Khế ước quân hôn (Quyển 1) - Chương 49 - 50 - 51

Chương 49. Ngoài ý muốn

Tiệc rượu náo nhiệt ồn ã nhất thời
trở nên yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của Lương
Tuấn Đào.

Truyền kì về hôn sự giữa Nhị thiếu Lương
gia và Tam tiểu thư Lâm gia đã sớm lưu truyền khắp thành phố, đủ loại phiên
bản. Mọi người cũng không có ai là ngoại lệ, bọn họ đều cho rằng thủ đoạn bắt
cóc đàn ông của vị Tam tiểu thư Lâm gia này không đồng nhất. Sau hai lần
bị vứt bỏ, mặc dù bị mang tiếng bừa bãi nhưng cô ta vẫn chạm được tới ngai vàng
Thiếu phu nhân Lương gia, khiến người đời nghẹn họng trân trối nhiều lần phải
thốt lên cảm thán: thế giới này quả  thật điên rồ! Chỉ cần chịu cố
gắng, không ảo tưởng nào không thực hiện được!

Lần trước, trước mặt truyền thông, Lương Tuấn Đào đã thể hiện thái độ
của mình, hắn nói hắn đã cùng Lâm Tuyết lĩnh giấy hôn thú, lần này bị hỏi đến
chuyện hôn lễ, hắn có giữ thái độ kiên quyết như lần trước không?

Lương Tuấn Đào tuấn tú mỉm cười như tắm gió xuân. Ở trước mặt mọi
người, hắn ôm Lâm Tuyết vào lòng, niềm nở hôn lên gương mặt thanh lệ kia, sau đó
ngẩng đầu cao giọng tuyên bố: “Tôi và Lâm Tuyết là chiến sĩ giải phóng quân
vinh dự của nhân dân Trung Hoa, chúng tôi đều cảm thấy vô cùng tự hào và
hãnh diện. Mùng 1 tháng 8 năm nay là ngày thành lập Quân đội (2) sẽ là ngày tôi
cùng Lâm Tuyết cử hành hôn lễ, cùng cả nước đón mừng ngày này, chúng tôi
sẽ nắm tay nhau, suốt đời trăm năm hạnh phúc!”

“Xôn xao!” Làn sóng vỗ tay vang lên thật lâu không dứt, bọn họ vỗ tay
vì thái độ thẳng thắn và trong sáng của Lương Tuấn Đào. Đối với Lâm Tuyết, quả
thực hắn đã đạt đến một trình độ nào đó, mỗi khi dư luận nghi ngờ về quan hệ
của bọn họ, hắn đều có thể đứng ra cho cô một câu trả lời thỏa đáng, cũng không
để Lâm Tuyết phải một mình đối mặt với các loại áp lực, với những suy đoán của
xã hội.

“Bà xã à, ngày mùng 1 tháng 8 sẽ cử hành hôn lễ, em cảm thấy thế nào?”,
đại khái là Lương Tuấn Đào chợt nhớ ra chuyện hôn sự mình vừa tự ý quyết
định vẫn chưa hỏi qua ý kiến của lão bà đại nhân, do vậy hắn liền cúi
xuống bên tai Lâm Tuyết nhỏ giọng hỏi.

Đây không phải là mã hậu pháo (2) à? Đã tuyên bố ngày cưới, giờ lại giả
mù sa mưa quay sang hỏi ý kiến cô. Lâm Tuyết cười nhạt nói: “Anh đã tự quyết
định rồi còn hỏi tôi làm gì. Xem tôi là đứa ngốc sao?”

Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ, ra vẻ như đang hờn giận nguýt hắn, bộ dáng
kia thật quá mức đáng yêu khiến Lương Tuấn Đào hận không thể lập tức ăn ngay
Lâm Tuyết.

Bụng dưới vọt lên một cỗ nhiệt lưu, lửa nóng nhanh chóng lan khắp toàn
thân, nóng đến mức cơ thể hắn ứa ra nhiệt khí! Không được, phải nhanh chóng hạ
hỏa gấp!

Đôi mắt thâm thúy bốc lên ngọn lửa nguy hiểm, Lương Tuấn Đào nhướng môi
cười tà, đột nhiên một tay hắn đặt trên eo nhỏ của Lâm Tuyết, tay còn lại câu
dẫn đùi ngọc thon dài, chặn ngang thắt lưng ôm lấy Lâm Tuyết, hắn mị thanh nói
nhỏ: “Vợ à, chúng ta về nhà động phòng thôi!”

