nhỏ giọng quở trách: “Anh bớt nói
hươu nói vượn đi. Bây giờ người ta đang cùng Mã Đồng Đồng yêu đương cuồng nhiệt
kia kìa.”

“Cắt, anh thấy tiểu tử này không thuần túy như vậy, mắt nó nhìn em cứ
mang theo lửa nóng, không thường xuyên sửa chữa, anh sợ nó bị dục hỏa thiêu đốt
lại dẫn đến hành vi cẩm thú giữa em trai họ với chị dâu!” Lương Tuấn Đào nửa
thật nửa giả cùng cô tán gẫu, biến bầu không khí cứng ngắc lạnh lẽo trở nên
sinh động, hắn sợ Lâm Tuyết lại suy nghĩ lung tung.

Nữ nhân này khó lay chuyển đến cỡ nào, hắn hiểu rất rõ! Ngộ nhỡ đi vào
ngõ cụt thì mười con trâu cũng kéo không được!

“Mau câm miệng lại!” Lâm Tuyết vội ngắt lời hắn: “Không phải anh còn
bận chăm sóc mối tình đầu à? Sao còn tốn thời gian ở đây bậy bạ? Mau đi đi,
trong lòng tôi biết cả rồi.”

*

Lúc Lâm Tuyết ra cửa, tâm tư lo lắng đã vững vàng trở lại như kì
tích. Không thể phủ nhận, những lời giải thích và an ủi của Lương Tuấn Đào có
tác dụng rất quan trọng với cô. Đều nói rằng, nữ nhân yêu bằng tai, giả sử biết
được người đàn ông ấy yêu mình, thỉnh thoảng cô ấy lại muốn chứng thực một
chút. Cho nên nữ nhân thích hỏi không ngừng nam nhân kia có yêu mình không? Khi
có được đáp án khẳng định thì sẽ vui vẻ, nếu không có câu trả lời sẽ lại hoài
nghi hắn.

Ngừng! Trời ạ, cô đang miên man suy nghĩ gì thế này? Cái gì mà yêu chứ?
Giữa cô và Lương Tuấn Đào có thể gọi là tình yêu sao?

Sai sai sai! Phải là quan hệ khế ước hôn nhân mới đúng! Tối hôm qua ngủ
không ngon, hôm nay đầu óc lại có khả năng chọc cười xuất sắc, còn quái đản
nghĩ cái gì mà yêu hay không yêu, thật không hợp lẽ thường!

Nhẹ nhàng lau lau mồ hôi trên thái dương, Lâm Tuyết nói với Mã
Đồng Đồng đang lái xe bên cạnh: “Đồng Đồng, chúng ta đi dạo cửa hàng đi.”

Đã xin phép Thủ trưởng đại nhân nghỉ hai ngày, Lâm Tuyết quyết định sẽ
thả lỏng mình một chút. Trong túi là thẻ vàng mà người nào đó đã đưa cho, đều
nói rằng phụ nữ xài tiền của chồng mình là vui vẻ nhất, hôm nay cô muốn kiểm
chứng xem loại cảm giác này nó như thế nào.

(1)   Tích tự như kim: thành ngữ chỉ tiết kiệm lời văn, tránh lãng phí mực
viết. Ở đây ám chỉ Thôi Liệt kiệm lời.

 

Chương 53: Cách thế ôn tồn

Thời tiết đã là cuối xuân, rất nhanh sẽ vào hạ, khí hậu từ từ nóng lên,
trang phục mùa hè đã rầm rộ được tung ra thị trường. Khi thử quần áo, cô gái
bán hàng không ngừng khen ngợi vẻ đẹp trời sinh của Lâm Tuyết, cô mặc cái
gì cũng đẹp, Mã Đồng Đồng cũng không ngừng thán phục: “Ông trời rất không công
bằng, đều là nữ nhân cả, sao cậu lại được ưu ái như vậy chứ?”

Nếu đã mặc gì nhìn cũng đẹp vậy thì Lâm Tuyết cũng không cần khách khí
chút nào, cô liền mua một đống quần áo mỹ phẩm. Yêu cái đẹp là bản tính bẩm
sinh của phụ nữ, trong quân khu cả ngày phải mặc quân trang, dù yêu thích đến
mấy cũng có chút nhàm chán, khi nghỉ ngơi cũng nên thay đổi vẻ ngoài một chút.