Lâm Tuyết xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, cái tên quân nhân lưu manh này lại
quen thói tinh trùng lên não rồi! Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt trước
ngực hắn, cô thấp giọng trách mắng: “Đợi chút, anh nói ngày mùng 1 tháng 8 kết
hôn, đến hôm kết hôn tôi mới đồng ý động phòng.”

“Hôn lễ chỉ là nghi thức, chúng ta cũng đã lĩnh giấy đăng kí kết
hôn rồi.” Dục hỏa thiêu đốt, khuôn mặt nam nhân cười đùa nịnh nọt, đồng thời
chân hắn bước như bay, Lương Tuấn Đào giống như con dã thú bụng đói kêu
vang vội vã tóm lấy con cừu nhỏ mập mạp, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được nơi
yên tĩnh ngốn ngấu thưởng thức!

Lâm Tuyết biết không có cách nào cự tuyệt được nữa cũng không còn lý do
gì để từ chối. Hai tay cô ôm quanh thắt lưng tráng kiện của Lương Tuấn Đào, vùi
đầu vào lồng ngực rộng lớn, hết thảy đều theo hắn đi!

Cước bộ Lương Tuấn Đào thật gấp, mọi người trong tiệc rượu náo nhiệt
lập tức vì hắn tránh sang bên mở ra một con đường. Tất cả đều nhìn ra
Lương nhị thiếu đang vội vã muốn cùng bà xã mình thân thiết, không ai dám ngăn
trở sự hứng khởi của hắn.

Đúng là, hết lần này đến lần khác cứ vào thời điểm quyết định lại
xảy ra chuyện ngăn trở Lương Tuấn Đào!

“Thủ trưởng, có việc khẩn cấp !” Người tới là Lưu Bắc Thành, khuôn mặt
tuấn tú nghiêm trọng, thần sắc có chút hối hả.

Lương Tuấn Đào nhướng mày rất không hài lòng, nheo mắt khiển trách: “Cái
gì khẩn cấp? Kinh thành bị địch đánh phá hay là Sư đoàn 706 bị bắt gọn? Không
thấy tôi đang cuống cuồng cùng chị dâu cậu đi tâm sự à, uổng công theo tôi lâu
như vậy, một chút năng lực cũng không có!”

Lưu Bắc Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta vẫn đánh bạo tiến đến
khe khẽ nói nhỏ bên tai Lương Tuấn Đào một hồi.

Lâm Tuyết không nghe được chuyện Lưu Bắc Thành đang nói, cảnh
tượng như vậy khiến cô xấu hổ, cô liền giãy dụa từ trong ngực Lương Tuấn Đào
thoát ra.

Hắn cũng không ngăn cản Lâm Tuyết, mọi sự chú ý hiển nhiên đã bị
lời nói của Lưu Bắc Thành cuốn hút, trên mặt thập phần khiếp sợ. “Cậu có nhầm không?”

“Không thể lầm được, tôi đã tận mắt nhìn thấy!” Lưu Bắc Thành khẳng
định đáp lại: “Hiện giờ cô ấy nằm trong Bệnh viện quân khu Bộ đội Đặc chủng,
thương thế rất nghiêm trọng!”

Cắn chặt môi mỏng trầm ngâm trong chốc lát, Lương Tuấn Đào quyết định
thật nhanh: “Tôi qua đó xem.”

Hắn đi được hai bước bỗng nhớ tới Lâm Tuyết, liền quay trở lại vội vàng
dặn dò một câu: “Anh sẽ bảo Dương Tử qua đây đưa em về Quân doanh!”

Lâm Tuyết gật gật đầu, cũng không hỏi hắn đi đâu, chỉ là thấy Lương
Tuấn Đào rời đi không chút do dự, trong lòng cô hơi có cảm giác mất mát.

Sợ mấy nữ nhân nhiều chuyện lại vây quanh mình hỏi han lung tung
này nọ, Lâm Tuyết vội vàng cất bước rời đi, tiến vào thang máy rời khỏi
hội sở. Vừa ra đến cửa đã xe thể thao của Lưu Dương đỗ ở chỗ này, anh ta ngẩng
cao khuôn mặt khôi ngô tà tứ, cười vang nói: “Người đẹp, lên xe đi!”

Lâm Tuyết hơi do dự một chút, thấy phía sau có mấy phóng viên đang theo
ra, không còn lựa chọn nào khác cô đành phải lên xe.