Khi đi ngang qua quầy chuyên bán đồ nam giới, Lâm Tuyết ngắm nghía một
chiếc thắt lưng xa xỉ, cứng rắn mang hơi thở mạnh mẽ nhưng không mất đi tạo
hình thưởng thức, thật sự sẽ tôn lên làm nổi bật khí chất nhã nhặn của người
nào đó.

Dù sao cũng là quẹt thẻ của Lương Tuấn Đào, cứ thuận nước giong thuyền
theo hắn đi! Tìm được cớ cho hành động của mình, Lâm Tuyết không chút do dự mà
quẹt thẻ mua chiếc thắt lưng kia.

“Oa, mua đai lưng cho Lương nhị thiếu à!” Mã Đồng Đồng chớp chớp đôi
mắt, cười nói trêu chọc: “Người ta đều nói rằng mua thắt lưng cho đàn ông là
muốn trói anh ta lại, có phải cậu sợ Lương Tuấn Đào chạy mất hay không?”.

Cái cô nàng chết bầm này, chỉ biết trêu trọc người khác thôi! Lâm Tuyết
bình tĩnh giải thích: “Nghe nói sắp đến sinh nhật đại ca anh ta, mình mua
chiếc thắt lưng này để tặng Lương Thiên Dật.”

“Thật sao?” Mã Đồng Đồng cũng tin đây là sự thực, bởi vì cô không tìm
được động cơ nói dối của Lâm Tuyết. Nhưng cô gái Mã Đồng Đồng này, trời sinh đã là
người nhiệt tình, cô còn tự hỏi chuyện sâu xa hơn: “Cũng sắp sinh nhật Thư Hoa
rồi đó! Cậu định tặng anh ấy cái gì?”

Lâm Tuyết không thể coi nặng bên này coi nhẹ bên kia, cô đành chọn thêm
một chiếc cà- vạt  màu xanh đậm, bên trong là màu xám nhạt vân nghiêng,
rất xứng với khí chất nho nhã ôn nhuận của Vân Thư Hoa.

Quà tặng đã mua xong, lúc đi ngang qua quầy trang sức dành cho nam giới
, Lâm Tuyêt  không thể không dừng chân, một chiếc nhẫn bạch kim nạm kim
cương đã thu hút sự chú ý của cô, tạo hình đơn giản: mũi tên xuyên qua hai trái
tim, vòng ngoài khảm kim cương nhỏ, rõ ràng không có gì đặc biệt nhưng lại một
mực hấp dẫn Lâm Tuyết.

Cô muốn mua nhưng hơi do dự, ngẩng đầu mới phát hiện không thấy Mã Đồng
Đồng đâu. Cô nàng này rời đi lúc nào mà không nói với mình một tiếng? Lâm Tuyết
thừa dịp này vội vội vàng vàng mua chiếc nhẫn kia, cẩn thận cất giấu vào
trong túi áo, cô sợ Mã Đồng Đồng nhìn thấy sẽ giễu cợt mình.

Lâm Tuyết hài lòng mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi khu mua sắm,
cô đi tới chỗ đỗ xe tìm kiếm xe của Mã Đồng Đồng nhưng đột nhiên lại cảm thấy
từ phía sau mình truyền đến một luồng sát khí lạnh lẽo.

Kình phong đánh úp lại, một bàn tay thô ráp bổ nhào về phía cổ mảnh
khảnh của Lâm Tuyết, cô gần như không chút do dự, đột nhiên xoay
người đem đống túi lớn nhỏ trong tay đánh về hướng kẻ tập kích mình.

Người kia bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn lãnh đủ, hắn chật
vật lui về phía sau một bước. Lâm Tuyết không dám hiếu chiến, cô co cẳng bỏ
chạy. Nhưng vừa mới cất bước đã cảm thấy hình như có vật gì đó lành lạnh
rất nhỏ đâm vào mắt cá chân mình.