Mã Đồng Đồng cũng ngồi trên xe nhưng sắc mặt nhìn qua không được tốt
cho lắm, giống như mới vừa cùng Lưu Dương cãi nhau. Thấy Lâm Tuyết lên xe, cô
đành miễn cưỡng cười cười, hỏi: “Đi đâu đây?”

“Rời khỏi nói này trước rồi nói sau!” Lâm Tuyết thản nhiên nói, trong
lòng buồn bã thất vọng, không nói ra được nguyên nhân là gì.

*

Lâm Tuyết chưa trở về quân khu ngay mà đến thẳng nơi ở của Mã Đồng
Đồng. Nơi này là một biệt thự độc lập mà Lưu Dương mua cho Mã Đồng Đồng, bên
ngoài tạo hình xa hoa bên trong bố trí xa xỉ, còn thuê người giúp việc trông
coi việc quét tước vệ sinh, đồ dùng sinh hoạt bên trong đều đầy đủ cả.

Không ngờ Mã Đồng Đồng lại sống chung với Lưu Dương, còn tiếp nhận
món quà tặng bạo tay của anh ta. Lâm Tuyết có chút cảm giác ngoài ý muốn, thừa
dịp Lưu Dương không chú, cô nhỏ giọng hỏi Mã Đồng Đồng: “Cậu cùng Lưu Dương ở
chung, chuyện này ba cậu có biết không?”

“Cắt, ông ấy chỉ bận bịu phóng đãng với tình nhân, mặc kệ mọi chuyện
của mình.” Mã Đồng Đồng ngược lại nghĩ rất thoáng, cô cười thoải mái nói:
“Mình cảm thấy rất tốt. Anh ta đẹp trai lại có tiền, đối xử với mình rất tốt,
người yêu như vậy có thể tìm được ở đâu chứ?”

Lâm Tuyết muốn khuyên nhủ vài câu, sau nhiều lần suy nghĩ cô quyết định
nuốt trở lại. Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường của riêng mình, chỉ cần
họ cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Cô vẫn luôn cố chấp giữ vững tình cảm của mình với Mạc Sở Hàn, mười năm
hay một ngày cũng giống nhau, hồn nhiên vô tư là thế nhưng cuối cùng đạt được
gì đây? Kết quả chỉ để đổi lấy tổn thương và đả kích.

Nếu Mã Đồng Đồng đã thông suốt, có thể nghĩ chuyện giao dịch nam hoan nữ giống
như một trò chơi, cô ấy chơi vui là được, sau này có thể đảm bảo rút ra được mà
không bị thương tổn thì cũng là kẻ chiến thắng rồi!

Sau khi tắm táp qua loa dưới vòi hoa sen, Lâm Tuyết trở lại phòng dành
cho khách, sắp xếp thật tốt chuẩn bị nghỉ ngơi. Mã Đồng Đồng bị Lưu Dương
gọi đi rồi, cô đành ngủ một mình trên chiếc giường lớn kia.

“Nếu anh còn sống, đêm nay nhất định phải cùng em động phòng!”

Giọng điệu lưu manh của người đàn ông ấy lại vang lên bên tai khiến Lâm
Tuyết không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực

Nhưng hiện tại hắn lại giao mình cho Lưu Dương đến tận giờ cũng không
thấy bóng dáng đâu!

Khẽ cắn cánh môi, cô do dự cầm lấy điện thoại, lo lắng không biết
có nên gọi điện cho Lương Tuấn Đào hay không. Lâm Tuyết khẳng định rằng hắn
đang gặp phải chuyện rất khẩn cấp, nếu không lúc rời đi đã không vội vã đến
thế..

Nhưng giờ mà gọi điện cho hắn có phải có chút mập mờ không? Dám chắc
Lương lưu manh sẽ mượn cơ hội này để trêu chọc mình, nói mấy lời khiến mình
phải đỏ mặt xấu hổ. Hắn sẽ nói cái gì mà cô nhớ hắn rồi đúng không? Rồi cô
không cần vội vã thúc giục hắn trở về động phòng …

Điện thoại trong tay Lâm Tuyết chợt rung động, trong lòng rối loạn, cô
thậm chí còn không nhìn dãy số gọi đến đã mở máy nghe: “Tôi đang ở chỗ Lưu
Dương , anh có muốn tới đón tôi hay không?”

Trong điện thoại không có hồi âm, chỉ truyền ra tiếng thở dốc hỗn loạn
trầm đục, tựa hồ như cảm xúc cáu kỉnh của ai đó đang bị kiềm nén mãnh liệt.

Lâm Tuyết nhanh chóng nhận ra có gì đó không thích hợp, theo bản năng cô
thốt lên hỏi: “Anh là ai?”

————

(1) Quân Giải phóng Nhân dân
Trung Quốc: gọi tắt là Nhân dân Giải phóng quân hoặc Giải phóng quân, là lực
lượng vũ trang chủ yếu của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Đây là quân thường trực
lớn nhất thế giới và bao gồm các lực lượng: hải quân,không quân, và lực lượng
hạt nhân.

Quân huy Quân Giải phóng Nhân
dân Trung Quốc còn gọi là “quân huy bát nhất” (
八一軍徽), hình ngôi sao năm cánh màu đỏ viền vàng, bên trong khảm hai chữ “bát
nhất”
八一. Ngôi sao đỏ
tượng trưng cho nhân dân Trung Quốc đã được giải phóng, hai chữ “bát”
八(có nghĩa là “tám”) và “nhất” 一 (có nghĩa là “một”) biểu thị ngày mồng 1 tháng 8 năm 1927, ngày Đảng
Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc khởi nghĩa Nam Xương, được xem là ngày thành
lập Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

(1)  
Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ
tướng): nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Chương 50. Vợ anh đang nhìn
chúng ta đấy!

“Ha ha…” Trong điện thoại vang lên tiếng cười xót xa âm hiểm của Mạc Sở
Hàn, giọng nói mang theo hận ý tới tận xương tủy: “Tiện nhân, cô rất vội phải
không? Đáng tiếc Lương Tuấn Đào hiện tại không có hứng thú chạm vào cô đâu !”

Lâm Tuyết không thể tưởng được Mạc Sở Hàn sẽ gọi điện cho mình, còn nói
ra những lời ghê tởm này. Khuôn mặt thanh lệ lạnh lùng, cô chuẩn bị ngắt điện
thoại.

“Khoan!” Mạc Sở Hàn giống như nhìn thấu toàn bộ tâm tư cô , hắn cười
khẩy giễu cợt: “Cô sợ phải đối mặt với hiện thực, đúng không? Lương
Tuấn Đào căn bản không yêu cô. Hắn để cô lại một mình trong nhà người đàn
ông khác còn mình thì cùng người tình cũ đi vụng trộm! Lâm Tuyết, tôi đã nói
rồi, mỗi lần cô mặc chiếc váy trắng đó sẽ không có chuyện tốt lành gì đâu.
Lương Tuấn Đào cuối cùng sẽ vứt bỏ cô, bởi vì hắn đã tìm thấy nữ nhân hắn
yêu thực sự, thứ đồ thay thế như cô hết giá trị rồi!”

Cái gì? Lâm Tuyết nhạy bén cảm thấy những lời đối phương nói ra không
phải là tùy tiện nói bây. Đêm nay, Lương Tuấn Đào giao cô cho Lưu Dương
rồi vội vã rời đi, nhất định không phải chuyện tầm thường. Lưu
Bắc Thành nói “cô ấy” nằm ở Bệnh viện Quân khu Bộ đội Đặc chủng , Lương Tuấn
Đào nghe thấy nhất thời khẩn trương cực kì, ngay cả chuyện“Động phòng” nhớ
mãi không quên cũng không làm hắn quay đầu lại. Có thể thấy được, trong mắt hắn
vị trí của cô gái kia quan trọng đến đâu… .

“Đến đó đi, Phòng xxx khu vip, tầng 17 Bệnh viện Quân khu Bộ đội Đặc
chủng, ở nơi đó cô sẽ thấy được Lương Tuấn Đào và nữ nhân của hắn đang làm
cái gì!” Nói xong câu này, Mạc Sở Hàn liền cúp điện thoại.

Trong lòng rất rối ren, Lâm Tuyết hít sâu không ngừng cho tới khi tâm
tư ổn định trở lại. Không cần loạn, không thể loạn! Cho dù chuyện Mạc Sở Hàn
nói đang thực sự xảy ra. Đối với Lương Tuấn Đào, cô cũng chưa bao giờ ôm bất cứ
hi vọng xa vời nào, quan hệ giữa cô và hắn là khế ước hôn nhân! Nhưng kẻ
nào đã từng cam đoan rằng sau khi kết hôn sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với
cuộc hôn nhân này, sẽ không vượt quá giới hạn ra ngoài tìm tiểu tam (bồ bịch)?