Cảm giác tê dại mệt mỏi nhanh chóng ăn mòn thần kinh cô, trong
chớp mắt, nửa người đều chết lặng. Lâm Tuyết không thể nhấc chân, thậm chí ngay
cả tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Không tốt rồi, đã trúng vũ khí gây mê! Cô ra sức cắn vào đầu lưỡi để
đau đớn kéo lại thần trí đang tan ra, Lâm Tuyết liều mạng dùng nốt chút sức lực
cuối cùng, đưa tay tiến đến bên hông, cô muốn rút ra khẩu súng lục mini
Lương Tuấn Đào đã cho mình.

“Đừng nhúc nhích!” Nòng súng lạnh băng đã đặt bên cạnh thái dương Lâm
Tuyết, một thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng từ phía sau ép lấy cô, “Ngoan
ngoãn đi theo tôi, nếu không một phát đạn sẽ bắn chết cô!”

*

Khi bị kèm hai bên ép lên xe , Lâm Tuyết từ từ mất đi ý thức. Lúc
bị đẩy vào xe, cô mờ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc mà mờ nhạt. Đằng
kia có một người đàn ông đang dựa vào cửa xe hút thuốc, bóng dáng tiêu điều
tịch mịch như kẻ cô độc cả ngàn năm!

Thiếu niên ở đằng sau lạnh lùng đẩy mạnh Lâm Tuyết vào ngực nam tử kia,
dùng ngữ khí cung kính: “Thiếu gia, nữ nhân của ngài đây.”

Lâm Tuyết ngã vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quen thuộc
đến mức dường như tồn tại từ lâu lắm rồi. Đó là hương bạc hà nhàn nhạt, mùi
hương này đã quanh quẩn trong giấc mơ cằn cỗi của cô trong rất nhiều đêm khuya
cô tịch, mang theo hồi ức ngọt ngào .

“Tuyết, anh sẽ bảo vệ em!”

“Tuyết, mắt của em thật đẹp, anh muốn hôn lên chúng!”

“Tuyết, anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, đời đời kiếp kiếp!”

*

Lâm Tuyết có cảm giác dường như mình đã ngủ một giấc dài, mơ một giấc
mộng dài. Đã lâu rồi cô không còn mơ thấy Mạc Sở Hàn, trong trí nhớ của cô ấn
tượng về hắn càng lúc càng mờ nhạt, hầu như tất cả đã phai mờ khỏi trí nhớ cô.

Nhưng bây giờ cô lại mơ thấy hắn đang ôm mình, tinh tế hôn môi, dịu
dàng như trước đây.

Cả người vô lực, Lâm Tuyết không đẩy được hắn ra, nửa tỉnh nửa mê , cô
thừa nhận hắn ôn tồn cách một thế hệ.

Bàn tay to cởi bỏ quần áo của Lâm Tuyết, tham lam tiến vào, trượt theo
những đường cong đẹp đẽ, bàn tay ấy chạm đến đâu, chỗ đó nóng rực lên tựa như
bàn ủi.

Một kẻ xâm phạm, Lâm Tuyết hoàn toàn thanh tỉnh. Cô mở to đôi mắt liền
nhìn thấy Mạc Sở Hàn đang ở trên người mình, hắn đang chậm rãi cởi bỏ y phục
của cô.

“Chát!” Dường như lo lắng không chút nào, Lâm Tuyết giơ tay hung
hăng quăng cho hắn một cái tát, “Khốn kiếp!”

Hơi tệ là đã bị Lâm Tuyết đánh cho tỉnh mộng, Mạc Sở Hàn chậm rãi rút
bàn tay đang háo hức ở trên người cô xuống, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ánh
mắt phức tạp chăm chú nhìn Lâm Tuyết.

Đây là giường lớn mềm mại hoàn mỹ, trong không khí tràn ngập sự chiếm
hữu nam tính thoang thoảng một mùi thơm ngát mị hoặc, điều này càng khiến Lâm
Tuyết lo sợ không yên.

Lâm Tuyết không ngừng che lại cảnh xuân trước ngực đang lộ ra, cô như
gặp phải đại địch cứ liên tiếp lui về phía sau, cho đến lúc không thể lui được
nữa mới phát hiện mình đã chạm phải vách tường.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên
Gác Sách:

sienna – vuthungoc – nangmualachuyencuatroi

(Tìm - Chỉnh sửa -
Đăng)

Báo cáo nội dung xấu