Nghĩ đến đây Lâm Tuyết đúng lý hợp tình đứng dậy, cô đã tìm được lí do
cho việc đi “bắt gian” của mình.

Lâm Tuyết, cô là vợ hợp pháp của Lương Tuấn Đào, cô có quyền được
biết rốt cuộc hắn và mối tình đầu kia có nối lại quan hệ hay không? Nếu hắn làm
trái với lời hứa và khế ước, quyền chủ động liền nắm ở trong tay cô. Như vậy
tránh được việc tên đàn ông giảo hoạt kia lại lấy danh nghĩa khế ước ra để bức
bách cô thực hiện trách nhiệm và nghĩ vụ của một người vợ!

*

Trong Quân doanh đã được học lái xe, Lâm Tuyết liền mượn xe thể
thao của Lưu Dương lái tới phân khu bệnh viện. Nơi này là quân khu bên trong
bệnh viện, không mở cửa kinh doanh, ra vào đều có cảnh vệ kiểm tra, may mắn là
Lâm Tuyết có mang theo giấy tờ tùy thân và giấy hôn thú, một đường tiến vào
suôn sẻ không bị ngăn trở.

Vào thang máy lên tầng mười bảy , Lâm Tuyết nhờ một y tá trẻ tuổi đưa
mình tới phòng bệnh theo lời Mạc Sở Hàn nói.

Đây là phòng bệnh chuyên dụng xa hoa dành cho thủ trưởng, bên
ngoài là phòng khách kiểu khách sạn năm sao, rộng lớn xa hoa, còn có phòng trà
và phòng tập thể thao, bên trong mới là phòng ngủ.

Đứng ở cửa do dự trong chốc lát, Lâm Tuyết vẫn quyết định không gõ cửa. Người
chồng trên danh nghĩa của cô đang cùng người đàn bà khác ở trong phòng ngủ kia,
cô là vợ cả không cần thiết phải khách khí lễ phép làm gì.

Cửa phòng khép hờ, đẩy nhẹ liền mở ra, Lâm Tuyết lập tức đi
vào trong. Cũng may bên trong không tắt đèn, phòng ngủ lớn bố trí hoa mỹ, mặt
sàn trải tham cao đến gần mắt cá chân, đèn tường tạo hình tinh xảo tỏa ra tia
sáng hoàng kim dìu dịu, một khung cảnh lãng mạn ấm áp lại thêm không khí ái
muối mê ly..

“. . . Tuấn Đào, em sợ! Em tưởng rằng sẽ không còn cơ hội được thấy anh nữa, em
nằm mộng cũng nhớ đến anh, nhớ tới khoảng thời gian chúng ta vui vẻ bên nhau ...”

Một cô gái có mái tóc quăn rối tung gắt gao ôm lấy Lương Tuấn Đào, thì
thào bày tỏ thâm tình và suy nghĩ . Lương Tuấn Đào thì nửa nằm nửa tựa trên
giường, nghiêng  mình ôm lấy cô ta, vừa vỗ vỗ thân thể cô gái vừa chiều chuộng
an ủi: “Đừng sợ, bây giờ anh đã ở cạnh em rồi.”

Trong khi trò chuyện, nhận ra có người đi vào phòng ngủ, Lương
Tuấn Đào vội vàng ngẩng đầu, thấy Lâm Tuyết đến đây, hắn có chút ngoài ý muốn
lại thoáng xấu hổ, theo bản năng muốn đẩy nữ nhân đang gắt gao bám dính lấy
thân mình như bạch tuộc kia.

“Tuấn Đào, đừng đẩy em ra ! Em sợ, em sợ. . .” Nữ tử nổi điên nhào
lên người hắn, tứ chi như cây mây quấn lấy Lương Tuấn Đào chặt chẽ, cô ta còn ô
ô khóc lên: “Chẳng lẽ anh ghét bỏ em sao? Em vì anh mới làm dơ bản thân mình.”

Lương Tuấn Đào thấy Lâm Tuyết đứng ở xa xa, khuôn mặt thanh lệ
không vui không giận, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại hiện lên vài phần trào
phúng và quở trách, hắn không khỏi có chút nóng nảy, liền vỗ vỗ sống lưng cô
gái kia giải thích: “Y Na, em buông anh ra! Vợ anh tới đây, em cứ như vậy sẽ
khiến cô ấy hiểu lầm chúng ta.”

“Vợ của anh?” Hoàng Y Na giật mình, giống như không cách nào hiểu được
lời nói của Lương Tuấn Đào. Cô ta lo sợ không yên quay đầu lại, lúc này mới
phát hiện ra trong phòng bệnh có thêm một vị khách không mời mà đến, nhìn
Lâm Tuyết đứng thẳng ở xa xa, một lúc lâu sau cô ta như thể không tin được quay
đầu lại thì thào hỏi: “Anh, anh đã kết hôn sao?”

“Ừ!” Lương Tuấn Đào ậm ờ đáp lại,  hắn vừa thử đẩy thân thể mềm
mại không xương của Hoàng Y Na ra vừa nói: “Anh đã kết hôn rồi! Y Na,
những gì anh nợ em anh sẽ trả lại, nhưng chuyện tình cảm. . . Giữa chúng ta đã
kết thúc!”

Thân thể mềm mại của Hoàng Y Na chấn động, đột nhiên, cô ta cực kỳ
bi ai ôm lấy  Lương Tuấn Đào khóc lớn: “Tuấn Đào, em chờ đợi anh đã hai
năm, vì anh có phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa em cũng nhẫn nại,
nhưng anh lại nói với em rằng anh đã kết hôn, anh muốn cùng em chấm dứt tất cả!
Trời ơi, vì sao anh còn muốn cho người cứu sống em, vì sao không trực tiếp giết
chết em đi, như vậy là xong hết mọi chuyện ...”

“Y Na!” Rốt cuộc Lương Tuấn Đào không thể không cứng rắn mà đẩy cô gái
từng thiếu chút nữa vì hắn bỏ mạng ra, hắn cũng không có cách nào quên đi quãng
thời gian yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ. Lương Tuấn Đào chỉ có thể khó xử
nói lại lần nữa với Hoàng Y Na: “Anh đã kết hôn! Vợ anh đang nhìn chúng ta
đấy, em nên chú ý đến cảm nhận của cô ấy. Không nên đê chuyện của chúng ta dày
vò cô ấy, em buông ra đi.

Chương 51: Tình yêu khuynh
thành

Hoàng Y Na từ từ ngừng khóc, cô ta hiểu tính cách của Lương Tuấn Đào, đinh
là đinh mão là mão (1) rõ ràng lưu loát. Hắn nói muốn chấm dứt tình cảm giữa
bọn họ thì nhất định sẽ kết thúc, khóc lóc cầu xin cũng vô tác dụng.

Bởi vì hiểu rất rõ hắn nên cô ta cũng bức bách mình buông tay ra.
Lau đi nước mắt, Hoàng Y Na miễn cưỡng cười vui: “Xin lỗi, em đã thất thố
rồi. Nếu khiến vợ anh hiểu lầm, xin tha thứ cho em.”

Lương Tuấn Đào nhếch môi không nói gì, dường như trong đôi mắt xinh đẹp
ẩn chứa áy náy không đành lòng. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy tất
cả từ ngữ đều trở nên cứng ngắc không cách nào đền bù được những thua thiệt hắn
đã đem đến cho Hoàng Y Na.

Lâm Tuyết cảm thấy bản thân mình không khác gì khán giả đứng ngoài xem,
liền hợp thời cáo từ: “Đáng ra tôi mới là người phải xin lỗi, đã quấy rầy thời
gian ngọt ngào sau chia ly của hai người rồi. Không cần để ý đến tôi đâu, thật
ra giữa tôi và Lương Tuấn Đào chi là khế ước vợ chồng, không tồn tại cái
gọi là tình cảm, theo nhu cầu mà thôi! Mời hai vị cứ tiếp tục!”

Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

Lương Tuấn Đào vội vàng đứng dậy, muốn đuổi theo Lâm Tuyết, lúc này
Hoàng Y Na đột nhiên phát bệnh. Cả người cô ta cứng đờ như sắt, tiếp theo bệnh
sốt rét run lẩy bẩy tái phát, hai mắt trắng dã, khóe miệng chảy ra nước miếng,
thẳng đờ người ngã xuống.

“Y Na!” Lương Tuấn Đào kinh hãi, bất chấp việc mình đang muốn đuổi theo
Lâm Tuyết, hắn quay đầu lại vội vàng liều mạng bấm cái chuông ở đầu giường. Chỉ
chốc lát sau, thầy thuốc và y tá đều vội vã chạy lại, tay chân luống cuống cứu
chữa cho Hoàng Y Na.

Lại là chụp ống thở ôxy, mát-xa xoa bóp hồi phục tim, bận bịu nửa ngày,
đợi đến khi Hoàng Y Na khôi phục lại tri giác, Lương Tuấn Đào ngẩng đầu lên,
bóng dáng Lâm Tuyết ở nơi đâu rồi?

*

Một mình lái xe trên đường trong đêm khuya, Lâm Tuyết giật mình chăm
chú nhìn về phía trước, trong đầu lại xuất thần (2). Cùng Lương Tuấn Đào ở
chung một chỗ, nhiều lần cô đã nhắc nhở bản thân nhất định phải bảo vệ trái tim
mình.

Trên thực tế, Lâm Tuyết thực hiện rất thành công! Cho dù Lương Tuấn Đào
ưu tú đến mê người, trong mắt cô hắn cũng như bầu trời đêm rực rỡ ánh sao, chỉ
để thưởng thức không phải để yêu. Đâu có ai yêu ngôi sao ở tít chân trời,
bởi vì vẻ đẹp ấy ở rất xa không thể chạm tay đến được.

Nhưng khi Lương Tuấn Đào mạo hiểm hai lần cứu mạng cô trong lúc nguy
nan; khi ở độ cao mấy ngàn thước trên không trung hắn vui vẻ ôm hôn Lâm Tuyết;
khi hắn bình tĩnh cúi xuống bên tai nói rằng từ nay về sau cô không cần phải e
sợ bất cứ độ cao nào nữa; khi hắn mặt không biến sắc rút đao cắt dây dù
của mình; khi Lâm Tuyết thấy hắn mở dù thành công an toàn tiếp đất ở cự ly cách
mặt đất chưa tới năm mươi mét, sau đó bình thản ung dung ngẩng đầu đợi cô…

Nếu nói không rung động, trừ phi lòng dạ Lâm Tuyết đã qua quỷ
hỏa luyện thành sắt đá! Người đàn ông như vậy phải chăng chỉ tồn tại trong đồng
thoại truyền kì? Nhưng rõ ràng hắn tồn tại ở trước mặt cô, thường xuyên lưu
manh vô lại bày ra mấy trò đùa khiến cô phải xấu hổ đỏ mặt. Lương Tuấn Đào
cho cô hôn nhân và danh phận, trước mặt truyền thông, trước mặt công chúng tán
tụng cho cô thể diện, hắn giúp cô có được tất cả mọi điều mà một cô gái mong
chờ và xứng đáng được có.

Lâm Tuyết không cách nào bới móc ra được Lương Tuấn Đào có chỗ nào
không đủ tốt, cũng không dám suy nghĩ sâu xa vì sao hắn muốn hậu đãi “bạn cùng
hợp tác” là cô nhưng ở sâu trong nội tâm, Lâm Tuyết đã nguyện ý đón nhận Lương
Tuấn Đào, nguyện ý tiếp nhận hắn trở thành trượng phu và bạn lữ của mình. Cô tin
hắn là nam tử hán nói lời giữ chữ tín, Lương Tuấn Đào nói sẽ trung thành với
cuộc hôn nhân này thì hắn tuyệt đối sẽ không phản bội!

Cô gái đã chịu tổn thương về tình cảm thường không dám tin tưởng vào ái
tình lần nữa nhưng họ cũng mong mỏi có một mái ấm gia đình vững chắc và một
cuộc hôn nhân êm ái bình yên. Có thể lấy được người chồng như Lương Tuấn Đào,
cô còn dám  cầu thêm gì hơn nữa?

Khi Lâm Tuyết tin rằng mọi chuyện đã ngã ngũ thì mối tình đầu của hắn
lại quay về! Hơn nữa thoạt nhìn còn yêu đến cuồng nhiệt tựa như cô ta là cá,
Lương Tuấn Đào là nước, nếu rời khỏi nước, cá sẽ chết là điều không thể
nghi ngờ!

“Nếu anh không chết, đêm nay nhất định phải động phòng với em!” Bên tai
Lâm Tuyết vẫn lặp đi lặp lại lời nói phiêu đãng thập phần lưu manh của hắn, cô
thản nhiên giương môi, chua sót mỉm cười.

Đêm nay, bọn họ nhất định không thể động phòng! Về sau… Cũng sẽ không!

*

Bởi vì đêm trước đi “bắt gian”, sáng sớm hôm sau, khi Lâm
Tuyết rời giường, nhìn đồng hồ thời gian cũng không còn sớm. Cô vội vàng rời
giường đi rửa mặt, sau đó bước nhanh xuống lầu.

Mã Đồng Đồng ngồi trên ghế trong nhà ăn đang xem một quyển tạp chí mới
xuất bản, có vẻ rất hứng thú, vừa xem vừa cười. Thấy Lâm Tuyết lại gần, cô vội
vàng giơ giơ tạp chí trong tay lên, kêu Lâm Tuyết đến gần.”Oa, ‘Tình yêu khuynh
thành: Bỉ dực song phi (3) trên trời cao, nụ hôn thâm tình lay động nhân gian’,
‘Danh lưu’ là tạp chí ‘Danh lưu’ đó, a nội dung tin đưa lên so với mấy bài báo
lộn xộn thật là phấn khích!”

Lâm Tuyết đi tới ngồi bên cạnh, thấy Mã Đồng Đồng đưa ra quyển tạp chí
mới phát hành còn tỏa ra mùi mực in, cô chỉ thản nhiên liếc mắt cũng không muốn
xem.

Mã Đồng Đồng thấy Lâm Tuyết không có hứng thú, không khỏi kỳ quái hỏi
han: “Uy, chẳng lẽ cậu không thấy hiếu kỳ sao? Bản thảo này viết không sai chút
nào, khó có bài báo nào lại không thêm mắm dặm muối như vậy, hoàn toàn đúng sự
thật còn viết rất sinh động và cảm động nữa! Lâm Tuyết, cậu biết không? Cậu bây
giờ là nữ nhân khiến toàn thành phố hâm mộ ghen tị đó. Thử hỏi xem, trên thế
gian này có mấy người đàn ông kiêu ngạo được như Lương nhị thiếu? Trời ạ, anh
ta thật là quá đẹp trai, con mẹ nó, đúng là mê hoặc người sống…”

“Mới sáng sớm có phải em đã như con chim sẻ cô đơn lảm nhảm mãi không?”
Lưu Dương vừa ngáp vừa đi tới, dáng vẻ mệt mỏi ngủ không đủ giấc. “Ở trước
mặt anh mà em cứ không ngừng khen ngợi nam nhân khác, anh sẽ ăn dấm
đấy.”

“Ăn cái đầu anh ấy!” Mã Đồng Đồng cười nhạt, “Tối hôm qua anh không ngủ
một giấc cho tốt lại chạy ra ngoài mộng du, trách ai được chứ?”

Nói xong, Mã Đồng Đồng cứng nhắc kéo laptop lại gần, mở ra một trang
web đưa đến trước mặt Lâm Tuyết: “Coi đoạn video này xem, chậc chậc, chỉ
trong một buổi tối ngắn ngủi đã đạt được kỉ lục ngàn vạn điểm đánh giá nha! Lâm
Tuyết, cậu không muốn chọc cho con mắt nữ nhân toàn kinh thành phải đỏ lên đấy
chứ? Mình xem đoạn video này mà phát khóc luôn. Khi Lương Tuấn Đào hôn cậu
ở trên cao, trong lòng cậu nghĩ gì? Sao lại cứ thờ ơ như vậy? Tất cả mọi người
đều tặng cho cậu ngoại hiệu “người đẹp lạnh lùng” đó. Đây! khi anh ta rút dao
cắt dây cậu đang nghĩ gì ? Vì sao không thấy cậu cản Lương Tuấn Đào lại? Cả quá
trình sao cậu không rơi lệ? Cậu có biết có bao nhiều cô gái đã xem đến mức lệ rơi
đầy mặt không?”

Rốt cục Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, cô liếc mắt nhìn qua Mã Đồng Đồng đang
kích động, thản nhiên ngắt lời: “Tình yêu khuynh thành của anh ta đã trở lại
nhưng không phải là mình!”

(1) Đinh là đinh, mão là mão: tục ngữ này biểu thị ý nghĩa làm việc cẩn
thận, không chút cẩu thả.

(2) Xuất thần: trạng thái tinh thần thoát khỏi thể xác.

(3) Bỉ dực song phi: vợ chồng kề vái sát cánh.

Báo cáo nội dung xấu